Chương 4359

Nhưng tộc Nam Lăng lại không được tộc Nạp Lan và Diệp tộc coi trọng, chỉ một Nam Lăng Nhất Nhất làm sao có thẻ sánh được với tộc Nạp Lan và Diệp tộc bọn họ?

Còn chẳng xứng xách giày cho họ nữa kìa!

Nạp Lan Cổ cũng phớt lờ người đàn ông tộc Nam Lăng, tự uống rượu một mình.

Sắc mặt người đàn ông tộc Nam Lăng trở nên hơi khó coi, nhưng gã cũng không dám nổi giận, không chỉ vậy còn phải cười trừ, sau đó tự tìm đường đi xuống cho mình.

Càng lên cao, vòng bạn bè càng nghiêm ngặt, ngươi không đủ tư cách hoặc thế lực phía sau ngươi không đủ tư cách thì sẽ không thể vào được giới của bọn họ.

Thấy thiếu niên tộc Nam Lăng ủ rũ, những thiếu niên khác vốn định thử kết giao đều không dám nữa, yên lặng ngồi tại vị trí của mình, so với nhà họ Diệp và nhà Nạp Lan, gia tộc của họ thật sự chỉ như con kiến.

Lúc này, một ông lão áo đen đi vào đại điện.

Nhìn thấy ông lão áo đen, mấy thiếu niên thiên tài nhanh nhẹn đứng dậy cung kính hành lễ: “Thạch thống lĩnh!”

Thống lĩnh ngoại vệ Quan Huyên Vệ!

Quan Huyên Vệ chia làm ngoại vệ và nội vệ, nội vệ đều là cường giả cấp cao, là quân đội chủ lực của thư viện Quan Huyên, mà ngoại vệ tương đương với nhân tài dự bị, sau này đủ thực lực, vượt qua khảo hạch là có thể vào được nội vệ.

Mà ngoại vệ có tổng cộng chín thống lĩnh, mỗi người đều có thực lực vô cùng cường hãn.

Dù là Nạp Lan Cổ và Diệp Vân thì cũng đều đứng dậy để hành lễ.

Thạch thống lĩnh gật đầu, đi tới vị trí ghế chính, ông ta không ngồi xuống, nhìn mọi người bên dưới nói: “Chúc mừng mọi người nhé”.

Những người có thể vào đây về cơ bản đã được xác nhận, ông ta cũng không giấu giếm nữa, dù sao cũng không có người ngoài.

Nghe thấy Thạch thống lĩnh nói thế, các thiếu niên thiên tài có mặt đều nở nụ cười, tuy so với tổng viện thư viện Quan Huyên, Quan Huyên Vệ còn kém xa, nhưng đối với bọn họ thế này đã là đủ rồi.

Công việc lý tưởng!

Tài nguyên đủ thì ra ngoài sẽ rất có thể diện, cả đời không cần lo lắng, nếu may mắn sau này được vào nội vệ thì đúng là lời to.

Thạch thống lĩnh nhìn mọi người trong điện, cuối cùng ông ta nhìn vào Diệp Vân và Nạp Lan Cổ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai người cũng gật đầu chào lại.

Mặc dù thân phận của Thạch thống lĩnh này kém xe so với nhà hai người, nhưng họ vẫn chưa ngu ngốc tới mức gây thù chuốc oán khắp nơi, vả lại đối phương còn có địa vị cao.

Con cháu thế gia bọn họ có thể phạm lỗi bao nhiêu lần cũng được, nhưng tuyệt đối không được ngu xuẩn.

Thạch thống lĩnh nói: “Trong vòng thi cuối cùng, mọi người đừng giết nhau, hãy nương tay nhé”.

Nạp Lan Cổ cười: “Thạch thống lĩnh yên tâm, chúng ta hiểu mà”.

Chuyện này không thể làm lớn, làm lớn chuyện chẳng ai được lợi gì cả, mà chỉ cần không chết người thì sự việc sẽ không ầm ĩ.

Thạch thống lĩnh không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện