“Như thế nào? Các ngươi khẳng định?” An Bình Hầu gia có chút kinh ngạc nhìn về phía an Ninh rồi lại nhìn Tam phu nhân Sở Sở, ánh mắt cực kì nhu hòa trước nay hắn chưa từng nhìn ai như vậy.
Tất cả phu nhân An Bình hầu gia dù ở trên giường hắn cũng không dùng ánh mắt ôn nhu này nhìn các nàng, hắn đối sử với Tam phu nhân đặc biệt, nên trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt Tần Song Ngọc có chút khó coi, trong mắt tràn đầy ghen tị dù nàng ta đã cố gắng che dấu nhưng ghen tị vẫn lộ ra ngời đôi chút.
Đặc biệt hơn hôm nay là ngày Đại phu nhân được thả ra khỏi Cẩm Tú Các, thời gian trong đó ngày nào Đại phu nhân cũng lo lắng cho an Như Yên, cả người Đại phu nhân tiều tụy đi rất nhiều, nhìn đến Tam phu nhân trong lòng Đại phu nhân ngoài ghen tị còn có chút xấu hổ hận không thể trược tiếp rời khỏi đại sảnh tiếp tục ở trong Cẩm Tú các của nàng.
Tam pju nhân a, trước đây có nghe nói về nàng ta nhưng không có đoán được nàng ta lại là một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sợ là Tuyết nhi khi còn trẻ đứng cạnh Tam phu nhân cũng không thể lấn lướt được nhan sắc của nàng ta, trên người Tam phu nhân có sự từng trải, mặn mà tuổi trẻ không thể có được. Tuyết nhi tuy còn trẻ nhưng không có nét đẹp thành thục như trên người Tam phu nhân.
Khó trách Tam phu nhân bị lão gia kim ốc tàng kiều, bả hộ chu toàn như vậy, nguyên lại chính là một con hồ ly tinh.
Trong lòng Đại phu nhân nghĩ như vậy nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, bĩnh tĩnh mơt mắt nhìn không dám nhiều lời, lần trước Yên nhi có chuyện đã liên lụy đến nàng, lão gia còn chưa hết tức giận nha! Nàng không thể lại làm lão gia khó chịu.
“Ân, may mắn gặp qua vài lần.” Sở Sở ôn hòa mở miệng, trên mặt tươi cười làm cho người ta cảm thấy thân thiết, gương mặt nhìn về phía An Ninh, “Thiết thân đi Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, cũng là gặp được vị tiểu thư này ở Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, vị này là Nhị tiểu thư? Quả nhiên là một nha đầu hiếu thuận.”
“Nga! Phải không? Ninh nhi a, không nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này, mau tới gặp dì ba đi, mặc dù đã từng gặp qua nhưng cũng phải giữ lễ.’ an Bình Hầu gia lỗ sắc mặt vui mừng, nhìn an Ninh cũng có chút nhu hòa.
An Ninh sớm tiêu hóa xong kinh ngạc, nghe lời Tam phu nhân nói, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, tiến lên vài bước cố ý đứng trước mặt Tam phu nhân, An Ninh cúi đầu làm lễ, “Ninh nhi kính chào dì ba, ngày nhìn thấy dì ba liền thấy thân thiết không ngờ lại là người một nhà.”
An Ninh vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn Tam phu nhân, Tam phu nhân nói dối, xem ra mục đích nàng ta đến Thiên linh tự không có đơn giản như vậy, đến cả An Bình hầu gia cũng bị lừa.
Nghĩ đến chỗ trống linh vị kia, trong đầu An Ninh từng nghĩ đó hắn là phu quân của nàng ta, thật không ngờ phu quân của nàng ta lại là lão cha của chính mình, giờ đây nàng thật không đoán ra chỗ trống linh vị kia là gì.
Phu nhân xinh đẹp đó không ngờ là Tam phu nhân. Không hiểu vì sao An Ninh luôn cảm thấy Tam phu nhân có khí chất tao nhã hơn hẳn các vị phu nhân bình thường thậm chí An Bình hầu gia cũng không hề xứng đôi, An Bình Hầu gia là người lãnh huyết vô tình nhưng hắn đối Tam phu nhân có vài phần thật tình thân thiết.
“Đã sớm nghe nói An Bình hầu gia nhị tiểu thư tài đức vẹn toàn, không nghĩ tới sáng sớm liền may mắn gặp gỡ, xem ra vận khí của ta thực không kém, lão gia, về sau thiếp muốn đi Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia cũng có bạn, Ninh nhi ngươi nói có phải không?” Tam phu nhân không có ý xấu, đối An Ninh thật tình.
An Ninh cười nhưng không nói, hướng Tam phu nhân gật đầu một cái, qua ánh mắt đã hiểu lòng nhau.
An Bình hầu gia ha ha cười ra tiếng,”Tốt, ngươi một mình đi Thiên linh ntuwj ta có chút lo lắng, về sau có Ninh nhi đi cùng ta liền có thể yên tâm.”
Tam phu nhân cúi đầu như suy nghĩ cái gì, quay mắt sang con gái mười mấy tuổi ở một bên nói, “Niệm nhi còn không mau qua chào Nhị tỷ của ngươi đi.”
An Ninh theo tầm mắt Tam phu nhân nhìn qua, lại nhớ đến hài nữ ngày ấy gặp qua ở trên đường, trêm mặt ý cười càng đậm, Niệm nhi hướng an Ninh tới gần, lấy phương thức của nam nhi chắp tay hướng An Ninh cúi đầu, “Niệm nhi chào tỷ tỷ.”
Hành động này làm mọi người hết sức kinh ngạc, Tần Song Ngọc sớm âm thầm để ý, làn này nàng đã bắt được, một khi bắt được thì làm sao có thể bỏ qua? Khóe miệng nhếch lên cười khẽ, “A, Tứ tiểu thư thật không giống người thường, sao có thể giống tiểu thư khuê các? Tam tỷ, tỷ không có dạy tứ tiểu thư lễ nghi khuê các sao?”
Niệm nhi cùng Tam tiểu thư an Lan hinh không sai biệt lớn nhỏ, An Lan Hinh sinh trước Niệm nhi ba tháng mà thôi, nay Niệm nhi đã qua tuổi mười ba bộ dạng so với An Lan Hinh không khác biệt, thậm chí so với An Lan Hinh còn nhiều hơn mấy phần anh khí.
Tam phu nhân sinh được một nam một nữ hôm nay con gái tới đây còn con trai vẫn chưa có tới, An Bình Hầu gia có nhiều thê thiếp, ngoại trừ Lục phu nhân Tuyết nhi mới vào cửa còn có Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc là chưa có con nối dõi, chuyện này với Tuyeetss nhi thì không có gì nhưng với Ngũ phu nhân thì từ xưa tới nay đây đều là cái gai trong lòng nàng ta, hôm nay thấy tiểu thư Niệm nhi nàng ta càng thêm ghen tỵ với Tam phu nhân.
Lời Tần Song Ngọc vừa nói ra mọi người đều đổi sắc mặt, chỉ có An Ninh và Tam phu nhân Sở Sở vẫn giữ bộ dạng như trước, coi như không nghe thấy lời Tầm Song Ngọc cố ý gây khó dễ.
“Ngươi nói cái gì vậy? Bổn tiểu thư chính là khinh thường cái gì tiểu thư khuê các, bổn tiểu thư chính là muốn làm nữ tướng quân sao có thể để ý mấy lễ nghi khuê phòng.” Niệm nhi chính là không sợ gây chuyện, nàng tuy còn nhỏ nhưng lời Tần Song Ngọc nói nàng nghe sao không hiểu? Nàng không giống Tam tiểu thư An Lan Hinh muốn dựa vào Tần Song Ngọc cho nên mới cố ý lấy lòng, huống hồ, Niệm nhi vốn vô cùng ỷ lại mẫu thân Sở Sở, lời này chính là muốn nhắc tới mẫu thân của nàng sao? “Ngươi…” Tần Song Ngọc không nghĩ tới tiểu nha đầu này nhưng miệng lưỡi lanh lợi, còn dám cãi lại lời nói của trưởng bối, trong mắt nàng ta coi Ngũ phu nhân nàng là cái gì? Sắc mặt nhất thời trắng bạch, từ khi nàng nắm quyền chủ mẫu An Bình Hầu gia, ai cũng đối nàng cung kính, một thời gia thật dài không ai dám chống đối lại nàng, hôm nay lại bj một tiểu nha đầu chống đối, lúc này nàng tức giận đến mức ngực không ngứng phập phồng lên xuống, nhìn vẻ mặt khinh thường của Tứ tiểu thư, Tần Song Ngọc gắt giọng, “Lão gia, người xem xem, nàng sao nói với Song Ngọc như vậy, Tam tỷ giáo dục Tứ tiểu thư như thế nào? Nếu bọ người ngoài nhìn thấy liền nói An Bình Hầu gia chúng ta không có giáo dục.
“Đủ rồi! Ngươi câm mồm cho ta.” An Bình Hầu gia lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn Tần Song Ngọc, “Ngươi đang gây chuyện phải không? Niệm nhi ý trí cao xa nữ tử binh thường sao có thể sánh bằng, không có giáo dục, ngươi có giỏi thì sinh cho ta rồi hảo hảo giáo dục nàng ý, làm cho nàng ý thành gia giáo a!”
Tần Song Ngọc giống như bị sét đánh, cả người cương cứng, sắc mặt tái nhợt.
Miệng An Bình Hầu gia thật độc, toàn bộ An Bình hầu phủ ai ai cũng biết Ngũ phu nhân nhiều năm không sinh được một đứa nhỏ, vất vả lắm mới có thai cuois cùng lại rơi vào kết cục đẻ non, An Bình Hầu gia lại không thèm để ý tới mặt mũi và tâm tình Ngũ phu nhân, trước mặt mọi người chạm vào vết thương của Tần Song Ngọc làm nàng đau đớn bội phần.
Giây phút này đến cả Đại phu nhâ cũng thấy vui sướng khi người gặp họa là Tân Song Ngọc, “Đúng vậy ngũ muội, bỏ Tuyết nhi qua một bên không nói, tỷ muội chúng ta đều chờ tin mừng từ ngươi, ngươi nhớ phải nắm chặt điểm này nếu không mấy năm nữa dù có muốn cũng không thể sinh được đâu nha!”
Thời gian này Lão gia đưa quyền chủ mẫu An Bình Hầu phủ cho Tần Song Ngọc, quyền vào tay nàng ta, nàng ta liền cao cao tại thượng tưởng nghĩ chính mình là chính thất phu nhân hay sao? Đoạt lại quyền chủ mẫu đương nhiên nàng luôn nghi nhớ nhưng phải nhẫn nhịn xuống, vài lần Tần Song Ngọc đến Cẩm Tú các của nàng tùy ý đùa cợt, chẳng qua nàng đang lo lắng tới an nguy của Yên nhi nên không để ý tới nàng ta sủa loạn lên như thế nào, hôm nây có thể nhìn thấy bộ dạng nàng ta bị lão gia nhục nhã, nàng sao có thể không vui?
Nàng chính là chờ ngày này đến, Tần Song Ngọc nghĩ rằng lão gia giao quyền chủ mẫu cho ngươi thì người chính là người lão gia thương yêu nhất sao? Hừ, người sáng suốt ai ai cũng nhìn ra người lão gia thực lòng yêu thương là ai, Tần Song Ngọc bất quá cũng chỉ hơn người làm trong phủ mà thôi.
Đôi mắt khôn khéo của Đại phu nhân như đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Ngươi... Hừ!” Sắc mặt Tần Song ngọc từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng cứ như vậy một vòng tuần hoàn, không cam lòng chỉ chỉ Đại phu nhân một hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng nói, “Kẻ tiện nhân ngươi sinh ra thế nào? Sinh ra cái hạng gì ai ai cũng biết, Hừ đêm tân hôn liền bị vứt bỏ, sợ rằng trên đời này cũng cỉ có mình nữ nhi của ngươi.”
“Được lắm Tần Song Ngọc, ngươi dám nói Yên nhi như vậy xem ta xử lý cái miệng ngươi như thế nào!” Đại phu nhân buông thật mạnh chiếc đũa trên tay, đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế sắc bén, hướng Tần Song Ngọc phóng tới.
Chính là mới đi được hai bước liền bị Cố đại nương bên cạnh giữ chặt cánh tay, “Đại phu nhân xin người bớt giận!”
Tất cả phu nhân An Bình hầu gia dù ở trên giường hắn cũng không dùng ánh mắt ôn nhu này nhìn các nàng, hắn đối sử với Tam phu nhân đặc biệt, nên trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt Tần Song Ngọc có chút khó coi, trong mắt tràn đầy ghen tị dù nàng ta đã cố gắng che dấu nhưng ghen tị vẫn lộ ra ngời đôi chút.
Đặc biệt hơn hôm nay là ngày Đại phu nhân được thả ra khỏi Cẩm Tú Các, thời gian trong đó ngày nào Đại phu nhân cũng lo lắng cho an Như Yên, cả người Đại phu nhân tiều tụy đi rất nhiều, nhìn đến Tam phu nhân trong lòng Đại phu nhân ngoài ghen tị còn có chút xấu hổ hận không thể trược tiếp rời khỏi đại sảnh tiếp tục ở trong Cẩm Tú các của nàng.
Tam pju nhân a, trước đây có nghe nói về nàng ta nhưng không có đoán được nàng ta lại là một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sợ là Tuyết nhi khi còn trẻ đứng cạnh Tam phu nhân cũng không thể lấn lướt được nhan sắc của nàng ta, trên người Tam phu nhân có sự từng trải, mặn mà tuổi trẻ không thể có được. Tuyết nhi tuy còn trẻ nhưng không có nét đẹp thành thục như trên người Tam phu nhân.
Khó trách Tam phu nhân bị lão gia kim ốc tàng kiều, bả hộ chu toàn như vậy, nguyên lại chính là một con hồ ly tinh.
Trong lòng Đại phu nhân nghĩ như vậy nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, bĩnh tĩnh mơt mắt nhìn không dám nhiều lời, lần trước Yên nhi có chuyện đã liên lụy đến nàng, lão gia còn chưa hết tức giận nha! Nàng không thể lại làm lão gia khó chịu.
“Ân, may mắn gặp qua vài lần.” Sở Sở ôn hòa mở miệng, trên mặt tươi cười làm cho người ta cảm thấy thân thiết, gương mặt nhìn về phía An Ninh, “Thiết thân đi Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, cũng là gặp được vị tiểu thư này ở Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, vị này là Nhị tiểu thư? Quả nhiên là một nha đầu hiếu thuận.”
“Nga! Phải không? Ninh nhi a, không nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này, mau tới gặp dì ba đi, mặc dù đã từng gặp qua nhưng cũng phải giữ lễ.’ an Bình Hầu gia lỗ sắc mặt vui mừng, nhìn an Ninh cũng có chút nhu hòa.
An Ninh sớm tiêu hóa xong kinh ngạc, nghe lời Tam phu nhân nói, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, tiến lên vài bước cố ý đứng trước mặt Tam phu nhân, An Ninh cúi đầu làm lễ, “Ninh nhi kính chào dì ba, ngày nhìn thấy dì ba liền thấy thân thiết không ngờ lại là người một nhà.”
An Ninh vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn Tam phu nhân, Tam phu nhân nói dối, xem ra mục đích nàng ta đến Thiên linh tự không có đơn giản như vậy, đến cả An Bình hầu gia cũng bị lừa.
Nghĩ đến chỗ trống linh vị kia, trong đầu An Ninh từng nghĩ đó hắn là phu quân của nàng ta, thật không ngờ phu quân của nàng ta lại là lão cha của chính mình, giờ đây nàng thật không đoán ra chỗ trống linh vị kia là gì.
Phu nhân xinh đẹp đó không ngờ là Tam phu nhân. Không hiểu vì sao An Ninh luôn cảm thấy Tam phu nhân có khí chất tao nhã hơn hẳn các vị phu nhân bình thường thậm chí An Bình hầu gia cũng không hề xứng đôi, An Bình Hầu gia là người lãnh huyết vô tình nhưng hắn đối Tam phu nhân có vài phần thật tình thân thiết.
“Đã sớm nghe nói An Bình hầu gia nhị tiểu thư tài đức vẹn toàn, không nghĩ tới sáng sớm liền may mắn gặp gỡ, xem ra vận khí của ta thực không kém, lão gia, về sau thiếp muốn đi Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia cũng có bạn, Ninh nhi ngươi nói có phải không?” Tam phu nhân không có ý xấu, đối An Ninh thật tình.
An Ninh cười nhưng không nói, hướng Tam phu nhân gật đầu một cái, qua ánh mắt đã hiểu lòng nhau.
An Bình hầu gia ha ha cười ra tiếng,”Tốt, ngươi một mình đi Thiên linh ntuwj ta có chút lo lắng, về sau có Ninh nhi đi cùng ta liền có thể yên tâm.”
Tam phu nhân cúi đầu như suy nghĩ cái gì, quay mắt sang con gái mười mấy tuổi ở một bên nói, “Niệm nhi còn không mau qua chào Nhị tỷ của ngươi đi.”
An Ninh theo tầm mắt Tam phu nhân nhìn qua, lại nhớ đến hài nữ ngày ấy gặp qua ở trên đường, trêm mặt ý cười càng đậm, Niệm nhi hướng an Ninh tới gần, lấy phương thức của nam nhi chắp tay hướng An Ninh cúi đầu, “Niệm nhi chào tỷ tỷ.”
Hành động này làm mọi người hết sức kinh ngạc, Tần Song Ngọc sớm âm thầm để ý, làn này nàng đã bắt được, một khi bắt được thì làm sao có thể bỏ qua? Khóe miệng nhếch lên cười khẽ, “A, Tứ tiểu thư thật không giống người thường, sao có thể giống tiểu thư khuê các? Tam tỷ, tỷ không có dạy tứ tiểu thư lễ nghi khuê các sao?”
Niệm nhi cùng Tam tiểu thư an Lan hinh không sai biệt lớn nhỏ, An Lan Hinh sinh trước Niệm nhi ba tháng mà thôi, nay Niệm nhi đã qua tuổi mười ba bộ dạng so với An Lan Hinh không khác biệt, thậm chí so với An Lan Hinh còn nhiều hơn mấy phần anh khí.
Tam phu nhân sinh được một nam một nữ hôm nay con gái tới đây còn con trai vẫn chưa có tới, An Bình Hầu gia có nhiều thê thiếp, ngoại trừ Lục phu nhân Tuyết nhi mới vào cửa còn có Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc là chưa có con nối dõi, chuyện này với Tuyeetss nhi thì không có gì nhưng với Ngũ phu nhân thì từ xưa tới nay đây đều là cái gai trong lòng nàng ta, hôm nay thấy tiểu thư Niệm nhi nàng ta càng thêm ghen tỵ với Tam phu nhân.
Lời Tần Song Ngọc vừa nói ra mọi người đều đổi sắc mặt, chỉ có An Ninh và Tam phu nhân Sở Sở vẫn giữ bộ dạng như trước, coi như không nghe thấy lời Tầm Song Ngọc cố ý gây khó dễ.
“Ngươi nói cái gì vậy? Bổn tiểu thư chính là khinh thường cái gì tiểu thư khuê các, bổn tiểu thư chính là muốn làm nữ tướng quân sao có thể để ý mấy lễ nghi khuê phòng.” Niệm nhi chính là không sợ gây chuyện, nàng tuy còn nhỏ nhưng lời Tần Song Ngọc nói nàng nghe sao không hiểu? Nàng không giống Tam tiểu thư An Lan Hinh muốn dựa vào Tần Song Ngọc cho nên mới cố ý lấy lòng, huống hồ, Niệm nhi vốn vô cùng ỷ lại mẫu thân Sở Sở, lời này chính là muốn nhắc tới mẫu thân của nàng sao? “Ngươi…” Tần Song Ngọc không nghĩ tới tiểu nha đầu này nhưng miệng lưỡi lanh lợi, còn dám cãi lại lời nói của trưởng bối, trong mắt nàng ta coi Ngũ phu nhân nàng là cái gì? Sắc mặt nhất thời trắng bạch, từ khi nàng nắm quyền chủ mẫu An Bình Hầu gia, ai cũng đối nàng cung kính, một thời gia thật dài không ai dám chống đối lại nàng, hôm nay lại bj một tiểu nha đầu chống đối, lúc này nàng tức giận đến mức ngực không ngứng phập phồng lên xuống, nhìn vẻ mặt khinh thường của Tứ tiểu thư, Tần Song Ngọc gắt giọng, “Lão gia, người xem xem, nàng sao nói với Song Ngọc như vậy, Tam tỷ giáo dục Tứ tiểu thư như thế nào? Nếu bọ người ngoài nhìn thấy liền nói An Bình Hầu gia chúng ta không có giáo dục.
“Đủ rồi! Ngươi câm mồm cho ta.” An Bình Hầu gia lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn Tần Song Ngọc, “Ngươi đang gây chuyện phải không? Niệm nhi ý trí cao xa nữ tử binh thường sao có thể sánh bằng, không có giáo dục, ngươi có giỏi thì sinh cho ta rồi hảo hảo giáo dục nàng ý, làm cho nàng ý thành gia giáo a!”
Tần Song Ngọc giống như bị sét đánh, cả người cương cứng, sắc mặt tái nhợt.
Miệng An Bình Hầu gia thật độc, toàn bộ An Bình hầu phủ ai ai cũng biết Ngũ phu nhân nhiều năm không sinh được một đứa nhỏ, vất vả lắm mới có thai cuois cùng lại rơi vào kết cục đẻ non, An Bình Hầu gia lại không thèm để ý tới mặt mũi và tâm tình Ngũ phu nhân, trước mặt mọi người chạm vào vết thương của Tần Song Ngọc làm nàng đau đớn bội phần.
Giây phút này đến cả Đại phu nhâ cũng thấy vui sướng khi người gặp họa là Tân Song Ngọc, “Đúng vậy ngũ muội, bỏ Tuyết nhi qua một bên không nói, tỷ muội chúng ta đều chờ tin mừng từ ngươi, ngươi nhớ phải nắm chặt điểm này nếu không mấy năm nữa dù có muốn cũng không thể sinh được đâu nha!”
Thời gian này Lão gia đưa quyền chủ mẫu An Bình Hầu phủ cho Tần Song Ngọc, quyền vào tay nàng ta, nàng ta liền cao cao tại thượng tưởng nghĩ chính mình là chính thất phu nhân hay sao? Đoạt lại quyền chủ mẫu đương nhiên nàng luôn nghi nhớ nhưng phải nhẫn nhịn xuống, vài lần Tần Song Ngọc đến Cẩm Tú các của nàng tùy ý đùa cợt, chẳng qua nàng đang lo lắng tới an nguy của Yên nhi nên không để ý tới nàng ta sủa loạn lên như thế nào, hôm nây có thể nhìn thấy bộ dạng nàng ta bị lão gia nhục nhã, nàng sao có thể không vui?
Nàng chính là chờ ngày này đến, Tần Song Ngọc nghĩ rằng lão gia giao quyền chủ mẫu cho ngươi thì người chính là người lão gia thương yêu nhất sao? Hừ, người sáng suốt ai ai cũng nhìn ra người lão gia thực lòng yêu thương là ai, Tần Song Ngọc bất quá cũng chỉ hơn người làm trong phủ mà thôi.
Đôi mắt khôn khéo của Đại phu nhân như đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Ngươi... Hừ!” Sắc mặt Tần Song ngọc từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng cứ như vậy một vòng tuần hoàn, không cam lòng chỉ chỉ Đại phu nhân một hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng nói, “Kẻ tiện nhân ngươi sinh ra thế nào? Sinh ra cái hạng gì ai ai cũng biết, Hừ đêm tân hôn liền bị vứt bỏ, sợ rằng trên đời này cũng cỉ có mình nữ nhi của ngươi.”
“Được lắm Tần Song Ngọc, ngươi dám nói Yên nhi như vậy xem ta xử lý cái miệng ngươi như thế nào!” Đại phu nhân buông thật mạnh chiếc đũa trên tay, đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế sắc bén, hướng Tần Song Ngọc phóng tới.
Chính là mới đi được hai bước liền bị Cố đại nương bên cạnh giữ chặt cánh tay, “Đại phu nhân xin người bớt giận!”
Danh sách chương