Thân thể Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi khẽ run một cái, trong lòng thầm hiểu rõ, bất kể cô chọn thế nào, dựa theo vốn liếng cùng thể lực của anh cũng đều không phải chuyện tốt.
Từ tâm lý mà nói thì cô chẳng muốn chọn chỗ nào cả, nhưng cảm nhận của thân thể lại rất thành thật, chỉ mới nghĩ đến 2 tình tiết này, bím nhỏ đã không nhịn được rỉ ra ướt át, ngứa ngáy rạo rực.
Rõ ràng hôm nay cũng sẽ không tránh khỏi một màn này, thôi thì chọn cái không quá kích thích đi.
"Bên trái."
Khách sạn tốt xấu cũng là một địa phương bình thường, hẳn anh cũng sẽ có điều cố kỵ, nói không chừng còn có thể lừa gạt cho qua. Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chọn xong cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Tiêu Diệp mỉm cười.
"Ok."
Tay lái anh đánh ngoặt sang phải, trực tiếp lên núi.
"Khoan, em nói bên trái cơ mà. Anh làm phản." Mạnh Nhạc Nhạc lập tức căng thẳng, bốn bề vắng lặng, đồng không mông quạnh, thế chẳng phải quá tiện cho anh sao? Có khi cô không cần ngủ nữa luôn quá.
Tiêu Diệp lại không chút rối loạn, nói có sách mách có chứng mở miệng:
"Muốn anh từ góc độ tâm lý mà phân tích phản ứng của em với 2 lựa chọn vừa rồi không? Hử?"
Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, anh am hiểu tâm lý anh ghê gớm nha.
Tiêu Diệp vẫn trầm ổn lái xe, thật ra người am hiểu tâm lý cần chọn cái gì thì anh không biết, nhưng anh biết, anh cũng rất muốn lên núi, muốn đến toàn thân đều đã cứng ngắc.
-
Lời thì nói nghe háo sắc lắm, trên thực tế sau khi lên tới đỉnh núi rồi, Tiêu Diệp làm nóng đồ ăn tiện lợi, hai người ăn xong lại chỉ ngồi trên núi ngắm mặt trời lặn.
Ánh tà dương dần tiêu tan, ráng chiều rải khắp đất trời, bỗng có loại cảm giác như năm tháng đằng đẵng dần trôi.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi không khỏi rét lạnh, Tiêu Diệp dẫn Mạnh Nhạc Nhạc trở lại trong xe, ôm nhau nằm bên ghế phụ, mở ra cửa sổ trên nóc xe ngắm nhìn sao trời, lời qua đáp lại nói chuyện phiếm.
Cũng không biết đang nói đến đâu, cuộc nói chuyện bỗng đột nhiên im bặt, hai người đã cách nhau ngày càng gần, đôi môi cũng dán ở bên nhau.
Núi rừng sơn dã vắng lặng, chỉ nghe thấy âm thanh dòng suối róc rách nơi xa.
Một bàn tay Tiêu Diệp với vào dưới lớp áo len của Mạnh Nhạc Nhạc, vừa định cởi ra, anh lại chợt nhớ tới cái gì, một tay đóng cửa sổ trên trần xe, bật máy sưởi lên.
Nhưng không chờ kịp nhiệt độ trong xe tăng lên, anh đã dứt khoát chui cả đầu vào dưới vạt áo của cô.
Anh bắt đầu liếm láp từ bụng dưới, đầu lưỡi còn với vào rốn quấy loạn, lưu lại đủ mọi dấu vết khắp nơi, một đường lên tận hai vú. Mạnh Nhạc Nhạc tuy không nhìn thấy mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được đầu lưỡi thô ráp men theo viền áo ngực trượt vào, dọc theo đường cong mà càn quét, cuối cùng bò tới đầu vú đã đứng lên run rẩy, liếm hút mạnh bạo.
"A... Nhẹ chút... Đừng cắn mà..." Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu lên, cô chưa gì đã khát vọng anh sẽ nhanh chóng tiến vào hành sự, nhưng cũng lại có chút sợ hãi.
Tiêu Diệp không kiêng nể gì chơi đùa vú cô ác liệt, vừa cắn vừa hút, đầu vú bị chơi đến sưng đỏ, khắp bầu ngực đều là dấu răng, mặt trên lưu lại đầy nước miếng làm ướt cả áo ngực của cô, lúc này mới tạm gọi là đỡ thèm.
Mạnh Nhạc Nhạc thấy thương tiếc cho chiếc áo len đã bị kéo giãn, đành phải tự cởi xuống.
"Chưa gì đã gấp không chờ nổi rồi?" Tiêu Diệp khàn giọng trêu đùa, trong miệng còn ngậm đầu vú đã đứng thẳng, lời nói ra càng phả thêm hơi thở nóng rực trên da làm cô ngứa ngáy.
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, cái gì mà gấp không chờ nổi, người gấp không chờ nổi nhất là ai hả?
Cô nâng đầu gối hung dữ đẩy thứ gì đó đang sôi sục ý chí chiến đấu kia mấy cái, thấy anh không khỏi hút không khí mới mở miệng:
"Em khuyên anh cũng nên cởi nhanh lên, bằng không đợi lát nữa bị chọc thủng quần mà áo còn chưa kịp cởi đâu."
Tiêu Diệp buồn cười trả lời:
"Tuân mệnh, lập tức cởi ngay."
Được lắm, càng có vẻ Mạnh Nhạc Nhạc đã vã không chịu nổi.
Tiêu Diệp nhanh chóng kéo quần, thả thằng cu em nhẫn nại đã lâu ra ngoài, cũng thuận tay lột sạch hết quần áo của cô.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người xác định quan hệ trần trụi gặp nhau trong hiện thực, Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy thẹn thùng, hai chân khép lại, giấu lỗ nhỏ đã nước nôi lênh láng tránh khỏi ánh mắt của anh.
Tiêu Diệp cũng không truy cứu, trở tay tim trong hòm để đồ của xe ra một chiếc dây lưng quân dụng.
Mạnh Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn, anh muốn làm gì đấy? Còn không đợi cô kịp phản ứng đã nghe thấy người đàn ông cất giọng nghiêm túc:
"Để hai tay ra sau, ngồi thẳng lên."
Mạnh Nhạc Nhạc không dám vi phạm, tuy rằng hiện tại giá trị vũ lực của cô cũng không thấp, nhưng cũng không thể so với bộ đội đặc chủng đã huấn luyện cả mười mấy năm đâu.
Thế là cô chỉ có thể ngồi thẳng thân mình, đôi tay vòng ra đặt sau thắt lưng, hai vú bị cắn ướt sưng đỏ cũng liền thẳng tắp dựng đứng.
Anh còn rất nhàn hạ thoải mái vươn tay, cầm dây lưng trượt dần từ cần cổ của cô xuống, đến hai vú ướt dầm dề còn ra tay quất một cái, lực độ được dùng rất đúng mực, sẽ không thật sự tạo thành thương tổn, nhưng cũng không nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết hồng hồng hiện lên.
Toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên, hai vú bị đánh run run rẩy rẩy, càng làm người ta khó chịu chính là thế này rất xấu hổ, cứ như mình là dê con đang đợi sói làm thịt không bằng.
Người đàn ông bắt đầu tính sổ:
"Thân thể 'tạm được'?"
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc vừa thầm mắng 'đồ quỷ hẹp hòi' vừa nghĩ cách giải thích, không thể không nói, lòng cầu sinh của con người là vô hạn, cái khó ló cái khôn, không ngờ cô thật sự nghĩ ra một cách.
"Không, không phải, ý em là cái kia của anh quá lớn, miệng em không chứa được hết, miễn cưỡng lắm mới có thể 'tạm ăn được', chỉ là nói tắt chút thôi mà."
Còn có thể nói như vậy?!
Tiêu Diệp thiếu chút nữa cũng phì cười, anh cố nín nhịn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói:
"Ừ, coi như miễn cưỡng hợp cách, cái tiếp theo."
Vừa nói đã dịch dây lưng xuống đến rốn, lại bị quất 1 cái, khu vực rốn tuy không mẫn cảm như hai vú ở trên, nhưng ngứa lắm đó!
Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng nhịn xuống tiếng rên của mình, cố nghe rõ xem anh nói gì.
"Anh là gì của em, hử?"
"Bạn... bạn tốt?"
Cô vừa nói xong đã thấy anh trừng mắt, lại là một cú quất nữa.
"A..."
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu ra, lần này so với vừa nãy nặng hơn nhiều, dây lưng lạnh lẽo đánh trên rốn hằn ra cả vệt đỏ, thậm chí phần đuôi còn quét tới trên phiến rừng rậm màu đen. Quét qua cả đám lông mu đã sớm bị mồ hôi, nước dâm, nước miếng làm ướt nhẹp, làm cô cũng không biết là đau nhiều hơn, hay sướng nhiều hơn nữa.
Tiêu Diệp nghiêm túc cảnh cáo:
"Nghĩ kĩ rồi trả lời, đừng hòng khai man."
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, chỉ có thể nghiêm túc trả lời
"Bạn trai."
Đối với đáp án này, Tiêu Diệp không nói được, cũng không nói không được, chỉ tiếp tục kéo dây lưng trượt xuống đến cửa mình của cô.
Lớp da thuộc thô ráp di qua di lại trên cánh hoa kiều nộn, tựa như đang do dự xem nên đánh hay không đánh.
Mạnh Nhạc Nhạc lập tức thấy luống cuống, nơi đó non mềm thế nào ai cũng biết. Nếu bị đánh tiếp sẽ thật sự đau, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô lập tức tỉnh táo khai ra tuốt luốt.
"Em sai rồi, em không nên trong lòng chỉ có thực nghiệm, một tháng cũng không liên hệ anh... Em thật sự sai rồi mà..."
Vẻ mặt người đàn ông lại vẫn lạnh lùng, không tỏ rõ thái độ, chỉ thấy dây lưng bị đưa lên cao cao, mắt thấy đã sắp bị quất vào nhụy hoa cô độc bất lực, dầm dề chảy nước...
Mạnh Nhạc Nhạc vội khóc lóc kêu lên:
"Về sau em nhất định sẽ đặt anh lên đầu, có việc gì cũng báo cáo... Xin anh đó, không thể đánh chỗ đấy được..."
Trong mắt anh xẹt qua một ý cười, tay đang giơ dây lưng lên lại vẫn không ngừng, hung hăng quất xuống, nhưng sắp đến miệng hoa lại rẽ sang bên, đánh đến đùi trong của cô.
Mạnh Nhạc Nhạc không biết nên cảm thấy may mắn hay nên khóc nữa, lần này cũng đau a.
Da thịt nơi này vốn non mềm, lúc này một roi đánh xuống, vừa đau lại vừa ngứa. Bím nhỏ còn theo đó mà run lên bần bật, ùng ục ùng ục phun ra nước, cứ như lên cơn vã muốn đòi ăn, căn bản không biết chính mình vừa mới tránh được một kiếp thế nào.
Trong mắt Tiêu Diệp tuy có đau lòng, nhưng vẫn khàn giọng hỏi lại:
"Điều cuối cùng, em có còn gì giấu giếm anh không, hử?"
Từ tâm lý mà nói thì cô chẳng muốn chọn chỗ nào cả, nhưng cảm nhận của thân thể lại rất thành thật, chỉ mới nghĩ đến 2 tình tiết này, bím nhỏ đã không nhịn được rỉ ra ướt át, ngứa ngáy rạo rực.
Rõ ràng hôm nay cũng sẽ không tránh khỏi một màn này, thôi thì chọn cái không quá kích thích đi.
"Bên trái."
Khách sạn tốt xấu cũng là một địa phương bình thường, hẳn anh cũng sẽ có điều cố kỵ, nói không chừng còn có thể lừa gạt cho qua. Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chọn xong cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Tiêu Diệp mỉm cười.
"Ok."
Tay lái anh đánh ngoặt sang phải, trực tiếp lên núi.
"Khoan, em nói bên trái cơ mà. Anh làm phản." Mạnh Nhạc Nhạc lập tức căng thẳng, bốn bề vắng lặng, đồng không mông quạnh, thế chẳng phải quá tiện cho anh sao? Có khi cô không cần ngủ nữa luôn quá.
Tiêu Diệp lại không chút rối loạn, nói có sách mách có chứng mở miệng:
"Muốn anh từ góc độ tâm lý mà phân tích phản ứng của em với 2 lựa chọn vừa rồi không? Hử?"
Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, anh am hiểu tâm lý anh ghê gớm nha.
Tiêu Diệp vẫn trầm ổn lái xe, thật ra người am hiểu tâm lý cần chọn cái gì thì anh không biết, nhưng anh biết, anh cũng rất muốn lên núi, muốn đến toàn thân đều đã cứng ngắc.
-
Lời thì nói nghe háo sắc lắm, trên thực tế sau khi lên tới đỉnh núi rồi, Tiêu Diệp làm nóng đồ ăn tiện lợi, hai người ăn xong lại chỉ ngồi trên núi ngắm mặt trời lặn.
Ánh tà dương dần tiêu tan, ráng chiều rải khắp đất trời, bỗng có loại cảm giác như năm tháng đằng đẵng dần trôi.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi không khỏi rét lạnh, Tiêu Diệp dẫn Mạnh Nhạc Nhạc trở lại trong xe, ôm nhau nằm bên ghế phụ, mở ra cửa sổ trên nóc xe ngắm nhìn sao trời, lời qua đáp lại nói chuyện phiếm.
Cũng không biết đang nói đến đâu, cuộc nói chuyện bỗng đột nhiên im bặt, hai người đã cách nhau ngày càng gần, đôi môi cũng dán ở bên nhau.
Núi rừng sơn dã vắng lặng, chỉ nghe thấy âm thanh dòng suối róc rách nơi xa.
Một bàn tay Tiêu Diệp với vào dưới lớp áo len của Mạnh Nhạc Nhạc, vừa định cởi ra, anh lại chợt nhớ tới cái gì, một tay đóng cửa sổ trên trần xe, bật máy sưởi lên.
Nhưng không chờ kịp nhiệt độ trong xe tăng lên, anh đã dứt khoát chui cả đầu vào dưới vạt áo của cô.
Anh bắt đầu liếm láp từ bụng dưới, đầu lưỡi còn với vào rốn quấy loạn, lưu lại đủ mọi dấu vết khắp nơi, một đường lên tận hai vú. Mạnh Nhạc Nhạc tuy không nhìn thấy mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được đầu lưỡi thô ráp men theo viền áo ngực trượt vào, dọc theo đường cong mà càn quét, cuối cùng bò tới đầu vú đã đứng lên run rẩy, liếm hút mạnh bạo.
"A... Nhẹ chút... Đừng cắn mà..." Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu lên, cô chưa gì đã khát vọng anh sẽ nhanh chóng tiến vào hành sự, nhưng cũng lại có chút sợ hãi.
Tiêu Diệp không kiêng nể gì chơi đùa vú cô ác liệt, vừa cắn vừa hút, đầu vú bị chơi đến sưng đỏ, khắp bầu ngực đều là dấu răng, mặt trên lưu lại đầy nước miếng làm ướt cả áo ngực của cô, lúc này mới tạm gọi là đỡ thèm.
Mạnh Nhạc Nhạc thấy thương tiếc cho chiếc áo len đã bị kéo giãn, đành phải tự cởi xuống.
"Chưa gì đã gấp không chờ nổi rồi?" Tiêu Diệp khàn giọng trêu đùa, trong miệng còn ngậm đầu vú đã đứng thẳng, lời nói ra càng phả thêm hơi thở nóng rực trên da làm cô ngứa ngáy.
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, cái gì mà gấp không chờ nổi, người gấp không chờ nổi nhất là ai hả?
Cô nâng đầu gối hung dữ đẩy thứ gì đó đang sôi sục ý chí chiến đấu kia mấy cái, thấy anh không khỏi hút không khí mới mở miệng:
"Em khuyên anh cũng nên cởi nhanh lên, bằng không đợi lát nữa bị chọc thủng quần mà áo còn chưa kịp cởi đâu."
Tiêu Diệp buồn cười trả lời:
"Tuân mệnh, lập tức cởi ngay."
Được lắm, càng có vẻ Mạnh Nhạc Nhạc đã vã không chịu nổi.
Tiêu Diệp nhanh chóng kéo quần, thả thằng cu em nhẫn nại đã lâu ra ngoài, cũng thuận tay lột sạch hết quần áo của cô.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người xác định quan hệ trần trụi gặp nhau trong hiện thực, Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy thẹn thùng, hai chân khép lại, giấu lỗ nhỏ đã nước nôi lênh láng tránh khỏi ánh mắt của anh.
Tiêu Diệp cũng không truy cứu, trở tay tim trong hòm để đồ của xe ra một chiếc dây lưng quân dụng.
Mạnh Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn, anh muốn làm gì đấy? Còn không đợi cô kịp phản ứng đã nghe thấy người đàn ông cất giọng nghiêm túc:
"Để hai tay ra sau, ngồi thẳng lên."
Mạnh Nhạc Nhạc không dám vi phạm, tuy rằng hiện tại giá trị vũ lực của cô cũng không thấp, nhưng cũng không thể so với bộ đội đặc chủng đã huấn luyện cả mười mấy năm đâu.
Thế là cô chỉ có thể ngồi thẳng thân mình, đôi tay vòng ra đặt sau thắt lưng, hai vú bị cắn ướt sưng đỏ cũng liền thẳng tắp dựng đứng.
Anh còn rất nhàn hạ thoải mái vươn tay, cầm dây lưng trượt dần từ cần cổ của cô xuống, đến hai vú ướt dầm dề còn ra tay quất một cái, lực độ được dùng rất đúng mực, sẽ không thật sự tạo thành thương tổn, nhưng cũng không nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết hồng hồng hiện lên.
Toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên, hai vú bị đánh run run rẩy rẩy, càng làm người ta khó chịu chính là thế này rất xấu hổ, cứ như mình là dê con đang đợi sói làm thịt không bằng.
Người đàn ông bắt đầu tính sổ:
"Thân thể 'tạm được'?"
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc vừa thầm mắng 'đồ quỷ hẹp hòi' vừa nghĩ cách giải thích, không thể không nói, lòng cầu sinh của con người là vô hạn, cái khó ló cái khôn, không ngờ cô thật sự nghĩ ra một cách.
"Không, không phải, ý em là cái kia của anh quá lớn, miệng em không chứa được hết, miễn cưỡng lắm mới có thể 'tạm ăn được', chỉ là nói tắt chút thôi mà."
Còn có thể nói như vậy?!
Tiêu Diệp thiếu chút nữa cũng phì cười, anh cố nín nhịn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói:
"Ừ, coi như miễn cưỡng hợp cách, cái tiếp theo."
Vừa nói đã dịch dây lưng xuống đến rốn, lại bị quất 1 cái, khu vực rốn tuy không mẫn cảm như hai vú ở trên, nhưng ngứa lắm đó!
Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng nhịn xuống tiếng rên của mình, cố nghe rõ xem anh nói gì.
"Anh là gì của em, hử?"
"Bạn... bạn tốt?"
Cô vừa nói xong đã thấy anh trừng mắt, lại là một cú quất nữa.
"A..."
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu ra, lần này so với vừa nãy nặng hơn nhiều, dây lưng lạnh lẽo đánh trên rốn hằn ra cả vệt đỏ, thậm chí phần đuôi còn quét tới trên phiến rừng rậm màu đen. Quét qua cả đám lông mu đã sớm bị mồ hôi, nước dâm, nước miếng làm ướt nhẹp, làm cô cũng không biết là đau nhiều hơn, hay sướng nhiều hơn nữa.
Tiêu Diệp nghiêm túc cảnh cáo:
"Nghĩ kĩ rồi trả lời, đừng hòng khai man."
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, chỉ có thể nghiêm túc trả lời
"Bạn trai."
Đối với đáp án này, Tiêu Diệp không nói được, cũng không nói không được, chỉ tiếp tục kéo dây lưng trượt xuống đến cửa mình của cô.
Lớp da thuộc thô ráp di qua di lại trên cánh hoa kiều nộn, tựa như đang do dự xem nên đánh hay không đánh.
Mạnh Nhạc Nhạc lập tức thấy luống cuống, nơi đó non mềm thế nào ai cũng biết. Nếu bị đánh tiếp sẽ thật sự đau, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô lập tức tỉnh táo khai ra tuốt luốt.
"Em sai rồi, em không nên trong lòng chỉ có thực nghiệm, một tháng cũng không liên hệ anh... Em thật sự sai rồi mà..."
Vẻ mặt người đàn ông lại vẫn lạnh lùng, không tỏ rõ thái độ, chỉ thấy dây lưng bị đưa lên cao cao, mắt thấy đã sắp bị quất vào nhụy hoa cô độc bất lực, dầm dề chảy nước...
Mạnh Nhạc Nhạc vội khóc lóc kêu lên:
"Về sau em nhất định sẽ đặt anh lên đầu, có việc gì cũng báo cáo... Xin anh đó, không thể đánh chỗ đấy được..."
Trong mắt anh xẹt qua một ý cười, tay đang giơ dây lưng lên lại vẫn không ngừng, hung hăng quất xuống, nhưng sắp đến miệng hoa lại rẽ sang bên, đánh đến đùi trong của cô.
Mạnh Nhạc Nhạc không biết nên cảm thấy may mắn hay nên khóc nữa, lần này cũng đau a.
Da thịt nơi này vốn non mềm, lúc này một roi đánh xuống, vừa đau lại vừa ngứa. Bím nhỏ còn theo đó mà run lên bần bật, ùng ục ùng ục phun ra nước, cứ như lên cơn vã muốn đòi ăn, căn bản không biết chính mình vừa mới tránh được một kiếp thế nào.
Trong mắt Tiêu Diệp tuy có đau lòng, nhưng vẫn khàn giọng hỏi lại:
"Điều cuối cùng, em có còn gì giấu giếm anh không, hử?"
Danh sách chương