Spinner’s End.
Trong phòng khách hai con tuyết li chạm mũi nhau, đuôi vờn nhau, tròng mắt đen lúng liếng cùng tròng mắt màu hổ phách sắc đối diện, tràn đầy hiếu kì đối với đối phương.
Hugh nhìn cảnh đáng yêu của hai nhóc này, liếc mắt nhìn người yêu đang gác hai chân thon dài lên nhau ngồi trên sô pha — nhìn xem Thần hộ mệnh của anh với nhóc tuyết li thân thiết với nhau chưa kìa, chỉ có anh là không thích nhóc ấy thôi! Snape chỉ đũa phép vung lên một làn ánh sáng, thần hộ mệnh tuyết li màu xám bạc biến mất.
Nhóc tuyết li đột nhiên mất đồng bọn, hơi ngơ ngác, sau đó rất nhanh quay qua nhe răng trợn mắt với đầu sỏ gây nên – đồ đáng ghét! Làm đồng bạn của ta biến mất rồi, cái tên khốn kiếp đáng ghét! Nó nhảy lên, bung móng vuốt sắc nhọn ra, đánh về phía nam nhân căn bản không thèm nhìn đến nó.
“Incarcerous!” Snape tùy ý vẩy đũa phép, thanh âm trầm thấp tơ lụa niệm ra chú ngữ, nhóc tuyết li nhất thời cứng ngắc giữa không trung, rơi thẳng tắp xuống đất vẫn giữ nguyên tư thế bung vuốt nhào lên.
Hugh vội vàng ôm lấy nó, một thần chú không tiếng động cởi bỏ thần chú trói buộc nhóc tuyết li, gần dây bạn nhỏ tuyết li càng học càng tinh lập tức sử dụng thế tiến công level max làm nũng + nước mắt, thấp giọng nức nở kêu “chít chít”, đôi mắt đen ngập nước kia thật khiến người ta thương tiếc mà.
Snape cắn răng, thật sâu sắc cảm thấy tuyết li vẫn là thần hộ mệnh của mình ngoan hơn, đáng yêu tri kỷ lại hữu dụng. Bình ổn lửa giận, Snape thản nhiên nói: “Hugh, sau khi khai giảng em hãy cố hết sức đừng ra khỏi Hogwarts.” Thần chú hộ mệnh Hugh học mãi vẫn không thành, cậu biết mình biết ta nên ngoan ngoãn gật đầu.
Hugh tiếp tục cố gắng học thần chú hộ mệnh, nhưng tiến triển vẫn không lớn, vẫn là cụm sương khói bất quy tắc màu trắng mà thôi, yếu đến mức không nhận ra là động vật gì, vẫn còn phải cố gắng rất nhiều.
Vài ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Hermione đáp ứng Draco đến trang viên Malfoy làm khách, thuận tiện học tập thần chú hộ mệnh. Cô bé rất thông minh, cho dù là vợ chồng Malfoy có khuynh hướng khinh bỉ chán ghét Muggle cũng không có cách nào phủ nhận sự xuất sắc của cô bé. Kế tiếp ở chung rất tự nhiên, ba phù thuỷ nhỏ tụm vào với nhau cùng học tập, luyện tập thần chú, Hermione nhìn hai tên phù thuỷ nam chơi Quidditch, cuộc sống phong phú mà vui vẻ.
Thần chú hộ mệnh Harry vẫn học nhanh nhất, nhưng một khi đối mặt với Boggart biến thành Giám ngục, thần hộ mệnh của nó sẽ biến thành một làn khói trắng, tan biến, hoàn toàn không có tác dụng. Harry rất uể oải với điều này, nhưng bất luận luyện tập nhiều ra sao, mỗi lần đối mặt với Boggart biến thành Giám Ngục vẫn là kết quả như cũ.
Snape không hề bỏ qua bất cứ cơ hộ cười nhạo Potter nào, Harry vì thế mà bị trào phúng thật thảm hại, thiếu chút nữa bị mắng khóc, vẫn là nhờ Draco cùng Hermione an ủi mới không mất mặt mũi mà làm vậy.
Lại một lần nữa thất bại khi đối mặt với Giám ngục do Boggart biến thành, Harry buồn bực chôn người vào trong sô pha, ủ ê không thôi. Draco cùng Hermione ngồi xổm bên người nó, “Harry, vì sao vào lúc cuối cùng thần hộ mệnh của cậu lại tản mất? Cậu có thể nói cho bọn mình biết không?” Hermione sắm vai chị gái tri tâm.
Harry cào đầu tóc rồi, buồn rầu nói: “Mình cũng không biết. Nhưng mà……” Nó nhăn mày, “Mỗi lần mình đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết…… Một người phụ nữ kêu thảm thiết, còn có ánh sáng xanh……” Draco cùng Hermione liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút khổ sở.
Draco ôm Harry vào trong ngực, Harry quen thói dùng cái đầu nhỏ cọ cằm cậu ta, “Mình cũng không muốn, nhưng mà không được…… vừa đối mặt với thứ đó, đầu óc liền trống rỗng, ngay cả ma lực cũng không nghe sai khiến.” Hermione do dự nói: “Harry, mình cảm thấy chuyện cậu chứng kiến có thể là…… cảnh phát sinh vào buổi tối mười ba năm trước.”
Harry ngẩng đầu nhìn cô bé, trong mắt có kinh ngạc cùng bi thương, “Hermione, cậu nói cái gì?” cô bé có chút mất tự nhiên mà sờ mái tóc dài dưới sự giám sát của phu nhân Narcissa mà trở nên mềm mại xinh đẹp, “Harry, mình thực thật có lỗi khi muốn nhắc tới nỗi đau của cậu.” Hermione khổ sở nói xong, “Nhưng mình nghĩa đó là sự thật, tuy rằng lúc đó cậu mới được sinh ra chưa bao lâu, nhưng mọi chyện đều ở trong tiềm thức của cậu, không bị lãng quên.”
Harry nhìn cô bé trong chốc lát, sau đó cúi đầu, chôn đầu trong ngực Draco, rầu rĩ nói: “Mình biết, mình cũng hơi cảm giác được, chỉ là không muốn đối mặt.” Draco sờ sờ hai má nó, “Harry, Slytherin chưa bao giờ biết trốn tránh, tôi nghĩ cậu là một Slytherin đủ tư cách, đúng không?”
Harry không trả lời, nhưng một lát sau, Draco cảm giác cái đầu nhỏ chôn trong ngực mình khẽ giật giật. Cậu ta mỉm cười, Harry của cậu là một đứa trẻ ngoan, loại chuyên trốn tránh không hoa lệ như vậy sẽ không làm đâu.
Hermione đối Draco nháy mắt – hai người là như thế sao? Draco cúi đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên đỉnh đầu Harry, không để cho Harry phát hiện, sau đó nhếc mày với Hermione — chính là như thế đấy. Cho dù hiện tại không phải, cậu ta cũng sẽ làm cho nó biến thành sự thật! Cô bé phù thủy nắm tay dứ dứ với cậu ta – vậy phải cố lên! Draco khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong cao ngạo — cảm ơn!
Mùng 1 tháng 9.
Hugh sớm vài ngày liền cùng Snape thông qua mạng Floo đi Hogwarts, Harry, Draco cùng Hermione dưới sự hộ tống của vợ chồng Malfoy đi lên tàu tốc hành Hogwarts.
Khoang ghế gia tộc Malfoy trước sau như một hoa lệ mà không mất phẩm vị quý tộc, Harry tựa vào người Draco, vừa đọc sách giáo khoa kì tới vừa ngáp, còn nhỏ giọng oán giận nói Hugh không nghĩa khí, luôn bỏ rơi bạn bè đi nói chuyện yêu đương với giáo sư Snape.
Draco không dấu vết ôm nó vào trong ngực, xem sách giáo khoa mới, âm thầm cắn răng — năm nay nhất định phải đỗ hạng nhất! Nữ phù thuỷ nhỏ nhà Ravenclaw đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, cô bé cũng giống như hai năm trước, đã đọc hết sách giáo khoa rồi, hiện tại đang cố gắng tiêu hóa tri thức trong đó, luyện tập thần chú mới.
Hai người hầu to con Goyle cùng Crabbe đã bị Draco đuổi đi, trong khoang ghế chỉ có thanh âm lật sách sàn sạt cùng giọng Harry ngẫu nhiên bất mãn lẩm bẩm.
“Draco, Harry.” Từ ngoài khoang ló vào một cái đầu, màu da nâu, ngũ quan anh tuấn, mắt hoa đào quyến rũ, đúng là chàng playboy nổi danh nhất Slytherin, người thừa kế gia tộc Zabini, Blaise Zabini. Y chú ý tới cô gái duy nhất trên khoang ghế, lập tức bày ra nụ cười sảng khoái nổi danh, “Oh, Mione, trò ở đây sao, thấy trò làm tôi rất vui mừng.”
Hermione ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho y một cái, một quyển sách thật vĩ đại bay thẳng nơi truyền tới thanh âm, cùng với lời nói lạnh nhạt của cô bé, “Câm miệng, Zabini! Còn có, chúng ta không quen, không cần gọi tôi Mione!” tất cả mọi người làm ồn phiền đến cô bé xem sách, đều nằm trong phạm vi công kích. Blaise Zabini sờ cái mũi, ngồi vào bên người Draco, không dám quấy rầy Hermione càng ngày càng có phong phạm nữ vương thêm nữa.
Blaise Zabini xem như là một trong những Slytherin đi lại gần nhất với bọn Draco, còn có tiểu thư gia tộc Parkinson, Pansy Parkinson. Người mẹ lấy bảy đời chồng của y luôn là đề tài trà dư tửu hậu của mọi người trong giới quý tộc, đại khái y cũng được di truyền cái gen này của mẹ, học viện nào ở Hogwarts cũng có bạn gái của y, ngay cả ở Gryffindor đối lập với Slytherin cũng không ngoại lệ.
Draco, Harry cùng Hermione, có lẽ còn muốn tính cả Hugh, trên cơ bản chơi rất thân thiết nên những người khác khó chen vào. Huống chi Slytherin tôn trọng riêng tư của người khác nhất, hiểu nhất việc nắm chắc chừng mực giữa các học viện, cho nên bọn họ chỉ giao tiếp hời hợt với phần lớn mọi người.
“Draco, các cậu cũng biết phải không? Lão Fudge ngu ngốc kia muốn cho Giám ngục vào canh gác Hogwarts.” Blaise nhẹ giọng nói. Draco ngẩng đầu khỏi sách nói, “Ừm, chúng tôi đã học thần chú hộ mệnh.” “Chậc chậc, động tác thật nhanh.” Blaise cảm thán, không phải không có hâm mộ tiếp tục nói, “Tôi vừa mới bắt đầu học, chỉ phun ra một chút khói trắng. Draco, cậu nguyện ý nói cho tôi biết thần hộ mệnh của cậu là gì chăng?”
Draco miễn cưỡng nhìn y một cái, lại cúi đầu nhìn vào sách, không chút để ý mà trả lời: “Rồng bay.” Blaise một bộ ‘Tôi biết ngay mà’, “Draco, cái tính cuồng rồng của cậu thật đúng là không phải nghiêm trọng bình thường.” Draco cho y một cái liếc mắt xem thường.
Một lát sau, đại tiểu thư gia tộc Parkinson cũng lại đây, cô cùng Hermione quan hệ không tồi. Pansy cùng Harry, Draco, Blaise chào hỏi xong liền chuyển dời sự chú ý hoàn toàn lên người Hermione, “Oh, Mione, cậu trông thật xinh đẹp! Tôi biết ngay mà, bình thường cứ không chú trọng đến bản thân, chỉ cần cậu hơi chút chú ý vẻ ngoài của mình một chút, tuyệt đối sẽ làm cho mọi người kinh diễm!”
Vẫn bởi vì Hermione đối chính mình bên ngoài không coi trọng mà cảm thấy thập phần oán niệm, Pansy cảm thán. Hermione cũng không có biện pháp với cô bạn này, chỉ có thể tạm thời buông sách ra, sờ sờ tóc, có chút kỳ quái — thật sự khoa trương như vậy sao? Chỉ là để ý tới tóc tai một tí, rút nhỏ răng cửa lại thôi mà.
Kỳ thật điều kiện của Hermione tốt lắm, chỉ là cả ngày cứ vùi đầu vào trong sách, hoàn toàn không quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình. Pansy phi thường vừa lòng hình tượng hiện tại của bạn mình, hưng phấn đề nghị muốn biến Hermione trở thành một thế hệ tình nhân trong mộng của các nam sinh Hogwarts.
Hermione đối với ác thú vị này của Pansy tỏ vẻ không dám gật bừa, xin giúp đỡ mà nhìn về phía ba nam phù thuỷ đối diện, nhưng hiển nhiên bọn họ đều chỉ biết giữ mình, căn bản không sư sức tới cứu cô bé.
Ngay lúc bọn họ đọc sách, chuyện phiếm hoà thuận vui vẻ, một hơi lạnh nhớp nháp chậm rãi dọc theo bốn phương tám hướng tràn vào ghế lô, hơi thở dính dấp làm cho người ta buồn nôn, trong lòng không khỏi cảm thấy vô hạn tuyết vọng. Tiếp theo cửa khoang bị mở ra, một quái vật mặc áo choàng cũ nát, thân cao đụng trần nhà dò xét tiến vào.
Toàn thân nó đều bị áo choàng màu xám che khuất, ngay cả mặt cũng không nhìn tới. Con quái vật kia thò một bàn tay ra khỏi áo choàng, cái tay màu xám, khô gầy, tản ra ánh sáng nhạt, như là cái tay chết queo hư thối bị ngâm trong nước.
Con quái vật kia nhẹ nhàng hít vào một hơi, bọn họ cảm giác được một nỗi tuyệt vọng sâu nặng, giống như mọi niềm vui đều biến mất hết. Có một sự lạnh lẽo mãnh liệt đông lại ở ngực, trong đầu bọn họ đều hiển hiện lên những điều đáng sợ nhất, thống khổ nhất, giống như thế giới này chìm vào hắc ám, không còn một chút hy vọng.
Năm phù thuỷ nhỏ sắc mặt trở nên tái nhợt cực kỳ, Draco cố chống lại cảm giác không thoải mái này, gian nan nói: “Là Giám ngục! Mau!” Cậu ta dẫn đầu rút ra đũa phép, “Expecto Patronum!” Một con rồng màu xám bạc thật lớn bay ra từ đũa phép, xoay quanh khoang tàu, bảo hộ trước bọn họ, con rồng khổng lồ kia đối đầu với Giám ngục, phát ra một tiếng ngâm dài.
Hermione cũng phản ứng lại, “Expecto Patronum!” Thần hộ mệnh của cô bé là một con diều hâu màu xám bạc, giống như dấu hiệu của Ravenclaw. Diều hâu giang cánh, bay lên trên đầu con Dementor kia, dùng mỏ cứng rắn mổ áo choàng của nó.
Dementor phát ra một tiếng hét thảm, âm thanh vô cùng đáng sợ. Nó bay nhanh thoát đi, mang theo cảm giác tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông. Draco thu hồi thần hộ mệnh, nghe được Hermione kêu sợ hãi, “Harry!”
Cậu ta lập tức quay đầu, thấy Harry té xỉu đang ngồi trên sàn, Draco cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. “Harry!” Cậu ta ôm lấy người đang hôn mê kia, “Harry, em làm sao vậy? Harry! Tỉnh tỉnh!” Cậu ta gấp đến độ không biết làm sao, sau đó Hermione nhắc nhở, “Draco, độc dược! Độc dược giáo sư Snape đưa cho!”
Draco giật mình, sau đó nhanh chóng lấy từ túi tiền ra một lọ độc dược màu xanh lục bạc. Đây là độc dược giảm bớt di chứng Giám ngục mang đến, Snape ngày hôm qua cho cậu ta vài bình, nói là để ngừa vạn nhất, bởi vì ai cũng không biết đám quái vật kia có thể đột nhiên phát cuồng, tạo thành thương tổn với bọn họ hay không.
Draco thật cẩn thận mà rót độc dược cho Harry, sắc mặt Harry nhất thời tốt hơn một chút, không còn tái nhợt như trước nữa, nhưng còn chưa tỉnh lại.
Rất nhanh, lại có người mở cửa khoang tàu nhà Malfoy, người này mặc một bộ áo chùng nam cũ nát, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng mái tóc màu rám nắng đã lấm tấm bạc. Có vẻ y sống không tốt lắm, trên mặt tràn đầy tang thương năm tháng.
“Bọn nhỏ, các trò không sợ hãi chứ? Không có việc gì, vừa rồi là Giám ngục điều tra tung tích đào phạm. Có gì cần ta hỗ trợ không?” Y nói xong, thanh âm cũng vô cùng ôn hòa. Hermione ngắm y một cái, lễ phép mà cảnh giác hỏi: “Xin hỏi ngài là ai?” người trưởng thành trên xe tốc hành Hogwarts chỉ có lái xe cùng người phụ nữ bán đồ ăn vặt, mà người này rất lạ mặt.
Nam phù thuỷ mỉm cười tự giới thiệu, “Ta là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của Hogwarts, Remus Lupin. Ta nghĩ các trò có thể gọi ta là giáo sư Lupin, hiệu trưởng Dumbledore qua vài giờ nữa sẽ tuyên bố ta nhận chức.” Hermione thả lỏng một phần cảnh giác, “Cám ơn ngài, giáo sư Lupin. Bạn của em bởi vì Giám ngục mà ngất xỉu, nhưng hiện tại đã không có gì đáng ngại.”
“Cái này thật là không xong, các trò có thể cho cậu bé ăn chút sô cô la, rất hiệu quả.” Lupin nói, “Nơi này của ta có một ít, các trò có cần không?” Hermione còn chưa trả lời, Draco quay đầu lạnh lùng nhìn cô bé một cái, “Cám ơn ngài quan tâm, nhưng không cần, giáo sư Lupin, em đã cho Harry uống độc dược rồi.”
“Harry?” Lupin sợ hãi kêu ra tiếng, “Harry Potter?” Y kinh nghi nhìn thoáng qua mái tóc bạch kim ngắn của Draco, người thừa kế của gia tộc Malfoy, sao lại như thế được? Blaise lo lắng trả lời thay Draco, “Em nghĩ đúng vậy, giáo sư Lupin, đây thật là cứu thế chủ của chúng ta.”
Lupin trong lòng vừa kích động vừa lo lắng, kích động là nhìn thấy con trai của bạn tốt, lo lắng là vì sao Harry lại ở trong khoang ghế nhà Malfoy. Người khác có thể còn không biết, không xác định, thân là một thành viên của Hội phượng hoàng, y rất rành rẽ thân phân Thực Tử đồ của gia tộc Malfoy.
“Nếu các trò đồng ý, có thể giao Harry cho ta chăm sóc, dù sao thì ta càng hiểu rõ ảnh hưởng tiêu cực của Giám ngục với con người.” Lupin nói xong, sau đó lập tức đã một ánh nhìn lạnh lẽo của Draco, “Không được!”
Lupin bị nghẹn một chút, không nói nữa, chỉ đứng ở nơi đó. Một lát sau, Harry chậm rãi tỉnh lại, Draco kinh hỉ kêu nó: “Harry! Cậu rốt cục tỉnh!” Harry mơ mơ màng màng cọ cọ trong ngực cậu bé [Sâu: động tác này làm cho Lupin nghẹn họng nhìn trân trối, vì sao thoạt nhìn Harry có quan hệ tốt với một Malfoy như vậy?], mềm giọng gọi: “Draco –”
Draco thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng còn hơi run rẩy, “Harry, cậu làm tôi sợ muốn chết!” cái đầu nhỏ của Harry giờ mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, thân thể cũng không từ tự chủ được mà run bắn lên, “Draco, mình lại thấy được…… ánh sáng xanh…… Còn có tiếng thét chói tai……”
Draco nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, “Đừng sợ, đều đã qua, có tôi ở đây.” Harry nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, không sợ, có cậu ở đây rồi.” Draco từ một ngăn tủ bên cạnh lấy ra một gói socola tinh xảo, “Ăn đi.” Harry sáng mắt lên, “Ôi! Socola Hugh làm!”
Harry hoan hỉ bắt đầu nhấm socola mềm mịn, giống như Giám ngục không hề xuất hiện. Nhìn bộ dáng này của nó, những người khác cũng yên tâm.
“Harry.” Lupin có chút do dự mà gọi tên nói, Harry cắn nửa khối socola quay đầu, chớp chớp mắt, “Ơ? Draco, đây là vị nào?” Draco lấy tay lau socola dính trên cằm nó, trả lời: “Đây là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắn ám kỳ này của chúng ta, ngài Remus Lupin.”
Harry rắc rắc cắn hết cả khối socola, Draco sở trường lau miệng cho nó, Harry thực tự nhiên mà mặc cậu ta làm vậy, sau đó chào hỏi Lupin đứng đối diện cửa đã tiến vào trạng thái hoá đá, “Chào thầy, giáo sư Lupin, em là Harry Potter.” Rất hy vọng vị giáo sư này không cần giống hai năm trước, không phải bị bám thân thì là bao cỏ.
Lupin miễn cưỡng hoàn hồn, “Chào trò, Harry.” Harry khẽ nhíu mày, giáo sư này thật không lịch sự, lần đầu tiên gặp mặt đã kêu tên thánh của nó. Lupin đại khái cũng ý thức được điểm ấy, vội vàng giải thích: “Harry, ta là bạn của cha mẹ trò, mới trước đây ta còn từng ôm con đó.”
Ai? Bạn của ba mẹ? Harry nhất thời giảm bớt một chút không vui, “Thầy thật sự là bạn của ba mẹ em sao? Thật là tốt quá! Giáo sư Lupin, thầy có thể nói một chút chuyện về ba mẹ cho em được không?”
Lupin cũng tạm thời đặt vấn đề vì sao quan hệ giữa Harry và người thừa kế nhà Malfoy lại tốt như vậy sang một bên, bắt đầu kể chuyện năm đó cho Harry. Khoang ghế nhà Malfoy rất lớn, cho dù nhiều người như vậy cũng không có cảm giác chật chội.
“James đối với mẹ con là trúng tiếng sét ái tình…… Lily có một người bạn thân từ bé, chính là giáo sư độc dược của các con, Severus Snape. Các trò biết đấy, khi đó còn nhỏ, luôn có chút xung đột…… Chúng ta lúc ấy còn có một danh hiệu rất nổi, gọi là Nhóm Đạo tặc, James, ta, Peter cùng…… Sirius Black……” Lupin kể đến đây, ánh mắt rất là ảm đạm, “Harry, con cũng biết đúng không? Sirius phản bội ba mẹ con, thật xin lỗi……”
Harry thì lại không có phản ứng gì, “Đây không phải lỗi của thầy, giáo sư Lupin. Xin cứ kể tiếp đi ạ.” “Được.” Lupin điều chỉnh lại cảm xúc, “Lúc ấy……”
Trong phòng khách hai con tuyết li chạm mũi nhau, đuôi vờn nhau, tròng mắt đen lúng liếng cùng tròng mắt màu hổ phách sắc đối diện, tràn đầy hiếu kì đối với đối phương.
Hugh nhìn cảnh đáng yêu của hai nhóc này, liếc mắt nhìn người yêu đang gác hai chân thon dài lên nhau ngồi trên sô pha — nhìn xem Thần hộ mệnh của anh với nhóc tuyết li thân thiết với nhau chưa kìa, chỉ có anh là không thích nhóc ấy thôi! Snape chỉ đũa phép vung lên một làn ánh sáng, thần hộ mệnh tuyết li màu xám bạc biến mất.
Nhóc tuyết li đột nhiên mất đồng bọn, hơi ngơ ngác, sau đó rất nhanh quay qua nhe răng trợn mắt với đầu sỏ gây nên – đồ đáng ghét! Làm đồng bạn của ta biến mất rồi, cái tên khốn kiếp đáng ghét! Nó nhảy lên, bung móng vuốt sắc nhọn ra, đánh về phía nam nhân căn bản không thèm nhìn đến nó.
“Incarcerous!” Snape tùy ý vẩy đũa phép, thanh âm trầm thấp tơ lụa niệm ra chú ngữ, nhóc tuyết li nhất thời cứng ngắc giữa không trung, rơi thẳng tắp xuống đất vẫn giữ nguyên tư thế bung vuốt nhào lên.
Hugh vội vàng ôm lấy nó, một thần chú không tiếng động cởi bỏ thần chú trói buộc nhóc tuyết li, gần dây bạn nhỏ tuyết li càng học càng tinh lập tức sử dụng thế tiến công level max làm nũng + nước mắt, thấp giọng nức nở kêu “chít chít”, đôi mắt đen ngập nước kia thật khiến người ta thương tiếc mà.
Snape cắn răng, thật sâu sắc cảm thấy tuyết li vẫn là thần hộ mệnh của mình ngoan hơn, đáng yêu tri kỷ lại hữu dụng. Bình ổn lửa giận, Snape thản nhiên nói: “Hugh, sau khi khai giảng em hãy cố hết sức đừng ra khỏi Hogwarts.” Thần chú hộ mệnh Hugh học mãi vẫn không thành, cậu biết mình biết ta nên ngoan ngoãn gật đầu.
Hugh tiếp tục cố gắng học thần chú hộ mệnh, nhưng tiến triển vẫn không lớn, vẫn là cụm sương khói bất quy tắc màu trắng mà thôi, yếu đến mức không nhận ra là động vật gì, vẫn còn phải cố gắng rất nhiều.
Vài ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Hermione đáp ứng Draco đến trang viên Malfoy làm khách, thuận tiện học tập thần chú hộ mệnh. Cô bé rất thông minh, cho dù là vợ chồng Malfoy có khuynh hướng khinh bỉ chán ghét Muggle cũng không có cách nào phủ nhận sự xuất sắc của cô bé. Kế tiếp ở chung rất tự nhiên, ba phù thuỷ nhỏ tụm vào với nhau cùng học tập, luyện tập thần chú, Hermione nhìn hai tên phù thuỷ nam chơi Quidditch, cuộc sống phong phú mà vui vẻ.
Thần chú hộ mệnh Harry vẫn học nhanh nhất, nhưng một khi đối mặt với Boggart biến thành Giám ngục, thần hộ mệnh của nó sẽ biến thành một làn khói trắng, tan biến, hoàn toàn không có tác dụng. Harry rất uể oải với điều này, nhưng bất luận luyện tập nhiều ra sao, mỗi lần đối mặt với Boggart biến thành Giám Ngục vẫn là kết quả như cũ.
Snape không hề bỏ qua bất cứ cơ hộ cười nhạo Potter nào, Harry vì thế mà bị trào phúng thật thảm hại, thiếu chút nữa bị mắng khóc, vẫn là nhờ Draco cùng Hermione an ủi mới không mất mặt mũi mà làm vậy.
Lại một lần nữa thất bại khi đối mặt với Giám ngục do Boggart biến thành, Harry buồn bực chôn người vào trong sô pha, ủ ê không thôi. Draco cùng Hermione ngồi xổm bên người nó, “Harry, vì sao vào lúc cuối cùng thần hộ mệnh của cậu lại tản mất? Cậu có thể nói cho bọn mình biết không?” Hermione sắm vai chị gái tri tâm.
Harry cào đầu tóc rồi, buồn rầu nói: “Mình cũng không biết. Nhưng mà……” Nó nhăn mày, “Mỗi lần mình đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết…… Một người phụ nữ kêu thảm thiết, còn có ánh sáng xanh……” Draco cùng Hermione liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút khổ sở.
Draco ôm Harry vào trong ngực, Harry quen thói dùng cái đầu nhỏ cọ cằm cậu ta, “Mình cũng không muốn, nhưng mà không được…… vừa đối mặt với thứ đó, đầu óc liền trống rỗng, ngay cả ma lực cũng không nghe sai khiến.” Hermione do dự nói: “Harry, mình cảm thấy chuyện cậu chứng kiến có thể là…… cảnh phát sinh vào buổi tối mười ba năm trước.”
Harry ngẩng đầu nhìn cô bé, trong mắt có kinh ngạc cùng bi thương, “Hermione, cậu nói cái gì?” cô bé có chút mất tự nhiên mà sờ mái tóc dài dưới sự giám sát của phu nhân Narcissa mà trở nên mềm mại xinh đẹp, “Harry, mình thực thật có lỗi khi muốn nhắc tới nỗi đau của cậu.” Hermione khổ sở nói xong, “Nhưng mình nghĩa đó là sự thật, tuy rằng lúc đó cậu mới được sinh ra chưa bao lâu, nhưng mọi chyện đều ở trong tiềm thức của cậu, không bị lãng quên.”
Harry nhìn cô bé trong chốc lát, sau đó cúi đầu, chôn đầu trong ngực Draco, rầu rĩ nói: “Mình biết, mình cũng hơi cảm giác được, chỉ là không muốn đối mặt.” Draco sờ sờ hai má nó, “Harry, Slytherin chưa bao giờ biết trốn tránh, tôi nghĩ cậu là một Slytherin đủ tư cách, đúng không?”
Harry không trả lời, nhưng một lát sau, Draco cảm giác cái đầu nhỏ chôn trong ngực mình khẽ giật giật. Cậu ta mỉm cười, Harry của cậu là một đứa trẻ ngoan, loại chuyên trốn tránh không hoa lệ như vậy sẽ không làm đâu.
Hermione đối Draco nháy mắt – hai người là như thế sao? Draco cúi đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên đỉnh đầu Harry, không để cho Harry phát hiện, sau đó nhếc mày với Hermione — chính là như thế đấy. Cho dù hiện tại không phải, cậu ta cũng sẽ làm cho nó biến thành sự thật! Cô bé phù thủy nắm tay dứ dứ với cậu ta – vậy phải cố lên! Draco khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong cao ngạo — cảm ơn!
Mùng 1 tháng 9.
Hugh sớm vài ngày liền cùng Snape thông qua mạng Floo đi Hogwarts, Harry, Draco cùng Hermione dưới sự hộ tống của vợ chồng Malfoy đi lên tàu tốc hành Hogwarts.
Khoang ghế gia tộc Malfoy trước sau như một hoa lệ mà không mất phẩm vị quý tộc, Harry tựa vào người Draco, vừa đọc sách giáo khoa kì tới vừa ngáp, còn nhỏ giọng oán giận nói Hugh không nghĩa khí, luôn bỏ rơi bạn bè đi nói chuyện yêu đương với giáo sư Snape.
Draco không dấu vết ôm nó vào trong ngực, xem sách giáo khoa mới, âm thầm cắn răng — năm nay nhất định phải đỗ hạng nhất! Nữ phù thuỷ nhỏ nhà Ravenclaw đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, cô bé cũng giống như hai năm trước, đã đọc hết sách giáo khoa rồi, hiện tại đang cố gắng tiêu hóa tri thức trong đó, luyện tập thần chú mới.
Hai người hầu to con Goyle cùng Crabbe đã bị Draco đuổi đi, trong khoang ghế chỉ có thanh âm lật sách sàn sạt cùng giọng Harry ngẫu nhiên bất mãn lẩm bẩm.
“Draco, Harry.” Từ ngoài khoang ló vào một cái đầu, màu da nâu, ngũ quan anh tuấn, mắt hoa đào quyến rũ, đúng là chàng playboy nổi danh nhất Slytherin, người thừa kế gia tộc Zabini, Blaise Zabini. Y chú ý tới cô gái duy nhất trên khoang ghế, lập tức bày ra nụ cười sảng khoái nổi danh, “Oh, Mione, trò ở đây sao, thấy trò làm tôi rất vui mừng.”
Hermione ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho y một cái, một quyển sách thật vĩ đại bay thẳng nơi truyền tới thanh âm, cùng với lời nói lạnh nhạt của cô bé, “Câm miệng, Zabini! Còn có, chúng ta không quen, không cần gọi tôi Mione!” tất cả mọi người làm ồn phiền đến cô bé xem sách, đều nằm trong phạm vi công kích. Blaise Zabini sờ cái mũi, ngồi vào bên người Draco, không dám quấy rầy Hermione càng ngày càng có phong phạm nữ vương thêm nữa.
Blaise Zabini xem như là một trong những Slytherin đi lại gần nhất với bọn Draco, còn có tiểu thư gia tộc Parkinson, Pansy Parkinson. Người mẹ lấy bảy đời chồng của y luôn là đề tài trà dư tửu hậu của mọi người trong giới quý tộc, đại khái y cũng được di truyền cái gen này của mẹ, học viện nào ở Hogwarts cũng có bạn gái của y, ngay cả ở Gryffindor đối lập với Slytherin cũng không ngoại lệ.
Draco, Harry cùng Hermione, có lẽ còn muốn tính cả Hugh, trên cơ bản chơi rất thân thiết nên những người khác khó chen vào. Huống chi Slytherin tôn trọng riêng tư của người khác nhất, hiểu nhất việc nắm chắc chừng mực giữa các học viện, cho nên bọn họ chỉ giao tiếp hời hợt với phần lớn mọi người.
“Draco, các cậu cũng biết phải không? Lão Fudge ngu ngốc kia muốn cho Giám ngục vào canh gác Hogwarts.” Blaise nhẹ giọng nói. Draco ngẩng đầu khỏi sách nói, “Ừm, chúng tôi đã học thần chú hộ mệnh.” “Chậc chậc, động tác thật nhanh.” Blaise cảm thán, không phải không có hâm mộ tiếp tục nói, “Tôi vừa mới bắt đầu học, chỉ phun ra một chút khói trắng. Draco, cậu nguyện ý nói cho tôi biết thần hộ mệnh của cậu là gì chăng?”
Draco miễn cưỡng nhìn y một cái, lại cúi đầu nhìn vào sách, không chút để ý mà trả lời: “Rồng bay.” Blaise một bộ ‘Tôi biết ngay mà’, “Draco, cái tính cuồng rồng của cậu thật đúng là không phải nghiêm trọng bình thường.” Draco cho y một cái liếc mắt xem thường.
Một lát sau, đại tiểu thư gia tộc Parkinson cũng lại đây, cô cùng Hermione quan hệ không tồi. Pansy cùng Harry, Draco, Blaise chào hỏi xong liền chuyển dời sự chú ý hoàn toàn lên người Hermione, “Oh, Mione, cậu trông thật xinh đẹp! Tôi biết ngay mà, bình thường cứ không chú trọng đến bản thân, chỉ cần cậu hơi chút chú ý vẻ ngoài của mình một chút, tuyệt đối sẽ làm cho mọi người kinh diễm!”
Vẫn bởi vì Hermione đối chính mình bên ngoài không coi trọng mà cảm thấy thập phần oán niệm, Pansy cảm thán. Hermione cũng không có biện pháp với cô bạn này, chỉ có thể tạm thời buông sách ra, sờ sờ tóc, có chút kỳ quái — thật sự khoa trương như vậy sao? Chỉ là để ý tới tóc tai một tí, rút nhỏ răng cửa lại thôi mà.
Kỳ thật điều kiện của Hermione tốt lắm, chỉ là cả ngày cứ vùi đầu vào trong sách, hoàn toàn không quan tâm tới vẻ bề ngoài của mình. Pansy phi thường vừa lòng hình tượng hiện tại của bạn mình, hưng phấn đề nghị muốn biến Hermione trở thành một thế hệ tình nhân trong mộng của các nam sinh Hogwarts.
Hermione đối với ác thú vị này của Pansy tỏ vẻ không dám gật bừa, xin giúp đỡ mà nhìn về phía ba nam phù thuỷ đối diện, nhưng hiển nhiên bọn họ đều chỉ biết giữ mình, căn bản không sư sức tới cứu cô bé.
Ngay lúc bọn họ đọc sách, chuyện phiếm hoà thuận vui vẻ, một hơi lạnh nhớp nháp chậm rãi dọc theo bốn phương tám hướng tràn vào ghế lô, hơi thở dính dấp làm cho người ta buồn nôn, trong lòng không khỏi cảm thấy vô hạn tuyết vọng. Tiếp theo cửa khoang bị mở ra, một quái vật mặc áo choàng cũ nát, thân cao đụng trần nhà dò xét tiến vào.
Toàn thân nó đều bị áo choàng màu xám che khuất, ngay cả mặt cũng không nhìn tới. Con quái vật kia thò một bàn tay ra khỏi áo choàng, cái tay màu xám, khô gầy, tản ra ánh sáng nhạt, như là cái tay chết queo hư thối bị ngâm trong nước.
Con quái vật kia nhẹ nhàng hít vào một hơi, bọn họ cảm giác được một nỗi tuyệt vọng sâu nặng, giống như mọi niềm vui đều biến mất hết. Có một sự lạnh lẽo mãnh liệt đông lại ở ngực, trong đầu bọn họ đều hiển hiện lên những điều đáng sợ nhất, thống khổ nhất, giống như thế giới này chìm vào hắc ám, không còn một chút hy vọng.
Năm phù thuỷ nhỏ sắc mặt trở nên tái nhợt cực kỳ, Draco cố chống lại cảm giác không thoải mái này, gian nan nói: “Là Giám ngục! Mau!” Cậu ta dẫn đầu rút ra đũa phép, “Expecto Patronum!” Một con rồng màu xám bạc thật lớn bay ra từ đũa phép, xoay quanh khoang tàu, bảo hộ trước bọn họ, con rồng khổng lồ kia đối đầu với Giám ngục, phát ra một tiếng ngâm dài.
Hermione cũng phản ứng lại, “Expecto Patronum!” Thần hộ mệnh của cô bé là một con diều hâu màu xám bạc, giống như dấu hiệu của Ravenclaw. Diều hâu giang cánh, bay lên trên đầu con Dementor kia, dùng mỏ cứng rắn mổ áo choàng của nó.
Dementor phát ra một tiếng hét thảm, âm thanh vô cùng đáng sợ. Nó bay nhanh thoát đi, mang theo cảm giác tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông. Draco thu hồi thần hộ mệnh, nghe được Hermione kêu sợ hãi, “Harry!”
Cậu ta lập tức quay đầu, thấy Harry té xỉu đang ngồi trên sàn, Draco cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. “Harry!” Cậu ta ôm lấy người đang hôn mê kia, “Harry, em làm sao vậy? Harry! Tỉnh tỉnh!” Cậu ta gấp đến độ không biết làm sao, sau đó Hermione nhắc nhở, “Draco, độc dược! Độc dược giáo sư Snape đưa cho!”
Draco giật mình, sau đó nhanh chóng lấy từ túi tiền ra một lọ độc dược màu xanh lục bạc. Đây là độc dược giảm bớt di chứng Giám ngục mang đến, Snape ngày hôm qua cho cậu ta vài bình, nói là để ngừa vạn nhất, bởi vì ai cũng không biết đám quái vật kia có thể đột nhiên phát cuồng, tạo thành thương tổn với bọn họ hay không.
Draco thật cẩn thận mà rót độc dược cho Harry, sắc mặt Harry nhất thời tốt hơn một chút, không còn tái nhợt như trước nữa, nhưng còn chưa tỉnh lại.
Rất nhanh, lại có người mở cửa khoang tàu nhà Malfoy, người này mặc một bộ áo chùng nam cũ nát, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng mái tóc màu rám nắng đã lấm tấm bạc. Có vẻ y sống không tốt lắm, trên mặt tràn đầy tang thương năm tháng.
“Bọn nhỏ, các trò không sợ hãi chứ? Không có việc gì, vừa rồi là Giám ngục điều tra tung tích đào phạm. Có gì cần ta hỗ trợ không?” Y nói xong, thanh âm cũng vô cùng ôn hòa. Hermione ngắm y một cái, lễ phép mà cảnh giác hỏi: “Xin hỏi ngài là ai?” người trưởng thành trên xe tốc hành Hogwarts chỉ có lái xe cùng người phụ nữ bán đồ ăn vặt, mà người này rất lạ mặt.
Nam phù thuỷ mỉm cười tự giới thiệu, “Ta là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của Hogwarts, Remus Lupin. Ta nghĩ các trò có thể gọi ta là giáo sư Lupin, hiệu trưởng Dumbledore qua vài giờ nữa sẽ tuyên bố ta nhận chức.” Hermione thả lỏng một phần cảnh giác, “Cám ơn ngài, giáo sư Lupin. Bạn của em bởi vì Giám ngục mà ngất xỉu, nhưng hiện tại đã không có gì đáng ngại.”
“Cái này thật là không xong, các trò có thể cho cậu bé ăn chút sô cô la, rất hiệu quả.” Lupin nói, “Nơi này của ta có một ít, các trò có cần không?” Hermione còn chưa trả lời, Draco quay đầu lạnh lùng nhìn cô bé một cái, “Cám ơn ngài quan tâm, nhưng không cần, giáo sư Lupin, em đã cho Harry uống độc dược rồi.”
“Harry?” Lupin sợ hãi kêu ra tiếng, “Harry Potter?” Y kinh nghi nhìn thoáng qua mái tóc bạch kim ngắn của Draco, người thừa kế của gia tộc Malfoy, sao lại như thế được? Blaise lo lắng trả lời thay Draco, “Em nghĩ đúng vậy, giáo sư Lupin, đây thật là cứu thế chủ của chúng ta.”
Lupin trong lòng vừa kích động vừa lo lắng, kích động là nhìn thấy con trai của bạn tốt, lo lắng là vì sao Harry lại ở trong khoang ghế nhà Malfoy. Người khác có thể còn không biết, không xác định, thân là một thành viên của Hội phượng hoàng, y rất rành rẽ thân phân Thực Tử đồ của gia tộc Malfoy.
“Nếu các trò đồng ý, có thể giao Harry cho ta chăm sóc, dù sao thì ta càng hiểu rõ ảnh hưởng tiêu cực của Giám ngục với con người.” Lupin nói xong, sau đó lập tức đã một ánh nhìn lạnh lẽo của Draco, “Không được!”
Lupin bị nghẹn một chút, không nói nữa, chỉ đứng ở nơi đó. Một lát sau, Harry chậm rãi tỉnh lại, Draco kinh hỉ kêu nó: “Harry! Cậu rốt cục tỉnh!” Harry mơ mơ màng màng cọ cọ trong ngực cậu bé [Sâu: động tác này làm cho Lupin nghẹn họng nhìn trân trối, vì sao thoạt nhìn Harry có quan hệ tốt với một Malfoy như vậy?], mềm giọng gọi: “Draco –”
Draco thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng còn hơi run rẩy, “Harry, cậu làm tôi sợ muốn chết!” cái đầu nhỏ của Harry giờ mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, thân thể cũng không từ tự chủ được mà run bắn lên, “Draco, mình lại thấy được…… ánh sáng xanh…… Còn có tiếng thét chói tai……”
Draco nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, “Đừng sợ, đều đã qua, có tôi ở đây.” Harry nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, không sợ, có cậu ở đây rồi.” Draco từ một ngăn tủ bên cạnh lấy ra một gói socola tinh xảo, “Ăn đi.” Harry sáng mắt lên, “Ôi! Socola Hugh làm!”
Harry hoan hỉ bắt đầu nhấm socola mềm mịn, giống như Giám ngục không hề xuất hiện. Nhìn bộ dáng này của nó, những người khác cũng yên tâm.
“Harry.” Lupin có chút do dự mà gọi tên nói, Harry cắn nửa khối socola quay đầu, chớp chớp mắt, “Ơ? Draco, đây là vị nào?” Draco lấy tay lau socola dính trên cằm nó, trả lời: “Đây là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắn ám kỳ này của chúng ta, ngài Remus Lupin.”
Harry rắc rắc cắn hết cả khối socola, Draco sở trường lau miệng cho nó, Harry thực tự nhiên mà mặc cậu ta làm vậy, sau đó chào hỏi Lupin đứng đối diện cửa đã tiến vào trạng thái hoá đá, “Chào thầy, giáo sư Lupin, em là Harry Potter.” Rất hy vọng vị giáo sư này không cần giống hai năm trước, không phải bị bám thân thì là bao cỏ.
Lupin miễn cưỡng hoàn hồn, “Chào trò, Harry.” Harry khẽ nhíu mày, giáo sư này thật không lịch sự, lần đầu tiên gặp mặt đã kêu tên thánh của nó. Lupin đại khái cũng ý thức được điểm ấy, vội vàng giải thích: “Harry, ta là bạn của cha mẹ trò, mới trước đây ta còn từng ôm con đó.”
Ai? Bạn của ba mẹ? Harry nhất thời giảm bớt một chút không vui, “Thầy thật sự là bạn của ba mẹ em sao? Thật là tốt quá! Giáo sư Lupin, thầy có thể nói một chút chuyện về ba mẹ cho em được không?”
Lupin cũng tạm thời đặt vấn đề vì sao quan hệ giữa Harry và người thừa kế nhà Malfoy lại tốt như vậy sang một bên, bắt đầu kể chuyện năm đó cho Harry. Khoang ghế nhà Malfoy rất lớn, cho dù nhiều người như vậy cũng không có cảm giác chật chội.
“James đối với mẹ con là trúng tiếng sét ái tình…… Lily có một người bạn thân từ bé, chính là giáo sư độc dược của các con, Severus Snape. Các trò biết đấy, khi đó còn nhỏ, luôn có chút xung đột…… Chúng ta lúc ấy còn có một danh hiệu rất nổi, gọi là Nhóm Đạo tặc, James, ta, Peter cùng…… Sirius Black……” Lupin kể đến đây, ánh mắt rất là ảm đạm, “Harry, con cũng biết đúng không? Sirius phản bội ba mẹ con, thật xin lỗi……”
Harry thì lại không có phản ứng gì, “Đây không phải lỗi của thầy, giáo sư Lupin. Xin cứ kể tiếp đi ạ.” “Được.” Lupin điều chỉnh lại cảm xúc, “Lúc ấy……”
Danh sách chương