Vài chục ngày sau, Hoàng đế cùng nói chuyện với Như Ý, khi đó Hoàng đế mới thản nhiên hỏi: “Ngày ấy đưa rượu độc đến nơi đó, nghe nói tự mình Hoàng hậu đem đến, Mai tần có nói gì với nàng không?”
Như Ý ngồi bên bàn cờ, trong tay cầm một quân cờ trắng, chuyên tâm vào việc đánh cờ, không chút lưu tâm nói: “Dù sao cũng là tỷ muội cho nên mới đưa tiễn, Mai tần có nói vài câu nhưng tất cả chỉ là ăn nói khùng điên, không đáng để lọt vào tai thần thiếp, lại càng không đáng giá lọt vào tai Hoàng thượng”
Hoàng đế không cười mà chỉ nói: “Ăn nói khùng điên cũng là tiếng người, nàng nói cho trẫm nghe một chút đi nào”
Như Ý chống má, suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng đặt quân cờ xuống rồi mới thở ra nhẹ nhàng nói: “Mai tần muốn biết năm đó hài tử của nàng ta chết đi có hình dáng thế nào mà thôi”
Hoàng đế nói: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Như Ý ngưỡng mặt, nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Đối với một người mẫu thân mà nói, không thể nhìn thấy được khuôn mặt của đứa con của mình là điều đau lòng lớn nhất, đủ để thương tiếc cả đời”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng: “Nàng nói cho nàng ta biết sao?”
Ánh mắt Như Ý hơi có chút thương xót: “Đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng ta”
Ngón tay Hoàng đế có chút lạnh lẽo mang theo chút hơi nước mà mơn trớn bàn tay của nàng: “Hoàng hậu từ bi”
Như Ý khó có thể nói ra được suy nghĩ sợ hãi trong lòng, rốt cuộc nàng cũng chỉ nói: “Là Hoàng thượng từ bi, Mai tần tự sát, Hoàng thượng cũng không muốn làm liên lụy người nhà của nàng ta”
Khẩu khí Hoàng đế ảm đạm như một vạt mây khói: “Nàng ta cũng là nhất thời hồ đồ”
Cái nhẫn nhịn đã chất chứa lâu trong lòng như nước sôi trào ở dưới miếng băng mỏng mà không thể yên lặng.
Như Ý chỉ cảm thấy khinh thường, nàng rốt cuộc nhịn không được mà nói: “Dạ.
Hồ đồ như vậy, còn không bằng kết thúc chính mình mà cho mình một cái thống khoái”
Lời nói ít ỏi như vậy khiến hai người cùng im lặng.
May mắn thay, cái tin Ý Hoan sinh được Hoàng tử xuất hiện đúng lúc mà cứu vớt được cái xấu hổ lặng im lẫn nhau.
Lý Ngọc vui sướng gõ cửa bước vào: “Hoàng thượng đại hỉ, Hoàng hậu nương nương đại hỉ, Thư phi nương nương đã sinh rồi à, là một A ca!”
Hoàng đế vui sướng rồi sau đó có một cái chớp mắt thất vọng: “Là A ca sao?”
Như Ý thấy được cái biến đổi trên khuôn mặt Hoàng đế, liền cười nói: “Bây giờ Hoàng thượng chỉ có một Tứ công chúa, nhất định là đang ngóng trông Thư phi sinh hạ được một công chúa diễm lệ như Thư phi đúng không ạ? Kỳ thật A ca cũng tốt, công chúa cũng tốt, không phải đều là cốt nhục của Hoàng thượng sao?”
Hoàng đế cười nói: “Rất tốt, theo quy củ ban thưởng xuống dưới, dặn dò Thư phi phải cẩn thận một chút.
Tối nay trẫm và Hoàng hậu sẽ đi thăm nàng ấy”
Lý Ngọc đáp ứng, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười rồi rời đi.
Như Ý nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không vui sao?”
Trên bàn cờ chứa đầy quân đen quân trắng, Hoàng đế miễn cưỡng lấy tay chọn lấy một con rồi nói: “Không có.
Hoàng hậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là có nhiều A ca như vậy, bây giờ lại thêm một người nữa cho nên cái vui mừng không giống như lúc trước mà thôi”
Lúc đó Như Ý và Hoàng đế chưa đến Trữ Tú cung thì Thái hậu và Phúc Già đã đến cùng nhìn Thập a ca mới sinh ra, Thái hậu vui mừng rất nhiều cho bên ban thưởng vô số thuốc bổ, trong đó một cây linh chi ngàn năm.
Vừa vặn thay đám tần phi cũng đều có mặt, mọi người đều cảm thán: “Vật đó của Thái hậu nương nương, chúng thần thiếp chưa bao giờ thấy qua”
Phúc Già cười nói: “Cũng không phải sao? Đây là vật quý giá nhất của Thái hậu chúng ta, vật này là do Mã Tề đại nhân hiếu kính cho Thái hậu vào năm ngoái.
Thái hậu vẫn thấy luyến tiếc mà không dám dùng, bây giờ lại ban thưởng cho Thư phi nương nương”
Ý Hoan cảm tạ không thôi: “Thái hậu, thần thiếp còn trẻ thì sao dám ăn thứ tốt như vậy chứ ạ?”
Thái hậu mỉm cười từ ái nói: “Từ khi Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, Hoàng đế vẫn luôn u sầu không vui.
Ngươi bây giờ sinh được Hoàng tử như vậy mà khiến cho Hoàng đế vui vẻ, tất nhiên ai gia phải thương ngươi, cũng vì ngươi sinh ra hài tử này mà phải chịu bao nhiêu vất vả.
Ai gia thương ngươi, thì càng thấy thương Hoàng đế và Hoàng tôn”
Ý Hoan ôm đứa nhỏ hồng hào trong lòng, dường như là nhìn không đủ cho nên nói: ‘Chỉ cần hài tử mạnh khỏe, thần thiếp có thế nào cũng đáng”
Các tần phi thấy Thái hậu coi trọng Ý Hoan như vậy thì càng thêm nịnh hót suốt ngày, Trữ Tú cung cười nói liên tục.
Khi quay trở về Vĩnh Thọ cung, Yến Uyển liền giận tái mặt, cầm ngọc luân chậm rãi vuốt ve đôi má, lại giơ lên chiếc gương đồng nhỏ mà chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt mình.
Một lát sau Xuân Thiền bước vào nói: “Nương nương, Điền ma ma đến rồi”
Vẻ mặt Yến Uyển thay đổi, vội nghiêm mặt nói: “Cho nàng ta vào đi”
Điền ma ma là một bà mụ gần già, toàn thân mặc y phục của hạ nhân, trang điểm có chút sạch sẽ, dù sao cũng là một ma ma hầu hạ lâu năm trong cung nên cực kỳ khôn khéo lão luyện, nàng chỉ mỉm cười mà cái mỉm cười kia có thể khiến chết người.
Yến Uyển thấy nàng ta bước vào, cũng không vội nói chuyện mà lệnh cho Lan Thúy lấy một chiếc ghế nhỏ cho Điền ma ma ngồi xuống rồi tự mình chậm rãi uống hết một chén canh đậu rồi mới nói: “Hôm nay nóng như vậy, nếu không uống thứ gì giải khát thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu”
Điền ma ma vội cười nói: “Lệnh phi nương nương nói đúng, không phải nô tỳ đã cho nương nương cái thống khoái rồi sao?”
Dường như Yến Uyển có chút không thoải mái: “Thư phi không biết chứ?”
Trong lòng Điền ma ma tràn đầy tin tưởng: “Tất nhiên rồi ạ, sau khi nữ nhân sinh hạ hài tử thì nửa canh giờ sau mới được lấy nhau thai ra.
Nô tỳ liền nói dối nhau thai Thư phi nương nương không rơi ra được cho nên chưa tới nửa canh giờ thì nô tỳ lấy tay kéo nhau thai ra mà cố tính làm lệch đi”.
Nàng đắc ý mà đùa nghịch cánh tay phải nói: “Cái làm lệch này, thủ pháp cực kỳ mạnh cho nên thân thể của Thư phi cũng bị tổn thương nặng nề, Thư phi nương nương sinh ra được Thập a ca chính là phúc khí của nàng ta nhưng nếu nàng muốn sinh dục nữa thì sẽ không bao giờ được nữa”.
Nàng dứt lời, liền ngóng trông mà nhìn vào khuôn mặt Yến Uyển, nịnh nọt cười nói: “Mọi chuyện đều thần không biết quỷ không hay.
Nương nương phân phó, nô tỳ đều làm một cách sạch sẽ và hoàn hảo”
Yến Uyển cố nén cái ghê tởm cùng kinh hoảng, gật đầu nói: “Tốt lắm.
Nhưng ma ma đỡ đẻ không chỉ có một mình ngươi, còn có thái y bên cạnh, ngươi làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay chứ?”
Điền ma ma đắc ý cười nói: “Tuy có nhiều người nhưng nô tỳ là ma ma lão luyện nhiều năm, cho dù ai đến đỡ đẻ thì cũng không so được bằng nô tỳ.
Nô tỳ nói gì thì bọn họ đều phải nghe theo, đều phải tin theo.
Còn thái y thì rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là nam nhân, tuy rằng có thể hầu hạ bên cạnh nhưng cũng không dám làm loạn vào xem, nương nương cứ yên tâm đi ạ”
Lúc này Yến Uyển mới mỉm cười, lệnh cho Lan Thúy lấy ngân phiếu cho nàng ta: “Ba trăm lượng ngân phiếu này, ngươi hãy nhận đi”
Điền ma ma cười đến mức không khép miệng được, vội đem ngân phiếu cất giấu vào trong lòng một cách cẩn thận.
Yến Uyển tiếc hận mà lắc đầu nói: “Chỉ là rốt cuộc Thư phi có phúc khí, Thập a ca lại bình an mà ra đời như vậy”
“Thư phi nương nương không thể không sinh được, lúc đó có nhiều thái y và ma ma như vậy, lại có Thái hậu dặn dò phải vẹn toàn mọi thứ, nương nương hãy dung tha cho nàng ta một mạng đi”.
Điền ma ma cười, trong đầu nắm chắc mười phần chiến thắng: “Dù sao sinh được ra ngoài nhưng lại không thể dưỡng dục được.
Lúc Thư phi nương nương có thai là lúc đó thận khí hư yếu, nếu sinh được một công chúa thì không sao nhưng lại sinh A ca thì cực kỳ khó khăn”
Yến Uyển nói: “Thật sự khó sao?”
“Thật sự khó!” Điền ma ma hiểu ý cười nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa, nô tỳ xin cáo lui trước”
Yến Uyển ngưng mắt nhìn bóng dáng Điền ma ma rời đi, lạnh lùng mỉm cười, để cho ánh nến ửng đỏ tùy ý chiếu rọi dung nhan đẹp đẽ của nàng.
Chuyện của Mai tần Nhị Cơ và Khánh tần Anh Lạc giống như một tờ giấy bỏ đi, ai ai chẳng còn để ý đến nữa.
Thái hậu vẫn ở trong Từ Ninh cung bảo dưỡng tuổi thọ, Hoàng đế vẫn thể hiện hiếu tâm như trước, ngay cả sau khi thân thể Khánh tần khá lên thì được nhận lại sủng ái, mọi chuyện chưa từng thay đổi.
Duy chỉ một chuyện không được hoàn mỹ là sau khi Ý Hoan sinh dục thì thân thể đã bị tổn thương nguyên khí, tóc cũng không mọc lại bao nhiêu.
Tuy rằng Hoàng đế vẫn thường đi thăm hỏi Ý Hoan và tân sinh Thập a ca, hơn nữa lại dặn dò thái y chữa trị chứng rụng tóc của nàng nhưng rốt cuộc Hoàng đế rất ít khi triệu nàng thị tẩm.
Cho dù Ý Hoan uống nhiều canh hà thủ ô nhưng lại chẳng có hiệu quả gì, may mắn thay nàng luôn một lòng một dạ chăm chú vào Thập a ca, lúc rãnh rỗi lại sao chép thơ từ của Hoàng đế để giết thời gian, cũng không để ý lắm chuyện ân sủng.
Thập a ca lại luôn ốm đau triền miên, chỉ cần có một cơn gió lạnh thổi qua thì cũng làm hắn đổ bệnh, cho dù hắn đã lấy đi gần hết tâm huyết tinh lực của Ý Hoan nhưng giờ đây hắn chỉ như một cơn sóng nhỏ nhoi.
Ngày nào cũng như vậy mà trôi qua, phảng phất có thể vĩnh viễn sánh cùng với trời đất.
Nhưng mà, ngày bình thường này bị đánh vỡ bởi một chuyện, một chuyện xảy ra trong một đêm không bình thường.
Từ khi Như Ý làm bạn với hắn từ thưở thiếu niên cho đến tuổi trung niên, nàng khó có thể quên được cái đêm này.
Trong Dưỡng Tâm điện chỉ có đôi nến đỏ đang cháy sáng, gió mát thổi qua mà làm lắc lư ngọn nến kia.
Hoàng đế nằm ở trên người nàng cố hết sức phập phồng, rõ ràng mồ hôi đã ướt đẫm.
Như Ý phát hiện trong ánh mắt của Hoàng đế chứa đầy sợ hãi mà mê loạn, ngón tay nàng chạm vào thân thể Hoàng đế, vuốt ve hai gò má của hắn, vành tai của hắn, bờ ngực của hắn, nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần của mình, dùng khuôn mặt nàng để đối diện với Hoàng đế.
Giọng nói Hoàng đế không còn trầm ổn bình tĩnh như thường mà trở nên yếu đuối mà khiếp đảm: “Như Ý, Như Ý”.
Hắn gọi như vậy để muốn tìm chút tự tin trong tinh thần.
Như Ý dùng chiếc áo ngủ che lại thân thể của mình, nàng ngắm nhìn thân thể của Hoàng đế, giờ đây hắn cũng đã qua tuổi 40, trên thân thể cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu già cả rồi.
Thân thể Hoàng đế vẫn còn căng thẳng mà không chịu buông lỏng xuống, da thịt hắn bóng loáng mà co dãn nằm trên người nàng.
Nàng cố gắng chịu đựng đau đớn.
Rốt cuộc nàng cũng khắc chế được tinh thần, cố gắng ôn nhu khuyên nhủ nói: “Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, đã quá mệt mỏi rồi”.
Nàng lấy chiếc chăn đắp lên người hắn: “Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy ngủ một chút đi”
(Nhật lý vạn ky: chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm.
Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.)
Hoàng đế cuộn mình vào chiếc chăn rồi ngưỡng mặt nhìn lên trời, đôi môi rung động, lắc đầu nói: “Không đúng không đúng, ta không tin”
Hoàng đế là người luôn tự trọng thân phận, đối với chuyện chi phân tôn ti thì cực kỳ coi trọng, hắn rất ít khi đứng trước mặt người khác mà xưng từ “Ta”, ngay cả Như Ý đã làm bạn với hắn nhiều năm, từ ngày đăng cơ cho đến nay, nàng cực kỳ hiếm khi nghe hắn tự xưng như vậy.
Hắn bình tĩnh, nhìn ra ngoài quát lớn: “Lý Ngọc, Lý Ngọc! Bát súp của trẫm đâu rồi?”
Hắn dùng hết sức lực mà thô bạo quát lên như vậy, Lý Ngọc không biết chuyện gì mà chỉ vội vàng bưng bát súp đi vào.
Hoàng đế uống hết một hơi rồi đem chén súp vứt ra ngoài, quát: “Ra ngoài đi!”
Lý Ngọc sợ tới mức lảo đảo mà bò lết ra ngoài, Hoàng đế không chờ đến khi Lý Ngọc khép cửa điện lại thì đã nằm lại lên người Như Ý, quát nhẹ: “Đến đây nào!”
Nàng không biết vì sao hắn lại ra lệnh như vậy, Hoàng đế dùng lực rất nhiều, hắn vứt chiếc chăn đang quấn lấy thân thể của Như Ý ra ngoài, Như Ý cố gắng chịu đựng cái đau đớn, dùng lực mà cắn môi, cố gắng âm thầm chịu đựng mà không thốt ra một chút rên rỉ.
Nàng không hề cảm nhận được chút vui mừng nào mà chỉ có thể chờ chết mà nhìn chằm chằm lên tấm rèm.
Một đêm sắc bén như vậy trôi qua, Như Ý đã liền mê man đi.
Thật lâu sau, thân thể Hoàng đế cũng mềm nhũn xuống rồi hôn lên vành tai Như Ý như có lệ: “Nàng tới đây nào”
Như Ý hiểu được hàm ý của lời này cho nên nàng hôn lên thân thể Hoàng đế, vừa chạm vào nàng liền giật mình, thân thể hắn nóng như bị thiêu cháy, Hoàng đế cũng không đủ kiên nhẫn đợi nàng mà liền đẩy nàng ra rồi xoay người đi.
Bên trong tẩm điện lại yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Hoàng đế vẫn chưa ngủ, cái nóng bỏng trên người hắn cũng dần biến mất, chỉ còn lại mồ hôi chảy ròng ròng xuống.
Như Ý lặng yên, không chút tiếng động mà thay tẩm y, lại cuộn mình vào chiếc chăn.
Như Ý nghe tiếng mưa rơi tí ta tí tách ở bên ngoài mà trong đầu có chút choáng váng.
Như Ý ảm đạm suy nghĩ, nguyên lai thời gian tốt đẹp cũng đã mất đi, không chỉ là tinh lực mà ngay cả nhục thể cũng mất đi tinh thần.
Thế nhưng nàng và hắn lại không biết cả người đã bắt đầu già đi, đầu cũng dần bạc đi, nàng suy nghĩ như vậy rồi liền xoay người lại.
Nàng muốn ôm chiếc lưng của Hoàng đế, nàng rất muốn nói với hắn rằng hắn sẽ già đi và nàng cũng sẽ già đi, cái hoan ái nam nữ cũng sẽ có một ngày mà mất đi.
Nhưng mà nói như vậy, nàng sao có thể dám nói được chứ, bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói Hoàng đế: “Như Ý, có phải trẫm đã già đi rồi không?”
Nàng chỉ có thể khuyên nhủ mà hòa nhã nói với hắn: “Không phải, chỉ là Hoàng thượng vì bân tâm đại sự quốc gia cho nên quá mệt mỏi mà thôi.
Chỉ cần Hoàng thượng chậm rãi an dưỡng thì tinh thần sẽ trở về”
Chính xác, mấy ngày nay Hoàng đế bận rộn đến mức mệt mỏi.
Từ lúc tháng Bảy, đê sông Hoàng Hà bị vỡ, Hoàng đế lại phục chức cho phụ thân của Tuệ Hiền Hoàng quý phi là Cao Bân để xử lý công trình trị thủy ở Hà Nam.
Tựa hồ như gia tộc Cao thị lại phục hồi ân sủng như xưa, tất nhiên Cao Bân tận tâm tận lực nhận công sức vất vả chuyện vỡ đê sông Hoàng Hà ở Hà Nam này.
Chuyện tiền triều rắc rối phức tạp, tuy rằng Như Ý không thích Cao Bân được phục chức nhưng nàng theo thói quen không thể biểu đạt ra bên ngoài, lúc này Hoàng đế chỉ hỏi một câu: “Thật không? Trẫm chỉ là mệt mỏi thôi sao?”
Như Ý dùng lực gật đầu nói: “Tất nhiên rồi ạ, không phải Gia quý phi lại mang long thai rồi sao ạ? Sao Hoàng thượng lại già được chứ?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu mà nhắm mắt đi ngủ.
Ngọc Nghiên lại lần nữa có thai sau khi Ý Hoan sinh hạ được Thập a ca không lâu sau đó, cái tin vui này đủ để cho nàng lấy lại cái vênh váo tự đắc sau những tháng ngày phải chịu trừng phạt mà luôn cảm thấy lo sợ bất an nhưng cho dù đắc ý thế nào thì Như Ý vẫn không chút nào thả lỏng.
Ngọc Nghiên mang thai vào lúc 38 tuổi, thật là để cho người vạn phần vui sướng, lần mang thai này cũng đủ để an ủi nỗi đau thương khi mất Cửu A ca của Ngọc Nghiên, càng có ý nghĩa ân sủng của nàng trước mặt Hoàng đế vẫn còn nhiều.
Ngày đó, thời tiết nóng bức, Ngọc Nghiên hưng trí mệt mỏi nhìn đám phi tần đồng loạt thỉnh an Như Ý, nàng một tay sờ lên bụng, cười như không cười nhìn Như Ý mà không chịu đứng dậy.
Như Ý đã ở lâu trong cung, nàng cũng hiểu được bản tính của Ngọc Nghiên cho nên chỉ mỉm cười: “Nếu Gia quý phi hầu hạ Hoàng thượng đến mức tay chân bủn rủn thì bổn cung cũng không miễn cưỡng Gia quý phi”.
Ngọc Nghiên đón nhận ánh mắt của Như Ý mà chậm rãi vỗ về chiếc bụng, kiêu ngạo mà ngưỡng mặt lên: “Khiến Hoàng hậu nương nương phí tâm rồi.
Chỉ là thần thiếp lại mang thai cho nên việc đứng dậy mới có chút chậm chạp…” Nàng đang nói thì giả vờ buồn nôn, có cung nữ nhanh chóng ba chân bốn cẳng bưng trà cho nàng rồi vuốt ve lồng ngực.
Lục Quân có chút chướng mắt khi thấy bộ dáng khác người của Ngọc Nghiên, liền lấy khăn tay che chiếc mũi rồi hướng về Hải Lan nói bằng giọng khinh thường: “Xem nàng ta kìa, làm như chưa có ai đã từng mang thai vậy”
Hải Lan mỉm cười: “Mang thai ở cái tuổi này, tất nhiên là không dễ dàng gì rồi”.
Nàng nói nhấn mạnh bốn chữ “Ở cái tuổi này” mà khiến cho hai người đều nhịn không được mà mỉm cười.
Ngọc Nghiên cũng không để ý tới các nàng, chỉ dùng đôi mắt phượng liếc nhìn Yến Uyển nói: “Kỳ thật bổn cung có chiếm được chi ân mưa móc thì sao có sánh bằng Lệnh phi muội muội được chứ, chỉ là cái bụng của phi muội muội vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Khánh tần có chút không vui nói: “Lệnh phi tỷ tỷ còn trẻ cho nên không sợ không có hài tử”
Ngọc Nghiên khinh miệt mỉm cười, ngạo nghễ nói: “Thật không?”
Như Ý cảm nhận cái thời tiết nóng bức đang chiếu vào trong điện, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ nói: “Đây không phải là lần đầu tiên Gia quý phi làm ngạch nương cho nên cũng nên cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ chậm rãi mà nói”
Ngọc Nghiên mỉm cười xinh đẹp, nhìn thẳng vào Như Ý bằng tư thái kiêu căng: “Thần thiếp lần lượt có thai khiến cho Hoàng hậu nương nương phí tâm, thật sự là thần thiếp cảm thấy rất băn khoăn.
Với lại, Hoàng hậu nương nương vẫn chưa có con cho nên cũng muốn có được long thai như thần thiếp, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương phí tâm càng nhiều thêm”
Hộ giáp trên tay Ngọc Nghiên làm bằng xích kim hồng bảo châu quá mức chói mắt, mỗi lần ánh mặt trời chiếu vào thì đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như lời nói của nàng mà khiến người khác cảm thấy không vui.
Gân xanh ở huyệt Thái dương Như Ý bỗng dưng nhảy dựng, bên trong đôi mắt chợt lóe lên một tia ảm đạm, Dung Bội liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương nuôi nấng Ngũ a ca, lại là mẹ cả của các A ca công chưa thì tất nhiên đều chiếu cố quan tâm đến từng vị Hoàng tự.
Ngoài Hoàng hậu nương nương ra thì còn có ai xứng đáng để lo liệu cái phân tâm này chứ? Chỉ cần Gia quý phi cẩn thận thì long thai trong bụng Gia quý phi cũng sẽ an ổn cả thôi”
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Dung Bội, mỉm cười nói: “Cũng đúng.
Hoàng hậu nương nương là mẹ cả của các Hoàng tự, vì công bình mà chiếu cố công bằng, không sợ ủy khuất tạm thời vì không có con, đó cũng là điều nên có, rốt cuộc kiến thức thần thiếp thiển cận, cái nhân hậu trong tim không bằng nương nương mà suy nghĩ sâu xa”
Ngoài miệng Ngọc Nghiên nói như vậy nhưng đôi tay lại vỗ về chiếc bụng, lộ ra vô hạn đắc ý.
Như Ý cảm thấy có chút ảm đạm nhưng trên mặt vẫn phải duy trì cái uy nghi và hòa ái của một Hoàng hậu mà nhìn thẳng về phía trước, đem cái thống khổ không nói nên lời yên lặng che giấu trong lòng.
Ngọc Nghiên đắc ý quay về, Như Ý không khỏi thương cảm nói: “Bình thường Gia quý phi vẫn hay ăn nói khắc bạc, người cũng ngả ngớn nhưng thật sự nàng ta lại có phúc khí, nàng ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, lần lượt đều mang long thai, cho dù đó là nam hay nữ thì vẫn là phúc khí của một người mẹ”
Dung Bội cắn môi, thấp giọng nói: “Chỉ là sinh con thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Nương nương còn ở đây thì nàng ta sao có thể chiếm được thiên cơ chứ?”
Như Ý càng thêm ảm đạm.
Có lẽ chuyện đêm qua với Hoàng đế đã thất bại, càng tỏ ra cái bi kịch cả đời nàng không thể có thai.
Nàng trầm mặc như vậy, trong đầu xoay quanh cái tiếng cười vênh váo tự đắc của Ngọc Nghiên, bỗng nhiên có chút khó nén ghê tởm.
Nhưng cảm xúc như vậy, sẽ khiến cho Hoàng đế hiểu lầm, nàng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, không suy nghĩ nữa, bây giờ mới là đầu tháng 9, sao trời thu mát mẻ lại đến sớm như vậy nhỉ?
Một đêm nay nửa mơ nửa tỉnh, người ngủ cũng không yên giấc.
Vào lúc canh tư, Hoàng đế đứng dậy, Như Ý cũng tỉnh giấc theo.
Hoàng đế rời khỏi chiếc giường, sắc mặt vẫn còn âm u, dưới đôi mắt vẫn còn một chút tiều tụy, đám cung nhân hầu hạ cũng cẩn thận hơn một chút nhưng vẫn không tránh được vài tiếng quát lớn.
Như Ý nghĩ không thể ngủ được nữa cho nên liền đứng dậy tự mình phụng dưỡng hầu hạ Hoàng đế rửa mặt thay quần áo.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong thì Lý Ngọc vỗ tay hai cái, gọi Tiến Trung đem chén canh ngân nhĩ bước vào.
Chén canh ngân nhĩ này là thứ mà mỗi sáng sớm Hoàng đế hay uống, cũng chỉ vì nước canh trong veo dễ uống, lại có thể kéo dài tuổi thọ.
Hoàng đế uống xong chén canh, thấy giờ vào triều vẫn còn sớm cho nên Hoàng đế vẫn còn có chút rầu rĩ.
Như Ý thấy bím tóc Hoàng đế có chút rối, cũng may Hoàng đế vẫn chưa nhìn thấy, nếu đã nhìn thấy thì chắc chắn thái giám chải đầu kia sẽ bị đánh đến chết mà thôi.
Trùng hợp thay Lý Ngọc cũng nhìn thấy nhưng mà hắn không dám lên tiếng, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.
Linh cơ Như Ý vừa động, liền nói: “Hoàng thượng, đã lâu rồi thần thiếp vẫn chưa chải tóc cho Hoàng thượng.
Bây giờ vẫn còn sớm, thần thiếp sẽ chải tóc cho Hoàng thượng nhé”
Đêm qua Hoàng đế không ngủ ngon cho nên
cũng có chút mệt mỏi, liền nói: “Dùng hương bạc hà để chải tóc là tốt nhất”
Như Ý tháo bím tóc của Hoàng đế ra, lại dùng chiếc lược ngà voi chấm ít nước bạc hà rồi chậm rãi chải tóc cho Hoàng đế.
Nhưng mà mọi thứ cũng sắp sửa gần xong thì nàng lại dừng tay và ngẩn người ra.
Trong mái tóc đen của Hoàng đế có một sợi tóc bạc xuất hiện mà đập vào hai mắt Như Ý.
Nàng suy nghĩ liên tục, bây giờ Hoàng đế chỉ mới có 41 tuổi nhưng đã có tóc bạc rồi.
Nàng theo bản năng liền muốn che giấu chuyện đó, bạc hay không bạc thì tuyệt đối không để Hoàng đế phát hiện ra.
Nhưng mà nếu không nhổ đi thì sớm hay muộn gì thì Hoàng đế cũng sẽ thấy.
Trong nháy mắt chần chờ như vậy, Hoàng đế cũng đã phát hiện có điều gì đó không đúng cho nên lập tức hỏi: “Cái gì vậy?”
Như Ý biết không thể giấu diếm chuyện đó, liền nhổ sợi tóc bạc kia xuống rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thần thiếp suy nghĩ, a mã của thần thiếp mới có 30 tuổi mà đã có tóc bạc.
Sao Hoàng thượng bây giờ mới có tóc bạc nhỉ?”
Những lời này khiến cho sắc mặt của Hoàng đế cũng dần dịu đi, hắn tiếp nhận sợi tóc bạc trong tay Như Ý mà nhìn sơ qua và nắm chặt trong lòng bàn tay nói: “Đây là tóc bạc của trẫm”
Như Ý thấy Hoàng đế vẫn chưa giận dữ, miếng đá lớn trong lòng nàng cũng được buông xuống một nửa: “Khi Thánh tổ Khang Hi gia vẫn còn tại thế vẫn luôn thích uống trà ô quả dâu, thần thiếp cũng đã dặn Thái y viện làm một ít, Hoàng thượng có muốn cùng thần thiếp nếm thử qua không?”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc thoáng chút ôn nhu: “Nếu Hoàng hậu thích thì trẫm sẽ cùng với Hoàng hậu”
Dường như Như Ý không còn việc gì khác để nói cho nên liền kết bím tóc cho Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ giọng hỏi: “Không còn tóc bạc nữa sao?”
Ngữ khí Hoàng đế có chút ẩm ướt lạnh lẽo, Như Ý gật đầu ôn nhu nói: “Ở đâu mà có nhiều như vậy chứ? Chỉ có một sợi mà thôi, thần thiếp nghĩ nếu như thần thiếp và Hoàng thượng đều có tóc bạc thì cũng coi như sống đến đầu bạc đến già”
Hoàng đế mỉm cười, im lặng thở dài rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
Cũng khó trách, xưa nay Hoàng đế rất quan tâm tới chuyện dưỡng sinh chi đạo, mỗi ngày thức dậy đều phải uống một chén canh ngân nhĩ, sau khi lâm triều trở về thì tập Ngũ Hành quyền Thư cân tán cốt, sau khi ngủ trưa dậy thì luôn uống trà đậu đen cẩu kỷ, trước khi đi ngủ buổi tối lại uống canh tổ yến để ninh thần.
Những quy tắc này, Như Ý đã ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm cho nên cũng học hỏi được hơn phân nửa.
Ngoại trừ việc đánh quyền thì tất cả cũng đều học theo Hoàng đế.
Hoàng đế bảo dưỡng tỉ mỉ như vậy, hận nhất là chuyện già nua.
Lúc này hắn nhìn thấy sợi tóc bạc của mình rồi nghĩ đến chuyện thất bại đêm qua cho nên hắn luôn cảm thấy buồn bực thương cảm.
Mặc dù Như Ý đã khuyên giải nhưng hắn không nói điều gì, chỉ lặng im như vậy, nàng liền cảm thấy có chút ghê tởm, đành phải cố gắng nhẫn nhịn nói: “Hoàng thượng, trời không còn sớm nữa, thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng lâm triều”
Mấy ngày sau, Như Ý không gặp được Hoàng đế, nàng tra sổ ghi chép của Kính sự phòng thì mới biết mấy ngày nay, mỗi lần rãnh rỗi Hoàng đế đều đến chỗ các tần phi trẻ tuổi, nếu không uống rượu mua vui thì cũng ca múa suốt ngày, mà đến nhiều nhất là Vĩnh Thọ cung của Yến Uyển.
Dung Bội thấy có chút thần bí liền hỏi: “Gần đây Gia quý phi có chọn lựa vú nuôi để chăm sóc đứa con trong bụng, nghe nói Lệnh phi cũng lặng lẽ chọn vài người”
Như Ý đang trang điểm trước chiếc gương đồng, nàng nghe vậy bất giác ngừng tay, nghi hoặc nói: “Vô duyên vô cớ, nàng ta lựa chọn vú nuôi để làm gì?”
Dung Bội thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: “Nghe nói đã nhiều ngày trôi qua, Hoàng thượng vẫn luôn nghỉ ngơi ở Vĩnh Thọ cung, mỗi ngày Lệnh phi đều lệnh cho vú nuôi vắt sữa để cho Hoàng thượng uống”
Lời ấy lọt vào tai Như Ý, nàng liền cảm thấy không thoải mái, một cái ghê tởm, trong ngực cảm thấy bức bối, liền nôn ra vài giọt nước.
Dung Bội sợ tới mức lấy khăn tay lau miệng cho Như Ý: “Hoàng hậu nương nương, nương nương làm sao vậy? Đã nhiều ngày qua, sắc mặt của nương nương trông rất khó coi”
Như Ý lắc đầu nói: “Là do bổn cung nghe chuyện ghê tởm mà thôi”
Dung Bội vội nói: “Nương nương, đã nhiều ngày nương nương cảm thấy tức ngực rồi, nô tỳ thấy vẫn là nên đi thỉnh thái y đến xem sao”
Như Ý lắc đầu nói: “Nhị Tâm vừa mới sinh con, vẫn còn đang ở cữ, hai tháng trước Giang Dữ Bân vẫn luôn xuất nhập cung chiếu cố Nhị Tâm, bổn cung thấy vậy liền cho hắn xuất cung nghỉ ngơi 3 tháng, sau đó sẽ vào cung hầu việc.
Ngoại trừ hắn, bổn cung không tin tưởng ai chẩn mạch.
Bổn cung cũng chỉ thấy có chút ghê tởm mà thôi, không có gì quan trọng đâu”
Dung Bội do dự suy đoán: “Có thể nào nương nương có hỉ không? Nô tỳ thấy hai tháng nay nương nương vẫn chưa có kinh nguyệt”
Như Ý không cho đó là điều đúng: “Bổn cung cũng rất muốn có con, nếu đúng là có con thì thật là tốt, chỉ sợ đó chỉ là mơ mộng mà thôi.
Còn chuyện kinh nguyệt… Đôi khi bổn cung lại không có cho nên cũng thấy bình thường thôi”.
Nàng bỏ qua chuyện đó sang một bên, chỉ hỏi: “Những nhũ mẫu đó đều cho Hoàng thượng uống sữa sao?”
Dung Bội có chút không dám nói: “Vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại có thể níu kéo được thanh xuân cho nên tất nhiên Hoàng thượng rất muốn uống ạ.
Lệnh phi cũng có uống, còn có hằng ngày đều dùng phấn trân châu nữa”
Như Ý cảm thấy trong lồng ngực chấn động như nước biển sôi trào, chỉ còn nước là chưa phun ra ngoài mà thôi.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước, nàng thấy trong ánh mắt của Lục Quân mà phỏng đoán, chỉ là cũng nhau thấu hiểu thân thể Hoàng đế dạo này thay đổi khác thường.
Mà tin truyền từ Thái y viện ra ngoài càng làm cho mọi người khiếp sợ, ngoại trừ những món Hoàng đế hay dùng thì mỗi ngày đều dùng rượu lộc huyết tươi.
Như Ý biết lộc huyết rất có công hiệu, có tác dụng chữa liệt dương, lại có khả năng chữa được thận khí hư tổn.
Trong vườn Ngự uyển đều có nuôi ngựa, một đàn lộc và hươu sao, tùy từng thời điểm trong cung máu mà pha vào rượu để uống.
Lúc tiên đế về già vẫn luôn hay dùng đan dược, lại uống máu lộc tươi, thậm chí khi còn trẻ, đã từng có lần uống lộc huyết ở Nhiệt Hà hành cung mới xảy ra chuyện thần trí hoa mắt ù tai rồi lâm hạnh cung nữ có tướng mạo thô kệch là Lý Kim Quế cho nên Hoàng đế lúc nhỏ vẫn luôn bị người khác chê bai, không ai coi trọng.
Dung Bội lo lắng nói: “Hoàng thượng uống nhiều rượu lộc huyết như vậy, vốn là dương khí quá mạnh, nếu lại tiếp tục lâm hạnh, chỉ sợ là làm tổn thương long thể!”
Chuyện như vậy, ở trong cung này chỉ có Như Ý và Thái hậu khuyên giải được.
Nhưng Hoàng đế lại không cho Thái hậu biết, Như Ý rất muốn khuyên nhưng lại không thể nào mở miệng được, chỉ biết trầm ngâm thật lâu: “Dung Bội, đi nấu canh đậu xanh tim sen rồi mang đến dây”
Dung Bội kịnh ngạc nói: “Hoàng hậu nương nương, trời đã vào mùa thu rồi, bây giờ không phải lúc uống canh đậu xanh tim sen ạ”
Như Ý phất tay áo đứng dậy nói: “Làm sao bổn cung không biết chuyện đó chứ? Nhưng cũng chỉ có cách đó mới giúp được Hoàng thượng mà thôi”
Như Ý bước vào trong Vĩnh Thọ cung, đám cung nhân như gặp kẻ địch mà nơm nớp lo sợ không yên.
Thái giám hầu hạ Yến Uyển là Vương Thiềm bưng một chiếc hộp gỗ mà bên trong rỗng tuếch ra ngoài, hắn vừa thấy Như Ý thì muốn la lớn lên, Dung Bội nhanh tay lẹ mắt mà tiến lên tát cho hắn một cái rồi nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương đang ở đây, cẩn thận cái lưỡi của ngươi”
Dung Bội nhìn thấy trên cái đĩa hắn đang bưng ra ngoài có dính vài vết máu, nàng vươn tay chấm một cái rồi đưa lên mũi ngửi rồi nhìn Như Ý nói: “Là rượu lộc huyết”.
Nàng xoay mặt hỏi Vương Thiềm: “Đã đưa mấy bát vào rồi? Nếu không nói thật thì sẽ lập tức tha ra ngoài đánh chết”
Vương Thiềm sợ hãi, thành thật nói: “Dạ, 4 bát”
Bên trong loáng thoáng có tiếng trêu đùa nữ tử truyền ra ngoài, lại mang vẻ phóng túng yêu điều.
Như Ý nghe một chút rồi âm thanh bên trong cũng dần im lặng xuống, lúc đó nàng mới bình tĩnh hỏi: “Ai đang ở bên trong, mau xuất hiện đi”
Vương Thiềm hoang mang bước vào, rồi cửa điện cũng mở ra một cái “Két”, vài nữ tử trang điểm mỹ lệ nối đuôi nhau bước ra.
Như Ý vốn nghĩ rằng bên trong Vĩnh Thọ cung chỉ có một mình Yến Uyển, hóa ra lại còn Bình thường tại, Qũy thường tại, Tú quý nhân và Tấn tần, tóc tai cả đám đều rối ren không ngừng.
Nhất là Tấn tần, ngay cả chiếc yếm gần như tháo bỏ ra khỏi người mà chính nàng ta lại chưa phát hiện.
Như Ý thấy các nàng ta như thế, có thể suy ra bên trong tẩm điện, Hoàng đế đã uống chén rượu lộc huyết và làm trò hồ thiên hồ địa*.
Sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, cơ hồ cái ôn hòa bình thường như muốn vỡ tan, nàng lạnh lùng quát lớn: “Qùy xuống”
(*Hồ thiên hồ địa nghĩ là hành vi nhố nhào suồng sã hoang đường)
Các nữ tử trẻ tuổi thì sao dám chống lại sắc mặt và lời nói như vậy cho nên Bình thường tại, Qũy thường tại, Tú quý nhân đều quỳ xuống, mặc dù Tấn tần có chút không muốn nhưng lại không dám đứng một mình cho nên cũng đành quỳ xuống theo.
Như Ý khinh thường, không muốn nói với các nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: “Hãy suy nghĩ kỹ đi, xem lỗi của mình là gì?”
Sắc mặt của ba nữ tử đều đỏ ửng lên, cúi đầu mà không nói đi, đôi mắt như chực khóc ra ngoài, chỉ có Tấn tần lắc khăn tay than thở nói: “Có gì sai đâu chứ, chỉ là muốn hầu hạ Hoàng thượng mà thôi”
Như Ý nhếch mép mỉm cười, trong mắt buốt giá lạnh lẽo như hàn băng: ‘Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế vẫn luôn giảng dạy quy tắc, quản thúc hậu cung.
Ai ngờ ngươi xuất thân Phú Sát thị của nàng ta mà không biết kiểm điểm hầu hạ Hoàng thượng, Hiếu Hiền hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng thấy hổ thẹn”
Tấn tần ỷ vào mấy ngày nay được sủng ái cho nên nghe vậy liền tức giận: “Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng muốn thần thiếp hầu hạ thì có gì hổ thẹn hay không hổ thẹn chứ? Hoàng hậu nương nương đừng nghĩ đến chuyện tự mình không thể hầu hạ Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng yêu thích mà đem tức giận đổ lên người thần thiếp”
Như Ý cười như không cười nói: “Quả nhiên là xuất thân Phú Sát thị, miệng lưỡi bén nhọn lắm”.
Nàng ngưỡng mặt lên, Dung Bội hiểu ý, liền bước tới xé chiếc yếm của Tấn tần mà cười hì hì: “Tần tần nương nương, bây giờ trời đang còn sáng, cổ áo của nương nương lại xuất hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương như vậy, nương nương không cảm thấy xấu hổ sao? Hoàng hậu nương nương còn thấy xấu hổ thay nương nương đó, chuyện này mà truyền ra ngoài hoặc bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ thể diện của Phú Sát thị của nương nương chẳng còn nữa đâu”
Tấn tần vừa cúi đầu, cảm thấy xấu hổ mà vừa tay chân luống cuống gài chiếc yếm lên lại.
Như Ý liếc mắt quét bốn người rồi nhìn Vương Thiềm nói: “Chủ vị của Vĩnh Thọ cung đâu rồi?”
Nàng vừa dứt lời thì đã thấy Yến Uyển bước ra mà vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Không biết phượng giá Hoàng hậu nương nương tiến đến, thần thiếp chưa thể nghênh đón từ xa, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội”
Như Ý nhìn Yến Uyển, quả nhiên búi tóc vừa mới vội vàng xắn lên, lại còn bị lệch sang một bên, khuôn mặt vẫn còn đang hít thở gấp gáp.
Trong lòng Như Ý nổi giận, liền nói: “Hoàng thượng đâu rồi?”
Yến Uyển nói: “Hoàng thượng vừa mới đi ngủ, thần thiếp ở bên hầu hạ, không dám quấy rầy”
Như Ý hỏi: “Uống 4 bát rượu lộc huyết mà đã đi ngủ rồi sao?”
Yến Uyển nghe thấy nàng nói ngắn gọn dứt khoát như vậy, lại càng xấu hổ, chỉ phải kiên trì nói: “Dạ”
Như Ý chậm rãi bước lên, lấy chiếc hộ giáp bén nhọn chạm vào chiếc cằm Yến Uyển rồi nhìn thẳng vào đôi mắt Yến Uyển nói: “Uống rượu lộc huyết xong, cô không để cho Hoàng thượng xả ra ngoài mà lại để Hoàng thượng đi ngủ, cô muốn Hoàng thượng cảm thấy khó chịu sao?”
Nước mắt trong hốc mắt Yến Uyển chuyển động xoay tròn, một lúc lâu sau mà nói: ‘Đã xả ra ngoài rồi ạ”
“Xả ra ngoài?” Sắc mặt Như Ý biến đổi, lại càng đau lòng và khó thở: “Với năm người các cô sao?”
Yến Uyển tỏ vẻ vô tội mà nhìn Như Ý nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng đã khuyên nhủ Hoàng thượng chú ý long thể nhưng lại khuyên không được.
Nhất định Hoàng thượng chịu mệt mỏi cho nên mới bằng lòng đi ngủ ạ”
Như Ý bước tới gần Yến Uyển, trầm giọng nói: ‘Mấy ngày nay, Hoàng thượng đều ở Vĩnh Thọ cung, mỗi ngày đều như vậy thì mới ngủ được sao?”
Yến Uyển xấu hổ vô cùng, chỉ hận không tìm được cái lỗ chui xuống, nhìn xung quanh ít người, rốt cuộc nàng cũng chỉ phải nói: “Dạ”
Ánh mắt Như Ý lạnh lẽo như kiếm: “Cô là người có vị phân tối cao, lại là chủ vị của Vĩnh Thọ cung, Vĩnh Thọ cung to như vậy mà cô còn xử trí được nữa là nói chi là chuyện này.
Nếu cô khuyên không được thì phải đến báo cho bổn cung và Thái hậu biết.
Cô có ý định bất lương không nói, cố ý dung túng tính tình Hoàng thượng sao?”.
Như Ý gọi Tam Bảo: “Tam Bảo, đi đến Nội vụ phủ cho người ghi vào sổ ghi chép Kính sự phòng.
Giờ Mùi ngày mùng hai tháng Mười năm Càn Long thứ 16, Hoàng thượng thị tẩm Lệnh phi, Tấn tần, Tú quý nhân, Bình thường tại, Quỹ thường tại ở tại Vĩnh Thọ cung”
Sắc mặt Yến Uyển thay đổi, liền cầu xin nói: “Hoàng hậu nương nương hãy giữ lại chút thể diện đi ạ, Hoàng thượng có nói chuyện hôm nay không được ghi vào sổ ghi chép của Kính sự phòng”
“Không ghi chép sao?” Thần sắc Như Ý thản nhiên mà nhìn vào hành lang của Vĩnh Thọ cung, không muốn nhìn các nàng ta: “Nếu một trong các cô có người mang thai thì phải tính sao? Nếu không ghi chép rõ sự tình thì lại không thể nói rõ được”
Sắc mặt Yến Uyển trắng bệch nói: “Vậy thì thần thiếp thay Tấn tần và các nàng ta cầu xin Hoàng hậu nương nương, hãy cho đám thần thiếp thể diện, hãy cho Hoàng thượng thể diện đi ạ”
Như Ý cười lạnh: “Thể diện Hoàng thượng sao? Thể diện của Hoàng thượng đều bị các cô làm mất ở Vĩnh Thọ cung rồi”
Tấn tần vẫn không phục: “Hoàng thượng muốn chúng ta hầu hạ thì biết làm sao chứ? Lệnh phi nương nương sợ gì chứ ạ? Chúng ta là nữ nhân của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng cũng là điều quang minh chính đại”
Yến Uyển hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Tấn tần, quát lớn nói: “Ngươi thì biết cái gì chứ?”
Ánh mắt Như Ý liếc qua các nàng, lời nói mau lẹ mà thần sắc nghiêm nghị nói: “Tấn tần không hiểu nhưng cũng có đạo lý, Lệnh phi, cô cũng biết một khi Thái hậu tra hỏi chuyện này, rồi sẽ hỏi Hoàng thượng vì sao lại có 5 nữ nhân hầu hạ thị tẩm như vậy mà lại thị tẩm vào giữ ban ngày như vậy mà không yêu quý long thể thì cô nghĩ xem, tính mạng của các cô còn còn hay không? Dâm loạn hậu cung, mê hoặc Hoàng thượng, ngay cả người nhà các cô cũng phải chịu trách nhiệm”
Nàng còn chưa nói xong thì cửa điện Vĩnh Thọ cung bỗng nhiên mở ra, rồi lại có một giọng nói buồn bực: “Là trẫm muốn các nàng ta hầu hạ, mọi chuyện đều do trẫm gánh vác”
Như Ý thấy Hoàng đế bước ra, liền nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, thần thiếp cung thỉnh thánh an”
Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Trẫm có gì mà bất an chứ, ngay cả cái ngủ trưa cũng ngủ không yên, các nàng cãi nhau như vậy thì còn ra thể thống gì chứ”
Tuy rằng lời này hắn nói cho mọi người nghe nhưng mà ánh mắt của hắn chỉ nhìn Như Ý.
Tấn tần lập tức nhìn thấy và hiểu ý ánh mắt Hoàng đế, liền xoa đầu gối mà dịu dàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp quỳ lâu như vậy, đầu gối cũng đau rồi, thần thiếp có thể đứng lên được không?”
Hoàng đế nhíu mày nói: “Ban ngày ban mặt mà cả đám quỳ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Mau hồi cung đi”
Tấn tần đắc ý mà lắc mông đứng lên, rồi lại liếc mắt nhìn Như Ý, Như Ý cũng không muốn đứng ở trước mặt mọi người mà giằng co cho nên cứ để cho các nàng ta rời đi.
Tấn tần rời đi thì Yến Uyển vẫn chưa đi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Yến Uyển: “Nàng còn quỳ ở đó làm gì nữa? Không phải trẫm nói nàng dâng canh phục linh lên sao?”
Như Ý nhìn Dung Bội, Dung Bội liền bưng chén canh đậu xanh tim sen lên.
Như Ý dịu dàng nói: “Nếu Hoàng thượng thấy khát thì thần thiếp cũng đã nấu canh đậu xanh tim sen, vừa lúc giải khát cho Hoàng thượng”
Hoàng đế không vui liếc mắt nhìn qua: “Hôm nay không phải là ngày nắng nóng, nàng đưa món không thích hợp này làm gì chứ?”
Như Ý ôn nhu nói: “Mấy ngày nay Hoàng thượng đều uống lộc huyết bổ dưỡng, thứ đó đều mang tính nhiệt.
Thần thiếp sợ Hoàng thượng uống thứ đó cường dương quá mức cho nên mới cố ý dùng canh đậu xanh tim sen tính lạnh để giải nhiệt, thỉnh Hoàng thượng hãy uống đi ạ”
Ánh mắt Hoàng đế đột nhiên lạnh lẽo: “Bây giờ Hoàng hậu cũng học được cách mắng chửi người khác rồi sao?”
Như Ý vội quỳ gối cúi đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám”
“Không dám sao?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Buổi tối nàng cũng phá cái hưng trí của trẫm, ban ngày cũng đến phá cái hưng trí của trẫm.
Nàng không muốn trẫm thư thái trong chốc lát sao?”
Những lời này cứ như là cái tát thình lình xuất hiện, đánh cho Như Ý cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nàng ngưng thần, đôi mắt ửng đỏ lên, rõ ràng là muốn chảy nước mắt ra nhưng nàng vẫn dùng hết khí lực toàn thân cắn chặt môi, ngẩng mặt lên để cho nước mắt chảy vào trong rồi nói: “Là thần thiếp phá hỏng cái hưng trí của Hoàng thượng sao?”
Mấy ngày nay Hoàng đế đã quen nghe lời nịnh hót của đám tần phi mỹ mạo trẻ tuổi thì giờ đây không chịu được câu này của Như Ý cho nên hắn liên tục cười lạnh: “Hoàng hậu không muốn trẫm hưng trí, chẳng lẽ là Lệnh phi, Tấn tần và các nàng ta làm hỏng hưng trí của trẫm sao? Trẫm có cảm giác, có các nàng ta trước mặt, trẫm cũng thấy trẻ lên rất nhiều, không giống như ở cạnh Hoàng hậu”
Như Ý cảm thấy có một mũi nhọn đâm thẳng vào tim, đau đến mức không thể chịu được, nàng chỉ có thể cúi đầu nói: “Hoàng thượng nếu đã hưng trí mà uống rượu lộc huyết như vậy thì thần thiếp cũng không dám khuyên can Hoàng thượng hãy yêu quý long thể của mình nữa.
Vậy thần thiếp sẽ lập tức đến quỳ ở Phụng Tiên điện, hướng liệt tổ liệt tông thỉnh cầu sự khoan thứ”
Nhất thời Hoàng đế thẹn quá thành giận, quát lớn: “Nàng đến Phụng Tiên điện sao? Vì nàng là Hoàng hậu sao?”
Như Ý trấn thanh nói: “Dạ! Hoàng thượng phong thần thiếp là Hoàng hậu thì thần thiếp không thể không nói”
Hoàng đế buồn nản nói: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là kế hậu của Hiếu Hiền hoàng hậu thì không thể thay đổi được tính tình của trẫm! Mà nàng đến Phụng Tiên điện để làm gì? Đến Phụng Tiên điện để nói cho liệt tổ liệt tông biết Hoàng hậu của trẫm không thể kéo dài Hoàng tự, nói không thể vì Ái Tân Giác La sinh hạ được một đích tử đích tôn sao? Hoàng hậu vô năng nhưng chuyện Hoàng tự là quan trọng, trẫm vì chuyện thừa kế giang sơn muôn đời thì sủng hạnh vài tần phi thì có làm sao?”
Đúng vậy, năm đó cho dù hắn tự phong nàng làm Hoàng hậu của hắn thì trong lòng hắn rốt cuộc cũng là xem thường nàng.
Khuôn mặt Như Ý đỏ hồng: “Thần thiếp không con là thần thiếp vô năng nhưng Hoàng thượng không yêu quý long thể của mình, thật sự thần thiếp phải xin lỗi liệt tổ liệt tông cùng với dân chúng thiên hạ”.
Nàng tiếp nhận chén canh của Dung Bội đưng tới rồi dâng lên trên đầu, cố gắng chịu đựng nước mắt nói: “Thần thiếp không dám khuyên can điều gì, mọi điều thần thiếp muốn nói đều nằm trong chén canh này”
Hoàng đế nhất thời giận tím mắt mà phất tay áo rời đi, ngay cả chén canh đậu xanh tim sen kia cũng đập nát, nước canh bay lên lên đầy đầu đầy người Như Ý.
Mảnh sứ chén canh vỡ ra, bay thẳng vào trên mu bàn tay Như Ý mà cắt đứt một đường da thịt, khiến cho máu chảy ra.
Yến Uyển sợ tới mức khuôn mặt biến sắc, chỉ vào mu bàn tay Như Ý nói: “Máu, Hoàng hậu nương nương chảy máu rồi”
Như Ý lau mạnh vết máu trên mu bàn tay, cả người chật vật, liền nói: “Chút máu đó của thần thiếp so với tinh huyết của Hoàng thượng, thật sự không đáng là bao, Hoàng thượng nổi giận, muốn đánh muốn phạt thần thiếp thì thần thiếp cũng không oán không hận nhưng Hoàng thượng không yêu quý long thể của mình thì cho dù thần thiếp có quỳ ở đây cả đời cũng muốn cầu xin Hoàng thượng hiểu rõ”
Hoàng đế vừa tức vừa giận, đẩy mạnh nàng một cái: ‘Nếu nàng muốn quỳ thì cứ quỳ đi, đừng đi đến Phụng Tiên điện mà làm mất mắt xấu hổ chính mình!” Hắn xoay người phân phó: “Lệnh phi, đi vào trong với trẫm, trẫm muốn nàng hầu hạ trẫm”
Như Ý tiến lui không được, quỳ thẳng tắp ở trước cửa điện mà nhìn Yến Uyển dắt tay Hoàng đế, thân thiết bước vào bên trong.
Dung Bội sợ tới mức khuôn mặt tái mét, vội cùng quỳ xuống với Như Ý, thấp giọng nói: “Nương nương, đây là tội gì vậy ạ?”
Như Ý nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt cửa lại được khắc nhiều hoa cỏ, trông rất sống động, nào là lấy hoa thược dược làm trung tâm, xung quanh lại có linh chi, như ý, hoa cúc, lại có san hô được chạm khắc xung quanh bốn phía.
“Tội gì sao?” Nàng
kinh ngạc rơi lệ: “Long thể của Hoàng thượng… Chẳng lẽ là lỗi của bổn cung sao? Phu quân không yêu quý thân thể của mình thì người làm thê tử không thể khuyên nhủ được sao? Cho dù Hoàng thượng là quân chủ cao cao tại thượng thì bổn cung cũng là thần tử, đã là thần tử thì không thể khuyên nhủ được sao?”
Dung Bội không đáp lại, chỉ phải do dự nói: “Chuyện xảy ra như vậy, Hoàng thượng cũng không thấy vui vẻ cho nên mới buồn bực như vậy, Hoàng thượng… không muốn người bên cạnh khuyên nhủ”
Như Ý dùng lực lau đi nước mắt: “Cho nên bổn cung phải chịu đựng Hoàng thượng sỉ nhục trước mặt đám thiếp thất như vậy sao?”
Dung Bội đỡ lấy tay Như Ý, nhẫn nại lau đi khóe mắt chua xót..
Như Ý ngồi bên bàn cờ, trong tay cầm một quân cờ trắng, chuyên tâm vào việc đánh cờ, không chút lưu tâm nói: “Dù sao cũng là tỷ muội cho nên mới đưa tiễn, Mai tần có nói vài câu nhưng tất cả chỉ là ăn nói khùng điên, không đáng để lọt vào tai thần thiếp, lại càng không đáng giá lọt vào tai Hoàng thượng”
Hoàng đế không cười mà chỉ nói: “Ăn nói khùng điên cũng là tiếng người, nàng nói cho trẫm nghe một chút đi nào”
Như Ý chống má, suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng đặt quân cờ xuống rồi mới thở ra nhẹ nhàng nói: “Mai tần muốn biết năm đó hài tử của nàng ta chết đi có hình dáng thế nào mà thôi”
Hoàng đế nói: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Như Ý ngưỡng mặt, nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Đối với một người mẫu thân mà nói, không thể nhìn thấy được khuôn mặt của đứa con của mình là điều đau lòng lớn nhất, đủ để thương tiếc cả đời”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng: “Nàng nói cho nàng ta biết sao?”
Ánh mắt Như Ý hơi có chút thương xót: “Đây là tâm nguyện cuối cùng của nàng ta”
Ngón tay Hoàng đế có chút lạnh lẽo mang theo chút hơi nước mà mơn trớn bàn tay của nàng: “Hoàng hậu từ bi”
Như Ý khó có thể nói ra được suy nghĩ sợ hãi trong lòng, rốt cuộc nàng cũng chỉ nói: “Là Hoàng thượng từ bi, Mai tần tự sát, Hoàng thượng cũng không muốn làm liên lụy người nhà của nàng ta”
Khẩu khí Hoàng đế ảm đạm như một vạt mây khói: “Nàng ta cũng là nhất thời hồ đồ”
Cái nhẫn nhịn đã chất chứa lâu trong lòng như nước sôi trào ở dưới miếng băng mỏng mà không thể yên lặng.
Như Ý chỉ cảm thấy khinh thường, nàng rốt cuộc nhịn không được mà nói: “Dạ.
Hồ đồ như vậy, còn không bằng kết thúc chính mình mà cho mình một cái thống khoái”
Lời nói ít ỏi như vậy khiến hai người cùng im lặng.
May mắn thay, cái tin Ý Hoan sinh được Hoàng tử xuất hiện đúng lúc mà cứu vớt được cái xấu hổ lặng im lẫn nhau.
Lý Ngọc vui sướng gõ cửa bước vào: “Hoàng thượng đại hỉ, Hoàng hậu nương nương đại hỉ, Thư phi nương nương đã sinh rồi à, là một A ca!”
Hoàng đế vui sướng rồi sau đó có một cái chớp mắt thất vọng: “Là A ca sao?”
Như Ý thấy được cái biến đổi trên khuôn mặt Hoàng đế, liền cười nói: “Bây giờ Hoàng thượng chỉ có một Tứ công chúa, nhất định là đang ngóng trông Thư phi sinh hạ được một công chúa diễm lệ như Thư phi đúng không ạ? Kỳ thật A ca cũng tốt, công chúa cũng tốt, không phải đều là cốt nhục của Hoàng thượng sao?”
Hoàng đế cười nói: “Rất tốt, theo quy củ ban thưởng xuống dưới, dặn dò Thư phi phải cẩn thận một chút.
Tối nay trẫm và Hoàng hậu sẽ đi thăm nàng ấy”
Lý Ngọc đáp ứng, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười rồi rời đi.
Như Ý nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không vui sao?”
Trên bàn cờ chứa đầy quân đen quân trắng, Hoàng đế miễn cưỡng lấy tay chọn lấy một con rồi nói: “Không có.
Hoàng hậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là có nhiều A ca như vậy, bây giờ lại thêm một người nữa cho nên cái vui mừng không giống như lúc trước mà thôi”
Lúc đó Như Ý và Hoàng đế chưa đến Trữ Tú cung thì Thái hậu và Phúc Già đã đến cùng nhìn Thập a ca mới sinh ra, Thái hậu vui mừng rất nhiều cho bên ban thưởng vô số thuốc bổ, trong đó một cây linh chi ngàn năm.
Vừa vặn thay đám tần phi cũng đều có mặt, mọi người đều cảm thán: “Vật đó của Thái hậu nương nương, chúng thần thiếp chưa bao giờ thấy qua”
Phúc Già cười nói: “Cũng không phải sao? Đây là vật quý giá nhất của Thái hậu chúng ta, vật này là do Mã Tề đại nhân hiếu kính cho Thái hậu vào năm ngoái.
Thái hậu vẫn thấy luyến tiếc mà không dám dùng, bây giờ lại ban thưởng cho Thư phi nương nương”
Ý Hoan cảm tạ không thôi: “Thái hậu, thần thiếp còn trẻ thì sao dám ăn thứ tốt như vậy chứ ạ?”
Thái hậu mỉm cười từ ái nói: “Từ khi Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, Hoàng đế vẫn luôn u sầu không vui.
Ngươi bây giờ sinh được Hoàng tử như vậy mà khiến cho Hoàng đế vui vẻ, tất nhiên ai gia phải thương ngươi, cũng vì ngươi sinh ra hài tử này mà phải chịu bao nhiêu vất vả.
Ai gia thương ngươi, thì càng thấy thương Hoàng đế và Hoàng tôn”
Ý Hoan ôm đứa nhỏ hồng hào trong lòng, dường như là nhìn không đủ cho nên nói: ‘Chỉ cần hài tử mạnh khỏe, thần thiếp có thế nào cũng đáng”
Các tần phi thấy Thái hậu coi trọng Ý Hoan như vậy thì càng thêm nịnh hót suốt ngày, Trữ Tú cung cười nói liên tục.
Khi quay trở về Vĩnh Thọ cung, Yến Uyển liền giận tái mặt, cầm ngọc luân chậm rãi vuốt ve đôi má, lại giơ lên chiếc gương đồng nhỏ mà chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt mình.
Một lát sau Xuân Thiền bước vào nói: “Nương nương, Điền ma ma đến rồi”
Vẻ mặt Yến Uyển thay đổi, vội nghiêm mặt nói: “Cho nàng ta vào đi”
Điền ma ma là một bà mụ gần già, toàn thân mặc y phục của hạ nhân, trang điểm có chút sạch sẽ, dù sao cũng là một ma ma hầu hạ lâu năm trong cung nên cực kỳ khôn khéo lão luyện, nàng chỉ mỉm cười mà cái mỉm cười kia có thể khiến chết người.
Yến Uyển thấy nàng ta bước vào, cũng không vội nói chuyện mà lệnh cho Lan Thúy lấy một chiếc ghế nhỏ cho Điền ma ma ngồi xuống rồi tự mình chậm rãi uống hết một chén canh đậu rồi mới nói: “Hôm nay nóng như vậy, nếu không uống thứ gì giải khát thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu”
Điền ma ma vội cười nói: “Lệnh phi nương nương nói đúng, không phải nô tỳ đã cho nương nương cái thống khoái rồi sao?”
Dường như Yến Uyển có chút không thoải mái: “Thư phi không biết chứ?”
Trong lòng Điền ma ma tràn đầy tin tưởng: “Tất nhiên rồi ạ, sau khi nữ nhân sinh hạ hài tử thì nửa canh giờ sau mới được lấy nhau thai ra.
Nô tỳ liền nói dối nhau thai Thư phi nương nương không rơi ra được cho nên chưa tới nửa canh giờ thì nô tỳ lấy tay kéo nhau thai ra mà cố tính làm lệch đi”.
Nàng đắc ý mà đùa nghịch cánh tay phải nói: “Cái làm lệch này, thủ pháp cực kỳ mạnh cho nên thân thể của Thư phi cũng bị tổn thương nặng nề, Thư phi nương nương sinh ra được Thập a ca chính là phúc khí của nàng ta nhưng nếu nàng muốn sinh dục nữa thì sẽ không bao giờ được nữa”.
Nàng dứt lời, liền ngóng trông mà nhìn vào khuôn mặt Yến Uyển, nịnh nọt cười nói: “Mọi chuyện đều thần không biết quỷ không hay.
Nương nương phân phó, nô tỳ đều làm một cách sạch sẽ và hoàn hảo”
Yến Uyển cố nén cái ghê tởm cùng kinh hoảng, gật đầu nói: “Tốt lắm.
Nhưng ma ma đỡ đẻ không chỉ có một mình ngươi, còn có thái y bên cạnh, ngươi làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay chứ?”
Điền ma ma đắc ý cười nói: “Tuy có nhiều người nhưng nô tỳ là ma ma lão luyện nhiều năm, cho dù ai đến đỡ đẻ thì cũng không so được bằng nô tỳ.
Nô tỳ nói gì thì bọn họ đều phải nghe theo, đều phải tin theo.
Còn thái y thì rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là nam nhân, tuy rằng có thể hầu hạ bên cạnh nhưng cũng không dám làm loạn vào xem, nương nương cứ yên tâm đi ạ”
Lúc này Yến Uyển mới mỉm cười, lệnh cho Lan Thúy lấy ngân phiếu cho nàng ta: “Ba trăm lượng ngân phiếu này, ngươi hãy nhận đi”
Điền ma ma cười đến mức không khép miệng được, vội đem ngân phiếu cất giấu vào trong lòng một cách cẩn thận.
Yến Uyển tiếc hận mà lắc đầu nói: “Chỉ là rốt cuộc Thư phi có phúc khí, Thập a ca lại bình an mà ra đời như vậy”
“Thư phi nương nương không thể không sinh được, lúc đó có nhiều thái y và ma ma như vậy, lại có Thái hậu dặn dò phải vẹn toàn mọi thứ, nương nương hãy dung tha cho nàng ta một mạng đi”.
Điền ma ma cười, trong đầu nắm chắc mười phần chiến thắng: “Dù sao sinh được ra ngoài nhưng lại không thể dưỡng dục được.
Lúc Thư phi nương nương có thai là lúc đó thận khí hư yếu, nếu sinh được một công chúa thì không sao nhưng lại sinh A ca thì cực kỳ khó khăn”
Yến Uyển nói: “Thật sự khó sao?”
“Thật sự khó!” Điền ma ma hiểu ý cười nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa, nô tỳ xin cáo lui trước”
Yến Uyển ngưng mắt nhìn bóng dáng Điền ma ma rời đi, lạnh lùng mỉm cười, để cho ánh nến ửng đỏ tùy ý chiếu rọi dung nhan đẹp đẽ của nàng.
Chuyện của Mai tần Nhị Cơ và Khánh tần Anh Lạc giống như một tờ giấy bỏ đi, ai ai chẳng còn để ý đến nữa.
Thái hậu vẫn ở trong Từ Ninh cung bảo dưỡng tuổi thọ, Hoàng đế vẫn thể hiện hiếu tâm như trước, ngay cả sau khi thân thể Khánh tần khá lên thì được nhận lại sủng ái, mọi chuyện chưa từng thay đổi.
Duy chỉ một chuyện không được hoàn mỹ là sau khi Ý Hoan sinh dục thì thân thể đã bị tổn thương nguyên khí, tóc cũng không mọc lại bao nhiêu.
Tuy rằng Hoàng đế vẫn thường đi thăm hỏi Ý Hoan và tân sinh Thập a ca, hơn nữa lại dặn dò thái y chữa trị chứng rụng tóc của nàng nhưng rốt cuộc Hoàng đế rất ít khi triệu nàng thị tẩm.
Cho dù Ý Hoan uống nhiều canh hà thủ ô nhưng lại chẳng có hiệu quả gì, may mắn thay nàng luôn một lòng một dạ chăm chú vào Thập a ca, lúc rãnh rỗi lại sao chép thơ từ của Hoàng đế để giết thời gian, cũng không để ý lắm chuyện ân sủng.
Thập a ca lại luôn ốm đau triền miên, chỉ cần có một cơn gió lạnh thổi qua thì cũng làm hắn đổ bệnh, cho dù hắn đã lấy đi gần hết tâm huyết tinh lực của Ý Hoan nhưng giờ đây hắn chỉ như một cơn sóng nhỏ nhoi.
Ngày nào cũng như vậy mà trôi qua, phảng phất có thể vĩnh viễn sánh cùng với trời đất.
Nhưng mà, ngày bình thường này bị đánh vỡ bởi một chuyện, một chuyện xảy ra trong một đêm không bình thường.
Từ khi Như Ý làm bạn với hắn từ thưở thiếu niên cho đến tuổi trung niên, nàng khó có thể quên được cái đêm này.
Trong Dưỡng Tâm điện chỉ có đôi nến đỏ đang cháy sáng, gió mát thổi qua mà làm lắc lư ngọn nến kia.
Hoàng đế nằm ở trên người nàng cố hết sức phập phồng, rõ ràng mồ hôi đã ướt đẫm.
Như Ý phát hiện trong ánh mắt của Hoàng đế chứa đầy sợ hãi mà mê loạn, ngón tay nàng chạm vào thân thể Hoàng đế, vuốt ve hai gò má của hắn, vành tai của hắn, bờ ngực của hắn, nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần của mình, dùng khuôn mặt nàng để đối diện với Hoàng đế.
Giọng nói Hoàng đế không còn trầm ổn bình tĩnh như thường mà trở nên yếu đuối mà khiếp đảm: “Như Ý, Như Ý”.
Hắn gọi như vậy để muốn tìm chút tự tin trong tinh thần.
Như Ý dùng chiếc áo ngủ che lại thân thể của mình, nàng ngắm nhìn thân thể của Hoàng đế, giờ đây hắn cũng đã qua tuổi 40, trên thân thể cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu già cả rồi.
Thân thể Hoàng đế vẫn còn căng thẳng mà không chịu buông lỏng xuống, da thịt hắn bóng loáng mà co dãn nằm trên người nàng.
Nàng cố gắng chịu đựng đau đớn.
Rốt cuộc nàng cũng khắc chế được tinh thần, cố gắng ôn nhu khuyên nhủ nói: “Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, đã quá mệt mỏi rồi”.
Nàng lấy chiếc chăn đắp lên người hắn: “Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy ngủ một chút đi”
(Nhật lý vạn ky: chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm.
Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.)
Hoàng đế cuộn mình vào chiếc chăn rồi ngưỡng mặt nhìn lên trời, đôi môi rung động, lắc đầu nói: “Không đúng không đúng, ta không tin”
Hoàng đế là người luôn tự trọng thân phận, đối với chuyện chi phân tôn ti thì cực kỳ coi trọng, hắn rất ít khi đứng trước mặt người khác mà xưng từ “Ta”, ngay cả Như Ý đã làm bạn với hắn nhiều năm, từ ngày đăng cơ cho đến nay, nàng cực kỳ hiếm khi nghe hắn tự xưng như vậy.
Hắn bình tĩnh, nhìn ra ngoài quát lớn: “Lý Ngọc, Lý Ngọc! Bát súp của trẫm đâu rồi?”
Hắn dùng hết sức lực mà thô bạo quát lên như vậy, Lý Ngọc không biết chuyện gì mà chỉ vội vàng bưng bát súp đi vào.
Hoàng đế uống hết một hơi rồi đem chén súp vứt ra ngoài, quát: “Ra ngoài đi!”
Lý Ngọc sợ tới mức lảo đảo mà bò lết ra ngoài, Hoàng đế không chờ đến khi Lý Ngọc khép cửa điện lại thì đã nằm lại lên người Như Ý, quát nhẹ: “Đến đây nào!”
Nàng không biết vì sao hắn lại ra lệnh như vậy, Hoàng đế dùng lực rất nhiều, hắn vứt chiếc chăn đang quấn lấy thân thể của Như Ý ra ngoài, Như Ý cố gắng chịu đựng cái đau đớn, dùng lực mà cắn môi, cố gắng âm thầm chịu đựng mà không thốt ra một chút rên rỉ.
Nàng không hề cảm nhận được chút vui mừng nào mà chỉ có thể chờ chết mà nhìn chằm chằm lên tấm rèm.
Một đêm sắc bén như vậy trôi qua, Như Ý đã liền mê man đi.
Thật lâu sau, thân thể Hoàng đế cũng mềm nhũn xuống rồi hôn lên vành tai Như Ý như có lệ: “Nàng tới đây nào”
Như Ý hiểu được hàm ý của lời này cho nên nàng hôn lên thân thể Hoàng đế, vừa chạm vào nàng liền giật mình, thân thể hắn nóng như bị thiêu cháy, Hoàng đế cũng không đủ kiên nhẫn đợi nàng mà liền đẩy nàng ra rồi xoay người đi.
Bên trong tẩm điện lại yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Hoàng đế vẫn chưa ngủ, cái nóng bỏng trên người hắn cũng dần biến mất, chỉ còn lại mồ hôi chảy ròng ròng xuống.
Như Ý lặng yên, không chút tiếng động mà thay tẩm y, lại cuộn mình vào chiếc chăn.
Như Ý nghe tiếng mưa rơi tí ta tí tách ở bên ngoài mà trong đầu có chút choáng váng.
Như Ý ảm đạm suy nghĩ, nguyên lai thời gian tốt đẹp cũng đã mất đi, không chỉ là tinh lực mà ngay cả nhục thể cũng mất đi tinh thần.
Thế nhưng nàng và hắn lại không biết cả người đã bắt đầu già đi, đầu cũng dần bạc đi, nàng suy nghĩ như vậy rồi liền xoay người lại.
Nàng muốn ôm chiếc lưng của Hoàng đế, nàng rất muốn nói với hắn rằng hắn sẽ già đi và nàng cũng sẽ già đi, cái hoan ái nam nữ cũng sẽ có một ngày mà mất đi.
Nhưng mà nói như vậy, nàng sao có thể dám nói được chứ, bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói Hoàng đế: “Như Ý, có phải trẫm đã già đi rồi không?”
Nàng chỉ có thể khuyên nhủ mà hòa nhã nói với hắn: “Không phải, chỉ là Hoàng thượng vì bân tâm đại sự quốc gia cho nên quá mệt mỏi mà thôi.
Chỉ cần Hoàng thượng chậm rãi an dưỡng thì tinh thần sẽ trở về”
Chính xác, mấy ngày nay Hoàng đế bận rộn đến mức mệt mỏi.
Từ lúc tháng Bảy, đê sông Hoàng Hà bị vỡ, Hoàng đế lại phục chức cho phụ thân của Tuệ Hiền Hoàng quý phi là Cao Bân để xử lý công trình trị thủy ở Hà Nam.
Tựa hồ như gia tộc Cao thị lại phục hồi ân sủng như xưa, tất nhiên Cao Bân tận tâm tận lực nhận công sức vất vả chuyện vỡ đê sông Hoàng Hà ở Hà Nam này.
Chuyện tiền triều rắc rối phức tạp, tuy rằng Như Ý không thích Cao Bân được phục chức nhưng nàng theo thói quen không thể biểu đạt ra bên ngoài, lúc này Hoàng đế chỉ hỏi một câu: “Thật không? Trẫm chỉ là mệt mỏi thôi sao?”
Như Ý dùng lực gật đầu nói: “Tất nhiên rồi ạ, không phải Gia quý phi lại mang long thai rồi sao ạ? Sao Hoàng thượng lại già được chứ?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu mà nhắm mắt đi ngủ.
Ngọc Nghiên lại lần nữa có thai sau khi Ý Hoan sinh hạ được Thập a ca không lâu sau đó, cái tin vui này đủ để cho nàng lấy lại cái vênh váo tự đắc sau những tháng ngày phải chịu trừng phạt mà luôn cảm thấy lo sợ bất an nhưng cho dù đắc ý thế nào thì Như Ý vẫn không chút nào thả lỏng.
Ngọc Nghiên mang thai vào lúc 38 tuổi, thật là để cho người vạn phần vui sướng, lần mang thai này cũng đủ để an ủi nỗi đau thương khi mất Cửu A ca của Ngọc Nghiên, càng có ý nghĩa ân sủng của nàng trước mặt Hoàng đế vẫn còn nhiều.
Ngày đó, thời tiết nóng bức, Ngọc Nghiên hưng trí mệt mỏi nhìn đám phi tần đồng loạt thỉnh an Như Ý, nàng một tay sờ lên bụng, cười như không cười nhìn Như Ý mà không chịu đứng dậy.
Như Ý đã ở lâu trong cung, nàng cũng hiểu được bản tính của Ngọc Nghiên cho nên chỉ mỉm cười: “Nếu Gia quý phi hầu hạ Hoàng thượng đến mức tay chân bủn rủn thì bổn cung cũng không miễn cưỡng Gia quý phi”.
Ngọc Nghiên đón nhận ánh mắt của Như Ý mà chậm rãi vỗ về chiếc bụng, kiêu ngạo mà ngưỡng mặt lên: “Khiến Hoàng hậu nương nương phí tâm rồi.
Chỉ là thần thiếp lại mang thai cho nên việc đứng dậy mới có chút chậm chạp…” Nàng đang nói thì giả vờ buồn nôn, có cung nữ nhanh chóng ba chân bốn cẳng bưng trà cho nàng rồi vuốt ve lồng ngực.
Lục Quân có chút chướng mắt khi thấy bộ dáng khác người của Ngọc Nghiên, liền lấy khăn tay che chiếc mũi rồi hướng về Hải Lan nói bằng giọng khinh thường: “Xem nàng ta kìa, làm như chưa có ai đã từng mang thai vậy”
Hải Lan mỉm cười: “Mang thai ở cái tuổi này, tất nhiên là không dễ dàng gì rồi”.
Nàng nói nhấn mạnh bốn chữ “Ở cái tuổi này” mà khiến cho hai người đều nhịn không được mà mỉm cười.
Ngọc Nghiên cũng không để ý tới các nàng, chỉ dùng đôi mắt phượng liếc nhìn Yến Uyển nói: “Kỳ thật bổn cung có chiếm được chi ân mưa móc thì sao có sánh bằng Lệnh phi muội muội được chứ, chỉ là cái bụng của phi muội muội vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Khánh tần có chút không vui nói: “Lệnh phi tỷ tỷ còn trẻ cho nên không sợ không có hài tử”
Ngọc Nghiên khinh miệt mỉm cười, ngạo nghễ nói: “Thật không?”
Như Ý cảm nhận cái thời tiết nóng bức đang chiếu vào trong điện, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ nói: “Đây không phải là lần đầu tiên Gia quý phi làm ngạch nương cho nên cũng nên cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ chậm rãi mà nói”
Ngọc Nghiên mỉm cười xinh đẹp, nhìn thẳng vào Như Ý bằng tư thái kiêu căng: “Thần thiếp lần lượt có thai khiến cho Hoàng hậu nương nương phí tâm, thật sự là thần thiếp cảm thấy rất băn khoăn.
Với lại, Hoàng hậu nương nương vẫn chưa có con cho nên cũng muốn có được long thai như thần thiếp, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương phí tâm càng nhiều thêm”
Hộ giáp trên tay Ngọc Nghiên làm bằng xích kim hồng bảo châu quá mức chói mắt, mỗi lần ánh mặt trời chiếu vào thì đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như lời nói của nàng mà khiến người khác cảm thấy không vui.
Gân xanh ở huyệt Thái dương Như Ý bỗng dưng nhảy dựng, bên trong đôi mắt chợt lóe lên một tia ảm đạm, Dung Bội liền cười nói: “Hoàng hậu nương nương nuôi nấng Ngũ a ca, lại là mẹ cả của các A ca công chưa thì tất nhiên đều chiếu cố quan tâm đến từng vị Hoàng tự.
Ngoài Hoàng hậu nương nương ra thì còn có ai xứng đáng để lo liệu cái phân tâm này chứ? Chỉ cần Gia quý phi cẩn thận thì long thai trong bụng Gia quý phi cũng sẽ an ổn cả thôi”
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Dung Bội, mỉm cười nói: “Cũng đúng.
Hoàng hậu nương nương là mẹ cả của các Hoàng tự, vì công bình mà chiếu cố công bằng, không sợ ủy khuất tạm thời vì không có con, đó cũng là điều nên có, rốt cuộc kiến thức thần thiếp thiển cận, cái nhân hậu trong tim không bằng nương nương mà suy nghĩ sâu xa”
Ngoài miệng Ngọc Nghiên nói như vậy nhưng đôi tay lại vỗ về chiếc bụng, lộ ra vô hạn đắc ý.
Như Ý cảm thấy có chút ảm đạm nhưng trên mặt vẫn phải duy trì cái uy nghi và hòa ái của một Hoàng hậu mà nhìn thẳng về phía trước, đem cái thống khổ không nói nên lời yên lặng che giấu trong lòng.
Ngọc Nghiên đắc ý quay về, Như Ý không khỏi thương cảm nói: “Bình thường Gia quý phi vẫn hay ăn nói khắc bạc, người cũng ngả ngớn nhưng thật sự nàng ta lại có phúc khí, nàng ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, lần lượt đều mang long thai, cho dù đó là nam hay nữ thì vẫn là phúc khí của một người mẹ”
Dung Bội cắn môi, thấp giọng nói: “Chỉ là sinh con thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Nương nương còn ở đây thì nàng ta sao có thể chiếm được thiên cơ chứ?”
Như Ý càng thêm ảm đạm.
Có lẽ chuyện đêm qua với Hoàng đế đã thất bại, càng tỏ ra cái bi kịch cả đời nàng không thể có thai.
Nàng trầm mặc như vậy, trong đầu xoay quanh cái tiếng cười vênh váo tự đắc của Ngọc Nghiên, bỗng nhiên có chút khó nén ghê tởm.
Nhưng cảm xúc như vậy, sẽ khiến cho Hoàng đế hiểu lầm, nàng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, không suy nghĩ nữa, bây giờ mới là đầu tháng 9, sao trời thu mát mẻ lại đến sớm như vậy nhỉ?
Một đêm nay nửa mơ nửa tỉnh, người ngủ cũng không yên giấc.
Vào lúc canh tư, Hoàng đế đứng dậy, Như Ý cũng tỉnh giấc theo.
Hoàng đế rời khỏi chiếc giường, sắc mặt vẫn còn âm u, dưới đôi mắt vẫn còn một chút tiều tụy, đám cung nhân hầu hạ cũng cẩn thận hơn một chút nhưng vẫn không tránh được vài tiếng quát lớn.
Như Ý nghĩ không thể ngủ được nữa cho nên liền đứng dậy tự mình phụng dưỡng hầu hạ Hoàng đế rửa mặt thay quần áo.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong thì Lý Ngọc vỗ tay hai cái, gọi Tiến Trung đem chén canh ngân nhĩ bước vào.
Chén canh ngân nhĩ này là thứ mà mỗi sáng sớm Hoàng đế hay uống, cũng chỉ vì nước canh trong veo dễ uống, lại có thể kéo dài tuổi thọ.
Hoàng đế uống xong chén canh, thấy giờ vào triều vẫn còn sớm cho nên Hoàng đế vẫn còn có chút rầu rĩ.
Như Ý thấy bím tóc Hoàng đế có chút rối, cũng may Hoàng đế vẫn chưa nhìn thấy, nếu đã nhìn thấy thì chắc chắn thái giám chải đầu kia sẽ bị đánh đến chết mà thôi.
Trùng hợp thay Lý Ngọc cũng nhìn thấy nhưng mà hắn không dám lên tiếng, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.
Linh cơ Như Ý vừa động, liền nói: “Hoàng thượng, đã lâu rồi thần thiếp vẫn chưa chải tóc cho Hoàng thượng.
Bây giờ vẫn còn sớm, thần thiếp sẽ chải tóc cho Hoàng thượng nhé”
Đêm qua Hoàng đế không ngủ ngon cho nên
cũng có chút mệt mỏi, liền nói: “Dùng hương bạc hà để chải tóc là tốt nhất”
Như Ý tháo bím tóc của Hoàng đế ra, lại dùng chiếc lược ngà voi chấm ít nước bạc hà rồi chậm rãi chải tóc cho Hoàng đế.
Nhưng mà mọi thứ cũng sắp sửa gần xong thì nàng lại dừng tay và ngẩn người ra.
Trong mái tóc đen của Hoàng đế có một sợi tóc bạc xuất hiện mà đập vào hai mắt Như Ý.
Nàng suy nghĩ liên tục, bây giờ Hoàng đế chỉ mới có 41 tuổi nhưng đã có tóc bạc rồi.
Nàng theo bản năng liền muốn che giấu chuyện đó, bạc hay không bạc thì tuyệt đối không để Hoàng đế phát hiện ra.
Nhưng mà nếu không nhổ đi thì sớm hay muộn gì thì Hoàng đế cũng sẽ thấy.
Trong nháy mắt chần chờ như vậy, Hoàng đế cũng đã phát hiện có điều gì đó không đúng cho nên lập tức hỏi: “Cái gì vậy?”
Như Ý biết không thể giấu diếm chuyện đó, liền nhổ sợi tóc bạc kia xuống rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thần thiếp suy nghĩ, a mã của thần thiếp mới có 30 tuổi mà đã có tóc bạc.
Sao Hoàng thượng bây giờ mới có tóc bạc nhỉ?”
Những lời này khiến cho sắc mặt của Hoàng đế cũng dần dịu đi, hắn tiếp nhận sợi tóc bạc trong tay Như Ý mà nhìn sơ qua và nắm chặt trong lòng bàn tay nói: “Đây là tóc bạc của trẫm”
Như Ý thấy Hoàng đế vẫn chưa giận dữ, miếng đá lớn trong lòng nàng cũng được buông xuống một nửa: “Khi Thánh tổ Khang Hi gia vẫn còn tại thế vẫn luôn thích uống trà ô quả dâu, thần thiếp cũng đã dặn Thái y viện làm một ít, Hoàng thượng có muốn cùng thần thiếp nếm thử qua không?”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc thoáng chút ôn nhu: “Nếu Hoàng hậu thích thì trẫm sẽ cùng với Hoàng hậu”
Dường như Như Ý không còn việc gì khác để nói cho nên liền kết bím tóc cho Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ giọng hỏi: “Không còn tóc bạc nữa sao?”
Ngữ khí Hoàng đế có chút ẩm ướt lạnh lẽo, Như Ý gật đầu ôn nhu nói: “Ở đâu mà có nhiều như vậy chứ? Chỉ có một sợi mà thôi, thần thiếp nghĩ nếu như thần thiếp và Hoàng thượng đều có tóc bạc thì cũng coi như sống đến đầu bạc đến già”
Hoàng đế mỉm cười, im lặng thở dài rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
Cũng khó trách, xưa nay Hoàng đế rất quan tâm tới chuyện dưỡng sinh chi đạo, mỗi ngày thức dậy đều phải uống một chén canh ngân nhĩ, sau khi lâm triều trở về thì tập Ngũ Hành quyền Thư cân tán cốt, sau khi ngủ trưa dậy thì luôn uống trà đậu đen cẩu kỷ, trước khi đi ngủ buổi tối lại uống canh tổ yến để ninh thần.
Những quy tắc này, Như Ý đã ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm cho nên cũng học hỏi được hơn phân nửa.
Ngoại trừ việc đánh quyền thì tất cả cũng đều học theo Hoàng đế.
Hoàng đế bảo dưỡng tỉ mỉ như vậy, hận nhất là chuyện già nua.
Lúc này hắn nhìn thấy sợi tóc bạc của mình rồi nghĩ đến chuyện thất bại đêm qua cho nên hắn luôn cảm thấy buồn bực thương cảm.
Mặc dù Như Ý đã khuyên giải nhưng hắn không nói điều gì, chỉ lặng im như vậy, nàng liền cảm thấy có chút ghê tởm, đành phải cố gắng nhẫn nhịn nói: “Hoàng thượng, trời không còn sớm nữa, thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng lâm triều”
Mấy ngày sau, Như Ý không gặp được Hoàng đế, nàng tra sổ ghi chép của Kính sự phòng thì mới biết mấy ngày nay, mỗi lần rãnh rỗi Hoàng đế đều đến chỗ các tần phi trẻ tuổi, nếu không uống rượu mua vui thì cũng ca múa suốt ngày, mà đến nhiều nhất là Vĩnh Thọ cung của Yến Uyển.
Dung Bội thấy có chút thần bí liền hỏi: “Gần đây Gia quý phi có chọn lựa vú nuôi để chăm sóc đứa con trong bụng, nghe nói Lệnh phi cũng lặng lẽ chọn vài người”
Như Ý đang trang điểm trước chiếc gương đồng, nàng nghe vậy bất giác ngừng tay, nghi hoặc nói: “Vô duyên vô cớ, nàng ta lựa chọn vú nuôi để làm gì?”
Dung Bội thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: “Nghe nói đã nhiều ngày trôi qua, Hoàng thượng vẫn luôn nghỉ ngơi ở Vĩnh Thọ cung, mỗi ngày Lệnh phi đều lệnh cho vú nuôi vắt sữa để cho Hoàng thượng uống”
Lời ấy lọt vào tai Như Ý, nàng liền cảm thấy không thoải mái, một cái ghê tởm, trong ngực cảm thấy bức bối, liền nôn ra vài giọt nước.
Dung Bội sợ tới mức lấy khăn tay lau miệng cho Như Ý: “Hoàng hậu nương nương, nương nương làm sao vậy? Đã nhiều ngày qua, sắc mặt của nương nương trông rất khó coi”
Như Ý lắc đầu nói: “Là do bổn cung nghe chuyện ghê tởm mà thôi”
Dung Bội vội nói: “Nương nương, đã nhiều ngày nương nương cảm thấy tức ngực rồi, nô tỳ thấy vẫn là nên đi thỉnh thái y đến xem sao”
Như Ý lắc đầu nói: “Nhị Tâm vừa mới sinh con, vẫn còn đang ở cữ, hai tháng trước Giang Dữ Bân vẫn luôn xuất nhập cung chiếu cố Nhị Tâm, bổn cung thấy vậy liền cho hắn xuất cung nghỉ ngơi 3 tháng, sau đó sẽ vào cung hầu việc.
Ngoại trừ hắn, bổn cung không tin tưởng ai chẩn mạch.
Bổn cung cũng chỉ thấy có chút ghê tởm mà thôi, không có gì quan trọng đâu”
Dung Bội do dự suy đoán: “Có thể nào nương nương có hỉ không? Nô tỳ thấy hai tháng nay nương nương vẫn chưa có kinh nguyệt”
Như Ý không cho đó là điều đúng: “Bổn cung cũng rất muốn có con, nếu đúng là có con thì thật là tốt, chỉ sợ đó chỉ là mơ mộng mà thôi.
Còn chuyện kinh nguyệt… Đôi khi bổn cung lại không có cho nên cũng thấy bình thường thôi”.
Nàng bỏ qua chuyện đó sang một bên, chỉ hỏi: “Những nhũ mẫu đó đều cho Hoàng thượng uống sữa sao?”
Dung Bội có chút không dám nói: “Vì có thể kéo dài tuổi thọ, lại có thể níu kéo được thanh xuân cho nên tất nhiên Hoàng thượng rất muốn uống ạ.
Lệnh phi cũng có uống, còn có hằng ngày đều dùng phấn trân châu nữa”
Như Ý cảm thấy trong lồng ngực chấn động như nước biển sôi trào, chỉ còn nước là chưa phun ra ngoài mà thôi.
Nàng nhớ tới mấy ngày trước, nàng thấy trong ánh mắt của Lục Quân mà phỏng đoán, chỉ là cũng nhau thấu hiểu thân thể Hoàng đế dạo này thay đổi khác thường.
Mà tin truyền từ Thái y viện ra ngoài càng làm cho mọi người khiếp sợ, ngoại trừ những món Hoàng đế hay dùng thì mỗi ngày đều dùng rượu lộc huyết tươi.
Như Ý biết lộc huyết rất có công hiệu, có tác dụng chữa liệt dương, lại có khả năng chữa được thận khí hư tổn.
Trong vườn Ngự uyển đều có nuôi ngựa, một đàn lộc và hươu sao, tùy từng thời điểm trong cung máu mà pha vào rượu để uống.
Lúc tiên đế về già vẫn luôn hay dùng đan dược, lại uống máu lộc tươi, thậm chí khi còn trẻ, đã từng có lần uống lộc huyết ở Nhiệt Hà hành cung mới xảy ra chuyện thần trí hoa mắt ù tai rồi lâm hạnh cung nữ có tướng mạo thô kệch là Lý Kim Quế cho nên Hoàng đế lúc nhỏ vẫn luôn bị người khác chê bai, không ai coi trọng.
Dung Bội lo lắng nói: “Hoàng thượng uống nhiều rượu lộc huyết như vậy, vốn là dương khí quá mạnh, nếu lại tiếp tục lâm hạnh, chỉ sợ là làm tổn thương long thể!”
Chuyện như vậy, ở trong cung này chỉ có Như Ý và Thái hậu khuyên giải được.
Nhưng Hoàng đế lại không cho Thái hậu biết, Như Ý rất muốn khuyên nhưng lại không thể nào mở miệng được, chỉ biết trầm ngâm thật lâu: “Dung Bội, đi nấu canh đậu xanh tim sen rồi mang đến dây”
Dung Bội kịnh ngạc nói: “Hoàng hậu nương nương, trời đã vào mùa thu rồi, bây giờ không phải lúc uống canh đậu xanh tim sen ạ”
Như Ý phất tay áo đứng dậy nói: “Làm sao bổn cung không biết chuyện đó chứ? Nhưng cũng chỉ có cách đó mới giúp được Hoàng thượng mà thôi”
Như Ý bước vào trong Vĩnh Thọ cung, đám cung nhân như gặp kẻ địch mà nơm nớp lo sợ không yên.
Thái giám hầu hạ Yến Uyển là Vương Thiềm bưng một chiếc hộp gỗ mà bên trong rỗng tuếch ra ngoài, hắn vừa thấy Như Ý thì muốn la lớn lên, Dung Bội nhanh tay lẹ mắt mà tiến lên tát cho hắn một cái rồi nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương đang ở đây, cẩn thận cái lưỡi của ngươi”
Dung Bội nhìn thấy trên cái đĩa hắn đang bưng ra ngoài có dính vài vết máu, nàng vươn tay chấm một cái rồi đưa lên mũi ngửi rồi nhìn Như Ý nói: “Là rượu lộc huyết”.
Nàng xoay mặt hỏi Vương Thiềm: “Đã đưa mấy bát vào rồi? Nếu không nói thật thì sẽ lập tức tha ra ngoài đánh chết”
Vương Thiềm sợ hãi, thành thật nói: “Dạ, 4 bát”
Bên trong loáng thoáng có tiếng trêu đùa nữ tử truyền ra ngoài, lại mang vẻ phóng túng yêu điều.
Như Ý nghe một chút rồi âm thanh bên trong cũng dần im lặng xuống, lúc đó nàng mới bình tĩnh hỏi: “Ai đang ở bên trong, mau xuất hiện đi”
Vương Thiềm hoang mang bước vào, rồi cửa điện cũng mở ra một cái “Két”, vài nữ tử trang điểm mỹ lệ nối đuôi nhau bước ra.
Như Ý vốn nghĩ rằng bên trong Vĩnh Thọ cung chỉ có một mình Yến Uyển, hóa ra lại còn Bình thường tại, Qũy thường tại, Tú quý nhân và Tấn tần, tóc tai cả đám đều rối ren không ngừng.
Nhất là Tấn tần, ngay cả chiếc yếm gần như tháo bỏ ra khỏi người mà chính nàng ta lại chưa phát hiện.
Như Ý thấy các nàng ta như thế, có thể suy ra bên trong tẩm điện, Hoàng đế đã uống chén rượu lộc huyết và làm trò hồ thiên hồ địa*.
Sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, cơ hồ cái ôn hòa bình thường như muốn vỡ tan, nàng lạnh lùng quát lớn: “Qùy xuống”
(*Hồ thiên hồ địa nghĩ là hành vi nhố nhào suồng sã hoang đường)
Các nữ tử trẻ tuổi thì sao dám chống lại sắc mặt và lời nói như vậy cho nên Bình thường tại, Qũy thường tại, Tú quý nhân đều quỳ xuống, mặc dù Tấn tần có chút không muốn nhưng lại không dám đứng một mình cho nên cũng đành quỳ xuống theo.
Như Ý khinh thường, không muốn nói với các nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: “Hãy suy nghĩ kỹ đi, xem lỗi của mình là gì?”
Sắc mặt của ba nữ tử đều đỏ ửng lên, cúi đầu mà không nói đi, đôi mắt như chực khóc ra ngoài, chỉ có Tấn tần lắc khăn tay than thở nói: “Có gì sai đâu chứ, chỉ là muốn hầu hạ Hoàng thượng mà thôi”
Như Ý nhếch mép mỉm cười, trong mắt buốt giá lạnh lẽo như hàn băng: ‘Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế vẫn luôn giảng dạy quy tắc, quản thúc hậu cung.
Ai ngờ ngươi xuất thân Phú Sát thị của nàng ta mà không biết kiểm điểm hầu hạ Hoàng thượng, Hiếu Hiền hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng thấy hổ thẹn”
Tấn tần ỷ vào mấy ngày nay được sủng ái cho nên nghe vậy liền tức giận: “Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng muốn thần thiếp hầu hạ thì có gì hổ thẹn hay không hổ thẹn chứ? Hoàng hậu nương nương đừng nghĩ đến chuyện tự mình không thể hầu hạ Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng yêu thích mà đem tức giận đổ lên người thần thiếp”
Như Ý cười như không cười nói: “Quả nhiên là xuất thân Phú Sát thị, miệng lưỡi bén nhọn lắm”.
Nàng ngưỡng mặt lên, Dung Bội hiểu ý, liền bước tới xé chiếc yếm của Tấn tần mà cười hì hì: “Tần tần nương nương, bây giờ trời đang còn sáng, cổ áo của nương nương lại xuất hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương như vậy, nương nương không cảm thấy xấu hổ sao? Hoàng hậu nương nương còn thấy xấu hổ thay nương nương đó, chuyện này mà truyền ra ngoài hoặc bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ thể diện của Phú Sát thị của nương nương chẳng còn nữa đâu”
Tấn tần vừa cúi đầu, cảm thấy xấu hổ mà vừa tay chân luống cuống gài chiếc yếm lên lại.
Như Ý liếc mắt quét bốn người rồi nhìn Vương Thiềm nói: “Chủ vị của Vĩnh Thọ cung đâu rồi?”
Nàng vừa dứt lời thì đã thấy Yến Uyển bước ra mà vội vàng quỳ xuống, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Không biết phượng giá Hoàng hậu nương nương tiến đến, thần thiếp chưa thể nghênh đón từ xa, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội”
Như Ý nhìn Yến Uyển, quả nhiên búi tóc vừa mới vội vàng xắn lên, lại còn bị lệch sang một bên, khuôn mặt vẫn còn đang hít thở gấp gáp.
Trong lòng Như Ý nổi giận, liền nói: “Hoàng thượng đâu rồi?”
Yến Uyển nói: “Hoàng thượng vừa mới đi ngủ, thần thiếp ở bên hầu hạ, không dám quấy rầy”
Như Ý hỏi: “Uống 4 bát rượu lộc huyết mà đã đi ngủ rồi sao?”
Yến Uyển nghe thấy nàng nói ngắn gọn dứt khoát như vậy, lại càng xấu hổ, chỉ phải kiên trì nói: “Dạ”
Như Ý chậm rãi bước lên, lấy chiếc hộ giáp bén nhọn chạm vào chiếc cằm Yến Uyển rồi nhìn thẳng vào đôi mắt Yến Uyển nói: “Uống rượu lộc huyết xong, cô không để cho Hoàng thượng xả ra ngoài mà lại để Hoàng thượng đi ngủ, cô muốn Hoàng thượng cảm thấy khó chịu sao?”
Nước mắt trong hốc mắt Yến Uyển chuyển động xoay tròn, một lúc lâu sau mà nói: ‘Đã xả ra ngoài rồi ạ”
“Xả ra ngoài?” Sắc mặt Như Ý biến đổi, lại càng đau lòng và khó thở: “Với năm người các cô sao?”
Yến Uyển tỏ vẻ vô tội mà nhìn Như Ý nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng đã khuyên nhủ Hoàng thượng chú ý long thể nhưng lại khuyên không được.
Nhất định Hoàng thượng chịu mệt mỏi cho nên mới bằng lòng đi ngủ ạ”
Như Ý bước tới gần Yến Uyển, trầm giọng nói: ‘Mấy ngày nay, Hoàng thượng đều ở Vĩnh Thọ cung, mỗi ngày đều như vậy thì mới ngủ được sao?”
Yến Uyển xấu hổ vô cùng, chỉ hận không tìm được cái lỗ chui xuống, nhìn xung quanh ít người, rốt cuộc nàng cũng chỉ phải nói: “Dạ”
Ánh mắt Như Ý lạnh lẽo như kiếm: “Cô là người có vị phân tối cao, lại là chủ vị của Vĩnh Thọ cung, Vĩnh Thọ cung to như vậy mà cô còn xử trí được nữa là nói chi là chuyện này.
Nếu cô khuyên không được thì phải đến báo cho bổn cung và Thái hậu biết.
Cô có ý định bất lương không nói, cố ý dung túng tính tình Hoàng thượng sao?”.
Như Ý gọi Tam Bảo: “Tam Bảo, đi đến Nội vụ phủ cho người ghi vào sổ ghi chép Kính sự phòng.
Giờ Mùi ngày mùng hai tháng Mười năm Càn Long thứ 16, Hoàng thượng thị tẩm Lệnh phi, Tấn tần, Tú quý nhân, Bình thường tại, Quỹ thường tại ở tại Vĩnh Thọ cung”
Sắc mặt Yến Uyển thay đổi, liền cầu xin nói: “Hoàng hậu nương nương hãy giữ lại chút thể diện đi ạ, Hoàng thượng có nói chuyện hôm nay không được ghi vào sổ ghi chép của Kính sự phòng”
“Không ghi chép sao?” Thần sắc Như Ý thản nhiên mà nhìn vào hành lang của Vĩnh Thọ cung, không muốn nhìn các nàng ta: “Nếu một trong các cô có người mang thai thì phải tính sao? Nếu không ghi chép rõ sự tình thì lại không thể nói rõ được”
Sắc mặt Yến Uyển trắng bệch nói: “Vậy thì thần thiếp thay Tấn tần và các nàng ta cầu xin Hoàng hậu nương nương, hãy cho đám thần thiếp thể diện, hãy cho Hoàng thượng thể diện đi ạ”
Như Ý cười lạnh: “Thể diện Hoàng thượng sao? Thể diện của Hoàng thượng đều bị các cô làm mất ở Vĩnh Thọ cung rồi”
Tấn tần vẫn không phục: “Hoàng thượng muốn chúng ta hầu hạ thì biết làm sao chứ? Lệnh phi nương nương sợ gì chứ ạ? Chúng ta là nữ nhân của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng cũng là điều quang minh chính đại”
Yến Uyển hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Tấn tần, quát lớn nói: “Ngươi thì biết cái gì chứ?”
Ánh mắt Như Ý liếc qua các nàng, lời nói mau lẹ mà thần sắc nghiêm nghị nói: “Tấn tần không hiểu nhưng cũng có đạo lý, Lệnh phi, cô cũng biết một khi Thái hậu tra hỏi chuyện này, rồi sẽ hỏi Hoàng thượng vì sao lại có 5 nữ nhân hầu hạ thị tẩm như vậy mà lại thị tẩm vào giữ ban ngày như vậy mà không yêu quý long thể thì cô nghĩ xem, tính mạng của các cô còn còn hay không? Dâm loạn hậu cung, mê hoặc Hoàng thượng, ngay cả người nhà các cô cũng phải chịu trách nhiệm”
Nàng còn chưa nói xong thì cửa điện Vĩnh Thọ cung bỗng nhiên mở ra, rồi lại có một giọng nói buồn bực: “Là trẫm muốn các nàng ta hầu hạ, mọi chuyện đều do trẫm gánh vác”
Như Ý thấy Hoàng đế bước ra, liền nói: “Hoàng thượng vạn phúc kim an, thần thiếp cung thỉnh thánh an”
Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Trẫm có gì mà bất an chứ, ngay cả cái ngủ trưa cũng ngủ không yên, các nàng cãi nhau như vậy thì còn ra thể thống gì chứ”
Tuy rằng lời này hắn nói cho mọi người nghe nhưng mà ánh mắt của hắn chỉ nhìn Như Ý.
Tấn tần lập tức nhìn thấy và hiểu ý ánh mắt Hoàng đế, liền xoa đầu gối mà dịu dàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp quỳ lâu như vậy, đầu gối cũng đau rồi, thần thiếp có thể đứng lên được không?”
Hoàng đế nhíu mày nói: “Ban ngày ban mặt mà cả đám quỳ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Mau hồi cung đi”
Tấn tần đắc ý mà lắc mông đứng lên, rồi lại liếc mắt nhìn Như Ý, Như Ý cũng không muốn đứng ở trước mặt mọi người mà giằng co cho nên cứ để cho các nàng ta rời đi.
Tấn tần rời đi thì Yến Uyển vẫn chưa đi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Yến Uyển: “Nàng còn quỳ ở đó làm gì nữa? Không phải trẫm nói nàng dâng canh phục linh lên sao?”
Như Ý nhìn Dung Bội, Dung Bội liền bưng chén canh đậu xanh tim sen lên.
Như Ý dịu dàng nói: “Nếu Hoàng thượng thấy khát thì thần thiếp cũng đã nấu canh đậu xanh tim sen, vừa lúc giải khát cho Hoàng thượng”
Hoàng đế không vui liếc mắt nhìn qua: “Hôm nay không phải là ngày nắng nóng, nàng đưa món không thích hợp này làm gì chứ?”
Như Ý ôn nhu nói: “Mấy ngày nay Hoàng thượng đều uống lộc huyết bổ dưỡng, thứ đó đều mang tính nhiệt.
Thần thiếp sợ Hoàng thượng uống thứ đó cường dương quá mức cho nên mới cố ý dùng canh đậu xanh tim sen tính lạnh để giải nhiệt, thỉnh Hoàng thượng hãy uống đi ạ”
Ánh mắt Hoàng đế đột nhiên lạnh lẽo: “Bây giờ Hoàng hậu cũng học được cách mắng chửi người khác rồi sao?”
Như Ý vội quỳ gối cúi đầu: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám”
“Không dám sao?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Buổi tối nàng cũng phá cái hưng trí của trẫm, ban ngày cũng đến phá cái hưng trí của trẫm.
Nàng không muốn trẫm thư thái trong chốc lát sao?”
Những lời này cứ như là cái tát thình lình xuất hiện, đánh cho Như Ý cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nàng ngưng thần, đôi mắt ửng đỏ lên, rõ ràng là muốn chảy nước mắt ra nhưng nàng vẫn dùng hết khí lực toàn thân cắn chặt môi, ngẩng mặt lên để cho nước mắt chảy vào trong rồi nói: “Là thần thiếp phá hỏng cái hưng trí của Hoàng thượng sao?”
Mấy ngày nay Hoàng đế đã quen nghe lời nịnh hót của đám tần phi mỹ mạo trẻ tuổi thì giờ đây không chịu được câu này của Như Ý cho nên hắn liên tục cười lạnh: “Hoàng hậu không muốn trẫm hưng trí, chẳng lẽ là Lệnh phi, Tấn tần và các nàng ta làm hỏng hưng trí của trẫm sao? Trẫm có cảm giác, có các nàng ta trước mặt, trẫm cũng thấy trẻ lên rất nhiều, không giống như ở cạnh Hoàng hậu”
Như Ý cảm thấy có một mũi nhọn đâm thẳng vào tim, đau đến mức không thể chịu được, nàng chỉ có thể cúi đầu nói: “Hoàng thượng nếu đã hưng trí mà uống rượu lộc huyết như vậy thì thần thiếp cũng không dám khuyên can Hoàng thượng hãy yêu quý long thể của mình nữa.
Vậy thần thiếp sẽ lập tức đến quỳ ở Phụng Tiên điện, hướng liệt tổ liệt tông thỉnh cầu sự khoan thứ”
Nhất thời Hoàng đế thẹn quá thành giận, quát lớn: “Nàng đến Phụng Tiên điện sao? Vì nàng là Hoàng hậu sao?”
Như Ý trấn thanh nói: “Dạ! Hoàng thượng phong thần thiếp là Hoàng hậu thì thần thiếp không thể không nói”
Hoàng đế buồn nản nói: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là kế hậu của Hiếu Hiền hoàng hậu thì không thể thay đổi được tính tình của trẫm! Mà nàng đến Phụng Tiên điện để làm gì? Đến Phụng Tiên điện để nói cho liệt tổ liệt tông biết Hoàng hậu của trẫm không thể kéo dài Hoàng tự, nói không thể vì Ái Tân Giác La sinh hạ được một đích tử đích tôn sao? Hoàng hậu vô năng nhưng chuyện Hoàng tự là quan trọng, trẫm vì chuyện thừa kế giang sơn muôn đời thì sủng hạnh vài tần phi thì có làm sao?”
Đúng vậy, năm đó cho dù hắn tự phong nàng làm Hoàng hậu của hắn thì trong lòng hắn rốt cuộc cũng là xem thường nàng.
Khuôn mặt Như Ý đỏ hồng: “Thần thiếp không con là thần thiếp vô năng nhưng Hoàng thượng không yêu quý long thể của mình, thật sự thần thiếp phải xin lỗi liệt tổ liệt tông cùng với dân chúng thiên hạ”.
Nàng tiếp nhận chén canh của Dung Bội đưng tới rồi dâng lên trên đầu, cố gắng chịu đựng nước mắt nói: “Thần thiếp không dám khuyên can điều gì, mọi điều thần thiếp muốn nói đều nằm trong chén canh này”
Hoàng đế nhất thời giận tím mắt mà phất tay áo rời đi, ngay cả chén canh đậu xanh tim sen kia cũng đập nát, nước canh bay lên lên đầy đầu đầy người Như Ý.
Mảnh sứ chén canh vỡ ra, bay thẳng vào trên mu bàn tay Như Ý mà cắt đứt một đường da thịt, khiến cho máu chảy ra.
Yến Uyển sợ tới mức khuôn mặt biến sắc, chỉ vào mu bàn tay Như Ý nói: “Máu, Hoàng hậu nương nương chảy máu rồi”
Như Ý lau mạnh vết máu trên mu bàn tay, cả người chật vật, liền nói: “Chút máu đó của thần thiếp so với tinh huyết của Hoàng thượng, thật sự không đáng là bao, Hoàng thượng nổi giận, muốn đánh muốn phạt thần thiếp thì thần thiếp cũng không oán không hận nhưng Hoàng thượng không yêu quý long thể của mình thì cho dù thần thiếp có quỳ ở đây cả đời cũng muốn cầu xin Hoàng thượng hiểu rõ”
Hoàng đế vừa tức vừa giận, đẩy mạnh nàng một cái: ‘Nếu nàng muốn quỳ thì cứ quỳ đi, đừng đi đến Phụng Tiên điện mà làm mất mắt xấu hổ chính mình!” Hắn xoay người phân phó: “Lệnh phi, đi vào trong với trẫm, trẫm muốn nàng hầu hạ trẫm”
Như Ý tiến lui không được, quỳ thẳng tắp ở trước cửa điện mà nhìn Yến Uyển dắt tay Hoàng đế, thân thiết bước vào bên trong.
Dung Bội sợ tới mức khuôn mặt tái mét, vội cùng quỳ xuống với Như Ý, thấp giọng nói: “Nương nương, đây là tội gì vậy ạ?”
Như Ý nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt cửa lại được khắc nhiều hoa cỏ, trông rất sống động, nào là lấy hoa thược dược làm trung tâm, xung quanh lại có linh chi, như ý, hoa cúc, lại có san hô được chạm khắc xung quanh bốn phía.
“Tội gì sao?” Nàng
kinh ngạc rơi lệ: “Long thể của Hoàng thượng… Chẳng lẽ là lỗi của bổn cung sao? Phu quân không yêu quý thân thể của mình thì người làm thê tử không thể khuyên nhủ được sao? Cho dù Hoàng thượng là quân chủ cao cao tại thượng thì bổn cung cũng là thần tử, đã là thần tử thì không thể khuyên nhủ được sao?”
Dung Bội không đáp lại, chỉ phải do dự nói: “Chuyện xảy ra như vậy, Hoàng thượng cũng không thấy vui vẻ cho nên mới buồn bực như vậy, Hoàng thượng… không muốn người bên cạnh khuyên nhủ”
Như Ý dùng lực lau đi nước mắt: “Cho nên bổn cung phải chịu đựng Hoàng thượng sỉ nhục trước mặt đám thiếp thất như vậy sao?”
Dung Bội đỡ lấy tay Như Ý, nhẫn nại lau đi khóe mắt chua xót..
Danh sách chương