Ban đầu Lạc Lang cũng chỉ thờ ơ nghe, nhưng sau đó càng nói càng không đúng, càng nói càng xúc động phẫn nộ.
"Thằng cha Giản Dực kia luôn xem thường những người lăn lộn trong giang hồ như chúng ta đấy. Cảm thấy chúng ta đều là rác rưởi! Gã căn bản không biết chúng ta cũng có nghĩa khí, có gì đó!"
"Quạ đen khắp thiên hạ, cảnh sát có thứ gì tốt chứ? Người nào gây ra án, cuối cùng còn không phải dựa vào quan hệ thả ra! Không có tiền thì không được, ha ha, không có tiền!"
"Mày nói xem Giản Dực có nhận tiền hay không?"
"Đương nhiên rồi!"
"Mày nhìn Giản Dực trắng trẻo thế kia, nghe nói trước đó có nữ tội phạm muốn cùng với gã đấy, thật là xấu xa! Không biết còn chịch bao nhiêu đứa rồi!"
"Đê tiện! Cặn bã!"
"Đúng thế, đầu năm nay, nổi danh không phải có bản lĩnh, mà thực sự là vì có thủ đoạn, tâm địa độc ác đó!"
"Đúng đúng đúng!"
Bọn côn đồ có bao nhiêu kẻ từng nếm khổ vì Giản Dực, lúc kể lại toàn thành phần vu oan tự ti, khi đó Lạc Lang còn nhỏ, sao biết được? Sau khi nghe xong chỉ cảm thấy Giản Dực này đúng là giỏi mua chuộc tiếng tăm, tội ác tày trời, giống như Nhạc Bất Quần trong "Tiếu ngạo giang hồ", rõ là một kẻ nguỵ quân tử, đại nhân vật phản diện! Vì thế sau khi nghe xong, Lạc Lang cũng đập chén rượu: "Mợ nó, cảnh sát cặn bã!"
Sau đó không biết ai nói: "Các anh em, có dám đi cho tên cặn bã này biết thế nào là lễ độ không?"
Ban đầu mọi người hơi sửng sốt, nhưng do đã uống quá nhiều, trên mặt đều đỏ bừng: "Đi! Đi! Đi!"
Rượu vào tiếp thêm can đảm, người đông thế mạnh. Trong lòng bọn họ bị cảm xúc thiêu đốt, đúng sai đã không còn quan trọng, bọn họ chỉ cần một cái cửa để trút hết sự bất mãn của mình.
Có tên lưu manh nhìn thấy xe cảnh sát của Giản Dực hôm nay đi về nhà cha mẹ, vừa khéo ông trời muốn cho Giản Dực khó mà trải qua kiếp nạn này. Nếu ông quay về đại viện cảnh sát, có tên côn đồ nào dám đi, chắc chắn lại vòng về đường cũ. Hôm sau tỉnh rượu rồi, đâu còn dám to gan như vậy? Lúc đi đến bên ngoài nhà cha mẹ Giản Dực, bọn họ nghe thấy tiếng TV, còn có cuộc đối thoại vô cùng ôn hoà trầm tĩnh. Trong buổi tối yên tĩnh, bọn họ ở bên ngoài lạnh lẽo, như là hai thế giới. Một loại cảm xúc lạnh buốt mãnh liệt xông vào lòng tên thủ lĩnh, gã giơ dao lên, khuôn mặt thâm độc vọt vào. Cảm xúc dễ dàng lây lan, trước khi đến chỉ nói "Cho Giản Dực biết thế nào là lễ độ", nhưng cuối cùng lễ độ như thế nào thì không ai nghĩ ra. Chẳng qua khi bọn họ xông vào nhà họ Giản, giết người đến đỏ cả mắt, những người khác cũng thế. Trong khoảnh khắc này, thứ bọn họ đối mặt không phải là cảnh sát và hai ông bà già tay trói gà không chặt, bọn họ như đang chém những tên bang phái khác, chém chém chém, hừng hực xông lên! Đợi khi phát hiện mọi người bị chém chết đã là một khoảng thời gian sau đó.
Lạc Lang mơ màng đi vào nhà họ Giản, anh ta vẫn cho rằng chỉ là đánh cho tên cảnh sát kia một trận, "Cho gã biết thế nào là lễ độ", nhưng khi anh ta vào nhìn thấy máu đầy đất, trong đầu ngây ra.
Tất cả đều xảy ra trong thời gian cực ngắn.
Cả phòng chìm trong ánh dao và máu, anh ta đột nhiên cảm nhận được một bàn tay trên mặt đất bắt lấy mắt cá chân mình. Cả người anh ta run lên, cúi đầu, hoá ra lúc này Giản Dực trúng mấy nhát dao đúng lúc bò tới chân anh ta. Không biết sao lại bắt được chân Lạc Lang. Cả người Lạc Lang ngây dại, giống như có kiến bò toàn thân. Con kiến kia màu đỏ, từ mắt cá chân bò khắp người. Lúc này Giản Dực lại ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đó là một đôi mắt mà ngày ngày tháng tháng năm năm sau này khắc vào trong mắt Lạc Lang, rốt cuộc anh ta cũng không thể quên nổi. Nhắm mắt lại như thể vẫn còn nhìn thấy người cảnh sát hình sự kia nằm dưới chân mình.
Cho dù ở trong tình huống như vậy, đôi mắt kia vẫn đen kịt, trầm tĩnh. Lạc Lang mười sáu tuổi chưa bao giờ thấy người có đôi mắt trong veo như vậy, bởi vì nó hoàn toàn sạch sẽ. Tuy nhiên lúc này, Lạc Lang lại nhìn thấy trong đôi mắt ấy có sự bi ai lan tràn. Bởi vì có máu tươi từ tóc nhỏ vào trong mắt ông.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Lang, rõ ràng Giản Dực hơi giật mình, dường như cũng không ngờ một đứa trẻ lại tham gia giết cả nhà mình. Ánh mắt này như đả kích Lạc Lang. Anh ta lập tức khó mà kiềm chế được, đầu óc trống rỗng, hai tay run run. Lúc này có người ghé vào tai anh ta hô: "Chém! Chém!"
Anh ta nghe thấy lòng mình gào thét, chờ anh ta lấy lại tinh thần, đã giơ tay chém xuống, đúng lúc chém vào cổ Giản Dực. Anh ta chém đứt cổ ông. Cuối cùng Giản Dực chết rồi. Một dao khiến ông tắt thở là do anh ta chém đấy.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Lạc Lang, anh ta khóc rống lên. Trên mặt đất đầy máu, trong lúc điên cuồng, thiếu niên cầm dao đứng đó, không biết đi con đường nào.
Đột nhiên anh ta chú ý tới chiếc tủ bên cạnh tủ TV hơi nhúc nhích. Anh ta vậy mà lại thấy được một đôi mắt ở trong đó. Trong lòng anh ta toát ra cơn ớn lạnh, nếu như trong tủ có người vậy thì bọn họ không chạy thoát rồi. Nhưng nếu nói ra thì chắc chắn người trong tủ sẽ phải chết. Nhìn đôi mắt rõ ràng là thuộc về một đứa bé còn nhỏ hơn anh ta. Lạc Lang hốt hoảng đứng một lúc lâu, lại như thể chỉ đứng có mấy giây. Sau đó anh ta đi đến trước tủ TV chặn tầm mắt của mọi người, cũng chặn đôi mắt kia. Khi anh ta ngước mắt lên lần nữa lại thấy Giản Dực trên mặt đất. Ông đã bị chém rất nhiều, đầu rủ xuống. Máu ông không ngừng chảy trên mặt đất, đường máu tạo thành hoa văn đáng sợ. Là số mệnh tạo ra sao? Chúng từ từ trở thành một vòng tròn. Lạc Lang nhìn chăm chú, lập tức có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh ta: thực sự giống như con bướm.
Người cảnh sát hình sự chết đi như một con bướm niết bàn. Đôi mắt kia còn đen kịt, sạch sẽ hơn so với mắt kép của bướm. Sau này vĩnh viễn an tĩnh từ bi nhìn chằm chằm anh ta, trong từng giấc mơ của anh ta, từ nay về sau người thiếu niên đã sụp đổ trong đó.
Sau ngày đó, cuối cùng Lạc Lang không còn qua lại với Bang Đầu Búa nữa, cũng không đi học. Cả ngày anh ta trốn trong nhà. Còn những chuyện có liên quan đến người cảnh sát hình sự ưu tú Giản Dực chết thảm cũng không ngừng xuất hiện trên báo. Ông liêm khiết tiết kiệm, mỗi tháng cầm chút tiền lương còm còn chia cho người nhà nạn nhân. Ông trung trinh mà có trách nhiệm với gia đình, vợ ông cũng là mối tình đầu, sau đó ông không liếc mắt đến những người phụ nữ khác, nữ tù nhân được cho là thích ông hết hạn tù được phóng thích chỉ là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Sau khi ra tù cô gái kia sinh sống khó khăn, ông nhờ vợ ra mặt đưa cho 500 tệ. Sau đó cô gái vừa áy náy vừa cảm kích, cũng an tâm cố gắng làm việc, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
"Thằng cha Giản Dực kia luôn xem thường những người lăn lộn trong giang hồ như chúng ta đấy. Cảm thấy chúng ta đều là rác rưởi! Gã căn bản không biết chúng ta cũng có nghĩa khí, có gì đó!"
"Quạ đen khắp thiên hạ, cảnh sát có thứ gì tốt chứ? Người nào gây ra án, cuối cùng còn không phải dựa vào quan hệ thả ra! Không có tiền thì không được, ha ha, không có tiền!"
"Mày nói xem Giản Dực có nhận tiền hay không?"
"Đương nhiên rồi!"
"Mày nhìn Giản Dực trắng trẻo thế kia, nghe nói trước đó có nữ tội phạm muốn cùng với gã đấy, thật là xấu xa! Không biết còn chịch bao nhiêu đứa rồi!"
"Đê tiện! Cặn bã!"
"Đúng thế, đầu năm nay, nổi danh không phải có bản lĩnh, mà thực sự là vì có thủ đoạn, tâm địa độc ác đó!"
"Đúng đúng đúng!"
Bọn côn đồ có bao nhiêu kẻ từng nếm khổ vì Giản Dực, lúc kể lại toàn thành phần vu oan tự ti, khi đó Lạc Lang còn nhỏ, sao biết được? Sau khi nghe xong chỉ cảm thấy Giản Dực này đúng là giỏi mua chuộc tiếng tăm, tội ác tày trời, giống như Nhạc Bất Quần trong "Tiếu ngạo giang hồ", rõ là một kẻ nguỵ quân tử, đại nhân vật phản diện! Vì thế sau khi nghe xong, Lạc Lang cũng đập chén rượu: "Mợ nó, cảnh sát cặn bã!"
Sau đó không biết ai nói: "Các anh em, có dám đi cho tên cặn bã này biết thế nào là lễ độ không?"
Ban đầu mọi người hơi sửng sốt, nhưng do đã uống quá nhiều, trên mặt đều đỏ bừng: "Đi! Đi! Đi!"
Rượu vào tiếp thêm can đảm, người đông thế mạnh. Trong lòng bọn họ bị cảm xúc thiêu đốt, đúng sai đã không còn quan trọng, bọn họ chỉ cần một cái cửa để trút hết sự bất mãn của mình.
Có tên lưu manh nhìn thấy xe cảnh sát của Giản Dực hôm nay đi về nhà cha mẹ, vừa khéo ông trời muốn cho Giản Dực khó mà trải qua kiếp nạn này. Nếu ông quay về đại viện cảnh sát, có tên côn đồ nào dám đi, chắc chắn lại vòng về đường cũ. Hôm sau tỉnh rượu rồi, đâu còn dám to gan như vậy? Lúc đi đến bên ngoài nhà cha mẹ Giản Dực, bọn họ nghe thấy tiếng TV, còn có cuộc đối thoại vô cùng ôn hoà trầm tĩnh. Trong buổi tối yên tĩnh, bọn họ ở bên ngoài lạnh lẽo, như là hai thế giới. Một loại cảm xúc lạnh buốt mãnh liệt xông vào lòng tên thủ lĩnh, gã giơ dao lên, khuôn mặt thâm độc vọt vào. Cảm xúc dễ dàng lây lan, trước khi đến chỉ nói "Cho Giản Dực biết thế nào là lễ độ", nhưng cuối cùng lễ độ như thế nào thì không ai nghĩ ra. Chẳng qua khi bọn họ xông vào nhà họ Giản, giết người đến đỏ cả mắt, những người khác cũng thế. Trong khoảnh khắc này, thứ bọn họ đối mặt không phải là cảnh sát và hai ông bà già tay trói gà không chặt, bọn họ như đang chém những tên bang phái khác, chém chém chém, hừng hực xông lên! Đợi khi phát hiện mọi người bị chém chết đã là một khoảng thời gian sau đó.
Lạc Lang mơ màng đi vào nhà họ Giản, anh ta vẫn cho rằng chỉ là đánh cho tên cảnh sát kia một trận, "Cho gã biết thế nào là lễ độ", nhưng khi anh ta vào nhìn thấy máu đầy đất, trong đầu ngây ra.
Tất cả đều xảy ra trong thời gian cực ngắn.
Cả phòng chìm trong ánh dao và máu, anh ta đột nhiên cảm nhận được một bàn tay trên mặt đất bắt lấy mắt cá chân mình. Cả người anh ta run lên, cúi đầu, hoá ra lúc này Giản Dực trúng mấy nhát dao đúng lúc bò tới chân anh ta. Không biết sao lại bắt được chân Lạc Lang. Cả người Lạc Lang ngây dại, giống như có kiến bò toàn thân. Con kiến kia màu đỏ, từ mắt cá chân bò khắp người. Lúc này Giản Dực lại ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đó là một đôi mắt mà ngày ngày tháng tháng năm năm sau này khắc vào trong mắt Lạc Lang, rốt cuộc anh ta cũng không thể quên nổi. Nhắm mắt lại như thể vẫn còn nhìn thấy người cảnh sát hình sự kia nằm dưới chân mình.
Cho dù ở trong tình huống như vậy, đôi mắt kia vẫn đen kịt, trầm tĩnh. Lạc Lang mười sáu tuổi chưa bao giờ thấy người có đôi mắt trong veo như vậy, bởi vì nó hoàn toàn sạch sẽ. Tuy nhiên lúc này, Lạc Lang lại nhìn thấy trong đôi mắt ấy có sự bi ai lan tràn. Bởi vì có máu tươi từ tóc nhỏ vào trong mắt ông.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Lang, rõ ràng Giản Dực hơi giật mình, dường như cũng không ngờ một đứa trẻ lại tham gia giết cả nhà mình. Ánh mắt này như đả kích Lạc Lang. Anh ta lập tức khó mà kiềm chế được, đầu óc trống rỗng, hai tay run run. Lúc này có người ghé vào tai anh ta hô: "Chém! Chém!"
Anh ta nghe thấy lòng mình gào thét, chờ anh ta lấy lại tinh thần, đã giơ tay chém xuống, đúng lúc chém vào cổ Giản Dực. Anh ta chém đứt cổ ông. Cuối cùng Giản Dực chết rồi. Một dao khiến ông tắt thở là do anh ta chém đấy.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Lạc Lang, anh ta khóc rống lên. Trên mặt đất đầy máu, trong lúc điên cuồng, thiếu niên cầm dao đứng đó, không biết đi con đường nào.
Đột nhiên anh ta chú ý tới chiếc tủ bên cạnh tủ TV hơi nhúc nhích. Anh ta vậy mà lại thấy được một đôi mắt ở trong đó. Trong lòng anh ta toát ra cơn ớn lạnh, nếu như trong tủ có người vậy thì bọn họ không chạy thoát rồi. Nhưng nếu nói ra thì chắc chắn người trong tủ sẽ phải chết. Nhìn đôi mắt rõ ràng là thuộc về một đứa bé còn nhỏ hơn anh ta. Lạc Lang hốt hoảng đứng một lúc lâu, lại như thể chỉ đứng có mấy giây. Sau đó anh ta đi đến trước tủ TV chặn tầm mắt của mọi người, cũng chặn đôi mắt kia. Khi anh ta ngước mắt lên lần nữa lại thấy Giản Dực trên mặt đất. Ông đã bị chém rất nhiều, đầu rủ xuống. Máu ông không ngừng chảy trên mặt đất, đường máu tạo thành hoa văn đáng sợ. Là số mệnh tạo ra sao? Chúng từ từ trở thành một vòng tròn. Lạc Lang nhìn chăm chú, lập tức có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh ta: thực sự giống như con bướm.
Người cảnh sát hình sự chết đi như một con bướm niết bàn. Đôi mắt kia còn đen kịt, sạch sẽ hơn so với mắt kép của bướm. Sau này vĩnh viễn an tĩnh từ bi nhìn chằm chằm anh ta, trong từng giấc mơ của anh ta, từ nay về sau người thiếu niên đã sụp đổ trong đó.
Sau ngày đó, cuối cùng Lạc Lang không còn qua lại với Bang Đầu Búa nữa, cũng không đi học. Cả ngày anh ta trốn trong nhà. Còn những chuyện có liên quan đến người cảnh sát hình sự ưu tú Giản Dực chết thảm cũng không ngừng xuất hiện trên báo. Ông liêm khiết tiết kiệm, mỗi tháng cầm chút tiền lương còm còn chia cho người nhà nạn nhân. Ông trung trinh mà có trách nhiệm với gia đình, vợ ông cũng là mối tình đầu, sau đó ông không liếc mắt đến những người phụ nữ khác, nữ tù nhân được cho là thích ông hết hạn tù được phóng thích chỉ là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Sau khi ra tù cô gái kia sinh sống khó khăn, ông nhờ vợ ra mặt đưa cho 500 tệ. Sau đó cô gái vừa áy náy vừa cảm kích, cũng an tâm cố gắng làm việc, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Danh sách chương