Dứt lời, ông ta xoay người hướng về phía các cao thủ của tộc Loạn Cổ, hét lên: “Ngồi xuống tịnh dưỡng đi!”
Hơn chục nghìn cao thủ đồng loạt ngồi xuống.
Diệp Quân xoay người nhìn Chiêm Thanh, cười nói: “Chiêm Thanh cô nương, đã đến lúc đi gặp tộc nhân của cô rồi”.
Chiêm Thanh chớp mắt: “Tộc nhân của ta đều ở đây ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An đột nhiên xuất hiện, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, hai người đều sửng sốt.
Chiêm Thanh đi thẳng đến trước mặt hai người phụ nữ, sau đó ôm lấy họ vào lòng, cười nói: “Tịnh An, Nhất Niệm, lâu rồi không gặp!”
Hai người phụ nữ: “…”
Một lúc sau, Chiêm Thanh dẫn Nhất Niệm và Tịnh An đến gặp những người của nền văn minh Thiên Hành còn sống, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, những người đó đều quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng cũng được gặp lão Đại rồi!
Trong khoảng thời gian này, nền văn minh Thiên Hành đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ suýt thì bị Phục Võ diệt sạch…
Nét mặt Chiêm Thanh cũng hơi phức tạp, cô ta nhẹ nhàng nâng tay, một sức mạnh dịu dàng đỡ những người kia dậy, trong mắt cô ta lộ vẻ áy náy: “Đều do ta đã khiến các vị chịu khổ rồi”.
Nghe thấy lời của Chiêm Thanh, vô số người trẻ tuổi càng khóc to hơn.
Chiêm Thanh khẽ thở dài, cô ta không ngờ mình chỉ đi vũ trụ Vô Gian một chuyến đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Phục Võ!
Nhất Niệm!
Chiêm Thanh nhìn thoáng qua Nhất Niệm và Diệp Quân, cô ta biết thật sự nên thay đổi một vài quy tắc của nền văn minh Thiên Hành rồi, nếu không bi kịch này rất có thể sẽ xảy ra một lần nữa trong tương lai.
Chiêm Thanh chợt nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Chiêm Thanh nhìn Tịnh An và Nhất Niệm: “Các ngươi cũng đi theo đi”.
Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu.
Chiêm Thanh dẫn Diệp Quân và hai người đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, cô ta nhìn lên cây, sau một lúc im lặng mới cất lời: “Các ngươi biết lai lịch của cái cây này không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nhất Niệm và Tịnh An cũng lắc đầu, lúc trước hai người chỉ là người vô hình trong nền văn minh Thiên Hành mà thôi.
Chiêm Thanh nói: “Thật ra những cái cây này cũng không phải vật của nền văn minh vũ trụ cấp năm”.
Diệp Quân cất giọng nặng nề: “Nền văn minh vũ trụ cấp sáu?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân lập tức tỏ vẻ tò mò: “Nó đến từ nền văn minh nào vậy?”
Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết nữa, ta chỉ biết quả đầu tiên của nó chính là người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta, từ đó về sau, nó và người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta đã sống nương tựa vào nhau, xông pha ở rất nhiều vũ trụ, sau đó, người sáng lập ngày càng mạnh, vì thế ngài ấy đã chọn một nơi để xây dựng nền văn minh Thiên Hành, năm đó người sáng lập vẫn luôn muốn đi tìm kiếm nền văn minh cấp sáu, mục đích thật sự là muốn cái cây này tìm được đường về nhà…”
Hơn chục nghìn cao thủ đồng loạt ngồi xuống.
Diệp Quân xoay người nhìn Chiêm Thanh, cười nói: “Chiêm Thanh cô nương, đã đến lúc đi gặp tộc nhân của cô rồi”.
Chiêm Thanh chớp mắt: “Tộc nhân của ta đều ở đây ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An đột nhiên xuất hiện, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, hai người đều sửng sốt.
Chiêm Thanh đi thẳng đến trước mặt hai người phụ nữ, sau đó ôm lấy họ vào lòng, cười nói: “Tịnh An, Nhất Niệm, lâu rồi không gặp!”
Hai người phụ nữ: “…”
Một lúc sau, Chiêm Thanh dẫn Nhất Niệm và Tịnh An đến gặp những người của nền văn minh Thiên Hành còn sống, khi nhìn thấy Chiêm Thanh, những người đó đều quỳ xuống, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng cũng được gặp lão Đại rồi!
Trong khoảng thời gian này, nền văn minh Thiên Hành đã xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ suýt thì bị Phục Võ diệt sạch…
Nét mặt Chiêm Thanh cũng hơi phức tạp, cô ta nhẹ nhàng nâng tay, một sức mạnh dịu dàng đỡ những người kia dậy, trong mắt cô ta lộ vẻ áy náy: “Đều do ta đã khiến các vị chịu khổ rồi”.
Nghe thấy lời của Chiêm Thanh, vô số người trẻ tuổi càng khóc to hơn.
Chiêm Thanh khẽ thở dài, cô ta không ngờ mình chỉ đi vũ trụ Vô Gian một chuyến đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Phục Võ!
Nhất Niệm!
Chiêm Thanh nhìn thoáng qua Nhất Niệm và Diệp Quân, cô ta biết thật sự nên thay đổi một vài quy tắc của nền văn minh Thiên Hành rồi, nếu không bi kịch này rất có thể sẽ xảy ra một lần nữa trong tương lai.
Chiêm Thanh chợt nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Chiêm Thanh nhìn Tịnh An và Nhất Niệm: “Các ngươi cũng đi theo đi”.
Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu.
Chiêm Thanh dẫn Diệp Quân và hai người đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, cô ta nhìn lên cây, sau một lúc im lặng mới cất lời: “Các ngươi biết lai lịch của cái cây này không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nhất Niệm và Tịnh An cũng lắc đầu, lúc trước hai người chỉ là người vô hình trong nền văn minh Thiên Hành mà thôi.
Chiêm Thanh nói: “Thật ra những cái cây này cũng không phải vật của nền văn minh vũ trụ cấp năm”.
Diệp Quân cất giọng nặng nề: “Nền văn minh vũ trụ cấp sáu?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân lập tức tỏ vẻ tò mò: “Nó đến từ nền văn minh nào vậy?”
Chiêm Thanh lắc đầu: “Không biết nữa, ta chỉ biết quả đầu tiên của nó chính là người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta, từ đó về sau, nó và người sáng lập nền văn minh Thiên Hành ta đã sống nương tựa vào nhau, xông pha ở rất nhiều vũ trụ, sau đó, người sáng lập ngày càng mạnh, vì thế ngài ấy đã chọn một nơi để xây dựng nền văn minh Thiên Hành, năm đó người sáng lập vẫn luôn muốn đi tìm kiếm nền văn minh cấp sáu, mục đích thật sự là muốn cái cây này tìm được đường về nhà…”
Danh sách chương