Nói xong cô ta cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân.
Diệp Quân trầm giọng bảo: “E là vũ trụ Vô Gian và Ác Đạo Minh sẽ không chịu thôi đâu, nghiệm vụ cấp bách của chúng ta là rời khỏi nơi này”.
Chiêm Thanh nói: “Ta cần chút thời gian”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Chiêm Thanh nhìn xung quanh: “Ngươi biết nơi này là đâu không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chiêm Thanh cười: “Tổ địa Loạn Cổ!”
Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ?”
Chiêm Thanh gật đầu, chỉ vào pho tượng cách đó không xa: “Đây là Loạn Cổ Đại Đế của nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa, mà những ngôi mộ ngoài kia chính là mộ của cường giả tổ địa Loạn Cổ khi ấy”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đều chưa chết, họ chỉ đang ngủ say thôi”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chưa chết?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Thời đại Loạn Cổ năm xưa, tộc Loạn Cổ được coi là gia tộc lớn nhất nền văn minh thời đại Loạn Cổ, nhưng ngoài họ ra còn có một vài gia tộc lớn khác nữa, có điều đều không mạnh bằng họ. Sau này tộc Loạn Cổ gây ra họa lớn, bị kẻ địch mạnh tấn công, thực lực giảm đi rất nhiều, mà những tộc khác nhân cơ hội này phát động chiến tranh diệt tộc đối với tộc Loạn Cổ. Tộc Loạn Cổ chịu kẻ thù từ cả hai phía, cuối cùng không địch lại được nên vị Loạn Cổ Đại Đế này đã dùng thần thông vô thượng, phá tan vũ trụ Loạn Cổ. Vũ trụ Loạn Cổ bị chia thành ba phần, vũ trụ Vô Gian, chiến trường thời không Loạn Cổ, thời đại Loạn Cổ”.
Nói đến đây, cô ta nhìn xung quanh: “Nơi đây chính là thời đại Loạn Cổ, năm xưa Loạn Cổ Đại Đế vì bảo vệ gia tộc của mình mà phong ấn cường giả trong tộc, để họ ngủ say tại đây. Mà thời không Vô Gian bên ngoài chính là để ông ấy bảo vệ nơi này”.
Diệp Quân hỏi: “Loạn Cổ Đại Đế đã chết chưa?”
Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ này là nền văn minh cấp sáu à?”
Chiêm Thanh cười đáp: “Có lẽ không phải, nhưng họ cũng như nền văn minh Thiên Hành của ta, có lẽ đều tới giai đoạn chạy nước rút để lên nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Nói rồi cô ta chỉ vào bức tường cách đó không xa: “Ngươi nhìn phía trên đi”.
Diệp Quân nhìn bức tường đó, trên tường có vẽ rất nhiều ký tự kỳ lạ.
Không hiểu chút nào!
Diệp Quân nhìn Chiêm Thanh, cô ta giải thích: “Đại khái là họ đã nghiên cứu dây thời gian và vũ trụ đa nguyên, chỉ cần họ nghiên cứu thành công thì họ sẽ có thể thành công trở thành nền văn minh cấp sáu, có thể hàng duy áp chế tất cả các nền văn minh khác dưới cấp sáu!”
Hàng duy áp chế!
Giờ khắc này, Diệp Quân nghĩ đến Phạn Diêm La Thiên Tử lúc trước. Cường giả nền văn minh vũ trụ dưới cấp sáu ngã xuống, cuối cùng đều sẽ bị bọn họ hấp thu, điều này chẳng khác nào coi vô số nền văn minh vũ trụ là lợn mà nuôi.
Chiêm Thanh nói tiếp: “Có thể thấy được nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa đã gần như thành công! Nhưng lại bất ngờ gặp phải kẻ địch mạnh”.
Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Diệp Quân trầm giọng bảo: “E là vũ trụ Vô Gian và Ác Đạo Minh sẽ không chịu thôi đâu, nghiệm vụ cấp bách của chúng ta là rời khỏi nơi này”.
Chiêm Thanh nói: “Ta cần chút thời gian”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Chiêm Thanh nhìn xung quanh: “Ngươi biết nơi này là đâu không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chiêm Thanh cười: “Tổ địa Loạn Cổ!”
Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ?”
Chiêm Thanh gật đầu, chỉ vào pho tượng cách đó không xa: “Đây là Loạn Cổ Đại Đế của nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa, mà những ngôi mộ ngoài kia chính là mộ của cường giả tổ địa Loạn Cổ khi ấy”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đều chưa chết, họ chỉ đang ngủ say thôi”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chưa chết?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Thời đại Loạn Cổ năm xưa, tộc Loạn Cổ được coi là gia tộc lớn nhất nền văn minh thời đại Loạn Cổ, nhưng ngoài họ ra còn có một vài gia tộc lớn khác nữa, có điều đều không mạnh bằng họ. Sau này tộc Loạn Cổ gây ra họa lớn, bị kẻ địch mạnh tấn công, thực lực giảm đi rất nhiều, mà những tộc khác nhân cơ hội này phát động chiến tranh diệt tộc đối với tộc Loạn Cổ. Tộc Loạn Cổ chịu kẻ thù từ cả hai phía, cuối cùng không địch lại được nên vị Loạn Cổ Đại Đế này đã dùng thần thông vô thượng, phá tan vũ trụ Loạn Cổ. Vũ trụ Loạn Cổ bị chia thành ba phần, vũ trụ Vô Gian, chiến trường thời không Loạn Cổ, thời đại Loạn Cổ”.
Nói đến đây, cô ta nhìn xung quanh: “Nơi đây chính là thời đại Loạn Cổ, năm xưa Loạn Cổ Đại Đế vì bảo vệ gia tộc của mình mà phong ấn cường giả trong tộc, để họ ngủ say tại đây. Mà thời không Vô Gian bên ngoài chính là để ông ấy bảo vệ nơi này”.
Diệp Quân hỏi: “Loạn Cổ Đại Đế đã chết chưa?”
Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nền văn minh thời đại Loạn Cổ này là nền văn minh cấp sáu à?”
Chiêm Thanh cười đáp: “Có lẽ không phải, nhưng họ cũng như nền văn minh Thiên Hành của ta, có lẽ đều tới giai đoạn chạy nước rút để lên nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Nói rồi cô ta chỉ vào bức tường cách đó không xa: “Ngươi nhìn phía trên đi”.
Diệp Quân nhìn bức tường đó, trên tường có vẽ rất nhiều ký tự kỳ lạ.
Không hiểu chút nào!
Diệp Quân nhìn Chiêm Thanh, cô ta giải thích: “Đại khái là họ đã nghiên cứu dây thời gian và vũ trụ đa nguyên, chỉ cần họ nghiên cứu thành công thì họ sẽ có thể thành công trở thành nền văn minh cấp sáu, có thể hàng duy áp chế tất cả các nền văn minh khác dưới cấp sáu!”
Hàng duy áp chế!
Giờ khắc này, Diệp Quân nghĩ đến Phạn Diêm La Thiên Tử lúc trước. Cường giả nền văn minh vũ trụ dưới cấp sáu ngã xuống, cuối cùng đều sẽ bị bọn họ hấp thu, điều này chẳng khác nào coi vô số nền văn minh vũ trụ là lợn mà nuôi.
Chiêm Thanh nói tiếp: “Có thể thấy được nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa đã gần như thành công! Nhưng lại bất ngờ gặp phải kẻ địch mạnh”.
Nói tới đây, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Danh sách chương