Chương 80:
Những đám mây đen trên bầu trời New York càng ngày càng kéo đến nhiều hơn, mưa cũng bắt đầu nặng hạt, thi thoảng có vài tiếng sét vang lên làm rung chuyển cả mặt đất. Đã đến giờ chuyến bay đến Việt Nam cất cánh, nhìn máy bay từ từ di chuyển, Mỹ Huệ trong lòng thầm cầu nguyện. Cô đã nghe rất nhiều tin tức về vụ máy bay rơi hoặc bị nổ nên có phần hơi lo sợ. Đứng chắp tay cầu mong rằng chuyện đó sẽ không xảy ra, cô mong chuyến đi này bình an vô sự.
"Cậu lo lắng vô ích rồi." Gia Ân đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng của cô mà bật cười. "Máy bay riêng của nữ vương không phải hạng tầm thường như vậy đâu. Những cơ trưởng, cơ phó đều là những người chuyên nghiệp. Cậu cứ yên tâm đi, không có gì bất trắc đâu."
"Ai nói giỏi giang thì sẽ không bao giờ mắc lỗi hả?" Cô vẫn cứ lo lắng.
"Chúng ta về thôi. Cậu còn nhìn gì nữa? Máy bay đã đi từ lâu rồi." Nói rồi, anh đẩy vai Mỹ Huệ đi từ sau lưng.
Dọc đường ra khỏi sân bay, Mỹ Huệ bỗng nhớ về những hình xăm trên cơ thể của Rose.
"Này Ân! Tại sao Rose lại xăm nhiều đến như vậy?" Cô tò mò hỏi người con trai đi bên cạnh mình.
Anh hơi ngập ngừng một tí rồi cuối cùng cũng giải thích.
"Thật ra mỗi người trước khi gia nhập Tứ linh bang đều phải xăm một chữ "Tứ" trên lưng và một con vật có một thân nhưng tới bốn đầu."
"Con vật ấy là gì vậy? Mình chưa từng thấy bao giờ?" Cô nheo mày thắc mắc.
"Cậu có biết Tứ Linh nghĩa là gì không?" Anh nhìn cô hỏi.
Mỹ Huệ ngại ngùng lắc đầu.
"Tứ linh là bốn loài linh vật gồm Long, Lân, Quy và Phụng. Con vật được xăm là đầu của mỗi loài đó."
Cô gật gù suy ngẫm.
"Nhưng những hình xăm trên người Rose vừa nãy, mình chưa thấy bao giờ. Em ấy mới xăm sao?" Cô lại hỏi.
"Những hình xăm đó đã có từ khi nữ vương nhận chức rồi."
Nghe Gia Ân nói vậy, Mỹ Huệ càng ngạc nhiên hơn. Nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ của cô, anh lại tiếp tục tiết lộ.
"Mỗi ai khi đã vào Tứ bang thì bắt buộc phải xăm hai hình đó. Nhưng đối với bốn người thân cận với lão đại, mỗi người sẽ đại diện cho mỗi loài. Chẳng hạn Thiên Ngọc là Lân, mình là Quy, Hùng là Phụng."
"Vậy ai là Long?"
"À..." Anh bỗng ngập ngừng. "Là... Tống lão đại."
Mỹ Huệ ngạc nhiên. Tống Vinh Hiển là người của Tứ Linh từ bao giờ vậy? Chẳng phải hắn luôn rất ghét Rose hay sao? Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì, giờ cô có liên quan gì đến hắn nữa đâu. Không thèm nhắc đến nữa!
Gia Ân nhìn sang cô. Mỗi khi nhắc đến người đó thì ánh mắt của cô lại rất buồn. Biết vậy anh không nói đến hắn rồi. Ghét thật!
"Nữ vương thì khác. Cô bắt buộc phải xăm hình riêng biệt mỗi loài. Nói chung hiện giờ trên cơ thể của cô ấy, có tất cả tổng cộng mười một hình xăm."
"Mười một sao? Nhiều vậy sao?" Cô hoàn toàn bị sốc.
"Hình Lân trên cổ chân phải, Phụng giữa bụng, Long trên cánh tay trái, Quy trên đùi phải. Còn những hình xăm kia đều là Tứ Linh vật được xăm trên ngón tay giữa và áp út, đuôi mắt trái. Trong đó có một chữ "Tứ" trên lưng."
"Vậy sao trước kia mình đều không thấy?"
"À, Tứ Linh có một loại dung dịch đặt biệt. Khi cho dung dịch ấy vào nước và ngâm nửa phút thì tất cả hình xăm đều ẩn đi, không để lại dấu vết gì. Nhưng nếu bị gặp mưa thì mọi thứ sẽ trở lại."
"Lợi hại vậy sao?" Mỹ Huệ tỏ vẻ ngưỡng mộ. Thì ra là vậy! Lúc nãy nữ vương bị mắc mưa nên chắc những hình xăm đó đã xuất hiện.
"Tất nhiên rồi." Gia Ân nở mũi, tự mình tự hào. "Nhưng dung dịch đó chỉ những lão đại và các gián điệp mới được phép sử dụng." Anh lại trở nên thất vọng. Anh cũng muốn dùng thứ đó dù chỉ một lần. Anh cũng muốn được làm gián điệp! Phải đề nghị chuyện này với nữ vương mới được.
Vừa đi vừa trò chuyện nên thoáng chốc cả hai người đều đã ra ngoài sân bay.
"Trời mưa to hơn rồi." Mỹ Huệ thở dài. "Còn phải đi tìm việc nữa cơ mà..."
"Để mình giúp cậu tìm việc nhé?" Gia Ân đứng bên cạnh đề nghị.
"Không cần đâu." Cô xua tay từ chối.
"Này, cậu đừng xem thường mình. Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, cậu sẽ có được một công việc lương cao." Anh hào hứng khoe.
"À mà nè..." Mỹ Huệ lại có thêm một thắc mắc. "Tứ Linh không có lương sao?"
"Tất nhiên là có rồi." Gia Ân gật đầu. "Lương của Tứ rất đỉnh đó, hầu hết những người trong bang đều được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng cũng có vài trường hợp thì không có lương."
"Tại sao lại vậy?" Cô ngạc nhiên.
"Bởi vì Tứ Linh cũng là nơi để trao đổi. Nếu một người nào đó muốn trả thù người mình ghét hay muốn trở nên giàu có, thì chỉ cần gia nhập Tứ bang, mọi ước muốn sẽ được thực hiện."
"Thế cậu là loại nào? Điều kiện của cậu là gì?"
"Mình sao?" Anh bật cười chỉ ngón tay vào chính mình. "Mình chỉ muốn kiếm tiền thôi. Gia đình mình không khá giả lắm, cho nên..." Anh lắc đầu ngán ngẩm.
"Vậy còn Trương Hùng?" Cô chợt nhớ đến cậu em trai của mình.
"Cậu ấy thì..." Anh ấp úng. Hùng gia nhập Tứ bang bởi vì cậu ấy muốn trả thù cho ba mẹ. Nhưng hiện anh không thể trả lời như vậy được. Phải nói với cậu ấy làm sao đây? "Em ấy muốn nữ vương tìm cho cậu công việc tốt." Nói rồi, Gia Ân tự động cắn môi, lo lắng Mỹ Huệ sẽ phát hiện mình nói dối.
"Thật sao? Nhưng mình chẳng thấy có công việc nào đến cả?" Cô tỏ vẻ nghi ngờ.
"Cậu tưởng tìm việc dễ lắm chắc." Giọng anh bỗng nhiên cao lên. "Hiện nay không dễ để tìm việc đâu."
Nghe Gia Ân nói vậy, Mỹ Huệ cũng không tỏ ra chút nghi ngờ nào mà ngược lại còn tự cảm thấy đồng cảm. Nhưng cô ngây thơ không hiểu được rằng, với địa vị của Tứ bang hiện giờ, chưa đến nửa giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại thì cô sẽ có được một công việc mới.
"A, đến rồi kìa." Chợt, Gia Ân reo lên. Mỹ Huệ nhìn theo ánh mắt của anh. Từ đằng xa, cô thấy một chiếc xe moto đang chạy tới. Rất nhanh, chiếc xe đã dừng ngay trước mặt hai người. Cô cau mày khó hiểu khi thấy người đàn ông kia đưa chìa khóa xe cho Gia Ân rồi bỏ đi mất.
"Cái gì vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Chúng ta sẽ đi dạo bằng xe này." Anh vừa chơi đùa với chiếc chìa khóa vừa nói.
"Trời đang mưa mà?"
"Trời mưa thế này mới vui." Nói rồi, anh lấy từ trong cốp xe ra một chiếc áo mưa hai đầu.
Mỹ Huệ nhìn chiếc áo đó mà bật cười. Lần đầu tiên cô thấy áo mưa có hai đầu này. Thật ngộ nghĩnh! Mà Gia Ân thích hoa sao? Chiếc áo mưa được trang trí bằng hoa tiết hoa rực rỡ trông rất quê mùa. Sở thích của cậu ấy kì vậy sao? Cô lại trề môi.
"Cậu mau mặc vào đi." Gia Ân đã mặc áo mưa từ lúc nào, anh vừa phẩy phẩy cái đầu áo còn lại vừa nói.
Mỹ Huệ nhìn chiếc áo mưa mà bất giác nuốt nước bọt. Cô thật sự phải mang cái này sao? Cô e ngại nhìn người con trai đang mong chờ kia. Cô không muốn mặc nó đâu!
Nhưng cuối cùng với ánh mắt mong mỏi của Gia Ân, cô đành phải mặc. Chui hoàn tất vào cái đầu áo còn lại, cô chợt thở dài. Những người gần đó, ai nấy nhìn thấy cũng bật cười khúc khích. Mỹ Huệ thì vô cùng xấu hổ chỉ muốn bỏ chạy, còn nam nhân kia thì có vẻ rất thỏa mãn, cứ cười không ngớt.
"Này, mau đi thôi." Cô kéo áo Gia Ân, hối thúc. Nếu đứng đây một thời gian nữa, chắc cô và anh sẽ nhanh chóng có mặt khắp mạng xã hội mất.
Chương 81:
Chiếc xe moto chở Mỹ Huệ và Gia Ân chạy thật nhanh ra khỏi sân bay.
"Cậu định chở mình đi đâu thế?" Ngồi ổn định ở yên sau, bởi vì làn mưa lớn cùng với chiếc mũ bảo hiểm to làm giảm đi âm thanh nên Mỹ Huệ lớn tiếng hỏi.
"Mình đã nói đi dạo rồi mà." Gia Ân cũng trả lời thật to.
"Mưa thế này mà đi dạo sao?" Cô thắc mắc xen lẫn ngạc nhiên hỏi. Anh nghĩ gì mà bỗng dưng lại có ý tưởng này cơ chứ?
"Giải tỏa tâm trạng."
Nghe anh nói vậy, cô càng tỏ ra khó hiểu hơn. Đúng là đi dạo bằng loại xe này thì có thể giải tỏa street thật. Nhưng mà... dưới mưa thì thật kì lạ! Mỹ Huệ nhìn xung quanh mình. Những người đi đường đều nhìn vào họ với ánh mắt đầy thích thú. May mà có mũ bảo hiểm đã che mất gương mặt của họ rồi.
Gia Ân lái xe đi dạo khắp thành phố New York giữa trời mưa bão. Mỹ Huệ ngồi sau cũng không nói gì nữa, chỉ giữ im lặng mà suy nghĩ một số chuyện. Nhìn thành phố sau tấm kính của chiếc mũ bảo hiểm, cô nhận ra chuyến đi này cũng không hề tệ. Có thể ngắm mưa rơi cùng với sự tĩnh lặng trong chiếc mũ, cô không còn bất cứ bận tâm nào đến sự ồn ào của thành phố nữa mà tạo nên một sự cô đơn đến nghẹt thở.
Khi chiếc xe chạy ngang qua một nơi, con ngươi của Mỹ Huệ bỗng trở nên u tối. Nhìn chăm chăm vào công viên giải trí trước mặt, cô không thể không ngừng nhớ về những kí ức xưa. Ánh mắt cô lại lướt qua cái thứ hình tròn cao cao kia rồi chợt bật cười nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã. Nơi đó... cô thật sự muốn quên đi...
Gia Ân nhìn Mỹ Huệ qua gương chiếu hậu. Thấy nét mặt u buồn của cô, anh vô cùng đau lòng, con ngươi có chút ảm đạm. Anh tự trách mình ngu ngốc vì đã chạy xe đến nơi này. Nhưng không sao cả, cứ để cô hoài niệm một chút, anh tin rằng cô sẽ nhanh chóng quên đi tất cả. Gia Ân lên ga thật nhanh, tốc độ mà chạy ra xa khỏi công viên, cho đến khi không còn trong tầm mắt nữa mới thở phào nhẹ nhõm mà nhả ga ra một tí.
Cuối cùng mưa cũng đã tạnh nhưng chiếc xe moto kia vẫn không chịu dừng lại. Gia Ân chạy xe đi đâu đó, quên cả việc cởi áo mưa ra. Mỹ Huệ có hỏi nhưng anh nói rằng họ sẽ đi xem cầu vồng. Cô tỏ ra thắc mắc, ngước lên nhìn bầu trời xanh. Cầu vồng ư? Anh đùa à? Nhưng mà sao cũng được, anh chở đi đâu cũng được, miễn sao đi nhanh lên một chút, cô không muốn phải mang chiếc áo mưa này thêm một giờ nào nữa đâu. Mỹ Huệ khóc trong lòng.
"Đây là nơi nào vậy?" Mỹ Huệ thấy tò mò khi chiếc xe chạy chạy lên một ngọn núi, đã đi rất xa nhưng chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Xe moto vẫn chạy thẳng khoảng ba mươi phút sau thì dừng lại. Đứng trước một cánh cổng thật lớn, Mỹ Huệ ngó vào bên trong, lại là một đường thẳng rất dài.
"Chúng ta đi thôi." Gia Ân sau khi cất áo mưa vào cốp xe thì tiến lại gần cánh cửa đó. Anh lấy ra một chiếc chìa khóa rồi mở cửa ra. Cả hai người men theo con đường cát ấy mà đi. Mặc dù đường ấy rất dài nhưng Mỹ Huệ không hề cảm thấy mệt. Khung cảnh dọc đường rất đẹp, những hàng cây xanh trải dài, từ trên này còn có thể ngắm nhìn xuống núi, một cảnh quan rất hùng vĩ hiện ra trước mặt.
"Đây là..." Mỹ Huệ đầy vô cùng ngờ khi đi đến cuối con đường. Nơi này đầy những cánh đồng hoa?
"Là vườn hoa của nữ vương." Gia Ân đứng bên cạnh vui vẻ trả lời, nhưng trong lòng cũng có phần hồi hộp, lâu lâu ngó nhìn xung quanh xem thử có ai khác không. Thật ra việc anh đến vườn hoa thế này, Rose không hề hay biết. Anh đã trộm chìa khóa để có thể đưa cô vào được nơi này. Nếu lỡ như bị nữ vương phát hiện thì không biết anh còn có thể may mắn mà có mặt trên Trái Đất này không nữa?
"Không phải cậu dẫn mình đi xem cầu vồng sao?"
"Đúng rồi." Anh gật đầu. "Chẳng phải chúng ta đang ngắm cầu vồng đấy sao? Không những thế cầu vồng còn bao quanh chúng ta nữa." Anh vừa nói vừa hướng mắt xuống những bông hoa xung quanh.
Nhìn theo ánh mắt của anh, Mỹ Huệ ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Cô bất giác cười vui vẻ. Hiện tại cô đang đứng giữa một vườn hoa Diên Vĩ đủ màu sắc. Đúng thật là cô đang xem cầu vồng rồi, lại còn đứng bên cạnh và có rất nhiều cầu vồng nữa.
"Diên Vĩ!" Gia Ân chợt lên tiếng. "Loài hoa hoa mang sắc cầu vồng."
"Đẹp thật đấy!" Khuôn mặt cô sáng bừng lên, tiện tay cầm một bông hoa lên rồi ngửi lấy hương thơm.
Người con trai kia thấy bộ dạng vui vẻ của cô thầm cười sung sướng trong lòng. Cô vui vẻ như vậy là tốt rồi. Anh muốn tạo ra một kí ức thật đẹp giữa hai người, nếu như chuyến dạo này là cuộc gặp cuối cùng giữa anh và cô trước khi bị Rose phát hiện thì anh hi vọng kỉ niệm này sẽ khiến cô nhớ mãi về anh. Gia Ân nhìn người con gái trước mặt. Anh mong cô vẫn luôn cười tươi như bây giờ.
Ở vườn hoa thì cũng chẳng có gì ngoài những bông hoa rực rỡ. Đối với Mỹ Huệ, cô cực kì thích vườn hoa này. Ở đây, có rất nhiều loài hoa quý hiếm mà cô chỉ có thể thấy trên Internet. Cô thích thú chạy nhảy khắp nơi, vừa mới mưa xong nên những bông hoa này vô cùng tươi và trở nên xinh đẹp. Bầu trời sau trận mưa lớn rất trong xanh và mát mẻ, giữa khu vườn lại có một thiếu nữ xinh đẹp và thanh khiết, tạo nên một bức tranh xuân đẹp ngây ngất khiến người ta nhìn vào cứ mãi say đắm. Gia Ân cũng không ngoại lệ. Thường ngày mỗi khi cùng Rose đến vườn hoa, anh đều kêu ca muốn đòi về. Nhưng lần này thì không. Anh không những không thấy chán mà ngược lại còn muốn đứng đây mãi. Nhìn người con gái kia, anh tự cảm thấy biết ơn người đã dựng nên nơi này. Sự vui vẻ của Mỹ Huệ đã ám ảnh Gia Ân mất rồi. Anh trong lòng lúc nào cũng muốn được nhìn thấy cô tươi cười, muốn được làm cho cô hạnh phúc.
Có lẽ Gia Ân đã thành công. Mỹ Huệ từ khi bước vào vườn hoa thì tâm trạng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô không còn nhớ về những kí ức đau buồn nữa. Bất chợt Mỹ Huệ quay sang nhìn Gia Ân, cô cười thật tươi, nụ cười ấy khiến lồng ngực anh bỗng dưng đập thật nhanh. Anh giật mình, cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, sau đó cũng nở nụ cười với cô. Trong cái khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười ấy, sự rung động đã đang dần lan tỏa trong tâm trí họ.
***
Ở một nơi nào đó.
Một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế xoay, hắn ngậm một điếu thuốc, lâu lâu nhả hơi khói bay ra tạo nên một vệt trắng lẻ loi giữa bóng tối tĩnh lặng.
"Tống lão đại đã chia tay đứa hầu gái đó rồi sao?" Hắn trầm ngâm nố.
"Vâng!" Một người đàn ông đứng trước mặt hắn gật đầu.
"Nữ vương đã thăm Boss?" Hắn lại hỏi và người kia lại gật đầu.
Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Một lát sau, hắn lại lên tiếng.
"Bảo người của ta tìm mọi cách làm đứa con gái đó quay về bên Tống Vinh Hiển. Trong thời gian nữ vương không có ở đây, phải nhanh chóng thực hiện cho tốt. Tên họ Tống đó sẽ không để cho cô ta bị nữ vương lôi kéo đâu. Thị bang nhất định mãi mãi không được khôi phục."
"Vâng, Pam lão đại." Nói rồi, trong căn phòng chỉ còn lại người đàn ông ngồi trên ghế kia. Ngậm điếu thuốc mới trong miệng, hắn bỗng nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng ghê rợn.