Bỗng nhiên khóe mắt Như Ý có chút ướt át nhưng là bị gió lơ đãng thổi vào trong mắt, khiến cho trước mắt nàng mông lung.

Có cái suy nghĩ sâu xa hoảng hốt, lại có cái sợ hãi bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng nàng, có phải ngày sau nàng cũng sẽ giống như Thái hậu, ngay cả đứa con của mình cũng không thể bảo toàn?
Nàng không dám cũng không chấp nhận được cái suy nghĩ bi quan và vô vọng đó của mình.

Chặn đứng suy nghĩ của nàng là giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của Hoàng đế, thần sắc Hoàng đế ảm đạm: “Như Ý, nàng có cảm giác trẫm không để ý đến thân tình hay không?”
Câu hỏi như vậy nàng biết trả lời thế nào đây.

Nếu nói Hoàng đế không để ý đến thân tình thì tất nhiên là mạo phạm mặt rồng, còn nếu như nói Hoàng đế nhớ tới thân tình thì chuyện Đoan Thục là sao chứ? Nếu sau này đến lượt Cảnh Hủy thì như thế nào chứ? Lồng ngực nàng đập thình thịch, nàng cũng chỉ có thể nói: “Trong lòng Hoàng thượng, mọi chuyện đại cục đều nặng hơn thân tình.

Nếu như sinh trưởng trong nhà bình thường thì tất nhiên phải chọn thân tình hơn đại cục nhưng mà đã sinh vào nhà đế vương thì mỗi người đều có cái bất đắc dĩ của riêng mình.

Chỉ mong từ nay về sau, Hoàng thượng không có cái bất đắc dĩ như vậy nữa”
Hoàng đế ảm đạm thở dài, nắm chặt tay Như Ý: “Trẫm biết nàng đang lo lắng điều gì.

Ngày đó lúc trẫm tái giá Đoan Thục, trẫm cũng đã nghĩ đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng của Đại Thanh sẽ không bao giờ có công chúa gả xa nữa”
Quả nhiên từ đó Thái hậu luôn luôn ở trong Từ Ninh cung, không chút nửa bước ra ngoài mà chỉ ở trong điện thắp hương lễ Phật, ngày đêm cầu khẩn cho Đoan Thục trưởng công chúa.

Tất cả mọi chuyện trong cung đều nằm trong tay Như Ý, các tần phi sớm chiều ân cần thỉnh an, trong Dực Khôn cung lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười nói oanh oanh yến yến.
Lúc đó Như Ý ôm Vĩnh Cơ trong ngực mà nghe các tần phi ngồi tán gẫu, nàng cũng chỉ thản nhiên mỉm cười.

Vì giờ đây Tam a ca Vĩnh Chương đã có thể diện trước mặt Hoàng đế cho nên sắc mặt Lục Quân cũng có vài phần sáng sủa, nàng nịnh hót Như Ý: “Đúng là Gia quý phi và Tứ a ca tham lam quá mức.

Hoàng thượng mới coi trọng một chút mà đã được voi đòi tiên mà nhìn chằm chằm vào ngôi vị Thái tử.

Không biết đến bao giờ nàng ta mới cảm thấy đủ?”.

Lục Quân đưa một miếng cam cho Vĩnh Cơ cười nói: “Bây giờ Thập Nhị a ca của Hoàng hậu nương nương đang ở đây thì sao nàng ta dám mơ mộng điều đó chứ?”
Như Ý cười nhẹ nói: “Triều đại cũng không nhất thiết phải lập đích tử trở thành Thái tử.

Thái tổ Cao Hoàng đế Nỗ Nhĩ Cáp Xích có nhiều vị đại phi, Nguyên phi Đông Giai thị sinh hạ được Trử Anh và Đại Thiện, Kế phi Phú Sát thị sinh hạ được Mãng Cổ Nhĩ Thái và Đức Cách Loại, vị đại phi cuối cùng là Ô Lạt Na Lạp thị sinh A Tề Cách, Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc.

Nhưng cuối cùng ngôi vị Hoàng đế tiếp theo lại rơi vào tay của Thái tông Hoàng Thái Cực, con của vị Trắc phi Diệp Hách Na Lạp thị.

Nhắc đến chuyện này, trước đây Thái tổ cũng chỉ là thứ tử mà thôi cho nên bổn cung suy nghĩ, chỉ cần có tài học, tài cán vì giang sơn mà nghĩ ra mưu lược thì mới là đứa con tốt của Hoàng thượng.

Chúng ta cũng đừng nhắc đến chuyện đích thứ làm gì, chỉ cần nhắc đến hiền năng là được rồi”
Nghe xong câu này, Lục Quân vui lòng phục tùng, Hải Lan cũng cười nói: “Ngoại trừ Gia quý phi thì Thuần quý phi là người có Hoàng tử nhiều nhất.

Tam a ca lại là trưởng tử, là tấm gương cho các Hoàng tử khác.

Mỗi khi trở về, Vĩnh Kỳ đều nói cho muội muội nghe Tam a ca trầm ổn thế nào, rồi có Tam a ca bên cạnh cho nên Vĩnh Kỳ làm việc cũng thấy tự tin lên rất nhiều”.

Lời này chỉ là lời khiêm tốn nhưng Lục Quân nghe thấy, mặt mày liền hớn hở, vui sướng không thôi: “Lời nảy của Vĩnh Kỳ đúng là hiểu chuyện, bọn họ đều là huynh đệ tốt của nhau, ai như Gia quý phi dạy dỗ hài tử mà không biết đối đãi với người khác”.

Nàng dứt lời, tiện đà chỉnh sửa lại trang sức dung nhan rồi nói: “Chỉ là các A ca của thần thiếp cho dù tốt hay không tốt thì thần thiếp xin ở đây mà thề rằng đứa con thần thiếp cũng chỉ biết nguyện trung thành với Đại Thanh, nguyện trung thành với Hoàng thượng, nguyện trung thànhvới chủ tử tương lai, tuyệt đối không có chút suy nghĩ đoạt vị”
Dường như chuyện này ngoài ý muốn của Như Ý nhưng nàng cũng chỉ trầm tĩnh nói: “Đang yên đang lành thì cần gì phải nói chuyện đó chứ?”
Lục Quân vô cùng trịnh trọng lắc đầu và chậm rãi nhìn mọi người xung quanh: “Thần thiếp có hai vị Hoàng tử là Tam a ca và Lục a ca cho nên sẽ khó tránh khỏi việc có người phỏng đoán thần thiếp sẽ chỉ biết dựa vào con trai mà không tôn kính Hoàng hậu cho nên hôm nay thần thiếp ở đây mà nói rõ những điều này.

Các tỷ muội đang ngồi ở đây, cho dù sau này có sinh hạ được Hoàng tử hay không thì không bằng hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, để tránh việc tranh chấp về sau mà khiến cho mọi người nói hậu cung chúng ta đều mất tôn ti trên dưới, rối loạn quy tắc đích thứ”.
Nàng dứt lời thì Hải Lan cũng trịnh trọng hạ người thấp xuống: “Thuần quý phi tỷ tỷ ở lâu trong cung nên luôn luôn hiểu rõ.

Thần thiếp nguyện đi theo Thuần quý phi tỷ tỷ mà tùy thuộc vào Hoàng hậu nương nương làm chủ, sai đâu đánh đó, tuyệt đối không có suy nghĩ đoạt đích mà sinh loạn, nếu có chuyện đó xảy ra thì thần linh trên trời sẽ lấy hết đi gia tộc của thần thiếp”
Nàng vừa nói xong thì các tần phi khác đều quỳ xuống mà thề thốt.
Như Ý nghe thấy mọi người đều thề như vậy, liền bảo Dung Bội đỡ tần phi đứng đầu là Lục Quân đứng lên rồi cười nói ấm áp: “Thuần quý phi và Du phi biết cách dạy dỗ hài tử, ngay cả bổn cung nhìn thấy cũng cảm thấy hâm mộ”.

Nàng nhìn các tần phi trẻ tuổi, đặc biệt là Hãn tần và Dĩnh tần nói: “Các muội đều còn trẻ, lại được Hoàng thượng yêu thích thì hãy vì Hoàng thượng mà sinh vài Hoàng tử đi”.
Hãn tần và Dĩnh tần vội đứng dậy tạ ơn.

Yến Uyển ngồi bên cạnh Hải Lan, nghe các tần phi nói chuyện đùa giỡn không thôi, lại nhắc đến chuyện con cái cho nên trong lòng nàng cảm thấy chua xót mà có chút không vui.

Tuy rằng bây giờ nàng đang được sủng ái nhưng ở trước mặt Như Ý, nàng không được yêu thích mà chỉ bị Như Ý xem như bình thường.

Như Ý thấy Yến Uyển ngượng ngùng trong đám tần phi trang điểm xinh đẹp cho nên liền nói: “Lệnh phi, hôm nay là sinh nhật của muội, hôm qua Hoàng thượng có dặn Nội vụ phủ đưa các loại trang sức đến Vĩnh Thọ cung, ngoài ra còn ban thưởng những vật khác nữa.

Chúng ta cũng xin chúc mừng muội muội có chi hỉ như vậy”
Yến Uyển chợt nghe Như Ý nhắc tới sinh nhật của mình cho nên cũng liền vội tươi cười: “Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm”.
Như Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc thản nhiên: “Xem ra tối nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi ở Vĩnh Thọ cung, muội hãy hầu hạ cho tốt”
Yến Uyển nghe Như Ý nói chuyện với mình cứ như là giọng điệu của đại phụ nói chuyện với kẻ thiếp thị hèn mọn.

Nàng nghĩ Như Ý trước đây cũng chỉ là thị thiếp mà lên nắm được ngôi vị Hoàng hậu mà thôi cho nên nàng cảm thấy lồng ngực như bị ai đánh một cái thật đau rồi lại được xoa dịu lại, dù có đau đớn cỡ nào thì nàng cũng chỉ phải tươi cười mà thôi.

Mọi người cùng nhau nói đùa rồi cũng quay về.
Quả nhiên sau giờ ngọ, Hoàng đế phái tiểu thái giám Tiến Trung đến Vĩnh Thọ cung truyền chỉ, nói Yến Uyển hãy chuẩn bị tiếp giá.

Tiến Trung cười nói nịnh hót không thôi.

Xuân Thiền hiểu được tâm tư Yến Uyển cho nên vội nói: “Nương nương, nương nương xem Tiến Trung có bộ dáng láu cá kìa, cứ xem nương nương là người thân thiết”
Yến Uyển lấy một chiếc vòng tay phỉ thúy khảm trân châu, cười nói: “Bổn cung chịu thân thiết với Tiến Trung cũng là vì Tiến Trung và bổn cung đã từng quen nhau.

Tiến Trung, ngươi thấy có đúng không?”
Tiến Trung vội tạ ơn nói: “Nô tài đa tạ nương nương thương nhớ”
Yến Uyển thử đeo chiếc vòng tay kia rồi lắc đầu, thuận thế tháo ra mà đặt ở trong tay Tiến Trung: “Năm đó Hoàng hậu đã ban thưởng sư phụ Lý Ngọc của ngươi thế nào thì bổn cung cũng sẽ ban thưởng cho ngươi như vậy.

Ngày sau ngươi cũng sẽ thành sư phụ như sư phụ của ngươi hôm nay cho nên ngươi đừng quên ai đã đối đãi tốt với ngươi”.
Tiến Trung vội nhận lấy chiếc vòng tay, không biết hắn cố tình hay vô tình mà chạm vào cổ tay áo Yến Uyển và cúi đầu nói: “Nương nương dạy bảo, nô tài luôn luôn ghi nhớ trong lòng.


Lúc trước trong nhà nô tài thiếu tiền, tiền tiêu vặt hàng tháng của nô tài không đủ, cũng may có nương nương luôn luôn giúp đỡ người nhà nô tài.

Đại ân đại đức của nương nương, nô tài có chết cũng không quên”.
Yến Uyển cười nhợt nhạt: “Giúp đỡ đó cũng chỉ giúp đỡ nhất thời, chứ không phải giúp đỡ cả đời.

Nếu ngươi muốn cả đời người nhà không thiếu tiền thì đừng dựa vào người khác nữa mà hãy tự mình cố gắng đi.

Ở trước mặt Hoàng thượng, ngươi cứ hầu hạ cho tốt vào , thế nào tiền đồ của ngươi cũng sẽ tốt đẹp cả thôi”.
Tiến Trung nắm chặt đôi tay, ngàn vạn tạ ân rồi lui ra ngoài.
Xuân Thiền liếc mắt nhìn Tiến Trung đi xa thì mới mắng một cái: “Nương nương có thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nương nương không buông không? Đúng là không biết tự lượng sức mình mà vô lễ như vậy”
Ánh mắt Yến Uyển lạnh lẽo, nhìn cánh tay áo mà Tiến Trung vừa mới chạm vào: “Hãy hầu bổn cung đi thay y phục, cái xiêm y này hãy bỏ đi, bổn cung sẽ không mặc lại nữa”.
Xuân Thiền lập tức đáp ứng mà đỡ Yến Uyển đi vào trong.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng nhợt nhạt như màu bạc.

Yến Uyển liếc mắt nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng nói vòng eo thần thiếp nhỏ nhắn, thích hợp mặt bộ xiêm y dài thế này cho nên thần thiếp mới dám thử một lần.

Hoàng thượng nói cái gì là Hán gia Mãn gia chứ? Đều là Hoàng thượng trêu chọc thần thiếp”.

Nàng vừa dứt lời rồi cúi đầu hát lên.

Nàng chậm rãi xướng bài côn khúc “Trường Sinh điện”
“Kia quân vương trông nom được tự Minh Châu không hai, cả ngày nâng lên tại chưởng.

Tái quá kia hán phi tại Chiêu Dương.

Nhưng chính là Ngọc Lâu trung sào Phỉ Thúy, kim điện khóa lại Uyên Ương, tiêu ôi trú bàng.

Thẳng biến thành kia quan gia luyến tiếc nửa khắc, Tâm nhi thượng.

Bảo vệ tình trường, chiếm đoạn nhu hương, mỹ cam cam viết không được phong lưu trướng.

Đi tư cũng tọa một đôi, quả nhiên là hoan nùng yêu trưởng, giành được nguyệt dạ hoa triêu cùng thụ hưởng.”
Hoàng đế nắm mắt lắng nghe rồi cười rộ lên: “Lệnh phi, đúng là chỉ có nàng khiến trẫm vui mừng”
Sóng mắt Yến Uyển mềm mại bao lấy thân thể Hoàng đế, không chịu buông ra một chút, nói: “Nếu như thần thiếp giống với những người khác thì Hoàng thượng sẽ không thích thần thiếp, mà Hoàng thượng thích thần thiếp thì người khác sẽ không thích thần thiếp.

Không biết có bao nhiêu người nói sau lưng thần thiếp, nói thần thiếp là tà hoa nhập thất”
Hoàng đế cười to nói: “Tà sao? Sao lại là tà?”
Dáng người Yến Uyển như cành liễu cong theo trong gió, nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng đế.


Nàng dịu dàng nói: “Nói thần thiếp tà thu hút Hoàng thượng như vậy, tà giữ lại Hoàng thượng”
“Có nói tà câu dẫn trẫm không?”.

Hoàng đế vuốt ve khuôn mặt của nàng rồi suy nghĩ nói: “Để xem tà thắng hay là chính thắng”
Yến Uyển xoay lưng qua, nũng nịu nói: “Hoàng thượng biết rõ, Hoàng thượng thánh minh”.
Hoàng đế ôm chầm lấy nàng rồi cười vang nói: “Trẫm thích nàng tà thì sao nào? Cho nên trẫm thích nàng, đang lúc bàn chuyện chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ mà vẫn còn nhớ thương đến sinh thần của nàng”.

Hai gò má Hoàng đế hồng hào mà tới gần nàng, thở ra hơi rượu ngọt ngào: “Tất nhiên kim qua thiết mã có thể khiến một nam nhân hùng tâm vạn trượng nhưng đối với một hoa lúm đồng tiền như thế này, trăm chuyển nhu tình thì mới là cái thoải mái tự tại chân chính nhất”.
Yến Uyển cười duyên, run rẩy hết cả người mà ngã vào trong lòng Hoàng đế.

Hoàng đế ôm nàng, ngửa đầu đổ rượu vào cổ họng.

Môi hắn đã thâm đen, hiển nhiên đã say đến mức cực điểm, hắn ngưng mắt nhìn nàng.

Yến Uyển cười xa xăm, nàng nhẫn nhịn thừa dịp lúc Hoàng đế đang say mà nàng nhịn không được mà hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, rốt cuộc Hoàng thượng thích thần thiếp ở điểm gì?”
Trán Hoàng đế tựa vào tựa vào trên vai nàng nói: “Tính tình nàng nhu uyển như tơ, thiện giải nhân ý*, lại thành thạo đủ cách, càng hát Côn Khúc hay.

Mỗi lần trẫm nghe nàng xướng Côn Khúc thì cứ cảm thấy cả thể xác và tình thân vui sướng”
(*Thiện giải nhân ý nghĩa là am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người)
Trong lòng Yến Uyển hơi buông lòng: “Nhưng mà thần thiếp cũng không còn trẻ nữa.

Trong cung có Dĩnh tần, Hãn tần, Tấn tần, Khánh tần đều xinh đẹp trẻ tuổi hơn thần thiếp, sao Hoàng thượng không đi đến vui vẻ với các nàng ấy?”
Men say Hoàng đế thâm trầm: “Các nàng ta xinh đẹp nhưng cái xinh đẹp lại không giống nhau.

Dĩnh tần la Yên Chi phía Bắc, Hãn tần là giai lệ phương Nam, Tấn tần khuê tú thế gia, Khánh tần là một cô gái nhỏ.

Còn nàng, Lệnh phi nàng…” Bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt sáng sủa của Yến Uyển: “Nàng rất giống với Như Ý lúc còn trẻ, có đôi khi trẫm nhìn nàng mà cứ ngỡ Như Ý vẫn còn trẻ mà đang ở bên cạnh trẫm, vẫn chưa từng mất đi”
Dường như Yến Uyển như nhận một cái tát đau đớn, bất ngờ mà không kịp đề phòng, đánh cho nàng đến mức đôi mắt xuất hiện đầy sao, đầu óc choáng váng.

Nàng chỉ cảm thấy trên gương mặt nóng bừng, nóng đến mức khiến nàng phát đau mà sắp rơi nước mắt xuống.

Nàng cắn môi chết đứng.

Cái đau đớn như vậy cũng chỉ có Hoàng đế mới ban cho nàng cái nhục nhã lớn.

Yến Uyển cũng biết nàng và Như Ý giống nhau thế nhưng từ trước đến nay nàng không nghĩ đó là cái duyên cớ duy nhất mà nàng được sủng ái.

Nàng hiểu được nàng tốt thế nào, nàng hiểu được nhưng mà nàng lại chưa từng nghĩ, hắn sẽ không có chút nào kiêng kị mà nói thẳng trước mặt nàng như vậy.
Hắn hồn nhiên không để ý rằng lời nói thật sự kia đã làm nàng xấu hổ, làm nàng nhục nhã, làm nàng đau đớn.

Có gió đêm nhẹ nhàng gõ cửa, nàng suy nghĩ mông lung, nàng đã từng nghĩ nàng đã có một nam nhân chân chính, tâm ý của nàng sẽ dành cho một nam nhân tốt kia, rốt cuộc nàng cũng dễ dàng bị cô phụ như vậy.

WebTru yenOn linez.

com
Hóa ra cái người đang ở trước mắt nàng, cái người mà da thịt nàng đang quấn chặt, cái người mà nàng nghĩ cả đời sẽ bên cạnh, nàng cũng chỉ là hình bóng khác trong mắt hắn.
Nàng nhìn Hoàng đế đang say khướt mà nhịn không được cái cười lạnh trong lòng.

Như Ý sao? Hắn gọi khuê danh của Hoàng hậu như vậy sao? Hắn gọi Dĩnh tần, Hãn tần, Khánh tần, Tấn tần, còn có mình là Lệnh phi, hắn lúc nào cũng gọi cái phong hào danh vị, hắn hoàn toàn đã quên tên của các nàng.


Hóa ra các nàng ở trong lòng hắn cũng chỉ là các danh vị phong hào.

Người với người, rốt cuộc lại không giống nhau.
Nàng khẽ thở dài một hơi, dùng cái suy nghĩ này để bình phục cái tâm tình kích động của mình.

Nàng vươn tay lấy cốc rượu mà ngửa đầu uống hết.

Mặc dù rượu cay độc ngọt ngào nhưng khi uống vào lại cảm thất mát mẻ dễ chịu.

Lồng ngực nàng đau đớn, khó chịu.

Hoàng đế chỉ chú tâm vào việc uống rượu mà hồn nhiên không để ý đến cái khác thường của nàng.

Yến Uyển suy nghĩ, có lẽ nàng đã ở trong chốn thâm cung nhiều năm, nàng cũng đã học xong cái âm thầm chịu đựng.
Hoàng đế yêu thương nhì nàng: “Trẫm nhìn nàng tựa như nhìn Như Ý năm đó nhưng tính tình của nàng mềm mại hơn Như Ý.

Như Ý, Như Ý, cho dù nàng ấy cũng có lúc ôn nhu nhưng cũng có lúc lại cương liệt mạnh mẽ”.
Đêm ngày 23 tháng Mười là cái đêm mà khuôn mặt Yến Uyển mất đi huyết sắc mà trở nên tái nhợt cực điểm.

Yến Uyển trơ mắt nhìn Hoàng đế rời đi, cả đám người đi theo phía sau cũng biến mất, lúc này đây chỉ có tiếng gió tịch mịch gào thét cùng với nàng.

Nàng muốn kêu gào nhưng mà nàng biết rõ cũng chỉ là vô dụng mà chỉ phải nhẫn nhịn xuống.

Có cái khí lực yếu đuối quây lấy người nàng, nàng nằm trong lòng Xuân Thiền mà rơi nước mắt xuống: “Hoàng thượng ghét bỏ bổn cung, Hoàng thượng đọc thơ mà bổn cung không hiểu gì cả”.
Xuân Thiền vội khuyên nhủ: “Nương nương đừng để ý, ở trong cung này có ai hiểu được thơ từ người Hán đâu chứ.

Ngoại trừ Hoàng hậu, ngay cả Thư phi và Tuệ Hiền Hoàng quý phi đã chết thì cũng chẳng còn ai biết nữa”
Yến Uyển lặng yên rơi lệ: “Bổn cung cũng có chút xuất thân, cũng có sư phụ dạy dỗ thi thư nhưng lúc a mã bổn cung còn sống thì không rảnh để bận tâm đến điều này, trong lòng a mã cũng chỉ có con trai mà không có con gái.

Lúc a mã qua đời thì không còn có cơ hội nào nữa.

Mỗi khi bổn cung gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu đàm luận thi thư thì trong lòng luôn cảm thấy hâm mộ.

Vì sao lúc trước bổn cung lại học hỏi qua loa như vậy chứ?”
Trên tay Xuân Thiền có vài phần khí lực mà đỡ lấy Yến Uyển: “Lúc trước hãy cho qua đi, nương nương, chúng ta vẫn còn ngày sau nữa cơ mà”
Yến Uyển vội đứng thẳng thân người, trong nháy mắt giọng nói trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Đúng.

Chúng ta còn ngày sau nữa!”.

Nàng thoáng dừng lại: “Xuân Thiền, khuôn mặt bổn cung có giống Hoàng hậu không?”
Xuân Thiền cẩn thận nhìn thật lâu rồi sợ hãi nói: “Chỉ có giống một chút nhưng cũng không giống nhiều lắm ạ”
Yến Uyển cười lạnh nói: “Cho dù khuôn mặt có giống thì tâm ý của bổn cung sẽ không giống nàng ta”
Lời nói Yến Uyển phân tán trong gió, đáp lại lời của nàng cũng chỉ có vài tiếng chó sủa xa xa.

Trên mặt Yến Uyển chợt lóe một tia chán ghét, nói: “Người đáng ghét mà người nuôi chó cũng đáng ghét”
Xuân Thiền vội khuyên nhủ: “Nương nương chán ghét cũng được! Dù sao người bệnh chết vì chó mèo cũng nhiều”
Trong lòng Yến Uyển xuất hiện một điều gì đó khiến nàng mỉm cười không nói gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện