Sau chuyến tham quan đơn giản ở một vài bộ phận nhỏ, Lục Vị và phái đoàn nhà mình được sắp xếp đến một tòa nhà mới để nghỉ ngơi. Xung quanh có quá nhiều người nên anh vẫn chưa tìm thấy cơ hội để nói chuyện riêng với Nhạc Nhạc, chỉ có thể đi loanh quanh theo bản đồ của khu giải trí dưới lòng đất hòng tìm cơ hội.

Ai ngờ đi tới đi lui, trong lúc đi dạo lại tình cờ gặp được Trần Kiến Bạch.

Trần Kiến Bạch đang ngồi một mình trên ghế dài uống rượu, có vẻ tâm trạng không được vui, Lục Vị sửa sang lại quần áo, tiến về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Trần Kiến Bạch, cầm điện thoại lên bắt đầu biểu diễn.

"Ai da Nhạc Nhạc à, anh uống một chút rồi sẽ lên ngay, em đừng lo."

"Không sao, anh sẽ uống ít thôi... Anh biết em yêu anh mà, anh cũng yêu em..."

......

Kịch bản của Lục Vị rất đơn giản, đầu tiên gọi nhau bằng tên thân mật khơi dậy sự nghi hoặc của 'vợ cả', sau đó thì rải cơm chó, cuối cùng thả một câu đè bẹp đối phương.

"Ồ, hoá ra anh là Trần Kiến Bạch? Nhìn đúng là chẳng ra gì, thảo nào cô ấy không thích anh."

Hmmm, đừng vội coi thường nhá!

Chiêu này hoàn toàn là kịch bản tiêu chuẩn của đống phim truyền hình cẩu huyết, đảm bảo bách phát bách trúng, kẻ bị trúng chiêu nhất định sẽ lên cơn tăng xông, a lô xô nhào vô cắn nhau nào.

Sau khi biểu diễn Lục Vị cảm giác có chút ngượng miệng, ĐM, cái kịch bản này tuy có tốt nhưng sao lại cảm thấy giống con điếm, không sao, chỉ cần hiệu quả tốt là được. Trần Kiến Bạch đã quay đầu lại nhìn mình đó thôi, trong lòng hắn chắc chắc đang rất nghi hoặc.

Quả nhiên, hắn mở miệng, nói:

"Này cậu, chỗ này không có mạng đâu."

? ? ? Lục Vị trợn cả mắt, nụ cười khinh bỉ định mỉa mai người ta đã chuẩn bị tốt giờ cứng đờ trên mồm, không có mạng??!!

Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Trần Kiến Bạch lại chân thành giải thích.

"Dưới lòng đất có một số khu vực được thiết lập phòng nhiễu sóng, nên không có mạng, cũng không thể gọi điện được."

Nói xong, Trần Kiến Bạch lại tiếp tục uống rượu.

Khóe miệng Lục Vị run rẩy, trong lòng thầm nhủ không được hoảng. Anh vờ như không có gì, nói:

"Bảo sao, tôi còn đang tự hỏi sao không thể nghe rõ em yêu Nhạc Nhạc nói gì, thì ra là do tín hiệu có vấn đề..."

"Nhạc Nhạc?"

Cuối cùng cũng chú ý rồi? Chuẩn bị bắt đầu rồi?

Lục Vị háo hức xoa xoa tay, nhưng anh còn chưa kịp biểu diễn, Trần Kiến Bạch đã mở máy nói trước:

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của tôi rất giỏi... em ấy nghiên cứu giỏi, còn biết sử dụng kiếm, em thật sự rất tuyệt vời... Chúng tôi thường xuyên cùng nhau xem phim, Lagrange, cậu có biết Lagrange không? Chính là nhà toán học, vật lý học, người Pháp nổi tiếng tên đầy đủ là Joseph - Louis - Lagrange, người đã tách tích phân trong toán học ra khỏi cơ học..."

Lục Vị sửng sốt, tên này điên à? Có ai hỏi hắn đâu? Tự dưng nói lằm nói lốn! Nói lắm rồi lại uống nhiều nữa!

Lục Vị thử đẩy đẩy bả vai người nọ.

"Này đồng chí, ông tỉnh táo lại đi."

Hiển nhiên mấy lời này đối với người say chỉ vô dụng, Trần Kiến Bạch vẫn tiếp tục nói như máy.

"Nhạc Nhạc rất thích các nghiên cứu của tôi, em ấy còn khen tôi trẻ, khen tôi rất giỏi, chúng tôi còn đi xem đá bóng với nhau vô cùng vui vẻ, em ấy chắc chắn rất thích tôi, ở bên tôi là khi em ấy hạnh phúc nhất..."

Lục Vị thật sự không nghe nổi nữa, lên cơn tăng xông, không nhịn được phản bác.

"Có cái rắm, tôi mới là người em ấy thích, em ấy ở bên tôi mới là hạnh phúc nhất, em ấy còn điều trị thân thể cho tôi, chúng tôi còn đã ra mắt cha mẹ..."

"Chúng tôi cũng đã ra mắt cha mẹ, hơn nữa còn đính hôn..."

...... Bla bla quác quác...

Hai người đàn ông giờ lại như hai đứa trẻ cãi nhau chí chóe, đang hăng thì Trần Kiến Bạch đột nhiên ngửa ra sau, lịm luôn trên sofa.

Lục Vị đã mặt mũi đỏ bừng, móa, mệt quá! Anh thở hổn hển nói:

"Ha, cãi không lại thì cứ giả chết đi, vậy tôi thắng, Nhạc Nhạc là của tôi..."

Người đàn ông còn lại đã dựa ngả nghiêng trên lưng ghế, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy, Lục Vị nghiên về phía trước, chỉ nghe thấy anh ta nói.

"Nhạc Nhạc, anh không muốn giả vờ đính hôn."

Hử? Gì cơ!!!

Hai mắt Lục Vị sáng lên, không thèm tính toán thiệt hơn với con ma men này nữa, thậm chí còn lấy được tin tình báo quan trọng từ Trần Kiến Bạch.

Lục Vị ngồi trở về, thử xác nhận:

"Anh và Nhạc Nhạc chỉ là đính hôn giả thôi sao?"

Thấy người say không thèm để ý đến, Lục Vị lập tức thay đổi cách nói.

"Không muốn chỉ đính hôn giả với Nhạc Nhạc phải không?"

Người đàn ông nằm trên sofa mặt đỏ bừng bừng, tủi thân nói:

"Không muốn!"

Lục Vị mỉm cười, thật không ngờ cha nội này lớn tướng như vậy rồi còn làm nũng, anh bèn kiên nhẫn tiếp tục hỏi:

"Thế Tiêu Diệp đâu, Nhạc Nhạc thích Tiêu Diệp sao?"

"Tiêu Diệp, Tiêu Diệp bị thương, bị thương, ở lầu ba... Thích... Nhạc Nhạc thích Tiêu Diệp, không thích tôi..."

Người đàn ông càng nói lại càng tủi thân, âm lượng cũng tăng lên, thậm chí còn có vẻ như sắp khóc đến nơi, xung quanh đã có người bắt đầu nhìn về phía này, Lục Vị không còn cách nào đành phải cầm lấy bình rượu nhét vào miệng Trần Kiến Bạch, vừa chuốc rượu vừa dỗ:

"Nào nào nào, uống đi, uống tiếp sẽ không khó chịu nữa..."

......

Một giờ sau, Lục Vị đắc chí trở về phòng, gọi video cho hậu phương.

"Này này này, tôi vừa có được tin tức quan trọng. Đầu tiên, chuyện đính hôn là giả. Hơn nữa, mối tình đầu của bảo bối nhà tôi cũng đang ở đây, hắn bị thương, hình như là vì bé yêu mà bị thương, cái quan trọng là tình cảm của bảo bối đối hắn còn chưa dứt..."

Vương Cách Trí còn đang hoang mang trong mối quan hệ rối rắm của Lục Vị vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, thì đột nhiên lại nghe tiếng kêu thất thanh của Lục Vị.

"Trời đụ, Vương Cách Trí, sau lưng cậu là ai?!!"

Người nọ đi ra từ phòng vệ sinh, dường như vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước, mái tóc ngắn gọn, gương mặt tinh tế, nhìn như nào cũng là một bé trai ngon lành.

Vương Cách Trí ngượng ngùng mặt hơi đỏ lên, đầu tiên là quay đầu nói với người nọ mấy câu, sau mới quay lại giới thiệu cho Lục Vị.

"Quên chưa nói với cậu, đây là Lương Thần Thu, là bạn gái của tôi, hehehehe"

Mặt Lục Vị lập tức nhăn nhó, đậu móa, đúng là không thể ngờ thằng bạn nhà mình lại là gay. Hơn nữa nhìn lại vẻ lạnh lùng của đối phương, so sánh với kiểu ngờ nghệch ngớ ngẩn của Vương Cách Trí, vừa nhìn đã biết ai nằm trên ai.

Ôi thói đời!!!

Trong lúc Lục Vị vẫn còn cảm thán ngây ngẩn, 'cậu trai' đối diện đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp rất khó phân biệt giới tính.

"Bảo bối nhà anh có vị hôn phu, còn có cả mối tình đầu, thế anh thì là gì?"

Trong giọng nói người nọ như có kèm theo khinh bỉ, Lục Vị tuy không dám chắc, nhưng vẫn tự tin trả lời.

"Tôi là người đàn ông chân chính của cô ấy, cũng sẽ là chồng tương lai của cô ấy."

'Cậu trai' kia không thèm để ý đến anh, tiếp tục nói:

"Một người có thân phận, một người có cảm tình, mà anh... lại chỉ toàn mơ hão, việc này nếu muốn thành thì chỉ có một biện pháp."

Lục Vị bị phản bác đến không còn gì để nói, cũng phải thừa nhận bản thân đang ở thế yếu, lúc này chỉ có thể im lặng lắng nghe.

"Biện pháp gì?"

"Từng đọc thử binh pháp chưa, tình huống lúc này chính là Tam Quốc Chiến, một bên chiếm thân phận, một bên là chiếm cảm tình, phe thứ ba hoặc là chấp nhận dần dần bị xâm chiếm, hoặc cũng chỉ có thể... đào hầm sâu, tích quân lương, chờ thời. Khi thời cơ đến thì lập tức tấn công dồn dập... Anh hiểu chưa?"

Lục Vị há hốc mồm, lần đầu tiên mới thấy một người có thể phân tích vấn đề tình cảm ra như thế, quan trọng là anh còn thấy rất có lý, đợi từ từ tiêu hóa ngẫm nghĩ, lại chợt vỗ đùi đánh đét.

"Tôi hiểu, hiểu rồi, chính là chờ một cơn nứng!"

Mặt 'anh chàng' trong video cứng đờ, giây tiếp theo nhanh chóng lưu loát tắt luôn giao diện trò chuyện, trước khi đóng Lục Vị còn loáng thoáng nghe thấy người nọ lẩm bẩm.

"Lại một thằng ngáo chó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện