Từ sáng sớm đến trưa, lục tung trong kho rác, ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi, nhưng tâm trạng của Phương Thanh chả thoải mái chút nào. Mùi rác rưởi, mùi chất lỏng hóa học kì quái, hun đến mức khiến anh ta choáng váng đầu óc. Hơn nữa còn phải vô cùng cẩn thận, không để cho chất độc hóa học dính vào.

Xe thu rác rời đi từ lúc sáng sớm cũng bị Phương Thanh chặn lại. Anh ta nghĩ thầm may mà lão tử phản ứng nhanh, nếu không chẳng may “đồ vật” kia bị xe rác chở đi mất, tìm đến đời tám hoánh cũng không thấy, nhưng mắt anh ta sắp mù rồi.

Đã lục tung nửa kho rác, anh ta cắn răng tập trung tìm kiếm nửa phòng sau.

Lại mở một cái túi to màu đen, cẩn thận lôi thứ bên trong ra ngoài. Cái chai, cái nhíp, giấy quỳ… một cái đồng hồ cát, hai cái, ba cái…

Anh ta chợt ngẩn ra, máu nóng từ trong ngực vọt lên đầu, động tác vội vàng nhanh hơn.

Đồng hồ cát, cái đồng hồ cát trong phòng thí nghiệm kia của Kha Thiển… còn cả cái giá lộn xộn, rõ ràng là có thứ đồ gì đó thường xuyên dịch chuyển, dùng cách nói của Bạc Cận Ngôn, Kha Thiển bắt chước tất cả mọi thứ của Kha Ái, là người sạch sẽ khuôn phép, sẽ không đề đồ đạc lộn xộn như vậy. Vừa rồi sao anh ta không nghĩ tới chứ? Còn có chất dính, vị trí toàn ở những khoảng trống trên giá… có thứ gì đó vốn được đặt ở đó, sau bị mang đi? Đồng hồ cát.

Rất nhiều đồng hồ cát.

Tới thời gian nhất định, áp lực phần dưới của đồng hồ cát sẽ tăng cực đại, dùng để kiểm soát thứ gì chăng?

Anh ta chui đầu vào đống rác tiếp tục tìm kiếm.

Sợi dây, là sợi dây. Vô số sợi dây nhỏ màu trắng rất bền và mảnh, anh ta lôi hết ra ngoài, cuối cùng, lấy được ra thứ gì đó hình dạng kì quái.

Làm bằng sắt, hình dạng hơi giống cái nỏ, nhưng lại không phải nỏ. Bởi vì vừa rồi anh ta rút ra được vô số dây nhỏ, đều được chia ra hai phía. Nó phân ra rất nhiều nhánh, Phương Thanh kéo đầu dây bên này, đầu dây bên kia sẽ cử động, còn rất mạnh mẽ nữa.

Phương Thanh cẩn thận quan sát thứ đồ này trong chốc lát, đặt nó bên cạnh, tiếp tục tìm trong túi.

Sau đó chạm vào một thứ gì đó lạnh lẽo.

Anh ta hoảng hốt, sau đó thứ gì đó lăn lông lốc ra, xé toang cái túi to, từ từ lấy đồ vật khổng lồ ra.

Là một người giả.

Kích cỡ giống như một người bình thường.

Tóc đen xõa ngang vai, uốn xoăn, làn da trắng. Mặc quần áo giống y của “Kha Ái” ngày hôm nay, áo phông trắng, quần jean ngắn. Cái trán, khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân… đều có cái lỗ rất nhỏ, có liên quan đến cái máy sắt kia.

Phương Thanh lục tiếp, lúc này xuất hiện bộ quần áo đàn ông. Phương Thanh nhớ rõ lời khai của nạn nhân Hứa Sênh ngày hôm nay, vừa nhìn đã biết giống hoàn toàn. Không cần phải nói nhất định là bộ đồ hôm nay Kha Thiển mặc đi mưu sát Hứa Sênh. Thay đồ xong chưa kịp ném đi nên để lại nơi này. Chắc chắn có thể kiểm tra được dấu vân tay và ADN của Hứa Sênh trên quần áo.

Phương Thanh để hết đồ xuống mặt đất, cả người thả lỏng, cười ha ha.

Ông cụ chờ gom rác ở cửa vẻ mặt kì lạ nhìn anh ta, còn nghĩ thầm cậu cảnh sát này điên rồi.

Phương Thanh cười xong, lúc này mới cảm thấy cả người mệt mỏi, đã mấy đêm anh ta chưa chợp mắt rồi? Không sao, hôm nay bắt xong người, anh ta sẽ đánh một giấc ba ngày ba đêm.

Anh ta vươn vai đứng lên, đúng lúc này, di động vang lên, là An Nham gọi tới.

“A lô, An Nham.”

“Phương Thanh!”

Hai người gần như đồng thời mở miệng: “Tôi đã điều tra ra rồi.” “Tôi biết thủ thuật che mắt là gì rồi.”

Hai người đều ngẩn ra, sau đó đồng thanh nói: “Điều khiển người gỗ.”

Phương Thanh nở nụ cười: “Tiểu tử, cậu khá lắm! Lập tức quay về cục, gọi điện thoại cho bọn Cận Ngôn!”

“OK!”

Cúp điện thoại, An Nham một tay ôm người gỗ, nhìn Cố Bàng Bàng: “Anh phải lập tức quay về cục.”

Cố Bàng Bàng: “À, vâng. Anh không cần để ý đến em đâu, em ngồi xe buýt về được rồi.”

An Nham: “Xin lỗi em… Cám ơn.”

Cố Bàng Bàng chỉ mỉm cười.

Sau đó hai người xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước, An Nham đột nhiên quay đầu lại: “Cảnh sát bọn anh không chỉ nhờ em giúp đỡ mà còn cầm người gỗ của em đi. Qua mấy ngày nữa, anh mời em ăn cơm nhé?”

Tim Cố Bàng Bàng đập nhanh đến mức giọng nói cũng biến đổi: “Vâng.”Hai người đi ra ngoài cửa được mấy bước, Cố Bàng Bàng đột nhiên lên tiếng: “Thế thứ mấy ạ? Thứ ba, thứ tư em đều phải đi học.”

An Nham quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên mỉm cười. Nụ cười xán lạn ôn hòa, lộ ra hàm răng trắng tinh. Khuôn mặt trắng trẻo cũng hơi đỏ ửng.

“Hôm nay phá xong án, công việc của anh có lẽ phải mất hai ba ngày nữa mới kết thúc. Tối thứ sáu nhé?”

“Vâng.” Mặt Cố Bàng Bàng cũng đỏ lên.

“Sáu giờ tối anh đỗ xe ở cổng trường đón em.”

“Vâng.”

Ánh mặt trời chói chang, Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh: “Không, tiếp tục tìm đi. Thế giới rộng lớn, nơi an nghỉ Kha Thiển có thể làm cho Kha Ái chỉ có ở nơi này. Nếu không tìm thấy trong hồ, vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm.” Ánh mắt anh phóng xa hơn, đó là bãi cỏ bên hồ, còn có con đê và gò núi thấp: “Cẩn thận tìm hết nơi này.”

“Rõ.”

Nhóm cảnh sát tiếp tục bận rộn với công việc tìm kiếm, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng gia nhập vào đội. Mặt trời dần ngả về phía Tây, cả người Giản Dao đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Bạc Cận Ngôn cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, không hề nản lòng, ánh mắt lãnh đạm kiên định, cẩn thận tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách.

Đó là tình yêu của cô, vào bất cứ lúc nào, chỉ cần có anh ở bên, tâm hồn khó mà không dao động.

Giản Dao cầm lấy chai nước, đưa cho anh: “Uống chút nước đã.”

Bạc Cận Ngôn nhận lấy, mở chai nước uống mấy hớp, tay sờ đầu cô: “Cám ơn em.”

Giản Dao mỉm cười.

Đúng lúc này, di động trong túi áo ngực anh vang lên, liếc mắt một cái bắt máy: “A lô?”

Sau đó liếc Giản Dao, đột nhiên xoay người đi sang một bên.

Giản Dao ngạc nhiên nhìn anh, người này lại đang chơi trò gì thế.

Bạc Cận Ngôn đi xa mấy bước, mới mở miệng: “Hiện tại tôi không có nhà.”

Là điện thoại của bên chuyển phát nhanh: “Ngài Bạc, đây là kiện hàng quốc tế, được gửi bảo đảm, giá trị lớn, xin ngài tự mình kí nhận.”

“Được, vậy anh để ở dưới lầu cục cảnh sát, tôi sẽ qua lấy.”

Cúp máy, một lát sau, hai người mới mặt đối mặt.

Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn dửng dưng: “Em nhìn gì thế, mau làm việc đi.”

Giản Dao: “Chậc…”

Đúng lúc này, nhóm nhân viên đang tìm kiếm bên bờ đê ồn ào, có người hô to: “Có phát hiện!”

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao nhanh chóng chạy qua.

Đó là một hầm trú ẩn, được xây dựng dưới đê đã nhiều năm, bởi vì cỏ dại mọc um tùm che khuất cửa hầm, cho nên trước đó không phát hiện ra.

Giản Dao đứng ở cửa hầm, nhìn xung quanh phát hiện hầm trú ẩn này được ngăn cách bởi hồ nước đúng là hướng về phía nhà cũ của nhà họ Kha.

Bật đèn pin, mọi người từ từ đi vào trong. Trong hầm cũng không sâu, đi khoảng hơn mười bước đã tới phía cuối.

Đó là một vách tường đá lởm chởm, u ám.

Một người im lặng tựa vào đó, không cử động.

Hoặc nói chính xác là một thi thể đã bắt đầu thối rữa.

Thi thể mặc bộ quần áo màu trắng, chân đi một đôi giày thêu. Trên áo là vết máu khô biến thành màu đen. Mặt và tay chỉ còn là xương khô, trong hầm sáng tối đan xen, lặng lẽ nhìn mọi người.

Chỉ cần là người biết một chút về pháp y, liếc nhìn kết cấu khung xương, biết ngay đây là thi thể phụ nữ.

Chính là bộ dáng Kha Ái bị giết hại thay cho Kha Thiển ngày hôm đó.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng trước thi thể, tất cả đều im lặng. Mọi người đều bị chấn động bởi hình ảnh này.

Cuối cùng đã tìm được cô ấy rồi, một thi thể gắn bó với hai số mệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện