Nhưng mà cho dù đã chuẩn bị đầy đủ, trước khi bài diễn thuyết bắt đầu vẫn xuất hiện thay đổi, chủ yếu là bởi vì thời lượng quá dài.

Người diễn thuyết trước Mạnh Nhạc Nhạc không nghiêm ngặt tuân theo quy định thời gian, làm cho toàn bộ các bài diễn thuyết phía sau bị trì hoãn, cuối cùng thời gian Mạnh Nhạc Nhạc diễn thuyết bị kéo thành trùng với giờ nghỉ giải lao.

Trần Kiến Bạch rất khó chịu, anh biết Nhạc Nhạc vì việc này đã phải trả giá bao nhiêu, cũng biết giá trị của hạng mục này, diễn thuyết vào thời gian nghỉ giải lao, điều này làm anh thấy họ cực kỳ không tôn trọng.

Người phụ trách hội nghị tên Jack rất xin lỗi:

"Bạch, nếu hôm nay người diễn thuyết là anh, chúng tôi đây nhất định sẽ sắp xếp cho anh thời gian thích hợp, nhưng..."

Jack nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt ít nhiều áy náy:

"Bạn học Mạnh này, tôi cũng không có ý không tôn trọng cô, nếu không phải xảy ra tình huống bất ngờ, chúng tôi cũng không muốn như vậy..."

Trần Kiến Bạch đã hoàn toàn nổi giận, anh muốn mở miệng mắng, nhưng ba mươi năm cuộc đời lại không hề học tập nghệ thuật "mắng chửi người khác", thành ra nửa ngày đều nghẹn không ra, cuối cùng chỉ có thể ném ra một câu:

"Quá đáng!"

Anh đứng lên, kéo tay Mạnh Nhạc Nhạc rời đi, nhưng mà...

Thử kéo mấy lần, cũng chưa kéo được cô dậy.

Cuối cùng còn bị Mạnh Nhạc Nhạc kéo ngược trở về.

Mạnh Nhạc Nhạc vốn cũng hơi tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trần Kiến Bạch xù lông, cô ngược lại thấy bình tĩnh, thái độ người phụ trách hội nghị rất rõ ràng, lựa chọn giữa một bên là giáo sư, một bên là sinh viên, mọi người đều sẽ lựa chọn người có vai vế hơn.

Hơn nữa, phần lớn các nghiên cứu khoa học ở nước H đều thiếu tính sáng tạo, nếu không phải dạng nghiên cứu cao cấp thì ai thèm điều chỉnh thời gian cho cô được, có thể diễn thuyết ở thời gian giải lao mà không phải bị hủy bỏ cũng đã là nể mặt lắm rồi.

Cô cười cười, tỏ vẻ mình đồng ý sẽ diễn thuyết trong thời gian giải lao, Jack vô cùng cảm kích, liên tục nói rằng sẽ đền bù cho cô vào lần tới, Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ mỉm cười không lên tiếng.

Chờ đến khi Jack rời đi, Trần Kiến Bạch vẫn xụ mặt xuống không nói một lời, hiển nhiên anh còn tức giận. Đang bực bội, đột nhiên lại lấy di động ra, dự định gọi điện thoại.

Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên, tò mò hỏi:

"Anh muốn làm gì?"

"Để anh gọi điện thoại cho cha, việc này..."

Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười, cảm giác như 'bị bắt nạt nên muốn mách lẻo' vậy, cô vừa cười vừa trêu chọc:

"Còn muốn mách cha nữa, anh nghĩ mình là bé Trần ba tuổi sao?"

Trần Kiến Bạch nhíu mày, nghiêm túc trả lời:

"Em đừng cười, việc này thật sự rất quá đáng, để anh gọi cho cha trước rồi lại liên lạc với giáo sư ở viện nghiên cứu England, còn có bạn bè của anh bên này nữa, nếu vẫn không được thì gọi cho dì Mộc, bọn họ nhất định phải cho em một lời giải thích, em không cần sợ, cũng không cần thỏa hiệp, anh..."

Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn sửng sốt, đột nhiên ý thức được người này rất nghiêm túc, nghiêm túc dùng mọi cách để lấy lại công bằng cho mình, cô thu lại nụ cười trêu chọc ban đầu, nghiêm túc nói:

"Em sẽ dùng thực lực khiến bọn họ phải hối hận!"

----------------

Khi người phát biểu ở trên đưa ra báo cáo cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc đã đi đến dưới sân khấu chờ đợi.

Trần Kiến Bạch một mình ngồi trên ghế, có chút tự trách, cũng rất lo lắng, tự trách chính mình không đủ năng lực làm Nhạc Nhạc bị bắt nạt, còn lo lắng cô sắp lên sân khấu diễn thuyết, sợ cô sẽ căng thẳng rồi bị tổn thương.

Tề Ngọc cũng đã nói chuyện xong trở về, cau mày hỏi:

"Sao lại thế này, sau đây không phải thời gian giải lao sao?"

Trần Kiến Bạch im lìm ngồi xuống, đối mặt với câu hỏi của Tề Ngọc cũng chỉ "ừ" một tiếp qua loa, rõ ràng đang rất không vui.

Tề Ngọc nhìn qua thời gian biểu, nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra, việc này thật ra cũng không có gì lạ, đừng nói Mạnh Nhạc Nhạc chỉ là một sinh viên, ngay cả bản thân Tề Ngọc cũng đã gặp nhiều trường hợp tương tự, giới nghiên cứu khoa học của nước H trên thế giới cũng không được đối xử đủ lịch sự.

Mấy khi thấy ông bạn già như vậy, Tề Ngọc không khỏi trêu chọc:

"Không nghĩ cách giải quyết à?"

Trần Kiến Bạch đầu cũng không buồn ngẩng, trả lời:

"Tôi vốn dĩ định gọi cho cha tôi, còn có viện nghiên cứu ở Anh nữa, nhưng Nhạc Nhạc không cho..."

Tề Ngọc thấy hơi buồn cười, ông bạn già này của hắn vẫn luôn được bảo vệ quá tốt, gọi cho những người này, thân phận cũng đủ cao, nhưng chờ họ nói chuyện với nhau xong thì bài diễn thuyết đã sớm kết thúc. Đến lúc đó anh còn có thể kéo mọi người trở về nghe tiếp chắc?

Chuyện này, hoặc là đi nói trực tiếp với người phụ trách hội nghị, hoặc là...

Tề Ngọc vỗ vỗ bả vai rũ xuống của Trần Kiến Bạch, chỉ cánh cửa phía xa, cười cợt ám chỉ:

"Thấy không, tổng cộng có hai lối đi thông đến phòng nghỉ giải lao, cậu một bên tôi một bên, chặn lại 5 phút, hiểu không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện