Sau khi nội chiến kết thúc, Thân Giang Kiệt để lại hiện trường cho Mã Tướng quân cùng Thôi Quốc cữu xử lý, còn mình thì tức tốc đi tìm Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng đang ngồi trên phụng vị ở chính điện, một thân phụng bào cao quý.

Nàng chưa nghe được tin tức Thân Giang Kiệt đại thắng, nhưng nàng vẫn cố tình ngồi ở nơi này chờ đợi hắn.

Một bàn tay nàng đặt lên bụng mình, không ngừng nói với đứa nhỏ: “Hoàng nhi ngoan, Phụ hoàng sẽ rất nhanh đoàn tụ với mẫu tử chúng ta!”
Không để Vương Chi Lăng chờ đợi quá lâu, Thân Giang Kiệt thực sự xuất hiện ở ngay chính điện.

Vương Chi Lăng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt mình, lập tức rời khỏi phụng ỷ, chạy nhào về phía trước.
Thân Giang Kiệt nhanh tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, nhỏ giọng trấn an:
- Đều ổn rồi, Chi Lăng, chúng ta đại thắng rồi!
- Thành… thành rồi? – Vương Chi Lăng hoài nghi hỏi lại.
- Trẫm đã bình an vô sự mà đến đây rồi, còn không phải là sự thật sao?
Thân Giang Kiệt mỉm cười, vuốt ve tấm lưng cứng ngắt vì căng thẳng của Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, sau đó rời khỏi lồng ngực ấm áp, nhìn tới nhìn lui thân thể của Thân Giang Kiệt.

Long bào trên người hắn có nhiều vết rách, lại dính đầy máu tươi, không rõ của ai.

Nàng nhìn sơ qua cũng biết hắn bị thương không nhẹ, liền cảm thấy đau lòng không thôi, nước mắt cũng bắt đầu chảy thành từng giọt.
Thân Giang Kiệt thở dài, xoa xoa hai gò má của Vương Chi Lăng, ôn nhu nói:
- Chi Lăng ngoan, không khóc.

Trẫm có kim giáp mà Phụ hoàng ban tặng, đao gươm bình thường sao có thể làm trẫm bị thương! Đây chỉ là mấy vết thương ngoài da mà thôi.
- Nhưng sẽ để lại sẹo! – Vương Chi Lăng nhìn những vết rách đang tươm máu trên hai cánh tay Thân Giang Kiệt, trong mắt đầy vẻ xót xa.

Thân Giang Kiệt bật cười:
- Nam tử hán đại trượng phu, trên người có vài vết sẹo thì đã sao? Đây là vết tích lưu lại chiến công cùng thành tựu hiển hách của trẫm, nàng không được chê trẫm đâu đấy!
Vương Chi Lăng vẫn không ngừng xót xa nhìn những vết thương trên người Thân Giang Kiệt, nàng kéo hắn vào trong tẩm điện, lập tức cho người gọi Thái y.
Sau khi trở về Thái Hòa điện, Thân Giang Kiệt lập tức viết chiếu thư công bố thiên hạ về sự kiện đã qua, xử chết Hách Đằng, đồng thời, đám quân lính dưới tướng La Thái Hầu và Hách Đằng, ai đã xin hàng đều được Thân Giang Kiệt thu nhận về đội quân của mình, vừa rèn luyện vừa theo dõi.

Thủ cấp của phụ tử La Thái Hầu bị treo trước đại cung môn, răn đe toàn bộ quan lại lẫn bá tánh Thiên Quốc.

Thân Giang Kiệt luận công luận tội, thưởng phạt phân minh, còn giữ chân Thôi Quốc cữu ở lại trong cung.
Trải qua thêm một tháng, sự việc dẹp quân phản loạn ngày hôm đó đã truyền khắp kinh thành.

Bá tánh ai nấy đều bội phần khâm phục và ngưỡng mộ Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng.

Dân chúng tung hô Đế Hậu hai người, không ngừng lưu truyền lời hay ý đẹp.
Trong cung, một tháng ngắn ngủi này thế mà lại xảy ra rất nhiều chuyện, tốt xấu đều có.

Ví dụ như, sau khi Linh thị bị xử phạt miêu hình, toàn thân rách nát đến không chỗ nào lành lặn, liền bị tống vào lãnh cung.

Nàng ta vừa khéo lại gặp phải Tạ thị đã sớm thân tàn ma dại, đói khổ đến mức phải ăn côn trùng sống cho qua bữa.

Tạ thị vừa nhìn thấy bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của Linh thị, lập tức cười to:
- Ha ha, không ngờ Linh phi nương nương ngươi cũng có ngày hôm nay, không biết Thượng thư lệnh sẽ đau lòng đến mức nào.
Linh thị toàn thân máu thịt mơ hồ, không còn đủ sức mà đáp lời Tạ thị.

Thấy Linh thị như người sắp chết, Tạ thị lại không ngừng cười lớn, ngửa mặt lên trời mà nói:
- Một ả tiện nhân ngu ngốc như ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Ta xem, ngươi cũng sắp xuống hoàng tuyền rồi, chi bằng nói cho ngươi nghe một bí mật.
Lời của Tạ thị như kích thích trí tò mò của Linh thị, nàng ta dùng hết sức bình sinh, gắng gượng mở to mắt nhìn Tạ thị.

Tạ thị lúc này mới phát hiện ra, Linh thị không còn lưỡi để mà nói chuyện được nữa.
Tạ thị tiếp tục cười lớn, ánh mắt vô cùng hiểm độc mà nhìn thân xác tàn tạ của Linh thị, chán ghét mà quay lưng đi, lạnh lùng nói:
- Năm đó hạ độc ngươi không phải Vương Chi Lăng, mà là ta cùng với Mậu Thúy Hà.

Nếu không làm như vậy, ngươi sao có thể trút hận lên đầu Vương Chi Lăng.

Chỉ đáng tiếc, ả tiện nhân Vương Chi Lăng quá mức may mắn, được Bệ hạ hết lòng bao bọc… A!
Linh thị lúc này đã bị lời nói của Tạ thị làm cho điên cuồng phẫn hận, nàng ta nén lại mọi đau đớn, dùng chút hơi tàn mà nhặt lấy hòn đá ở gần đó, đập vào đầu Tạ thị.

Tạ thị nói chưa hết câu đã loạng choạng ngã xuống, máu tươi tươm ra từ đỉnh đầu, hai mắt trừng lớn.

Linh thị lúc này như tìm được chỗ phát tiết hết mọi đau đớn và căm thù trong lòng mình, không ngừng dùng hòn đá đập vào đầu Tạ thị.
Linh thị mở to mắt nhìn cái đầu đã nát bét của Tạ thị, đột nhiên muốn ngửa cổ mà cười lớn, chỉ tiếc là nàng ta không thể phát ra được thành tiếng.

Linh thị hết cười rồi lại khóc, nghĩ đến bản thân mình ngu xuẩn làm con cờ cho kẻ khác, tranh tranh đấu đấu, cuối cùng lại thảm đến mức này.

Linh thị thẫn thờ một lúc lâu, rồi đập đầu vào cái cột đá gần đó, tự kết liễu đời mình.
Lại nói về chuyện tốt trong cung.

Thôi Thái y theo lệnh chẩn mạch cho Vương Chi Lăng, đoán chừng nàng đang mang một nam thai, sẽ sớm sinh cho Thân Giang Kiệt và Thiên Quốc một vị Đại Hoàng tử.

Tin tức Tạ thị cùng Linh thị chết ở lãnh cung nhanh chóng truyền đến tai Vương Chi Lăng.

Tiểu An như thường lệ hào hứng miêu tả cái chết thảm khốc của hai người bọn họ, nhưng Vương Chi Lăng vội vã sai người bịt miệng hắn, lôi ra ngoài.

Hài tử trong bụng nàng mỗi ngày một lớn, nàng sợ nó sẽ nghe thấy những điều không hay này.
Vì tội nghiệt của Linh thị, Thượng Thư lệnh quá mức trầm uất và hổ thẹn, liền dâng tấu cáo lão.

Thân Giang Kiệt suy xét một hồi, cảm thấy Thượng thư lệnh xưa nay chưa từng làm điều sai quấy, cũng không hề đứng về một phía với La Thái Hầu, liền ân chuẩn cho ông ta đưa toàn bộ gia quyến hồi hương.
Bốn tháng nhanh chóng trôi qua, ngày Vương Chi Lăng lâm bồn cũng sắp sửa đến.

Vương phu nhân cùng với Tôn ma ma là hai người bận rộn nhất, vừa may y phục cho tiểu Hoàng tử, vừa chuẩn bị thuốc thang, tẩm bổ cho Vương Chi Lăng.

Thân thể Vương Chi Lăng càng lúc càng nặng nề, hai chân sưng phù lên, đêm đêm đều nhức mỏi.

Vì vậy, Thân Giang Kiệt cũng không có đêm nào ngon giấc.
- Bệ hạ, ngày mai chàng còn phải tảo triều, xử lý quốc sự, nên ở lại tẩm điện nghỉ ngơi thì hơn.
- Không được! – Thân Giang Kiệt nghe Vương Chi Lăng khuyên nhủ, hai tay vẫn nhanh nhẹn đấm bóp chân cho nàng – Thê tử của ta sắp sinh hài tử rồi, ta phải ở bên cạnh chăm sóc chứ!
- Chàng ngày nào cũng thức khuya, thiếp sợ ảnh hưởng long thể! – Vương Chi Lăng lo lắng nói.
- Không sao, thân thể ta rất khỏe mạnh, dẻo dai! – Thân Giang Kiệt cười cười, chăm chú xoa xoa bàn tay Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng đưa bàn tay còn lại vuốt vuốt tóc Thân Giang Kiệt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Suốt cả hai tháng nay, đêm nào hắn cũng ngủ lại Chiêu Dương cung.

Từ tháng thứ tám, nàng đã không thể hầu hạ hắn được nữa, đổi lại, đêm nào hắn cũng xoa bóp cho nàng, nửa đêm còn rót nước, quạt mát.
Ngày Vương Chi Lăng sinh hài tử cuối cùng cũng đến.

Đêm hôm đó, khi Thân Giang Kiệt đỡ nàng lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nàng vỡ ối, chuyển dạ.

Thân Giang Kiệt luống cuống tay chân, cũng may Tôn ma ma và Tố Tâm nhanh chóng chạy vào bên trong.
Bức bình phong lập tức ngăn cách giữa Thân Giang Kiệt, các vị thái y cùng với Vương Chi Lăng và Tôn ma ma.

Vương Chi Lăng không ngừng la hét, đau đớn khiến toàn thân nàng như đứt ra từng đoạn.

Thân Giang Kiệt đi qua đi lại phía trước bình phong, nghe tiếng hét thất thanh của Vương Chi Lăng mà lòng đau như ai cắt.
- Sau này không cho nàng sinh hài tử nữa! Quá đau khổ cho nàng rồi!
- Hoàng đế, sao có thể nói như thế?
Thân Giang Kiệt lo lắng, nhất thời nói ra một câu, không ngờ lại lọt vài tai Thôi Thái hậu đang tiến vào bên trong tẩm điện.
- Mẫu hậu!
Thân Giang Kiệt giật nảy mình, nhìn Thôi Thái hậu mặt mày căng thẳng bước vào bên trong.

Thôi Thái hậu lắc đầu, nghe tiếng hét của Vương Chi Lăng mà không ngừng hồi hộp.
- Thái y viện đã kê thuốc thúc sản chưa?
Thôi Thái y quỳ ở bên ngoài đại điện, cúi đầu thưa:
- Bẩm Thái hậu, đã kê thuốc thúc sản rồi ạ.

Nử tử lần đầu sinh con đều sẽ đau đớn, hoảng loạn, xin Thái hậu đừng quá lo lắng, ảnh hưởng phụng thể.
Thân Giang Kiệt nghe thấy lời trấn an của Thôi Thái y, nhưng trong lòng không chút an tâm.

Hắn mặc kệ hết thảy, không chần chừ mà lao vào bên trong bức bình phong.

- Bệ hạ, không được đâu!
- Hoàng đế!
Đám thái y cùng với Thôi Thái hậu, Vương phu nhân ai nấy đều ra sức ngăn cản Thân Giang Kiệt bước vào, sợ cảnh tượng sinh nở kia sẽ làm bẩn mắt hắn.

Thân Giang Kiệt không để ai vào mắt, lập tức ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Vương Chi Lăng, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay Hoàng hậu và Đại Hoàng tử có mệnh hệ gì, trẫm đều xử chết tất cả các ngươi.
Vương Chi Lăng đau đến mức sắp mất đi ý thức, nhìn thấy Thân Giang Kiệt, nàng liền khóc lớn lên.
- Chi Lăng ngoan, đừng sợ, có trẫm ở đây, cố gắng lên, chúng ta sắp gặp được hài tử rồi.
Vương Chi Lăng nắm chặt tay Thân Giang Kiệt, thân thể nhỏ bé cong lên, nàng hét lớn một tiếng, dùng hết sức mình để đẩy đứa nhỏ ra ngoài.
Chớp mắt, tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp Chiêu Dương cung, Thôi Thái hậu và Vương phu nhân mừng đến sắp rơi nước mắt.
- Vẫn còn… vẫn còn một hài tử nữa!
Tôn ma ma bỗng dưng la lên, khiến cho ai nấy đều sửng sốt không ngừng.

Vương Chi Lăng sắp bị cơn đau đớn làm cho hôn mê bất tỉnh, nhưng loáng thoáng nghe thấy nàng vẫn còn một hài tử chưa chào đời, liền dùng hết sức bình sinh, bảo trụ tỉnh táo.
Chỉ một khắc sau, tiểu công chúa cũng bình an chào đời.

Vương Chi Lăng chưa kịp nhìn mặt hai hài nhi của mình đã kiệt sức mà ngất đi.

Thân Giang Kiệt hạnh phúc vô cùng, ôm lấy thân ảnh mỏng manh của nàng, không ngừng hôn lên trán nàng:
- Chi Lăng của trẫm thật giỏi, thật giỏi!
Năm năm nhanh chóng trôi qua.
Thân Giang Kiệt cùng với Vương Chi Lăng đã sinh thêm một tiểu hoàng tử nữa.

Chớp mắt dưới gối hắn đã có hai nam một nữ.

Vương Chi Lăng vẫn luôn là hiền thê mẫu mực, còn độc sủng hậu cung, tiểu hoàng tử ra đời chưa bao lâu, nàng lại có tin vui.

Lần này là một tiểu công chúa trắng trắng, mềm mềm, lại rất giống Mẫu hậu.
Thân Giang Kiệt sớm đã giải tán hậu cung, đem toàn bộ cung tần mỹ nữ trả về mẫu gia.

Dù sao thì hắn cũng chưa từng sủng hạnh ai trong số họ, nên để cho họ được tự do tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Mười lăm năm kế tiếp.
Ngày nọ, Vương Chi Lăng nằm trong vòng tay của Thân Giang Kiệt, Đế Hậu hai người đang chọn lựa một cái tên thật hay để đặt cho hoàng tôn sắp chào đời.

Đại Hoàng tử Thân Giang Tuấn cùng với đích thê có tin vui, thái y nói là một nam thai.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng chọn tới chọn lui, lại cãi nhau một hồi.

Thân Giang Kiệt chọc giận Vương Chi Lăng, liền bị thê tử đuổi về Thái Hòa điện, đêm đến phải thui thủi ngủ một mình.
Lại thêm năm năm nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện