Bốn chữ "Hội nghị quốc tế" này, đối với quy chuẩn quốc gia mà nói thì như một cái cọc.

Phải nói thế nào nhỉ.

Ở cấp quốc gia, hội nghị to nhỏ này kia cũng đều có thể đính cái tên này vào, ngay cả khi đó chỉ là một cái hội nghị cỏn con, chẳng qua chỉ cần mời thêm mấy vị bạn bè ngoại quốc đến tham gia đều đã có thể đường hoàng gọi là —— Đại hội gì-gì-đó quốc tế.

Ai cũng biết Hội nghị nói về điều gì, chẳng qua là tới để uống nước, chơi điện thoại, vểnh chân rung đùi, thỉnh thoảng còn có cả trà bánh, đến cả thời gian giao lưu - mà nói thẳng ra cũng chỉ là thời gian khoác lác.

Thành thật mà nói thì trên đời này, quy luật đa số đều như vậy, về bản chất thì cái gọi là 'Hội nghị" cũng chẳng khác tiệc trà là mấy.

Đương nhiên, quy luật này không bao gồm những Hội nghị cao cấp chân chính.

Chẳng hạn như —— Đại hội quốc tế về khoáng vật và vật liệu sắp diễn ra.

Đây là một Hội nghị chân chính.

-

Càng đến gần ngày 15 tháng 4, những trường đại học xung quanh London càng náo nhiệt, đám học sinh qua lại đều ráng mở to hai mắt trông ngóng, phải biết rằng trong thời gian diễn ra hội nghị quốc tế, tần suất tình cờ gặp được vị đại thần nào đó sẽ tăng cao, dù là được chụp chung một tấm ảnh hay thỉnh giáo vài câu thì cũng đều vô cùng quý giá.

Ở lại khách sạn chỉ còn Tề Ngọc, Trần Kiến Bạch, Tiểu Mễ, Mạnh Nhạc Nhạc cùng với một anh lính thay cho Tiêu Diệp.

Từ hai ngày trước Tiêu Diệp đã phải rời đi trong đêm vì có nhiệm vụ khẩn cấp, việc này khiến Tiểu Mễ trở nên sa sút, ỉu xìu như cà tím phơi sương, mất hết sức sống, thế nhưng Trần Kiến Bạch thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Tề Ngọc, lúc mới biết được điểm thuộc tính kiếm được với hắn tuy đã khiến Mạnh Nhạc Nhạc khiếp sợ một phen, cũng cực kì mất tự nhiên, nhưng ngẫm lại thì cũng có thể đoán ra, chuyện này hẳn cũng là một cuộc mây mưa nhập nhằng nhiều uẩn khúc.

Cô cũng đã suy nghĩ, nếu việc này đã bị Tề Ngọc che giấu thì cũng không cần phải đào bới lên, cứ vờ như không biết là tốt nhất, huống chi cô vốn dĩ cũng không có chút ấn tượng nào.

Không thể không nói, trên phương diện rút chim vô tình, Mạnh Nhạc Nhạc đã thành thạo hơn bất cứ ai.

----------------

Ngày 15 tháng 4, hội nghị bắt đầu, năm người cùng nhau đi vào đại sảnh, người ra vào hầu hết đều mặc lễ phục, ai cũng lịch sự chào hỏi nhau như đi dự một bữa tiệc cao cấp.

Mạnh Nhạc Nhạc là đại biểu nước H, ngồi ở một vị trí trung tâm hội trường, đưa mắt nhìn quanh, có thể thấy cũng không có nhiều gương mặt đồng hương.

Lời mở đầu của Hội nghị không quá dài dòng, giới thiệu đơn giản xong là đến phần diễn thuyết, những người lên bục trước đều là nhân vật quan trọng, Mạnh Nhạc Nhạc còn nhìn thấy có vài vị đã đạt giải Nobel hóa học, vật lý hoặc từng đạt giải.

Bọn họ đều mang trong mình sự tự tin và lòng nhiệt huyết với khoa học, những dự án được trình bày dù đứng ở góc độ nào nhìn vào cũng đều là các vấn đề nóng mang tính toàn cầu.

Mạnh Nhạc Nhạc nghiêm túc lắng nghe, cũng rõ ràng nhận ra được những thiếu sót của bản thân và sự cách biệt giữa mình với họ, nhưng đồng thời cô cũng bị hấp dẫn bởi sự kỳ diệu của khoa học và tri thức.

Sau bài phát biểu, các diễn giả luôn để lại một lời khuyên nào đó cho mọi người, về nghiên cứu khoa học hoặc về cuộc sống:

"Cuộc đời này quá ngắn ngủi, cho nên các bạn đừng sống vô nghĩa, hãy dồn hết những tình cảm, nhiệt huyết vào một điều gì đó!"

"Trạng thái tĩnh không sinh ra sức sống cho trí óc, nó tượng trưng cho sự trì trệ, mất tinh thần cùng với sự tê liệt của tư tưởng, cũng là điềm báo cho sự già nua và cái chết!"

.........

Mạnh Nhạc Nhạc ghi nhớ từng câu nói vào lòng, nghiêm túc lắng nghe, đồng thời còn muốn ghi chép lại.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tham gia vào những hội nghị như vậy, tính cả lần thực hiện nhiệm vụ học tập thì đây là lần thứ hai.

Một Hội nghị quốc tế năm 1928 và một của năm 2019, cách nhau 91 năm, nếu hỏi Nhạc Nhạc xem có gì khác biệt? —— Có một sự khác biệt rất là lớn.

Cả hai lần đều mang lại cho cô những cảm nhận hoàn toàn bất đồng.

Hội nghị ngày nay lịch sự hơn, hiện đại hơn.

Máy chiếu, màn hình lớn, slide thuyết trình, thậm chí có người còn dùng cả màn hình 3D... cô xem mà muốn hoa cả mắt, không thể không thừa nhận, thực sự rất đẹp, cũng rất trực quan, các vấn đề được nghiên cứu chi tiết hơn và cũng mang tính ứng dụng cao hơn.

Tất cả nhân viên tham dự đều vô cùng lịch sự, mỗi quốc gia đều được tôn trọng và có quyền lên tiếng, nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi việc bị trộn lẫn những điều phức tạp hơn, chẳng hạn như, sự ganh đua giữa các quốc gia với nhau, sự tranh giành các hạng mục, còn có sự khác biệt về lĩnh vực nghiên cứu mà tỏ ra khinh thường nhau.

Mà ở Hội nghị năm 1928, khi đó đâu có phương tiện thuyết trình tiên tiến, chỉ có mỗi bảng đen và tập bản thảo viết tay là con đường duy nhất, mọi người đều trực tiếp thảo luận với nhau, thậm chí còn cãi lộn ầm ĩ, tình trạng đánh nhau cũng không phải là hiếm.

Hầu hết các nhà khoa học trong thế kỷ trước đều rất nóng tính, họ vô cùng tự tin và tôn sùng đối với lĩnh vực mình nghiên cứu, có khi còn hoàn toàn không quan tâm đến tính ứng dụng của hạng mục, sẵn sàng liều mạng chỉ vì một lý thuyết, rất khác so với ngày nay, mỗi một nghiên cứu đều phải làm rõ xem nó có tính thực tiễn như thế nào.

Năm 1928 và hôm nay, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đã trưởng thành, cũng như các lý luận gia đã thực sự biến thành những nhà nghiên cứu.

Không thể nói rõ phiên bản nào tốt hơn, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, và dần dần nâng cao chủ nghĩa thực dụng của họ, đối với khoa học cũng vậy.

Nhưng thật lòng mà nói, Mạnh Nhạc Nhạc thích Hội nghị năm 1928 hơn, cô cảm thấy giá trị lý luận mà hội nghị đó mang lại cao hơn và cũng thuần khiết hơn.

Thế mà chỉ ngay sau đó một khắc cô đã bị vả mặt, cũng đã thực sự nhận ra rằng không phải tất cả các nhà khoa học hiện đại đều thực dụng.

Cú vả này đến từ một đội được dẫn đầu bởi nhà khoa học người Phần Lan.

Trước khi bọn họ bắt đầu báo cáo đã mở một đoạn video.

Không trình bày tiến độ thực nghiệm như những người khác, nhà khoa học người Phần Lan tên Pekka* này lại chiếu một bộ phim hoạt hình.

Hình ảnh lấy bối cảnh ở dưới biển sâu, nơi này có vô số san hô tạo thành cung điện dưới đáy biển, kim bích huy hoàng, những con bạch tuộc nhiều chân, những chú rùa chậm chạp, những chú cá rực rỡ dưới ánh đèn ...

Muôn loài sinh vật sinh sống dưới đáy biển, muôn hình vạn trạng, đã cùng nhau tạo thành một thế giới thơ mộng kỳ vĩ, làm người say mê.

Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, nước biển trở nên đục ngầu, có rất nhiều lốp xe và rác thải nhựa tràn ngập, trên đầu bạch tuộc tráng một lớp nhựa, rùa biển tiến hóa ra lớp mai trong suốt, các loại cá trở nên khô quắt phát sáng, trên người còn dính chặt nắp lon nước...

Phòng hội nghị chìm vào im lặng, mọi người đều nghiêm túc xem bộ phim hoạt hình có tên là《 Tạp chủng 》này, nó làm Mạnh Nhạc Nhạc không thể không nghĩ đến một tin tức cách đây không lâu - "Con cá voi khổng lồ đang mang thai bụng chứa đầy 44 kg nhựa đã bị sẩy thai mà chết"

Lòng cô bỗng tràn đầy cảm khái, nhân loại tiến vào thời đại công nghiệp, khoa học kỹ thuật tiến bộ, chất lượng cuộc sống con người ngày càng được nâng cao, nhưng đồng thời cũng môi trường ngày càng ô nhiễm đã gây ra tác hại không nhỏ đến các loại sinh vật, nhưng nhân loại chỉ quan tâm đến bản thân mình, không thèm quan tâm đến chúng.

Bộ phim kết thúc, Pekka bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

Hạng mục của ông ta là về ô nhiễm rác thải nhựa, từ hợp chất lúc ban đầu được chế biến từ nhựa cây, đến công nghệ nano ngày nay, Mạnh Nhạc Nhạc đã được thấy vô số biện pháp giải quyết, cũng thấy được đây tài liệu nghiên cứu cả đời của vị này, ông ấy đã dùng cả đời chỉ để không ngừng nỗ lực tìm cách giải quyết nan đề về rác thải.

Ông dốc hết sức lực, mái tóc cũng đã lấm tấm hoa râm, có lẽ nghiên cứu này vĩnh viễn sẽ không được ứng dụng, có lẽ sẽ chẳng thu về được bao nhiêu lợi ích, nhưng lại đủ để khiến mọi người phải kính nể.

Sau khi kết thúc bài diễn thuyết, toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Pekka đứng trên bục giảng, một lúc lâu sau mới bắt đầu đưa ra lời khuyên của mình, ông ấy nói:

"Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, thế giới sẽ trở lại trong sạch, và tôi, người chuyên tâm nghiên cứu về ô nhiễm rác thải nhựa, sẽ không còn đất dụng võ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện