Diệp Quân ôm quyền: “Đa tạ”.
Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Người một nhà mà, Diệp công tử khách sáo rồi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ khắc ghi chuyện này trong lòng”.
Phạn Diêm La Thiên Tử vui mừng khôn xiết, vội nói: “Chuyện nhỏ thôi Diệp thiếu, không đáng phải nhắc đến, cậu làm việc của mình tiếp đi”.
Nói xong, ông ta nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người biến mất, vòng xoáy kia cũng biến mất, bầu trời trở lại như bình thường.
Diệp Quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Phạn Diêm La Thiên Tử, hắn nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành, cây này không đơn giản nha.
Lúc này, trong cây sinh mệnh Thiên Hành bay ra một quả hạch, bên trong quả hạch có một đốm sáng nhỏ, sau đó vô số sức mạnh sinh mệnh bay vào trong quả hạch, đốm sáng nhạt trong quả dần tan biến, linh hồn của Thượng Thần Thiên Vân cũng chậm rãi ngưng tụ, chẳng bao lâu, linh hồn của bà ta đã hoàn toàn ngưng tụ thành công.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm và Tịnh An vui mừng rớt nước mắt.
Diệp Quân cũng thở phào một hơi, sau khi hắn đến nền văn minh Thiên Hành, tuy có nhiều xích mích với nơi đây, nhưng Thượng Thần Thiên Vân vẫn luôn giúp hắn, bởi thế hắn cũng không hy vọng bà sẽ biến mất khỏi thế gian.
Lúc này, hồn phách của Thượng Thần Thiên Vân đã được hút vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Bây giờ hồn phách và quả hạch của bà ấy vô cùng yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta cũng sẽ từ từ hồi sinh những người khác nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong, hắn nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Thời gian tới, nền văn minh Thiên Hành cần hai muội phụ trách tình hình chung, hai muội phải phấn chấn lên, biết chưa?”
Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.
Tịnh An cắn mạnh một miếng đùi cừu: “Phục hưng nền văn minh Thiên Hành!”
Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau cười, Tịnh An hoạt bát hài hước đã quay trở lại.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tịnh An và Nhất Niệm bắt đầu cai quản nền văn minh Thiên Hành, bây giờ hai người họ là cốt lõi của cả nền văn minh, vậy nên tất cả người dân đều nghe lời họ răm rắp, tôn kính vô cùng.
Còn Diệp Quân thì đi tới một nơi, khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy mấy chiếc nhẫn không gian lúc trước ra, trong nhẫn có hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Là một khoản rất lớn!
Ngoài ra còn có vô số thần vật khác, trong đó nhiều nhất là bảo bối của Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo. Nhất là nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo, bên trong có rất nhiều thần vật kỳ lạ, đều không phải thứ tầm thường.
Diệp Quân xòe tay ra, một quyển sách cổ màu đỏ máu xuất hiện trong tay hắn.
Ác Thư!
Ác tự và ác huyết trong quyển sách này đã bị hắn hấp thụ hết, nhưng quyển sách này có giá trị rất lớn, bởi bản thân nó được hình thành từ ác niệm, hơn nữa bên trong còn có Ác Thế Giới đặc biệt.
Diệp Quân mở Ác Thư ra, một luồng ác niệm khủng khiếp ập tới, chỉ trong thoáng chốc, huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn đã sôi trào.
Diệp Quân cả kinh, vội vàng gập sách lại.
Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Người một nhà mà, Diệp công tử khách sáo rồi”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ khắc ghi chuyện này trong lòng”.
Phạn Diêm La Thiên Tử vui mừng khôn xiết, vội nói: “Chuyện nhỏ thôi Diệp thiếu, không đáng phải nhắc đến, cậu làm việc của mình tiếp đi”.
Nói xong, ông ta nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người biến mất, vòng xoáy kia cũng biến mất, bầu trời trở lại như bình thường.
Diệp Quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Phạn Diêm La Thiên Tử, hắn nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành, cây này không đơn giản nha.
Lúc này, trong cây sinh mệnh Thiên Hành bay ra một quả hạch, bên trong quả hạch có một đốm sáng nhỏ, sau đó vô số sức mạnh sinh mệnh bay vào trong quả hạch, đốm sáng nhạt trong quả dần tan biến, linh hồn của Thượng Thần Thiên Vân cũng chậm rãi ngưng tụ, chẳng bao lâu, linh hồn của bà ta đã hoàn toàn ngưng tụ thành công.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm và Tịnh An vui mừng rớt nước mắt.
Diệp Quân cũng thở phào một hơi, sau khi hắn đến nền văn minh Thiên Hành, tuy có nhiều xích mích với nơi đây, nhưng Thượng Thần Thiên Vân vẫn luôn giúp hắn, bởi thế hắn cũng không hy vọng bà sẽ biến mất khỏi thế gian.
Lúc này, hồn phách của Thượng Thần Thiên Vân đã được hút vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.
Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Bây giờ hồn phách và quả hạch của bà ấy vô cùng yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta cũng sẽ từ từ hồi sinh những người khác nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong, hắn nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Thời gian tới, nền văn minh Thiên Hành cần hai muội phụ trách tình hình chung, hai muội phải phấn chấn lên, biết chưa?”
Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.
Tịnh An cắn mạnh một miếng đùi cừu: “Phục hưng nền văn minh Thiên Hành!”
Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau cười, Tịnh An hoạt bát hài hước đã quay trở lại.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tịnh An và Nhất Niệm bắt đầu cai quản nền văn minh Thiên Hành, bây giờ hai người họ là cốt lõi của cả nền văn minh, vậy nên tất cả người dân đều nghe lời họ răm rắp, tôn kính vô cùng.
Còn Diệp Quân thì đi tới một nơi, khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy mấy chiếc nhẫn không gian lúc trước ra, trong nhẫn có hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!
Là một khoản rất lớn!
Ngoài ra còn có vô số thần vật khác, trong đó nhiều nhất là bảo bối của Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo. Nhất là nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo, bên trong có rất nhiều thần vật kỳ lạ, đều không phải thứ tầm thường.
Diệp Quân xòe tay ra, một quyển sách cổ màu đỏ máu xuất hiện trong tay hắn.
Ác Thư!
Ác tự và ác huyết trong quyển sách này đã bị hắn hấp thụ hết, nhưng quyển sách này có giá trị rất lớn, bởi bản thân nó được hình thành từ ác niệm, hơn nữa bên trong còn có Ác Thế Giới đặc biệt.
Diệp Quân mở Ác Thư ra, một luồng ác niệm khủng khiếp ập tới, chỉ trong thoáng chốc, huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn đã sôi trào.
Diệp Quân cả kinh, vội vàng gập sách lại.
Danh sách chương