[Edited by Andie Trần]
Ngày đến rồi đi, thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua. Trong viện, những bông hoa hạnh chớp nở nơi đầu cành.
Trong suốt một tháng này, Giang Lam Tuyết khổ luyện cách phân trà, nàng biết, muốn thắng được chỉ có một cách là dựa phân trà.
Mắt thấy sắp đến ngày tổ chức Đấu Trà đại hội, khách điếm ở Ngân Châu thành lập tức kín phòng, toàn bộ đều là người tới tham gia đại hội. Việc làm ăn ở tiệm trà Ngân Châu thành tăng mạnh, mỗi ngày trong quán trà mọi người đều khí thế ngất trời mà nói về Đấu trà.
Lục Trường Thanh lại không có ra mặt, nghe đồn hắn chỉ đến Trấn Viễn Hầu phủ một lần, nhưng là do Trấn Viễn Hầu tự mình mời đến, cả Hứa tri châu cùng Viên thông phán mời hắn cũng đều không có đi. Cái gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi đó là như thế. Cứ như thế, nhiệt tình của mọi người lại càng ngày càng cao.
Cách Đấu Trà đại hội còn năm ngày, Nhất phẩm trà cư lại dán một thông báo nói vì người đến báo danh thật sự quá nhiều, trước tiên muốn tiến hành tuyển chọn vòng loại, người có tài năng thắng sẽ được tham gia Đấu Trà đại hội. Vì để phân tán đám người, Nhất phẩm trà cư sẽ dựng bốn cách hội trường ở bốn phía đông tây nam bắc của thành, thời gian tổ chức vòng loại là ba ngày. Muốn tham gia đại hội người đi trước tuyển chọn, thắng được giả sẽ bắt được nhất phẩm trà cư dự thi thiệp mời, chờ tới rồi ngày ấy đến bằng này thiệp mời mới có thể vào bàn.
Giang gia ở thành đông, Giang Lam Tuyết liền chọn đến hội trường ở phía đông. Ba tỷ muội Giang gia đại phòng thì đến hội trường phía tây, Chu gia ở thành tây. Suy xét đến việc ở đấy nhiều người, Giang Lam Tuyết nghĩ nàng vẫn nên hóa trang thành tiểu tử, vóc người nàng vốn cao, lại cố tình làm giả dáng đi của nam tử, nhìn đúng là rất giống một tiểu thư sinh tao nhã.
Giang nhị lão gia sủng ái nữ nhi nên vô cùng sốt ruột, đặc biệt theo nàng đến nơi dự thi. Hai cha con đứng ở một chỗ, Giang Lam Tuyết lại không có chút ngượng ngùng nào, cũng không có lộ nửa điểm khí chất của nữ tử, thoải mái thanh tân lại điềm đạm, cùng Giang nhị lão gia trò chuyện qua lại, cách nói năng cũng rất có kiến giải. Tự bản thân Giang nhị lão gia cảm thấy mình như có thêm một cái nhi tử, người đứng trước không còn là khuê nữ nữa, trong lòng càng thêm yêu thích nàng, lòng không khỏi nảy sinh đắc ý, chỉ có Giang Kế Viễn ông mới có thể sinh ra khuê nữ xuất sắc như vậy.
Cho dù thời gian tham gia vòng loại có đến ba ngày, bốn cái hội trường, dòng người vẫn là đông như vậy, chen chúc xô đẩy. Giang Lam Tuyết nhìn một vòng thấy nữ tử dự thi cũng không ít, bất quá đại đa số các nàng nhìn qua đều cảm thấy có mùi vị phong tình, chắc là nữ tử nơi phong nguyệt nội viện. Trà có đắt rẻ sang hèn, trà kỹ lại là cái so bằng bản lĩnh, cho nên điểm trà sư chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn.
Tuyển chọn rất đơn giản, ai cũng đều có thể tham gia, cái gì cũng đều không cần chuẩn bị, Nhất phẩm trà cư đều đã chuẩn bị tốt, người tham gia chỉ cần đến nơi thi đấu là được. Cứ mười người chia thành một tổ để thi đấu, xung quanh có văn nhân nhã sĩ cùng người hầu trà làm người đánh giá, Giang Lam Tuyết nhìn từng tổ lên thi đấu, quả thật muốn nhận được thiệp mời tham gia Đấu trà đại hội rất khó, mười người chỉ chọn được một người, có khi ba bốn tổ qua đi cũng không có ai nhận được thiệp mời.
Giang Lam Tuyết đang cùng phụ thân nói chuyện, chợt nghe có người gọi: "Giang công tử, Giang công tử, Giang Lam công tử......"
Là Hứa Thính Tùng. Giang Lam Tuyết giả vờ không nghe được, tiếp tục cùng phụ thân nói chuyện. Vân Thi nghe xong lại đen mặt, quay đầu ở trong đám người tìm Hứa Thính Tùng, thấy hắn còn ở bên kia vừa gọi vừa phất tay, dùng sức mà trừng mắt liếc hắn một cái.
Cũng may có nhiều người đều đang xếp hàng, Hứa Thính Tùng không thể bỏ hàng mà đến đây được.
Giang Kế Viễn cũng nghe có người gọi, quay đầu lại nhìn nhìn nói: "Có ai gọi tên Giang Lam thì phải, nghe như hài tử nhà chúng ta". [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết chỉ tặp trung nhìn những người đang đấu trà, không trả lời phụ thân, trong lòng lại nghĩ nếu chờ đến khi Hứa Thính Tùng qua đây nói chuyện, nên giải thích cùng phụ thân như thế nào.
Cũng may thật nhanh liền đến phiên Giang Lam Tuyết, mười người lên đài, trừ Giang Lam Tuyết còn có một nữ tử. Nữ tử này khi xếp hàng Giang Lam Tuyết đã chú ý đến nàng ta. Người này mặc một thân váy dài màu nguyệt quang, mặt che lụa trắng, cái trán trơn bóng so với lụa trắng còn muốn trắng hơn, mày liễu thon dài, một đôi mắt phượng, cố phán thần phi.
Giang Lam Tuyết cùng một vị nam tử cao lớn vạm vỡ được phân tới cùng một tổ, người nọ tựa hồ coi thường Giang Lam Tuyết, ngay cả chắp tay thi lễ đều miễn, trực tiếp bắt đầu. Giang Lam Tuyết khi pha trà, còn không quên trộm ngắm nữ tử kia vài lần, tay đẹp, thủ pháp cũng đẹp, không biết là khuê nữ nhà ai.
Tổ thi đấu lần này lại nhận được hai thiếp mời, một cái đương nhiên là thuộc về Giang Lam Tuyết, một khác là nàng kia. Hai người nhận xong thiệp mời, nàng kia đột nhiên quay đầu nhìn Giang Lam Tuyết cười: "Công tử thủ pháp thật tốt".
Giang Lam Tuyết nhất thời cảm thấy có chút quẫn bách, nàng ta vừa rồi cũng nhìn lén mình sao? "...... Tiểu thư quá khen".
Hai người cùng nhau xuống đài, Giang Lam Tuyết cố ý đi chậm hơn một bước, nàng kia cũng chậm lại. Giang Lam Tuyết thấy nàng ta tựa hồ có chuyện muốn nói, liền hướng mắt nhìn, nàng ta quả nhiên nhỏ giọng cười nói: " Làm sao ngay cả đến dáng đi ngươi cũng quên?"
Bị người nhìn ra...... Như vậy ngược lại dễ hành sự, vốn dĩ chính mình giả trang nam tử cũng khó có thể đường đường chính chính nói chuyện với khuê nữ người ta, nếu đã bị nhìn ra, Giang Lam Tuyết ngược lại càng thấy thản nhiên: "Tiểu thư ánh mắt rất thông tuệ".
Nữ tử cười cười: "Đấu Trà đại hội lại gặp". Nói xong liền vẫy vẫy thiệp mời trên tay thong thả ung dung rời đi.
Giang Lam Tuyết thật là có điểm chờ mong được gặp lại người này.
Giang Lam Tuyết đi xuống dưới đài, cười ha hả mà hướng Giang Kế Viễn vẫy vẫy thiệp mời trong tay. Giang Kế Viễn cười nói: "Ta biết thế nào ngươi cũng lấy được mà. Đi, cha mang ngươi đến Nhạc lâu ăn cơm".
"Cùng đến Nhạc lâu sao, xác thật nên nhạc*, nhưng mà hôm nay khách ở đó khẳng định rất nhiều đi". Giang Lam Tuyết vừa đi vừa nói, chợt nhìn thấy Hứa Thính Tùng vẫn chưa đi đang hướng chính mình phất tay. Người này thật là......
*nhạc: vui vẻ.
Hứa Thính Tùng giống như nhìn thấy Giang Lam Tuyết đã chú ý tới hắn, thế nhưng lại từ trong đội ngũ chui ra tới, trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ. Giang Lam Tuyết muốn trốn cũng không thể trốn.
"Giang công tử! Ngươi lấy được thiệp mời sao, thật lợi hại a".
Giang Lam Tuyết không có cách nào đành phải nói: "Lại gặp mặt rồi, Hứa công tử, không nghĩ tới ngươi cũng là tới tham gia". [Edited by Andie Trần]
Giang Lam Tuyết chỉ là thuận miệng hỏi tới, Hứa Thính Tùng lại cho rằng lời nói Giang Lam Tuyết có ẩn ý, vội vàng nói: "Học sinh ở thư viện chúng ta đều tới tham gia, là viện trưởng yêu cầu".
Giang Kế Viễn khụ hai tiếng, nhìn về phía Giang Lam Tuyết trong ánh mắt tất cả đều là chất vấn.
Hứa Thính Tùng vội hướng Giang Kế Viễn chắp tay thi lễ hành lễ: "Học sinh Hứa Thính Tùng gặp qua Giang tư học. Không nghĩ tới Giang công tử lại là người nhà Giang tư học, khó trách như vậy có tài, lại có kiến giải".
"Hứa công tử cùng...... chất nhi của chúng ta rất quen thuộc sao?" Giang Kế Viễn hỏi.
"May mắn gặp qua hai lần, còn ăn một bữa cơm mà thôi, không dám nói là rất quen thuộc, bất quá học sinh đối Giang công tử là gặp một lần liền nhớ mãi không quên".
Giang Lam Tuyết chỉ muốn lập tức đem miệng Hứa Thính Tùng bịt lại, khiến hắn đỡ càng nói càng bậy.
"Hứa công tử, ngươi mau trở lại trong đội ngũ, hình như đã đến phiên ngươi". Giang Lam Tuyết nói.
Hứa Thính Tùng sửng sốt một chút, hắn tuy là người ngay thẳng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nhìn sắc mặt Giang Kế Viễn không quá đẹp, liền nói: "Ta đây phải trở về rồi".
Đi được vài bước hắn rốt cuộc chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu lại nói, "Giang công tử có rảnh hãy đến Hiền Lâm thư viện tìm ta".
Giang Lam Tuyết chỉ xấu hổ mà cười cười.
Sau chuyện này với Hứa Thính Tùng, việc cùng nhạc lâu ăn cơm khẳng định không thể thành rồi. Im lặng không lên tiếng còn bị trúng đòn. Lúc trước Giang Kế Viễn còn đắc ý chính mình sinh được một khuê nữ xuất sắc, lúc này liền cảm thấy chính mình là sinh ra một khuê nữ khác người đi.
Hai người một đường hồi Giang phủ đều không nói lời nào.
Giang nhị phu nhân thấy sắc mặt hai cha con rất khó coi, còn tưởng rằng tuyển chọn không qua được. Liền an ủi nói: "Không sao đâu, nghe nói lần này tuyển người rất khó, không qua được cũng không sao cả". [Edited by Andie Trần]
Giang Kế Viễn cùng Giang Lam Tuyết đều không nói lời nào, Vân Thi nói: "Tiểu thư đã thắng a!"
"Ân? Vậy các ngươi sao lại thế này, phát sinh chuyện gì?" Giang nhị phu nhân hỏi.
"Nàng hỏi khuê nữ tốt mà nàng sinh ra đi!" Giang Kế Viễn cả giận.
Giang nhị phu nhân hiểu rõ nhất trượng phu của nàng, ngày thường sủng ái nhất chính là Giang Lam Tuyết, ngay cả nhi tử Giang Bình nghĩa đều không bằng đâu, hôm nay ông thế nhưng sao lại nói như vậy, liền hỏi Giang Lam Tuyết: "Ngươi đã làm cái gì chọc giận phụ thân ngươi?"
Giang Lam Tuyết trong lòng thở dài, việc này phiền phức lớn rồi.
"Cha, nương, các ngươi trước hết khoan nóng giận, nghe ta từ từ giải thích được không. Ta cùng với Hứa công tử kia chỉ là ở trên phố ngẫu nhiên gặp được......"
"Hứa công tử! Hứa công tử nào! Hứa công tử ở đâu ra!" Giang nhị phu nhân kêu lên.
"Nương —— ngài trước đừng kích động!" Giang Lam Tuyết nói, "Các ngươi nhìn ta xem, hắn ta tưởng ta là nam tử, nửa điểm tâm tư ngoài lề đều không có. Các ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn".
"Các ngươi đã cùng nhau ăn cơm đấy!" Giang Kế Viễn nói.
"Chỉ là trùng hợp mà thôi, hai người thật sự không cần suy nghĩ quá nhiều, càng đừng tưởng rằng ta cùng hắn có cái gì quan hệ". Giang Lam Tuyết nhẫn nại giải thích.
Giang nhị phu nhân không để ý tới Giang Lam Tuyết, chỉ đối Vân Thi quát: "Vân Thi ngươi nói sao lại thế này! Thành thành thật thật khai ra, một câu đều không được nói dối!"
Vân Thi bị hoảng sợ, vội quỳ xuống, đem chuyện hai người như thế nào ở trên phố gặp được Hứa Thính Tùng, hai người ở tiệm cơm lại nói cái gì đó, thất thất bát bát nói ra. Đương nhiên, nàng vẫn là có điều giữ lại. Bằng không phu nhân buông tha nàng, tiểu thư lại không buông tha nàng.
Giang nhị phu nhân tàn nhẫn chọc chọc cái trán Giang Lam Tuyết một chút: "Khi còn nhỏ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, như thế nào mấy năm nay lớn lớn ngược lại trở thành một con khỉ! Ba ngày hai bữa đều chạy ra bên ngoài!"
"Nương ——" Giang Lam Tuyết làm nũng.
"Ngươi muốn tìm thợ rèn làm cái gì?" Giang Kế Viễn hỏi. [Edited by Andie Trần]
Chuyện này nói như thế nào mới ổn, khẳng định không thể nói thật, nói thật bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, nói không chừng còn dọa bọn họ sợ hãi. Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ liền nói: "Ta muốn đánh một cái thập nhị liên hoàn, ta đã nghĩ ra hình dáng, so cửu liên hoàn** còn nhiều khó hơn......"
"Ngươi đã lớn như thế này, vẫn còn nghĩ đến việc chơi đùa thôi!" Giang nhị phu nhân thở dài.
Giang Lam Tuyết vội cười hì hì nói: "Nương, người đừng nghĩ ta chỉ biết ham chơi a. Người ngẫm lại xem, nữ nhi của người, ta đây nữ hồng may vá, cầm kỳ thư họa, cắm hoa điểm trà, trù nghệ quản gia, có cái nào không được? Một người đa tài đa nghệ, thông minh lanh lợi như ta, sao chỉ biết mỗi ham chơi? Người nói có phải hay không".
"Không biết xấu hổ! Chứa gặp ai lại khen chính mình như vậy!"
Khuê nữ nhà này xác thật là học cái gì thật mau, chỉ dạy một lần liền sẽ hiểu, đã vậy còn làm rất tốt. Ngay cả chuyện bọn họ cùng đại phòng phân viện không phân nhà, cũng là khuê nữ nghĩ ra được.
"Hắc hắc, ta đây là nói sự thật thôi". Giang Lam Tuyết hướng bên người Giang nhị phu nhân mà dựa vào nũng nịu.
"Về sau không được hồ nháo!" Giang nhị phu nhân cả giận.
"Không hồ nháo, không hồ nháo". Thấy bọn họ không trách chính mình, Giang Lam Tuyết vội lấy lòng, gật đầu lia lịa. Muốn thay đổi tư tưởng cha nương thân sinh, không phải là chuyện một ngày hai ngày là có thể thành.
"Còn không đi rửa mặt, thay đổi xiêm y cho ta". Giang nhị phu nhân trợn trắng mắt nhìn Giang Lam Tuyết một cái.
"Tuân mệnh! Mẫu thân đại nhân!" Giang Lam Tuyết đứng lên hướng nương nàng chắp tay thi lễ.
Giang nhị phu nhân đánh nhẹ tay nàng một chút: "Nghịch ngợm!"
Giang Lam Tuyết hì hì cười lôi kéo Vân Thi về phòng của mình.
Giang Lam Tuyết vừa đi, Giang Kế Viễn liền nói: "Nàng biết Hứa công tử mà Lam Tuyết gặp được là ai sao?"
Lòng Giang nhị phu nhân có một chút khẩn trương: "Chẳng lẽ là Thu Hành hài tử?"
Giang Kế Viễn thở dài, gật gật đầu: "Là hắn".
"Lại là hắn". Giang nhị phu nhân lẩm bẩm mà nói, cũng thở dài.
Đang lúc hai người thở dài, Giang Lam Hân mang theo tiểu nha hoàn đem cờ tới. [Edited by Andie Trần]
"Nhị thúc, nhị thẩm mạnh khỏe, Tam muội muội có đây không?" Giang Lam Hân trên mặt mang theo đắc ý cười. Nàng nghe nói, nhị thúc cùng Giang Lam Tuyết khi hồi phủ trên mặt đều khó, nói vậy Giang Lam Tuyết nhất định không lấy được thiệp mời.
Giang nhị phu nhân cười nói: "Vừa trở về, ở trong phòng thay xiêm y đấy".
"Tam muội muội cũng thật là, sao lại muốn giả thành tiểu tử, trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp có cái gì không tốt, nói không chừng lại có thể lấy được thiệp mời". Giang Lam Hân cố ý nói.
Giang Kế Viễn thấy bộ dáng này của chất nữ, trong lòng không vui, đứng dậy rời đi, Giang Lam Hân càng thêm cảm thấy Giang Lam Tuyết không có lấy được thiệp mời, liền nói: "Ta đi nhìn Tam muội muội một cái".
**cửu liên hoàn [hình ảnh]
Danh sách chương