Hôm nay là ngày đầu tiên trong quãng đời còn lại của em.
Chữ khắc vô danh trên một ghế đá trong Công viên Trung tâm
Đó là một buổi sáng tháng Giêng, trong vịnh New York, vào thời điểm ngày thế chỗ cho đêm...
Rất cao trên bầu trời, giữa những đám mây đang chầm chậm trôi về phía Bắc, chúng ta đang bay phía trên hòn đảo Ellis và tượng Nữ thần Tự Do. Trời rất lạnh. Toàn bộ thành phố bị tê liệt bởi tuyết và bão tuyết.
Đột nhiên, một con chim có bộ lông ánh bạc xuyên qua những đám mây và lao xuống như một mũi tên về phía dãy nhà chọc trời. Phớt lờ những bông tuyết, nó để mặc mình bị một sức mạnh bí hiểm dẫn dắt về phía Bắc Manhattan. Vừa kêu lên những tiếng phấn khích khe khẽ, nó vừa lướt qua khu Greenwich Village, Quảng trường Thời đại và khu Upper West Side với tốc độ chóng mặt rồi cuối cùng đậu lên cánh cổng của một công viên.
Chúng ta đang ở cuối Công viên Morningside, rất gần trường Đại học Columbia.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút nữa, một ngọn đèn sẽ được bật lên ở tầng trên cùng của một toà nhà nhỏ trong khu phố.
Còn hiện giờ, một cô gái trẻ người Pháp, Juliette Beaumont, đang tận dụng nốt ba giây cuối cùng của giấc ngủ.
6:59:57
:58
:59
7:00:00
° ° °
Khi chuông đồng hồ reo, Juliette quờ tay về phía bàn ngủ, khiến chiếc đồng hồ báo thức bị hất lăn xuống đất và những tiếng ring ring khủng khiếp lập tức im bặt.
Cô chui ra khỏi chăn và dụi mắt, đặt một chân xuống lớp ván sàn sáng bóng và phải dò dẫm đi vài bước mới đặt được chân lên tấm thảm trải dài trên mặt sàn đánh xi. Phật ý, cô vụt đứng thẳng dậy và vớ lấy cặp kính mà cô vô cùng căm ghét song vẫn buộc phải đeo vì mắt cô cận nặng và không chịu nổi kính áp tròng.
Dọc cầu thang, một bộ sưu tập hổ lốn các kiều gương nhặt nhạnh được tại các chợ đồ cũ phản chiếu hình ảnh một cô gái hai mươi tám tuổi với mái tóc ngang vai và ánh mắt tinh nghịch. Cô bĩu môi hờn dỗi trước gương rồi cố thử chỉnh trang lại mái tóc một chút bằng cách vén vội vài lọn tóc vàng loà xoà trên đầu. Chiếc áo phông khoét cổ rộng và cái quần lót đăng ten khiến cô trông thật gợi cảm và nghịch ngợm. Song cảnh tượng dễ chịu đó không kéo dài được lâu: Juliette quấn quanh mình tấm chăn dày bằng vải Ê cốt và áp cái túi chườm còn ấm vào bụng. Hệ thống lò sưởi chưa bao giờ là điểm mạnh của căn hộ này, nơi cô trọ từ ba năm nay với cô bạn Colleen.
Vậy mà chúng ta phải trả những hai ngàn đô la tiền thuê nhà cơ đấy! cô thở dài.
Cứ vùi mình trong lớp chăn như vậy, cô chụm chân nhảy qua các bậc thang để đi xuống rồi dùng hông huých cho cánh cửa bếp bật mở. Một con mèo tròn vo lông vằn đã đợi cô được mấy phút nhảy phóc lên tay rồi trèo lên vai cô, thiếu chút nữa thì cào nát cổ cô bằng bộ móng của nó.
- Thôi đi, Jean-Camille! - Cô hét lên và túm con mèo đặt lại xuống đất.
Con mèo bật kêu một tiếng cáu kỉnh rồi chạy ra nằm cuộn mình trong ổ.
Trong khi đó, Juliette đặt một nồi nước lên bếp và bật radio:
cơn bão tuyết dữ dội làm tê liệt Washington và Philadelphia từ bốn mươi tám tiếng đồng hồ trở lại đây đang tiếp tục di chuyển theo hướng Đông Bắc, ảnh hưởng trực tiếp đến New York và Boston.
Vậy là sáng nay Manhattan bừng tỉnh dưới một làn tuyết dày đặc làm tê liệt giao thông và khiến mọi hoạt động của thành phố bị ngừng trệ.
Ngành hàng không sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi tình trạng thời tiết thất thường này: tất cả các chuyến bay từ JFK và La Guardia đều bị huỷ hoặc dời lại.
Giao thông đường bộ cũng rất khó khăn và các cơ quan chức năng đều khuyến cáo người dân nên hạn chế tối đa việc đi lại bằng ô tô.
Tàu điện ngầm có thể sẽ hoạt động bình thường song các dịch vụ xe buýt sẽ bị xáo trộn mạnh. Công ty vận tải đường sắt Amtrack thông báo giảm thiểu hoạt động, và lần đầu tiên kể từ bảy năm trở lại đây, các bảo tàng cũng như sở thú và các khu danh thắng trọng yếu của thành phố sẽ đóng cửa.
Cơn bão này. hình thành do luồng khí ẩm bắt nguồn từ vịnh Mexico gặp luồng khí lạnh từ Canada xuống, sẽ tiếp tục di chuyển trong ngày về phía vùng New England.
Chúng tôi khuyến cáo quý vị phải tuyệt đối thận trọng.
Quý vị đang nghe kênh phát thanh Manhattan 101.4 trên radio của quý vị.
Manhattan 101.4. Quý vị hãy cho chúng tôi mười phút, chúng tôi sẽ cho quý vị cả thế giới...
Juliette rùng mình khi nghe những tin tức này. Nhanh lên nào, phải có chút gì đó để sưởi ấm. Cô lục tìm trong tủ: không có cà phê hoà tan, cũng chẳng có trà. Hơi ngượng ngập, cô đành phải nhặt lại túi trà lọc mà Colleen đã dùng hôm qua.
Vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi lên bậu cửa sổ và qua lớp kính ngắm nhìn thành phố được bao bọc trong một lớp áo măng tô trắng muốt.
Trong lòng cô gái trẻ người Pháp tràn ngập tình cảm lưu luyến, vì cô biết mình sẽ rời Manhattan trước kỳ nghỉ cuối tuần này.
Đưa ra quyết định ấy là việc không dễ dàng gì song cô phải thừa nhận một điều hiển nhiên: mặc dù Juliette yêu New York nhưng New York không yêu Juliette. Chẳng một hy vọng hay một ước mơ nào của cô trở thành hiện thực trong cái thành phố này.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô theo học một khoá dự bị đại học khoa văn rồi bằng cao học tại trường Sorbonne đồng thời than gia diễn xuất trong các câu lạc bộ kịch của trường đại học. Rồi cô được nhận vào khoá đào tạo diễn viên Florent nơi cô được coi là một trong những học viên nhiều triển vọng nhất. Trong thời gian đó, cô liên tục dự các đợt thi tuyển diễn viên, đóng một vài đoạn phim quảng cáo và xuất hiện trong một vài phim truyền hình. Song mọi nỗ lực của cô đều không mang lại kết quả. Thế là dần dần, cô từ bỏ bớt tham vọng, chấp nhận trình diễn trong các siêu thị hoặc trong các buổi liên hoan doanh nghiệp, chấp nhận đóng những vở kịch nhỏ tại các bữa tiệc sinh nhật, chấp nhận cải trang thành gấu Winnie và làm hoạt náo viên ở công viên Euro Disney.
Chân trời của cô dường như bị lấp lại nhưng cô không hề nản chí. Thu hết can đảm, cô quyết định đến Mỹ. Trong lòng ấp ủ những giấc mơ Broadway và tràn trề hy vọng, cô đặt chân tới Quả táo Khổng lồ trong vai trò một cô giữ trẻ. Chẳng phải người ta vẫn thường nói ai thành công ở New York cũng sẽ thành công ở bất cứ đâu sao? Năm đầu tiên, công việc trông trẻ cho phép cô có được chút thời gian rảnh rỗi để trau dồi vốn tiếng Anh, làm mất giọng điệu lơ lớ và theo học các lớp kịch nói. Song chẳng một cuộc thi tuyển nào mà cô từng tham dự mang lại cho cô một vai diễn khá khẩm hơn những vai nhỏ trong các vở kịch thể nghiệm hoặc khai phá được diễn trong các nhà hát quy mô nhỏ, các nhà kho hoặc các sân khấu thuê tạm.
Sau đó, để trang trải cuộc sống, cô buộc phải nhận một loạt các việc lặt vặt: thu ngân bán thời gian trong một siêu thị nhỏ, giúp việc dọn dẹp trong một khách sạn tồi tàn ở đường Amsterdam, phục vụ bàn trong một coffee shop...
Một tháng trước, cô đã quyết định trở về Pháp. Colleen chuẩn bị rời căn hộ để dọn tới sống với bạn trai và cô chẳng có cả can đảm lẫn mong muốn tìm một người khác cùng thuê nhà. Đã đến lúc cô phải chấp nhận thất bại của mình. Cô đã tham dự một trò chơi rủi ro và đã thua cuộc. Suốt một thời gian dài, cô vẫn tưởng mình thông minh hơn người, thách thức mọi cạm bẫy của các lề thói cũ và trách nhiệm. Song hiện giờ, cô cảm thấy hoàn toàn lạc lõng, không điểm tựa cũng chẳng phương hướng. Vả lại, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô đã cạn kiệt và visa cho công việc trông trẻ của cô đã hết hạn từ lâu, điều này khiến cô trở thành một người nước ngoài cư trú bất hợp pháp.
Chuyến bay về Paris của cô được ấn định vào ngày kia, nếu thời tiết cho phép.
Thôi nào, cô bé. Đừng có than thân trách phận nữa!
Cô cố đứng dậy, rồi chui vào buồng tắm. Cô thả rơi tấm chăn, tụt bỏ quần áo lót rồi nhảy vào khoang tắm.
- A... a...! - cô hét lên khi tia nước lạnh buốt chạm vào da.
Colleen đã tắm trước và không còn lấy một giọt nước nóng.
Chẳng tử tế tẹo nào, Juliette nghĩ.
Tắm nước lạnh đúng là một thứ cực hình, song cô không phải người để bụng, cô nhanh chóng tìm ngay được một lời biện hộ cho cô bạn: Colleen đã kết thúc xuất sắc khoá đào tạo luật sư và hôm nay phải dự buổi phỏng vấn tuyển dụng vào một văn phòng luật sư tên tuổi trong thành phố.
Juliette chẳng phải là người đỏm dáng cho dù sáng nay cô nán lại trước gương lâu hơn thường lệ. Càng ngày cô càng bị dằn vặt thường xuyên hơn bởi một câu hỏi:
Mình có còn trẻ không?
Cô vừa mới tròn hai mươi tám tuổi. Tất nhiên là cô vẫn còn trẻ, song cũng phải thừa nhận rằng cô chẳng còn được như lúc hai mươi tuổi nữa.
Vừa sấy khô tóc, cô vừa bước lại gần gương, săm soi khuôn mặt mình và nhận ra những nếp nhăn nhỏ xíu ở đuôi mắt.
Nghề diễn viên, đã rất khắt khe với nam giới, lại càng khắc nghiệt hơn với nữ giới: người ta không bao giờ chấp nhận một khiếm khuyết nào ở nữ giới cả trong khi ở nam giới, khiếm khuyết lại được coi như biểu hiện của duyên dáng và cá tính, đây là điều khiến cô luôn bực bội.
Cô lùi lại. Ngực cô vẫn rất đẹp, song có lẽ không được cao như trước đây hai năm.
Không, mình chỉ được cái tưởng tưởng thôi.
Juliette vẫn luôn từ chối thực hiện một vài "chỉnh sửa" trên cơ thể mình: đắp cho mình một nụ cười bằng colagen, tẩy bớt các nếp nhăn trên trán bằng độc tố khuẩn dồi, nâng cao gò má, tạo một lúm đồng tiền hay trả giá cho một bộ ngực mới... Kệ thôi nếu cô bị coi là ngây thơ, nhưng cô vẫn muốn tự khẳng định bằng chính bản chất thật của mình: tự nhiên, nhạy cảm và mơ mộng.
Vấn đề là cô đã đánh mất tất cả niềm tin vào bản thân. Dần dần, cô phải từ bỏ mọi hy vọng: trờ thành nghệ sĩ kịch, có một tình yêu đích thực. Ba năm trước, cô có cảm giác như mọi thứ vẫn còn có thể. Cô có thể là một Julia Roberts hay Juliette Binoche. Rồi từng chút một, cuộc sống hàng ngày đã bào mòn cô. Toàn bộ tiền bạc của cô bị đổ vào tiền thuê nhà. Bao lâu nay cô chẳng hề mua cho mình một chiếc váy nào và cô buộc phải ăn toàn bộ đồ hộp cùng mì luộc.
Cô chẳng trờ thành Julia Roberts hay Juliette Binoche. Cô phục vụ cappuccino trong một quán cà phê để lấy năm đô la mỗi giờ song vì như thế cũng chẳng đủ để trả tiền nhà nên cô buộc phải nhận thêm một công việc thứ hai vào cuối tuần.
Trong tâm trí cô vẫn tự chất vấn mình trước gương:
Mình còn khả năng hấp dẫn không? Còn khả năng khiêu gợi ham muốn không?
Chắc là vẫn còn, cô nghĩ, song liệu còn được bao lâu nữa?
Nhìn thẳng vào mắt mình, cô nói một mạch như tự cảnh báo:
- Rồi một ngày, không lâu nữa đâu, sẽ chẳng còn một người đàn ông nào buồn quay lại nhìn khi mày đi qua...
Trong lúc chờ đợi, nên thay quần áo cho nhanh nếu không muốn đến muộn.
Cô mặc một chiếc quần bó và đi hai đôi tất vào. Rồi trùm ra ngoài quần jean đen, áo sơ mi kẻ, áo len mũi thưa và áo săng đay cổ đứng viền len.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường và phát hoảng vì đã khá muộn. Tốt nhất là không nên lề mề nữa: chủ cô không phải người dễ tính và dù hôm nay có là ngày làm việc cuối cùng của cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể viện lý do thời tiết xấu được.
Cô chạy vội xuống cầu thang, vơ vội lấy cái mũ và chiếc khăn quàng sặc sỡ treo trên mắc áo rồi đóng sập cửa lại và cố gắng không làm con mèo bị "lãnh án tử hình máy chém", con Jean-Camille liều lĩnh đang thò mũi ra ngoài, háo hức nhìn lớp tuyết dày đã rơi trong đêm.
Vừa ló mặt ra khỏi nhà, Juliette dính ngay một đợt gió lạnh băng. Chưa bao giờ cô thấy New York yên tĩnh như thế.
Chỉ trong vài giờ, Manhattan đã biến thành một sân trượt tuyết khổng lồ. Lớp tuyết phủ khiến đường phố như trở nên hoang tàn và giao thông trở nên thật nguy hiểm. Từng đống tuyết dày xuất hiện trên vỉa hè và ở các ngã tư. Đường phố, bình thường vốn ồn ào và đông đúc, nay chỉ còn lác đác vài chiếc 4´4 (Four Wheel Drive, loại xe 2 cầu với bốn bánh cùng truyển động chứ không như loại xe một cầu chỉ có hai bánh nằm trên một trục cùng xoay), vài chiếc taxi màu vàng và một vài khách bộ hành hiếm hoi đi giày trượt tuyết.
Như tìm lại được chút hương vị tuổi thơ, Juliette ngẩng đầu lên và há miệng đón lấy một bông tuyết. Thiếu chút nữa thì cô ngã nhào và phải dang hai tay ra để giữ thăng bằng. Rất may, bến tàu điện ngầm cách đó không xa lắm. Chỉ cần thận trọng một chút và đừng có trượt...
Quá muộn. Chưa kịp nghĩ hết câu, cô chới với và chúi mũi xuống lớp tuyết mịn.
Hai gã sinh viên đi ngang qua chỗ cô, chẳng buồn giúp cô đứng dậy mà còn ác độc cười nhạo, Juliette cảm thấy bị xúc phạm và chợt muốn bật khóc.
Rõ là một ngày mới chẳng tốt lành chút nào.
Chữ khắc vô danh trên một ghế đá trong Công viên Trung tâm
Đó là một buổi sáng tháng Giêng, trong vịnh New York, vào thời điểm ngày thế chỗ cho đêm...
Rất cao trên bầu trời, giữa những đám mây đang chầm chậm trôi về phía Bắc, chúng ta đang bay phía trên hòn đảo Ellis và tượng Nữ thần Tự Do. Trời rất lạnh. Toàn bộ thành phố bị tê liệt bởi tuyết và bão tuyết.
Đột nhiên, một con chim có bộ lông ánh bạc xuyên qua những đám mây và lao xuống như một mũi tên về phía dãy nhà chọc trời. Phớt lờ những bông tuyết, nó để mặc mình bị một sức mạnh bí hiểm dẫn dắt về phía Bắc Manhattan. Vừa kêu lên những tiếng phấn khích khe khẽ, nó vừa lướt qua khu Greenwich Village, Quảng trường Thời đại và khu Upper West Side với tốc độ chóng mặt rồi cuối cùng đậu lên cánh cổng của một công viên.
Chúng ta đang ở cuối Công viên Morningside, rất gần trường Đại học Columbia.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút nữa, một ngọn đèn sẽ được bật lên ở tầng trên cùng của một toà nhà nhỏ trong khu phố.
Còn hiện giờ, một cô gái trẻ người Pháp, Juliette Beaumont, đang tận dụng nốt ba giây cuối cùng của giấc ngủ.
6:59:57
:58
:59
7:00:00
° ° °
Khi chuông đồng hồ reo, Juliette quờ tay về phía bàn ngủ, khiến chiếc đồng hồ báo thức bị hất lăn xuống đất và những tiếng ring ring khủng khiếp lập tức im bặt.
Cô chui ra khỏi chăn và dụi mắt, đặt một chân xuống lớp ván sàn sáng bóng và phải dò dẫm đi vài bước mới đặt được chân lên tấm thảm trải dài trên mặt sàn đánh xi. Phật ý, cô vụt đứng thẳng dậy và vớ lấy cặp kính mà cô vô cùng căm ghét song vẫn buộc phải đeo vì mắt cô cận nặng và không chịu nổi kính áp tròng.
Dọc cầu thang, một bộ sưu tập hổ lốn các kiều gương nhặt nhạnh được tại các chợ đồ cũ phản chiếu hình ảnh một cô gái hai mươi tám tuổi với mái tóc ngang vai và ánh mắt tinh nghịch. Cô bĩu môi hờn dỗi trước gương rồi cố thử chỉnh trang lại mái tóc một chút bằng cách vén vội vài lọn tóc vàng loà xoà trên đầu. Chiếc áo phông khoét cổ rộng và cái quần lót đăng ten khiến cô trông thật gợi cảm và nghịch ngợm. Song cảnh tượng dễ chịu đó không kéo dài được lâu: Juliette quấn quanh mình tấm chăn dày bằng vải Ê cốt và áp cái túi chườm còn ấm vào bụng. Hệ thống lò sưởi chưa bao giờ là điểm mạnh của căn hộ này, nơi cô trọ từ ba năm nay với cô bạn Colleen.
Vậy mà chúng ta phải trả những hai ngàn đô la tiền thuê nhà cơ đấy! cô thở dài.
Cứ vùi mình trong lớp chăn như vậy, cô chụm chân nhảy qua các bậc thang để đi xuống rồi dùng hông huých cho cánh cửa bếp bật mở. Một con mèo tròn vo lông vằn đã đợi cô được mấy phút nhảy phóc lên tay rồi trèo lên vai cô, thiếu chút nữa thì cào nát cổ cô bằng bộ móng của nó.
- Thôi đi, Jean-Camille! - Cô hét lên và túm con mèo đặt lại xuống đất.
Con mèo bật kêu một tiếng cáu kỉnh rồi chạy ra nằm cuộn mình trong ổ.
Trong khi đó, Juliette đặt một nồi nước lên bếp và bật radio:
cơn bão tuyết dữ dội làm tê liệt Washington và Philadelphia từ bốn mươi tám tiếng đồng hồ trở lại đây đang tiếp tục di chuyển theo hướng Đông Bắc, ảnh hưởng trực tiếp đến New York và Boston.
Vậy là sáng nay Manhattan bừng tỉnh dưới một làn tuyết dày đặc làm tê liệt giao thông và khiến mọi hoạt động của thành phố bị ngừng trệ.
Ngành hàng không sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi tình trạng thời tiết thất thường này: tất cả các chuyến bay từ JFK và La Guardia đều bị huỷ hoặc dời lại.
Giao thông đường bộ cũng rất khó khăn và các cơ quan chức năng đều khuyến cáo người dân nên hạn chế tối đa việc đi lại bằng ô tô.
Tàu điện ngầm có thể sẽ hoạt động bình thường song các dịch vụ xe buýt sẽ bị xáo trộn mạnh. Công ty vận tải đường sắt Amtrack thông báo giảm thiểu hoạt động, và lần đầu tiên kể từ bảy năm trở lại đây, các bảo tàng cũng như sở thú và các khu danh thắng trọng yếu của thành phố sẽ đóng cửa.
Cơn bão này. hình thành do luồng khí ẩm bắt nguồn từ vịnh Mexico gặp luồng khí lạnh từ Canada xuống, sẽ tiếp tục di chuyển trong ngày về phía vùng New England.
Chúng tôi khuyến cáo quý vị phải tuyệt đối thận trọng.
Quý vị đang nghe kênh phát thanh Manhattan 101.4 trên radio của quý vị.
Manhattan 101.4. Quý vị hãy cho chúng tôi mười phút, chúng tôi sẽ cho quý vị cả thế giới...
Juliette rùng mình khi nghe những tin tức này. Nhanh lên nào, phải có chút gì đó để sưởi ấm. Cô lục tìm trong tủ: không có cà phê hoà tan, cũng chẳng có trà. Hơi ngượng ngập, cô đành phải nhặt lại túi trà lọc mà Colleen đã dùng hôm qua.
Vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi lên bậu cửa sổ và qua lớp kính ngắm nhìn thành phố được bao bọc trong một lớp áo măng tô trắng muốt.
Trong lòng cô gái trẻ người Pháp tràn ngập tình cảm lưu luyến, vì cô biết mình sẽ rời Manhattan trước kỳ nghỉ cuối tuần này.
Đưa ra quyết định ấy là việc không dễ dàng gì song cô phải thừa nhận một điều hiển nhiên: mặc dù Juliette yêu New York nhưng New York không yêu Juliette. Chẳng một hy vọng hay một ước mơ nào của cô trở thành hiện thực trong cái thành phố này.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô theo học một khoá dự bị đại học khoa văn rồi bằng cao học tại trường Sorbonne đồng thời than gia diễn xuất trong các câu lạc bộ kịch của trường đại học. Rồi cô được nhận vào khoá đào tạo diễn viên Florent nơi cô được coi là một trong những học viên nhiều triển vọng nhất. Trong thời gian đó, cô liên tục dự các đợt thi tuyển diễn viên, đóng một vài đoạn phim quảng cáo và xuất hiện trong một vài phim truyền hình. Song mọi nỗ lực của cô đều không mang lại kết quả. Thế là dần dần, cô từ bỏ bớt tham vọng, chấp nhận trình diễn trong các siêu thị hoặc trong các buổi liên hoan doanh nghiệp, chấp nhận đóng những vở kịch nhỏ tại các bữa tiệc sinh nhật, chấp nhận cải trang thành gấu Winnie và làm hoạt náo viên ở công viên Euro Disney.
Chân trời của cô dường như bị lấp lại nhưng cô không hề nản chí. Thu hết can đảm, cô quyết định đến Mỹ. Trong lòng ấp ủ những giấc mơ Broadway và tràn trề hy vọng, cô đặt chân tới Quả táo Khổng lồ trong vai trò một cô giữ trẻ. Chẳng phải người ta vẫn thường nói ai thành công ở New York cũng sẽ thành công ở bất cứ đâu sao? Năm đầu tiên, công việc trông trẻ cho phép cô có được chút thời gian rảnh rỗi để trau dồi vốn tiếng Anh, làm mất giọng điệu lơ lớ và theo học các lớp kịch nói. Song chẳng một cuộc thi tuyển nào mà cô từng tham dự mang lại cho cô một vai diễn khá khẩm hơn những vai nhỏ trong các vở kịch thể nghiệm hoặc khai phá được diễn trong các nhà hát quy mô nhỏ, các nhà kho hoặc các sân khấu thuê tạm.
Sau đó, để trang trải cuộc sống, cô buộc phải nhận một loạt các việc lặt vặt: thu ngân bán thời gian trong một siêu thị nhỏ, giúp việc dọn dẹp trong một khách sạn tồi tàn ở đường Amsterdam, phục vụ bàn trong một coffee shop...
Một tháng trước, cô đã quyết định trở về Pháp. Colleen chuẩn bị rời căn hộ để dọn tới sống với bạn trai và cô chẳng có cả can đảm lẫn mong muốn tìm một người khác cùng thuê nhà. Đã đến lúc cô phải chấp nhận thất bại của mình. Cô đã tham dự một trò chơi rủi ro và đã thua cuộc. Suốt một thời gian dài, cô vẫn tưởng mình thông minh hơn người, thách thức mọi cạm bẫy của các lề thói cũ và trách nhiệm. Song hiện giờ, cô cảm thấy hoàn toàn lạc lõng, không điểm tựa cũng chẳng phương hướng. Vả lại, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô đã cạn kiệt và visa cho công việc trông trẻ của cô đã hết hạn từ lâu, điều này khiến cô trở thành một người nước ngoài cư trú bất hợp pháp.
Chuyến bay về Paris của cô được ấn định vào ngày kia, nếu thời tiết cho phép.
Thôi nào, cô bé. Đừng có than thân trách phận nữa!
Cô cố đứng dậy, rồi chui vào buồng tắm. Cô thả rơi tấm chăn, tụt bỏ quần áo lót rồi nhảy vào khoang tắm.
- A... a...! - cô hét lên khi tia nước lạnh buốt chạm vào da.
Colleen đã tắm trước và không còn lấy một giọt nước nóng.
Chẳng tử tế tẹo nào, Juliette nghĩ.
Tắm nước lạnh đúng là một thứ cực hình, song cô không phải người để bụng, cô nhanh chóng tìm ngay được một lời biện hộ cho cô bạn: Colleen đã kết thúc xuất sắc khoá đào tạo luật sư và hôm nay phải dự buổi phỏng vấn tuyển dụng vào một văn phòng luật sư tên tuổi trong thành phố.
Juliette chẳng phải là người đỏm dáng cho dù sáng nay cô nán lại trước gương lâu hơn thường lệ. Càng ngày cô càng bị dằn vặt thường xuyên hơn bởi một câu hỏi:
Mình có còn trẻ không?
Cô vừa mới tròn hai mươi tám tuổi. Tất nhiên là cô vẫn còn trẻ, song cũng phải thừa nhận rằng cô chẳng còn được như lúc hai mươi tuổi nữa.
Vừa sấy khô tóc, cô vừa bước lại gần gương, săm soi khuôn mặt mình và nhận ra những nếp nhăn nhỏ xíu ở đuôi mắt.
Nghề diễn viên, đã rất khắt khe với nam giới, lại càng khắc nghiệt hơn với nữ giới: người ta không bao giờ chấp nhận một khiếm khuyết nào ở nữ giới cả trong khi ở nam giới, khiếm khuyết lại được coi như biểu hiện của duyên dáng và cá tính, đây là điều khiến cô luôn bực bội.
Cô lùi lại. Ngực cô vẫn rất đẹp, song có lẽ không được cao như trước đây hai năm.
Không, mình chỉ được cái tưởng tưởng thôi.
Juliette vẫn luôn từ chối thực hiện một vài "chỉnh sửa" trên cơ thể mình: đắp cho mình một nụ cười bằng colagen, tẩy bớt các nếp nhăn trên trán bằng độc tố khuẩn dồi, nâng cao gò má, tạo một lúm đồng tiền hay trả giá cho một bộ ngực mới... Kệ thôi nếu cô bị coi là ngây thơ, nhưng cô vẫn muốn tự khẳng định bằng chính bản chất thật của mình: tự nhiên, nhạy cảm và mơ mộng.
Vấn đề là cô đã đánh mất tất cả niềm tin vào bản thân. Dần dần, cô phải từ bỏ mọi hy vọng: trờ thành nghệ sĩ kịch, có một tình yêu đích thực. Ba năm trước, cô có cảm giác như mọi thứ vẫn còn có thể. Cô có thể là một Julia Roberts hay Juliette Binoche. Rồi từng chút một, cuộc sống hàng ngày đã bào mòn cô. Toàn bộ tiền bạc của cô bị đổ vào tiền thuê nhà. Bao lâu nay cô chẳng hề mua cho mình một chiếc váy nào và cô buộc phải ăn toàn bộ đồ hộp cùng mì luộc.
Cô chẳng trờ thành Julia Roberts hay Juliette Binoche. Cô phục vụ cappuccino trong một quán cà phê để lấy năm đô la mỗi giờ song vì như thế cũng chẳng đủ để trả tiền nhà nên cô buộc phải nhận thêm một công việc thứ hai vào cuối tuần.
Trong tâm trí cô vẫn tự chất vấn mình trước gương:
Mình còn khả năng hấp dẫn không? Còn khả năng khiêu gợi ham muốn không?
Chắc là vẫn còn, cô nghĩ, song liệu còn được bao lâu nữa?
Nhìn thẳng vào mắt mình, cô nói một mạch như tự cảnh báo:
- Rồi một ngày, không lâu nữa đâu, sẽ chẳng còn một người đàn ông nào buồn quay lại nhìn khi mày đi qua...
Trong lúc chờ đợi, nên thay quần áo cho nhanh nếu không muốn đến muộn.
Cô mặc một chiếc quần bó và đi hai đôi tất vào. Rồi trùm ra ngoài quần jean đen, áo sơ mi kẻ, áo len mũi thưa và áo săng đay cổ đứng viền len.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường và phát hoảng vì đã khá muộn. Tốt nhất là không nên lề mề nữa: chủ cô không phải người dễ tính và dù hôm nay có là ngày làm việc cuối cùng của cô đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể viện lý do thời tiết xấu được.
Cô chạy vội xuống cầu thang, vơ vội lấy cái mũ và chiếc khăn quàng sặc sỡ treo trên mắc áo rồi đóng sập cửa lại và cố gắng không làm con mèo bị "lãnh án tử hình máy chém", con Jean-Camille liều lĩnh đang thò mũi ra ngoài, háo hức nhìn lớp tuyết dày đã rơi trong đêm.
Vừa ló mặt ra khỏi nhà, Juliette dính ngay một đợt gió lạnh băng. Chưa bao giờ cô thấy New York yên tĩnh như thế.
Chỉ trong vài giờ, Manhattan đã biến thành một sân trượt tuyết khổng lồ. Lớp tuyết phủ khiến đường phố như trở nên hoang tàn và giao thông trở nên thật nguy hiểm. Từng đống tuyết dày xuất hiện trên vỉa hè và ở các ngã tư. Đường phố, bình thường vốn ồn ào và đông đúc, nay chỉ còn lác đác vài chiếc 4´4 (Four Wheel Drive, loại xe 2 cầu với bốn bánh cùng truyển động chứ không như loại xe một cầu chỉ có hai bánh nằm trên một trục cùng xoay), vài chiếc taxi màu vàng và một vài khách bộ hành hiếm hoi đi giày trượt tuyết.
Như tìm lại được chút hương vị tuổi thơ, Juliette ngẩng đầu lên và há miệng đón lấy một bông tuyết. Thiếu chút nữa thì cô ngã nhào và phải dang hai tay ra để giữ thăng bằng. Rất may, bến tàu điện ngầm cách đó không xa lắm. Chỉ cần thận trọng một chút và đừng có trượt...
Quá muộn. Chưa kịp nghĩ hết câu, cô chới với và chúi mũi xuống lớp tuyết mịn.
Hai gã sinh viên đi ngang qua chỗ cô, chẳng buồn giúp cô đứng dậy mà còn ác độc cười nhạo, Juliette cảm thấy bị xúc phạm và chợt muốn bật khóc.
Rõ là một ngày mới chẳng tốt lành chút nào.
Danh sách chương