*NGÔI VỊ HOÀNG HẬU
Các điển lễ lập hậu xưa nay đều đã thành lệ, việc này đều do Lễ bộ và Nội vụ phủ toàn quyền chủ trì.

Vì lễ nghi quá phức tạp cho nên Như Ý không muốn hỏi đến, nàng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm mà nhớ tới cái ngày xuất giá lúc trước, chuyện hôn lễ của nàng đều do người bên ngoài an bài mọi thứ, nàng chỉ cần thanh thản mà chờ đợi phủ thêm cái khăn choàng đầu.

Bây giờ cũng vậy, dường như chỉ là một con rối gỗ, chờ từng kiện xiêm y phủ lên người rồi nhìn mũ phượng được chế thành mà đưa đến cho nàng xem.

Tất nhiên Hoàng đế dụng tâm, mặc dù mọi thứ đều dựa theo lễ sắc phong của Hiếu Hiền hoàng hậu nhưng Hoàng đế vẫn ra lệnh phải tỉ mỉ chế tác thêm một số thứ.
Tất nhiên Nhị Tâm vui mừng vô cùng, nàng kéo chiếc chân bị thương vào cung mà cùng nhau hỗ trợ.

Lúc này, Như Ý cũng đã gặp được một cung nữ rất rốt, cung nữ kia chính là Dung Bội
Dung Bội là người lạnh lùng thản nhiên, không lộ chút thần sắc vui mừng.

Nàng xuất thân Hạ ngũ kỳ, là người ở dưới đáy xã hội mà nhận hết mọi nhục nhã khi dễ của người khác, tuy bây giờ nàng đã trở thành cung nữ hầu hạ Như Ý nhưng nàng lại không có chút thân cận với ai.

Tính tình nàng cực kỳ quả cảm mà lưu loát, làm chuyện gì cũng thập phần khôn khéo.

Đối với Nội Vụ phủ, nàng lại thận trọng, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, xử lý mọi chuyện phong hậu luôn luôn thỏa đáng.

Nếu có ai đục nước béo cò thì nàng sẽ chỉ nhắc nhở một lần, nếu có lần hai thì chắc chắn người đó sẽ ăn tát của nàng, không chút dung tình.
Hải Lan thấy vài lần, bất giác cười nói: “Nha đầu kia tính tình lợi hại, không nghĩ đến bản thân mình chút nào”
Như Ý mỉm cười: “Dung Bội là người đắc lực, có thể làm chủ mọi việc, có nàng ta ở trong cung, ta cũng có thể bớt lo lắng một chút”
Nhưng mà Hải Lan vẫn còn lo lắng: “Đột nhiên Dung Bội được bước vào Dực Khôn cung, nha đầu đó có lai lịch thế nào?”
Như Ý gật đầu: “Tam Bảo đã đi tra lai lịch của nàng ta rồi, là một hài tử cơ khổ, lại không có ai nương tựa, cũng được xem là người trong sạch”
Hầu hạ mấy ngày như vậy, ngay cả Nhị Tâm cũng tán thưởng: “Có Dung Bội hầu hạ nương nương, nô tỳ cũng có thể cảm thấy an tâm mà xuất cung rồi”
Từ đó, Như Ý xem Dung Bội là cánh tay tâm phúc của mình, phá lệ đặc biệt coi trọng.

Mà Dung Bội vì mang ơn ngày đó Như Ý cứu giúp cho nên cũng phá lệ trung thành và tận tâm, ngoại trừ Như Ý thì không nghe lời bất cứ ai và cũng không nhận bất cứ thứ gì.
Nhưng mà đối với chuyện lập hậu lần này, không phải ai ai cũng đều tâm phục.
Từ lúc Vĩnh Hoàng chết đi, Lục Quân càng vì tiền đồ của Vĩnh Chương mà càng lưu luyến, ngày ngày ở trong cung niệm kinh thờ Phật, dần dần cũng bắt đầu trai giới.

Nếu không có chuyện quan trọng thì cũng không đi ra ngoài.

Nhưng mà cho dù một người ôn hòa hiền hậu như Lục Quân, lén thấy không có ai xung quanh thì luôn than trách ảm đạm thảm thương: “Hoàng quý phi, đúng là cô xuất thân quý tộc nhưng luận về hiện tại, gia thế cô đã lụn bại, lại không được vừa lòng Thái hậu, cũng không hơn cái xuất thân Hán quân kỳ của ta bao nhiêu.

Nếu luận về mỹ mạo, cô không phải là người đẹp nhất trong hậu cung, Hoàng thượng cũng không quá chuyên sủng cô, huống chi ngay cả một công chúa mà cô cũng không sinh được, vậy mà cuối cùng cô lại trở thành Hoàng hậu, rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
Lục Quân lúc nào cũng mê hoặc, có lẽ cũng rất nhiều không thể nói lên được chuyện khó hiểu này.
“Là vì cái gì ư?” Như Ý tự giễu cười nói: “Ta đúng là thành cũng nhờ gia thế mà bại cũng vì gia thế.

Ta không có mỹ mạo lóa mắt, không có được nhiều sủng ái, hiền danh cũng không bằng Hiếu Hiền hoàng hậu.

Còn về phần chuyện con cái, quả thật ta kém hơn tỷ tỷ chuyện này, nhiều con chính là nhiều phúc.

Ta chỉ có một cái mệnh này, chỉ có một hơi thở này, cái gì cũng đều là chính ta.

Nhưng cũng bởi vì ta đều không có cái gì thì ta mới có thể trở thành Hoàng hậu không chút sợ hãi e ngại”.
Như Ý liếc mắt nhìn Lục Quân, nhìn khuôn mặt Lục Quân đang bị năm tháng ăn mòn, lại trải qua chuyện hài tử bị khiển trách trước linh tiền Hiếu Hiều hoàng hậu cho nên nàng càng ngày càng suy sụp, giống như một chiếc bóng mông lung bao trùm lấy con người Lục Quân.

Nàng bất giác sinh ra vài phần thương cảm: “Còn nữa, đổi lại ta, ta tuyệt đối sẽ không hỏi điều này, dựa vào cái gì mà dám nói với Hoàng hậu như vậy?”
Lục Quân nhìn chăm chú vào Như Ý rất lâu, đôi mắt mang theo u ám, rốt cuộc cũng buông xuống được đau thương: “Mấy năm nay ta không cầu xin điều gì, chỉ cầu xin hài tử của ta có thể bình an lâu dài là được.

Vì chuyện này, bao nhiêu ủy khuất ta cũng đều chịu được hết.

Rốt cuộc, đợi rồi đợi, từng người cũng dần dần chết đi ở cái nơi này.

Ta liền sinh ra si tâm vọng tưởng, cũng tin vào lời nịnh hót của Kim Ngọc Nghiên, cho rằng chính mình có thể chiếm được ngôi vị Hoàng hậu, các con của ta cũng có được thân phận con vợ cả, sẽ không còn ai có thể uy hiếp được tiền đồ của chúng nó.

Nhưng mà, chung quy cái số mệnh của ta vẫn không bằng cô cho nên nếu cô muốn trách tội ta lúc trước đã có tâm tư tranh đoạt hậu vị với cô thì ta cũng chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi”
Lục Quân thống khổ thế nào thì sao Như Ý lại không hiểu được chứ? Cũng bởi vì hiểu được cho nên mới sinh ra một phần thương xót.

Sắc mặt Như Ý an hòa, nhu thuận mà nhìn nàng: “Tỷ tỷ làm hết mọi chuyện, bất quá cũng chỉ vì tiền đồ của các con của tỷ tỷ, chứ không phải cố ý hại ta.

Bởi vì dưới gối của ta không có con cái cho nên sẽ không thiên vị bất cứ một vị Hoàng tử nào, lại càng không so đo chuyện xưa với tỷ tỷ”
Tâm can Lục Quân bị cái ôn nhu tác động, cảm động mà khóc lóc nói: “Thật sao?”
Như Ý thản nhiên nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Tất nhiên rồi.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Vĩnh Hoàng là đứa con mà chúng ta đều nuôi nấng, với lại nếu xét về từ lúc Vương phủ, ngoại trừ Hải Lan thì tỷ tỷ chính là người mà thân mật với ta nhất”
Lục Quân cảm động mà rơi lệ xuống.

Vì chuyện Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương bị đả kích cho nên ân sủng của Lục Quân không còn như ngày trước, ngay cả đám cung nhân cũng chịu liên lụy theo.

Lòng người dễ thay đổi như thế, bất quá chỉ là dựa vào tư lịch nhiều năm mà để cố gắng sống sót qua ngày tháng mà thôi.

Mà nàng, ngoại trừ thân phận tôn quý thì nàng chẳng còn cái gì, thậm chí ngay cả cái dung nhan tuổi trẻ cũng dần mất đi.

So với Kim Ngọc Nghiên cùng tuổi với nàng thì Lục Quân đã già đến mức có thể thấy rõ, mà Ngọc Nghiên vì luôn luôn trang điểm cho nên lúc nào cũng giữ được cái tao nhã mà diễm lệ như năm đó.
Lục Quân rời đi thì Hải Lan chạy đi tìm Như Ý, rốt cuộc nàng đang đứng ở Trường Xuân cung.

Bố trí trong Trường Xuân cung vẫn giữ nguyên như lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn sống, chỉ là người đã qua đời, trong cung cũng không tránh khỏi ảm đạm.

Như Ý lẳng lặng đứng ở bên trong Noãn các, giống như mọi chuyện cứ như là ngày hôm qua.

Hải Lan chầm chậm đến gần: “Muội không nghĩ tỷ tỷ đang ở đây”
Như Ý thản nhiên cười nói: “Hoàng thượng thường đến Trường Xuân cung nghỉ ngơi mà cảm hoài Hiếu Hiền hoàng hậu.

Hôm nay ta cũng đến đây để nhìn cố nhân chốn cũ”

Hải Lan khinh xuy: “Hoàng thượng là dựa vào tình thâm nhưng tỷ tỷ không cần phải như vậy”
Như Ý cười nói: “Không! Cho đến ngày hôm nay, ta mới phát hiện, năm đó ta và Hiếu Hiền hoàng hậu luôn khúc mắc lẫn nhau, hóa ra là ngu ngốc cỡ nào! Chúng ta đều dùng cả đời tuổi trẻ đẹp đẽ nhất để căm hận nhau, tàn hại lẫn nhau, một khắc cũng không chịu bỏ qua.

Kết quả là ai đã đúng, ai đã sai chứ?”
Hải Lan nhíu mày nói: “Nàng ta phải xin lỗi tỷ tỷ mới đúng”
“Ta cũng nên xin lỗi nàng ta!” Như Ý bình tĩnh nói: “Là ta, ta đã hại chết hài tử yêu quý của nàng ta! Mỗi lần ta nhắm mắt lại, đều luôn thấy kinh hoảng và hối hận!”
Hải Lan trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cho nên hôm nay tỷ tỷ mới không oán hận, không muốn nhớ tới chuyện tranh đoạt hậu vị ngày trước mà cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho Thuần quý phi sao?”
Như Ý ngưng thần một lát, chậm rãi nói: “Ngày xưa tranh đoạt hậu vị, cũng bởi vì Thuần quý phi nghĩ đến tiền đồ của con mình mà sốt ruột, cũng bởi vì liên lụy đến việc Hiếu Hiền hoàng hậu trước khi chết tiến cử, lại càng có Kim Ngọc Nghiên xúi giục”
Hải Lan hơi nhíu mày: “Nhưng rốt cuộc nàng ta cũng bị phân tâm”
Như Ý ngậm một nụ cười dửng dưng, nói: “Ta hiểu rõ ý nghĩ của muội nhưng mà, ta sắp trở thành chính cung, có rất nhiều chuyện tất nhiên cần cái cay nghiệt nhưng mà cũng cần phải khoan dung một chút, nếu không mọi chuyện đều vô ích, Thuần quý phi là tần phi có địa vị gần với ta nhất, ta bình phục nàng ta cũng là bình phục các tần phi phía sau, không vì cái gì khác, chỉ vì rốt cuộc ta cũng làm cho Vĩnh Hoàng chịu liên lụy.

Ta vẫn chưa quên được cái hình ảnh Vĩnh Hoàng đã chết trong lòng ta như thế nào”
Hải Lan mím môi cười rồi dựa vào Như Ý nói: “Tỷ tỷ nói cái gì thì đó chính là như vậy, muội chỉ cảm thấy tỷ tỷ càng ngày càng giống như một Hoàng hậu”
Như Ý nhăn mày, nhẹ giọng nói: “Càng ngày càng giống như một Hoàng hậu sao? Hải Lan, muội có biết mấy ngày nay, ta thường nghĩ đến ai không?”
Hải Lan dựa vào người nàng, đôi mắt yên tĩnh nhưng lại không chút yên tĩnh nói: “Tỷ tỷ nhớ tới Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu của tiên đế sao?”
Như Ý nhìn xung quanh Trường Xuân cung mà lẳng lặng nói: “Có được ngày này, ta cũng coi như báo đáp được cái không nhắm mắt của a mã và khổ tâm của cô mẫu.

Chỉ là người mà thường hay nghĩ đến lại là Hiếu Hiền hoàng hậu”.

Nàng thấy Hải Lan không thèm để ý, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, thân là trong chốn hậu cung, Hiếu Hiền hoàng hậu cũng coi như lúc nào cũng thể hiện không chút lo sợ điều gì nhưng vì sao Hoàng thượng lại đối với nàng ta như gần như xa, tựa hồ vẫn có chút cảnh giác? Rồi ta mới nhận ra, từ khi trở thành chính thê thì không thể có được ngày chân chính vui vẻ như xưa nữa rồi, đối với phu quân của mình, đối với người bên gối của mình chính là như đi trên miếng băng mỏng”
Hải Lan nói: “Mọi người đều có số mệnh riêng của mình, tỷ tỷ cần gì bận tâm cho người bên ngoài làm gì chứ?”
Như Ý cắn chặt môi, vẫn là nhịn không được lời nói đang nằm ở đầu lưỡi: “Hải Lan, ta vẫn luôn suy nghĩ nếu như Hiếu Hiền hoàng hậu chỉ là thiếp thị mà không phải là chính thê, chưa từng cùng với Hoàng thượng sóng vai trị quốc thì có thể Hoàng thượng sẽ đối đãi với nàng ta giống như đối đãi một nữ nhân bình thường hay không? Sẽ luôn ôn tồn nhẹ nhàng mật yêu không? Có thể hay không…”
Hải Lan tiếp lời nói: “Có thể hay không cô mẫu của tỷ tỷ có được một kết quả tốt đẹp hay không?” Nàng ôn nhu nói: “Tỷ tỷ đã từng dạy muội đối với lời nghe của người khác thì phải luôn giữ tâm ý lạnh lẽo, trong lòng không được lo sợ nhưng giờ đây tỷ tỷ không phải như vậy, tỷ tỷ sắp có được ngôi vị chánh cung, vậy mà tỷ tỷ muốn chọc Hoàng thượng nghi kị sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ vui mừng quá mức rồi, cho nên mới suy nghĩ miên man như vậy.

Tất nhiên Hoàng thượng luôn là người tự phụ, không dung tha cho bất cứ ai làm trái lời Hoàng thượng nhưng mà…”
Như Ý miễn cưỡng cười: “Có lẽ đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi”.

Ánh mặt trời rạng rỡ, chiếu xuống mái ngói xanh lưu ly, rồi phản chiếu lên người nàng, nhu tình mà run sợ.

Nàng chỉ cảm thấy đáy lòng có một lời không thể nói chậm rãi sinh ra, cho dù ánh mặt trời ngày hè ấm áp vây quanh như vậy thì nàng lại cảm thấy lạnh lẽo trên người, rồi từ từ lan ra, theo mạch máu mà chạy khắp cơ thể.
Ngày mùng hai tháng Tám năm Càn Long thứ 15, Hoàng đế chính thức hạ chiếu, lệnh cho Đại học sĩ Phó Hằng làm chính sử, Đại học sĩ được thăng làm phó sử, cầm sách bảo, kim ấn, sắc lập Hoàng quý phi Ô Lạt Na Lạp thị Như Ý thành Hoàng hậu.
Ngày sáng sớm lập hậu, thời tiết cũng không quá nắng nóng, Hoàng đế cầm tay Như Ý, mỉm cười: “Trẫm chọn ngày mùng hai tháng Tám, đó là ngày mà nàng được gả vào Vương phủ.

Tháng Tám cũng là ngày vạn thọ của trẫm, cũng là Tết trung thu đoàn viên.

Trẫm hi vọng cùng nàng gặp nhau, năm năm tháng tháng đoàn viên”
Như Ý mặc triều phục Hoàng hậu, thừa dịp lúc rãnh rỗi mà đi đến Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu.

Lúc đó Thái hậu cũng đã thay triều phục, chỉ còn đeo kim quan, nàng thấy Như Ý đến mà chỉ im lặng nhận quà tặng.
Như Ý bái lạy ba cái rồi thành khẩn nói: “Vô luận Hoàng ngạch nương có muốn nhi thần trở thành Hoàng hậu hay không nhưng nhi thần có thể có được hôm nay, chung quy cũng là nhờ Hoàng ngạch nương chỉ điểm đề bạt”
Thái hậu vỗ chiếc áo kim long, thần sắc bình thản an hòa: “Tuy rằng ngươi không phải là người trở thành Hoàng hậu như ai gia mong muốn nhưng chung quy cũng là ngươi mới có thể đi đến vị trí này”
Như Ý kính cẩn cúi đầu nói: ‘Đa tạ Hoàng ngạch nương khích lệ”
Thái hậu bình thản lắc đầu: “Không phải khích lệ mà trong máu ngươi đang chảy dòng máu Ô Lạt Na Lạp thị, dòng máu kia đều hơn người khác”.

Thái hậu khẽ than một tiếng: “Ngay cả ai gia, năm đó cũng chưa từng chân chính mà đấu thắng được cô mẫu của ngươi”
Như Ý hơi kinh ngạc, ấn tượng trong lòng nàng là Thái hậu luôn là người có tâm chí diệu tính.

Mà cô mẫu của nàng, được làm vua thua làm giặc, sớm đã trở thành một vạt mây khói.

Như Ý trầm mặc giây lát nói: “Hoàng ngạch nương, nhi thần vẫn không rõ một chuyện, thỉnh Hoàng ngạch nương chỉ điểm”
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Ngươi nói đi”
Như Ý nhìn thẳng vào Thái hậu, trong ánh mắt có quá nhiều khó hiểu và nghi hoặc: “Năm đó cô mẫu nhi thần ở trong cung là Hoàng hậu, lại là thân muội của Hiếu Kính Hiến hoàng hậu*, lại thân thiết với Hiếu Cung Nhân hoàng hậu của Thánh tổ Khang Hi nhưng vì sao cô mẫu lại thất bại thảm hại dưới tay Hoàng ngạch nương, cuối cùng lại chết thảm ở lãnh cung?”
(*Hiếu Kính Hiến hoàng hậu chính là Thuần Nguyên hoàng hậu trong ”Chân Hoàn truyện”)
Thái hậu mỉm cười, trong mắt lạnh lẽo mà sâu thẳm không đo được: “Hôm nay là ngày vui của ngươi, sao ngươi lại nói đến chuyện xui xẻo như vậy chứ?”
Như Ý mỉm cười lẳng lặng nói: “Hỏi xui chỉ là hy vọng ngày sau của mình sẽ không gặp xui như vậy, thỉnh Hoàng ngạch nương thành toàn”
Thái hậu nhìn ra ngoài điện, ánh mắt hơi nheo lại, dường như đang đắm chìm vào chuyện cũ xa xăm mà buồn bã nói: “Tự làm bậy, không thể sống”
Như Ý hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng cắn môi nói: “Trong cung ai ai cũng làm chuyện xấu, vì sao chỉ có một mình cô mẫu không thể sống được?”
Thái hậu nhìn Như Ý, tinh tế đánh giá một chút rồi nói: “Ngươi nói lời này, rất giống với khí độ của cô mẫu của ngươi năm đó, chỉ tiếc là…” Thái hậu lắc đầu, từ từ nói: “Chỉ là cô mẫu của ngươi quá để ý, quá để ý đến chuyện Hoàng tự, quá để ý đến ngôi vị Hoàng hậu, lại càng để ý đến suy nghĩ của tiên đế.

Kỳ thật, Hoàng hậu chính là một cái thần vị thờ phụng, cái gì cũng đều là nhất thời, chỉ cần không làm sai chuyện gì, không làm hại người khác thì chung quy cũng có được cái vinh hoa bình an đến cả đời”
Như Ý chần chờ một lát: “Không phải cần quan tâm đến Hoàng tự, hậu vị, tâm ý của Hoàng đế sao? Hay là Hoàng ngạch nương không để ý đến?”
Thái hậu cười nói: “Sẽ có người không để ý cái gì, cũng có người sẽ để ý đến.

Những người càng để ý thì càng lộ ra cái mình đang mong muốn, nếu đã như vậy thì người khác cũng sẽ thấy được vết thương chí mạng của mình đang ở đâu, cũng sẽ có người lợi dụng thời cơ mà hãm hại mình.

Hơn nữa, ai gia cũng sẽ nói lại cho ngươi nghe, ai gia chưa bao giờ đấu thắng cô mẫu của ngươi, có thể đấu thắng được ngôi vị Hoàng hậu của cô mẫu ngươi năm đó chỉ có một người, đó chính là tiên đế”
Như Ý nghe nhắc đến chuyện xưa mà ngưỡng mặt nhìn vào Thái hậu: “Dạ.

Nhưng mà năm đó hậu cung hỗn loạn, địa vị Hoàng hậu của cô mẫu cũng không vững chắc”
Thanh âm của Thái hậu bình tĩnh giống như một người già, nặng nề mà vang vọng: “Ngươi nói sai rồi.

Các đời liệt tổ liệt tông, cho dù đó là sủng phi chuyên quyền hay là Hoàng hậu thì đều không ổn định.

Người luôn luôn làm cho hậu vị dao động chỉ có một mình Hoàng đế mà thôi.

Thành cũng nhờ vào Hoàng đế mà bại cũng nhờ vào Hoàng đế”
Như Ý sáng tỏ trong lòng, mỉm cười nói: “Cho nên nhi thần chỉ cần làm tốt thân phận thê tử của Hoàng thượng là được”
Thái hậu cũng cười nói: “Có thể nói được lời này thì ngươi cũng có thể ngồi trên hậu vị nhưng ngươi phải hiểu được, ngươi không chỉ là thê tử của Hoàng đế mà còn là thần tử, là nô tài của Hoàng đế.

Cho dù ngươi là Hoàng hậu thì cũng giống như vậy”.

Thái hậu nhìn kỹ một chút rồi bỗng nhiên cười vang lên: “Từ nay về sau, ngươi chính là Hoàng hậu đứng trên vạn người, thế nhưng, Ô Lạt Na Lạp thị hoàng hậu của Đại Thanh, rất ít người có được thiện chung*”
(*Thiện chung nghĩa là đầu óc tỉnh táo, sáng suốt, chẳng chút đau khổ)
Lời nói của Thái hậu, dường như là lời nguyền rủa mà cũng đúng là như thế.

Đại phi Ô Lạt Na Lạp thị A Ba Hợi* của Thái tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị Thái tông Hoàng Thái Cực tuẫn táng, sau này lại bị Thuận Trị gia chán ghét Đa Nhĩ Cổn cho nên A Ba Hợi cho dù đã chết đi nhưng vẫn bị trục xuất Thái Miếu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, cũng truy đoạt hết thảy tôn hào, kết cục cực kỳ thê lương.


Mà ngay cả hai vị cô mẫu của nàng cũng thê lương, vậy ngày sau chính mình sẽ như thế nào đây?
(*Chỗ này nói thêm tí cho dễ hiểu nha: Nỗ Nhĩ Cáp Xích là một vị thủ lĩnh của tộc Nữ Chân, cuối đời Minh.

Ông là người xây dựng nền móng, sau đó con trai ông là Hoàng Thái Cực đã bành trướng thế lực và trở thành vị vua đầu tiên của triều đại Mãn Thanh.

Mặc dù Nỗ Nhĩ Cáp Xích không chưa được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế ngày nào nhưng hậu duệ xưng ông là Thanh Thái Tổ.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích có 16 vị phúc tấn.

Thời bấy giờ, vẫn chưa có danh vị Hoàng hậu mà Hoàng hậu được gọi là Đại Phúc tấn, còn các phi tần được gọi là Phúc tấn.

Đến thời của vua Thuận Trị thì chế độ vị phân hậu cung mới được hoàn chỉnh.

Trong 16 vị phúc tấn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích thì có 3 người nổi tiếng hơn hẳn là: Cáp Cáp Nạt Trát Thanh là người sinh ra trưởng tử Trử Anh; Diệp Hách Na Lạp thị Mạnh Cổ Triết Triết là người sinh ra con trai thứ 8 tên là Hoàng Thái Cực và Ô Lạt Na Lạp thị A Ba Hợi sinh ra con trai thứ 14 tên là Đa Nhĩ Cổn.
Sau khi Đại Phi Diệp Hách Na Lạp thị Mạnh Cổ chết thì Nỗ Nhĩ Cáp Xích phong Ô Lạt Na Lạp thị A Ba Hợi trở thành Đại phi.

Vì bà còn trẻ và có nhan sắc cho nên rất được Nỗ Nhĩ Cáp Xích sủng ái, tuy nhiên sau này lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích chết đi vẫn chưa chọn được người kế vị, tuy nhiên ông cũng đã sớm nhanh chong giao cho A Ba Hợi quản lý 3 Kỳ của ông.

Lúc bấy giờ, bộ lạc Nữ Chân được chia thành 8 Kỳ (hay còn lại là Bát Kỳ) thì việc A Ba Hợi được Nỗ Nhĩ Cáp Xích cho nắm 3 Kỳ là việc cực kỳ lớn.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích muốn sau này A Ba Hợi giao 3 Kỳ đó cho 3 người con của bà, trong đó có Đa Nhĩ Cổn.
Tuy nhiên, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích chết đi thì nảy sinh ra cuộc tranh giành ngôi vị Đại Hãn (hay còn gọi là ngôi vị Hoàng đế), trong cuộc tranh giành đó, nổi trội nhất là con trai thứ 8 của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Hoàng Thái Cực.

Lúc bấy giờ đối thủ lớn nhất mà mạnh nhất của Hoàng Thái Cực chính là A Ba Hợi vì A Ba Hợi lấy danh nghĩa bảo vệ các con mà nắm được 3 Kỳ, thế lực của bà cực kì mạnh hơn các kỳ khác.

Hoàng Thái Cực lợi dụng sự bất mãn của các Kỳ mà bất ngờ tấn công và triệt tiêu thế lực của A Ba Hợi.

Sau khi lên ngôi vua, Hoàng Thái Cực họp với các bối lặc lớn tuổi, nói theo di chúc của Nỗ Nhĩ Cáp Xích thì phải tuẫn táng A Ba Hợi theo cha, quan tài của bà được đưa vào Thái Miếu.
Lúc này Đa Nhĩ Cổn vẫn còn quá nhỏ cho nên đành phải bất lực trong cuộc chiến này.

Sau đó ông luôn cố gắng nhẫn nhịn mà trải qua hàng loạt những cuộc thanh trừng của người anh mình, chính là Hoàng Thái Cực và vẫn luôn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế.

Đến khi Hoàng Thái Cực chết đi, Đa Nhĩ Cổn tranh giành ngôi vị Hoàng đế với con trai trưởng của Hoàng Thái Cực là Hào Cách, mặc dù Hào Cách là người thiếu quyết đoán tuy nhiên lại được nhiều thế lực cho nên ông không thể đạt được ý nguyện và đồng ý phụ tá cho con trai thứ 9 của Hoàng Thái Cực là Phúc Lâm mới 6 tuổi lên ngôi Hoàng đế.

Phúc Lâm Hoàng đế này chính là vua Thuận Trị.
Đa Nhĩ Cổn trong thời Thuận Trị đã đạt được rất nhiều công lao, toàn quyền nhiếp chính dưới thời vua Thuận Trị, trong đó nổi tiếng nhất là tấn công được Lý Đạo Thành, tiêu diệt được Nam Kinh và đặt nền móng cho việc nhà Thanh thống nhất toàn cõi Trung Hoa.

Vì ảnh hưởng quá lớn cho nên sau khi chết đi ông được phong thành Nghĩa Hoàng đế, ngay cả vua Thuận Trị cũng lạy 3 lạy trước mộ phần của ông.

Tuy nhiên, lúc còn sống, ông lại là người ngạo mạn như cho phép
mình được hưởng những nghi vệ long trọng mà vốn chỉ dành cho Hoàng đế, hay là có lời đồn đãi Đa Nhĩ Cổn có âm mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế của Thuận Trị khi Thuận Trị trưởng thành và nổi tiếng nhất là có giả thuyết gây tranh cãi nhiều nhất, là 1 trong 4 bí ẩn lớn nhất của nhà Thanh là việc Đa Nhĩ Cổn có tư tình với vợ của Hoàng Thái Cực và là mẹ của vua Thuận Trị là Đại Ngọc Nhi Hiếu Trang Văn Hoàng hậu.

Hiếu Trang Văn Hoàng hậu được người đời ca tụng rất nhiều, tài năng hơn rất nhiều so với Từ Hi Thái hậu, bà đã nhiếp chính cả 3 đời vua: Hoàng Thái Cực, Thuận Trị và Khang Hi.

Theo truyền thuyết, bà đã chấp nhận tình cảm với Đa Nhĩ Cổn để lấy quyền lực của Đa Nhĩ Cổn mà giúp cho con trai mình, cân bằng quyền lực của 2 bên và để tránh xảy ra xung đột.
Vì chuyện của Hiếu Trang Văn Hoàng hậu cho nên vua Thuận Trị rất tức giận Đa Nhĩ Cổn đến mức đánh vào quan tài của Đa Nhĩ Cổn và trục xuất bài vị của Ô Lạt Na Lạp thị A Ba Hợi ra khỏi Thái Miếu, tước đi thụy hiệu mà trở thành phế hậu)
Như Ý không kịp suy nghĩ và cũng không có thời gian để nàng nghĩ lại.

Âm thanh lễ nhạc vui sướng vang lên, chờ đón nàng trở thành một nữ chủ nhân của cái vương triều này, cùng chúa tể thiên hạ mà sóng vai đứng bên cạnh nhau.

Như Ý dập đầu, chậm rãi rời đi.

Đi ra khỏi Từ Ninh cung một chút, nàng quay đầu nhìn lại mà thấy tấm biển Từ Ninh Cung sáng lạn rực rỡ dưới ánh mắt trời.

Có lẽ có một ngày đó, nàng cũng giống như Thái hậu mà trở thành chủ nhân của Từ Ninh cung, sống cả đời còn lại ở chốn thâm cung này, nếu muốn như vậy thì nàng phải trở thành một Hoàng hậu tốt trước đã.
Giờ khắc sắc lập cũng đã đến, Khâm Thiên giám báo giờ lành đã đến, cửa ngọ môn cũng đã được mở ra.

Hoàng đế đứng ở điện Thái Hòa mà nhìn loạn nghi Vệ quan đọc “Minh tiên”, đan bệ mừng rõ cùng hát lên bài “Khánh Bình chi chương”, roi da được đánh trên mặt đất làm bằng ngọc trắng, vang lên tiếng âm thanh phá lệ thanh thúy, toàn bộ Tử Cấm thành đều tràn ngập những tiếng vang rung rộng lòng người, khiến cho con người ta cảm thấy mê muội.
Như Ý đứng ở ngoài cửa Dực Khôn cung, thời tiết đang lúc nắng nóng, nàng vừa cử động là mồ hôi chảy ra ướt đẫm mà thấm vào y phục.

Dung Bội và Nhị Tâm hầu hạ bên cạnh, cẩn thận thay nàng y phục mà vẫn duy trì được dung nhan đoan chính.

Kỳ thật, so với bào phục của Hoàng quý phi thì bào phục của Hoàng hậu lại phong phú hơn rất nhiều, từng lớp từng lớp được phủ trên người giống như tầng tầng gông xiềng bằng sắc vây chặt lấy tấm thân.

Nhưng mà, bộ y phục này chính là điều mà biết bao nữ tử ở chốn hậu cung luôn nhìn ngó, một khi đã mặc vào thì trở thành người đứng trên vạng người.

Ánh nắng chói cháng làm cho nàng cảm thấy hơi choáng váng, vô số ánh vàng rực rỡ chiếu trên người nàng, chiếu rọi vào trang sức trên người khác mà khiến cho người khác không dám nhìn gần, ngay cả hình chim phượng được thêu trên bào phục cũng nóng lòng mà muốn bay đi.
Rốt cuộc cuối cùng nàng cũng đã có thể sóng vai với nam nhân của mình, bỗng nhiên Như Ý nghĩ tới một người trước đây cũng giống với nàng, là cô mẫu của nàng, trong khoảng khắc đó, như thế nào mới là tâm tình? Dực Khôn cung càng ngày càng náo nhiệt phi phàm hơn Trường Xuân cung của Hiếu Hiền hoàng hậu, mọi người chăm chú ngắm nhìn, ngay cả cái Trường Xuân cung mà Hoàng đế hay ký thác thương nhớ cũng bị lạnh lùng hoang vắng.

Có lẽ ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu cũng chưa từng nghĩ đến việc người sau này nắm được hậu vị chính là nàng, Ô Lạt Na Lạp Như Ý.
Ánh mặt trời quá mức sáng lạn, khiến Như Ý híp đôi mắt lại mà ngắm nhìn chính phó sách sử thừa mệnh đến, Nội giám cũng theo thứ tự đưa sách bảo vào cung, Như Ý lại đi quỳ lạy ba cái rồi ngày sắc lập Hoàng hậu cũng kết thúc.
Sang ngày hôm sau, Hoàng đế cùng các vương công văn võ đại thần cũng đến Từ Ninh cung của Thái hậu hành lễ rồi đến điện Thái hòa ăn mừng.

Như Ý cũng đến Từ Ninh cung Thái hậu mà hành lễ, tất nhiên là đi sau Hoàng đế.

Nàng chủ trì đưa các quý phi và các tần phi, các công chúa, phúc tấn trong cung mà mệnh phụ ngoài cung đến.
Mà ngày đó, Như Ý gặp được Hòa Kính công chúa, từ biệt mấy năm nay, công chúa cũng đã trở thành một phụ nhân xinh đẹp.

Hoa cỏ xanh tốt ở Mông Cổ cũng làm cho nàng thêm thùy mị kiều diễm, bão cát làm cho nàng tăng thêm một tia kiên nghị lạnh buốt thấu xương.

Nàng giơ đôi mắt nhìn Như Ý, ánh mắt kia không chút cố kỵ mà quét từng chỗ trên người Như Ý, nàng rốt cuộc cũng nói nặng nề: “Ta không hề nghĩ đến chuyện này, rốt cuộc nương nương cũng đã thành Hoàng hậu.


Lúc ta trở về xem lễ và biết được ý chỉ của Hoàng a mã, ta đều không tin, ta đã nghĩ Thuần quý phi cũng tốt, Gia phi cũng tốt nhưng không ngờ lại là nương nương”.

Nụ cười của nàng có chút cổ quái mà khinh thường: ‘Dựa vào cái gì? Nương nương xứng sao?”
Như Ý chỉ lẳng lặng nhìn lại Hòa Kính: “Thế gian này có những chuyện làm không được, cũng có chuyện không ngờ tới, huống chi có xứng hay không xứng thì hôm nay bổn cung và công chúa chung quy cũng đã có danh phận mẹ con”
Hòa Kính kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên: “Ta chính là đích hậu của Hoàng ngạch nương, là đích trưởng công chúa.

Nương nương bất quá chỉ là kế hậu mà thôi.

Ở chốn dân gian có lệ, kế thất nhập môn, khi gặp bài vì của đích thê thì phải thể hiện nghi lễ thiếp thất cho nên dù có thế nào đi chăng nữa, nương nương cũng không thể sánh vai cùng với Hoàng ngạch nương của ta được”
Như Ý mỉm cười, bất động thanh sắc mà che lại cái khuôn mặt đang tức giận đến xanh mặt của Dung Bội ở phía sau: “Hiếu Hiền hoàng hậu lấy chữ “Hiền” làm thụy hiệu, bổn cung cho dù thế nào cũng không bằng được cái thụy hiệu chữ “Hiền” đó.

Đức hạnh thì không thể sánh vai cùng với Hiếu Hiền hoàng hậu, gia thế cũng đã lụn bại, bổn cung chỉ có thể cố gắng ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu lâu một chút, cố gắng hoàn thành chi trách Hoàng hậu, chỉ mong công đức có thể bù lại những thiếu sót đó”
Đột nhiên Hòa Kính biến sắc, xung quanh mình tiếng chúc mừng vang dội không dứt, nàng cũng không dám sinh nhiều thị phi: “Chỉ tiếc… Hoàng ngạch nương ta đã sớm tạ thế, ấu đệ cũng không thể ở lại nhân gian, cũng nhờ có như thế mà nương nương mới chiếm được ngôi vị Hoàng hậu”.

Nàng cố gắng cắn môi, cố gắng ngậm lại ánh mắt lãnh độc, rồi chợt cười lạnh lẽo: “Hưởng được tám ngày phú quý này, thì ngày sau cũng sẽ gặp Di Thiên đại họa.

Ta sẽ xem nương nương có thể đắc ý được bao lâu?”
Như Ý nhìn khuôn mặt tươi trẻ của Hòa Kính, nhìn kỹ thì đúng là rất giống khuôn mặt Hiếu Hiền hoàng hậu năm đó.

Nàng bất giác thở dài một hơi rồi ôn nhu nói: “Công chúa, năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu cố ý đem công chúa gả cho Mông Cổ, là muốn công chúa có được tôn vinh và cũng muốn công chúa có thể tránh đi những mầm tai họa ở trong cung.

Một khi đã như vậy thì sao công chúa không bình tâm tĩnh khí và bảo vệ cho mình một đoạn nhân duyên chứ? Bây giờ công chúa cũng đã là vương phi Mông Vổ, mỗi lời nói một cử động của công chúa đều có liên quan đến an bình của Mông Cổ và cái vinh diệu của Phú Sát thị, công chúa hãy nhớ lấy điều đó”
Như Ý dứt lời thì đã thấy nữ quan thúc giục nàng mau đến bên cạnh Hoàng đế, chỉ còn lại một mình Hòa Kính ngẩn người đứng ở nơi đó, kinh ngạc mà không nói gì.

Rốt cuộc Như Ý cũng đã đến bên cạnh Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn nàng, mỉm cười, rồi vươn tay đón nàng đi lên, đưa nàng ngồi ở bên cạnh mình.
Như Ý ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, chỉ cảm thấy chính mình ở trên mà nhìn xuống vạn người, tiếng hoan hô như núi, tiếng kính hạ vang đến hải đảo.

Nàng có ảo giác xa vời, phảng phất như là đám mây trôi nổi, cái người làm bạn đang ở bên cạnh nàng lại giống như một đám mây vừa gần vừa ra, không chút chân thật.
Nhưng mà, chung quy cũng là hắn, hắn đã đưa nàng đến nơi này, vạn người ở dưới đều đang ngưỡng mặt nhìn nàng.

Trong mắt Như Ý chợt lóe ra một giọt lệ, Hoàng đế cũng phát hiện đúng lúc mà nhẹ nhàng cầm tay nàng, nhỏ nhẹ nói: “Đừng sợ, có trẫm ở đây rồi”
Như Ý ôn nhu gật đầu, hơi nâng mặt lên, cảm thụ ánh nắng quất vào khuôn mặt mềm nhẹ mà mỉm cười nhợt nhạt.
Đủ loại lễ nghi phiền phức, Như Ý cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cho dù có mệt mỏi thế nào thì trên mặt nàng cũng phải luôn tươi cười.

Cái đêm đại hôn chân chính chính là đêm nay.
Tuy rằng nàng đã gả cho Hoàng đế một lần nhưng Hoàng đế vẫn là trịnh trọng, động phòng cũng đều ở trong tâm điện Dưỡng Tâm điện.

Từ lúc trước ngày đại hôn lập hậu một tháng, Hoàng đế không có triệu hạnh bất kỳ tần phi nào đến Dưỡng Tâm điện, dường như là đang đợi cái đêm này.
Như Ý chậm rãi bước lên bậc thang Dưỡng Tâm điện quen thuôc, có cái chớp mắt ảo giác giống như đây là lần đầu tiên nàng bước đến nơi này.

Lúc trước mỗi lần thị tẩm, nàng đều bị bọc trong tấm gấm rồi được đưa đến tẩm điện Hoàng đế.

Còn giờ phút này đây, nàng cũng đã trở nên tôn nghiêm rất nhiều.

Như Ý chậm rãi bước lên từng bậc thang.
Lúc nàng ngẩng mặt lên thì đã thấy khuôn mặt của Lăng Vân Triệt, hắn mỉm cười vui mừng, quỳ gối hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn an”
Hai ngày qua, bốn chữ “Hoàng hậu nương nương” đều luôn rơi vào tai nàng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy hoảng hốt, giờ phút này đây, cái tên gọi kia của Lăng Vân Triệt mới mang theo vài phần ý tứ hàm xúc chân thật.

Như Ý mỉm cười: “Lăng thị vệ”
Lăng Vân Triệt đứng dậy chào đón: “Vi thần ở đây cung nghênh nương nương thiên tuế.

Chúc mừng nương nương đã đạt được ý nguyện”.

Hắn hơi nghiêng người: “Con đường này cũng không phải dễ đi, may mắn nương nương cũng đã đi tới”
Như Ý cười nói: “Đa tạ khanh đã chờ đợi bổn cung đi đến nơi này”
Hắn chắp tay, thần thái nghiêm túc nói: ‘Vi thần sẽ cùng với nương nương đi đến nơi nương nương muốn đi”
Như Ý gật đầu, cũng không nhiều lời, hiểu được lẫn nhau, hắn và nàng không cần nhiều lời nữa vì ngay cả khi nàng đang thương tâm, Lăng Vân Triệt vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau nàng bảo hộ cho nàng, cùng làm bạn trấn an với nàng.
Như Ý đi tới cửa điện thì đã thấy Lý Ngọc khom người chào đón: ‘Hoàng hậu nương nương, bên trong đã bố trí xong, thỉnh nương nương bước vào đi ạ”
Như Ý đẩy cửa đi vào, vẫn là tẩm điện thường ngày nhưng mà lại được trang trí đủ trang sức thượng hạng.

Lúc này Như Ý mới nhớ tới, nàng đã thay cát phục Hoàng hậu, lúc Hoàng đế đưa y phục tới.

Chiếc cẩm bào kia dùng loại lụa mềm mại cực nhẹ, cổ tay áo được lấy kim tuyến xuyên tuyết sắc.

Dưới váy được thêu hình long phượng màu vàng, lại dùng hoa mẫu đơn hải đường thêu xung quanh, vô cùng tinh tế và đẹp đẽ.

Đây không phải là phục sức Hoàng hậu tầm thường, chính là Hoàng đế đã lệnh cho Nội vụ phủ chế tạo để nàng mặc vào ban đêm.
Lý Ngọc đỡ Như Ý ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương an tọa, Hoàng thượng sẽ đến ngay thôi”
Như Ý im lặng ngồi xuống, nàng dựa vào trực giác mà sờ chiếc chăn, quả nhiên phía dưới có đặt các loại quả: táo, hoa sinh, long nhãn, hạt dẻ, những loại quả này mang ý muốn là sớm sinh quý tử.

Như Ý giật mình, có chút nước mắt nóng hổi nằm trong đôi mắt, nàng biết ở trong ngày này không được khóc, nàng cố gắng nhẫn nhịn, chỉ là nàng không ngờ Hoàng đế vẫn đối đãi với nàng như vậy, lấy cả nghi lễ gả cưới của dân gian để trả lại cho nàng một cái đêm tân hôn.
Bởi vì khi đó nàng thiếu sót, năm đó lấy thân phận trắc phúc tấn để nhập phủ, rốt cuộc cũng chỉ là thiếp thất.

Bây giờ Hoàng đế lại cho trả lại cho nàng cái thua thiệt ngày xưa, làm cho nàng không có cảm thấy tiếc nuối.

Nàng đang thổn thức nhớ lại chuyện cũ thì không biết Hoàng đế đã lặng yên bước vào khi nào, hắn chăm chú nhìn nàng nói: “Nàng đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”
Như Ý có chút ngượng ngùng, vội lau nước mắt ở khóe mắt nói: “Hoàng thượng vạn an”
Hoàng đế mỉm cười ôn nhiên, mi mục gợn sóng, có tình thâm vô hạn: “Tối nay trẫm không phải là vạn tuế mà chỉ là một phu quân bình thường.

Như Ý, trẫm rất muốn trả lại cho nàng một đêm đại hôn chân chính nhưng trẫm có hỏi Lễ bộ thì bọn họ nói Hoàng đế chỉ có thể đăng cơ sau lần sắp lập Hoàng hậu đầu tiên thì mới được cử hành đại hôn của Khôn Ninh cung.

Trẫm càng nghĩ quy tắc tổ tông không thể sửa đổi, với lại trẫm cũng hứa với nàng cho nàng một cái hôn lễ dân gian, cưới hỏi đàng hoàng”
Như Ý cảm thấy ấm áp như nước suối mùa xuân: “Tuy rằng Hoàng thượng không tự mình đến đón cưới thần thiếp nhưng có thể có được giờ phút này, thần thiếp đã cảm thấy mỹ mãn rồi”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, ôn nhu nói: “Phục chế Hoàng hậu bình thường quá mức cứng nhắc nghiêm túc, trẫm hy vọng nàng có thể có được một đêm mỹ mãn cho nên cố ý lệnh cho Nội vụ phủ tạo thành y phục này, vừa mang quy chế phục chế Hoàng hậu nhưng lại không mất đi cái hoa mỹ quyến rũ.

Trẫm hy vọng trẫm tự mình tuyển chọn Hoàng hậu thì Hoàng hậu đó không giống như bình thường”
Như Ý ôn nhu nói: “Dù cho chỉ có một đêm này, thần thiếp cũng sẽ trân quý”
Hoàng đế nắm tay nàng mà ngồi xuống, rồi vỗ tay hai tiếng, Phúc Già và Dục Hộ liền tươi cười mà bước vào, đem vạt áo phải của Hoàng đế đặt lên vạt áo trái của Như Ý.

Dục Hô bưng bình rượu hồng ngọc lên nói: “Thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu uống rượu giao bôi*”
(*Uống rượu giao bôi là hình ảnh nam nữ ngồi đối diện uống rượu mà vòng tay qua nhau.

Ý nghĩa của uống rượu giao bôi thể hiện mong ước hòa hợp, phồn sinh)
Như Ý cùng Hoàng đế nhìn nhau mỉm cười, lấy chén rượu rồi trao đổi uống vào, có lẽ do rượu nóng cho nên bên môi Như Ý rơi xuống một giọt rượu, Hoàng đế lấy tay lau đi và ôn nhu mỉm cười.
Phúc Già vui sướng, bưng qua một bàn con đàn cháu đống*, quỳ gối nói: “Thỉnh Hoàng thượng Hoàng hậu dùng con đàn cháu đống”
Như Ý gắp ra một miệng rồi đưa lên miệng cắn một cái, vội vàng nhíu mày nói: “Ai gia, là sinh!”
Phúc Già cười đến đầy mặt, nếp nhăn cũng đều xuất hiện: “Hoàng hậu hãy nhớ lấy những lời này nha!”

Lúc này Như Ý mới hiểu, bất giác trên mặt ửng hồng, Hoàng đế cười đến ngây dại, rồi cũng ăn một cái: “Hoàng hậu nói là sinh thì tất nhiên là phải sinh”
(*Con đàn cháu đống tức là sủi cảo.

Trong đêm tân hôn, sủi cảo bắt buộc phải nấu nửa sống nửa chính.

Lúc ăn sủi cảo thì phải có người hỏi “sinh hay không sinh”, còn người kia sẽ trả lời “sinh”.

Đây là cách chơi chữ, chữ “sinh” 生 có hai nghĩa, một là sinh đẻ, nghĩa thứ hai là sống cho nên khi hỏi món sủi cảo: “sinh hay không sinh” – sống hay không sống thì người kia sẽ trả lời “sinh” – nghĩa là sống, nhưng người khác cũng sẽ hiểu từ “sinh” đó cũng có nghĩa là sinh đẻ)
Phúc Già nói: “Rượu giao bôi cũng đã uống, con đàn cháu đống cũng đã ăn, thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng nghe một chút ca hát hợp hôn ạ”.

Nàng dứt lời thì mở cửa sổ tẩm điện ra thì đã thấy ngoài cửa sổ, có bốn vị thân vương phúc tấn lớn tuổi đang ca hát.

Hợp hôn ca có 3 phân đoạn, mỗi lần hát một đoạn là các phúc tấn lớn tuổi lấy một miếng thịt ném thẳng lên trời rồi lại dùng rượu đổ xung quanh, mong ước Đế hậu hòa mĩ.
Rốt cuộc cũng đã xong mọi nghi thức, trong tẩm điện lại trở nên im lặng.
Trong mắt Hoàng đế chứa đầy tình thâm, rồi nhìn chằm chằm vào Như Ý: “Như Ý, hai ngày nay, tuy rằng tự tay trẫm hạ chỉ sắc phong nàng thành Hoàng hậu nhưng cũng chỉ có giờ khắc này, nàng và trẫm mới yên tĩnh nhìn nhau, trẫm mới cảm thấy, nàng thật đã trở thành Hoàng hậu của trẫm rồi”
Như Ý dịu dàng nói: “Thần thiếp và Hoàng thượng giống nhau, vẫn luôn ở trong mộng, giờ phút này đây giấc mộng đẹp đã trở thành sự thật”
Hoàng đế nhẹ nhàng cầm tay Như Ý, cúi đầu khẽ hôn một nụ hôn, lòng bàn tay ấm áp kia lan truyền khắp thân thể.

Hoàng đế nắm chặt tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ổn: “Như Ý, trẫm có thể hứa cho nàng địa vị tối cao nhất nhưng lại không thể hứa với nàng cho nàng cái phu thê toàn tâm toàn ý được.

Lúc trước cũng vậy, giờ phút này và về sau cũng vậy, trẫm đều không thể hứa với nàng điều đó.

Đây là điều mà trẫm muốn xin lỗi nàng, rốt cuộc trẫm lại không thể cho nàng điều đó”
Như Ý hơi cúi đầu, Hoàng đế nói như vậy, lúc trước nàng không phải không biết, từ vị trí thiếp thất cuối cùng đã trở thành chính thê, nàng cũng không dám mong đợi cái gì.

Nhưng hôm nay nàng nghe chính miệng nói ra như vậy, cho dù trong lòng chứa đầy tình ý nhưng rốt cuộc nàng vẫn thấy chút thất lạc.

Nàng rúc vào trước ngực Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Lời nói của Hoàng thượng, thần thiếp đều hiểu rõ, thần thiếp chưa bao giờ mong chờ cái vị phân và tôn vinh”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất thở dài: “Nhưng mà Như Ý, mặc kệ Hoàng ngạch nương có phản đối hay không, trẫm cũng sẽ lập nàng làm Hoàng hậu.

Có lẽ ngôi vị Hoàng hậu không phải là điều quan trọng nhất nhưng trẫm có thể cho nàng một phần chân tâm trong lòng trẫm.

Có lẽ cái chân tâm này không hơn cái vinh hoa phú quý, cũng không thể khuynh đảo hậu cung nhưng đây là điều duy nhất có thể do trẫm chính mình, không bị người bên cạnh tác động”
Trong lòng Như Ý chấn động, nàng làm bạn với hắn hơn mười năm, nàng không phải không biết hắn là người đa nghi nhưng rốt cuộc trong lòng hắn tâm tư trùng trùng.

Hắn chỉ là một Hoằng Lịch, nàng cũng chỉ là Thanh Anh, ở chốn hồng tràn vạn trượng này, bọn họ cũng chỉ là một đôi nam nữ.

Không có hùng tâm vạn trượng, không có sự ủng hộ của toàn thiên hạ, càng không có lục đục đấu tranh, ngươi chết ta sống mà chỉ có một nam nhân và một nữ nhân, giờ khắc này đây chân tâm tướng hứa.
Như Ý hơi rưng rưng, nàng chỉ nằm trong ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập nặng nề mà lọt vào tau, chỉ là nàng suy nghĩ, cả đời này chỉ cần giờ khắc này thì đã đủ rồi.

Nàng ngưng thần như vậy, chậm rãi lấy tay lấy một cái hà bao.

Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ hà bao, lấy ra một vật gì đó, nỉ non nói nhỏ: “Đây là đôi khuyên tai mà thần thiếp được đeo trong ngày đó thần thiếp được gả cho Hoàng thượng, đây là thư nhà lần đầu tiên Hoàng thượng viết cho thần thiếp, đây là miếng ngọc bội mà Hoàng thượng ban tặng cho thần thiếp vào ngày sinh nhật đầu tiên khi thần thiếp nhập vào Vương phủ…” Nàng lấy ra từng món đồ, không món nào là không yêu quý trân trọng.
Hoàng đế nhặt chiếc hồng giấy yên chi mỏng manh bung ra, bên trong có hai sợi tóc, được dùng dây tơ hồng buộc chặt.

Hoàng đế bỗng nhiên thốt ra: “Trẫm nhớ cái này.

Đây là cái đêm nàng được xuất giá, trẫm và nàng cũng nhau cắt một luống tóc, lấy cái này để hứa hẹn ngày sau có thể tái kiến.

Nàng vẫn còn giữ cái này sao?”
Như Ý nói: “Thần thiếp vẫn cẩn thận giữ lấy cái này, ngay cả lúc thần thiếp bước vào lãnh cung thì cũng giao cho Hải Lan bảo quản.

May mắn cho tới nay cũng chưa từng đánh mất”.

Nàng có chút ngượng ngùng, nói: “Chỉ là năm ấy, thần thiếp được gả cho Hoàng thượng và cũng chỉ có thể trở thành trắc phúc tấn cho nên hai loạn tóc này không thể để ở chỗ Hoàng thượng, cũng không thể được kết tóc chi nghị”
Hoàng đế xúc động than nhẹ: “Năm ấy là đại hôn, có thể kết tóc cũng chỉ có đích thê cho nên chỉ có trẫm và Lang Hoa kết tóc chi nghị”
Ban đêm tốt đẹp như vậy, vừa nhắc đến người đã mất, bỗng nhiên có vài phần thương cảm.

Hoàng đế cũng bỏ qua rất nhanh những cảm xúc này, ôn tồn nói: “Chỉ là đêm nay, nàng rốt cuộc cũng đã trở thành thê tử của trẫm”
Như Ý lấy đôi minh châu bỏ trong lòng bàn tay, mong đợi mà cảm khái: “Thần thiếp thì luôn lo nghĩ, Hoàng thượng là vì chuyện hôm nay mà luôn lao lực, tốn hết bao nhiêu tâm tư để làm cho thần thiếp vui thích, thần thiếp lại có được những thứ mà Hoàng thượng ban tặng nhưng thần thiếp chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể đem những vật đáng giá quý trọng của những năm tháng qua mà cất giữ thỏa đáng, có như vậy mới biểu lộ được chi tâm thần thiếp”
Đôi mắt Hoàng đế tràn đầy cảm động: “Ai nói nàng không có gì báo đáp chứ?” Hai sợi tóc này không thể không kết lại được” Ngón tay hắn nhẹ nhàng, lấy một cây kéo nhỏ rồi luồn tay cắt ở búi tóc sau của nàng một loạn tóc nhỏ mà buộc cẩn thận vào dây tơ hồng, cuối cùng hắn đem loạn tóc bỏ vào hồng bao: “Lúc trước không đủ hoàn mỹ thì đêm nay kết tóc chi nghị, nhất định sẽ lâu dài”
Như Ý kinh ngạc nhìn hắn, có nước mắt nhẹ nhàng tràn đầy đôi mắt, nàng chỉ có thể cúi đầu và lắc đầu nói: “Hoàng thượng không được như vậy, thiếu niên kết hôn, phu thê nguyên phối* mới có thể kết tóc, thần thiếp không phải như vậy”
(*Vợ chồng gọi là phối ngẫu 配耦 (cũng viết là 配偶), vợ cả gọi là nguyên phối 元配, vợ kế gọi là kế phối 繼配)
Hoàng đế ôn nhu nói: “Trẫm biết nàng không phải là nguyên phối, việc kết tóc không phải thích hợp cho nên chỉ thủ kết tóc vi phu thê, ân ái không chút nghi ngờ”
Như Ý để mặc cho nước mắt rơi xuống, trong lòng của nàng như nước thủy triều mà cuồn cuộn trào
dâng, ôn nhu mãnh liệt, nàng thỉ thảo nhỏ nhẹ: “Kết tóc là muốn sống hết quãng đời còn lại nhưng người Mãn không thể dễ dàng cắt tóc ngắn, Hoàng thượng cũng là vì thần thiếp, thần thiếp đều biết”
Hắn mỉm cười nói: “Được rồi.

Người Mãn yêu quý nhất là mái tóc của mình, nếu không có chuyện quyết tuyệt thì không thể cắt đi, nếu không sẽ bị rơi vào tội đại nghịch.

Nhưng tối nay trẫm ở cùng với nàng, là chuyện vui mừng”.

Hắn đi tới bên gối, cúi người lấy ra một miếng phù điêu ngà voi, hắn mở phù điêu ra thì thấy bên trong có một chiếc khăn lụa mỏng manh, trên chiếc khăn đó chỉ thêu mấy đóa hoa màu xanh nhạt anh hoa.

Hắn thở dài: “Thanh Anh, Hoằng Lịch, cùng tồn tại như vậy”.

Hắn hôn lên đôi môi của nàng: “Từ lúc nàng ra khỏi lãnh cung, trẫm cũng đã từng nói với nàng, trẫm hi vọng nàng có thể cùng nhau đi hết quãng đường còn lại.

Như Ý, bây giờ nàng đã là thê tử của trẫm, sinh cùng tẩm, chết cùng huyệt, trẫm và nàng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau”
Nàng không biết nói gì, chỉ có lấy hai mắt đẫm lệ để biểu thị cảm động, báo đáp tình thâm, rốt cuộc nàng cũng nhỏ nhẹ nói: “Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết*.

Hoàng thượng đã từng nói như vậy, thần thiếp đều luôn nhớ rõ”.

Nàng cúi đầu, hơi có chút bất đắc dĩ mà ngẩng mặt lên nhìn hắn, nói: “Thần thiếp biết, từ nay về sau sẽ luôn ở bên cạnh Hoàng thượng nhưng thần thiếp chỉ cầu xin một thứ mà thôi”
(*Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết nghĩa là Nguyện cùng ngươi như sao như trăng, đêm đêm cùng sáng tỏ)
Hoàng đế ôm lấy nàng hỏi: “Là cái gì?”
Nàng trịnh trọng mà khẩn thiết: “Thần thiếp không dám cầu Hoàng thượng nhất tâm mà chỉ cầu cả đời này có thể lâu dài, không phụ bạc lẫn nhau.

Mặc kệ cho dù có chuyện gì, Hoàng thượng hãy tin tưởng thần thiếp giống như thần thiếp vẫn luôn tin tưởng Hoàng thượng”
Hoàng đế xúc động nặng nề: “Như Ý, cả đời này lâu dài, không phụ bạc lẫn nhau.

Quân vương không nói đùa, trẫm là quân vương thiên tử mà cũng là người bên gối nàng”
Như Ý cảm động, không nói nên lời.

Hoàng đế hôn nàng, rồi ôm nàng nằm xuống.

Nàng ôn nhu than nhẹ một chút, nhìn màn che màu hồng mà nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Duy chỉ đôi nến long phượng vẫn còn rực cháy, chiếu sáng khắp phòng kiều diễm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện