Sắc mặt Vu Đạo Thiên dần trở nên nghiêm trọng, ông ta biết Đại Tế Sư chắc chắn sẽ không làm bậy, đối phương đã từng tiếp xúc với vài nhân vật chưa được biết đến… chẳng hạn như nền văn minh cấp sáu.

Nghĩ đến đây, mí mắt Vu Đạo Thiên khẽ giật.

Đại Tế Sư nói tiếp: “Nếu muốn sống trong vũ trụ rộng lớn này, ngươi phải học được hai điều. Thứ nhất là tầm nhìn, nhất định phải phân biệt được ai có thể là người có thể chọc vào, ai không thể, mặc dù có thể là sự tồn tại ở đỉnh cao trong khu vực vũ trụ nền văn minh cấp năm này, nhưng trong vũ trụ rộng lớn, người và thế lực có thể dễ dàng bóp chết chúng ta cũng không ít”.

Nghe Đại Tế Sư nói thế, các cường giả tộc Đại Vu đều lặng thinh không nói, im lặng nghe chỉ dạy.

Đại Tế Sư là người từng trải rất nhiều.

Lời của ông ta không bao giờ sai.

Đại Tế Sư nói tiếp: “Điều thứ hai là phải biết rõ quy tắc, có vài quy tắc chúng ta không thể phá vỡ, phải nghe lời, không ngoan ngoãn thì sẽ chết”.

Vu Đạo Thiên khẽ gật đầu: “Đại Tế Sư nói có lý”.

Các cường giả tộc Đại Vu khác cũng đều gật đầu: “Đại Tế Sư nói có lý”.

Thế Tông nhìn Đại Tế Sư, không nói gì.

Đại Tế Sư nhìn lướt quá các cường giả tộc Đại Vu ở đó, cười nói: “Đợi sau khi loại bỏ nền văn minh Thiên Hành này, từ nay về sau tộc Đại Vu chúng ta sẽ là tộc mạnh nhất trong vũ trụ nền văn minh cấp năm, đến lúc đó quy tắc của thế giới này sẽ cho tộc Đại Vu chúng ta định đoạt”.

Vu Đạo Thiên trầm giọng nói: “Trước đó Ba Chí Tôn của chúng ta và mấy vị Thánh Vương chết trong tay Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành, chúng ta tạm thời cũng không biết thực lực của Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành thế nào…”

Ông ta ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Hắn không phải là bản thể, chỉ là một hư ảnh”.

Ông ta lại nhìn Thế Tông ở một bên: “Phải không?”

Thế Tông gật đầu: “Phải”.

Đại Tế Sư cười nói: “Là Thủy tổ của nền văn minh vũ trụ cấp năm đỉnh cao, dĩ nhiên không nên coi thường thực lực của ông ta, nhưng đừng lo, lần này cho dù tất cả các cường giả đỉnh cao của nền văn minh Thiên Hành tập hợp lại, chúng cũng sẽ phải chết”.

Vu Đạo Thiên và Thế Tông đều ngờ vực.

Vu Đạo Thiên hỏi: “Đại Tế Sư, tại sao?”

Đại Tế Sư mỉm cười nói: “Thiên cơ không thể để lộ”.

Vẻ mặt Vu Đạo Thiên cứng đờ.

Đại Tế Sư bỗng nhìn sang Thế Tông nãy giờ im lặng ở một bên: “Ngươi là chủ sự hiện giờ của Ác Đạo Minh à?”

Thế Tông gật đầu: “Ừ”.

Đại Tế Sư bình tĩnh nói: “Theo ta được biết, Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh và Tổ Ác Đạo có dã tâm không nhỏ”.

Thế Tông nói: “Đại Tế Sư quen với Nhất điện chủ và Tổ Ác Đạo à?”

Đại Tế Sư cười nói: “Ta không quen Nhất điện chủ nhưng năm đó từng tiếp xúc với Tổ Ác Đạo”.

Thế Tông nhìn Đại Tế Sư, không nói gì.

Đại Tế Sư nói tiếp: “Phải nói rằng vị Tổ Ác Đạo đó quả thật là người tài giỏi, tiếc là quá mức kiêu ngạo…”

Thế Tông bình tĩnh nói: “Vậy sao?”

Đại Tế Sư khẽ cười: “Không nói những chuyện này nữa”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện