Như Ý hiểu rõ lời nói của Hoàng đế cho nên liền hạ thấp thân xuống đáp ứng mà chậm rãi đi ra bên ngoài.

Hành lang rộng lớn, xung quanh lại có những trụ rồng vây quanh càng làm cho hình ảnh của Kim Ngọc Nghiên đang quỳ gối càng thêm nhỏ bé và hèn nhọn.

Ngọc Nghiên mặc một y phục màu trắng trong mà quỳ tại ngoài điện, không ngừng dập đầu.
Như Ý nhìn khuôn mặt của Ngọc Nghiên, liền có chút kinh ngạc, cái người nữ tử luôn quyến rũ kiều diễm này cho dù rơi vào hoàn cảnh này mà vẫn luôn quật cường mím môi, lúc nào cũng ngẩng cao đầu.

Như Ý cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ bình tĩnh đem những lời của Hoàng đế đã nói mà nói lại cho Ngọc Nghiên nghe rồi quay đầu phân phó: “Đưa Gia quý nhân quay về Khải Tường cung, không có chuyện gì thì không được ra ngoài”
Ngọc Nghiên không có lúc nào là không trang điểm cho nên dù bất cứ khi nào, nàng luôn là người diễm lệ hoàn mỹ nhưng giờ phút này đây, cái không được hoàn mỹ của nàng chính là giọng nói của nàng.

Giọng nói của nàng không như thường mà lại tràn ngập phẫn hận cùng tức giận: “Ta phân biệt rõ mã não và hồng ngọc tủy! Chỉ có Trinh Thục là phân biệt không rõ mà thôi.

Chuyện này không liên quan đến chúng ta! Là cô hại ta!”
Hai tròng mắt Như Ý khẽ nhếch lên, khuôn mặt biểu lộ thần thái lạnh nhạt khinh thường, mơ hồ lại mang theo quật cường, nhẹ nhàng xua tay nói: “Ở trong chốn hậu cung này, chân tướng không phải thứ quan trọng.

Có rất nhiều chuyện, không có ai quan tâm đến thật giả mà điều quan trọng nhất nằm ở chỗ có người tin hay không.

Kỳ thật cô cũng giống như ta, đều là đang sợ nhưng lại sợ Hoàng thượng có tin hay không mà thôi?”
Nàng liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên qua xương cốt: “Hoặc là cô cũng có thể nói cho Hoàng thượng biết, cô rõ ràng biết chiếc vòng tay Thất bảo kia vốn là dùng hồng ngọc tủy, chứ không phải dùng mã não, nếu vậy cô nghĩ Hoàng thượng có thể tin lời cô nói hay không?”
Thân thể Ngọc Nghiên run rẩy lật bật: “Hoàng thượng sẽ không đối đãi ta như vậy, ta vì Hoàng thượng mà sinh ra ba vị Hoàng tử cơ mà! Nhất định là cô xúi giục Hoàng thượng! Là cô cho nên Hoàng thượng mới không tin ta!”
Như Ý lạnh lùng nói: “Là ta sao hay là cô tự làm tự chịu? Ngay cả ta và Ba Tang đại sư rõ ràng là không có bất cứ chuyện gì gọi là tình ngay lý gian nhưng cô vẫn làm hết mọi chuyện để đổ tội, muốn cho người ta tin rằng đó là chuyện thật”
Có nước mắt lã chã rơi xuống, Ngọc Nghiên dùng lực nâng ống tay áo mà chà lau khuôn mặt, gạt hết những giọt nước mắt sắp rơi ra, rồi tiện đà dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn thẳng Như Ý, ngưỡng mặt nói: “Cô nghĩ cô có thể xúi giục Hoàng thượng để cô có thể nhìn ta thương tâm khổ sở sao? Ta không khóc, không cho cô đạt được ý nguyện”
Bất cứ vẻ mặt nào cũng đều không thể hiện được cái khinh thường và phẫn nộ của Như Ý, ánh mắt nàng lạnh lùng như sương tuyết tháng Chạp mà nhìn xuống thân người Ngọc Nghiên: “Tất cả mọi chuyện đều do chính cô tạo lên, ngay cả đến việc xúi giục Hoàng thượng! Hoàng thượng làm như vậy cũng đã phá lệ lưu tình việc cô đã sinh dục Hoàng tử rồi”.

Như Ý dứt lời, ghét không muốn nhìn khuôn mắt dữ tợn mà khổ sở của Ngọc Nghiên nữa.
Đột nhiên Ngọc Nghiên đứng lên, nhào đến trước mặt Như Ý.

Nàng giơ cao bàn tay mà muốn tát vào Như Ý, Như Ý không tránh né, lạnh nhạt nói: “Cô muốn đánh thì cứ đánh đi nhưng nếu bàn tay rơi chạm vào khuôn mặt ta thì vị phân của cô cũng không còn nữa, ngay cả ba vị A ca của cô cũng sẽ không thể nào quay về bên cạnh cô dưỡng dục, cô hiểu rõ chứ?”
Bàn tay Ngọc Nghiên chỉ cách gương mặt Như Ý trong gang tấc, nàng run rẩy rồi tự tay tát vào khuôn mặt mình, cái tát vang dội hòa quyện vào tiếng rên rỉ thê u vô tận của nàng: “Hoàng thượng… Hoàng thượng không thể vứt bỏ thần thiếp, vứt bỏ mẫu tộc của thần thiếp! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng có thể trách phạt thần thiếp, trừng phạt thần thiếp nhưng thần thiếp cầu xin Hoàng thượng đừng giận chó đánh mèo lên mẫu tộc thần thiếp, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng!”
Như Ý chậm rãi lắc đầu, nhìn vào Ngọc Nghiên thật lâu: “Không có ai vứt bỏ cô cả, là do cô vứt bỏ chính mình, là cô vì cầu vinh sủng mà không tử bỏ thủ đoạn nào cho nên mới làm liên lụy đến mẫu tộc của cô.

Tư thông sao?” Nàng khinh thường nói: “Trong đầu của cô ngoại trừ những thứ dơ bẩn đó thì chẳng lẽ Lý triều của cô không dạy cô một chút thông minh lương thiện nào sao?”
Ngọc Nghiên liếc mắt nói: “Hoàng quý phi, cô cho rằng cô cũng là người lương thiện sao? Cô và ta đều không phải là thiện nam tín nữ* thì cần gì phải nói ra những lời khách sáo như vậy chứ? Nếu có hiệp lộ tương phùng**, ta phải dùng tâm cơ mưu kế thì cô cũng vậy mà thôi.

Nhưng ta là chi nữ tôn thất của Lý triều, ta có thể bị trách phạt nhưng thể diện tuyệt đối không thể ném đi vì thế ta mới không khóc, không để cho cô chê cười ta được”
(*Thiện nam tín nữ nghĩa là tên gọi chung của các tín đồ Phật giáo
**Hiệp lộ tương phùng nghĩa là gặp lại nơi đường hẹp – không thể buông tha, đôi bên hận thù, đôi bên đều có khúc mắc)
Ngọc Nghiên nói xong, liền không thể kìm chế mà nước mắt nóng hổi cuồn cuộn rơi xuống.

Nàng luôn tự đề cao thân phận, xem rất nặng chính mình và thể diện Lý triều cho nên nay nhắc đến chuyện này, hiển nhiên là thương tâm kinh hoảng đến cùng cực.

Nàng luống cuống tay chân mà vội lau đi nước mắt nhưng càng lau, nước mắt rơi càng nhiều, cổ tay áo của nàng ướt đẫm nước mắt.

Nàng cố gắng ngăn chặn lại cổ họng, không cho âm thanh khóc lóc kia thoát ra ngoài, nói: “Ta sẽ không khóc, sẽ không để cho cô nhìn thấy ta khóc! Sẽ không để cho cô cười cái thể diện Lý triều của ta!”
“Thể diện bị đánh mất hay không thì đều dựa vào việc làm của cô.

Cô đã thua thì phải chấp nhận hậu quả của chính mình đi”.

Như Ý nhìn Ngọc Nghiên, ngưng thần một lát rồi mỉm cười quỷ quyệt, lời nói cực nhẹ: “Kim Ngọc Nghiên, cô đoán xem, lần này vì sao bổn cung có thể thắng nhanh như vậy được chứ?”
Kim Ngọc Nghiên mở to hai mắt, giống như người chết cứng: “Cô nói cái gì?”
Như Ý vươn hai ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Ngọc Nghiên một cái: “Hiếu Hiền hoàng hậu cũng được, Tuệ Hiền Hoàng quý phi cũng thế, nếu thật sự các nàng muốn hãm hại bổn cung thì nay người cũng đã chết, mọi chuyện cũng đã xong.

Nhưng nếu các nàng ta cũng là người bị người khác xúi giục, nay các nàng đã chết hết thì bây giờ kẻ trốn ở đằng sau lưng cũng nên tự mình lên sân khấu đi.

Rốt cuộc, ngôi vị Hoàng hậu đã gần ngay trước mắt cho nên cô mới nhẫn nhịn không được, có phải không?”
Ngọc Nghiên giật mình nhìn Như Ý, hai vai không khỏi run lên.

Răng nanh Ngọc Nghiên phát ra âm thanh ma quái, nếu không phải nhờ có Tiến Trung nhanh tay lẹ mắt đè nàng lại thì nàng đã nhịn không được mà lao người tới Như Ý rồi.

Ngọc Nghiên lạnh lùng nói: “Cô nói bậy! Cô nói bậy bạ gì đó!”
Đúng là chỉ là nói bậy, Như Ý làm gì có bằng chứng, duy nhất chỉ có một chút dấu vết là lúc Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi chết, có lớn tiếng hô hào vài câu.


Như Ý cũng lười biếng tốn nhiều miệng lưỡi với nàng cho nên đang định quay vào trong điện thì đã thấy Ba Tang đại sư mặc y phục màu hồng, cầm trong tay một chuỗi Phật châu, thần thái tường hòa, chậm rãi bước lên bậc thang Dưỡng Tâm điện.

Như Ý gật đầu thi lễ: “Đại sư mạnh khỏe”
Trong mắt Ba Tang đại sư có cái mỉm cười đạm bạc mà trong veo: “Nhờ có Hoàng quý phi tích phúc cho nên hết thảy mạnh khỏe”
Như Ý liếc mắt nhìn thấy Ngọc Nghiên đang che mặt mà khóc nức nở: “Có Phật pháp đại sư phù hộ, ác ma không thể xâm phạm”
Ba Tang đại sư mỉm cười: “Khương nữ bất thượng duyên hoa, tự sơ mai chi ánh đạm nguyệt.

Thiện sư bất lạc không tịch, nhược bích chiểu chi thổ thanh liên*”
Như Ý hiểu ý, đôi mắt chợt lóe lên một tiếu ảnh sáng sủa như ánh mặt trời: “Thiền sư không rơi trống vắng như bích chiếu chi phun thanh liên.

Dù cho bị giam trong nước bùn nhưng vẫn không thể nhiễm bẩn”.

Nàng hạ thấp thân người, hòa nhã nói: “Vì sao giờ này đại sư vẫn còn đến Dưỡng Tâm điện vậy?”
Ba Tang đại sư mỉm cười ôn nhu, thái độ thanh tao lịch sự nói: “Tết Trung thu cũng đã qua cho nên mới đến đây chào từ biệt Hoàng thượng”
Như Ý hơi buồn bã nói: ‘Trong cung dơ bẩn, không phải là đất để đại sư thanh tu”
Ba Tang đại sư mỉm cười nói: “Tuy rằng tu hành là việc khổ hàn nhưng tự có thanh tịnh Đại Tự Tại”.

Đại sư nghiêng mặt, nhìn Ngọc Nghiên bằng ánh mắt vô cùng thương xót mà hiền hòa: “Ngươi có một dung mạo xinh đẹp nhưng lại không có được tâm hồn mĩ lệ.

Ngươi có được con cái, có gia tộc, có tương lai nhưng vì sao ngươi không thể thanh tịnh an nhiên tự tại chứ? Nếu ngươi không giác ngộ thì tội nghiệt của ngươi sẽ kéo dài lên đến trên người con cái của người, bọn họ sẽ nhận lấy nghiệp báo của mẫu thân mình”
Ánh mắt hẹp dài mà mĩ lệ của Ngọc Nghiên thể hiện sự khinh thường, đôi môi kiều diễm của nàng phun ra một bãi nước miếng xuống đất, hành động đó của nàng tỏ sự phẫn hận và bất mãn của nàng.
Ba Tang đại sư khoan dung mỉm cười, rồi nhìn Như Ý nói: “Hoàng quý phi, con đường về sau của nương nương vẫn còn rất xa, hiểm trở cũng còn rất nhiều, ngày ấy nương nương đã hỏi ta thiền là cái gì, kỳ thật viên Minh Thanh tịnh chính là thiền, thiền không phải là tê liệt, không phải không biết cái gì, nghe được hết thảy những thanh âm động tác bên ngoài nhưng trong tâm hiểu rõ, không chút lo lắng, không chút cố chấp mà an hòa bình ổn.

Như vậy, cho dù có ai muốn quấy nhiễu nương nương thì cũng chẳng quấy nhiễu được bởi vì nương nương không có sơ hở”
Hai tay Như Ý tạo thành chữ thập: “Đa tạ đại sư chỉ điểm”
Ba Tang đại sư mỉm cười: “Ta cũng chỉ là chỉ điểm một chút mà thôi.

Mấy ngày ở Vũ Hoa các, ta đã biết tuy rằng Hoàng quý phi nương nương hay đến Vũ Hoa các nhưng cũng chỉ cầu mọi chuyện trong cung, từ trước đến nay không cầu cho mình, kỳ thật nương nương không tin vào thần Phật”
Như Ý bật cười: “Ánh mắt đại sư thông suốt, đã bị đại sư nhìn thấu.

Bổn cung không tin thần Phật mà chỉ tin vào bản thân mình có thể làm được mọi việc”
Ba Tang chăm chú nhìn nàng giây lát: “Hoàng quý phi nương nương, sẽ có một ngày nương nương sẽ cảm thấy, thần Phật không phải không có linh nghiệm, sẽ có lúc nương nương sẽ ký thác tâm ý vào nơi đó để tìm chút an ủi cho những ngày dài mà thôi”
Ba Tang đại sư muốn nói thêm thì Lý Ngọc đã đi ra, tươi cười nói: “Đại sư, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ đại sư, mời đại sư vào”
Như Ý thấy Ba Tang đại sư đi vào trong điện, lẳng lặng nhìn Tiến Trung đưa Ngọc Nghiên trở về rồi nàng cũng rời đi.

Nàng không ngồi trên liễn kiệu, cũng không muốn cho người hầu hạ đi theo, ngay cả Tam Bảo và Lăng Chi cũng không cho đi cùng, nàng cô đơn độc hành, càng thích hợp với tâm cảnh của Như Ý lúc này.
Ngũ vị tạp trần*.

Nàng không nói nên lời, chỉ yên lặng đi về phía trước, nàng muốn làm cho cái mãnh liệt mà mê man, đau đớn trong lòng biến mất đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới phát hiện có một thân ảnh đi theo sát sau người nàng, thân ảnh này giống như hình bóng của nàng, chưa từng rời xa nàng.

Nàng quay đầu lại thì thấy Lăng Vân Triệt đứng ở phía sau, nàng thản nhiên hỏi: “Khanh đi theo bổn cung làm gì?”
(*Ngũ vị tạp trần nghĩa là năm vị: mặn, đắng, chua, cay ngọt; ý nghĩa là có nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả)
Lăng Vân Triệt theo sau Như Ý cách xa ba bước, hắn nói: “Vi thần vốn định cùng Tiến Trung công công hộ tống Gia quý nhân hồi cung nhưng lại thấy tâm tình nương nương không tốt cho nên vi thần không thể khuyên giải cho nên chỉ lẳng lặng đi theo phía sau thôi ạ”
Như Ý miễn cưỡng nói: “Vậy thì tại sao không đi ở phía trước cầm đèn mà lại đi ở phía sau?”
Mi mục hắn trong veo mà tươi cười như là ánh trăng thanh đạm ở phía chân trời: “Chính nương nương mới là người hiểu rõ con đường phía trước nên đi về hướng nào cho nên vi thần chỉ cần đi ở phía sau là được rồi, vì con đường nương nương đã đi qua, nương nương không cần quay đầu lại làm gì nữa”
Như Ý mỉm cười: “Được rồi.

Tâm cảnh của bổn cung giờ phút này không thích có người hầu hạ bên cạnh quá gần nhưng nếu đi một mình, tịch mịch quá cũng lo sợ không yên.

Có khanh bên cạnh thì cũng tốt lắm”
Vân Triệt không cần phải nhiều lời nữa, chỉ yên lặng đi theo phía sau.

Đi đến trước cửa Dực Khôn cung, ánh sáng lồng đèn cung đình chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Như Ý, lúc này hắn mới hỏi nhỏ: “Vì sao cái thể hiện trên gương mặt của nương nương lại giống với vi thần năm đó vậy?”
“Cái gì năm đó?”
“Giống như là vi thần đã hiểu rõ đã mất đi Yến Uyển”
Như Ý cảm thấy hắn là người sâu sắc cho nên nhẹ giọng nói: “Khanh nói không sai, bổn cung đúng là như vậy.

Bổn cung có được một thứ cực kỳ quan trọng nhưng cũng mất đi một thứ quan trọng phi thường khác.


Được mất như vậy, đối với một nữ nhân mà nói, kỳ thật mất nhiều hơn được”.
Vân Triệt cười khổ, chắp tay thi lễ nói: “Vi thần chỉ hy vọng, về sau nương nương luôn được an thuận, trải qua được mưa gió”
Có cái chớp mắt cảm động giống như nước sông mãnh liệt, nguyên lai vẫn còn có một người thân thiết với mình như vậy.

Nàng chợt mỉm cười, hiểu rõ thân phận của mình trong giờ phút này: “Lăng Vân Triệt, Giang Dữ Bân đã xin bổn cung cầu cưới Nhị Tâm.

Tuổi của khanh cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ khanh cũng đã có tiền đồ, khanh có muốn cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp không? Bổn cung có thể vì khanh mà an bài, cầu cưới một thục nữ”
Thần tình Vân Triệt ảm đạm: “Nương nương quan tâm.

Vi thần thích tự do tự tại hơn, không nghĩ đến chuyện gánh vác gia thất”.

Hắn dừng lại: “Có thể ở bên cạnh Hoàng thượng và nương nương thì đã là phúc khí của vi thần rồi”
Như Ý hơi gật đầu, ngửa đầu nhìn ánh trăng: “Ngay cả chính mình có thể cảm thấy có phúc khí thì đó mới đúng là phúc khí”
Cũng nhờ còn trẻ cho nên cái tổn thương ngoài da thịt của Nhị Tâm cũng dần dần lành lặn lại, chỉ là gân cốt bị thương cho nên chiếc chân trái của nàng vẫn còn bị thương.

Giang Dữ Bân lo lắng ngày đông rét lạnh mà làm tổn thương nguyên khí cho nên một ngày ba lượt đem thuốc và đồ bổ đến cho Nhị Tâm dùng.

Giang Dữ Bân rất là tận tâm, Nhị Tâm tuy có thể đứng dậy nhưng vẫn không thể bước đi như thường cho nên Nhị Tâm luôn thấy khổ sở trong lòng, không biết đã khóc bao nhiêu lần.

Mỗi lần như vậy cũng đều có Giang Dữ Bân an ủi nàng: “Chỉ cần người không có việc gì là được, đi đường chậm một chút thì có gì quan trọng chứ?”
Ngoại trừ Giang Dữ Bân, Lý Ngọc mỗi khi rãnh rỗi cũng thường đến thăm Nhị Tâm, hắn chỉ đứng bên cạnh không nói một lời mà chỉ ngắm nhìn thật lâu.

Như Ý thấy lạ nên có hỏi, Lý Ngọc xúc động rơi lệ: “Nô tài và Nhị Tâm quen biết nhiều năm, thấy nàng ấy là một cô nương hoạt bát dễ thương, ai giờ lại bị tra tấn thành bộ dạng này”.

Hắn quỳ xuống, nói: “Nương nương, nương nương đừng cho Nhị Tâm ở lại trong cung nữa.

Cả đời này của chúng ta đều không được đi ra ngoài cung, xin nương nương hãy cho Nhị Tâm xuất cung đi”
Tâm ý của Lý Ngọc cũng không phải là tâm ý của chính mình sao? Đáy lòng của nàng liền sinh ra một tia khao khát, nếu chưa bao giờ tiến cung, nếu có thể xuất cung thì thật tốt biết bao.

Cuộc sống ngoài cung thế nào, nàng chưa bao giờ thấy được nhưng chắc chắn sẽ không bị bao vây xung quanh những bức tường hồng như vậy.

Tâm ý Như Ý và Giang Dữ Bân kiên định nặng nề.

Nhị Tâm e ngại cái tàn phế của mình, sợ làm liên lụy Giang Dữ Bân cho nên luôn nói: “Bây giờ huynh được Thái y viên coi trọng, muốn một người vợ tốt thì rất dễ dàng, bây giờ muội đã già, chân lại tàn phế như vậy, muội gả cho huynh thật không xứng”.
Cho dù Nhị Tâm có nói gì, Giang Dữ Bân không chịu buông tay mà càng ngày Giang Dữ Bân càng cuồng dại, Như Ý lại nhiều lần khuyên giải, cuối cùng Nhị Tâm cũng chấp nhận.
Ngày xuất giá tứ hôn đó, tất nhiên cả lục cung kinh động, từ Lục Quân cho đến cung nhân, ai ai cũng đều đến đưa tiễn.

Thứ nhất là vì đây là tứ hôn mà Hoàng đế ban tặng, Như Ý lại là phi tần có chức vị cao nhất trong lục cung; thứ hai Nhị Tâm là tâm phúc bên cạnh Như Ý nhiều năm, khi bị đưa đến Thận hình tư chịu hình phạt nhưng vẫn tuyệt đối không bán đứng chủ thượng, ai ai cũng khâm phục nàng trung nghĩa quả cảm, tất nhiên là hâm mộ không hết.

Cho nên ngày đó náo nhiệt như ngày của một cách cách xuất giá bình thường.
Như Ý luôn dặn dò Giang Dữ Bân phải đối xử tốt với Nhị Tâm, mỗi lần dặn dò là luôn nghẹn ngào, vẫn là Lục Quân bước lên đỡ nói: “Hoàng quý phi vui mừng quá mức, ngày lành như vậy sao có thể khóc như vậy được chứ? Thôi để thần thiếp che khăn voan cho Nhị Tâm”
Lục Quân nể mặt như vậy, cũng bởi vì Ngọc Nghiên đã rơi vào thế nghèo nàn, cũng như muốn làm thỏa mãn tâm ý của Hoàng đế.

Hải Lan và Ý Hoan xưa nay có giao hảo cùng với Như Ý cho nên vui mừng tiễn Nhị Tâm xuất cung.
Rốt cuộc cũng đến cửa cung, Như Ý cũng không thể ra ngoài, chỉ có Lý Ngọc đi theo làm bạn.

Lý Ngọc nói: “Ta và Nhị Tâm có quen biết từ trước, quen biết lúc còn thời hàn vi.

Bây giờ Nhị Tâm cũng đã có chỗ nương tựa cả đời, ta cũng an tâm.

Nhị Tâm cô cũng nên vui vẻ mà sống đi, trong cung đã có ta hầu hạ Hoàng quý phi nương nương rồi.

Ta có 30 mẫu ruộng tốt, xem như ban tặng cho hai người, hai người nhất định không được từ chối đâu đấy”
Giang Dữ Bân và Nhị Tâm tạ ơn rồi cùng dắt tay nhau ra ngoài.

Lý Ngọc nhìn theo hai người thật lâu, yên bụi hoàng hôn nổi lên bốn phía thì lúc đó hắn mới quay lưng lại rời đi.
Như thế, hai người an tâm độ nhật, mỗi khi Nhị Tâm rảnh rỗi thì cũng đi vào cung, Như Ý thấy nàng động tay động chân nhiều cũng thấy tội nghiệp cho nên nàng chỉ cho Nhị Tâm dạy dỗ quy tắc cho các cung nữ.


Như thế, Dực Khôn cung chỉ còn có Lăng Chi và Vân Chi là hai đại cung nữ, Như Ý cũng không muốn nhận ai từ Nội vụ phủ đưa tới cho nên cung nhân của Dực Khôn cung vẫn giống như trước.
Yến Uyển cũng hay lui tới Dực Khôn cung.

Tuy Hoàng đế sủng ái nàng có ngày có, có ngày không nhưng do nàng còn trẻ, lại có khả năng quan sát cho nên dễ có được thánh tâm.

Giờ khắc này đây chỉ có nàng, Như Ý và Thư phi nhận được sủng ái.
Sau khi Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế được một năm, mẫu tộc Hoàng hậu lo sợ trong cung không có nữ nhân nào xuất thân Phú Sát thị hầu hạ Hoàng đế cho nên liền đưa một nữ tử 16 tuổi vào cung, nữ tử kia xuất thân Phú Sát thị, tướng mạo lại thanh lệ nhẹ nhàng, nở nang như ngọc.

Hoàng đế cũng là lễ ngộ cho nên vừa mới tiến cung, nữ tử kia được phong làm quý nhân, ban phong hào chữ “Tấn” và ở lại Cảnh Dương cung.

Mà Lý triều cũng thấy Ngọc Nghiên thất sủng cho nên cũng đưa tới một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo xuất thân Lý triều nhưng Hoàng đế vẫn chưa muốn giữ lại.

Ngọc Nghiên vốn nghĩ rằng mình lại cơ hội cho nên nhiều lần dâng lên Hoàng đế các món ăn mà nàng tự tay chế biến nhưng Hoàng đế cũng chỉ nhận lấy, lại không hỏi đến tình cảnh của nàng.

Vì vậy, ngày ngày Ngọc Nghiên ở Khải Tường cung mà đánh đàn Lý triều, Yến Uyển chỉ chê cười: “Cô ta nghĩ tiếng đàn có thể đưa người tới sao? Ngay cả người cũng đều không xứng mà còn ở nơi đó chết già mà vẫn phong lưu đa tình?”
Ngọc Nghiên vốn là người có miệng lưỡi sắc bén, xưa này có nhiều không thích nàng cho nên không bao lâu câu chê cười này của Yến Uyển này ai ai cũng biết.

Ngọc Nghiên xấu hổ và giận dữ không chịu nổi nhưng lại không thể tranh cãi được với Yến Uyển, bây giờ nàng lại mất đi Trinh Thục cho nên không còn có thể bày tỏ với ai mà ôm hận, dày vò buồn khổ trong lòng.

Hoàng đế ngó lơ mà yêu thương Yến Uyển, lại đem người cũ từ lúc còn ở Vương phủ là Uyển quý nhân phong thành chức tần cho nên trong cung dù có người mới nhưng hết thảy hòa thuận an bình.

WebTru yenOn linez.

com
Mùa xuân năm sau, Thái y viện bẩm báo vài lần, nói Cửu A ca do Ngọc Nghiên sinh ra vẫn luôn ho khan cảm mạo.

Thân thể Cửu A ca luôn luôn gầy yếu, từ khi ra đời đến nay đều luôn kiêng kị tiếng động mạnh.

Tuy rằng Hoàng đế lo lắng nhưng chung quy cũng vì hắn có nhiều con cái, Cửu A ca lại là con của một phi tần thất sủng cho nên hắn chỉ dặn dò Thái y và A ca ở chăm sóc chiếu cố một chút mà thôi.

Giang Dữ Bân biết được tin này, liên tục cười lạnh: “Tuy rằng nói y giả cha mẹ tâm* nhưng cũng phải xem đó là con ai mới phải.

Ngạch nương làm ác thì con cái phải chịu tội thay, không phải sao?”
(*Y giả cha mẹ tâm nghĩa là lương y như từ mẫu)
Ngày ấy Hải Lan, Yến Uyển cùng Uyển Nhân đến cùng nói chuyện với Như Ý, mỗi khi nhắc đến Cửu A ca thì ai ai cũng không thể cảm thán.

Hải Lan khẽ than một hơi: “Nghe nói mấy ngày nay tuy Hoàng thượng quan tâm đến thân thể của Cửu A ca nhưng vẫn không để ý đến Gia quý nhân,
Trinh Thục cũng đã bị đuổi về Lý triều, nàng ta vừa mất thể diện, cũng mất đi cánh tay đắc lực, chỉ sợ những ngày sau càng khó khăn mà thôi”
Yến Uyển nghe được mà bật cười, che miệng nói: “Hoàng thượng không phải cũng đã nói rồi sao, nói Gia quý nhân nếu lại làm loạn nữa thì sẽ biếm nàng ta thành thứ nhân.

Nàng ta có xuất thân Lý triều, bây giờ lại không có người tâm phúc bên cạnh bày mưu tính kế thì thử xem ngày sau của nàng ta thế nào”.

Nàng vui sướng nhìn Như Ý: “Lời ngọc miệng vàng của Hoàng thượng đã chính miệng nói với Hoàng quý phi”
Như Ý từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười mà lộ ra chút chán ghét: “Muội mà ta đều không phải không biết, Gia quý nhân xuất thân Lý triều, thân phận cũng không phải tầm thường”
Yến Uyển có chút khó hiểu: “Thì thế nào? Lý triều luôn dựa vào Đại Thanh ta cho nên vẫn luôn dâng nữ tử để làm phi tần trong cung.

Nếu đã là phi tần thì phải tuân thủ cung quy, chuyện này lần này không phải để nghiêm trị Gia quý nhân sao?”
“Tuy rằng nghiêm trị nhưng không đến mức tuyệt tình” Thần sắc Như Ý lạnh nhạt, cũng có một chút bất đắc dĩ: “Lúc trước Lý triều dựa vào nhà Minh cho nên đã nhiều lần đưa nữ tử vào cung làm phi tần.

Cung Hiến Hiền phi Quyền thị của Vĩnh Lạc Hoàng đế nhan sắc diễm lệ, lại có tài thổi ngọc tiêu cho nên luôn luôn được sủng ái.

Kể từ khi Đại Thanh ta được khai quốc, bên Lý triều từng có chi thuyết: “Tôn vương nhương di”, là muốn tôn sùng nhà Minh mà mâu thuẫn Đại Thanh.

Lịch đại tổ tiên đã lung lạc từ lâu, rất khó khăn mới được bình ổn được.

Kim Ngọc Nghiên là vương nữ tôn thất Lý triều gia nhập Đại Thanh cho nên dù có thế nào, Hoàng thượng cũng đều quan tâm đến thể diện Lý triều.

Bây giờ làm mất đi cánh tay tâm phúc của nàng ta cũng coi như là khiển trách”.
Yến Uyển có vài phần thất vọng: “Nhưng Gia quý nhân làm bậy như vậy…”
Hải Lan ôn hòa mỉm cười mà cắt ngang lời nói của Yến Uyển: “Người làm bậy ắt sẽ có nhận lấy hậu quả, ta là người phàm tục thì cần gì phải bận tâm đến chuyện báo ứng chứ?”
Yến Uyển chợt hiểu rõ, chỉ ôn tĩnh mà mỉm cười, nhu thuận nói: “Du phi tỷ tỷ nói đúng, là do muội muội ngu muội”
Uyển Nhân trời sinh nhát gan, vừa nghe vừa liên tục niệm Phật nói: “Lúc trước Gia quý nhân không nên quỷ mê tâm hồn, nói xấu Hoàng quý phi và Ba Tang đại sư, Phật pháp trang nghiêm như vậy thì sao có thể báng bổ như vậy được chứ.

Hoàng thượng lại là người xem nặng Phật pháp, thật sự là…”
Hải Lan liếc mắt nhìn Uyển Nhân, vui đùa nói: “Trong lòng Uyển tần lúc nào cũng nhớ tới Hoàng thượng nhỉ?”.

Nàng thấy khuôn mặt Uyển Nhân đỏ ửng cho nên cũng không muốn trêu chọc Uyển Nhân nữa mà chỉ nhìn Như Ý ở trong điện mà đứng trước Phật tượng, hai tay tạo thành chữ thập nói: “Ba Tang đại sư từng hy vọng Gia quý nhân có thể giác ngộ, nếu không tội nghiệt của nàng ta sẽ đổ lên hài tử của nàng.

Ba Tang đại sư tu hành cao thâm, nếu đã nói như vậy thì cũng chút vài phần đạo lý.


Bây giờ Cửu A ca ốm đâu như vậy, không phải là do Gia quý nhân hay sao?”
Yến Uyển lấy chiếc khăn tay lau đầu ngón tay, cười nói: “Đang vui vẻ mà chúng ta nói chuyện xấu người xấu này làm gì cơ chứ? Muội thấy thật kỳ quái, năm rồi Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế, Hoàng thượng vẫn cho Hoàng quý phi tiến hành đại lễ Tết Hàn thực mùng ba tháng 3 nhưng nay Hiếu Hiền hoàng hậu đã tạ thế, sao Hoàng thượng lại không tổ chức lễ này vậy nhỉ?”
Như Ý thở dài: “Hoàng thượng cố niệm tình cũ.

Chung quy Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời mới được một năm, Hòa Kính công chúa lại được gả đi cho nên Hoàng thượng khó tránh khỏi đau buồn”
Yến Uyển cười nói: “Cũng đúng.

Tỷ tỷ đã là Hoàng quý phi, ngày phong hậu cũng đã sắp tới nhưng có lẽ Hoàng thượng vẫn còn thương nhớ Hiếu Hiền hoàng hậu cho nên mấy ngày nay thường đến Cảnh Dương cung của Tấn quý nhân, mỗi lần được sủng hạnh thì được ban thưởng thuốc mang thai, xem ra là đang hi vọng có được một hài tử của Phú Sát thị”
Hải Lan lắc đầu nói: “Kỳ thật nếu nói về hài tử của Phú Sát thị thì chẳng phải mẹ đẻ của Vĩnh Hoàng là Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng là Phú Sát thị đó sao? Nghe nói từ cái ngày Vĩnh Hoàng bị Hoàng thượng giáng chức, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, lúc nào hắn cũng nói nằm mơ thấy Triết Mẫn Hoàng quỳ phi khóc lóc bi ai.

Ngày đêm bất an như vậy, bệnh tình càng ngày càng nặng.

Hôm qua phúc tấn của hắn là Y Lạp Lý thị tới gặp Hoàng quý phi mà khóc lóc sướt mướt.

Hoàng thượng cũng chẳng đi thăm hỏi hắn, chắc có lẽ vì tiền triều bận rộn”.
Như Ý từ từ nói: “Vĩnh Hoàng như vậy, Vĩnh Chương của Thuần quý phi cũng chẳng khác gì.

Tuy rằng Hoàng thượng cũng an ủi bệnh tình Vĩnh Hoàng, cũng hay lệnh cho Thái y chăm sóc chỉ là tình cảm phụ tử cũng đã tổn thương.

Nghe nói phụ thân của Tuệ Hiền Hoàng quý phi là Cao Bân, ngày đó bởi vì thất lễ trong tang lễ của Hiếu Hiền hoàng hậu mà cũng bị giáng chức, cho tới nay vẫn chưa phục chức trở lại cho nên về sau mỗi tiếng nói cử động, đề cập đến Hiếu Hiền hoàng hậu, ai ai cũng nên cẩn thận một chút”
Mọi người nói chuyện như vậy thì liền có cung nhân đến thỉnh Như Ý đến Dưỡng Tâm điện, nói là Hoàng đế có được một bức họa “Nguyệt ba xuy địch đồ” nên muốn cùng Như Ý thưởng lãm.

Mọi người biết xưa nay Hoàng đế và Như Ý yêu thích nhất là thi họa, đôi khi còn tự tay vẽ bản vẽ đưa đến Nội Vụ phủ chế tác đồ sứ.

Yến Uyển cùng Xuân Thiền, Lan Thúy quay về, nghĩ đến Vĩnh Thọ cung cũng nên có chút đồ sứ vào ngày xuân cho nên liền vòng qua Ngự Hoa viên để đến đồ cổ phòng nhận ít đồ sứ về.
Vừa mới bước chân tới thì đã thấy Lục Quân và thị nữ bước lại, Lục Quân cau mày, hình như có chuyện không vui.

Yến Uyển vội thỉnh an nói: “Thuần quý phi nương nương vạn phúc kim an, sao khuôn mặt nương nương lại u sầu như vậy?”
Lục Quân cho nàng đứng lên, cười khổ nói: “Hoàng thượng vừa truyền Vĩnh Chương đến Dưỡng Tâm điện tra hỏi chuyện sách vở, Lệnh tần cũng biết đứa con này của bổn cung…”
Yến Uyển cười nói: “Tất nhiên A ca của nương nương tài giỏi rồi.

Tuy học vấn có chút yếu kém nhưng cũng là người có tính tình ôn hòa đôn hậu, Hoàng thượng tất nhiên sẽ hiểu được.

Đức hạnh là gốc rễ lập thân, Hoàng thượng thấy phẩm hạnh Tam a ca không có kém cỏi cho nên mới để ý đến chuyện học hành của A ca như vậy”
Yến Uyển chỉ vừa mới nói như vậy thôi mà Lục Quân mặt mày hớn hở, liên tục nói: “Khó trách Hoàng thượng lại yêu thương Lệnh tần như vậy, quả nhiên là người thấy mềm biết cây, là người biết ấm lạnh”
Yến Uyển vội cảm tạ, lại nói: “Nghe nói vài ngày trước Gia quý nhân có bất kính với nương nương mà cũng may nương nương lại là người khoan hậu, bây giờ nàng ta rơi vào thế hiểm cảnh, nương nương cũng chưa từng hạch sách nàng ta.”
Khả Tâm nói: “Cũng không phải sao? Gia quý nhân luôn lo lắng cho Cửu A ca, lúc nào cũng đứng bên ngoài A ca sở để gặp Cửu A ca nhưng cung quy có hạn, rốt cuộc lại không thể vào được.

Hơn nữa Cửu A ca ngày đêm khóc lóc nỉ non bất an, nương nương thấy đứa nhỏ đáng thương cho nên còn gọi người mang bình ngọc đến A ca sở để an chẩm.

Khoan hồng độ lượng như vậy cũng chỉ có nương nương chúng nô tỳ mà thôi”
Lục Quân thở dài nói: “Lúc Vĩnh Chương còn nhỏ cũng không thể ở bên cạnh ta dưỡng dục, mẫu tử chia lìa cơ khổ như vậy, ta đều hiểu được, huống chi Cửu A ca đang bị bệnh thì ta cần gì phải so đo với Gia quý nhân chứ?”
Hai người nói chuyện qua lại rồi cũng rời đi.
Yến Uyển cười nói: ‘Tình tình yếu đuối như vậy, khó trách cho dù là quý phi mà vẫn chẳng làm được tích sự gì”
Vừa bước vào Đồ cổ phòng, đã nghe chưởng sự thái giám lớn tiếng quát mắng đám cung nhân: “Tay chân cẩn thận một chút đi, hôm kia mới làm vỡ một chiếc bình men, quản sự cũng đã ăn hai mươi roi rồi mà tay chân vẫn còn lóng ngóng, cẩn thận da thịt các ngươi đi”.

Hắn đang quát mắng thì quay đầu đã thấy Yến Uyển đến, hắn vội thay đổi mà cười nói nịnh hót.
Lan Thúy cũng không để ý, chỉ nói: “Bây giờ cũng đã là tháng tư, nương nương của chúng ta muốn thay đổi ít đồ sứ trong Vĩnh Thọ cung, cũng muốn cho Hoàng thượng có cái mới mẻ để ngắm nhìn.

Các ngươi có thứ gì tốt không?”
Yến Uyển mắt sắc, thấy trên bàn có một bình hoa bạch ngọc, nhìn nhẵn nhụi bóng loáng cho nên vươn tay chạm vào một cái, cười nói: “Cái này cũng không tệ lắm”
Chưởng sự thái giám thấy Yến Uyển thích cái bình ngọc, lập tức cười nói: “Ai gia, Lệnh tần nương nương quả nhiên rất có nhãn lực.

Cái bình ngọc này là vật sứ giả Lý triều đưa đến nhân dịp Gia quý nhân sinh hạ Cửu A ca.

Lúc nãy Thuần quý phi nghe nói Cửu A ca cảm mạo thương hàn, ngày đêm khóc lóc nỉ non cho nên mới lệnh cho nô tài đem chiếc bình ngọc đến A ca sở để trấn an cho Cửu A ca, cũng là do ngọc khí có tác dụng an thần”
Lan Thúy hừ nhẹ một tiếng: “Các ngươi không biết được nặng nhẹ sao? Cửu A ca chỉ là con của một quý nhân sinh ra, nương nương chúng ta là phi tần có chức tần, các ngươi coi trọng vật Lý triều tiến cống là coi trọng bọn họ sao?”
Yến Uyển liếc mắt nhìn Lan Thúy, Lan Thúy sợ hãi tới mức không dám lên tiếng.

Yến Uyển mỉm cười ôn hòa: “Tiểu nha đầu không biết nặng nhẹ, khiến công công chê cười Vĩnh Thọ cung không hiểu quy tắc rồi”
Chưởng sự thái giám kia liên tục nói: “Không dám”, Yến Uyển cười nói: “Cửu A ca chính là Hoàng tự, Hoàng tự bất an thì thánh tâm của Hoàng thượng cũng bất an.

Có thứ gì tốt thì mau đưa đến A ca sở đi, đừng có chậm trễ nữa”.

Dứt lời, nàng tùy tay lựa ít mấy món đồ sứ rồi cũng lui về.
Ra khỏi Đồ cổ phòng, Lan Thúy vẫn còn bất mãn cho nên mới nói: ‘Thuần quý phi cũng là người khôn ngoan mà biết lấy lòng, lấy vật của Lý triều tiến cống để cho Cửu A ca an phần, nàng ta cũng không mất thứ gì, chỉ là mất chút miệng lưỡi, ngay cả Hoàng thượng cũng thấy ẩn tượng với cái hiền lành của nàng ta”
Yến Uyển đột nhiên dừng chân, thò ngón tay che miệng Lan Thúy lại mà giận tái mặt nói: “Nói ra những lời đó mà muốn bổn cung nổi giận sao? Nói năng không suy nghĩ gì, không xứng đáng làm người hầu hạ bên cạnh bổn cung”
Lan Thúy sợ tới mức câm như hến, vội quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tỳ không dám lắm miệng nữa”
Yến Uyển khẽ than một cái: “Đúng là muốn bổn cung nổi giận mà, nếu muốn bổn cung vui vẻ thì mau đi thay bổn cung làm một chuyện đi”
Lan Thúy vội hỏi: “Nương nương cứ dặn dọ đi ạ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện