Chương 60:

"Anh định làm gì vậy hả?" Mỹ Huệ tỏ vẻ cau có với Tống Vinh Hiển. Trái với thái độ của cô, hắn vẫn tươi cười.

"Em đói bụng không? Chúng ta đi ăn nha." Hắn vui vẻ nói.

"Chẳng phải anh không ăn những món này sao." Cô bĩu môi rồi lại cười dịu dàng. "Chúng ta về thôi. Em sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon."

"Không cần đâu. Anh còn muốn ở lại đây." Hắn lắc đầu từ chối.

"Hả? Tại sao?" Cô thắc mắc.

"Bởi vì anh vẫn muốn nụ hôn của em." Hắn nắm lấy bàn tay của cô rồi kéo đi.

Mỹ Huệ lườm Tống Vinh Hiển một cái. Cô nhìn hai bàn tay đan vào nhau mà mỉm cười. Bây giờ thì không còn ai nữa rồi, cô có thể cùng người yêu thỏa thích thể hiện tình cảm mà không cần ngại ngùng gì nữa. Ở lại cũng tốt, cô muốn có buổi hẹn hò thật lãng mạn với Tống Vinh Hiển.

"Em muốn chơi cái kia." Mỹ Huệ sau khi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, cô liền nắm tay Tống Vinh Hiển kéo đi.

Ngồi trên chiếc xe gia đình, Mỹ Huệ thích thú cười híp mắt. Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy hài lòng.

"Em còn muốn chơi gì nữa không?"

Mỹ Huệ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Cô không muốn ở đây nữa, cô hiện giờ chỉ muốn về nhà nấu ăn cho Tống Vinh Hiển. Nhịn đói từ trưa đến giờ, chắc hắn đói bụng lắm.

"Vậy chúng ta đi dạo một chút rồi hãy về." Hắn nói.

Cô gật đầu nghe theo. Hắn cười hài lòng nắm tay cô chậm rãi men theo con đường. Mỹ Huệ có hơi thắc mắc. Tại sao Tống Vinh Hiển cứ mãi không chịu về? Hắn thích nơi này vậy sao? Nơi này cũng chẳng có gì để dạo cả? Thật ra hắn muốn làm gì?

"Công viên này có con đường như vậy sao?" Mỹ Huệ ngạc nhiên khi đi vào một nơi.

Tống Vinh Hiển dẫn Mỹ Huệ đi vào một con đường đầy hoa tử đằng. Con đường được bao bọc bởi một vòm kính trong suốt. Hoa tử đằng với nhiều màu khác nhau được treo buông lơi xuống từ vòm kính. Cùng với những chùm đèn màu tím huyền ảo, con đường này trở nên thật lãng mạn. Mỹ Huệ hiểu được hoa tử đằng có ý nghĩa gì, mà cô và Tống Vinh Hiển hiện giờ chỉ có hai người ở nơi này nên cảm giác hồi hộp dâng lên, tim cô đập càng ngày càng mạnh. Nhưng cô cũng nhanh chóng giấu đi cảm giác đó, vẫn bình tĩnh cư xử như không có chuyện gì.

"Chắc là mới mở." Hắn bình thản đáp.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục ngắm nhìn nơi này. Khi đi đến giữa vòm kính thì cô khựng lại. Cô phát hiện ra lại có một hoa tử đằng khác rất lớn. Chính những bông hoa tử đằng kia đã được phân bố để tạo ra một hình hoa tử đằng khác đẹp hơn và lớn hơn. Mỹ Huệ thật ngưỡng mộ người đã nảy ra ý tưởng này, nó khiến con đường này càng lộng lẫy, lung linh hơn. Có lẽ đây chính là hoa bạch đằng đẹp nhất mà cô từng thấy.

Sau khi đi qua con đường đó, Mỹ Huệ vẫn còn muốn ở lại trong đó, nhưng cô bị Tống Vinh Hiển kéo đi, hắn nói vẫn còn thứ đang chờ cô. Mỹ Huệ khó hiểu nhìn hắn. Hắn là có ý gì?

Hắn lại kéo Mỹ Huệ đến một nơi rộng hơn. Cô để ý ở giữa sân có bốn vòng tròn lớn. Bỗng Tống Vinh Hiển kéo cô vào vòng tròn trong cùng nhỏ nhất.

"Anh kéo em vào đây làm gì?" Mỹ Huệ thắc mắc. Cô cảm thấy từ khi tạm biệt mọi người, hắn cư xử rất kì lạ.

"Mấy giờ rồi?" Hắn dửng dưng hỏi.

Mỹ Huệ lấy điện thoại từ túi xách ra.

"Sáu giờ hai mươi chín phút tối." Mỹ Huệ nhìn vào đồng hồ. Nhưng cô lại nói lần nữa. "A! Sáu giờ rưỡi rồi."

"It's show time." Hắn cười gian xảo.

Mỹ Huệ vẫn chưa hiểu hắn đang có ý gì thì bỗng dưng nước từ đâu phun lên. Cô phát hiện ra nước chính là từ những vòng tròn kia mà ra. Mỹ Huệ vô cùng ngạc nhiên. Đứng trong làn nước lung linh màu sắc kia, đôi mắt cô sáng lên.

"Anh tính làm gì vậy?" Cô nhìn sang Tống Vinh Hiển.

Đúng lúc đó hắn lấy ra một sợi dây chuyền rồi tự tay đeo lên cổ cô. Tim Mỹ Huệ đập mạnh, hắn ở gần thế này, làm cô có chút hoảng loạn.

"Đây là gì?" Mỹ Huệ cúi xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình. Là hoa tử đằng sao?

"Là tình yêu vĩnh cửu." Hắn nở nụ cười ngọt ngào.

Cô ngạc nhiên mở to mắt, khóe môi cong lên một chút.

"Anh muốn gì đây hả?"

"Muốn hôn em." Hắn thành thật nói.

Mỹ Huệ cau mày.

"Anh làm những điều này cũng chỉ muốn em hôn anh sao?"

"Một phần thôi. Anh còn muốn tỏ tình với em."

"Hử? Vậy anh mau tỏ tình đi." Mỹ Huệ cố gắng nín cười.

"Anh yêu em!"

"Vẫn vậy sao?" Cô hơi ngây người. Cô cứ tưởng hắn sẽ nói những câu dài hơn chứ.

"Không. Lần này yêu em nhiều hơn." Hắn nhìn cô đầy yêu thương. "Sau này mỗi lần anh nói yêu em, đều chính là yêu em nhiều hơn. Em mau chuẩn bị tinh thần từ bây giờ đi, bởi vì anh sẽ nói suốt cuộc đời đó. Anh báo trước để em có chán thì cũng phải chấp nhận, anh sẽ không để em đi đâu, trừ phi anh chết đi."

"Anh yên tâm." Mỹ Huệ cười thật rạng rỡ. Cô kéo cổ áo Tống Vinh Hiển, để hắn cúi thấp xuống bằng mình. "Em sẽ không chán đâu. Và em cũng muốn thông báo với anh điều này." Cô dùng ngón tay chạm vào lồng ngực hắn. "Anh cũng nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Bởi vì em sẽ định cư mãi bên cạnh anh suốt đời, suốt kiếp, trừ phi anh chết."

Vừa nói hết câu, cô liền đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Đồ ngốc." Cô mắng yêu.

"Ái chà, dạo này em lớn mật ghê nhỉ." Tống Vinh Hiển nhanh chóng đứng thẳng dậy, ôm lấy eo Mỹ Huệ áp sát vào người mình. Cô đỏ mặt xấu hổ. Hắn cười mỉm. Cô đã thoải mái với hắn như thế cũng tốt. Hắn không muốn cô bên cạnh hắn mà vẫn cứ dè chừng hắn là ông chủ.

Cuối cùng, hắn lại giành lấy đôi môi của cô. Đúng lúc đó, nước dừng phun, dòng người đông đúc xung quanh tò mò nhìn một cặp đôi ướt mẹp đang hôn nhau say đắm. Mỹ Huệ cũng không quan tâm đến những người xung quanh, hiện giờ cô không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc này, cô không muốn phá hủy sự hạnh phúc ngọt ngào ấy.

Đằng xa có bốn người đang dõi theo cặp đôi hạnh phúc kia.

"Nữ vương à, chắc có lẽ tôi không thể đi Dubai được rồi." Gia Ân buồn rầu nói. Thiên Thiên bên cạnh cũng khó chịu không kém nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Rose nhìn hai người họ mà nở nụ cười vô cùng hứng thú và thỏa mãn.

"Làm sao đây? Họ trông đẹp đôi quá. Tôi không muốn phá họ đâu." Rose nhếch miệng nói. Ánh mắt cô hiện lên vẻ tà ác.

***

"Em tắm trước đây." Vừa về đến chung cư Mỹ Huệ đã chạy ngay vào nhà tắm. Dù trên đường về nhà, Tống Vinh Hiển đã mua cho cô một bộ quần áo khác để thay cho bộ đã bị vòi phun làm ướt, nhưng cô vẫn thấy khó chịu trong người.

"Vậy để anh nấu ăn nhé?"

"Không!" Vừa nghe hắn nói, Mỹ Huệ hối hả từ chối.

"Tại sao?" Hắn cau mày. Chẳng phải cô thích những món ăn hắn làm sao?

"Bởi vì..." Cô ấp úng. Cô không muốn ăn những món ăn dở tệ đó nữa, nhưng cô lại không thể nói như vậy với ông chủ. "Em muốn tự tay mình nấu cho anh." Cô biện một lý do.

Tống Vinh Hiển nhìn cô đăm chiêu một lúc rồi gật đầu đồng ý.

"Em không để anh nấu. Vậy bây giờ anh chẳng có việc gì để làm cả." Hắn cười gian xảo. "Anh để anh vào tắm cùng em nhé."

"Biến thái." Mỹ Huệ nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Để cho chắc, cô chốt cửa lại. Đối với ông chủ thì cô phải làm như vậy mới yên tâm.

"Em dám gọi anh như thế sao?" Hắn tỏ vẻ tức giận. Nhưng trong lòng thì đang cười rất hả hê.

"Đúng vậy." Mỹ Huệ từ nhà tắm nói vọng ra.

Chương 61:

"No quá đi mất." Tống Vinh Hiển ôm bụng rồi ngồi phịch xuống ghế.

Mỹ Huệ vừa rửa chén xong thì cũng ngồi xuống. Thấy vậy, hắn liền ôm eo cô, kéo sát đến người mình. Mỹ Huệ xấu hổ nhưng không tránh vòng tay của hắn. Cô thích cảm giác khi ở bên hắn, dù tim đập mạnh đến nghẹt thở, nhưng mà cô cứ muốn tìm cái cảm giác ấy.

"Anh muốn hỏi em điều này." Bỗng Tống Vinh Hiển lên tiếng. Mỹ Huệ thắc mắc nhìn hắn. "Tại sao nữ vương lại gọi em là chị Huệ? Em với cô ta quen biết từ khi nào? Và tại sao tên cô ta lại là Rose?" Hắn hỏi một tràng dài. Thật ra hắn đã luôn muốn hỏi cô những câu này nhưng không có cơ hội. Trông cô thân mật với Rose như thế, hắn càng lo lắng. Người như Mỹ Huệ, không thích hợp để kết thân cùng Rose.

Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn Tống Vinh Hiển. Nữ vương ư? Hắn đang nói ai cơ? Ý của hắn Rose chính là nữ vương? Ôi trời, thật ư? Vậy mà cô cứ tưởng Rose là con gái của nữ vương? Trông em ấy còn rất trẻ cơ mà?

"Em không biết cô ta là nữ vương?" Hắn thấy cô có vẻ ngây ngô.

Mỹ Huệ gật đầu. Cô thật sự mù tịt về việc này. Nhưng mà Rose không phải tên thật của em ấy sao? Em ấy lừa cô à? Ôi trời, sao ai cũng thích lừa cô đến thế!

"Vậy em cũng không biết cô hầu gái bạn em cũng là người của nữ vương?" Tống Vinh Hiển cau mày. Mỹ Huệ thật sự không biết gì hết?

Nghe hắn nói, cô càng hoang mang hơn. Nhớ về bốn người tình cờ gặp trong công viên giải trí kia, cô hoàn toàn bị làm cho ngỡ ngàng. Họ quen biết nhau từ trước? Họ đều là người của nữ vương? Gia Ân, Hùng, Thiên Thiên, bọn họ đều gạt cô?

Thấy Mỹ Huệ bất động, Tống Vinh Hiển không hỏi gì nữa. Hắn chắc rằng cô không biết gì về việc này. Hắn hỏi cô như vậy, chắc cô đang hoang mang lắm. Tống Vinh Hiển lại trầm tư suy nghĩ. Nữ vương muốn gì đây? Tại sao những người thân của cô ta đều quen biết Mỹ Huệ. Hắn quay sang nhìn cô đầy lo lắng. Liệu có phải là trùng hợp, hay tất cả đều là kế hoạch của nữ vương? Cô ta xảo trá như vậy, nhất định mọi chuyện đều do cô ta dàn xếp. Không được, hắn phải đích thân hỏi cho ra lẽ.

Mỹ Huệ ngồi ngây người trong lòng của Tống Vinh Hiển đã một lúc. Cô không ngờ những người bên cạnh cô đều trong hắc đạo, và bọn họ chuyên đi lừa gạt cô. Có phải cô đã quá tin người? Nhưng mà Trương Hùng cũng là người của nữ vương sao? Cậu từ khi nào đã sa vào nơi đó? Cô có nên ngăn cấm cậu hay không? Dù cô ngăn cản thì cậu cũng sẽ không nghe lời cô. Mỹ Huệ thở dài. Gia Ân thì cô không nói gì, thay đổi ngoại hình nhanh chóng như thế, chắc chắn là được nữ vương dạy bảo rất tốt. Điều cô lo lắng bây giờ là Thiên Thiên, cô ấy là người của nữ vương mà lại làm hầu gái cho Tống Vinh Hiển. Cô nhớ không lầm thì lúc trước ông chủ từng hiểu nhầm cô là gián điệp của nữ vương, mà bây giờ hắn phát hiện ra Thiên Thiên thật sự mới là gián điệp. Mỹ Huệ lo lắng cho cô.

"Hiển à!" Mỹ Huệ kéo tay áo Tống Vinh Hiển. "Anh có thể không đuổi việc Thiên Thiên?"

"Không được. Cô ta là người của nữ vương, không thể giữ lại." Hắn kiên quyết nói.

Nghe vậy, Mỹ Huệ buồn rầu.

"Trong biệt thự chỉ có Thiên Thiên đối xử tốt với em. Bây giờ anh đuổi việc cậu ấy, em sẽ rất cô đơn đó." Mỹ Huệ tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.

"Em nói người trong biệt thự không đối xử tốt với em?" Hắn nhăn mày.

"Không phải. Dù Thiên Thiên là gián điệp của anh, nhưng ở biệt thự, em chỉ thích chơi cùng cậu ấy." Mỹ Huệ như một con mèo nhỏ, chui rúc vào lồng ngực hắn.

Có vẻ như chiêu làm nũng của Mỹ Huệ thật sự có hiệu quả. Thấy Tống Vinh Hiển gật đầu đồng ý, cô trở nên vui vẻ. Hắn nhìn cô mà bất giác cười. Con chuột nhắt này thật sự đã tiến bộ rất nhiều. Giữ Thiên Thiên ở lại cũng không vấn đề gì, hắn có thể cử người canh chừng cô ta. Vả lại, giữ cô ta ở lại cũng tốt, có thể làm con tin...

"Em có biết vì sao trước kia anh hận em không?" Tống Vinh Hiển lại kéo Mỹ Huệ vào ngực mình.

"Không biết." Cô lắc đầu. Cô cũng rất muốn biết vì sao.

"Em còn nhớ lúc trước anh đã từng tra tấn em trai em?" Hắn chơi đùa tóc cô.

Thấy cô gật đầu, hắn lại nói tiếp.

"Thật ra lúc đó em trai của em đã thành công lấy đi một thứ rất quan trọng với hắc bang của anh."

"Thật sao? Ý anh là Trương Hùng đã ăn cắp?" Mỹ Huệ bất ngờ ngồi thẳng dậy.

"Không thể nói đó là ăn cắp được." Hắn phì cười. Đúng thật là không bao giờ nên cho cô vào những việc của hắc bang cả. "Đó là một hợp đồng rất quan trọng với Loen, và Trương Hùng đã lấy nó theo mệnh lệnh của nữ vương..."

Mỹ Huệ nghe Tống Vinh Hiển nói mà đầu óc mơ hồ. Hắn nói nào là đó là dự án rất quan trọng đối với Tứ Linh và Loen, nhưng chỉ có một hắc bang được tham gia vào dự án đó. Trương Hùng đã lấy bản hợp đồng nên hắn không thể tham gia, đành để nữ vương cướp mất. Nhưng mà suy ra tất cả, Mỹ Huệ chỉ hiểu rằng: "Trương Hùng đã ăn cắp một hợp đồng rất quan trọng, vì vậy Tống Vinh Hiển hận cô vì cô là chị gái của Hùng." Trương Hùng là người của nữ vương, hắn không thể làm gì cậu được, nên khi biết cô là chị cậu, hắn đã giận cá chém thớt. Nhưng nào ngờ hắn lại nảy sinh tình cảm với cô, thật là "ghét của nào trời trao của ấy".

"Nữ vương sao lại đi cướp của người ta như thế? Trương Hùng không thể đi theo người đó được." Mỹ Huệ bĩu môi giận dữ. "Phải khuyên Hùng ra khỏi đó thôi."

"Nếu có thể dễ dàng ra khỏi Tứ Linh thì đâu còn là hắc bang lớn nhất nữa."

"Ý anh là gì?" Cô cau mày nhìn Tống Vinh Hiển.

"Từ xưa đến nay, Tứ Linh đều đã có quy định, ai muốn ra khỏi bang thì phải chịu tra tấn trong vòng một tháng, với những đòn tra tấn tàn độc nhất."

"Tra tấn như thế nào?"

"Anh không biết." Hắn nhìn cô cười dịu. Rồi lại có vẻ thích thú nói tiếp. "Nhưng mà anh nghe nói không còn ai sống sót sau bảy ngày. Nếu người nào muốn gia nhập Tứ Linh, đều phải trải qua những thử thách khắc nghiệt nhất. Những ai tham gia cũng đều trải qua thập tử nhất sinh. Vậy nên phải suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định gia nhập. Tứ Linh không nơi để đùa giỡn."

Mỹ Huệ bắt đầu run sợ. Thật sự tàn ác vậy sao? Vậy thì Hùng phải làm thế nào đây? Làm sao cậu có thể gia nhập được chứ?

"Nhưng mà em yên tâm, em trai của em cũng có thể xem là trung thần của nữ vương, cậu ta sống ở đó được nữ vương đối xử rất tốt, có lẽ còn sống tốt hơn trước kia."

"Dù là vậy nhưng mà..." Mỹ Huệ lo sợ.

"Em cho rằng hắc bang đều là những người xấu xa?" Hắn nghiêng đầu hỏi cô. Mỹ Huệ vội vã cúi đầu xuống, đúng là cô đã nghĩ như thế.

"Nếu người đứng đầu hắc bang là người xấu xa, độc ác giống nữ vương thì đúng theo suy nghĩ của em." Khác với suy nghĩ của Mỹ Huệ, cô tưởng hắn sẽ tức giận, nào ngờ hắn vẫn điềm tĩnh mà nói.

"Bây giờ nữ vương là người đứng đầu hắc bang? Vậy hiện giờ hắc bang đều làm những công việc bất chính sao?" Mỹ Huệ cau mày hỏi. Rose thật sự tàn ác? Trông cô ấy còn rất trẻ.

"Không! Hắc bang hiện giờ rất sạch sẽ." Tống Vinh Hiển nói nhưng ngoài mặt không vui cho lắm.

"..." Mỹ Huệ trề môi. Vậy mà ông chủ lại nói xấu nữ vương.

"Nhưng mà em đừng qua lại với nữ vương nữa."

"Tại sao?" Mỹ Huệ thắc mắc. "Rose cũng không làm hại gì em."

"Chỉ là cô ta chưa thôi."

Câu nói của Tống Vinh Hiển làm cô ngạc nhiên.

"Em đừng để bộ dạng của cô ta mắc lừa. Cô ta chính là một con mèo đấy."

"Mèo?" Mỹ Huệ càng ngạc nhiên hơn nữa. "Mèo rất dễ thương cơ mà?"

"Đúng vậy. Nhưng lúc em bị đánh lừa bởi vẻ dễ thương của nó, thì cũng chính là lúc con mèo đưa ra những móng vuốt sắc nhọn mà làm hại em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện