Thoáng chốc ý chí võ đạo Tịnh Sơ phóng ra bị đẩy lùi.

Tịnh Sơ ở phía xa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ta nhìn xem chiếc mũ sắt trong tay Vu Đạo Thiên, cau chặt mày.

Vu Đạo Thiên nhìn Tịnh Sơ, sắc mặt nghiêm trọng.

Tịnh Sơ đang định tấn công lần nữa, nhưng lúc này Vu Đạo Thiên đột nhiên nói: “Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ, cường giả so chiêu đến đây thôi, với thực lực của ta và ngươi thì không giết nhau được, thế nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa”.

Dứt lời, ông ta nhìn các cường giả tộc Đại Vu bên dưới, các cường giả đều phóng lên hư không này.

Chúng muốn đánh hội đồng à?

Tịnh Sơ không hề sợ hãi, bà ta đang định ra tay thì lúc này sau lưng bà ta bỗng vang lên tiếng kiếm.

Là Diệp Quân!

Nhìn thấy Diệp Quân, Tịnh Sơ hơi ngạc nhiên, không ngờ Diệp Quân lại đến nhanh như thế.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Thế Tông bên dưới khẽ giật mí mắt, không do dự xoay người biến mất ở tinh không đằng xa.

Chạy cực nhanh!

Muộn quá có khả năng không chạy được.

Thế Tông đi trong âm thầm nên các cường giả ở đó đều không phát hiện, nhưng ông ta vẫn bị Đại Tế Sư ẩn nấp ở nơi nào đó nhìn thấy. Thấy Thế Tông chạy trốn, Đại Tế Sư lắc đầu khẽ cười, tỏ ý chế giễu: “Nhát như thỏ đế khó làm nên việc lớn, tâm tính tiểu nhân”.

Trong hư không.

Diệp Quân đi đến bên cạnh Tịnh Sơ, Tịnh Sơ nhìn hắn hỏi: “Xong rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tịnh Sơ không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó nhìn các cường giả tộc Đại Vu: “Ngươi chọn một người đi”.

Diệp Quân nhìn sang Vu Đạo Thiên.

Thấy thế Vu Đạo Thiên bật cười: “Muốn chọn ta à?”, nụ cười có gì đó nham hiểm.

Một thằng nhóc chọn ông ta đúng là sỉ nhục với ông ta, ông ta nghĩ ông ta và Tịnh Sơ, Phục Võ mới cùng cấp bậc.

Diệp Quân nhìn Vu Đạo Thiên cười nói: “So vài chiêu nhé?”

Vu Đạo Thiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.

Vu Đạo Thiên nhìn Tịnh Sơ, Tịnh Sơ không nói gì, xoay người lùi sang một bên.

Bà ta tin tưởng Diệp Quân.

Vu Đạo Thiên vung tay lên, các cường giả tộc Đại Vu phía sau ông ta lùi ra sau.

Vu Đạo Thiên nhìn Diệp Quân: “Đến đây đi”.

Diệp Quân xòe tay ra, một thanh ý kiếm được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó hắn bỗng biến mất.

Kiếm quang lóe lên.

Trong mắt Vu Đạo Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này ông ta không còn tâm lý xem thường nữa, tiến đến trước một bước, tay phải giơ lên, sau đó ấn về phía trước, một khí tức cường đại lao ra từ trong lòng bàn tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện