Trên giường lớn phòng thí nghiệm tình dục của Đại học London, cô gái nằm ngửa, toàn thân đã trần trụi, chỉ còn chiếc áo blouse trắng lỏng lẻo bị đè dưới thân, cũng may điều hòa trong nhà đã được bật ấm nên không cảm thấy lạnh.
Bên cạnh là người đàn ông nửa thân để trần cùng gậy thịt cương cứng thẳng tắp, thứ dữ tợn này còn cứ đong đưa run rẩy, như đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát.
Nhưng mà lúc này, cả hai chỉ đều chuyên tâm nhìn chăm chú vào nơi tư mật của dưới thân cô, chỉ thấy rừng cây đen nhánh nơi đó đã sớm bị nước dâm làm ướt nhẹp, còn đang chôn chặt một chiếc ống hút, hơn phân nửa ống thủy tinh đều bị cái miệng nhỏ đói khát kia cắn chặt lấy, tay người đàn ông còn đang đặt ở đấu cao su bên ngoài, tiến lui đều không xong.
Trần Kiến Bạch cũng ngây ngẩn cả người, đối với một nhà khoa học vẫn luôn nghiêm cẩn như anh mà nói, đây chính là sơ suất không thể tính ra trong thí nghiệm, cũng may giờ anh là tấm chiếu cũ đã trải chứ không phải đồng chí choai choai không có kinh nghiệm, nên cũng biết giờ này khắc này nhất định không thể cưỡng ép rút ra, cần phải kích thích các điểm mẫn cảm để làm Nhạc Nhạc thả lỏng đã, sau đó mới có thể thay đổi tình trạng nguy hiểm này.
Anh cúi người xuống, đặt tay lên viên đậu nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn, khẽ an ủi:
"Nhạc Nhạc, đừng căng thẳng, cái ống hút này được đặc chế rất dày, không dễ dàng vỡ thế đâu, ngoan, hít sâu nào..."
Mạnh Nhạc Nhạc nghe Trần Kiến Bạch phân tích, trong lòng cũng đỡ lo hơn, cảm giác được bàn tay của anh đang xoa nắn trên hột le mẫn cảm nhất, từng đợt khoái cảm từ địa điểm nhỏ nhoi kia dần khuếch tán ra, cô không nhịn được nâng thân mình lên, miệng hoa chợt mở —— cũng lập tức trào ra một ngụm nước dâm lớn.
Hai người đã rất chờ mong, nhưng đống nước này phần lớn lại chui vào ống hút, thành ra thiếu mất ít nhiều tác dụng bôi trơn, thế là không có biện pháp nào để rút ra một cách tự nhiên được nữa.
Cục diện lại lâm vào thế bí.
Đột nhiên, Trần Kiến Bạch vốn đã nửa quỳ chợt cúi người xuống, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cùng hơi thở nóng hổi đang phả lên cửa mình, ngay sau đó, một thứ thô ráp ướt át chợt liếm lên.
Đầu óc cô chấn động, Trần Kiến Bạch, Trần Kiến Bạch tự nguyện dùng miệng hầu hạ cô!! .
.
(#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS của team nhé :'3)
.
.
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, rồi đột nhiên nhớ ra, tôn chỉ của thí nghiệm này còn không phải là thẳng thắn thành khẩn làm tình sao?
Ngay cả người đàn ông già cỗi như anh còn đang nỗ lực biểu đạt cảm thụ của chính mình, còn cô lại ngược lại cứ luôn che che giấu giấu, làm mất hết bản chất của thí nghiệm.
Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, nói:
"Giáo sư Trần, hiện tại em thấy cực kỳ ngứa, chỉ muốn anh nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy bím em, luồn đầu lưỡi vào lỗ dâm của em, dùng miệng hút nước dâm của em..."
Bên cạnh là người đàn ông nửa thân để trần cùng gậy thịt cương cứng thẳng tắp, thứ dữ tợn này còn cứ đong đưa run rẩy, như đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát.
Nhưng mà lúc này, cả hai chỉ đều chuyên tâm nhìn chăm chú vào nơi tư mật của dưới thân cô, chỉ thấy rừng cây đen nhánh nơi đó đã sớm bị nước dâm làm ướt nhẹp, còn đang chôn chặt một chiếc ống hút, hơn phân nửa ống thủy tinh đều bị cái miệng nhỏ đói khát kia cắn chặt lấy, tay người đàn ông còn đang đặt ở đấu cao su bên ngoài, tiến lui đều không xong.
Trần Kiến Bạch cũng ngây ngẩn cả người, đối với một nhà khoa học vẫn luôn nghiêm cẩn như anh mà nói, đây chính là sơ suất không thể tính ra trong thí nghiệm, cũng may giờ anh là tấm chiếu cũ đã trải chứ không phải đồng chí choai choai không có kinh nghiệm, nên cũng biết giờ này khắc này nhất định không thể cưỡng ép rút ra, cần phải kích thích các điểm mẫn cảm để làm Nhạc Nhạc thả lỏng đã, sau đó mới có thể thay đổi tình trạng nguy hiểm này.
Anh cúi người xuống, đặt tay lên viên đậu nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn, khẽ an ủi:
"Nhạc Nhạc, đừng căng thẳng, cái ống hút này được đặc chế rất dày, không dễ dàng vỡ thế đâu, ngoan, hít sâu nào..."
Mạnh Nhạc Nhạc nghe Trần Kiến Bạch phân tích, trong lòng cũng đỡ lo hơn, cảm giác được bàn tay của anh đang xoa nắn trên hột le mẫn cảm nhất, từng đợt khoái cảm từ địa điểm nhỏ nhoi kia dần khuếch tán ra, cô không nhịn được nâng thân mình lên, miệng hoa chợt mở —— cũng lập tức trào ra một ngụm nước dâm lớn.
Hai người đã rất chờ mong, nhưng đống nước này phần lớn lại chui vào ống hút, thành ra thiếu mất ít nhiều tác dụng bôi trơn, thế là không có biện pháp nào để rút ra một cách tự nhiên được nữa.
Cục diện lại lâm vào thế bí.
Đột nhiên, Trần Kiến Bạch vốn đã nửa quỳ chợt cúi người xuống, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cùng hơi thở nóng hổi đang phả lên cửa mình, ngay sau đó, một thứ thô ráp ướt át chợt liếm lên.
Đầu óc cô chấn động, Trần Kiến Bạch, Trần Kiến Bạch tự nguyện dùng miệng hầu hạ cô!! .
.
(#Đọc bản đầy đủ tại WORDPRESS của team nhé :'3)
.
.
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, rồi đột nhiên nhớ ra, tôn chỉ của thí nghiệm này còn không phải là thẳng thắn thành khẩn làm tình sao?
Ngay cả người đàn ông già cỗi như anh còn đang nỗ lực biểu đạt cảm thụ của chính mình, còn cô lại ngược lại cứ luôn che che giấu giấu, làm mất hết bản chất của thí nghiệm.
Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, nói:
"Giáo sư Trần, hiện tại em thấy cực kỳ ngứa, chỉ muốn anh nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy bím em, luồn đầu lưỡi vào lỗ dâm của em, dùng miệng hút nước dâm của em..."
Danh sách chương