Sáng sớm, Giang Bắc dựa theo thói quen, rời giường liền liếc tiểu mặt bản trước tiên, có lẽ sẽ có kinh hỉ gì đó?
〘Điểm Cà Khịa〙:642
Tối hôm qua đi cà khịa Dương Lôi Đình hơi mệt, ai, không còn tí sức lực nào.
Đẩy cửa ra, dưới mái hiên chậm rãi ruỗi cái lưng mỏi.
Crạckkkk......
A! Thật sảng khoái
Không khí ngày hôm nay mát lạnh! Thoạt nhìn tối hôm qua còn rơi xuống trận mưa nhỏ, trong không khí đều tản ra hương thơm bùn đất.
Hít một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn, mùi vị không tệ, cơn buồn ngủ mông lung trong đầu cũng thanh tỉnh.
"Đến từ Dương Lôi Đình:〘Điểm Cà Khịa〙+1+1+1+1......"
Giang Bắc khẽ lắc đầu, nghĩ tới câu nói kia
"Lộ dài đằng đẵng thế nhân chờ
Ta vươn dài cổ mà cầu tác..."
Ah không, sai rồi, phải là cầu phẫn nộ.
Quay đầu về phía hậu viện, đi nhìn Dương Tướng quân đáng yêu trước, sáng sớm dù sao cũng phải có chút 〘Điểm Cà Khịa〙, bằng không thì tâm tình cũng không tốt lên được!
"Tiểu Đình Dình, có đây không? " Giang Bắc vừa đi vừa nói.
Không ai đáp lại, thậm chí 〘Điểm Cà Khịa〙 cũng biến mất?
Dương Lôi Đình mở mí mắt nặng trĩu ra, liếc nhìn Giang Bắc.
Ta * bà ngoại ngươi......
Thầm mắng một câu, lần nữa nhắm mắt lại, trong nội tâm thậm chí đã đem Giang Bắc coi thành tên điên! Không phải tên điên thì sao có khi dễ người đến mức này! Ta có chọc giận ngươi sao? (Tác: Ừm! Đúng ròi, nhận thức tốt ^.^)
Giang Bắc tỏ vẻ rất buồn rầu, tướng quân này tâm lý thế nào lại kém như vậy? Không cho chút ít điểm nào? Vậy ta chơi cái gì nữa a...?
Giang Bắc chậm rãi đi qua nhéo nhéo mặ Dương Lôi Đình.
Cái này, Dương Lôi Đình rốt cục có chút phản ứng,thân thể rõ ràng run rẩy thoáng một phát.
Lâm liễu nhất dạ vũ⁽¹⁾ mà Tinh Thần còn no đủ như này, không hổ là Thị Địa Cảnh cường giả a..., Giang Bắc tỏ vẻ bội phục!
"Ngươi muốn làm thế nào, tùy ngươi, Dương Lôi Đình ta nhận thất bại! " Dương Lôi Đình một bộ muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi.
"Ừ? "
Giang Bắc sững sờ, quả nhiên hao lông dê không thể hao cả một con dê a..., một điểm nộ khí không để cho? Ai lại keo kiệt như vậy?
"Ta đâu muốn làm gì a.... " Giang Bắc trả lời.
Dương Lôi Đình cúi thấp đầu, một bộ ta biết ta sắp phải chết.
"Chém chém giết giết không tốt, hảo hảo sinh hoạt không được sao, ta đây là người thiện lương, ngươi nói đúng không? "
Giang Bắc nói lời này, cũng rốt cục cởi bỏ dây thừng cho Dương Lôi Đình.
Dương Lôi Đình cảm giác thế giới đều đã có ánh sáng, nhìn ánh sáng mặt trời phía xa xa, hoạt động gân cốt thoáng một phát, nguyên cả một ngày bị lão nhân kia phong bế huyệt đạo, không có cách nào vận công.
Tưởng tượng lại mà khẽ run run thoáng một phát, lão nhân kia thật là đáng sợ!
"Đi thôi, ba ba dẫn ngươi đi quán rượu làm chút rượu và đồ nhắm. " Giang Bắc rống lớn một cuống họng.
Dương Lôi Đình chết lặng, nhẹ gật đầu, 〘Điểm Cà Khịa〙+1+1......
Giang Bắc cũng là rất bất đắc dĩ, nửa ngày không để cho 〘Điểm Cà Khịa〙, muốn làm cái cường giả, thật là khó a....
Tu luyện cũng tốt khó ah, tìm được người mà lại không được chút điểm nào đúng là phát điên a.
Sáng sớm, Trần Cúc cùng Trần Sơn Hải ngồi ở trong nhà, thương lượng về công việc Giang gia.
"Ngươi nói như vậy, cái tên Giang Bắc kia không phải phế vật tu luyện? "
Trần Cúc liếc nhìn phải trái, đây là nhà mình, không có việc gì.
"Cha, cả cái Giang gia kia sẽ không một ai là người bình thường, tất cả đều là tên điên, tên điên a...! Ngươi không thấy được lão Quản gia kia làm gì đâu, má của ta a, một Hỏa Đoàn cháy lớn như vậy, hất tay lên, liền biến mất? Không có ngươi hiểu không? Thoáng một phát là biến mất a...! Thiếu chút nữa là hù chết ta rồi...! " Trần Cúc kinh hồn bạt vía, lại thấp giọng bồi thêm một câu.
"Cha...... Giang gia......Tuyệt đối có âm mưu! "
"Có âm mưu? " Trần Sơn Hải sững sờ.
"Cha! Ngươi suy nghĩ một chút, tại sao Đỗ lão phải ẩn dấu thực lực? Còn có cha của Giang Bắc, sao có thể không có chút thực lực? Lại còn để cho nhi tử làm bộ làm phế vật tu luyện, một giả bộ trong vòng ba năm! "
Trần Sơn Hải gật đầu, lời của con có lý.
Trần Cúc lần nữa hỏi: "Cha, ngươi có dám đập một chút hay không? "
Trần Sơn Hải sững sờ: "Đập như thế nào? " Có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút kích động.
"Cha, ta đã nói với ngươi......" Trần Cúc ghé sát lỗ tai Trần Sơn Hải, thì thâm: "Chúng ta cũng bắt một tên Ngự sĩ! "
Trần Sơn Hải lúc ấy liền nhảy dựng lên, thịt mỡ trên mặt đều run lên, "Cúc nhi" thiếu chút nữa đem hắn hù chết!
Chỉ thấy Trần Sơn Hải đối hung ác vỗ đầu Trần Cúc một cái, hét lớn: "Ngươi nói cái gì vậy hả! Muốn chết sao...! Ngươi ngại mệnh mình dài quá phải không! "
Trần Cúc bụm lấy đầu, vẻ mặt im lặng, do do dự dự nói: "Cha, ngươi trước hết nghe ta nói xong a...! "
Trần Sơn Hải vuốt vuốt tay có hơi đau một chút.
Không sai a! Trước hết nghe nghe xem!
"Ngươi hãy nói xem, chuyện này không thể nói lung tung. " Trần Sơn Hải ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Cúc lôi cái ghế, ngồi xuống bên người cha hắn. Bám vào bên tai thấp giọng nói ra: "Cha, ngươi suy nghĩ một chút, Giang gia cho dù cường thịnh thì vẫn chỉ là một thành viên của Liễu Vân thành này, nhưng mà vì cái gì dám bắt Ngự sĩ quân? Lại còn là một quân trưởng! "
"Nhi tử bị đánh nên báo thù? " Trần Sơn Hải lông mi nhảy dựng, cố nén hoài nghi trong lòng.
"Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Cha, ngươi đừng quên, lúc ấy ta nhìn được rành mạch, tướng quân kia không làm gì được Giang gia. "
"Không làm gì được Giang gia? Vậy tại sao......Giang gia còn muốn làm ra loại sự tình này? "
Trần Sơn Hải suy tư một lát, không có đầu mối.
Chỉ nghe Trần Cúc mở miệng nói: "Đây chính là mấu chốt của vấn đề! Cha, ngươi suy nghĩ một chút tên Giang Bắc trong một tuần này, gặp ai đánh ai⁽²⁾, rất nhiều điểm khác thường! Ẩn dấu thực lực không nói, còn tạo phúc lưu dân? Còn muốn hấp dẫn sự chú ý của Yên Lam cô nương, Yên Lam cô nương thế nhưng là Vũ vương chi nữ a...! "
"Cúc nhi, ngươi nói có đạo lý, có lẽ hắn đã sớm biết thân phận của nàng. " Trần Sơn Hải chau mày, sự tình có chút đại điều.
"Nhất định là như vậy, cha, chỉ cần chúng ta cũng bắt một cái Ngự sĩ! Liền có thể điều tra ra manh mối! "
Trần Cúc vẻ mặt âm tàn nói.
"Ngươi không có sai, thế nhưng mà chúng đi đâu tìm Ngự sĩ? "
"Lục soát! Tại Liễu Vân thành này, chỉ cần hắn còn chưa có chạy đi, chúng ta có thể bắt hắn trở lại! "
"Cúc nhi, đây chính là thuộc cấp a........."
"Mặc kệ nó! Kể cả là tướng quân thì chúng ta cũng phải đập thoáng một phát! "
Trần Sơn Hải rốt cục do dự, hắn cảm thấy lời nhi tử nói rất có đạo lý, muốn đạt được chỗ tốt, nhất định phải học tập Giang gia một ít!
Bên kia, Giang Bắc đã mang theo Dương Lôi Đình ra khỏi nhà.
Nhưng mà lại không có đi trước quán rượu, mà là đi khu dân nghèo nhìn thoáng một phát.
Quảng trường này đã được sửa, tường cũng tốt rồi, phòng dân cũng tu sửa hoàn thành.
"Tiểu Đình Đình, nhìn xem, đây chính là ta cải thiện khu dân nghèo, đã có thể phát triển sự nghiệp du lịch được rồi. "
Dương Lôi Đình liếc qua, không nói lời nào. Bà mẹ ngươi chứ gấu à, không phải nói đi quán rượu ư! Đói bụng suốt một ngày rồi, hắn không chịu nổi!
Vừa sáng sớm lại đi cái khu dân nghèo này làm gì! Đều là lưu dân, có cái gì tốt để xem! Cam Lâm Nương!
"Tiểu đình đình, ngươi cảm thấy thế nào? Ta rất là nhọc lòng đó a.... " Giang Bắc chỉ vào vài cái chữ to ở phía đằng trước.
Dương Lôi Đình khóe miệng hung hăng mà rút vài cái, tuy ít đọc sách, nhưng mà vẫn là biết chữ, bằng không thì không cả nhìn được công pháp.
"Đại gia, đến chơi đi! "
"Không được tốt lắm......"
Cái này mà nhọc lòng a..., ngọa tào!
"Tiểu Đình Đình? Nói một chút cảm tưởng a...? " Giang Bắc chọc lấy hắn thoáng một phát.
"Cảm tưởng cái cọng lông! Đừng đụng vào lão tử! " Dương Lôi Đình như là chim sợ cành cong, vội lui hai bước.
〘Điểm Cà Khịa〙+13
Ơ a, không sai, lại có rồi.
Giang Bắc vui vẻ, lại chọt một chút.
〘Điểm Cà Khịa〙+5
Lại chọt thoáng một phát.
Không có......
"Tiểu Đình Đình, ngươi có muốn ta giải huyệt đạo hay không? " Giang Bắc rất bất đắc dĩ.
"Có a! Ngươi lập tức cởi bỏ nó cho tq...! " Dương Lôi Đình gào thét một tiếng.
〘Điểm Cà Khịa〙+5
"Sao ngươi không nói sớm? " Giang Bắc đột nhiên sững sờ.
"Vậy bây giờ cởi bỏ cũng được a...! "
"Sao ngươi không nói sớm? "
〘Điểm Cà Khịa〙+6
"Sao ngươi không nói sớm chứ hả? "
Thế giới lại bắt đầu an tĩnh, Dương Lôi Đình cũng không nói nữa.
Rất đói rồi, phải chừa lại chút khí lực a.
"Đi thôi, ba ba dẫn ngươi đi vui đùa một chút. " Giang Bắc nói xong, đưa chân đạp vào mông Dương Lôi Đình một phát.
〘Điểm Cà Khịa〙+10
Nhị Đản đang ngồi ở trên ghế quảng trường, ăn màn thầu, xem bộ dáng là sắp làm việc. Nhờ có Giang Bắc, đám lưu dân bọn chúng sinh hoạt cũng khá, dậy sớm ăn uống bản hoi một chút, mà thấy Giang Bắc tới đây, lập tức đứng lên chào rất nhiệt tình.
Trái lại Giang Bắc, đi bộ một vòng, hắn cũng đói bụng, phải đi ăn cơm đi.
Trên đường, mắt Dương Lôi Đình con mắt đều sáng ứa ra lục quang.
⁽¹⁾: ngâm mưa nguyên một đêm.
⁽²⁾: cái này không phải là câu hỏi"gặp ai đánh ai" mà có mang nghĩa là"gặp ai liền đánh người đó."
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Đọc xong nhớ like cho nha! À! Đừng quên đẩy cho ta chút Kim Phiếu để leo top Kim Thánh Bảng nha, tụt top xuống thấp lắm rồi đó!
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha!
〘Điểm Cà Khịa〙:642
Tối hôm qua đi cà khịa Dương Lôi Đình hơi mệt, ai, không còn tí sức lực nào.
Đẩy cửa ra, dưới mái hiên chậm rãi ruỗi cái lưng mỏi.
Crạckkkk......
A! Thật sảng khoái
Không khí ngày hôm nay mát lạnh! Thoạt nhìn tối hôm qua còn rơi xuống trận mưa nhỏ, trong không khí đều tản ra hương thơm bùn đất.
Hít một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn, mùi vị không tệ, cơn buồn ngủ mông lung trong đầu cũng thanh tỉnh.
"Đến từ Dương Lôi Đình:〘Điểm Cà Khịa〙+1+1+1+1......"
Giang Bắc khẽ lắc đầu, nghĩ tới câu nói kia
"Lộ dài đằng đẵng thế nhân chờ
Ta vươn dài cổ mà cầu tác..."
Ah không, sai rồi, phải là cầu phẫn nộ.
Quay đầu về phía hậu viện, đi nhìn Dương Tướng quân đáng yêu trước, sáng sớm dù sao cũng phải có chút 〘Điểm Cà Khịa〙, bằng không thì tâm tình cũng không tốt lên được!
"Tiểu Đình Dình, có đây không? " Giang Bắc vừa đi vừa nói.
Không ai đáp lại, thậm chí 〘Điểm Cà Khịa〙 cũng biến mất?
Dương Lôi Đình mở mí mắt nặng trĩu ra, liếc nhìn Giang Bắc.
Ta * bà ngoại ngươi......
Thầm mắng một câu, lần nữa nhắm mắt lại, trong nội tâm thậm chí đã đem Giang Bắc coi thành tên điên! Không phải tên điên thì sao có khi dễ người đến mức này! Ta có chọc giận ngươi sao? (Tác: Ừm! Đúng ròi, nhận thức tốt ^.^)
Giang Bắc tỏ vẻ rất buồn rầu, tướng quân này tâm lý thế nào lại kém như vậy? Không cho chút ít điểm nào? Vậy ta chơi cái gì nữa a...?
Giang Bắc chậm rãi đi qua nhéo nhéo mặ Dương Lôi Đình.
Cái này, Dương Lôi Đình rốt cục có chút phản ứng,thân thể rõ ràng run rẩy thoáng một phát.
Lâm liễu nhất dạ vũ⁽¹⁾ mà Tinh Thần còn no đủ như này, không hổ là Thị Địa Cảnh cường giả a..., Giang Bắc tỏ vẻ bội phục!
"Ngươi muốn làm thế nào, tùy ngươi, Dương Lôi Đình ta nhận thất bại! " Dương Lôi Đình một bộ muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi.
"Ừ? "
Giang Bắc sững sờ, quả nhiên hao lông dê không thể hao cả một con dê a..., một điểm nộ khí không để cho? Ai lại keo kiệt như vậy?
"Ta đâu muốn làm gì a.... " Giang Bắc trả lời.
Dương Lôi Đình cúi thấp đầu, một bộ ta biết ta sắp phải chết.
"Chém chém giết giết không tốt, hảo hảo sinh hoạt không được sao, ta đây là người thiện lương, ngươi nói đúng không? "
Giang Bắc nói lời này, cũng rốt cục cởi bỏ dây thừng cho Dương Lôi Đình.
Dương Lôi Đình cảm giác thế giới đều đã có ánh sáng, nhìn ánh sáng mặt trời phía xa xa, hoạt động gân cốt thoáng một phát, nguyên cả một ngày bị lão nhân kia phong bế huyệt đạo, không có cách nào vận công.
Tưởng tượng lại mà khẽ run run thoáng một phát, lão nhân kia thật là đáng sợ!
"Đi thôi, ba ba dẫn ngươi đi quán rượu làm chút rượu và đồ nhắm. " Giang Bắc rống lớn một cuống họng.
Dương Lôi Đình chết lặng, nhẹ gật đầu, 〘Điểm Cà Khịa〙+1+1......
Giang Bắc cũng là rất bất đắc dĩ, nửa ngày không để cho 〘Điểm Cà Khịa〙, muốn làm cái cường giả, thật là khó a....
Tu luyện cũng tốt khó ah, tìm được người mà lại không được chút điểm nào đúng là phát điên a.
Sáng sớm, Trần Cúc cùng Trần Sơn Hải ngồi ở trong nhà, thương lượng về công việc Giang gia.
"Ngươi nói như vậy, cái tên Giang Bắc kia không phải phế vật tu luyện? "
Trần Cúc liếc nhìn phải trái, đây là nhà mình, không có việc gì.
"Cha, cả cái Giang gia kia sẽ không một ai là người bình thường, tất cả đều là tên điên, tên điên a...! Ngươi không thấy được lão Quản gia kia làm gì đâu, má của ta a, một Hỏa Đoàn cháy lớn như vậy, hất tay lên, liền biến mất? Không có ngươi hiểu không? Thoáng một phát là biến mất a...! Thiếu chút nữa là hù chết ta rồi...! " Trần Cúc kinh hồn bạt vía, lại thấp giọng bồi thêm một câu.
"Cha...... Giang gia......Tuyệt đối có âm mưu! "
"Có âm mưu? " Trần Sơn Hải sững sờ.
"Cha! Ngươi suy nghĩ một chút, tại sao Đỗ lão phải ẩn dấu thực lực? Còn có cha của Giang Bắc, sao có thể không có chút thực lực? Lại còn để cho nhi tử làm bộ làm phế vật tu luyện, một giả bộ trong vòng ba năm! "
Trần Sơn Hải gật đầu, lời của con có lý.
Trần Cúc lần nữa hỏi: "Cha, ngươi có dám đập một chút hay không? "
Trần Sơn Hải sững sờ: "Đập như thế nào? " Có chút khẩn trương, thậm chí còn có chút kích động.
"Cha, ta đã nói với ngươi......" Trần Cúc ghé sát lỗ tai Trần Sơn Hải, thì thâm: "Chúng ta cũng bắt một tên Ngự sĩ! "
Trần Sơn Hải lúc ấy liền nhảy dựng lên, thịt mỡ trên mặt đều run lên, "Cúc nhi" thiếu chút nữa đem hắn hù chết!
Chỉ thấy Trần Sơn Hải đối hung ác vỗ đầu Trần Cúc một cái, hét lớn: "Ngươi nói cái gì vậy hả! Muốn chết sao...! Ngươi ngại mệnh mình dài quá phải không! "
Trần Cúc bụm lấy đầu, vẻ mặt im lặng, do do dự dự nói: "Cha, ngươi trước hết nghe ta nói xong a...! "
Trần Sơn Hải vuốt vuốt tay có hơi đau một chút.
Không sai a! Trước hết nghe nghe xem!
"Ngươi hãy nói xem, chuyện này không thể nói lung tung. " Trần Sơn Hải ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Cúc lôi cái ghế, ngồi xuống bên người cha hắn. Bám vào bên tai thấp giọng nói ra: "Cha, ngươi suy nghĩ một chút, Giang gia cho dù cường thịnh thì vẫn chỉ là một thành viên của Liễu Vân thành này, nhưng mà vì cái gì dám bắt Ngự sĩ quân? Lại còn là một quân trưởng! "
"Nhi tử bị đánh nên báo thù? " Trần Sơn Hải lông mi nhảy dựng, cố nén hoài nghi trong lòng.
"Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Cha, ngươi đừng quên, lúc ấy ta nhìn được rành mạch, tướng quân kia không làm gì được Giang gia. "
"Không làm gì được Giang gia? Vậy tại sao......Giang gia còn muốn làm ra loại sự tình này? "
Trần Sơn Hải suy tư một lát, không có đầu mối.
Chỉ nghe Trần Cúc mở miệng nói: "Đây chính là mấu chốt của vấn đề! Cha, ngươi suy nghĩ một chút tên Giang Bắc trong một tuần này, gặp ai đánh ai⁽²⁾, rất nhiều điểm khác thường! Ẩn dấu thực lực không nói, còn tạo phúc lưu dân? Còn muốn hấp dẫn sự chú ý của Yên Lam cô nương, Yên Lam cô nương thế nhưng là Vũ vương chi nữ a...! "
"Cúc nhi, ngươi nói có đạo lý, có lẽ hắn đã sớm biết thân phận của nàng. " Trần Sơn Hải chau mày, sự tình có chút đại điều.
"Nhất định là như vậy, cha, chỉ cần chúng ta cũng bắt một cái Ngự sĩ! Liền có thể điều tra ra manh mối! "
Trần Cúc vẻ mặt âm tàn nói.
"Ngươi không có sai, thế nhưng mà chúng đi đâu tìm Ngự sĩ? "
"Lục soát! Tại Liễu Vân thành này, chỉ cần hắn còn chưa có chạy đi, chúng ta có thể bắt hắn trở lại! "
"Cúc nhi, đây chính là thuộc cấp a........."
"Mặc kệ nó! Kể cả là tướng quân thì chúng ta cũng phải đập thoáng một phát! "
Trần Sơn Hải rốt cục do dự, hắn cảm thấy lời nhi tử nói rất có đạo lý, muốn đạt được chỗ tốt, nhất định phải học tập Giang gia một ít!
Bên kia, Giang Bắc đã mang theo Dương Lôi Đình ra khỏi nhà.
Nhưng mà lại không có đi trước quán rượu, mà là đi khu dân nghèo nhìn thoáng một phát.
Quảng trường này đã được sửa, tường cũng tốt rồi, phòng dân cũng tu sửa hoàn thành.
"Tiểu Đình Đình, nhìn xem, đây chính là ta cải thiện khu dân nghèo, đã có thể phát triển sự nghiệp du lịch được rồi. "
Dương Lôi Đình liếc qua, không nói lời nào. Bà mẹ ngươi chứ gấu à, không phải nói đi quán rượu ư! Đói bụng suốt một ngày rồi, hắn không chịu nổi!
Vừa sáng sớm lại đi cái khu dân nghèo này làm gì! Đều là lưu dân, có cái gì tốt để xem! Cam Lâm Nương!
"Tiểu đình đình, ngươi cảm thấy thế nào? Ta rất là nhọc lòng đó a.... " Giang Bắc chỉ vào vài cái chữ to ở phía đằng trước.
Dương Lôi Đình khóe miệng hung hăng mà rút vài cái, tuy ít đọc sách, nhưng mà vẫn là biết chữ, bằng không thì không cả nhìn được công pháp.
"Đại gia, đến chơi đi! "
"Không được tốt lắm......"
Cái này mà nhọc lòng a..., ngọa tào!
"Tiểu Đình Đình? Nói một chút cảm tưởng a...? " Giang Bắc chọc lấy hắn thoáng một phát.
"Cảm tưởng cái cọng lông! Đừng đụng vào lão tử! " Dương Lôi Đình như là chim sợ cành cong, vội lui hai bước.
〘Điểm Cà Khịa〙+13
Ơ a, không sai, lại có rồi.
Giang Bắc vui vẻ, lại chọt một chút.
〘Điểm Cà Khịa〙+5
Lại chọt thoáng một phát.
Không có......
"Tiểu Đình Đình, ngươi có muốn ta giải huyệt đạo hay không? " Giang Bắc rất bất đắc dĩ.
"Có a! Ngươi lập tức cởi bỏ nó cho tq...! " Dương Lôi Đình gào thét một tiếng.
〘Điểm Cà Khịa〙+5
"Sao ngươi không nói sớm? " Giang Bắc đột nhiên sững sờ.
"Vậy bây giờ cởi bỏ cũng được a...! "
"Sao ngươi không nói sớm? "
〘Điểm Cà Khịa〙+6
"Sao ngươi không nói sớm chứ hả? "
Thế giới lại bắt đầu an tĩnh, Dương Lôi Đình cũng không nói nữa.
Rất đói rồi, phải chừa lại chút khí lực a.
"Đi thôi, ba ba dẫn ngươi đi vui đùa một chút. " Giang Bắc nói xong, đưa chân đạp vào mông Dương Lôi Đình một phát.
〘Điểm Cà Khịa〙+10
Nhị Đản đang ngồi ở trên ghế quảng trường, ăn màn thầu, xem bộ dáng là sắp làm việc. Nhờ có Giang Bắc, đám lưu dân bọn chúng sinh hoạt cũng khá, dậy sớm ăn uống bản hoi một chút, mà thấy Giang Bắc tới đây, lập tức đứng lên chào rất nhiệt tình.
Trái lại Giang Bắc, đi bộ một vòng, hắn cũng đói bụng, phải đi ăn cơm đi.
Trên đường, mắt Dương Lôi Đình con mắt đều sáng ứa ra lục quang.
⁽¹⁾: ngâm mưa nguyên một đêm.
⁽²⁾: cái này không phải là câu hỏi"gặp ai đánh ai" mà có mang nghĩa là"gặp ai liền đánh người đó."
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰
Đọc xong nhớ like cho nha! À! Đừng quên đẩy cho ta chút Kim Phiếu để leo top Kim Thánh Bảng nha, tụt top xuống thấp lắm rồi đó!
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha!
Danh sách chương