Loại dược chất có tác dụng trợ hứng này, tùy từng người mà cũng sẽ có những phản ứng khác nhau.

Có người sẽ xuất tinh không ngừng, có người lại bị tắc khó có thể tiết ra, cần phải có đủ kích thích mới xuất tinh được. Hiển nhiên, Trần Kiến Bạch là loại thứ hai.

Thân thể anh gần như đã gập lại, trên người còn đầy vết trầy xước khi nhảy khỏi xe, hai tay điên cuồng sóc trên gậy thịt đã đỏ bừng mà chẳng làm nên được chuyện gì.

Thật sự quá thảm!

Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc bỗng không khỏi chua xót, dù có nói thế nào thì rõ ràng là Trần Kiến Bạch đã không màng nguy hiểm xông tới cứu cô, còn đến tận 2 lần.

Anh gặp phải tình huống hiện tại cũng thật sự là do gặp phải cô mà tai bay vạ gió. Ân tình này, cô cần phải trả.

Đây cũng không phải chuyện anh nói không cần là có thể bỏ qua.

Huống hồ hơn một tháng nay, những điều Trần Kiến Bạch trợ giúp cô tuyệt không chỉ có thế.

Mạnh Nhạc Nhạc không ngốc.

Một thực tập sinh chân ướt chân ráo tới Viện nghiên cứu làm thực nghiệm mà đã có thể tiếp xúc được nhiều dụng cụ chuyên môn đặc biệt, còn có cả chuyên gia ở bên kiên nhẫn chỉ dẫn, không cần xếp hàng chờ, một đường thí nghiệm đều yên yên ổn ổn. Không những không bị ai quát bảo răn dạy kêu dừng lại, ngược lại còn được cấp cho quyền hạn lớn hơn, thậm chí đã có thể tự do ra vào tòa nhà chứa đầy tài liệu thư tịch quý giá của Viện nghiên cứu.

Đây đã không chỉ đơn giản vì nể mặt mũi Tề Ngọc mà có thể làm ra.

Mạnh Nhạc Nhạc từ trước đến nay luôn là một người biết quý trọng ân tình. Dưới đáy lòng, cô đã thầm coi Trần Kiến Bạch là thầy, cũng coi anh như một quý nhân cô may mắn được gặp trong cuộc đời.

Hôm nay, vị quý nhân này đã không thể giữ được hình ảnh thanh lịch lý trí, không ai có thể chạm tới như lúc anh ở trong phòng thí nghiệm. Tuy anh vụng về muốn bảo vệ Mạnh Nhạc Nhạc, cũng chỉ càng làm vướng tay chân cô, nhưng đó cũng là kết quả anh đã cố gắng hết sức.

Lúc Mạnh Nhạc Nhạc sực tỉnh muốn chạy tới bên anh, khoảng cách giữa hai người chỉ không đến nửa mét, Trần Kiến Bạch lại đột ngột ngước lên đối mặt với ánh mắt của cô.

Lý trí đã hoàn toàn biến mất, nhưng anh vẫn không khỏi thấy run rẩy chấn động, trong mắt đã chỉ còn sự nan kham khó nhịn, nhưng anh vẫn luống cuống tay chân nhét lại côn thịt cứng như sắt vào trong, liều mạng kéo khóa đè lại.

Móc từ trong ra thì dễ, nhưng nhét trở lại mới khó.

Dương vật lớn vốn dĩ đã rất tủi thân vì bị ép cong lại nhét trong cái quần chật hẹp, giờ đến cả lỗ cửa trên mái nhà cũng bị kéo lấp, sao có thể trở lại nơi chật chội khó chịu được nữa.

Quả nhiên, mấy dúm lông bị tắc lại chỗ khóa kéo, ai cũng biết mấy đám lông đó mong manh thế nào, bị anh lôi kéo mạnh tay như vậy, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn mà cũng thấy đau.

Càng đáng sợ hơn chính là, Trần Kiến Bạch còn không dừng lại, dáng vẻ chẳng màng gì hết cũng phải kéo khóa quần lên cho bằng được.

Sau đó khóa kéo bị mạnh mẽ kéo lên, Trần Kiến Bạch cố nén dục vọng bị nổ chim, trở thành thái giám.

Emmmm đương nhiên không phải rồi :)))

Tình huống thực tế là, Mạnh Nhạc Nhạc vội ngăn cản Trần Kiến Bạch, bẻ tay người đàn ông ra sau, tay kia của cô cũng vội vàng đè lại khóa quần, vuốt phẳng đám lông đáng thương ra ngoài, cũng kéo nốt khóa quần đã mở một nửa xuống hết.

Thậm chí bàn tay trắng nõn của cô gái còn hướng về phía háng anh, tìm kiếm cự vật đang ngủ đông kia.

Nếu hôm nay, đổi vị trí lại thành bất kì người đàn ông nào khác, cho dù là Tiêu Diệp mà cô từng có chút hảo cảm, thì người vừa phút trước muốn tố cáo cô, phút sau đã rơi vào loại tình huống này, cho dù cuối cùng khả năng Mạnh Nhạc Nhạc cũng sẽ mềm lòng, nhưng sẽ không tránh được châm chọc thêm vài câu.

Lúc ngồi trên bức tượng, cô đều đã nghĩ kỹ rồi, phải cà khịa lại câu gì cho thật thâm thúy.

—— Style đứng đắn nghiêm trang chấp hành luật pháp!

"Giáo sư Trần, ngài đang làm gì vậy?.... Ái chà chà, khỏa thân phô dâm nơi công cộng, còn thủ dâm nữa, căn cứ vào Điều 40《 Luật xử phạt vi phạm thuần phong mỹ tục 》, cố tình khoe thân ở nơi công cộng sẽ bị cải tạo không giam giữ từ 5 đến 10 ngày đó nha."

—— Style hả giận!

"Lúc trước chú hờ hững với chị lắm cơ mà, giờ có muốn không? Được thôi, cầu chị đây đi ( kiêu căng ngạo mạn )"

—— Style tà mị

"Anh, đừng tưởng rằng anh lẳng lơ với tôi ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thì tôi sẽ mắc câu. Anh không xứng!"

Nhưng mà lúc này, sau khi đã kiến thức được sự tự tôn cùng bướng bỉnh đến kinh người của Trần Kiến Bạch. Mạnh Nhạc Nhạc hiểu rõ, chỉ cần cô nói ra một câu như vậy, người người đàn ông này dù có nhịn đến chết cũng sẽ không để cô chạm vào.

Tựa như lúc này, dù cô còn chưa nói gì, anh cũng vẫn ngăn cản bàn tay đang dịch dần xuống của cô, chỉ là giọng nói đã dịu xuống không ít.

"Tôi, tôi không sao..... Cô không cần làm vậy, tôi... tôi còn có biện pháp khác..."

Mạnh Nhạc Nhạc muốn cạn lời, biện pháp ngài nói không phải là vung đao tự thiến, từ đây vô phiền vô ưu đấy chứ? ? ? Cô dùng sức ấn anh nằm lại trên tảng đá, lưu loát cởi bỏ quần của anh xuống, để gậy thịt hoàn toàn được giải phóng, vừa nhẹ nhàng xoa nắn vừa mở miệng nói.

"Tôi chuẩn bị làm trái pháp luật, tội danh để luận rất nhiều, trừng phạt cũng nặng, phiền người bị hại là anh biết điều một chút."

Ngoài miệng thì nói sẽ làm tội phạm nghiêm trọng nặng nề, trên thực tế, động tác Mạnh Nhạc Nhạc lại vô cùng nhẹ nhàng.

Đã được học tập lẫn thực hành lâu như vậy với Hệ thống cũng không phải vô ích, Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng xoa nắn dọc theo từng đường gân xanh nổi lên, còn thường xuyên day ấn theo một số huyệt vị.

Dương vật vốn đã kề bên vực thẳm 'hỏng chim', giờ lại được dỗ dành dịu ngoan trở lại, trên đỉnh còn phun ra ít chất lỏng, như đang khóc lóc kể lể hành vi vô nhân đạo mình vừa bị đối đãi, lại như vì bữa tiệc lớn sắp được nếm thử mà chảy nước miếng thèm thuồng.

Nói ra thì... chiều dài cây hàng của Trần Kiến Bạch cũng hơi bị được nha.

Tuy chỉ hơn 20cm, nhưng lại cực thô, vừa nhìn đã thấy rất dữ tợn đáng sợ, hoàn toàn chẳng giống gì với dáng vẻ hào hoa phong nhã của chủ nhân nó, lúc này còn đang bừng bừng giận dữ, giương lên thẳng tắp.

Bởi vì được cô xoa nắn quá thoải mái, người đàn ông không tự chủ được mà ngửa đầu khẽ rên, yết hầu di động lăn lộn, có loại gợi cảm không nói nên lời.

Mạnh Nhạc Nhạc xoa thêm vài cái rồi buông lỏng tay, bẻ ra môi âm hộ đã sớm ướt sũng, nhẹ nhàng tự day bím nhỏ. Bằng vào kích cỡ của gậy thịt, nếu không làm tốt tiền diễn, chỉ sợ muốn nhét vào cũng khó khăn.

Ngón tay cô vừa banh huyệt thịt non ra, lại chợt có giọng nói vang lên.

"Tôi, tôi cũng có thể giúp cô."

Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đã không hề còn vẻ bình tĩnh lý trí như trước, anh lúc này mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt tuy trốn tránh, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là đang giả vờ trấn định.

Trần Kiến Bạch mà cũng có thể nói ra loại lời này, cơ hội tốt như vậy khả năng chỉ đến một lần trong đời. Thế là Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được đùa giỡn anh.

"Anh muốn giúp tôi thế nào?"

Tầm mắt Trần Kiến Bạch cố định ở nửa người trên Mạnh Nhạc Nhạc, nỗ lực không dời xuống nhìn huyệt động thần bí đang nhỏ nước kia, anh cố nhớ lại kiến thức mình từng đọc được, nghiêm trang trả lời:

"Làm tiền diễn sinh lý bao gồm hôn môi, ôm, âu yếm cùng các động tác mát xa xoa bóp, có thể làm gia tăng... Khụ, kích thích hưng phấn của cả hai, cũng... Khụ, làm... dễ dàng tiến vào hơn."

Ái chà, đúng là câu trả lời tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa, còn tự mang theo censored bằng ho khan.

Thôi được rồi, coi như nể mặt 'Tiểu Bạch' hôm nay đã gặp bao trắc trở, cô không đùa anh nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc dắt lấy tay Trần Kiến Bạch, kéo tay anh luồn xuống dưới áo lông của mình, đặt trên vú lớn mềm mại kia, còn vừa hỏi cảm nhận của anh:

"Thật sao?"

Tay Trần Kiến Bạch mới vừa đụng tới bầu vú non mịn kia, theo phản xạ chỉ muốn rụt lại trốn tránh. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy biểu hiện của mình thế quá lúng túng, lại làm như không có việc gì phủ lên, không dám đối mặt cô để trả lời vấn đề, chỉ dám mở miệng khàn giọng nói:

"Đầu..... Đầu vú là điểm tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, kích thích sẽ làm sinh ra sự mẫn cảm...."

Sợ anh sẽ tiếp tục niệm kiến thức sinh lý học đến choáng váng, Mạnh Nhạc Nhạc vội hôn người đàn ông, nhẹ nhàng thiêu đốt trên môi lưỡi cứng đờ của anh, một bàn tay kéo theo tay to của anh vuốt ve xoa nắn bầu ngực thật mạnh, tay còn lại kéo một tay khác, phủ lên lỗ nhỏ đang rỉ nước tí tách mà day ấn.

Trần Kiến Bạch ngây người chết sững, cứng đờ không biết mình đang làm gì nữa, môi anh bị cô gái gặm cắn, tay phải đang bóp lấy thứ gì đó mềm mịn như bông, tay trái lại là xúc cảm non mềm ướt sũng, vừa nhẹ nhàng đẩy 2 cánh hoa ra, thịt non bên trong giống như sống dậy, mấp máy hút lấy ngón tay kéo vào trong.

Lúc này còn gì mà sách giáo khoa, kiến thức sinh lý gì gì cũng không thể nghĩ nổi nữa, anh chỉ muốn nhét ngón tay vào càng sâu hơn, nắn bóp bầu ngực càng ác liệt hơn nữa.

--------------------

Trên quảng trường bên cạnh, có thể thấy đám bác gái sồn sồn đang nhảy aerobic, các bạn nhỏ chơi trượt patin, du khách qua lại chụp ảnh, tất cả đều là dáng vẻ cuộc sống êm đềm, năm tháng dần trôi.

Nhưng ở vành đai cây xanh không ai để ý, cũng không ai có thể thấy, một nam một nữ đang nằm trên bức tượng đá, 4 ngón tay của người đàn ông đang moi móc trong chiếc lồn đầm đìa ngập nước của cô gái, thậm chí mỗi khi rút tay ra còn có thể kéo theo cả tảng thịt non.

Mạnh Nhạc Nhạc kéo tay anh ra, bàn tay to vừa bỏ ra khỏi hoa huyệt, một đống chất lỏng đã tí tách chảy xuống thành vũng.

Chân Mạnh Nhạc Nhạc đã khóa ngồi trên Trần Kiến Bạch, hai tay tự bẻ ra lỗ nhỏ chưa hoàn toàn khép kín, ăn quy đầu thô to vào từng chút một, vách thịt non bị căng đến không chừa một nếp gấp.

Miễn cưỡng ăn được phần đầu xong, Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi thở phào một hơi, sâu trong lỗ dâm đã phải chờ lâu như vậy, giờ cực kỳ đã ngứa.

Nhưng nếu cứ ăn từng chút từng chút một thì không biết lúc nào mới vào hết, Mạnh Nhạc Nhạc bèn dứt khoát cắn răng, hung hăng ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện