Khi Laura được giáo
sư Snape cõng mang về phong để tiếp tục nghỉ ngơi, may mắn cho tên đầu
bạch kim đã rời khỏi giường và đang luống cuống đi tìm Laura, bằng không cậu ta nhất định sẽ bị giáo sư Snape trừng mắt đến chết.
(Liên Sương: Á à, cái vụ lo cảm lạnh chỉ là cớ, cô là đang trả thù thằng bé tội nghiệp đó! Để giáo sư Snape thấy cô vất vả đi lại trong khi cậu ta ngủ ngon lành trên giường thì... , may mà cậu ta vận khí tốt. Laura, cô thật nham hiểm!!)
Giáo sư Severus đặt cô lên giường nghỉ ngơi trong khi chờ bác sĩ tư của nhà Malfoy tới kiểm tra lại sức khỏe cho cô một lần nữa.
Với toàn bộ sự lo lắng với đồng tiền lương của mình, bác sĩ Gusta ba chân bốn cẳng lao đến hệt như một trái bóng đang lăn tròn, ông đi vội tới mức còn suýt ngã ở trên cầu thang. Laura thực sự lo lắng rằng ông ta sẽ cần bác sĩ hơn cô nàng nhiều nếu ông ta cứ đi đứng như thế.
(Liên Sương: Khoản đặt tên ta vẫn rất tệ, ban đầu còn định lấy tên của nhân vật Tom và Jerry đặt cho nhân vật quần chúng. Bây giờ khá hơn, viết các chữ cái vào các mảnh giấy rồi bốc từng cái mà thành tên =-= Bác sĩ tư nhà Malfoy là một nạn nhân.)
Theo sau thân hình lùn tịt và béo nục nịch của ông Gusta, là ba người khác. Một người đàn ông có làn da nhợt nhạt, trắng bệch như sáp với mái tóc màu vàng bạch kim và đôi mắt màu xám lạnh lùng, một người phụ nữ với mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh trông vô cùng cao quý. Người còn lại chính là nạn nhân vụ hãm hại bất thành của Laura. (Liên Sương: Đó là con trai bé bỏng của ta-Draco. Ôi, tội nghiệp nó!)
Bác sĩ Gusta chạy vào phòng một cách vội vã, trong tay cầm một cái đũa phép, rồi lập tức kiểm tra sức khỏe cho cô trong khi chưa kịp làm cho hơi thở hổn hển của ông bình thường lại.
Trước khi giáo sư Snape kịp mở miệng hỏi về tình trạng sức khỏe của Laura, người phụ nữ theo bác sĩ Gusta đã mở miệng một cách lo lắng trước.
“Ông Gusta, tình trạng con bé như thế nào rồi? “Thưa phu nhân Malfoy, tình trạng sức khỏe của tiểu thư đã ổn định lại. Tuy nhiên tiểu thư vẫn cần tĩnh dưỡng, nguồn năng lượng phép thuật của tiểu thư lớn gấp 3 người bình trong khi tuổi của tiểu thư vẫn còn quá nhỏ!” Ông Gusta nói bằng một giọng ngạc nhiên và hào hứng (Liên Sương: Bộ nghề tay trái của ông là nghiên cứu phép thuật à??) “Tạm thời tiểu thư không nên làm các hoạt động mạnh, tập trung nghỉ ngơi và cần uống thuốc bổ.”
“Cám ơn ông.” Giáo sư Snape nhàn nhạt trả lời. Mặc dù đã nghe về tình trạng của Laura nhưng nỗi lo lắng của ông cũng chỉ giảm đi một ít.
Về phần nghỉ ngơi thì sống trong căn biệt thự này thì chính là nghỉ ngơi rồi! Còn về phần thuốc bổ, các ngươi đùa sao? Snape chính là một bậc thầy đấy! Bởi vậy trong khoảng thời gian này Laura cô xác định sống giống một con sâu gạo, là thành phần ăn bám trong xã hội!
“Anh Sev, bệnh tình của con bé đã đỡ hơn rồi. Giờ đến lượt anh cần nghỉ ngơi đấy!” Lucius khuyên nhủ.
“ Tôi cho rằng tôi vẫn còn có thể thức được thêm một chút nữa.” Snape vẫn nói bằng một giọng nhàn nhạt đáp trả.
“ Anh Snape, anh đã nghe bác sĩ nói rồi đấy! Con bé cần uống thuốc, và vì thế anh cần nghỉ ngơi nếu không muốn pha nhầm thuốc cho con bé!” - Narcissa cũng vào cuộc -” Anh Snape, trong thời gian anh nghỉ ngơi, tôi chắc chắn dành chúng tôi sẽ chăm sóc con bé một cách tốt nhất, được chứ?”
“Con cũng nghĩ ngài nên nghỉ ngơi một lát.” Laura nói bằng một giọng khẽ khàng.
Severus không muốn rời đi một chút nào, ông đành đưa cho Laura một lọ thuốc mới bào chế rồi mới khó chịu rời phòng.
Trong phòng giờ còn bốn người, và Laura chẳng hề quen ai trong bốn người bọn họ cả. Bác sĩ Gusta nhận thấy không khí trong căn phòng càng ngày càng trở nên kì dị, ông vội vàng lui đi một cách ồn ào hệt cái cách ông ta tới đây.
Mặc dù chẳng quen biết ai cả, nhưng vì phép lịch sự, cô chào hỏi một cách lễ phép. Trong phòng lại tiếp tục im lặng, rồi bà Narcissa là người tiếp theo phá vỡ yên lặng bằng cách nhào vào ôm Laura sau đó liên tục nói.
“Ôi Merlin! Con thật là một đứa trẻ đáng yêu! Và con có một mái tóc đỏ và mượt mà thật tuyệt!! Con phải biết con ngất đi đã khiến cho anh Snape lo lắng nhường nào! Và tất nhiên là bọn ta cũng lo lắng lắm chứ! Con...” Bà ấy liên tục nói đủ mọi thứ, khả năng nói liên mạch không ngắt hơi của bà thậm chí có thể sánh ngang với giáo sư Snape khi mắng người.
Laura nằm trong vòng tay ôm ấp bà, khuôn mặt hiện rõ mấy dấu hỏi chấm to đùng. Cô có quen mấy người này sao??
“Ồ, bảo bối à, ta quên mất! Ta là Narcissa Malfoy, kia là chồng ta Lucius Malfoy”- Bà Narcissa chỉ vào người đàn ông với mái tóc bạch kim rồi chỉ vào đứa bé tóc bạch kim giống hết cha nó - “Còn đó là con ta! Draco Malfoy! Thằng bé giống hệt anh Lucius, và nó cũng thật đáng yêu! Nó như phiên bản thu nhỏ của anh Lucius vậy!”
Laura ngơ ngác nhìn sự bất đắc dĩ mà ông Lucius dành cho cô. Sự 'năng động' của bà Narcissa đã làm cho não bộ của cô hoàn toàn bị tê liệt. Thông tin tuồn vào đầu cô như bão lũ mà tốc độ hiểu nội dung đang tuôn vào của Laura lại như một con sên đang bò và kéo theo một quả tạ.
“Narcissa, anh nghĩ con bé cần nghỉ ngơi!” Ông Lucius tốt bụng giải thoát Laura khỏi bàn tay tà ác của bà Narcissa.
“Đúng vậy, đúng vậy, bảo bối ta thật xin lỗi con! Con có cảm thấy không khỏe ở đâu không?? Con c..” Lucius kéo tay vợ ra khỏi căn phòng trong khi bà ấy vẫn không ngừng nói.
“ Draco, con ở lại trông con bé.”
“Vâng” Bằng tất cả sự ngưỡng mộ và kính trọng, Draco tự hào như thể cậu vừa được cha mình tin tưởng và giao cho một trọng trách quan trọng.
Bây giờ não bộ Laura đã thông suốt và có thể tải bình thường.
Narcissa...
Lucius...
Malfoy....
Draco Malfoy....
Khoan đã! DRACO MALFOY??!!
Đừng nói vừa rồi là bà Narcissa cao quý đấy nhá!!!!!! Bà Rowling, bà miêu tả sai trầm trọng tính cách của gia đình Malfoy rồi!! (Liên Sương: cho những ai không biết Rowling là tên tác giả )
Bà Narcissa là một người cực kì của cực kì thân thiện, siêu cấp của siêu cấp lành mạnh, cao quý từ đâu lòi ra vậy hả trời?!
Ông Lucius là kẻ mưu ma, xảo quyệt?! Vậy soái ca trầm ổn, nội liễm và trưởng thành vừa từ đâu chui ra vậy?! Đừng nói là tình nhân của bà Narcissa đấy nhá!
Tin tức như những quả bom hạt nhân đổ bộ vào não bộ của Laura, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy dài dài.
Thực ra, Laura không biết rằng bà Narcissa có mong muốn sinh con gái, bởi vậy gặp những bé gái đáng yêu là bà sẽ bị quá khích thôi!
(Liên Sương: Á à, cái vụ lo cảm lạnh chỉ là cớ, cô là đang trả thù thằng bé tội nghiệp đó! Để giáo sư Snape thấy cô vất vả đi lại trong khi cậu ta ngủ ngon lành trên giường thì... , may mà cậu ta vận khí tốt. Laura, cô thật nham hiểm!!)
Giáo sư Severus đặt cô lên giường nghỉ ngơi trong khi chờ bác sĩ tư của nhà Malfoy tới kiểm tra lại sức khỏe cho cô một lần nữa.
Với toàn bộ sự lo lắng với đồng tiền lương của mình, bác sĩ Gusta ba chân bốn cẳng lao đến hệt như một trái bóng đang lăn tròn, ông đi vội tới mức còn suýt ngã ở trên cầu thang. Laura thực sự lo lắng rằng ông ta sẽ cần bác sĩ hơn cô nàng nhiều nếu ông ta cứ đi đứng như thế.
(Liên Sương: Khoản đặt tên ta vẫn rất tệ, ban đầu còn định lấy tên của nhân vật Tom và Jerry đặt cho nhân vật quần chúng. Bây giờ khá hơn, viết các chữ cái vào các mảnh giấy rồi bốc từng cái mà thành tên =-= Bác sĩ tư nhà Malfoy là một nạn nhân.)
Theo sau thân hình lùn tịt và béo nục nịch của ông Gusta, là ba người khác. Một người đàn ông có làn da nhợt nhạt, trắng bệch như sáp với mái tóc màu vàng bạch kim và đôi mắt màu xám lạnh lùng, một người phụ nữ với mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh trông vô cùng cao quý. Người còn lại chính là nạn nhân vụ hãm hại bất thành của Laura. (Liên Sương: Đó là con trai bé bỏng của ta-Draco. Ôi, tội nghiệp nó!)
Bác sĩ Gusta chạy vào phòng một cách vội vã, trong tay cầm một cái đũa phép, rồi lập tức kiểm tra sức khỏe cho cô trong khi chưa kịp làm cho hơi thở hổn hển của ông bình thường lại.
Trước khi giáo sư Snape kịp mở miệng hỏi về tình trạng sức khỏe của Laura, người phụ nữ theo bác sĩ Gusta đã mở miệng một cách lo lắng trước.
“Ông Gusta, tình trạng con bé như thế nào rồi? “Thưa phu nhân Malfoy, tình trạng sức khỏe của tiểu thư đã ổn định lại. Tuy nhiên tiểu thư vẫn cần tĩnh dưỡng, nguồn năng lượng phép thuật của tiểu thư lớn gấp 3 người bình trong khi tuổi của tiểu thư vẫn còn quá nhỏ!” Ông Gusta nói bằng một giọng ngạc nhiên và hào hứng (Liên Sương: Bộ nghề tay trái của ông là nghiên cứu phép thuật à??) “Tạm thời tiểu thư không nên làm các hoạt động mạnh, tập trung nghỉ ngơi và cần uống thuốc bổ.”
“Cám ơn ông.” Giáo sư Snape nhàn nhạt trả lời. Mặc dù đã nghe về tình trạng của Laura nhưng nỗi lo lắng của ông cũng chỉ giảm đi một ít.
Về phần nghỉ ngơi thì sống trong căn biệt thự này thì chính là nghỉ ngơi rồi! Còn về phần thuốc bổ, các ngươi đùa sao? Snape chính là một bậc thầy đấy! Bởi vậy trong khoảng thời gian này Laura cô xác định sống giống một con sâu gạo, là thành phần ăn bám trong xã hội!
“Anh Sev, bệnh tình của con bé đã đỡ hơn rồi. Giờ đến lượt anh cần nghỉ ngơi đấy!” Lucius khuyên nhủ.
“ Tôi cho rằng tôi vẫn còn có thể thức được thêm một chút nữa.” Snape vẫn nói bằng một giọng nhàn nhạt đáp trả.
“ Anh Snape, anh đã nghe bác sĩ nói rồi đấy! Con bé cần uống thuốc, và vì thế anh cần nghỉ ngơi nếu không muốn pha nhầm thuốc cho con bé!” - Narcissa cũng vào cuộc -” Anh Snape, trong thời gian anh nghỉ ngơi, tôi chắc chắn dành chúng tôi sẽ chăm sóc con bé một cách tốt nhất, được chứ?”
“Con cũng nghĩ ngài nên nghỉ ngơi một lát.” Laura nói bằng một giọng khẽ khàng.
Severus không muốn rời đi một chút nào, ông đành đưa cho Laura một lọ thuốc mới bào chế rồi mới khó chịu rời phòng.
Trong phòng giờ còn bốn người, và Laura chẳng hề quen ai trong bốn người bọn họ cả. Bác sĩ Gusta nhận thấy không khí trong căn phòng càng ngày càng trở nên kì dị, ông vội vàng lui đi một cách ồn ào hệt cái cách ông ta tới đây.
Mặc dù chẳng quen biết ai cả, nhưng vì phép lịch sự, cô chào hỏi một cách lễ phép. Trong phòng lại tiếp tục im lặng, rồi bà Narcissa là người tiếp theo phá vỡ yên lặng bằng cách nhào vào ôm Laura sau đó liên tục nói.
“Ôi Merlin! Con thật là một đứa trẻ đáng yêu! Và con có một mái tóc đỏ và mượt mà thật tuyệt!! Con phải biết con ngất đi đã khiến cho anh Snape lo lắng nhường nào! Và tất nhiên là bọn ta cũng lo lắng lắm chứ! Con...” Bà ấy liên tục nói đủ mọi thứ, khả năng nói liên mạch không ngắt hơi của bà thậm chí có thể sánh ngang với giáo sư Snape khi mắng người.
Laura nằm trong vòng tay ôm ấp bà, khuôn mặt hiện rõ mấy dấu hỏi chấm to đùng. Cô có quen mấy người này sao??
“Ồ, bảo bối à, ta quên mất! Ta là Narcissa Malfoy, kia là chồng ta Lucius Malfoy”- Bà Narcissa chỉ vào người đàn ông với mái tóc bạch kim rồi chỉ vào đứa bé tóc bạch kim giống hết cha nó - “Còn đó là con ta! Draco Malfoy! Thằng bé giống hệt anh Lucius, và nó cũng thật đáng yêu! Nó như phiên bản thu nhỏ của anh Lucius vậy!”
Laura ngơ ngác nhìn sự bất đắc dĩ mà ông Lucius dành cho cô. Sự 'năng động' của bà Narcissa đã làm cho não bộ của cô hoàn toàn bị tê liệt. Thông tin tuồn vào đầu cô như bão lũ mà tốc độ hiểu nội dung đang tuôn vào của Laura lại như một con sên đang bò và kéo theo một quả tạ.
“Narcissa, anh nghĩ con bé cần nghỉ ngơi!” Ông Lucius tốt bụng giải thoát Laura khỏi bàn tay tà ác của bà Narcissa.
“Đúng vậy, đúng vậy, bảo bối ta thật xin lỗi con! Con có cảm thấy không khỏe ở đâu không?? Con c..” Lucius kéo tay vợ ra khỏi căn phòng trong khi bà ấy vẫn không ngừng nói.
“ Draco, con ở lại trông con bé.”
“Vâng” Bằng tất cả sự ngưỡng mộ và kính trọng, Draco tự hào như thể cậu vừa được cha mình tin tưởng và giao cho một trọng trách quan trọng.
Bây giờ não bộ Laura đã thông suốt và có thể tải bình thường.
Narcissa...
Lucius...
Malfoy....
Draco Malfoy....
Khoan đã! DRACO MALFOY??!!
Đừng nói vừa rồi là bà Narcissa cao quý đấy nhá!!!!!! Bà Rowling, bà miêu tả sai trầm trọng tính cách của gia đình Malfoy rồi!! (Liên Sương: cho những ai không biết Rowling là tên tác giả )
Bà Narcissa là một người cực kì của cực kì thân thiện, siêu cấp của siêu cấp lành mạnh, cao quý từ đâu lòi ra vậy hả trời?!
Ông Lucius là kẻ mưu ma, xảo quyệt?! Vậy soái ca trầm ổn, nội liễm và trưởng thành vừa từ đâu chui ra vậy?! Đừng nói là tình nhân của bà Narcissa đấy nhá!
Tin tức như những quả bom hạt nhân đổ bộ vào não bộ của Laura, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy dài dài.
Thực ra, Laura không biết rằng bà Narcissa có mong muốn sinh con gái, bởi vậy gặp những bé gái đáng yêu là bà sẽ bị quá khích thôi!
Danh sách chương