Edit: Mực
Beta : Sa Nhi
Không lâu sau sẽ đến ngày thi đấu.
Y đạo tông cực kỳ xa hoa, có hẳn một nơi chuyên dùng cho việc khảo hạch, chứa hơn một nghìn gian phòng, tất cả đều được hạ cấm chế đặc thù, không cho phép sử dụng linh thức.
Điều này cũng có nghĩa là, thí luyện giả ngoại trừ sử dụng linh khí, còn lại không thể dùng được bất cứ thứ gì, ngay cả túi trữ vật không gian của Nhạc Nhạc cũng không thể mở ra.
Đương nhiên việc này đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói thì không có ảnh hưởng gì mấy, dù sao túi trữ vật của cô vốn vô hình.
Tuy nhiên cấm chế này còn có một tác dụng khác, ở trong không gian của nó sẽ được bảo mật tuyệt đối, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống bị nhìn trộm cũng như không bị tiết lộ công thức bí mật của cá nhân.
-
Mạnh Nhạc Nhạc vừa bước vào sân đã có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng bắn đến, nhưng cô không hề lo sợ, người có thành quả thực nghiệm trong tay, xưa nay chưa bao giờ phải sợ.
Sau khi giao xong phí báo danh, cô mang theo cái sọt tiến vào gian thí luyện.
Nhớ lại người vừa mới kiểm tra cái sọt lấy ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn cô, nhất định hắn cho rằng người này điên rồi, không mang theo ấm thuốc cùng đồ dùng, lại mang một đống bình thủy tinh làm gì.
Cô ung dung lấy ra một bộ phận thiết bị từ trong sọt, lại lấy từ túi trữ vật ra những phần mấu chốt còn lại, đây cũng là để phòng hờ, nếu cô không thể đem theo thứ gì vào mà lại có thể làm ra được một viên thuốc, tất sẽ khiến người khác hoài nghi.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn đống dược liệu Y đạo tông chuẩn bị trước cho thí luyện giả, hiển nhiên so với thuốc nguyên chủ có còn tốt hơn rất nhiều, linh khí dồi dào, như vậy dược phẩm hoàn thành cũng sẽ tốt hơn.
Cô không khỏi có chút hưng phấn.
Mạnh Nhạc Nhạc hít thở sâu, áp xuống tạp niệm, duy trì sự tập trung tốt nhất bắt đầu chế thuốc.
-----------------
Trước tiên là tiến hành tẩy rửa dược liệu, sơ chế, lại mang đi cân đong đo đếm lựa chọn liều lượng thích hợp, tinh luyện, thêm dung môi, cuối cùng chế thành thuốc viên.
Toàn bộ quá trình mất 2 canh giờ (4 tiếng), làm chậm rãi tỉ mỉ mới cho ra tác phẩm tinh tế, cần phải bảo đảm chính xác không để có chút sai lầm nào.
Sau khi thuốc viên thành hình, tuy không có cách nào lập tức giám định phẩm cấp, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc phát hiện, bên trên nó ẩn ẩn có hoa văn ánh vàng, còn có mùi hương thoang thoảng của thuốc, so với viên trước cô làm thì có vẻ còn tốt hơn.
Cô đặt thuốc viên vào một cái bát có nhiệt độ ổn định, từ phòng thí luyện ra ngoài, cô phát hiện phía ngoài phòng của mình đã có rất nhiều người đang đứng.
Thì ra Y đạo tông quy định thời gian thi trong vòng 3 canh giờ, đây đã đủ để một người bình thường sắc được 3 chén thuốc, bởi vậy hiện tại tuy còn dư hơn 1 canh giờ, những người khác đã ra trước, và tất cả bình phẩm nhận xét xếp hạng của họ cũng đã kết thúc.
Mà kết quả cuối cùng sẽ được công bố sau khi kết thúc bình xét tất cả các thí luyện giả, cũng có nghĩa là chỉ vì một mình Nhạc Nhạc, người của Y đạo tông và các thí luyện giả đều phải chờ đợi.
Thế nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi rảnh rỗi này, sự tích mười năm thi cử không đỗ của cô cũng đều được truyền bá cho mọi người biết.
Lúc này, rốt cuộc cũng chờ được Mạnh Nhạc Nhạc đi ra, một cô nương mặc váy lụa cất lời:
"Ai da, rốt cuộc cũng ra rồi, không ngờ chế dược thì chẳng ra làm sao mà thời gian luyện chế cũng lâu ghê."
"Ha ha, Nhược Hinh, nàng đừng nói vậy, sẽ làm người ta giận quá lại nhảy sông mất, nàng sẽ mang trên lưng một mạng người đấy." Một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đứng bên cạnh cũng hùa theo buông lời giễu cợt.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn qua, quả nhiên là vài kẻ từng hại nguyên chủ bị ngã xuống sông, không đợi cô đáp lời, một người khác mặc trường bào màu xám đã chế giễu tiếp:
"Đúng đấy Nhược Hinh, chúng ta đều đạt tới Hạ phẩm, tất cả đều là 10 hạng đầu, thậm chí nàng còn đạt tới Hạ phẩm cao giai, thiên tư của chúng ta như vậy đâu cần so đo với loại kẻ tầm thường không biết mất mặt như thế này." Đôi mắt người này khi nhìn Mạnh Nhạc Nhạc còn hơi liếc lên, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Một lão giả bên cạnh thấy không vừa mắt, nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi nói người bình thường coi như xong, cái gì gọi là không biết mất mặt, chẳng qua cũng chỉ chế dược chậm một chút thôi, vẫn chưa vượt qua giới hạn thời gian."
"Xùy, thi 10 năm còn không đỗ nổi, nếu là ta thì đã sớm trốn mất dạng chứ nào còn dám tới đây, còn cố ý trì hoãn thời gian để tất cả mọi người phải chờ, đúng là tự hạ nhục bản thân." Trường bào xám vẫn không chịu buông tha.
Lão giả nhíu mày, nhịn không được mở miệng:
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, sao ngươi biết nàng không thể thành công, người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn." (*Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây ý nói sự đời thay đổi, chưa nói trước được điều gì. Câu này tương tự câu "Sông có khúc, người có lúc".)
"Chỉ bằng nàng ta? Nếu nàng thật sự có thể thành công, ta sẽ quỳ xuống gọi nàng là bà cô, ha ha ha ha, nàng ta mà cũng có thể sao, có nổi không thế?" Trường bào xám cười ha hả, mấy người kia cũng rộ lên cười hùa.
"Nếu ta thành công, ngươi sẽ quỳ xuống đất gọi ta là bà cô phải không?" Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng, cất giọng hờ hững lãnh đạm.
Trường bào xám sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng lại, trong lòng rất bực, xem ra nữ nhân chết bầm này còn rất tự tin, không phải ả có pháp bảo gì đấy chứ? Thế là nhất thời y cũng hơi do dự.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng không đợi y trả lời, chỉ cầm chén thuốc nộp lên, cô thích dùng sự thật vả mặt hơn mà không phải chỉ nói suông.
Người nghiệm dược là Linh y tứ phẩm của Y đạo tông, Ổ Hư Tử, địa vị rất cao, hắn đã sớm thấy tràng cảnh hỗn loạn ở bên ngoài nhưng cũng không hề để ý, lúc này vừa tiếp nhận chén thuốc Mạnh Nhạc Nhạc chuyển tới, chỉ lắc nhẹ một cái, hàng mày hắn đã nhíu chặt lại, mở miệng:
"Chỉ chưa đến 2 tiền(1), cầm lên đã hoàn toàn lạnh lẽo."
Phải biết rằng trọng lượng và độ ấm của chén thuốc đều là một trong những tiêu chuẩn để bình xét cấp bậc, tình huống như hiện tại chưa bao giờ xuất hiện.
"Ha ha ha, chén thuốc 2 tiền, hơn nữa còn nguội ngắt, ta sai rồi, ta sai rồi, nàng ta ngay cả hai chữ bình thường cũng không xứng, nàng ta đây là đang vũ nhục Y đạo tông." Trường bào xám cười đến gập cả người xuống.
Mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, ngay cả lão giả duy nhất vừa mới giúp Mạnh Nhạc Nhạc nói chuyện cũng nhíu mày, không tán đồng nhìn Mạnh Nhạc Nhạc.
Ổ Hư Tử lạnh lùng nói:
"Y đạo tông không phải nơi để ngươi có thể ngông cuồng ra vẻ, ta cho ngươi vài phần mặt mũi, thỉnh vị Mạnh đạo hữu này hãy tự mình rời đi."
Mạnh Nhạc Nhạc cũng không sợ, chỉ nhàn nhạt nói:
"Nghiệm dược đi."
"Ai da, thật là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định nha. Ổ Linh y, ngài cứ nghiệm dược cho nàng ta, đừng để người ta nói Y đạo tông chúng ta ức hiếp người khác." Trường bào xám tiếp tục nói, hiển nhiên y đã xem mình thành người của Y đạo tông luôn rồi.
Tuy rằng kết quả xếp hạng còn chưa công bố, nhưng chắc sẽ không sai lệch bao nhiêu, y vừa vặn xếp hạng 10, hiện tại chỉ còn một mình Mạnh Nhạc Nhạc, quá rõ ràng, lần này y thắng chắc rồi.
Ổ Hư Tử hừ lạnh một tiếng, cầm chén thuốc đặt trên đài giám định cấp bậc.
Chỉ thấy sau khi một luồng ánh sáng phát ra, thế mà hiện lên. . .
Trung phẩm cao giai!! Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh chết lặng, mọi người dụi dụi mắt, kinh hoàng khiếp sợ. Vốn tưởng rằng những người tham gia kì thi này đã phi thường lợi hại, hơn 20 người đều đạt Hạ phẩm, thậm chí còn có một người đạt Hạ phẩm cao giai, có thể nói là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Ai ngờ giờ còn xuất hiện cả Trung phẩm cao giai, phẩm cấp như vậy, ít nhất phải là tam phẩm Linh y mới có thể luyện ra được.
Lần trước người đạt được thành tích này chính là "vị thiên tài" kia, hiện tại, ấy vậy mà lại là một tiểu cô nương không được mọi người xem trọng. (*vị thiên tài này sẽ xuất hiện sau)
Thật ra Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã có linh cảm, thuốc lần này so với lần trước đã tốt hơn, chắc là cấp bậc sẽ cao, nội tâm cô bắt đầu suy nghĩ, xem ra chất lượng của dược liệu thật sự rất quan trọng, khi nào rảnh có thể làm thêm bảng phân tích thành phần, để dễ dàng điều chỉnh các yếu tố mới được.
Những người khác lại không bình tĩnh được như cô, nụ cười của Trường bào xám đơ ra trên mặt, một hồi lâu mới phản ứng lại, hô to:
"Không thể nào, chuyện này chắc chắn không thể, đài giám định cấp bậc hỏng rồi... Đúng, tuyệt đối là hỏng rồi..."
Mọi người cũng im lặng, nhưng tự mỗi người đều biết rõ, đài giám định cấp bậc của Y đạo tông được xây dựng từ linh thạch thiên phẩm, không có khả năng bị hỏng.
Cô nương tên Nhược Hinh đứng bên cạnh y cũng cau mày, suy tư một lát rồi nói:
"Làm sao dược có thể không đến 2 tiền, chạm tay không nóng lại đạt được Trung phẩm cao giai, chẳng lẽ Mạnh đạo hữu mang theo pháp bảo gì sao?"
Đám người chung quanh bừng tỉnh, đúng vậy, sao có thể? Chắc chắn là do pháp bảo!
Đây chính là gian lận, trước mặt Y đạo tông mà dám giở trò gian lận, người này chỉ sợ là xong rồi.
Hiển nhiên Ổ Hư Tử cũng nghĩ như vậy, hắn ta lạnh lùng cất giọng:
"Ta quả thật rất muốn xem thử, pháp bảo gì mà dám giương oai diễu võ ở Y đạo tông ta."
Nói xong liền mở chén thuốc ra, mọi người cũng đổ dồn vào nhìn.
Gì thế này, đây thật sự là một viên thuốc sao.
Beta : Sa Nhi
Không lâu sau sẽ đến ngày thi đấu.
Y đạo tông cực kỳ xa hoa, có hẳn một nơi chuyên dùng cho việc khảo hạch, chứa hơn một nghìn gian phòng, tất cả đều được hạ cấm chế đặc thù, không cho phép sử dụng linh thức.
Điều này cũng có nghĩa là, thí luyện giả ngoại trừ sử dụng linh khí, còn lại không thể dùng được bất cứ thứ gì, ngay cả túi trữ vật không gian của Nhạc Nhạc cũng không thể mở ra.
Đương nhiên việc này đối với Mạnh Nhạc Nhạc mà nói thì không có ảnh hưởng gì mấy, dù sao túi trữ vật của cô vốn vô hình.
Tuy nhiên cấm chế này còn có một tác dụng khác, ở trong không gian của nó sẽ được bảo mật tuyệt đối, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống bị nhìn trộm cũng như không bị tiết lộ công thức bí mật của cá nhân.
-
Mạnh Nhạc Nhạc vừa bước vào sân đã có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng bắn đến, nhưng cô không hề lo sợ, người có thành quả thực nghiệm trong tay, xưa nay chưa bao giờ phải sợ.
Sau khi giao xong phí báo danh, cô mang theo cái sọt tiến vào gian thí luyện.
Nhớ lại người vừa mới kiểm tra cái sọt lấy ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn cô, nhất định hắn cho rằng người này điên rồi, không mang theo ấm thuốc cùng đồ dùng, lại mang một đống bình thủy tinh làm gì.
Cô ung dung lấy ra một bộ phận thiết bị từ trong sọt, lại lấy từ túi trữ vật ra những phần mấu chốt còn lại, đây cũng là để phòng hờ, nếu cô không thể đem theo thứ gì vào mà lại có thể làm ra được một viên thuốc, tất sẽ khiến người khác hoài nghi.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn đống dược liệu Y đạo tông chuẩn bị trước cho thí luyện giả, hiển nhiên so với thuốc nguyên chủ có còn tốt hơn rất nhiều, linh khí dồi dào, như vậy dược phẩm hoàn thành cũng sẽ tốt hơn.
Cô không khỏi có chút hưng phấn.
Mạnh Nhạc Nhạc hít thở sâu, áp xuống tạp niệm, duy trì sự tập trung tốt nhất bắt đầu chế thuốc.
-----------------
Trước tiên là tiến hành tẩy rửa dược liệu, sơ chế, lại mang đi cân đong đo đếm lựa chọn liều lượng thích hợp, tinh luyện, thêm dung môi, cuối cùng chế thành thuốc viên.
Toàn bộ quá trình mất 2 canh giờ (4 tiếng), làm chậm rãi tỉ mỉ mới cho ra tác phẩm tinh tế, cần phải bảo đảm chính xác không để có chút sai lầm nào.
Sau khi thuốc viên thành hình, tuy không có cách nào lập tức giám định phẩm cấp, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc phát hiện, bên trên nó ẩn ẩn có hoa văn ánh vàng, còn có mùi hương thoang thoảng của thuốc, so với viên trước cô làm thì có vẻ còn tốt hơn.
Cô đặt thuốc viên vào một cái bát có nhiệt độ ổn định, từ phòng thí luyện ra ngoài, cô phát hiện phía ngoài phòng của mình đã có rất nhiều người đang đứng.
Thì ra Y đạo tông quy định thời gian thi trong vòng 3 canh giờ, đây đã đủ để một người bình thường sắc được 3 chén thuốc, bởi vậy hiện tại tuy còn dư hơn 1 canh giờ, những người khác đã ra trước, và tất cả bình phẩm nhận xét xếp hạng của họ cũng đã kết thúc.
Mà kết quả cuối cùng sẽ được công bố sau khi kết thúc bình xét tất cả các thí luyện giả, cũng có nghĩa là chỉ vì một mình Nhạc Nhạc, người của Y đạo tông và các thí luyện giả đều phải chờ đợi.
Thế nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi rảnh rỗi này, sự tích mười năm thi cử không đỗ của cô cũng đều được truyền bá cho mọi người biết.
Lúc này, rốt cuộc cũng chờ được Mạnh Nhạc Nhạc đi ra, một cô nương mặc váy lụa cất lời:
"Ai da, rốt cuộc cũng ra rồi, không ngờ chế dược thì chẳng ra làm sao mà thời gian luyện chế cũng lâu ghê."
"Ha ha, Nhược Hinh, nàng đừng nói vậy, sẽ làm người ta giận quá lại nhảy sông mất, nàng sẽ mang trên lưng một mạng người đấy." Một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đứng bên cạnh cũng hùa theo buông lời giễu cợt.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn qua, quả nhiên là vài kẻ từng hại nguyên chủ bị ngã xuống sông, không đợi cô đáp lời, một người khác mặc trường bào màu xám đã chế giễu tiếp:
"Đúng đấy Nhược Hinh, chúng ta đều đạt tới Hạ phẩm, tất cả đều là 10 hạng đầu, thậm chí nàng còn đạt tới Hạ phẩm cao giai, thiên tư của chúng ta như vậy đâu cần so đo với loại kẻ tầm thường không biết mất mặt như thế này." Đôi mắt người này khi nhìn Mạnh Nhạc Nhạc còn hơi liếc lên, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Một lão giả bên cạnh thấy không vừa mắt, nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi nói người bình thường coi như xong, cái gì gọi là không biết mất mặt, chẳng qua cũng chỉ chế dược chậm một chút thôi, vẫn chưa vượt qua giới hạn thời gian."
"Xùy, thi 10 năm còn không đỗ nổi, nếu là ta thì đã sớm trốn mất dạng chứ nào còn dám tới đây, còn cố ý trì hoãn thời gian để tất cả mọi người phải chờ, đúng là tự hạ nhục bản thân." Trường bào xám vẫn không chịu buông tha.
Lão giả nhíu mày, nhịn không được mở miệng:
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, sao ngươi biết nàng không thể thành công, người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn." (*Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây ý nói sự đời thay đổi, chưa nói trước được điều gì. Câu này tương tự câu "Sông có khúc, người có lúc".)
"Chỉ bằng nàng ta? Nếu nàng thật sự có thể thành công, ta sẽ quỳ xuống gọi nàng là bà cô, ha ha ha ha, nàng ta mà cũng có thể sao, có nổi không thế?" Trường bào xám cười ha hả, mấy người kia cũng rộ lên cười hùa.
"Nếu ta thành công, ngươi sẽ quỳ xuống đất gọi ta là bà cô phải không?" Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng, cất giọng hờ hững lãnh đạm.
Trường bào xám sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng lại, trong lòng rất bực, xem ra nữ nhân chết bầm này còn rất tự tin, không phải ả có pháp bảo gì đấy chứ? Thế là nhất thời y cũng hơi do dự.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng không đợi y trả lời, chỉ cầm chén thuốc nộp lên, cô thích dùng sự thật vả mặt hơn mà không phải chỉ nói suông.
Người nghiệm dược là Linh y tứ phẩm của Y đạo tông, Ổ Hư Tử, địa vị rất cao, hắn đã sớm thấy tràng cảnh hỗn loạn ở bên ngoài nhưng cũng không hề để ý, lúc này vừa tiếp nhận chén thuốc Mạnh Nhạc Nhạc chuyển tới, chỉ lắc nhẹ một cái, hàng mày hắn đã nhíu chặt lại, mở miệng:
"Chỉ chưa đến 2 tiền(1), cầm lên đã hoàn toàn lạnh lẽo."
Phải biết rằng trọng lượng và độ ấm của chén thuốc đều là một trong những tiêu chuẩn để bình xét cấp bậc, tình huống như hiện tại chưa bao giờ xuất hiện.
"Ha ha ha, chén thuốc 2 tiền, hơn nữa còn nguội ngắt, ta sai rồi, ta sai rồi, nàng ta ngay cả hai chữ bình thường cũng không xứng, nàng ta đây là đang vũ nhục Y đạo tông." Trường bào xám cười đến gập cả người xuống.
Mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, ngay cả lão giả duy nhất vừa mới giúp Mạnh Nhạc Nhạc nói chuyện cũng nhíu mày, không tán đồng nhìn Mạnh Nhạc Nhạc.
Ổ Hư Tử lạnh lùng nói:
"Y đạo tông không phải nơi để ngươi có thể ngông cuồng ra vẻ, ta cho ngươi vài phần mặt mũi, thỉnh vị Mạnh đạo hữu này hãy tự mình rời đi."
Mạnh Nhạc Nhạc cũng không sợ, chỉ nhàn nhạt nói:
"Nghiệm dược đi."
"Ai da, thật là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định nha. Ổ Linh y, ngài cứ nghiệm dược cho nàng ta, đừng để người ta nói Y đạo tông chúng ta ức hiếp người khác." Trường bào xám tiếp tục nói, hiển nhiên y đã xem mình thành người của Y đạo tông luôn rồi.
Tuy rằng kết quả xếp hạng còn chưa công bố, nhưng chắc sẽ không sai lệch bao nhiêu, y vừa vặn xếp hạng 10, hiện tại chỉ còn một mình Mạnh Nhạc Nhạc, quá rõ ràng, lần này y thắng chắc rồi.
Ổ Hư Tử hừ lạnh một tiếng, cầm chén thuốc đặt trên đài giám định cấp bậc.
Chỉ thấy sau khi một luồng ánh sáng phát ra, thế mà hiện lên. . .
Trung phẩm cao giai!! Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh chết lặng, mọi người dụi dụi mắt, kinh hoàng khiếp sợ. Vốn tưởng rằng những người tham gia kì thi này đã phi thường lợi hại, hơn 20 người đều đạt Hạ phẩm, thậm chí còn có một người đạt Hạ phẩm cao giai, có thể nói là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Ai ngờ giờ còn xuất hiện cả Trung phẩm cao giai, phẩm cấp như vậy, ít nhất phải là tam phẩm Linh y mới có thể luyện ra được.
Lần trước người đạt được thành tích này chính là "vị thiên tài" kia, hiện tại, ấy vậy mà lại là một tiểu cô nương không được mọi người xem trọng. (*vị thiên tài này sẽ xuất hiện sau)
Thật ra Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã có linh cảm, thuốc lần này so với lần trước đã tốt hơn, chắc là cấp bậc sẽ cao, nội tâm cô bắt đầu suy nghĩ, xem ra chất lượng của dược liệu thật sự rất quan trọng, khi nào rảnh có thể làm thêm bảng phân tích thành phần, để dễ dàng điều chỉnh các yếu tố mới được.
Những người khác lại không bình tĩnh được như cô, nụ cười của Trường bào xám đơ ra trên mặt, một hồi lâu mới phản ứng lại, hô to:
"Không thể nào, chuyện này chắc chắn không thể, đài giám định cấp bậc hỏng rồi... Đúng, tuyệt đối là hỏng rồi..."
Mọi người cũng im lặng, nhưng tự mỗi người đều biết rõ, đài giám định cấp bậc của Y đạo tông được xây dựng từ linh thạch thiên phẩm, không có khả năng bị hỏng.
Cô nương tên Nhược Hinh đứng bên cạnh y cũng cau mày, suy tư một lát rồi nói:
"Làm sao dược có thể không đến 2 tiền, chạm tay không nóng lại đạt được Trung phẩm cao giai, chẳng lẽ Mạnh đạo hữu mang theo pháp bảo gì sao?"
Đám người chung quanh bừng tỉnh, đúng vậy, sao có thể? Chắc chắn là do pháp bảo!
Đây chính là gian lận, trước mặt Y đạo tông mà dám giở trò gian lận, người này chỉ sợ là xong rồi.
Hiển nhiên Ổ Hư Tử cũng nghĩ như vậy, hắn ta lạnh lùng cất giọng:
"Ta quả thật rất muốn xem thử, pháp bảo gì mà dám giương oai diễu võ ở Y đạo tông ta."
Nói xong liền mở chén thuốc ra, mọi người cũng đổ dồn vào nhìn.
Gì thế này, đây thật sự là một viên thuốc sao.
Danh sách chương