Nhưng mà bóng đêm như nước thủy triều, vô thanh vô tức liền bao khắp bầu trời.

Hoàng đế lệnh cho Lý Ngọc đến truyền lời nói tiền tuyến sáu trăm dặm có cấp báo về nói muốn cùng quần thần nghị sự, thật sự không thể ra ngoài.

Lý Ngọc nói rõ ràng: “Đại quân tiên phong tiến đến bờ sông Y Lê, Đạt Ngõa Tề vẫn chấp mê bất ngộ mà dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Đạt Ngõa Tề dẫn bộ vạn người lui cư về phía núi Y Lê Tây Bắc cố thủ, được ăn cả ngã về không.

Hoàng thượng nhận được tin báo thì liền bận rộn cho đến lúc này, ngay cả bữa tối cũng chỉ dùng qua loa”
Như Ý hiểu rõ, cũng không miễn cưỡng cho nên liền nói: “Hoàng thượng chuyên tâm chính sự, bổn cung hiểu rõ và cũng nhất định thông cảm.

Bổn cung sẽ thay Hoàng thượng sao chép kinh văn, tế cáo với Cảnh Hủy”.
Cùng đi theo Lý Ngọc, còn có Lăng Vân Triệt, hắn khom cười cúi xuống, khuôn mặt chứa đầy chân thành và bi thương: “Vi thần đã thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép vi thần cùng với Lý công công đưa tiễn Hòa Nghi công chúa một đoạn đường”.

Giọng nói hắn nhẹ nhàng: “Chung quy, công chúa cũng ra đi trong lòng vi thần”
Như Ý nhớ tới lúc Cảnh Hủy ra đi, trong mắt hiện lên một tia ẩm ướt: “Đúng vậy.

Lăng đại nhân, cảm ơn khanh đã cho Cảnh Hủy ra đi không phải xấu hổ”.
Hắn khom người, thần sắc ảm đạm mà bi thương: “Đó là bổn phận của vi thần”
Hải Lan mặc bộ y phục màu xanh bạc, mang theo Vĩnh Kỳ bên cạnh, trên tay Vĩnh Kỳ cầm một cái túi lụa màu trắng, bên trong chứa tro than để dẫn hồn Cảnh Hủy, nàng nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên đi triệu hồi linh hồn Ngũ công chúa quay về đi”
Bóng đêm mờ mịt, đi trước Như Ý và Hải Lan là các cung nữ cầm đèn hoa đăng dẫn đưỡng, Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt bảo vệ đi ở phía sau, chậm rãi đi về phía trước.

Đêm nay cũng không quá tối, phía chân trời còn có trăng xanh chiếu xuống, bầu trời có nhiều ngôi sao nhấp nháy, bởi vì đã sớm phân phó chi lễ Ngũ thất cho Cảnh Hủy cho nên Nội vụ phủ đã sớm chuẩn bị, đem lồng đèn hoa đăng màu trắng treo khắp cung tường.
Như Ý khoác một chiếc áo choàng mộc mạc vô cùng, lại được treo hai quả chuông bạc rũ xuống, đó là hai quả chuông mà Cảnh Hủy rất yêu thích, Như Ý hy vọng Cảnh Hủy nếu nghe được tiếng chuông quen thuộc thì sẽ tìm đến nàng.

Dung Bội ôm Vĩnh Cơ vào lòng, Vĩnh Cơ và Vĩnh Kỳ đều xách một cái đèn lồng nho nhỏ được trang trí lưu ly hoa văn.

Như Ý nhẹ giọng nói: “Đôi đèn lồng này là vật mà Cảnh Hủy rất yêu thích”.

Nàng chưa nói xong thì trong hốc mắt lại ẩm ướt, nàng đành phải lấy một ít tro than trong tay Hải Lan mà tung ra ngoài để che giấu cái thương cảm của chính mình.
Vĩnh Kỳ hiểu chuyện: “Hoàng ngạch nương, nhi thần sẽ soi đường cho muội muội, hy vọng muội muội có thể thấy được tro than dưới đất mà đi theo chúng ta”.
Vĩnh Cơ cùng nói: “Ngạch nương, nhi thần cùng sẽ làm theo Ngũ ca ca”
Như Ý lấy một ít tro than rải xuống đất: “Con ngoan lắm, làm như vậy thì muội muội sẽ không bị lạc đường.

Muội muội có thể tìm được chúng ta, cùng chúng ta đi cuối đoạn đường này”
Lăng Vân Triệt đứng ở bên cạnh Như Ý, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương đừng khổ sở, cẩn thận gió thổi tro than bay vào mắt của nương nương”
Trên lông mi Như Ý còn vương một giọt nước mắt trong suốt, nàng cố gắng nhẫn nhịn xuống rồi quay đầu đi chỗ khác nói: “Chỉ mong tối nay gió đừng lớn quá, đừng thổi tan những tro than này mà khiến Cảnh Hủy không tìm được về nhà”
Lăng Vân Triệt nhẹ nhàng mà ấm áp: “Sẽ không có đâu ạ.

Hòa Nghi công chúa trí tuệ hơn người, công chúa biết nương nương đang đợi thì sẽ nhất định trở về thôi ạ”
Như Ý không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ khanh”
Nàng vẫn không lấy tên chức quan của hắn để gọi hắn mà chỉ nói ngắn gọn một câu như bình thường hay gọi: “Lăng đại nhân”, bất giác hắn cảm thấy thân thiết nhưng mà cho dù hắn có bao nhiêu tình cảm thì cũng chỉ phải lấy tư thái khiêm tốn cung kính đứng bên cạnh Như Ý cũng như Lý Ngọc.

Lăng Vân Triệt nhìn thấy bóng dáng đẹp đẽ và gầy yếu của Như Ý, chiếc trâm cài tóc buông xuống lại bị gió thổi qua, lân quang lóe sáng.

Hắn bảo vệ nàng ở phía sau, đi ngang qua đường phố dài, hai bên đường là bức hồng tường cao ngời ngợi.
Linh đường của Cảnh Hủy được bố trí trong Vũ Hoa các, phía sau là Phạm âm tầng tầng của Bảo Hoa điện, các pháp sư liên tục tụng kinh văn, không chút dừng lại.

Vĩnh Cơ xách đèn lồng, học theo Vĩnh Kỳ, lệnh cho đám cung nhân lên nóc mái nhà mà đập vỡ ngói xuống đất, cố gắng kêu to: “Muội muội trở về rồi! Cảnh Hủy, muội quay về rồi!”
Vĩnh Kỳ cố gắng nhẫn nhịn cái âm thanh nghẹn ngào, giọng nói Vĩnh Cơ vừa mang tính trẻ con vừa mang theo tiếng khóc lóc dày đặc, vô hạn mong mỏi mà thương tâm.

Có lẽ trong lòng nho nhỏ của hắn, hắn nghĩ chỉ cần cao giọng kêu gọi như vậy thì muội muội sẽ quay lại bên cạnh hắn, cùng hắn chơi đùa, cùng nhau vui cười như ngày xưa.
Như Ý quỳ trong linh đường, đem Hướng sinh chú đã tự tay sao chép và tiền giấy đốt trong lò lửa.

Chợt có tiếng ếch vang lên, bay lọt vào tai Như Ý, nàng có chút hoảng hốt, nước mắt trào ra không ngừng và rơi vào chậu than đang cháy, khiến cho ngọn lửa phụt cao trong nháy mắt: “Cảnh Hủy rất thích nghe tiếng ếch kêu, mỗi lần nghe được đều cười to.

Nhưng năm nay nó đã không còn nghe được nữa rồi”.
Hải Lan mỉm cười ấm áp, giọng nói chân thành nhu lệ, nàng thong dong lau đi giọt nước mắt trong suốt bên má của Như Ý: “Tỷ tỷ, Cảnh Hủy đang ở bên cạnh chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi, những tiếng ếch kêu vang này, chắc chắn Cảnh Hủy có thể nghe được.

Tất nhiên, công chúa cũng sẽ biết tỷ tỷ đang đau lòng”
Hải Lan phủi cổ tay áo của Như Ý xuống, rồi lấy ít tiền giấy đốt cháy, tro tàn bay lên như bươm bướm, đôi mắt chứa đầy cái lo lắng và thân thiết vô hạn: “Tỷ tỷ đau lòng quá mức, người cũng gầy yếu cả rồi.

Cảnh Hủy hiểu chuyện như vậy, nếu thấy tỷ tỷ đau lòng thì nhất định Cảnh Hủy cũng sẽ đau lòng”.
Như Ý cố gắng gật đâu: “Muội yên tâm”.

Nàng lấy chiếc kinh Phật cuối cùng đem đốt cháy rồi đứng lên nói: “Lý công công, Lăng đại nhân, các khanh cũng đến hầu Cảnh Hủy đi.

Cảnh Hủy thích náo nhiệt nhiều người, nó không thích tịch mịch đâu”
Lý Ngọc khom người đi vào và cùng Lăng Vân Triệt dâng hương cúi đầu hành lễ trước linh tiền Cảnh Hủy.
Lễ nghi cũng đã xong, mọi người cũng cất bước quay về, ánh trăng bạc bẽo treo ở trên cao, ánh sáng có chút mơ hồ, không chút nào sáng sủa, chỉ có cung nhân dẫn đường cầm cây đèn đi ở phía trước.

Bỗng nhiên đằng trước khúc ngoặt, có ánh liễn kiệu màu vàng chợt lóe, Dung Bội kinh sợ quay đầu nói: “Nương nương, là ngự giá Hoàng thượng”
Như Ý ngẩn người ra rồi ngưng thần nhìn lại, có vô hạn chua xót ở trong tim: “Lý Ngọc, Hoàng thượng xử lý xong chính sự rồi sao?”
Lý Ngọc nhìn về phía Hoàng thượng đang đi, có chút do dự nói: “Đại khái là đã xong bận rộn rồi ạ”
Hải Lan thấp giọng hỏi: “Dường như Hoàng thượng đến Hàm Phúc cung của Dĩnh tần, Hoàng thượng đi thăm Dĩnh tần sao?”
Dung Bội bất mãn, ôm chặt Vĩnh Cơ trong lòng, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngũ thất của công chúa, Hoàng thượng bận rộn chuyện tiền triều nên không đi.

Sao bây giờ bước đến hậu cung mà không ở bên cạnh nương nương mà đi đến chỗ của Dĩnh tần chứ?”
Vĩnh Kỳ vội vàng kéo tay Dung Bội, nghiêm nghị nói: “Dung cô cô đừng nói nữa”
Như Ý hiểu ý của Vĩnh Kỳ, nàng chạm nhẹ vào cái trán của Vĩnh Cơ, cười khổ nói: “Tất nhiên Hoàng thượng có đạo lý của Hoàng thượng.

Những lời này đừng nói trước mặt con nhỏ”
Lý Ngọc nhẹ nhàng nói: “Hôm nay là sinh thần của Dĩnh tần nương nương”
Dung Bội đem Vĩnh Cơ đưa cho Tam Bảo ôm, mắng nói: “Sinh thần của Dĩnh tần quan trọng hơn ngày Ngũ thất của công chúa chúng ta sao?”
Như Ý nhìn lên bầu trời, mây đen đang che khuất ánh trăng, ảm đạm nói: “Sinh thần là chuyện cao hứng, ngũ thất là chuyện thương tâm, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”
“Nhưng công chúa là con của con vợ cả Hoàng thượng…” Dung Bội thấy tim Như Ý như bị dao cắt cho nên nàng cũng không dám nói nữa.
Thần sắc Hải Lan lạnh nhạt: “Tính tình Hoàng thượng vốn chỉ thích nói chuyện tốt, không muốn nói chuyện xấu.


Huống chi chuyện vui trước mặt, chuyện buồn đã cũ cũng là tính tình bình thường của con người mà thôi”.
Trong khoảng khắc kia, Như Ý cười nhưng mà Lăng Vân Triệt lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng đau đớn bi thương, phảng phất cái việc nhiều nước mắt thua kém so với cái nụ cười đó.

Con ngươi u oán đen sâu của nàng xẹt qua mắt hắn.

Tim Lăng Vân Triệt đột nhiên run rẩy một chút, dường như là bị kim châm xuyên thấu, đau đớn vô cùng.
Như Ý đứng một mình trong gió, bất chợt nàng rùng mình một cái.

Hải Lan vội lấy thân che chở cho nàng, nhẹ giọng nói: “Đêm khuya lạnh, tỷ tỷ mau trở về đi”
Trong nháy mắt như vậy, đột nhiên Lăng Vân Triệt cởi chiếc áo choàng quan phục bên ngoài xuống rất nhanh rồi choàng lên đôi vai thon gầy của Như Ý để ngăn trở gió lạnh thổi vào người nàng.

Năm tháng đằng đẳng trôi qua, cho dù quần áo có đạm bạc nhưng cũng có chút ấm áp.

Hắn đỡ cánh tay Như Ý nói: “Vi thần sẽ hầu hạ Hoàng hậu nương nương đi tiếp đoạn đường đau lòng này”.
Trong ánh mắt Hải Lan mơ hồ hiện lên một tia nghi ngờ mà nhìn chằm chằm về phía Lăng Vân Triệt.

Hắn thoáng dừng lại: “Du phi nương nương và Lý công công cũng sẽ cùng hầu hạ Hoàng hậu nương nương đi tiếp”
Sắc mặt Hải Lan thoáng hòa hoãn, trầm giọng nói: “Đúng, muội sẽ vẫn ở bên tỷ tỷ.

Lúc trước muội đã nói lời này thì bây giờ và về sau cũng vẫn giống như vậy”.
Lăng Vân Triệt không dám nhiều lời, chỉ cùng theo mọi người yên lặng quay về Dực Khôn cung.
Đêm nay, Yến Uyển phụng dưỡng dùng bữa tối cùng với Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện, nàng muốn thuận thế lúc buồn thảm thế này để cùng làm bạn với Hoàng đế vượt qua cái đêm tịch mịch trong cung nhưng Hoàng đế vô tâm không chú ý đến nàng, sau khi dùng bữa hắn liền đến Ngự Thư phòng cùng với các đại thần thương nghị chiến sự Chuẩn Cát Nhĩ.
Yến Uyển ở lại trong Noãn các nhàm chán chờ đợi Hoàng đế, từng giây từng phút canh giờ chậm rãi trôi qua, Hoàng đế bước ra Ngự Thư phòng, nàng cực kỳ cao hứng mà nghênh đón.

Hoàng đế đẩy nàng ra, cười nói áy náy: “Trẫm đi thăm Dĩnh tần một chút, hôm nay là sinh thần của nàng ấy”
Đương nhiên Yến Uyển biết có nguyên do trong đó.

Tộc nhân của Dĩnh tần vì Hoàng đế mà xuất lực bình định Chuẩn Cát Nhĩ, huống chi Mãn Mông một nhà, Mông Cổ vẫn là hậu thuẫn lớn nhất của Đại Thanh cho nên Hoàng đế thập phần chiếu cố đến Dĩnh tần.
Mỗi lần Yến Uyển nghĩ đến gia thế của mình mà vẫn luôn tiếc hận, giờ phút này tất nhiên nàng không vui nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, nàng chỉ có thể lấy cái ôn nhu như nước nói: “Hoàng thượng, đêm nay là ngày ngũ thất của Hòa Nghi công chúa.

Thần thiếp sợ Hoàng thượng thấy được mà thương tình cho nên mới đến Dưỡng Tâm điện làm bạn với Hoàng thượng, Hoàng thượng cần gì phải bước đến hậu cung nữa ạ?”
Hoàng đế mỉm cười có lệ, chỉ nói: “Canh giờ này, Hoàng hậu cũng đã làm xong nghi lễ ở Vũ Hoa các rồi, chỉ là hôm nay là sinh thần của Dĩnh tần cho nên trẫm nhất định phải đi thăm nàng ấy”.
Yến Uyển thấy khuyên không được cho nên miễn cưỡng cười nói: “Nếu Hoàng thượng muốn đi thì phải đi sớm, cần gì vào lúc này mới đến với Dĩnh tần muội muội chứ ạ? Thần thiếp chỉ sợ ngày mai Hoàng thượng vào triều sẽ cảm thấy vất vả mệt mỏi thôi”.
Hoàng đế ngẩn người ra cười nói: “Nàng không biết rồi.

Cả ngày hôm nay trẫm không để ý đến Dĩnh tần, chỉ sợ nàng ấy đang nổi giận vì trẫm không biết chuyện sinh thần của nàng ấy nhưng nàng ấy không dám để lộ ra ngoài mà thôi.

Nếu lúc này trẫm đến với nàng ấy thì sẽ khiến nàng ấy vừa mừng lại vừa sợ”
Tuy rằng trong lòng Yến Uyển nổi giận nhưng nàng cũng chỉ phải cười xu nịnh nói: “Hoàng thượng cứ thích trêu trọc tâm tư người khác như vậy”
Hoàng đế dò xét trong đôi mắt của nàng: “Nàng không thích sao?”
Yến Uyển chỉ phải cười nói: “Hoàng thượng đã quen giễu cợt thần thiếp rồi.

Nếu đã như vậy thì thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng”.
Đợi đến khi nhìn thấy Hoàng đế rời đi thì Xuân Thiền mới đỡ tay Yến Uyển rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Trên đường đi về, nàng có chút rầu rĩ, Xuân Thiền nói: “Nương nương, Hoàng thượng có đến thăm Dĩnh tần hay không thì kỳ thật cũng không quan trọng lắm, chỉ là sao nương nương lại nhắc tới nghi lễ ngũ thất của Ngũ công chúa vậy ạ?”
Yến Uyển cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Sao bổn cung không biết mấy ngày nay Hoàng thượng đau lòng về chuyện Ngũ công chúa được chứ? Trước khi chết Ngũ công chúa có bộ dáng gì, điên cuồng như thế nào, chỉ sợ cả đời này Hoàng thượng không thể quên được mà thôi.

Mà chuyện này, tất cả mọi người trong lục cung nhìn nhận ai đã làm nào?”
Xuân Thiền mỉm cười: “Tất nhiên là Gia quý phi không thoát được can hệ”
“Đúng”.

Khóe môi Yến Uyển hiện lên một tia cười sắc đắc ý: “Nhưng vì sao Hoàng thượng không lập tức xủ trí Gia quý phi chứ? Dựa vào tính tình Hoàng thượng, cho dù ái nữ của Hoàng thượng bị thương nhưng lại không lập tức xử trí là vì Gia quý phi được sủng ái nhiều năm, cũng bởi vì ba đứa con trai của nàng và địa vị mẫu tộc Lý triều.

Hoàng thượng khó xử nên không biết nên xử trí thế nào, cho dù đã xác định được hung phạm nhưng Hoàng thượng xứ trí Gia quý phi không được, không cho Ngũ công chúa được một cái công đạo cho nên tất nhiên phải khó xử”.
Trong tay nàng cầm chiếc quạt tròn, nhẹ nhàng lay động: “Đứa con của Gia quý phi thì một đứa bị Hoàng thượng lạnh nhạt, một đứa bị tàn phế suốt đời, đúng là không tốt! Bổn cung còn nghĩ rằng mấy cái ngân châm kia đủ để đưa Vĩnh Tuyền đến Tây Thiên gặp Phật tổ nữa chứ”
“Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.

Cái chân tàn phế này của con người, thân người làm ngạch nương chịu sự thất sủng cấm túc mà phải sống trơ mắt nhìn thấy, đó mới là khổ đau.

Nếu như chết xong mọi chuyện chấm hết thì chẳng còn ý nghĩa gì cả”.

Xuân Thiền cười: “Ngày ấy Lan Thúy có khoe với nô tỳ, nói mới gặp được thị vệ Khôn Ninh cung là Triệu Cửu Tiêu”
“Triệu Cửu Tiêu sao?” Yến Uyển cảnh giác: “Hắn và Lan Thúy đã nói gì với nhau? Bọn họ sao quen biết được?”
Xuân Thiền cười nói: “Nương nương không nhớ cái lần triệu Triệu Cửu Tiêu đến Vĩnh Thọ cung và lệnh cho Lan Thúy đưa hắn đến sao ạ? Sợ là lúc đó đã quen biết rồi.

Cái tiểu tứ ngốc nghếch kia coi trọng Lan Thúy, mỗi lần đến ngày 15, chúng ta đến Khôn Ninh cung thì hắn đều nói chuyện với Lan Thúy nhưng Lan Thúy lại không để ý đến hắn, càng như vậy thì hắn lại càng quấn quít nói chuyện với Lan Thúy.

Có lần hắn cùng uống rượu với ngự tiền trước mặt Hoàng thượng là Lăng đại nhân, Lan Thúy có nói thấy hắn cầm mấy cái ngân châm, ngày đó chính là ngày trở về của Lăng đại nhân sau khi đi điều tra chuyện Bát a ca bị ngã ngựa ở trường ngựa”.
Nàng thấy thần sắc Yến Uyển dần dần trịnh trọng: “Chuyện quan trọng như vậy, nô tỳ cũng cố ý hỏi lại Lan Thúy một lần nữa nhưng Lan Thúy nói Triệu Cửu Tiêu cái gì cũng không biết, Tiến Trung cũng nói Lăng đại nhân bẩm báo với Hoàng thượng chuyện điều tra mà không nhắc đến chuyện ngân châm.

Nô tỳ nghĩ Lăng đại nhân trọng tình trọng nghĩa, chỉ sợ là đã tra được dấu vết gì nhưng lại không chịu nói.

Huống chi có rất nhiều chuyện, căn bản không có dấu vết để tra”.
Xuân Thiền nói lời ấy khiến Yến Uyển cảm thấy an tâm.

Có cái cảm động nổi lên khuôn mặt Yến Uyển nhưng lại rất nhanh biến mất mà nhường chỗ cho cái đắc ý.

Yến Uyển vuốt ve cái nhẫn ruby trên ngón tay, chiếc nhẫn mà năm đó Lăng Vân Triệt đã tặng cho nàng, nàng diễm lệ mỉm cười: “Mặc kệ vì cái gì, cũng mặc kệ bổn cung đối với hắn thế nào thì mấy năm nay trong lòng hắn có ai, bổn cung đều biết được.

Cái con người này chỉ có biết mạnh miệng mà thôi”
Xuân Thiền đỡ lấy tay Yến Uyển, khẽ cười nói: “Đúng vậy ạ.

Nương nương đang thịnh niên, ngay cả Hoàng thượng cũng yêu thích không chịu buông tay, huống chi là một thị vệ nhỏ nhoi, cho dù hắn như thế nào thì vẫn luôn nằm trong bàn tay nương nương.


Nếu không năm đó hắn phải chịu bao ủy khuất vì mắc tội trộm cái yếm của Gia quý phi thì sao hắn không nói ra sự thật chứ?”.

Nàng thoáng dừng lại, cười nói bí ẩn: “Nô tỳ còn nghe nói, Lăng đại nhân vẫn luôn ở trong cung hầu việc, rất ít khi quay về nhà cho nên khiến kiều thê lạnh nhạt vắng vẻ mà bất mãn vô cùng”
Khóe môi Yến Uyển càng lúc càng giơ lên cao, tươi cười nói: “Mậu Thiến cũng chỉ là một cung nữ, lại là chỉ hôn của Hoàng thượng thì sao có tình ý gì được cơ chứ?”
Xuân Thiền vội nói: “Không phải trong lòng Lăng đại nhân vẫn còn có nương nương cho nên nhìn ai cũng không vừa mắt sao ạ?”
Yến Uyển mỉm cười: “Khó có được có người hợp tâm ý, chỉ là sao Hoàng thượng….”
Xuân Thiền kính cẩn trả lời: “Đóa hoa Hoàng hậu nương nương đang chính thịnh nhưng rồi cũng đến lúc suy tàn.

Mà đóa hoa của nương nương chỉ mới nở mấy cánh hoa mà thôi, thời điểm tốt đẹp vẫn còn nhiều ở phía sau”
Yến Uyển xua tay nói: “Dù sao thì hôm nay là ngày ngũ thất của Hòa Nghi đoản mệnh, chúng ta cũng đến Dực Khô cung nghe chút tiếng khóc của Hoàng hậu đi”.
Đầu không xa bên kia thì đã thấy được một góc cửa cung của Dực Khôn cung.

Lăng Vân Triệt đứng sau Như Ý, cảm thấy gió lạnh tràn ngập.
Đây là lần cuối cùng.
Đêm nay, hắn có thể cùng nàng đi được một đoạn đường, đây chính là cái hy vọng xa vời khó có được.
Nàng là Hoàng hậu cao cao tại thượng, hắn là ngự tiền thị vệ nhỏ nhoi ở Dưỡng Tâm điện, hắn chỉ có thể từ xa nhìn nàng nhưng lại không thể đi cùng đường với nhau.
Lý Ngọc đứng trước mặt hắn khom người thi lễ: “Hoàng hậu nương nương, Du phi nương nương, đêm đã khuya rồi, hai vị nương nương hãy sớm nghỉ ngơi đi.

Nô tài xin cáo lui trước”.

Ánh mắt hắn liếc nhìn Lăng Vân Triệt, Lăng Vân Triệt hiểu ý, liền nói lại lời của Lý Ngọc, hắn vẫn nhịn không được mà nói thêm: “Hoàng hậu nương nương bảo trọng, ngàn vạn đừng đau lòng nữa”
Hải Lan phất tay nói: “Làm phiền Lý công công và Lăng đại nhân”.

Nàng dừng lại: “Lý công công còn phải đến Hàm Phúc cung hầu hạ Hoàng thượng và Dĩnh tần nữa, ngài mau đi đi”
Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt đứng ở ngoài cửa Dực Khôn cung mà nhìn Như Ý và Hải Lan bước vào rồi mới khom người rời đi.

Hình như Lăng Vân Triệt có chút không đành lòng cho nên bước chân hơi chậm chạp, rốt cuộc cũng nhanh chóng đuổi kịp Lý Ngọc.
Yến Uyển đang đứng ở chỗ rẽ, sắc mắt lạnh lùng đến mức khiến toàn thân đông lạnh.

Xuân Thiền chưa bao giờ thấy Yến Uyển có thần sắc như vậy cho nên nàng bất giác có chút kinh sợ, nhẹ giọng kêu: “Nương nương, nương nương, nương nương làm sao vậy?”
Sóng mắt mê ly Yến Uyển nhìn chăm chú vào phía trước, trong ánh mắt của nàng, hình bóng Lăng Vân Triệt càng lúc càng xa.

Có một chút bi thương, có chút thở dài chạy qua lồng ngực của nàng: “Một nam nhân dùng ánh mắt như vậy để nhìn một nữ nhân, là vì sao vậy?”
Nàng thở dài như vậy, dường như đang tự hỏi chứ không phải hỏi Xuân Thiền.
Xuân Thiền sợ tới mức không dám nói tiếp, chỉ có thể sợ hãi cúi đầu.
Yến Uyển cũng không muốn nghe Xuân Thiền trả lời, chỉ là nàng muốn đắm chìm vào cái thương cảm của chính mình: “Đều đã qua cả rồi… Đều qua rồi!”.

Bỗng dưng ánh mắt nàng nổi lên oán hận: “Nhưng mà, cho dù đó là quá khứ thì bổn cung cũng không chấp nhận được! Nếu đã yêu thích bổn cung nhất thời thì cả đời này phải luôn yêu thích bổn cung, vĩnh viễn không cho thay đổi! Hoàng thượng cũng vậy, hắn cũng vậy, tất cả đều phải giống nhau! Nếu có ai dám thay đổi, bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Tháng Năm năm Càn Long năm 20, tin chiến thắng ở tiền tuyến liên tục báo về.

Đạt Ngõa Tề mang binh đi vào nơi hiểm yếu chống lại nhưng quân giới không nghiêm, mã lực lại yếu kém cho nên quân dân bất an mà đầu hàng.

Hai đạo quân chia thành 2 cánh ở phía Bắc và phía Tây dồn vào địa thế, vây quanh Đạt Ngõa Tề vào nơi sơn núi hiểm trở.

Quân Thanh bất giờ tấn công, Đạt Ngõa Tề và bộ hạ trở tay không kịp, loạn lạc cả đám mà tự giẫm lên nhau bỏ chạy, người chết không thể đếm được, chốc lát lại tan rã.

Đạt Ngõa Tề dẫn 2000 người còn lại hoảng hốt bỏ chạy đến khi bình minh thì bị truy binh đuổi đến.
Hoàng đế vui mừng quá đỗi, liền hạ lệnh đem áp giải Đạt Ngọa Tề và người nhà vào cung, không cho chậm trễ.

Thái hậu đóng cửa Từ Ninh cung mà cầu khẩn nhiều ngày, khi nghe được tin này, vội vàng hỏi: “Đoan Thục sao rồi?”
Phúc Già vui không kìm chế được: “Công chúa không có việc gì cả ạ, hết thảy đều bình an”
Thái hậu nghe vậy vui mừng, thở dài một tiếng: “Ông trời phù hộ Đại Thanh an bình, chỉ là Hoàng đế sẽ xử trí Đạt Ngõa Tề và Đoan Thục trưởng công chúa thế nào?”
Phúc Già cười đến rơi lệ, kích động
nói: “Hoàng thượng ân từ, nói muốn phong Đạt Ngõa Tề thành thân vương, chấp nhận hắn và người nhà ở lại kinh thành, không cần quay về phương Bắc”.

Nàng nói nhanh rồi nói tiếp: “Hoàng thượng hiếu tâm, lấy chuyện bình định được Chuẩn Cát Nhĩ Đạt Ngõa tề mà tế cáo thiên địa, xã tắc, còn muốn vì Thái hậu mà phong chữ ăn mừng.

Huy hiệu đó Nội Vụ phủ cũng đã chọn rồi, là hai chữ: “Dụ Thọ”, có thể thấy được Hoàng thượng có hiếu tâm”
Thái hậu hờ hững mỉm cười, xua tay nói: “Hoàng đế nếu muốn có hiếu thì phải lệnh cho Đoan Thục và cái nghịch thần Đạt Ngõa Tề này đi vào Từ Ninh cung cùng ở với ai gia mới đúng”
Phúc Già thôi mỉm cười, như đóa hoa chợt bay xuống giữa hồ, rồi chìm nghỉm.

Thái hậu thấy Phúc Già im lặng, bất giác vội va lên: “Đoan Thục sao vậy? Không phải ngươi nói nó bình an cả sao?”
Phúc Già cười mà cái nụ cười của nàng khó coi hơn khóc, nàng do dự một chút rồi mới nói: “Thái hậu vạn hỉ, trưởng công chúa đã có thai, cái thai cũng đã được năm tháng!”
Thái hậu ngẩn người ra, Phật châu trong tay rơi xuống đất, nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống ghế, bất giác rơi lệ đầy mặt: “Oan nghiệt! Oan nghiệt! Nói như vậy, Đoan Thục của ai gia và nghịch tặc Đạt Ngõa Tề phải sống với nhau cả đời sao? Vì sao? Vì sao không có ai nói cho ai gia biết chuyện này chứ?”
Phúc Già rơi lệ nói: “Thái hậu, nô tỳ cũng mới vừa biết, nghe Đoan Thục trưởng công chúa vừa mới có thai, cũng đã từng nghĩ đến chuyện phá thai nhưng rốt cuộc lại không nhẫn tâm, không xuống tay được, bây giờ đã không kịp nữa rồi ạ!”
Cái đau thương trên khuôn mặt Thái hậu chợt lóe lên một tia oán khí, nói: “Sao lại không kịp? Chỉ cần bỏ đi đứa trẻ đó thì sẽ xong hết mọi chuyện, Đoan Thục cũng có thể ly hôn với Đạt Ngõa Tề”.
Phúc Già giật mình: “Thái hậu, Thái hậu đừng nói như vậy! Cái thai của công chúa đã lớn như vậy rồi, nếu như loại bỏ đứa trẻ đó, chỉ sợ sẽ làm công chúa bị thương thôi ạ”
Thái hậu ngẩn người ra, thần sắc yếu đuối mà bất lực, tựa vào cánh tay Phúc Già, nước mắt nóng hổi cứ rơi xuống không ngừng: “Đúng vậy, ai gia có thể ác độc với người khác nhưng lại không thể ác độc với con cái của mình được! Mà thôi, đây đều là số mệnh cả rồi”
Phúc Già khóc nói: “Thái hậu, nếu Hoàng thượng quyết định đối xử tử tế với Đạt Ngõa Tề thì cũng nhất định đối xử tử tế với công chúa.

Hoàng thượng có nói, nếu Đạt Ngõa Tề quy thuận đầu hàng thì Hoàng đế cũng sẽ phong tước cho hắn.

Nếu như vậy thì trưởng công chúa cũng có thể ở lại kinh thành cả đời, Thái hậu muốn gặp công chúa thì cũng thấy dễ dàng”.
Thái hậu suy sụp nói: “Cũng được.

Hoàng đế làm việc có hiếu, kỳ thật tâm tính khó có thể dao động được.

Chỉ cần Đoan Thục có thể cùng ai gia sớm chiều gặp nhau, đều thấy bình an với nhau là ai gia cũng không muốn nói gì hơn”.
Như thế, Đạt Ngõa Tề bị giải về kinh, Hoàng đế phong thân vương cho hắn, lại cho Tứ bảo Thiền tự cư trụ.

Đoan Thục vào cung bái kiến Thái hậu, lúc đó cái bụng cũng đã hở ra, đi lại không tiện.


Hai mẹ con từ biệt hơn 20 năm, bất giác gặp lại nhau mà ôm đầu khóc rống trong Từ Ninh cung.

Từ nay về sau Đạt Ngõa Tề cùng với Đoan Thục trưởng công chúa an ổn sống ở kinh thành, chỉ là hắn vẫn không phục, tâm chí nản lòng, mỗi ngày đều sa vào việc ăn uống, ngày đêm không ngớt.

Thân thể hắn cực béo, khuôn mặt lớn hơn cái đĩa, công chúa thấy không vừa mắt cho nên liền thỉnh ý chỉ muốn đến Từ Ninh cung ở.

Hoàng đế cũng cho phép và cũng thành toàn được tình mẹ con của Thái hậu và Đoan Thục trưởng công chúa.
Như thế trong cung cũng an hòa, ngay cả Thái hậu cũng hòa hoãn với Như Ý rất nhiều.
Ngẫu nhiên lúc Như Ý bước vào Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu thì cũng gặp Đoan Thục, tính tình Như Ý và Đoan Thục rất hợp nhau, ước chừng là vì nhìn quen thế sự thay đổi, tính tình Đoan Thục cực kỳ bình thản cũng cực kỳ sang sảng thông thấu, cùng với Như Ý nói chuyện vui đùa.
Hai người nhắc đến chuyện lúc gặp nhau khi còn niên thiếu, bất giác Đoan Thục che miệng cười nói: “Lúc Hoàng tẩu vào cung, lúc đó Hoàng tẩu trang điểm cực kỳ diễm lệ, ngay cả bộ váy hoa cũng được thêu hình mẫu đơn, tinh xảo vô cùng.

Tuy ta là công chúa Hoàng gia nhưng khi thấy cũng không khỏi âm thầm hâm mộ”.
Thật sự lúc đó còn nhỏ, có ai biết được âm thầm chịu đựng là cái gì đâu.

Như Ý liền cười: “Trí nhớ của công chúa thật tốt”
Đoan Thục hơi ảm đạm: “Từ lúc gả xa, chuyện xảy ra trong cung ta đều nhớ rõ trong lòng, nhớ rõ rành mạch, nhớ đến phát điên.

Ngay cả cổ tay áo của ngạch nương có thêu hình gì, có màu sắc gì ta đều nhớ rõ như là nó đang ở trước mắt mình.

Ta còn nhớ rõ, ngày ta xuất giá, ngạch nương còn đeo cho ra một đôi khuyên tai khảm thúy phượng bằng vàng, lại có chiếc vòng tay hồng mã não được khảm hình đôi uyên ương, ta cứ suy nghĩ, uyên ương, uyên ương, sao lại so sánh người với chim chóc cơ chứ?”
Như Ý đang muốn an ủi thì Đoan Thục dừng lại, cười nói trong sáng: “Bây giờ thì tốt rồi, ta cũng đã quay về, sớm chiều có thể gặp được ngạch nương, về sau không cần nhớ nữa”.

Nàng lại nói: “Nhắc đến mới nhớ, lúc đó ta rất thích cái váy mẫu đơn của Hoàng tẩu đang mặc, bây giờ cũng vậy.

Lúc đó ta có sờ một chút mà dường như Hoàng tẩu sợ ta nên lập tức lùi ra xa một chút”
Thái hậu khoanh chân ngồi ở một bên, nghe Đoan Thục cười nói vui vẻ, dường như cho dù có nghe thế nào cũng không thấy đủ.

Thái hậu nghe được chuyện này, liền cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi mà còn nhắc đến chuyện này.

Lúc đó chắc con bướng bỉnh cho nên Hoàng hậu mới không muốn để ý đến con”
Như Ý thấy nhắc đến chuyện cũ, bất giác thổn thức: “Hoàng ngạch nương, không phải do thần thiếp lỗ mãng khác người mà do sợ hãi ạ”
Đoan Thục chậc lưỡi nói: “Tính tình Hoàng hậu thì biết sợ gì chứ?”
Như Ý gật đầu: “Ngày đó Hoàng ngạch nương và cô mẫu thần thiếp không hòa thuận với nhau, thần thiếp theo cô mẫu, nào dám cùng con gái của Hoàng ngạch nương thân cận chứ.

Mà khi lúc còn ở nhà, di nương sinh được con gái, nhiều lần di nương gây ra chuyện gì thì cũng đều trách phạt, tuy thần thiếp là con vợ cả nhưng lại không được a mã yêu thương bằng muội muội cho nên thần thiếp vẫn luôn bị nói là vô dụng cho nên đành phải trốn tránh nhiều thứ”
Đoan Thục “À” lên một tiếng: “Vẫn nghĩ đến xuất thân của Hoàng tẩu, lại là cách cách, không trong nhà cũng khó ở chung như vậy”
Như Ý lạnh nhạt nói: “Người trong thiên hạ, không phải như thế”.

Nàng lại cười: “Năm đó đắc tội với công chúa, không nghĩ công chúa vẫn còn mang thù như thế, xem ra nhất định ngày nào đó phải làm một bàn tiệc, hướng công chúa thỉnh tội thôi”
Thái hậu cũng cười nói: “Các ngươi nhàn rỗi quá rồi đó, lại nhớ kỹ cái này bàn luận cái kia.

Bao nhiêu chuyện xưa mà còn nhắc đến làm gì”
Nếu không có chuyện xưa thì làm sao có được ngày hôm nay.
Nhưng mà buông bỏ những mối ân oán truyền kiếp để cười nói bình thường.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, ngồi nhìn những đám mây lúc hợp lúc tan ở phía chân trời, đàn chim bay về tổ.
Sắp tới mùa hạ, trong cung không chút áng mây, trời càng lúc càng nóng.

Vì Đạt Ngõa Tề chấp nhận đầu hàng, Lý triều cũng phái sứ thần đến kinh, trong triều vui vẻ vô cùng, chỉ là vì hai vị tiểu công chúa mới qua đời cho nên Hoàng đế không muốn đến Viên Minh Viên nghỉ hè mà ở lại trong cung bận rộn chuyện giải quyết sau khi bình định Chuẩn Cát Nhĩ.
Lúc Như Ý ngủ trưa tỉnh dậy, lấy chén nước ô mai mà uống, rồi xoa ngực nói: “Uống cái này không có hương vị gì cả, ngược lại càng cảm thấy tức ngực”
Dung Bội cười nói: “Trời nóng đã nhiều ngày, khẩu vị nương nương không tốt, vẫn luôn phiền muộn khó chịu…”
Dung Bội chưa nói xong thì Như Ý liếc mắt nhìn nàng một cái: “Không cần nhiều lời nữa, mau đỡ bổn cung đứng dậy trang điểm rồi đi gặp Hoàng thượng nào”
Sau giờ ngọ Dưỡng Tâm điện im lặng tịch mịch, Hoàng đế ngồi bên cửa sổ, không có ai bên cạnh, Như Ý ngóng nhìn hắn giống như ngóng nhìn lúc còn trẻ mà ở bên cạnh hắn, chỉ có hắn, chỉ có nàng, không có ai tới quấy rầy cái yên tĩnh của bọn họ
Hoàng đế say mê nhìn tấm bản đồ, lẩm bẩm nói: “Chư bộ Chuẩn Cát Nhĩ nhập vào bản đô… Con đường xuyên núi này hòa nhập vào con đường của Đại Thanh, giấc mộng chờ đợi từ Thánh tổ Khang Hi, rốt cuộc trẫm cũng đã thực hiện được rồi”.

Hắn hưng phấn nhìn về phía Như Ý, trong mắt chứa đầy bình tĩnh và vui sướng: “Như Ý, trẫm đã sai người vẽ lại bản đồ Tân Cương, đem đất đai Chuẩn Cát Nhĩ nhập vào hoàn chỉnh.

Lại phân phó tại sơn trang nghỉ hè phía đông bắc Ninh Tự, lấy chữ Mãn, Hán, Mông khắc lên bia nói về việc Đại Thanh ta bình định Chuẩn Cát Nhĩ bộ, định danh là “Bình định Chuẩn Cát Nhĩ sau lạc Minh Y Lê chi bị”.

Nàng thấy hay không?”
Như Ý chia sẻ cái khoái hoặc của hắn, đứng ở bên cạnh hắn: “Hoàng thượng hoàn thành cái di nguyện của tổ tiên cho nên khắp chốn vui mừng, an ủi được liệt tổ liệt tông”.

Nàng hơi cúi đầu, dựa vào vai hắn: “Thần thiếp vui mừng nhất là sơn hà vạn dặm của Hoàng thượng, kế hoạch lớn vung roi bên trong, thần thiếp đều cùng với Hoàng thượng trải qua”.
Hoàng đế mỉm cười trong trẻo, vuốt nhẹ cái trán của nàng nói: “Như Ý, trẫm thấy vui mừng nhất khi nàng nói như vậy”.

Hoàng đế chỉ một điểm trên bản đồ: “Sau khi bình định Chuẩn Cát Nhĩ, thì vẫn còn Hàn bộ ở Thiên Sơn không chịu phục tùng trẫm, lại có sĩ tử Giang Nam không phục, tuy rằng ở bên ngoài không dám phản kháng Đại Thanh ta nhưng lại âm thầm chửi bới, viết thơ văn trào phùng khắp nơi”
Như Ý cầm chiếc quạt nhỏ trong tay, nhẹ nhàng lay động: “Các sĩ tử đều là văn nhân, nhiều lắm cũng là bực tức viết ra vài câu sau lưng, Hoàng thượng không cần để ý”
Hoàng đế hừ lạnh một cái: “Tổ tiên Thuận Trị gia sủng hạnh Hán thần, bọn họ dám nói ra những lời đại nghịc bất đạo.

Khang Hi gia và tiên đế đều cực kỳ quan tâm đến ngôn luận dân gian, đặc biệt là dân chúng ngu muội, rất dễ bị bọn văn nhân sĩ tử này mê hoặc”
Như Ý nghe Hoàng đế nhắc đến chính sự cho nên chỉ phải nói: “Dạ”
Hoàng đế chậm rãi nói: “Không chỉ trong dân gian mà quan lại trong triều của trẫm cũng không muốn yên tĩnh.

Tuần phủ Quảng Tây Vệ Triết thị cáo Nội Các học sĩ Hồ Trung Tảo viết ra thơ văn bất mãn triều đình, viết thơ phỉ bang.

Nàng có biết hắn đã viết cái gì không?”
Như Ý thấy thần sắc Hoàng đế không vui cho nên chỉ phải nói: “Thần thiếp nguyện ý lắng nghe”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Hồ Trung Tảo họ Hồ, liền quen với việc hội hồ ngôn loạn ngữ, viết cái gì là Nhất thế vô nhật nguyệt, một phen tâm địa luận trọc thanh, nhã nhặn dục bị man, cùng một thế tranh tại xấu di chờ sâu, nhất là cái câu: “Một phen tâm địa luận trọc thanh”, chữ “Trọc” với quốc hiệu “Thanh” ta đều giống nhau”
Như Ý nghe thấy chỉ phải cười nói: “Hắn chỉ là một văn nhân, viết thi hứng trí sở trí, chỉ sợ không có nghiền ngẫm mà viết từng chữ cẩn thận”
Mi tâm Hoàng đế vừa nhíu, càng thêm lạnh nhạt nói: “Hoàng hậu có điều không biết, Hồ Trung Tảo không chỉ có như thế, hắn bội nghịch, oán hận nhiều điều không đếm xuể, hắn có viết câu: “Càn tam hào không giống long”, Càn Long là niên hiệu của trẫm, long cùng long cùng âm, hiển nhiên là chửi bới trẫm, lại có câu: “Cùng Hoa đã thấy đan vô đế”, chẳng lẽ không phải châm chọc việc con cái của Hiếu Hiền hoàng hậu sao? Hồ Trung Tảo tâm ý quỷ mị, ngôn ngữ ngâm tụng giao xảo, lại có ý phản nghịch”.

Như Ý nhìn thấy thần sắc chứa đầy sát khí của hắn mà hồn bay phách tán: “Trẫm đã quyết định, Hồ Trung Tảo tội ác tày trời, chém đầu trước thị chúng!”
Trong lòng Như Ý run rẩy, nàng đang muốn nói chuyện thì Hoàng đế nhìn về phía nàng, thấy nàng có vài phần bất mãn: “Chẳng lẽ Hoàng hậu cảm thấy thương hại đối với loại bất trung này sao?”
Như Ý không dám nhiều lời, chỉ phải nói: “Thần thiếp không hiểu chính sự, chỉ là suy nghĩ, nếu như khắc nghiệt với văn chương văn sĩ thì văn nhân trong thiên hạ làm sao còn dám đọc sách viết chữ chứ?”
“Nếu muốn đọc thì hãy đọc thơ Quân Chi, nếu muốn viết viết thì hãy viết chữ Quân Chi, nếu không thì trẫm thà rằng để bọn họ dốt đặc cán mai, mọi chuyện không hiểu còn hay hơn”
Có Thanh Phong nổi lên, bộ y phục trên người cũng phiêu phiêu trong gió, tựa như bươm bướm vẫy rộng đôi cánh, càng khiến cho nàng càng thêm lo lắng suy nghĩ.

Trong chớp mắt Như Ý xuất thần một chút, khó trách nam tử trong thiên hạ đều thích nữ tử đơn thuần vô tri, có thể để trong lòng bàn tay hoặc có thể vứt bỏ sang một bên, nàng cái gì cũng đều không hiểu, cũng không oán than, không thể so được với nữ tử biết chứ, tình yêu trong sáng, tâm có oán hận, mới có bài Quạt tròn ca của Ban Tiệp dư, mới có bài Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.
Nàng mỉm cười, nữ tử vô tri vô giác, có lẽ là thở dài vài tiếng, ai than vận mệnh không tốt cũng không sao, sao có thể nói ra được như Trác Văn Quân: “Văn quân hữu lương ý, cố lai tướng quyết tuyệt”*.

Tài nữ như vậy, tất nhiên là có trí tuệ linh lung nhưng tất nhiên cũng không đủ khả ái.
(*Đây là hai câu thơ trong bài Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.

Trác Văn Quân là một tài nữ nổi danh thời Hán, có mối tình với Tư Mã Tương Như.

Nghĩa hai câu trên:
“Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt.”)
Hoàng đế nhíu mày: “Hoàng hậu, nàng đang cười cái gì vậy?”

Trong lòng Như Ý rùng mình, cái mỉm cười kia liền ngưng lại: “Thần thiếp suy nghĩ, thần thiếp cũng là người thích đọc thơ văn cho nên về sau càng phải cẩn thận”
Hoàng đế phất tay áo nói: “Vốn là nên như vậy, trẫm nhớ Hồ Trung Tảo là môn sinh của Ngạc Nhĩ Thái.

Tuy rằng Ngạc Nhĩ Thái đã chết nhưng nhận thứ hắn vẫn không rõ cho nên trẫm đã hạ lệnh đem bài vị của hắn ra khỏi danh sách bậc hiền lương, để cảnh cáo hậu thế”
Trong miệng Như Ý đáp lời, lại nhìn nam tử trước mặt đang giận tím mặt, tâm tư nàng có chút hoảng hốt.

Trước đây không lâu, cái người mà cùng nàng đàm luận Kinh Thi, những đêm cùng nhau đọc từ Nạp Lan, hắn đã đâu rồi? Cái tao nhã phong tư của hắn, sao giờ phút này lại không thấy tăm hơi đâu nữa vậy?
Cái trí nhớ về hắn càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất, chỉ còn chừa lại cái ý niệm kí ức mông lung mà tốt đẹp.

Có lẽ nam tử trước mặt vẫn giống lúc trước, chỉ là hắn quá để ý đến chuyện ý nghĩa của những văn tự mĩ lệ mà thôi.

Cuối cùng, Hoàng đế nói: “Mặc kệ đó là ai, mặc kế hắn đang ở nơi nào.

Chỉ cần phản nghịch lại tâm ý của trẫm là trẫm đều không chấp nhận được bọn họ, nhất định phải chinh phục”
Sau đó Hoàng đế liên miên nói chuyện bình định Hàn bộ ở Thiên Sơn nhưng mà Như Ý chỉ để trong lòng những câu của Hoàng đế nói: “Trẫm bình định Chuẩn Cát Nhĩ đại hỉ, vạn quốc đều đến chúc mừng, Lý triều mẫu tộc Kim thị của Gia quý phi cũng không ngoại lệ, tiền triều hậu cung đều có buổi lễ như vậy, nếu Gia qúy phi đang bị cấm túc mà không tham dự được thì chỉ sợ Lý triều sẽ lo lắng, có điều dị nghị”.

Hắn dừng lại, có vài phần khó xử, nhìn về phía Như Ý: “Chung quy, chuyện Cảnh Hủy cũng không có chứng cứ xác thực, không thể nhận định Gia quý phi gây nên”
Nếu không trách Gia quý phi thì có thể trách ai được chứ? Trong lòng Như Ý tràn đầy cái cười lạnh nhưng nàng chỉ phải có thể cố nén, lại lộ ra thần sắc dịu dàng, nàng quá mức hiểu rõ tâm tư Hoàng đế, hắn đã muốn quyết định, lại là việc liên quan đến thể diện thì bác bỏ làm sao được? Nàng khinh thường, chỉ tươi cười chào đoán khiêm tốn: “Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn, Hoàng thượng quyết định là được, thần thiếp không có dị nghị”
Thần sắc Hoàng đế thả lỏng rất nhiều, khen ngợi nói: “Hoàng hậu hiền lành”
Như Ý cười, cái nụ cười uyển thuận không chút góc cạnh mâu thuẫn thì sao có thể không hiền lành đuwọc chứ? Nàng ở trong chốn hậu cung nhiều năm, từ lúc cô mẫu nàng còn sống, lại có Thái hậu chỉ điểm, lại sớm chiều gặp bộ dáng của Hiếu Hiền hoàng hậu, cho dù nàng có ngu muội cỡ nào thì cũng nên học chút da lông chứ? Vì thế nàng chỉ nói đơn giản: “Gia quý phi cấm túc, vẫn lấy vị phân một thường tại đối đãi, nếu muốn giữ lấy thể diện Lý triều thì hãy khôi phục lại đãi ngộ của một quý phi đi, miễn là đừng cho nàng ấy lúc gặp gỡ người mẫu tộc mà oán hận kể lể, nói chúng ta trong ngoài không đồng nhất mà khiến cho nàng ấy chịu ủy khuất”
Hoàng đế không vui xua tay nói: “Chuyện đã xảy ra như vậy, Gia quý phi còn dám tự khoe sao?”.

Nhưng mà hắn vẫn đồng ý với ý kiến của Như Ý.
Như Ý hạ thấp người cáo lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Tam Bảo liền chào đón nói: “Du phi nương nương đang chờ nương nương ở Khôn Ninh cung”
Sắc mặt Như Ý không chút thay đổi, chỉ là thản nhiên nói: “Nàng ấy tới đúng lúc lắm, bổn cung cũng có chuyện muốn cùng nàng ấy thương nghị”
Tam Bảo thấy thần sắc Như Ý như thế, biết nàng không muốn nói nhiều cho nên liền đỡ Như Ý bước lên liễn kiệu, hầu hạ trở về.

Đường hẻm trên phố có bức tường cao đứng vững, lại có gió thổi đến, trên trời lại không chút đám mây, nóng bức không thể tả nổi, Như Ý ngồi trên liễn kiệu, nghe thấy đáy giày bọn thái giám nâng kiệu đập mạnh vào mặt đất, càng phát ra cái cảm giác bức bối không thôi.
Như Ý bất giác thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ tử đang si ngốc đứng lặng, khóc lóc nức nở không thôi.

Như Ý liếc mắt, Tam Bảo biết ý liền vỗ tay hai cái, bọn thái giám nâng kiệu dừng lại.

Tam Bảo đưa mắt nhìn, liền nói: “Hoàng hậu nương nương, là Hãn tần nương nương”
Như Ý có chút ngoài ý muốn: “Hãn tần mới sang tháng tử không lâu, sao lại đứng ở đây, không sợ trời nóng làm ảnh hưởng đến thân mình sao?”
Tam Bảo vội vàng nói: “Nương nương đã quên rồi sao ạ? Hai ngày trước, người của Cảnh Dương cung đến báo nói sau khi Hãn tần mất đi công chúa vẫn luôn đau lòng cho nên đi thỉnh người nhà mẹ đẻ đến để trò chuyện.

Xem ra, chắc Hãn tần nương nương vừa mới đưa tiễn nhà mẹ đẻ quay về”
Như Ý hơi gật đầu, ý bảo Tam Bảo ngừng liễn kiệu rồi kêu lên: “Hãn tần”
Hãn tần đang đau thương hoảng hốt trong lòng cho nên nhất thời không nghe thấy, vẫn là cung nhân hầu hạ của nàng cuống quít chạm vào nàng, lúc này Hãn tần mới xoay người lại, vội vàng lau nước mắt, cúi người hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”
Như Ý cười khổ: “Bổn cung còn có cái gì kim an nữa chứ, không phải cùng giống như muội sao?”
Lời nói này khiến cho nước mắt Hãn tần rơi xuống, hai mắt nàng đẫm lễ lại bị gió thổi đi, khuôn mặt của nàng như đóa hoa sơn trà màu trắng, đẹp đẽ nhưng lại mang cái đau thương bạc mệnh.

Như Ý bước xuống liễn kiệu, dùng chiếc khăn tay lau giọt nước mắt trên má Hãn tần: “Mới sang tháng tử, khóc lóc như vậy không sợ làm đôi mắt bị thương sao?”
Lời chưa nói xong, Hãn tần ngưỡng mặt cảm kích nhìn Như Ý: “Hoàng hậu nương nương, lời nói như vậy ngoại trừ người nhà mẹ đẻ của thần thiếp thì cũng chỉ có nương nương nói với thần thiếp mà thôi”
Như Ý nắm chặt tay Hãn tần như là an ủi tiểu muội nhà mình: “Chúng ta nguyên bản hợp ý hau, lại đồng bệnh tướng liên, không an ủi lần nhau thì sao có thể được chứ?”.

Nàng ngừng lại: “Đã đưa người nhà xuất cung chưa?”
Hãn tần gật đầu: “Dạ.

Người nhà tiến cung cũng chỉ có thể cùng nói chuyện với thần thiếp trong một canh giờ rồi phải quay về”
Như Ý ôn nhiên nói: “Bổn cung đồng ý cho người nhà của muội tiến cung là vì muốn muội an tâm, muốn trấn an muội chứ không phải khiến muội cảm thấy đau lòng thêm.

Với lại không phải do muội sinh sản không đủ tháng mà là do chấn kinh sinh non Lục công chúa cho nên muội phải bảo dưỡng thân mình mới đúng”
Hãn tần nắm chặt chiếc khăn tay, nhịn không được mà nghẹn ngào nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không còn cách nào nữa, thật sự không còn cách nào nữa, mỗi khi thần thiếp nhắm mắt lại thì liền nhìn thấy khuôn mặt của Lục công chúa.

Lục công chúa sinh ra, không lớn hơn còn mèo bao nhiêu.

Cho dù khuôn mặt của nó đều nhăn nheo nhưng thần thiếp có liếc mắt nhìn nó thì có cảm giác nó giống với Hoàng thượng và thần thiếp, nó là một đứa con xinh đẹp, thần thiếp đau lòng cho nó nhưng mà nó không chịu đau lòng cho thần thiếp cho nên mới sống được vài ngày mà đã rời bỏ thần thiếp”.
Nước mắt nàng rơi xuống trên cổ tay lõa lồ của Như Ý, mang theo cái độ ấm nóng rực, nóng đến mức khiến cho tim Như Ý run rẩy: “Thần thiếp luôn nghĩ đến nó, ngủ không được lại nghĩ, mà ngủ cũng mơ thấy nó nhưng mà thần thiếp không rõ tại sao tình cảm mẹ con của thần thiếp lại ngắn như vậy? Tại sao nó ở trong bụng thần thiếp lâu như vậy, thiên tân vạn khổ đến như thế mà sao chỉ ở cùng với thần thiếp vài ngày mà lại bỏ rơi thần thiếp như vậy?”
Hãn tần khóc lóc thương tâm muốn chết, ngay cả Tam Bảo đứng phía sau Như Ý cũng nhịn không được mà quay mặt đi chỗ khác lặng lẽ lau nước mắt.

Như Ý thương hại rồi vuốt ve huyệt thái dương của Hãn tần, rồi tùy
tay lấy chiếc trâm đóa hoa màu trắng xuống, nhỏ nhẹ nói: “Muội mang đóa hoa này là thương tiếc Lục công chúa sao?”
Hãn tần có chút sợ hãi rùng mình, nhìn chằm chằm vào Như Ý, đôi môi có chút run rẩy, chuẩn bị quỳ xuống nói: “Thần thiếp, thần thiếp hồ đồ.

Lục công chúa mất hơn một tháng, đáng lý ra thần thiếp không nên đeo thứ này, đây là thứ kiêng kị trong cung, Hoàng hậu nương nương thứ tội”
Giọng nói Như Ý buồn bã mà ôn nhu, đỡ Hãn tần đứng dậy nói: “Đóa hoa màu trắng là thứ kiêng kị trong cung nhưng bổn cung không kiêng kị.

Muội thương tâm đau lòng, thì bổn cung cũng đau lòng giống như muội.

Nước mắt của muội cũng giống như nước mắt của bổn cung, chỉ là đóa hoa màu trắng này, bổn cung là người cuối cùng nhìn thấy, muội đừng để cho ai khác nhìn thấy nữa, Lục công chúa của muội có thể sống được mấy ngày mới ra đi mà muội đã đau lòng đến như vậy, vậy còn Cảnh Hủy tự tay bổn cung nuôi dưỡng lớn lên, bổn cung có nên đau lòng đến mức nhảy vào nước sông tự vẫn đi không? Nếu bổn cung nhảy xuống, không phải người đã hãm hại đứa con của chúng ta lại càng vui mừng hơn sao?”
Hãn tần run rẩy kịch liệt, bên trong đôi mắt chứa đầy oán hận: “Hoàng hậu nương nương! Hài tử của chúng ta bị người khác hại chết! Lục công chúa của thần thiếp không nên sớm ra đời như vậy, lại càng không nên sớm tạ thế như vậy”.

Nàng nhìn xung quanh bốn phía, kinh sợ mà cay nghiệt: “Là nàng ta! Là nàng ta dưỡng chó điên để hãm hại con của chúng ta!”
Thân thể Hãn tần kịch liệt run rẩy, hàm răng cắn cách cách, dường như là muốn cắn người khác.

Như Ý ôm chầm lấy nàng, tươi cười ôn nhu, nhẹ giọng như nước nói: “Đừng như vậy! Muội đừng nói như vậy! Muội cứ suy nghĩ hài tử của muội đi rồi, Ngũ công chúa của bổn cung cũng đã đi theo làm bạn.

Tỷ muội ở cùng một chỗ, cho dù có ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không thấy tịch mịch cô đơn, chúng nó là vậy mà chúng ta cũng vậy”.

Như Ý nói từng chữ một, tùy ý để ngực đập phập phồng như sóng biển.
Nước mắt Hãn tần rơi trên ống tay áo Như Ý, Như Ý nói: “Muội khóc, bổn cung cũng sẽ khóc theo bây giờ, không biết ai đau lòng hơn ai đâu? Nhưng vì sao chúng ta phải đau lòng? Những giọt nước mắt châu tử này có xứng đáng để chúng ta rơi xuống hay không?”.

Nàng vuốt ve Hãn tần, động tác mềm nhẹ như ở trong mộng: “Muội còn trẻ, chắc hẳn sẽ hiểu rõ hơn bổn cung.

Hài tử không còn, đúng là đau lòng hơn chết nhưng nếu muội nghĩ lại, nếu cố gắng tái sinh khí lực thì sẽ có thể sinh hạ được hài tử khác! Còn nữa, Hoàng thượng đã giải cấm túc Gia quý phi, nàng ta cũng sắp đi ra rồi.

Nếu gặp mặt nhau thì muội hãy thu hồi nước mắt lại, thu hồi cái oán hận lại, tự mình biết thôi, đừng để ai nhìn thấy, cũng nên biết phải để phòng thế nào.

Muội biết chưa?”
Hãn tần nằm trong khủy tay Như Ý, chỉ vô thanh nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thượng, rốt cuộc cũng tìm được một mẫu thú che chở, an toàn co quắp trong lòng.
Như Ý lẳng lặng nhìn nàng, rồi ngẩng mặt lên, bỗng nhiên có gió thổi đến, có một đoàn tuyết trắng thổi qua bức hồng tường.

Như Ý nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay ra đón nhận, thấp giọng thở dài: “Tháng Sáu tuyết rơi ư?”
Hãn tần ngưỡng mặt lên, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, là ông trời cảm thấy con của chúng ta chết quá oán hận!”.

Giọng nói nàng u u từ từ Quỷ cốc môn vị truyền đến, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi nhưng lại không thấy rét run.
Thần tình Như Ý dần dần ảm đạm xuống, lấy tay chạm vào bông tuyết: “Hãy nhớ, dù cho bị thương đổ máu thì cũng hãy nhìn nó hư thối chảy mủ, thối rữa một đoạn, nếu đã như vậy thì không bằng hãy khắc hoa văn trên nó, khiến nó nở rộ, là thương cũng là hoa thì mới không cảm thấy đau đớn nữa, muội đã hiểu chưa?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện