3.
Hôm sau đi làm, tôi vừa ngồi xuống ghế, Hà Tinh Tinh đã gõ cửa đi vào.
"Chị!" Cô ấy đưa cho tôi một cuốn tài liệu: "Đây là tất cả tài liệu về quảng cáo Thịnh Phi."
Tôi nhận lấy cuốn tài liệu, mở ra, nghe Hà Tinh Tinh tỉ mỉ báo cáo: "Quảng cáo Thịnh Phi thành lập vào tháng 10 năm 2015, người sáng lập là Lâm Mặc. Một năm sau, họ trở thành đối tác với bên Ngụy Thần Dương, sau đó nhanh chóng mở rộng công ty.”
“Năm 2018, họ mua nguyên tòa nhà cao tầng Hâm Thịnh. Ban đầu chỉ có năm nhân viên, hiện nay đã phát triển thành công ty quảng cáo nổi tiếng với hơn trăm nhân viên.”
“Năm kia, Lâm Mặc cũng có kế hoạch huy động vốn để lên sàn niêm yết, nhưng do hai năm nay ngành bất động sản tiến vào thời kỳ nghỉ đông, khách hàng lớn của bọn họ là tập đoàn Hồng Đạt đột nhiên phá sản, dẫn đến công việc của công ty giảm mạnh.”
“Bên đối tác Ngụy Thần Dương ồn ào muốn tách ra. Trước mắt, công ty quản lý hỗn loạn, việc kinh doanh ngày càng suy thoái. Năm nay còn xuất hiện tình huống cắt giảm rất nhiều nhân sự..."
Tôi hơi suy tư, gật đầu: "Cho nên, vốn là một con rồng trong ngành địa ốc, hiện tại lại muốn cùng chúng ta ký kết hợp đồng. Trước mắt công ty họ muốn bắt lấy một cơ hội tốt nhất, cũng có thể nói là chiếc phao cứu mạng."
"Đúng vậy. Trong quá trình cạnh tranh lần này, Lâm Mặc một mực thể hiện hết sức tích cực, muốn tranh lấy cơ hội hợp tác với chúng ta, cũng thường xuyên nhờ em nhắn lại cho chị là muốn gặp chị một lần."
Nói xong, Hà Tinh Tinh đưa cho tôi một quyển tạp chí, mở trang bên trong ra cho tôi xem: "Đây là bài phỏng vấn Lâm Mặc của tạp chí tài chính thương mại.”
Tôi đưa mắt nhìn hình Lâm Mặc trong cuốn tạp chí, yên lặng hồi lâu. Đó là một tấm ảnh chân dung rất chỉnh tề.
Chàng trai Lâm Mặc năm đó phong độ nghệ sĩ với mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu, hàng năm mặc quần jeans giờ đây trở thành một người đàn ông trung niên lịch thiệp với bộ âu phục giày da, tóc vuốt ngược bóng loáng. Trên bài báo, ánh mắt như ngọn đuốc kia nhìn chằm chằm vào tôi.
Hà Tinh Tinh nói tiếp: "Năm 2017, Lâm Mặc kết hôn với Đường Hiểu – người dẫn chương trình cho chương trình tiêu khiển của đài truyền hình, ba năm sau thì ly hôn, không có con. Hiện tại anh ta ba mươi bảy tuổi, đang độc thân. Nếu lần này công ty bọn họ có thể chuyển bại thành thắng thì anh ta vẫn sẽ là người đàn ông hoàng kim độc thân."
"Không cần giới thiệu mấy cái này."
Tôi cắt lời cô ấy: "Đi thông báo cho phía Thịnh Phi, hai giờ chiều thứ hai sẽ trình bày dự án, để bên họ chuẩn bị cẩn thận chút. Đến lúc đó phó giám đốc Hà của công ty mình cũng ở đây, toàn bộ nhân viên bộ phận kinh doanh cũng tham gia, không được phép xin nghỉ."
"Vâng ạ." Hà Tinh Tinh vui vẻ nhận lệnh, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Chờ một chút."" Tôi kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy gói quà mà hôm qua A Lệ tặng tôi ra đưa cho cô ấy: "Cái này cho em."
"Đây là gì vậy ạ?" Hà Tinh Tinh tò mò hỏi.
"Tự mở ra xem."
Tôi sửa lại tài liệu trong tay, thờ ơ trả lời: "Quà kỷ niệm ngày 520. Chị hay đi quán dưỡng sinh nên được tặng, cũng không biết bên trong có gì."
"Cám ơn sếp nhiều, sếp tốt nhất!" Giọng cô ấy đầy vui sướng.
"Bớt nịnh nọt, nhanh đi làm việc đi." Tôi thúc giục cô ấy rời đi.
Hà Tinh Tinh cũng không có ý muốn rời đi. Cô ấy đứng yên tại chỗ nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói.
Không ngoài dự kiến, yên lặng không quá ba giây, cô ấy bắt đầu phát động bộ não yêu đương của mình: ""Chị, người tên Lâm Mặc ấy, em cảm thấy... không phải chị vẫn còn độc thân sao? Hay là chị cũng hẹn, âm thầm gặp mặt anh ta trước?""
"Tuổi còn nhỏ, không chú ý công việc lại thích làm bà mai cho người khác? Còn nhiều chuyện nữa thì chị trừ tiền thưởng tháng này của em."
Tôi cầm tài liệu lên giả bộ muốn ném vào cô ấy, khiến cô ấy hoảng sợ ôm đầu chạy ra ngoài.
Đuổi Hà Tinh Tinh đi, tôi lại lần nữa nhìn cuốn tạp chí kia, bắt đầu cẩn thận đọc tin tức của Lâm Mặc.
Nhân vật chính trong bài tin tức này không phải là Lâm Mặc của mười năm trước tôi quen, mà là một hình tượng được thiết lập mới hoàn toàn, "cao cấp và thanh lịch(*)".
(*)Nguyên văn là “Cao đại thượng”, đây là viết tắt của cụm từ “高端大气上档次“, có nghĩa là “Cao cấp và thanh lịch”.)
Người viết dùng từ ngữ mỹ miều xây dựng hình ảnh một người làm thương mại tận tụy với nghề phấn đấu mười lăm năm. Anh ta mang trong mình lòng nhiệt tình như biển cả nhưng vẫn bình dị và gần gũi. Anh ta dùng tình cảm viết văn kiện, viết chiến lược không quên chí hướng ban đầu, vô số lần thất bại trên con đường gây dựng sự nghiệp nhưng vẫn dẫn dắt đội ngũ bước về phía trước.
Đọc đến cuối, tôi không khỏi cười khẩy. Nếu chưa từng quen biết người này, có lẽ tôi sẽ bị câu chuyện này làm cảm động, sẽ nhiệt tình ủng hộ hắn sau khi thấy hình ảnh của hắn ở thời khắc vinh quang nhất trong tạp chí.
Tôi đang thổn thức thì thông báo WeChat vang lên. Hà Tinh Tinh gửi tin nhắn tới: Chị, hằng ngày chị đi quán dưỡng sinh của nhà nào vậy? Tôi: Quán dưới tầng nhà chị, sao vậy?
Hà Tinh Tinh: Quà 520 quán họ tặng lại là nước hoa Chanel, dòng hương được ưa chuộng nha, đúng là quá giàu có!
Cái gì, hương nước hoa Chanel được ưa chuộng? Tôi sửng sốt. Tôi cho rằng trong túi chỉ là những món đồ chơi nhỏ và phiếu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ. Không ngờ A Lệ lại tặng tôi nước hoa, còn là hãng mà tôi thích…
Không đúng, mặc dù tôi là khách quen lâu năm của cậu ta nhưng tặng món quà đắt như vậy vào ngày 520 thì không phù hợp với loại hình kinh doanh của cửa tiệm chỉ chưa đến 200 mét vuông đó.
Không lẽ cậu ấy đang muốn tỏ tình với mình?
Tôi mở WeChat của cậu ấy ra, suy nghĩ không biết nên phản hồi như thế nào cho tích cực. Ít nhất tôi cũng phải trả lời, bày tỏ sự vui vẻ và biết ơn khi nhận được quà.
Trong khi cân nhắc từng câu chữ, tâm trí tôi cũng đã rối thành mớ bòng bong, từ rung động đến bối rối, rồi từ bình tĩnh tới tỉnh táo.
Đã bước qua cái tuổi xem tình yêu lớn hơn trời từ lâu, thế mà tôi lại bị một cậu nhóc kém hơn mình năm tuổi làm rung động, đúng là quá thiếu bình tĩnh.
Tăng ca đến hơn mười giờ tối, tôi lái xe trở về nhà. Thang máy đi lên tầng 36, tôi mở cửa đi vào nhà.
Căn nhà này rộng 150 mét vuông. Kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thưởng thức một bầu trời đầy sao rực rỡ, cúi đầu là toàn bộ khung cảnh đường phố được thu vào mắt.
Tôi mất hết mười năm để bắt đầu ở chức vụ nhân viên thực tập trong một công ty thương mại nhỏ, ở trong một căn phòng trọ nhỏ, rồi chuyển sang nhậm chức tổng giám đốc của công ty thuộc ngành địa ốc, sống trong căn phòng hạng sang ở khu biệt thự xa hoa Giang Cảnh, ở khu vực trung tâm.
Nhìn trên lý lịch, đây là một bản thăng cấp nghề nghiệp bình thường có thể tham khảo, có cố gắng cũng có may mắn.
Nhưng thương trường như chiến trường, bên trong đầy rẫy những khó khăn, những lựa chọn đau đớn, những đêm trắng khóc thầm. Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Lâm Mặc ơi Lâm Mặc, mười năm qua, ai nấy đều trèo lên, cũng đã đến lúc gặp lại nhau ở đỉnh cao rồi.
Tôi cởi bộ đồ công sở ra, ném tất cả quần áo dơ trong sọt vào máy giặt. Sau đó, tôi trút bỏ vỏ ngoài mỏi mệt, vứt đi những phiền muộn trong lòng, ngâm cơ thể rã rời vào làn nước ấm áp trong bồn tắm lớn. Nước che phủ khắp người, tôi nhắm mắt lại, đi vào trong mơ.
Chuyện xưa phủ bụi đã lâu như từng mảnh ký ức ùa về.
Hôm sau đi làm, tôi vừa ngồi xuống ghế, Hà Tinh Tinh đã gõ cửa đi vào.
"Chị!" Cô ấy đưa cho tôi một cuốn tài liệu: "Đây là tất cả tài liệu về quảng cáo Thịnh Phi."
Tôi nhận lấy cuốn tài liệu, mở ra, nghe Hà Tinh Tinh tỉ mỉ báo cáo: "Quảng cáo Thịnh Phi thành lập vào tháng 10 năm 2015, người sáng lập là Lâm Mặc. Một năm sau, họ trở thành đối tác với bên Ngụy Thần Dương, sau đó nhanh chóng mở rộng công ty.”
“Năm 2018, họ mua nguyên tòa nhà cao tầng Hâm Thịnh. Ban đầu chỉ có năm nhân viên, hiện nay đã phát triển thành công ty quảng cáo nổi tiếng với hơn trăm nhân viên.”
“Năm kia, Lâm Mặc cũng có kế hoạch huy động vốn để lên sàn niêm yết, nhưng do hai năm nay ngành bất động sản tiến vào thời kỳ nghỉ đông, khách hàng lớn của bọn họ là tập đoàn Hồng Đạt đột nhiên phá sản, dẫn đến công việc của công ty giảm mạnh.”
“Bên đối tác Ngụy Thần Dương ồn ào muốn tách ra. Trước mắt, công ty quản lý hỗn loạn, việc kinh doanh ngày càng suy thoái. Năm nay còn xuất hiện tình huống cắt giảm rất nhiều nhân sự..."
Tôi hơi suy tư, gật đầu: "Cho nên, vốn là một con rồng trong ngành địa ốc, hiện tại lại muốn cùng chúng ta ký kết hợp đồng. Trước mắt công ty họ muốn bắt lấy một cơ hội tốt nhất, cũng có thể nói là chiếc phao cứu mạng."
"Đúng vậy. Trong quá trình cạnh tranh lần này, Lâm Mặc một mực thể hiện hết sức tích cực, muốn tranh lấy cơ hội hợp tác với chúng ta, cũng thường xuyên nhờ em nhắn lại cho chị là muốn gặp chị một lần."
Nói xong, Hà Tinh Tinh đưa cho tôi một quyển tạp chí, mở trang bên trong ra cho tôi xem: "Đây là bài phỏng vấn Lâm Mặc của tạp chí tài chính thương mại.”
Tôi đưa mắt nhìn hình Lâm Mặc trong cuốn tạp chí, yên lặng hồi lâu. Đó là một tấm ảnh chân dung rất chỉnh tề.
Chàng trai Lâm Mặc năm đó phong độ nghệ sĩ với mái tóc dài buộc trên đỉnh đầu, hàng năm mặc quần jeans giờ đây trở thành một người đàn ông trung niên lịch thiệp với bộ âu phục giày da, tóc vuốt ngược bóng loáng. Trên bài báo, ánh mắt như ngọn đuốc kia nhìn chằm chằm vào tôi.
Hà Tinh Tinh nói tiếp: "Năm 2017, Lâm Mặc kết hôn với Đường Hiểu – người dẫn chương trình cho chương trình tiêu khiển của đài truyền hình, ba năm sau thì ly hôn, không có con. Hiện tại anh ta ba mươi bảy tuổi, đang độc thân. Nếu lần này công ty bọn họ có thể chuyển bại thành thắng thì anh ta vẫn sẽ là người đàn ông hoàng kim độc thân."
"Không cần giới thiệu mấy cái này."
Tôi cắt lời cô ấy: "Đi thông báo cho phía Thịnh Phi, hai giờ chiều thứ hai sẽ trình bày dự án, để bên họ chuẩn bị cẩn thận chút. Đến lúc đó phó giám đốc Hà của công ty mình cũng ở đây, toàn bộ nhân viên bộ phận kinh doanh cũng tham gia, không được phép xin nghỉ."
"Vâng ạ." Hà Tinh Tinh vui vẻ nhận lệnh, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Chờ một chút."" Tôi kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy gói quà mà hôm qua A Lệ tặng tôi ra đưa cho cô ấy: "Cái này cho em."
"Đây là gì vậy ạ?" Hà Tinh Tinh tò mò hỏi.
"Tự mở ra xem."
Tôi sửa lại tài liệu trong tay, thờ ơ trả lời: "Quà kỷ niệm ngày 520. Chị hay đi quán dưỡng sinh nên được tặng, cũng không biết bên trong có gì."
"Cám ơn sếp nhiều, sếp tốt nhất!" Giọng cô ấy đầy vui sướng.
"Bớt nịnh nọt, nhanh đi làm việc đi." Tôi thúc giục cô ấy rời đi.
Hà Tinh Tinh cũng không có ý muốn rời đi. Cô ấy đứng yên tại chỗ nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói.
Không ngoài dự kiến, yên lặng không quá ba giây, cô ấy bắt đầu phát động bộ não yêu đương của mình: ""Chị, người tên Lâm Mặc ấy, em cảm thấy... không phải chị vẫn còn độc thân sao? Hay là chị cũng hẹn, âm thầm gặp mặt anh ta trước?""
"Tuổi còn nhỏ, không chú ý công việc lại thích làm bà mai cho người khác? Còn nhiều chuyện nữa thì chị trừ tiền thưởng tháng này của em."
Tôi cầm tài liệu lên giả bộ muốn ném vào cô ấy, khiến cô ấy hoảng sợ ôm đầu chạy ra ngoài.
Đuổi Hà Tinh Tinh đi, tôi lại lần nữa nhìn cuốn tạp chí kia, bắt đầu cẩn thận đọc tin tức của Lâm Mặc.
Nhân vật chính trong bài tin tức này không phải là Lâm Mặc của mười năm trước tôi quen, mà là một hình tượng được thiết lập mới hoàn toàn, "cao cấp và thanh lịch(*)".
(*)Nguyên văn là “Cao đại thượng”, đây là viết tắt của cụm từ “高端大气上档次“, có nghĩa là “Cao cấp và thanh lịch”.)
Người viết dùng từ ngữ mỹ miều xây dựng hình ảnh một người làm thương mại tận tụy với nghề phấn đấu mười lăm năm. Anh ta mang trong mình lòng nhiệt tình như biển cả nhưng vẫn bình dị và gần gũi. Anh ta dùng tình cảm viết văn kiện, viết chiến lược không quên chí hướng ban đầu, vô số lần thất bại trên con đường gây dựng sự nghiệp nhưng vẫn dẫn dắt đội ngũ bước về phía trước.
Đọc đến cuối, tôi không khỏi cười khẩy. Nếu chưa từng quen biết người này, có lẽ tôi sẽ bị câu chuyện này làm cảm động, sẽ nhiệt tình ủng hộ hắn sau khi thấy hình ảnh của hắn ở thời khắc vinh quang nhất trong tạp chí.
Tôi đang thổn thức thì thông báo WeChat vang lên. Hà Tinh Tinh gửi tin nhắn tới: Chị, hằng ngày chị đi quán dưỡng sinh của nhà nào vậy? Tôi: Quán dưới tầng nhà chị, sao vậy?
Hà Tinh Tinh: Quà 520 quán họ tặng lại là nước hoa Chanel, dòng hương được ưa chuộng nha, đúng là quá giàu có!
Cái gì, hương nước hoa Chanel được ưa chuộng? Tôi sửng sốt. Tôi cho rằng trong túi chỉ là những món đồ chơi nhỏ và phiếu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ. Không ngờ A Lệ lại tặng tôi nước hoa, còn là hãng mà tôi thích…
Không đúng, mặc dù tôi là khách quen lâu năm của cậu ta nhưng tặng món quà đắt như vậy vào ngày 520 thì không phù hợp với loại hình kinh doanh của cửa tiệm chỉ chưa đến 200 mét vuông đó.
Không lẽ cậu ấy đang muốn tỏ tình với mình?
Tôi mở WeChat của cậu ấy ra, suy nghĩ không biết nên phản hồi như thế nào cho tích cực. Ít nhất tôi cũng phải trả lời, bày tỏ sự vui vẻ và biết ơn khi nhận được quà.
Trong khi cân nhắc từng câu chữ, tâm trí tôi cũng đã rối thành mớ bòng bong, từ rung động đến bối rối, rồi từ bình tĩnh tới tỉnh táo.
Đã bước qua cái tuổi xem tình yêu lớn hơn trời từ lâu, thế mà tôi lại bị một cậu nhóc kém hơn mình năm tuổi làm rung động, đúng là quá thiếu bình tĩnh.
Tăng ca đến hơn mười giờ tối, tôi lái xe trở về nhà. Thang máy đi lên tầng 36, tôi mở cửa đi vào nhà.
Căn nhà này rộng 150 mét vuông. Kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thưởng thức một bầu trời đầy sao rực rỡ, cúi đầu là toàn bộ khung cảnh đường phố được thu vào mắt.
Tôi mất hết mười năm để bắt đầu ở chức vụ nhân viên thực tập trong một công ty thương mại nhỏ, ở trong một căn phòng trọ nhỏ, rồi chuyển sang nhậm chức tổng giám đốc của công ty thuộc ngành địa ốc, sống trong căn phòng hạng sang ở khu biệt thự xa hoa Giang Cảnh, ở khu vực trung tâm.
Nhìn trên lý lịch, đây là một bản thăng cấp nghề nghiệp bình thường có thể tham khảo, có cố gắng cũng có may mắn.
Nhưng thương trường như chiến trường, bên trong đầy rẫy những khó khăn, những lựa chọn đau đớn, những đêm trắng khóc thầm. Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Lâm Mặc ơi Lâm Mặc, mười năm qua, ai nấy đều trèo lên, cũng đã đến lúc gặp lại nhau ở đỉnh cao rồi.
Tôi cởi bộ đồ công sở ra, ném tất cả quần áo dơ trong sọt vào máy giặt. Sau đó, tôi trút bỏ vỏ ngoài mỏi mệt, vứt đi những phiền muộn trong lòng, ngâm cơ thể rã rời vào làn nước ấm áp trong bồn tắm lớn. Nước che phủ khắp người, tôi nhắm mắt lại, đi vào trong mơ.
Chuyện xưa phủ bụi đã lâu như từng mảnh ký ức ùa về.
Danh sách chương