Lục Vị nằm trong hang động, tay thì đầy xước xát do bị cây cối cào rách, đầu gối cũng bởi vì bị ngã mà bầm tím, nhưng thứ làm người khác chú ý nhất vẫn là cây gậy rất dài đang dựng lên thẳng tắp dưới bụng.

Lúc này anh ngước nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt bởi vừa kêu khóc thảm thiết lưu lại, giọng nói cũng vì thế mà khàn xuống nghẹn ngào, thật sự nhìn cũng quá thảm.

Nhưng bất chấp hoàn cảnh chật vật, Lục Vị vẫn không hề quên âm mưu đã thương lượng với quân sư từ trước, cực kỳ tủi thân mở miệng:

"Nhạc Nhạc, anh cứ cho rằng em không muốn nhìn thấy anh nữa nên mới điều anh sang căn cứ bên này... Sức khỏe anh kém, đầu óc thì trì trệ, còn không biết làm nghiên cứu, một con gấu đã có thể dí anh chạy trối chết chật vật thành thế này... Giờ còn ăn lầm thứ gì làm em thêm phiền toái..."

Đoạn này có thể nói là cực kỳ thương tâm, không có lấy một câu oán giận, nhưng chữ nào chữ nấy đều chĩa về phía Trần Kiến Bạch, đặt bàn thân ở thế yếu thấp cổ bé họng, cho dù là người qua đường nghe thấy cũng đều sẽ cảm động thổn thức.

Quả nhiên, Mạnh Nhạc Nhạc hết sức đau lòng thiếu điều muốn rớt nước mắt, cô không dám tưởng tượng ra dáng vẻ Lục Vị đã suy yếu đến vậy mà còn bị gấu đuổi giết, mà tất cả còn là tại mình, cô làm gì có mặt mũi trách cứ anh chứ? Giờ trong lòng cô chỉ có ngập tràn thương tiếc, bèn xức thuốc nốt những chỗ chưa xử lý cho Lục Vị, cuối cùng, cô cúi xuống gần bộ phận kia, đỏ mặt ngượng ngùng nói:

"Anh nhắm mắt lại đi, em giúp anh."

Khóe miệng Lục Vị thoáng treo nụ cười mơ hồ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tên đàn ông này đúng là đã thành tinh, anh thừa biết khi mới bắt đầu cứ nhắm mắt đã, Nhạc Nhạc sẽ thoải mái hơn chút, còn về việc có nhìn trộm hay không, hay khi nào mở mắt còn không phải do mình định đoạt sao.

Mạnh Nhạc Nhạc rất hài lòng với việc anh biết nghe lời như thế, cô khẽ hít một hơi, tay dần rời xuống xem xét chỗ riêng tư của anh, ngón tay trắng trẻo khẽ vuốt ve trên từng chiếc gân xanh đang nảy, độ ấm nóng như muốn làm bỏng tay, vừa nóng vừ cứng, thân gậy còn sưng lên đỏ bừng.

Tình huống đã rất cấp bách.

Lục Vị trộm hé mắt nhìn sườn mặt Nhạc Nhạc, cô đang vô cùng tập trung, trong mắt toát lên vẻ đau lòng, động tác mềm nhẹ khó có thể tưởng tượng, ngón tay trắng nõn bao lấy dương vật của anh di động có quy luật từ trên xuống dưới, chính trong nháy mắt này, Lục Vị bỗng cảm thấy như mình đã gặp được thiên sứ.

Anh không nhịn được vui như mở cờ trong bụng, đống cỏ hôm nay hít quả thật đáng giá!! Ánh mắt nóng rực của người đàn ông không hề che giấu, Mạnh Nhạc Nhạc đương nhiên cũng đã phát hiện, trên tay còn đang cầm thứ to như vậy làm cô cũng thấy ngứa ngáy, thân thể đã mẫn cảm cực điểm nóng lên, có chất lỏng rỉ ra nơi khe nước, chỉ chốc lát sau đã làm ướt quần lót rất khó chịu, giọng cô cũng dần nghẹn ngào hơn.

"Không được nhìn lén."

"Anh không nhịn được, không nhìn thấy em anh sẽ sợ hãi... Hơn nữa, nhìn em, anh cũng sẽ có cảm giác hơn, sẽ dễ dàng bắn ra hơn một chút..."

Boy cợt nhả giờ đây còn thông thạo cả kỹ năng thả lời âu yếm, nói đến làm Mạnh Nhạc Nhạc không có chỗ nào phản bác, trong lòng còn không hiểu sao thấy ngọt ngào, cô nghĩ lại thì tên này xem như vừa mới trải qua nguy hiểm, tất nhiên sẽ có chút hoảng loạn bất an, thôi vậy, xem thì xem đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên để anh nhìn.

Trong tay là gậy thịt tản ra nhiệt độ nóng bỏng không thể bỏ qua, lúc này hình như nó còn hưng phấn nên to hơn chút nữa, Mạnh Nhạc Nhạc nắm bằng một tay đã thấy hơi miễn cưỡng, bèn dứt khoát đặt một tay khác lên, lòng bàn tay non mềm di động trên bề mặt thô ráp của cây gậy, ngẫu nhiên còn động tới phần lông đen rậm, cô đẩy ra đống lông, dùng đầu ngón tay xoa lên hai hòn trứng căng phồng.

Lục Vị ngửa đầu lên nuốt nước miếng khó nhọc, ngay cả hầu kết thô to cũng theo đó di động, cơ bắp toàn thân càng lúc càng banh chặt, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng khắp trong hang.

Lỗ chuông mẫn cảm bởi vì quá hưng phấn mà phun ra chút tiền dịch, tất cả dịch thể nhớp nháp này đều bị cô bôi đều lên thân gậy, động tác vuốt ve vì thế cũng càng thông thuận, ngay cả gân xanh vằn vện cùng túi tinh hoàn phía dưới cũng được chăm sóc kĩ càng.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông đã hoàn toàn bị mình khống chế trong lòng bàn tay, đáy lòng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, lỗ dâm không ngừng trào ra mật nước, còn khát vọng mấp máy điên cuồng.

Vuốt ve không biết bao lâu, cô hơi cúi người xuống, mở miệng nhẹ nhàng liếm láp.

"Ưm... Đừng, Nhạc Nhạc... hôm nay anh còn chưa tắm..."

Ngàn tính vạn tính, không ngờ lại không tính đến điều này, Lục Vị hết sức ảo não, hơn nữa hôm nay không giống với mọi khi, ban ngày anh đã phải lăn lộn trong khu rừng tới lui đến toát hết mồ hôi, mùi của thứ kia khẳng định không thể nào dễ ngửi.

Phải nói sao để hình dung ra tâm tình của Lục Vị lúc này nhỉ?

Rất giống mấy em gái vừa bị mọc mụn, còn chưa kịp make up, đầu cũng chưa gội thì đột nhiên bạn trai đã đến tận cửa, "cô em" giờ vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

Ừm, đại khái là thế.

Mạnh Nhạc Nhạc chép miệng, công nhận là mùi vị lần này có hơi mằn mặn, cũng không được sạch sẽ, nhưng ngược lại có một loại hương vị mãnh liệt của giống đực, làm người ngửi được không hiểu sao thấy run rẩy.

Lục Vị lại cực kỳ để ý, một hai phải bắt cô dừng lại, lấy nước cất từ trong hòm thuốc ra lau rửa từ trên xuống dưới một lượt, đến cả kẽ hở nào đó cũng không bỏ qua, cuối cùng anh cũng hài lòng dừng lại, chờ mong nhìn Mạnh Nhạc Nhạc

Tình cảnh này, chỉ thiếu nước quy đầu mọc luôn đóa hoa vẫy gọi nữa thôi.

Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi buồn cười, nhưng thôi nể mặt anh nên vẫn nhanh nhẹn cúi đầu, lần nữa ngậm lấy chiếc dương vật trông đã tươi tắn hẳn lên, ngón tay cũng cùng hành động, lặp đi lặp lại xoa nắn túi tinh hoàn phồng to, đầu lưỡi thì bọc lấy quy đầu liếm mút nhiệt tình.

Ngay đúng thời điểm mấu chốt như vậy, cửa hang chợt truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Nhạc Nhạc hoảng hốt, đầu lưỡi vừa vặn chặn trước lỗ chuông, lực tay cũng chợt mạnh hẳn lên, Lục Vị bị những động tác bất ngờ này làm cho rên ra thành tiếng, túi tinh hoàn kịch liệt rung động, dòng tinh đặc sệt dâng trào, bắn toàn bộ vào cái miệng nhỏ của cô, làm Nhạc Nhạc bị sặc đến ho khan.

Bên khóe miệng vẫn còn treo chất lỏng đặc sệt màu trắng ngà, Mạnh Nhạc Nhạc theo phản xạ quay đầu, lại thấy Trần Kiến Bạch đứng ở cửa động mặt mũi đỏ bừng.

Cô đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hổ thẹn, cô còn vừa mới dùng miệng ăn dương vật của người khác, còn bị bắn đầy miệng, hiện tại còn bị vị hôn phu được đứng ở cửa động đầy mặt đỏ bừng thấy được... Này, này quả thực chính là bắt gian tại trận.

Nhạc Nhạc vội dùng tay lau khóe miệng, nhẹ giọng dò hỏi:

"Sao vậy?"

Trần Kiến Bạch ấp a ấp úng, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng Mạnh Nhạc Nhạc:

"Anh, anh ăn lầm một loại... Một loại cỏ... Nhạc Nhạc... Anh..."

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, lại cỏ? Sao cái cốt truyện này nghe quen thế? Cô nhìn lại anh từ đầu đến đuôi, cũng sắc mặt đỏ bừng, không, toàn thân đều đã ửng đỏ, mồ hôi túa đầy đầu, dưới thân còn có một khối to đã ngỏng lên không thể che giấu.

Đã xảy ra chuyện gì thì vừa nhìn đã hiểu ngay.

Vẻ mặt Mạnh Nhạc Nhạc cứng đờ, nhìn nhìn Lục Vị, rồi lại nhìn nhìn Trần Kiến Bạch.

Hai tên đàn ông đều bị cô nhìn đến xấu hổ cúi gằm mặt, đặc biệt là Trần Kiến Bạch, đầu sắp chôn xuống dưới đất luôn, cô gằn từng chữ một đặt câu hỏi:

"A, cỏ này là tiên đan, hay là của ngon đặc sản thế? Hai anh còn đều ăn nhầm??!!"

Lục Vị hết sức tức giận, cái tên Trần Kiến Bạch này sao lại thế này? Sao có thể đi chép bài bạn như thế? Lại còn không biết mô-đi-phê đi xíu à? Thế này cũng quá mặt dày rồi.

Lục Vị lúng búng lên tiếng:

"Nhạc Nhạc, anh là thật sự bất cẩn, em cũng biết mà, anh là đồ ngu."

"Ha hả, anh ngu? Không, anh không ngu, tôi mới là đứa ngu để bị các anh tùy tiện trêu đùa. Hay lắm, nếu hai người đã đều trúng độc thì tự đi mà giải quyết cho nhau, tôi mặc xác các anh!"

Ngữ khí Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn thay đổi, cô vừa đứng lên định bỏ đi thì "Ầm" một cái, Trần Kiến Bạch bỗng ngã vật xuống, cả người đều nện trên mặt đất, gần như đã bất tỉnh nhân sự.

Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô lập tức đỡ anh dậy đặt dựa vào góc tường, run rẩy đưa tay lên kiểm tra.

——

Ở một nơi xa, Vương Cách Trí nghe xong Lương Thần Thu chỉ thị, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.

"Sao lại phải ăn cả bụi như thế, làm vậy thì dược tính sẽ quá mạnh mất?"

Lương Thần Thu nhìn lại tên ngốc nhà mình, chậm rãi giải thích:

"Cùng một chiêu, liệu anh có thể dùng được 2 lần hay không?? Trừ phi, lần thứ 2 làm anh không thể không can thiệp!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện