Giang gia.
Giang Quán nhìn một cái rương hoàng kim, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Đây là vào buổi chiều nay, Trần gia cho người đưa thứ này tới, nói là giao dịch gì đó cùng tiểu thiếu gia.
Giang Quán đứng hình mất năm giây, cái tên bại gia ngoạn ý này.....Lại định làm cái trò gì?
Bỗng nhiên, trong nội tâm cả kinh... ngọa tào, đã xong! Chỉ thấy Giang Quán quay người hướng phía mật thất, cấp tốc chạy tới đó, cũng không lâu lắm, trên mặt càng nghi ngờ....
Sau một khắc, đã hiểu! Giang Quán lông mày chậm rãi nhăn lại, cái tên bại gia ngoạn ý này chắc chắn là đã lấy tên tuổi của hắn đi lừa Trần Sơn Hải rồi, không được, không thể để như vậy!
"Người tới! " Giang Quán hô to một tiếng, hộ vệ tranh thủ thời gian tiến đến, quì xuống nghe lệnh.
"Đem cái rương hòm này trả lại cho Trần gia, nói cho Trần bàn tử, đừng cả những thứ vô dụng này! "
Trần gia, Trần Sơn Hải cùng Trần Cúc đi vòng vòng nguyên tại chỗ, đi tới đi lui, Dương Lôi Đình vẫn bị cột vài một cái cột lớn, con mắt muốn choáng luôn.
Đến bây giờ còn không có ăn được cơm, cảm giác này thật sự là quá khó chịu......
"Cha, theo ta phân tích, trên người này tuyệt đố lài có đại bí mật, hơn nữa còn bị Giang gia phát hiện. Vêf phần Giang gia, nhất định là đã sử dụng mọi cách để tra nhưng tấn vô dụng, lúc này mới dùng để trao đổi một trăm lượng hoàng kim! " Dứt lời, Trần Cúc tự tin nhìn xem cha hắn.
Có đạo lý! Nghi ngờ trong lòng Trần Sơn Hải lập tức biến mất, tuyệt đối là như vậy! Năng lực thẩm vấn của Giang gia cũng chỉ bình thường mà thôi!
Lập tức, phụ tử Trần quay đầu nhìn thẳng vào Dương Lôi Đình, trong ánh mắt toát ra lục quang sâu kín
Dương Lôi Đình không choáng luôn, có chút kinh sợ! Chỉ là một chuyến đến Liễu Vân thành, như thế nào lại gặp toàn là loại người này a...!
Cái đôi phụ tử này là ai a...! Ta có chọc qua các ngươi ư! Nhìn tên trẻ tuổi này, có phải bị dính hiệu ứng cộng hưởng với Giang Bắc rồi hay không......?
"Tự ngươi nói đi a, có bí mật gì!" Trần Sơn Hải vừa sải bước ra, thực lực Địa Cảnh lập tức phát ra áp bách Dương Lôi Đình.
Dương Lôi Đình:??? (WTF?)
Cái chuyện (dell) gì đang xảy ra vậy? Bí mật gì? Lão tử như thế nào lại không biết?
Nhìn Dương Lôi Đình vẻ mặt mộng bức, Trần Cúc đi tới, nắm lấy cái cằm Dương Lôi Đình.
Đây cũng không phải là lúc nên nương tay, hắn đã thấy được cảnh hắn sắp đạt được mục đích!
"Thủ đoạn của ta sẽ không giống của Giang gia, ta khuyên ngươi nên tự nói, bằng không thì chỉ có nếm mùi đau khổ. " Trần Cúc nói xong thậm chí còn tự cảm thấy là mình thật là vô cùng lãnh khốc.
Dương Lôi Đình rất muốn mắng hắn một câu:" Mọe! Đúng là cái loại ngu vk nờ!" Nhưng mà......
Chỉ thấy Dương Lôi Đình khóc ô ô ô, nửa ngày cũng không nên lời.
"Cúc nhi, miệng hắn còn chưa có cái gì bỏ vào đâu......" Trần Sơn Hải nói.
Trần Cúc ngây ra một lúc, có chút xấu hổ, sau đó một tay kéo ra một thú...
"TA MUỐN ĂNNNNNN! " Lời này vừa thốt ra, hai phụ tử Trần gia nở nụ cười. Giang gia quả nhiên không vội thẩm người a...
"Đồ ăn ngon, đều lên cho ta! " Trần Sơn Hải vung tay lên, để cho người hầu mang lên một bàn lớn thức ăn!
Dương Lôi Đình rốt cục cũng có đồ ăn, hai phụ tử Trần gia cũng không ngăn cản, nhìn một cái tên này bị bỏ đói, thật đáng thương a..., Nếu như chỉ sử dụng biện pháp như vậy, Giang gia có thể thẩm ra cái gì a.........
Ăn đi, ăn xong ta mới hảo hảo giày vò ngươi.
Sau khi ăn xong.
"Nói đi, đem bí mật ra khai báo, ngươi còn có thể giữ lại mạng sống. " Trần Cúc một bước tiến lên trước, lạnh giọng hỏi.
"Bí mật gì, ta giấu cái bà nội ngươi!"
"Ơ a, mồm miệng kín đóa a...! Bảo sao Giang Bắc không làm gì được ngươi! " Trần Sơn Hải nở nụ cười, tiếp tục nói: "Mọi người đều như thế này, nhất là người có bí mật, đều sẽ không nói rằng mình không có bí mật. "
Trần Cúc lập tức cảm thấy cha rất ngưu bức, có thể nói ra câu có đạo lý như vậy, xem ra được hết phải để cho hắn chịu chút đau khổ rồi!
"Người tới! Đánh bay mấy cái răng nữa! " Trần Cúc rống to một tiếng.
Dương Lôi Đình mộng ép, người Liễu Vân đều hỉ nộ vô thường mà đục răng người ta a...! Thân thể một hồi run rẩy.
Hung hăng nuốt nhổ nước miếng, rốt cuộc là bí mật gì a..., gợi ý cho ta một chút có được không...! Ta thật sự không biết a...!
Dương Lôi Đình tỏ rất đản đông⁽¹⁾, ta thật sự là không có bí mật a...! Chỗ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn chính là vào lúc bảy tuổi đã tốc váy tiểu muội muội nhà hàng xóm⁽²⁾(quen hơm quen hơm), cái này có tính ư? Nhưng mà ta sẽ không nói!
"Ít nói nhảm, thức thời thì tranh thủ thời gian thả bổn thượng tướng ra! Bằng không thì khi Ngự Sĩ Quân vào thành, các ngươi chỉ có thể nằm ở bên đường! "
Trần Sơn Hải đang suy nghĩ nằm bên đường là có ý gì, nhưng là Trần Cúc đã cau mày.
"Cha, ta đã hiểu rồi. Giang gia thẩm vấn không được tên này, lại sợ Ngự Sĩ Quân, nên mới đem người cho chúng ta. ".
Lúc này, có một người từ ngoài cửa đi tới, là Hồng Khả-Hồng giáo đầu, cái đầu còn bị sưng lên như cái đầu heo.
"Lão gia! Ở bên ngoài, người Giang gia đã tới, lại còn mang đến một cái rương, còn để lại một câu......"
Trần Sơn Hải ngồi không yên, Giang gia đưa tới! Tranh thủ thời gian liền đi ra bên ngoài, nhìn cái rương kia. Vừa mở mắt ra vừa nhìn...tràn đầy hoàng kim, đúng là của hắn đưa tới Giang gia, rương hòm cũng không có biến đổi gì, có chút mộng bức, không hiểu nổi tình huống này.
"Giang gia để lại nói cái gì? "
"Giang gia lão gia tử nói:"Đừng cả những thứ vô dụng kia"......" Nghe đến đây, Trần Sơn Hải lập tức lĩnh ngộ.
Căn bản là thẩm vấn không được! Ý muốn nói để cho bọn họ đừng uổng phí thời gian!
"Cúc nhi! " Trần Sơn Hải hét lớn một tiếng.
Làm cho cả Dương Lôi Đình cũng giật mình, mà nhìn xem phụ thân điều này bộ dáng gấp gáp, trong nội tâm Trần Cúc cũng rất sợ hãi.
Chỉ thấy Trần Sơn Hải nói thì thầm gì đó bên tai Trần Cúc, rồi Trần Cúc nở nụ cười......
Cái này, đến phiên Dương Lôi Đình sợ hãi, nụ cười này... cũng chẳng tốt lắm gì a!
"Quả là thế! Phụ thân, cái này tuyệt đối không sai, đừng cả những thứ vô dụng kia! Ý nói chính là tên Dương Lôi Đình này a...! " Trần Cúc bừng tỉnh như ngộ được đại đạo.
Dương Lôi Đình:???
"Giang gia mặc dù có chút thực lực, nhưng là cái về thủ đoạn bức cung......Hừ hừ, xem ra là không được a, cha, giao cho ta! "
Trần Sơn Hải muốn hỏi một chút, lại nhìn Dương Lôi Đình một chút, rồi lại nhìn Trần Cúc!
Ngoài Liễu Vân thành, một thiết binh lính tiến đến, Phó thành chủ Kỳ Tư Viễn tay đè trên tường thành nhìn phía xa.
Ngày quá nóng, ta còn đang lau mồ hôi đây, mà từ xa vừa nhìn, lại thấy mấy tên cưỡi con ngựa cao to, còn giơ đại kỳ(cờ lớn).
"Ngự! "
Trong nội tâm mộng ép thoáng một phát, Ngự Sĩ Quân đích thân đến, không sai a, đầu mấy ngày nay không phải đang rất vội vã ư, tuy không biết nguyên cớ gì mà bọn họ lại đến đây, vẫn phải là tranh thủ thời gian xuống dưới tiếp đãi!
"Thanh đạo⁽³⁾! " Kỳ Tư Viễn quát một tiếng, người ở hai bên lập tức rút khỏi, không dám ngăn đón, Ngự Sĩ Quân không phải cái cấp bậc mà bọn họ có thể theo chân được.
Cầm đầu chính là cái nam tử đầu heo, cho thấy rõ ràng là bị đánh, trong miệng là đa sắc, Kỳ Tư Viễn cảm thấy nhìn hắn có chút quen mắt, nhưng mà không dám nhận thức.
Nếu như Giang Bắc tới đây, nhất định có thể nhận ra, tên nam tử đầu heo kia là Dương Khởi Phàm, cháu trai Dương Lôi Đình, hôm nọ bị hắn đánh cho bỏ chạy.
"Dương Lôi Đình tướng quân ở đâu! " Người đến hét lớn một tiếng.
"Cái gì? " Kỳ Tư Viễn có chút mộng bức, ở cái Liễu Vân thành này cứt chim cút cũng không có, lúc nào có tướng quân đến? Không biết a...! Lắc đầu như trống lắc!
"Giang gia ở đâu! "
"Đầu thành Đông, là cái nhà lớn nhất kia. "
"Đi! " Dương Khởi Phàm hét lớn một tiếng, Ngự Sĩ Quân vào thành, hiển hách uy phong, nhưng mà Dương Khởi Phàm trong nội tâm vẫn rất sợ hãi.
Cho dù là hiện tại vẫn đang uy phong lẫm liệt, nhưng thấy được ác ma kia của Giang gia tốt nhất là vẫn phải đi đường vòng, hỏi rõ Giang gia ở đâu, chính là sợ gặp phải Giang Bắc, dù là hiện tại, nghĩ tới ác ma kia toàn thân đều run rẩy, bất quá cũng phải âm thầm điều tra thoáng một phát......
Hắn còn chưa kịp quay về châu phủ a...! Liền vội vã trở về, căn bản không được tiếp viện đâu, hơn nữa hắn cảm giác, thúc thúc hắn tám phần là rơi vào trong tay Giang gia rồi, mà không tìm ra thì lại không ổn, có thể nói là rất khó chịu.
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰Huhu! Xin lỗi mọi người nha! Hôm qua viết xong mà lúc đó gần 12h rồi nên ta mới không up! Hôm nay nếu có thể ta sẽ viết 1c bù cho mn. Dạo này ta rất bận a!
Đọc xong nhớ like nha, cầu Kim Phiếu!
Giang Quán nhìn một cái rương hoàng kim, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Đây là vào buổi chiều nay, Trần gia cho người đưa thứ này tới, nói là giao dịch gì đó cùng tiểu thiếu gia.
Giang Quán đứng hình mất năm giây, cái tên bại gia ngoạn ý này.....Lại định làm cái trò gì?
Bỗng nhiên, trong nội tâm cả kinh... ngọa tào, đã xong! Chỉ thấy Giang Quán quay người hướng phía mật thất, cấp tốc chạy tới đó, cũng không lâu lắm, trên mặt càng nghi ngờ....
Sau một khắc, đã hiểu! Giang Quán lông mày chậm rãi nhăn lại, cái tên bại gia ngoạn ý này chắc chắn là đã lấy tên tuổi của hắn đi lừa Trần Sơn Hải rồi, không được, không thể để như vậy!
"Người tới! " Giang Quán hô to một tiếng, hộ vệ tranh thủ thời gian tiến đến, quì xuống nghe lệnh.
"Đem cái rương hòm này trả lại cho Trần gia, nói cho Trần bàn tử, đừng cả những thứ vô dụng này! "
Trần gia, Trần Sơn Hải cùng Trần Cúc đi vòng vòng nguyên tại chỗ, đi tới đi lui, Dương Lôi Đình vẫn bị cột vài một cái cột lớn, con mắt muốn choáng luôn.
Đến bây giờ còn không có ăn được cơm, cảm giác này thật sự là quá khó chịu......
"Cha, theo ta phân tích, trên người này tuyệt đố lài có đại bí mật, hơn nữa còn bị Giang gia phát hiện. Vêf phần Giang gia, nhất định là đã sử dụng mọi cách để tra nhưng tấn vô dụng, lúc này mới dùng để trao đổi một trăm lượng hoàng kim! " Dứt lời, Trần Cúc tự tin nhìn xem cha hắn.
Có đạo lý! Nghi ngờ trong lòng Trần Sơn Hải lập tức biến mất, tuyệt đối là như vậy! Năng lực thẩm vấn của Giang gia cũng chỉ bình thường mà thôi!
Lập tức, phụ tử Trần quay đầu nhìn thẳng vào Dương Lôi Đình, trong ánh mắt toát ra lục quang sâu kín
Dương Lôi Đình không choáng luôn, có chút kinh sợ! Chỉ là một chuyến đến Liễu Vân thành, như thế nào lại gặp toàn là loại người này a...!
Cái đôi phụ tử này là ai a...! Ta có chọc qua các ngươi ư! Nhìn tên trẻ tuổi này, có phải bị dính hiệu ứng cộng hưởng với Giang Bắc rồi hay không......?
"Tự ngươi nói đi a, có bí mật gì!" Trần Sơn Hải vừa sải bước ra, thực lực Địa Cảnh lập tức phát ra áp bách Dương Lôi Đình.
Dương Lôi Đình:??? (WTF?)
Cái chuyện (dell) gì đang xảy ra vậy? Bí mật gì? Lão tử như thế nào lại không biết?
Nhìn Dương Lôi Đình vẻ mặt mộng bức, Trần Cúc đi tới, nắm lấy cái cằm Dương Lôi Đình.
Đây cũng không phải là lúc nên nương tay, hắn đã thấy được cảnh hắn sắp đạt được mục đích!
"Thủ đoạn của ta sẽ không giống của Giang gia, ta khuyên ngươi nên tự nói, bằng không thì chỉ có nếm mùi đau khổ. " Trần Cúc nói xong thậm chí còn tự cảm thấy là mình thật là vô cùng lãnh khốc.
Dương Lôi Đình rất muốn mắng hắn một câu:" Mọe! Đúng là cái loại ngu vk nờ!" Nhưng mà......
Chỉ thấy Dương Lôi Đình khóc ô ô ô, nửa ngày cũng không nên lời.
"Cúc nhi, miệng hắn còn chưa có cái gì bỏ vào đâu......" Trần Sơn Hải nói.
Trần Cúc ngây ra một lúc, có chút xấu hổ, sau đó một tay kéo ra một thú...
"TA MUỐN ĂNNNNNN! " Lời này vừa thốt ra, hai phụ tử Trần gia nở nụ cười. Giang gia quả nhiên không vội thẩm người a...
"Đồ ăn ngon, đều lên cho ta! " Trần Sơn Hải vung tay lên, để cho người hầu mang lên một bàn lớn thức ăn!
Dương Lôi Đình rốt cục cũng có đồ ăn, hai phụ tử Trần gia cũng không ngăn cản, nhìn một cái tên này bị bỏ đói, thật đáng thương a..., Nếu như chỉ sử dụng biện pháp như vậy, Giang gia có thể thẩm ra cái gì a.........
Ăn đi, ăn xong ta mới hảo hảo giày vò ngươi.
Sau khi ăn xong.
"Nói đi, đem bí mật ra khai báo, ngươi còn có thể giữ lại mạng sống. " Trần Cúc một bước tiến lên trước, lạnh giọng hỏi.
"Bí mật gì, ta giấu cái bà nội ngươi!"
"Ơ a, mồm miệng kín đóa a...! Bảo sao Giang Bắc không làm gì được ngươi! " Trần Sơn Hải nở nụ cười, tiếp tục nói: "Mọi người đều như thế này, nhất là người có bí mật, đều sẽ không nói rằng mình không có bí mật. "
Trần Cúc lập tức cảm thấy cha rất ngưu bức, có thể nói ra câu có đạo lý như vậy, xem ra được hết phải để cho hắn chịu chút đau khổ rồi!
"Người tới! Đánh bay mấy cái răng nữa! " Trần Cúc rống to một tiếng.
Dương Lôi Đình mộng ép, người Liễu Vân đều hỉ nộ vô thường mà đục răng người ta a...! Thân thể một hồi run rẩy.
Hung hăng nuốt nhổ nước miếng, rốt cuộc là bí mật gì a..., gợi ý cho ta một chút có được không...! Ta thật sự không biết a...!
Dương Lôi Đình tỏ rất đản đông⁽¹⁾, ta thật sự là không có bí mật a...! Chỗ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn chính là vào lúc bảy tuổi đã tốc váy tiểu muội muội nhà hàng xóm⁽²⁾(quen hơm quen hơm), cái này có tính ư? Nhưng mà ta sẽ không nói!
"Ít nói nhảm, thức thời thì tranh thủ thời gian thả bổn thượng tướng ra! Bằng không thì khi Ngự Sĩ Quân vào thành, các ngươi chỉ có thể nằm ở bên đường! "
Trần Sơn Hải đang suy nghĩ nằm bên đường là có ý gì, nhưng là Trần Cúc đã cau mày.
"Cha, ta đã hiểu rồi. Giang gia thẩm vấn không được tên này, lại sợ Ngự Sĩ Quân, nên mới đem người cho chúng ta. ".
Lúc này, có một người từ ngoài cửa đi tới, là Hồng Khả-Hồng giáo đầu, cái đầu còn bị sưng lên như cái đầu heo.
"Lão gia! Ở bên ngoài, người Giang gia đã tới, lại còn mang đến một cái rương, còn để lại một câu......"
Trần Sơn Hải ngồi không yên, Giang gia đưa tới! Tranh thủ thời gian liền đi ra bên ngoài, nhìn cái rương kia. Vừa mở mắt ra vừa nhìn...tràn đầy hoàng kim, đúng là của hắn đưa tới Giang gia, rương hòm cũng không có biến đổi gì, có chút mộng bức, không hiểu nổi tình huống này.
"Giang gia để lại nói cái gì? "
"Giang gia lão gia tử nói:"Đừng cả những thứ vô dụng kia"......" Nghe đến đây, Trần Sơn Hải lập tức lĩnh ngộ.
Căn bản là thẩm vấn không được! Ý muốn nói để cho bọn họ đừng uổng phí thời gian!
"Cúc nhi! " Trần Sơn Hải hét lớn một tiếng.
Làm cho cả Dương Lôi Đình cũng giật mình, mà nhìn xem phụ thân điều này bộ dáng gấp gáp, trong nội tâm Trần Cúc cũng rất sợ hãi.
Chỉ thấy Trần Sơn Hải nói thì thầm gì đó bên tai Trần Cúc, rồi Trần Cúc nở nụ cười......
Cái này, đến phiên Dương Lôi Đình sợ hãi, nụ cười này... cũng chẳng tốt lắm gì a!
"Quả là thế! Phụ thân, cái này tuyệt đối không sai, đừng cả những thứ vô dụng kia! Ý nói chính là tên Dương Lôi Đình này a...! " Trần Cúc bừng tỉnh như ngộ được đại đạo.
Dương Lôi Đình:???
"Giang gia mặc dù có chút thực lực, nhưng là cái về thủ đoạn bức cung......Hừ hừ, xem ra là không được a, cha, giao cho ta! "
Trần Sơn Hải muốn hỏi một chút, lại nhìn Dương Lôi Đình một chút, rồi lại nhìn Trần Cúc!
Ngoài Liễu Vân thành, một thiết binh lính tiến đến, Phó thành chủ Kỳ Tư Viễn tay đè trên tường thành nhìn phía xa.
Ngày quá nóng, ta còn đang lau mồ hôi đây, mà từ xa vừa nhìn, lại thấy mấy tên cưỡi con ngựa cao to, còn giơ đại kỳ(cờ lớn).
"Ngự! "
Trong nội tâm mộng ép thoáng một phát, Ngự Sĩ Quân đích thân đến, không sai a, đầu mấy ngày nay không phải đang rất vội vã ư, tuy không biết nguyên cớ gì mà bọn họ lại đến đây, vẫn phải là tranh thủ thời gian xuống dưới tiếp đãi!
"Thanh đạo⁽³⁾! " Kỳ Tư Viễn quát một tiếng, người ở hai bên lập tức rút khỏi, không dám ngăn đón, Ngự Sĩ Quân không phải cái cấp bậc mà bọn họ có thể theo chân được.
Cầm đầu chính là cái nam tử đầu heo, cho thấy rõ ràng là bị đánh, trong miệng là đa sắc, Kỳ Tư Viễn cảm thấy nhìn hắn có chút quen mắt, nhưng mà không dám nhận thức.
Nếu như Giang Bắc tới đây, nhất định có thể nhận ra, tên nam tử đầu heo kia là Dương Khởi Phàm, cháu trai Dương Lôi Đình, hôm nọ bị hắn đánh cho bỏ chạy.
"Dương Lôi Đình tướng quân ở đâu! " Người đến hét lớn một tiếng.
"Cái gì? " Kỳ Tư Viễn có chút mộng bức, ở cái Liễu Vân thành này cứt chim cút cũng không có, lúc nào có tướng quân đến? Không biết a...! Lắc đầu như trống lắc!
"Giang gia ở đâu! "
"Đầu thành Đông, là cái nhà lớn nhất kia. "
"Đi! " Dương Khởi Phàm hét lớn một tiếng, Ngự Sĩ Quân vào thành, hiển hách uy phong, nhưng mà Dương Khởi Phàm trong nội tâm vẫn rất sợ hãi.
Cho dù là hiện tại vẫn đang uy phong lẫm liệt, nhưng thấy được ác ma kia của Giang gia tốt nhất là vẫn phải đi đường vòng, hỏi rõ Giang gia ở đâu, chính là sợ gặp phải Giang Bắc, dù là hiện tại, nghĩ tới ác ma kia toàn thân đều run rẩy, bất quá cũng phải âm thầm điều tra thoáng một phát......
Hắn còn chưa kịp quay về châu phủ a...! Liền vội vã trở về, căn bản không được tiếp viện đâu, hơn nữa hắn cảm giác, thúc thúc hắn tám phần là rơi vào trong tay Giang gia rồi, mà không tìm ra thì lại không ổn, có thể nói là rất khó chịu.
▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰▰Huhu! Xin lỗi mọi người nha! Hôm qua viết xong mà lúc đó gần 12h rồi nên ta mới không up! Hôm nay nếu có thể ta sẽ viết 1c bù cho mn. Dạo này ta rất bận a!
Đọc xong nhớ like nha, cầu Kim Phiếu!
Danh sách chương