Trước khi bước vào đọc truyện mình có chút giới thiệu về cách xưng hô:
Huyền Vũ đế: hắn
Tề Minh: y
Ẩn Long: nam hài
Lôi Vũ: gã
Sau khi nghe được tin Ẩn Long chết, Huyền Vũ như bị đánh một đòn nặng vào tâm lí. Sao lại thế được, theo như những gì hắn nghĩ thì Tề Minh phải có tình cảm với Ẩn Long chứ? Không lẽ nào hắn lầm hoặc có lẽ Tề Minh y chưa xác định được tình cảm thực thụ của bản thân.
Lời nói của hắn trước kia không phải là thành một vũ khí giết người rồi sao? Hắn là sao vậy, đường đường là hoàng đế cao cao tại thượng mà lại không chịu suy nghĩ, lời nói lại tuỳ hứng vì suy nghĩ vớ vẩn của mình mà thốt lên hại một mạng người đáng thương phải lìa đời. Hắn dằn vặt bản thân một lúc, cuối cùng truyền lệnh xuống:
- Người đâu, gọi Lôi Vũ vào gặp ta! Nhớ không để ai biết!
Lôi Vũ là huynh đệ đồng sinh của hắn, lẽ ra Lôi Vũ là người được kế nghiệm làm hoàng đế. Nhưng do bản tính ham chơi không màng thế tục nên đã từ ngôi vị truyền lại cho Huyền Vũ. Ban đầu hắn cũng không đồng ý, nhưng sau này do Lôi Vũ nài nỉ mãi hắn mới nhận thánh chỉ. Nếu không phải tại Lôi Vũ thì chắc hẳn giờ này hắn đang an phận bên sư phụ chu du tứ hải và cũng không gặp cái người tên Tề Minh tứ chi phát triển, đại não trì trệ này.
Lôi Vũ từ ngoài thành thấy ám vệ của Huyền Vũ đế cấp tốc thông báo liền nhanh tay nhanh chân cùng với ám vệ tiến thẳng vào cung.
Đến cung của Huyền Vũ, Lôi Vũ không thỉnh không an, trực tiếp tiến lại gần tiểu đệ của mình hỏi:
- Chuyện gì mà đệ gấp gáp đến vậy? Không cần nói nhiều thì Lôi Vũ cũng biết đó là chuyện cấp bách vì Huyền Vũ không bao giờ cử ám vệ đi đến chỗ mình kiểu vậy trừ khi có việc gấp, nếu không quá gấp gáp thì sẽ không cử ám vệ đi rồi.
- Chuyện là như thế này... thế nọ... thế chăn... thế chiếu... thế sau này... vân... vân...
Sau một hồi trò chuyện cùng với ca ca của mình, Huyền Vũ nhăn mi nói:
- Chuyện này, giờ phải làm sao bây giờ! Lời đã nói ra là không thể nuốt lại. Huống hồ ta lại thân là vua của một nước!
Lôi Vũ cũng lâm vào trầm tư, nếu không phải trước kia do gã thì Huyền Vũ hắn cũng đâu gặp Tề Minh để lâm vào tình cảnh như này. Lôi Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Huyền Vũ, để ta thay đệ vào gặp hắn xem sao!
Huyền Vũ lắc đầu, hắn nói:
- Tề Minh là người như nào đương nhiên ta sẽ rõ! Lôi Vũ, ca thay ta chủ trì đại cục trong cung để ta xuất cung gặp hắn. Biết đâu mọi truyện cũng có chuyển biến tốt!
Lôi Vũ nhìn đệ đệ của mình một lượt, do dự một hồi nhưng cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận cho Huyền Vũ xuất cung còn mình thì thay hắn chủ trì đại cục trong triều đình.
Ngồi trên mã xa, Huyền Vũ luôn luôn thấp thỏm không yên. Hắn có cảm giác gì đó lành lạnh truyền từ gáy đến tận sống lưng.
*Tại hoàng cung*
- Hắn ta chết rồi sao? - Đại cung nữ của một vị hoàng phi nhìn nam hài trên chiếc giường ọp ẹp lên tiếng.
Mọi người tất thảy đều nhìn về phía nam hài đáng thương xấu số kia. Nam hài này là con rơi rớt của vị vua yêu dân ái quốc - Huyền Vũ đế kia. Nhưng do một số lí do khiến nam hài thất sủng. Lâu ngày dần dần hắn dường như cũng quên luôn sự tồn tại của nam hài, hắn còn không đặt cho nam hài lấy được một cái tên. Nam hài đáng thương mang dòng máu hoàng tộc nhưng lại bị đối xử không khác nào nô bộc trong cung của vị hoàng phi mới tới. Bị sai làm những việc nặng nhọc, ăn cơm thừa canh cặn của hạ nhân lại còn không được ăn đầy đủ ba bữa. Hơn thế nữa nam hài lại thường bị những hạ nhân trong cung đem ra để trút những bực bội trong người. Nam hài đáng thương đã từ biệt cuộc sống ở tuổi thứ 5. Đáng lẽ ở độ tuổi này thì nam hài phải được sự đùm bọc từ thân nhân, nhưng đáng thương thay.
Mọi người nhìn nam hài, có người không đành lòng, có người lại thấy nam hài chết đi là một điều tốt. Nhưng đa số bọn họ đều thấy tiếc vì thứ tiêu khiển đã không còn nữa, bọn họ còn ngoạn chưa đủ. Nhưng khi mọi người còn đang rong ruổi với những suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên nam hài mở mắt.
Nam hài đáng thương đưa tay mắt dụi dụi mấy cái. Nam hài nhớ, lần cuối mình có ý thức là khi thấy một vật gì đó nhói lên ở trước ngực, sau đó là không biết gì nữa. Đến khi thức dậy liền thấy mọi thứ xung quanh có gì đó lạ, sau đó thấy được những hình ảnh mơ hồ như một đoạn kí ức gì đó ùa về... sau đó nữa nữa thì lại thấy một số ánh nhìn khinh bỉ đổ dồn về phía mình.
Có chút hoảng loạn, nam hài lùi về trong góc. Nhiều người như vậy lại khiến nam hài nhớ lại về cái chết kia của nương. Bọn họ túm vào hành hạ nương cho đến khi nương nằm la liệt trên vũng máu... Phải nam hài đây không ai khác chính là Ẩn Long - thư đồng bên cạnh vị vương gia cao cao tại thượng Tề Minh.
Không ngờ sau khi bị Tề Minh hạ thủ, nam hài lại sống lại dưới cơ thể của một người khác. Nam hài lại vô ý thu lạp kí ức của người kia, biết được một chút về thân phận thực thụ của thể xác này.
Như để kiềm tra, nam hài tự nhéo đùi mình một cái. Đau, vậy là thật.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng từ một nữ nhân vang lên:
- Các ngươi còn đứng đó nhìn gì! Còn không mau đem tên phế vật này đi quẳng ra xa xa!
Đại cung nữ nhìn thấy Liễu phi tiến lại mới cuống loạn chạy đến bóp vai nói:
- Liễu phi, hắn ta chưa chết! Cư nhiên mở mắt ngồi dậy!
- Hừ thực vô lí, người đã... thế nào mà hắn vẫn còn sống?
Liễu phi nhìn nam hài đang ngồi trên giường xung quanh là người người bu lấy mới hoảng hồn lên tiếng.
Nam hài bấy giờ chưa định thần được nên vẫn ngồi đơ một bó trên giường. Thấy có người tiến vào thì cũng chỉ như thấy như không hời hợt mà ngẫm lại cho thông đại bộ phận não bộ đang khịch liệt thắc mắc.
Huyền Vũ đế: hắn
Tề Minh: y
Ẩn Long: nam hài
Lôi Vũ: gã
Sau khi nghe được tin Ẩn Long chết, Huyền Vũ như bị đánh một đòn nặng vào tâm lí. Sao lại thế được, theo như những gì hắn nghĩ thì Tề Minh phải có tình cảm với Ẩn Long chứ? Không lẽ nào hắn lầm hoặc có lẽ Tề Minh y chưa xác định được tình cảm thực thụ của bản thân.
Lời nói của hắn trước kia không phải là thành một vũ khí giết người rồi sao? Hắn là sao vậy, đường đường là hoàng đế cao cao tại thượng mà lại không chịu suy nghĩ, lời nói lại tuỳ hứng vì suy nghĩ vớ vẩn của mình mà thốt lên hại một mạng người đáng thương phải lìa đời. Hắn dằn vặt bản thân một lúc, cuối cùng truyền lệnh xuống:
- Người đâu, gọi Lôi Vũ vào gặp ta! Nhớ không để ai biết!
Lôi Vũ là huynh đệ đồng sinh của hắn, lẽ ra Lôi Vũ là người được kế nghiệm làm hoàng đế. Nhưng do bản tính ham chơi không màng thế tục nên đã từ ngôi vị truyền lại cho Huyền Vũ. Ban đầu hắn cũng không đồng ý, nhưng sau này do Lôi Vũ nài nỉ mãi hắn mới nhận thánh chỉ. Nếu không phải tại Lôi Vũ thì chắc hẳn giờ này hắn đang an phận bên sư phụ chu du tứ hải và cũng không gặp cái người tên Tề Minh tứ chi phát triển, đại não trì trệ này.
Lôi Vũ từ ngoài thành thấy ám vệ của Huyền Vũ đế cấp tốc thông báo liền nhanh tay nhanh chân cùng với ám vệ tiến thẳng vào cung.
Đến cung của Huyền Vũ, Lôi Vũ không thỉnh không an, trực tiếp tiến lại gần tiểu đệ của mình hỏi:
- Chuyện gì mà đệ gấp gáp đến vậy? Không cần nói nhiều thì Lôi Vũ cũng biết đó là chuyện cấp bách vì Huyền Vũ không bao giờ cử ám vệ đi đến chỗ mình kiểu vậy trừ khi có việc gấp, nếu không quá gấp gáp thì sẽ không cử ám vệ đi rồi.
- Chuyện là như thế này... thế nọ... thế chăn... thế chiếu... thế sau này... vân... vân...
Sau một hồi trò chuyện cùng với ca ca của mình, Huyền Vũ nhăn mi nói:
- Chuyện này, giờ phải làm sao bây giờ! Lời đã nói ra là không thể nuốt lại. Huống hồ ta lại thân là vua của một nước!
Lôi Vũ cũng lâm vào trầm tư, nếu không phải trước kia do gã thì Huyền Vũ hắn cũng đâu gặp Tề Minh để lâm vào tình cảnh như này. Lôi Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Huyền Vũ, để ta thay đệ vào gặp hắn xem sao!
Huyền Vũ lắc đầu, hắn nói:
- Tề Minh là người như nào đương nhiên ta sẽ rõ! Lôi Vũ, ca thay ta chủ trì đại cục trong cung để ta xuất cung gặp hắn. Biết đâu mọi truyện cũng có chuyển biến tốt!
Lôi Vũ nhìn đệ đệ của mình một lượt, do dự một hồi nhưng cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận cho Huyền Vũ xuất cung còn mình thì thay hắn chủ trì đại cục trong triều đình.
Ngồi trên mã xa, Huyền Vũ luôn luôn thấp thỏm không yên. Hắn có cảm giác gì đó lành lạnh truyền từ gáy đến tận sống lưng.
*Tại hoàng cung*
- Hắn ta chết rồi sao? - Đại cung nữ của một vị hoàng phi nhìn nam hài trên chiếc giường ọp ẹp lên tiếng.
Mọi người tất thảy đều nhìn về phía nam hài đáng thương xấu số kia. Nam hài này là con rơi rớt của vị vua yêu dân ái quốc - Huyền Vũ đế kia. Nhưng do một số lí do khiến nam hài thất sủng. Lâu ngày dần dần hắn dường như cũng quên luôn sự tồn tại của nam hài, hắn còn không đặt cho nam hài lấy được một cái tên. Nam hài đáng thương mang dòng máu hoàng tộc nhưng lại bị đối xử không khác nào nô bộc trong cung của vị hoàng phi mới tới. Bị sai làm những việc nặng nhọc, ăn cơm thừa canh cặn của hạ nhân lại còn không được ăn đầy đủ ba bữa. Hơn thế nữa nam hài lại thường bị những hạ nhân trong cung đem ra để trút những bực bội trong người. Nam hài đáng thương đã từ biệt cuộc sống ở tuổi thứ 5. Đáng lẽ ở độ tuổi này thì nam hài phải được sự đùm bọc từ thân nhân, nhưng đáng thương thay.
Mọi người nhìn nam hài, có người không đành lòng, có người lại thấy nam hài chết đi là một điều tốt. Nhưng đa số bọn họ đều thấy tiếc vì thứ tiêu khiển đã không còn nữa, bọn họ còn ngoạn chưa đủ. Nhưng khi mọi người còn đang rong ruổi với những suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên nam hài mở mắt.
Nam hài đáng thương đưa tay mắt dụi dụi mấy cái. Nam hài nhớ, lần cuối mình có ý thức là khi thấy một vật gì đó nhói lên ở trước ngực, sau đó là không biết gì nữa. Đến khi thức dậy liền thấy mọi thứ xung quanh có gì đó lạ, sau đó thấy được những hình ảnh mơ hồ như một đoạn kí ức gì đó ùa về... sau đó nữa nữa thì lại thấy một số ánh nhìn khinh bỉ đổ dồn về phía mình.
Có chút hoảng loạn, nam hài lùi về trong góc. Nhiều người như vậy lại khiến nam hài nhớ lại về cái chết kia của nương. Bọn họ túm vào hành hạ nương cho đến khi nương nằm la liệt trên vũng máu... Phải nam hài đây không ai khác chính là Ẩn Long - thư đồng bên cạnh vị vương gia cao cao tại thượng Tề Minh.
Không ngờ sau khi bị Tề Minh hạ thủ, nam hài lại sống lại dưới cơ thể của một người khác. Nam hài lại vô ý thu lạp kí ức của người kia, biết được một chút về thân phận thực thụ của thể xác này.
Như để kiềm tra, nam hài tự nhéo đùi mình một cái. Đau, vậy là thật.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng từ một nữ nhân vang lên:
- Các ngươi còn đứng đó nhìn gì! Còn không mau đem tên phế vật này đi quẳng ra xa xa!
Đại cung nữ nhìn thấy Liễu phi tiến lại mới cuống loạn chạy đến bóp vai nói:
- Liễu phi, hắn ta chưa chết! Cư nhiên mở mắt ngồi dậy!
- Hừ thực vô lí, người đã... thế nào mà hắn vẫn còn sống?
Liễu phi nhìn nam hài đang ngồi trên giường xung quanh là người người bu lấy mới hoảng hồn lên tiếng.
Nam hài bấy giờ chưa định thần được nên vẫn ngồi đơ một bó trên giường. Thấy có người tiến vào thì cũng chỉ như thấy như không hời hợt mà ngẫm lại cho thông đại bộ phận não bộ đang khịch liệt thắc mắc.
Danh sách chương