Chương 4352
Hắn ngẩn ra: “Ta?”
Chiêm Thanh cười: “Phải, có kế hoạch gì không?”
Diệp Quân: “Tiếp tục mạnh lên thôi”.
Chiêm Thanh: “Rồi chờ văn minh Phệ Giả?”
Diệp Quân: “Không, ta định về thăm nhà”.
Về nhà.
Về vũ trụ Quan Huyên.
Hắn nhớ nhà rồi.
Chiêm Thanh gật đầu: “Vậy hẹn gặp lại”.
Diệp Quân hỏi: “Cây thần sinh mệnh và tổ thạch luân hồi đến từ văn minh khác đúng không?”
Chiêm Thanh: “Phải, nhưng không rõ từ đâu. Cây thần năm xưa bị thương nghiêm trọng nên mất đi ký ức”.
Diệp Quân hỏi: “Là không nhớ được hay không muốn nhớ?”
Chiêm Thanh chớp mắt: “Ta không biết”.
Diệp Quân cười, nhìn cây thần rồi nói: “Gặp lại sau”.
Chiêm Thanh không để những trái cây của văn minh Thiên Hành ở lại trong tháp nữa mà đưa họ về Thiên Hành Thần Cảnh.
Để trùng tu văn minh Thiên Hành.
Tuy Nhất Niệm không muốn để Diệp Quân đi nhưng vẫn lựa chọn ở lại, bởi vì bây giờ cô ta đã là quan chấp hành đứng đầu, sắp phải xây dựng lại Thi Hành Điện.
Chia tay Nhất Niệm và Tịnh An rồi, Diệp Quân lên đường trở về vũ trụ Quan Huyên.
Trong tinh không.
Hắn ngự kiếm đi, bỗng cười hỏi: “Tháp gia, đã bao lâu rồi ta chưa về nhỉ?”
Tiểu Tháp: “Làm sao đấy?”
Diệp Quân: “Trước kia ta cho rằng vũ trụ chỉ lớn bằng vũ trụ Quan Huyên thôi, sau đó mới nhận ra chúng ta còn không bằng một hạt cát trong vũ trụ”.
Tiểu Tháp cười: “Bình thường, giống người ở hệ Ngân Hà thôi mà… Người ở đó mới cực khổ”.
Diệp Quân: “Sao thế?”
Tiểu Tháp: “Phần lớn không có thời gian nghĩ đến vũ trụ gì cả, mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền. Có người làm quần quật cả đời còn không cưới được vợ thì còn nghĩ tới vũ trụ làm gì?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp tiếp tục: “Thật ra ta lo cho tiểu tử ngươi hơn”.
Diệp Quân: “Sợ ta đi theo đường của cha?”
Tiểu Tháp: “Chẳng phải ngươi đang đi rồi sao?”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp: “Ngươi và cha ngươi đều rất nỗ lực, nhưng địch nhân đôi khi lại bất thường. Như bây giờ, tính trong văn minh cấp năm chắc chỉ có Tịnh Sơ và Phục Võ là cha ngươi đánh không lại, nhưng kẻ địch của ngươi lại là văn minh cấp sáu”.
Diệp Quân nhắm mắt: “Phải thay đổi việc này thôi”.
Tiểu Tháp: “Ừ, bằng không ngươi thành ông hoàng dựa dẫm thật đấy”.