Cả một buổi chiều, Tiêu Diệp chỉ phê được 1/3 số văn kiện, suốt thời gian đó anh đã ngắm tới ngắm lui chiếc di động bị tịch thu kia vô số lần, về sau rốt cuộc không nhịn được nữa, cầm lấy mở lên.

Anh chỉ muốn xem thử, ngoại trừ tội dựng đường truyền riêng, Tiểu Triệu có còn làm chuyện gì trái quân luật nữa hay không...

Đúng, thân làm một cán bộ cấp cao, anh có nghĩa vụ này.

. . .

Sau khi nhìn sơ qua một chút, anh phát hiện Tiểu Triệu có lưu vài bức ảnh đặc biệt độc đáo của các đồng đội, loại mà dễ gây xích mích bất lợi cho tình hữu nghị với nhau ấy.

Còn có một số tiểu thuyết và video khiêu dâm, đúng là tác phong không phù hợp.

. . .

Tra tới tra lui một hồi, ngón tay Tiêu Diệp lại chạm một cái, không cẩn thận mở ra group chat trên QQ.

Đúng, chỉ là không cẩn thận.

Sau đó tin đầu tiên hiện lên chính là tin nhắn Mạnh Nhạc Nhạc mới vừa gửi không lâu.

Mạnh Nhạc Nhạc: Tiểu Triệu, cậu đã lấy được chưa, chị phát bao lì xì cho cậu nà~ /thẹn thùng/

Tiêu Diệp lạnh mặt, bàn tay cầm điện thoại siết chặt thêm một chút, xưng hô kỳ quái như vậy làm gì, sao còn phải gửi cái mặt ngượng ngùng nữa, không thể nói thẳng vào trọng điểm hay sao!!

Trừng mắt nhìn nửa ngày, anh tự nói với mình, để biểu hiện phép lịch sự của quân nhân, anh hẳn nên giúp Tiểu Triệu trả lời, nhưng mà việc của Tiểu Triệu còn chưa giải quyết xong, anh cũng không tiện nói rõ, hay là trước hết đành không giải thích vậy, khụ. . .

(Đại ca, anh muốn mượn danh nghĩa Tiểu Triệu để nói chuyện thì cứ việc nói thẳng ra giùm.)

Tiêu Diệp bắt đầu gõ chữ: "Chưa lấy được rồi, anh ấy không ở đây, chị ở đâu?"

Nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, ngữ khí hình như sai sai, vậy nên ở trước chữ "Chị" bỏ thêm chữ "Đàn chị", đem "anh ấy" đổi thành "Trung tá Tiêu", nhìn đi nhìn lại câu Mạnh Nhạc Nhạc nói, hình như còn phải thêm cả mấy từ thể hiện ngữ khí? Còn có cả emoji? Một lát sau, Mạnh Nhạc Nhạc nhận được tin nhắn.

Tiểu Triệu: Em chưa làm xong, trung tá Tiêu không có ở đây, đàn chị, chị đang ở đâu vậy ạ? /mỉm cười/

Hạn hán lời, Tiểu Triệu bị cái quỷ gì mà đột nhiên nói chuyện nũng nịu, còn mang cái mặt cười mỉa này nữa vậy. ( 🙂 )

Mạnh Nhạc Nhạc: Chị đang ở trường rồi.

Tiêu Diệp nhíu mày, hiện tại vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết, trong trường chắc chắn vắng người, nỗi lo đã cố gắng kìm nén suốt hai ngày nay lại bật ra, anh vội cầm lấy báo cáo cùng hộp mẫu vật trong ngăn kéo, đứng dậy xuống tầng, đi đến bãi đỗ xe.

Bước chân đã càng lúc càng nhanh.

Sau khi lên xe còn bỏ đồ vào két sắt, nhanh chóng lái xe ra khỏi Quân doanh, tiến về phía thành phố Lâm.

-

Đi ngang qua đỉnh núi đêm đó, Tiêu Diệp không kiềm được lòng cho xe chạy chậm lại, trong đầu hiện lên những cảnh đã phát sinh tại nơi này, khóe miệng chợt nhếch lên thành một đường cong, nhưng giây lát sau lại không khỏi thở dài.

Anh từ trước đến nay có thói quen luôn lập kế hoạch hoàn hảo cho tất cả mọi việc, nhưng lúc này anh lại hoàn toàn không biết lúc khi nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc thì nên nói gì, làm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên anh làm một việc mà bản thân không nắm chắc như vậy, mục đích không rõ, trái với nguyên tắc, nhưng lại cảm thấy dường như không thể không làm.

Đúng vào lúc này, di động Tiêu Diệp đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi vô danh.

Tiêu Diệp cau mày mở máy, bên trong truyền đến một loạt âm thanh khóc lóc, tiếng người lộn xộn, cuối cùng một âm thanh bén nhọn truyền tới:

"Tiêu Diệp đúng không, Trung tá quân đoàn III rồi cơ đấy, hừ, lợi hại lắm."

Trái tim Tiêu Diệp chợt giật thót, giọng nói này anh vô cùng quen thuộc:

"Độc Nha?"

"Ái chà, vừa nghe đã biết là tao à, không tệ, xem ra mày đã ngoan ngoãn làm bài tập về nhà rồi nhỉ? Ha ha, cũng khó trách quá mà? Lật tung toàn bộ một cái căn cứ của tao rồi, nhẽ mày không muốn tiến sâu thêm một bước sao?"

Giọng của đối phương bắt đầu trở nên nghiến răng nghiến lợi, pha chút tàn nhẫn, ngay sau đó lại khẽ cười nói:

"Hiện tại, lập tức rẽ trái, hướng đến một vịnh biển, cấm mày có bất cứ một động tác dư thừa nào, bằng không, tao đã bắt cả cái xe này làm con tin, đến lúc đó tao sẽ... ha ha..."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đánh đập, cùng với những tiếng kêu la khóc lóc, dường như còn có cả tiếng của trẻ nhỏ.

Tiêu Diệp mím môi đánh tay lái rẽ trái, Độc Nha đã nắm rõ hành tung của anh như lòng bàn tay, chỉ sợ lần này rất khó đối phó. . .

--------------------

Mạnh Nhạc Nhạc đợi suốt 3 ngày, cuối cùng vẫn không có tin tức gì, cậu đàn em cứ như vậy đột nhiên mất liên lạc.

Rốt cuộc cô không nhịn được liên hệ với Tiêu Diệp, nhưng không có phản hồi.

Lại lùi thêm một bước liên hệ với Phương Tu, vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng thậm chí gắng gượng gọi tới quân doanh, thì nhận được tin hai người kia đều đang làm nhiệm vụ, phải đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc mới có thể liên lạc được.

Mạnh Nhạc Nhạc hết cách, chỉ có thể chờ vậy.

-

Kì nghỉ năm mới trôi qua rất nhanh, khai giảng xong còn có một buổi báo cáo tổng kết, lần này còn là buổi họp toàn học viện.

Không có mẫu vật và báo cáo thực nghiệm, cô đành phải dựa vào trí nhớ viết lại một bản báo cáo, số liệu thì làm đại khái phỏng theo, tuy rằng đã giản lược không ít, nhưng cũng đã vượt xa tiêu chuẩn của một nghiên cứu sinh bình thường.

Chỉ là chờ đến cuộc họp ngày hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc mới phát hiện đây là một hồi Hồng Môn Yến*. (ý chỉ những màn thết đãi đón tiếp, nhưng chỉ để che đậy âm mưu phía sau)

Nơi mở Hội nghị là phòng họp của trường, Mạnh Nhạc Nhạc ngồi ở một góc, nhìn tất cả nghiên cứu sinh, tiến sĩ của trường dựa theo thứ tự lớp lên bục báo cáo, Viện trưởng, chủ nhiệm cùng với giáo viên, sinh viên ngồi phía dưới.

Chỉ thiếu duy nhất Tề Ngọc, nghe nói hắn bị điều động khẩn cấp tới một hạng mục của Viện Khoa học Trung ương, tạm thời không thể trở lại.

Cuối cùng cũng đến phiên Mạnh Nhạc Nhạc, đã trải qua nhiều trường hợp lớn rồi, cô sớm đã không còn vì một buổi họp trong học viện mà hồi hộp, chẳng sợ thiếu mẫu vật cuối cùng, chỉ bằng sự hiểu biết sâu rộng của cô với hạng mục này, dù tính toán lý thuyết cũng đã đủ cho người khác phải tặc lưỡi choáng váng.

Quả nhiên, sau khi kết thúc báo cáo, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, không ít người dò hỏi xem đây là vị đồng học nào, trước kia chưa từng gặp, chưa kể nhan sắc còn không tệ lắm, mấu chốt là nội dung báo cáo cùng thần thái của người này, mấy năm gần đây rất hiếm có ai ưu tú như thế.

Viện trưởng Dương ngồi ở hàng ghế đầu vỗ tay, nói:

"Rất tốt, vị bạn học Mạnh Nhạc Nhạc này trình tự báo cáo rõ ràng, nói có sách mách có chứng, mọi người nên học hỏi từ bạn ấy."

Vừa nói ông ấy vừa nhìn lại tư liệu trong tay, tiếp tục cất lời:

"Bạn học Mạnh là nghiên cứu sinh năm hai, cũng nên suy xét đến chuyện tốt nghiệp rồi, em là một sinh viên ưu tú nên thực tập nhiều hơn, thế này đi, nơi này của thầy có một vị trí thực tập, em có thể thử xem."

Mạnh Nhạc Nhạc nhíu mày, sao đột nhiên lại nhảy đến chuyện thực tập? Hạng mục này còn có rất nhiều điểm có thể khám phá, hiện tại bất quá chỉ mới chỉ đi xong một bước đầu tiên mà thôi.

Khóe mắt cô liếc đến gương mặt tươi cười của Mộc Thư Nhan ở bên cạnh, trong lòng bỗng chốc hiểu rõ.

Quả nhiên, Viện trưởng lại tiếp tục mở miệng:

"Còn hạng mục này, bắt đầu từ bạn học Mạnh, tiếp theo, giao cho tiến sĩ Mộc Thư Nhan tiếp tục phát triển, truyền thừa từ người này sang người khác, sẽ càng thu được kết quả tốt hơn."

A, quả nhiên, cản trở không thành, hiện tại biến thành cướp trắng trợn giữa đường sao?

Mạnh Nhạc Nhạc cự tuyệt:

"Xin lỗi, thưa thầy, em không muốn thực tập, hạng mục này cũng chỉ em mới có thể tiếp tục làm tiếp..."

Mới nói được một nửa đã bị Mộc Thư Nhan nhảy vào họng, hiển nhiên Tề Ngọc không có ở đây, cô ta cả giả vờ ngoài mặt cũng không thèm làm, trực tiếp trở mặt:

"Đàn em Mạnh, cô sẽ không cảm thấy cái hạng mục này thuộc về cô đấy chứ? Trong đây đều là kinh phí của trường, mẫu vật của giáo viên, cô chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, không thích hợp tiếp tục đâu... Về phương diện năng lực, đàn chị như tôi còn lớn hơn cô hai khóa, thành tích cũng tốt hơn cô, tôi nghĩ mình có thể đảm nhiệm..."

Nói xong, lại nhìn nhìn trên dưới Mạnh Nhạc Nhạc một lượt, tiếp tục xỉa xói:

"Chẳng lẽ đàn em muốn mang hạng mục trong trường ra ngoài để trèo cao, đưa cho đơn vị công tác nào rồi đổi lại điều gì à?"

Lời này vừa nói ra, các lãnh đạo Học viện tất nhiên không vui, họ bắt đầu nhao nhao bàn tán:

"Đúng vậy, đây đều là thành quả của Viện."

"Không có học viện liên hệ viện nghiên cứu cho cô, không có giáo viên chỉ dẫn, cô - một nghiên cứu sinh thì có thể làm gì?"

......

Cuối cùng viện trưởng Dương tổng kết lại:

"Được rồi, hạng mục này từ nay do tiến sĩ Mộc tiếp nhận, bạn học Mạnh không muốn thực tập, vậy thì chăm chỉ học hành hơn đi, học thêm cả đạo lý làm người nữa, trở lại chỗ ngồi, bạn học tiếp theo lên báo cáo."

Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cười, tự biết có tranh cãi cũng vô dụng, đây là âm mưu cướp đoạt đã được lên kế hoạch từ trước. Cô cũng không trở về chỗ ngồi để nhận lấy tiếng cười nhạo chung quanh hay những ánh mắt thương hại vớ vẩn, mà xoay người trực tiếp rời đi cùng với tiếng sập cửa rất lớn.

Trong phòng hội nghị không khỏi chìm xuống yên tĩnh trong chốc lát, sắc mặt viện trưởng Dương đã xanh mét, các sinh viên cũng hai mặt nhìn nhau, Mộc Thư Nhan thì vui cười nói:

"Mong thầy cô đừng nóng giận, tính đàn em Mạnh xưa nay đã như vậy, cũng khá là... thẳng thắn, để em đi khuyên nhủ cô ấy..."

Nói xong thì đi ra cửa, đến đầu cầu thang thì đuổi kịp Mạnh Nhạc Nhạc, cô ta mỉm cười chuẩn bị nói chuyện.

Mạnh Nhạc Nhạc thật sự rất ngán cái loại tính cách này của Mộc Thư Nhan, trong ngoài không đồng nhất, câu nào cũng giấu giếm gai góc, nói thật, nếu như cô ta khó ưa một cách quang minh chính đại thì mình còn nguyện ý bồi cô ta diễn một hồi tuồng, còn cứ giả vờ giả vịt như hiện tại thì sao cô phải bận tâm làm gì?

Trước khi Mộc Thư Nhan kịp mở mồm, Mạnh Nhạc Nhạc đã giành nói trước:

"Im mồm, thu hồi cái vẻ mặt ghê tởm kia của cô lại, tôi vừa nhìn đã buồn nôn."

Nụ cười trên mặt Mộc Thư Nhan cứng đờ, khóe miệng run rẩy vặn vẹo, cái con nhà quê xấu xí này lại dám nói mấy lời như thế với mình?

Cô ả đã hơi tức giận, khóe mắt lại liếc thấy bản báo cáo trong tay Mạnh Nhạc Nhạc, lòng cô ta lại dâng lên một trận hả hê, chiếm được mấy phần tiện nghi ngoài mồm thì được gì, hạng mục còn không phải chắp tay nhường lại cho mình à, cô ta cười trên nỗi đau của người khác, nói:

"So ra thì tôi đương nhiên kém đàn em Mạnh rồi, phải may áo cưới đưa cho người khác, đúng là lương thiện quá mà, ha ha ha ha."

Phải biết rằng để có được hạng mục này, cha cô ta đã tặng một tòa nhà cho học viện, Mạnh Nhạc Nhạc có cố gắng đến đâu thì cũng làm được gì, còn chẳng phải là tay trắng ra về sao.

Mạnh Nhạc Nhạc mặc kệ cô ả, loại người như cô ta chỉ có thể 'high-five' cho mấy phát vào mặt thì chắc mới tỉnh ra được.

Tranh luận với cô ả chỉ làm bản thân bị hạ giá, chỉ bằng một mình Mộc Thư Nhan, tuyệt đối nuốt không trôi được cái hạng mục này.

Nhưng mà Nhạc Nhạc vẫn thấy bực bội, sao trần đời lại cứ có kẻ ảo tưởng không làm mà đòi có ăn, chiếm lấy thành quả của người khác thế nhỉ? Cô quan sát lại góc đứng của hai người, vừa vặn, không có camera cũng không có người.

Không nói hai lời, Mạnh Nhạc Nhạc vung nắm đấm lên, đánh thẳng vào xương sườn của cô ta.

Mộc Thư Nhan bị đánh đến khuỵu xuống, đồng tử trợn to không thể tin nổi:

"A... Cô làm gì đấy...Có ai không... Cứu mạng... Á..."

Mới đầu, Mộc Thư Nhan còn có thể kêu vài tiếng, sau đó không biết Mạnh Nhạc Nhạc đánh vào đâu, ngay cả kêu cô ta cũng không kêu được.

Mạnh Nhạc Nhạc tươi cười, từng cú đánh đều đánh vào vị trí cực tinh vi, bảo đảm làm cô ta đau đến sống không bằng chết, nhưng sẽ không lưu lại vết thương, cô xoa nắn bàn tay sau khi đã tẩn cô ả một trận, nhìn Mộc Thư Nhan rúm ró ngã vật trên đất, đau đến đổ mồ hôi hột đầy đầu.

Trong lòng Nhạc Nhạc thấy quá sảng khoái, ai bảo cô ả cứ lải nhà lải nhải, ai bảo thích cướp đồ của người khác, sau này bà đây cứ gặp một lần sẽ đánh một lần.

Quả nhiên, châm ngôn nói rất đúng, lúc có thể động thủ thì không cần nhẫn nhịn, đánh trước tính sau.

Tâm tình Mạnh Nhạc Nhạc thoải mái xoay người rời đi, mới vừa đi đến cửa, một cô gái cắm đầu chạy tới đam sầm vào cô, hai chân Mạnh Nhạc Nhạc đứng vững nên không nhúc nhích tí nào.

Ngược lại cô gái kia, sau khi đụng phải thì lui lại đến mấy bước, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, không chỉ không xin lỗi lại còn mắng người:

"Bị gì thế, mù à?"

Mẹ nó, hôm nay là ngày Quốc tế thiểu năng à, sao toàn gặp mấy con hàng lạ lồng vậy.

Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười trả lời:

"Đúng vậy, cho nên đề nghị cô đi khám bác sĩ nhiều vào, đừng để bị mù."

Nói xong thì đẩy luôn cô nàng này ra, không muốn dây dưa cùng lũ ngu thêm nữa.

Cô nàng kia bị đẩy một phát thì chỉ biết chửi bới í ới đằng sau, chửi một thôi một hồi, lại đột nhiên nhìn thấy Mộc Thư Nhan rũ rượi trong góc, bèn sợ hãi hét lên:

"Nhan nhan, chị bị sao vậy?"

Mạnh Nhạc Nhạc đã đi xa chợt khựng lại bước chân, ây, giọng nói này, cách xưng hô này... sao nghe quen quen.

Cô đã nghe thấy ở đâu nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện