Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Thi tháng còn bao nhiêu ngày, đó là rất quan trọng.

Chung quy ngoại trừ việc là một giáo viên cố vấn tâm lý, anh mày còn phải làm nhiệm vụ nhá!

Kết nói với điểm số thuộc tính đấy!

Nhất định phải biết khi nào đến lần thi tháng tiếp theo để chuẩn bị cho tốt chứ!

- Còn mười sáu ngày. – Đường Văn Đình rất am hiểu chuyện này, nghe thấy Trương Tiểu Kiếm hỏi vậy, Đường Văn Đình không khỏi cẩn thận hỏi: - Thầy ơi, em…

- Còn mười sáu ngày sao…. – Trương Tiểu Kiếm dựa lưng vào ghế ngồi, sờ cằm: - Thời gian thật gấp nhỉ…

- Em nhất định sẽ cố gắng thi thật tốt! – Đường Văn Đình nắm chặt bàn tay nhỏ: - Thầy cứ yên tâm đi!

Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn cô bé:

- Ai bảo em phải thi tốt? Đường Văn Đình không khỏi sửng sốt:

- Hả? Thế thì… Em nên thi được mấy điểm đây?

- Còn cần phải hỏi sao? – Trương Tiểu Kiếm thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn, cười đến kiêu ngạo: - Đương nhiên là 0 điểm rồi!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Đường Văn Đình!”

- Thầy ơi, em… - Đường Văn Đình nhìn vào mắt Trương Tiểu Kiếm, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi cô không nghe nhầm chứ? Thi 0 điểm?

Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, nói thản nhiên:

- Đương nhiên, chỉ cho phép lần này thôi. Lần sau không thể làm như vậy được nữa.

Thi 0 điểm một lần chẳng qua chỉ là một nghi thức vĩnh biệt quá khứ của Đường Văn Đình mà thôi. Nếu nhiều lần đều thi 0 điểm, đó là có bệnh…

- Thế…

Đôi mắt to sáng ngời của Đường Văn Đình ngơ ngác nhìn Trương Tiểu Kiếm. Một lúc lâu sau, rốt cục cũng mỉm cười, gật đầu thật mạnh:

- Vâng!

- Đi thôi, về trường học!



- Trương lão sư không đến?! – Cao trưởng phòng nhìn bục giảng trống rỗng, trừng mắt đến mức suýt nữa thì tròng mắt rơi ra ngoài: - Tiết này là họp lớp mà, hắn chạy đi đâu vậy hả?! Làm thầy giáo thì sao có thể trốn học được?!

Hôm qua Cao trưởng phòng rất buồn bực nhé!

Không biết là Hạ hiểu trưởng cắn nhầm loại thuốc nào, tự nhiên lại mắng hắn một trận, quả thực chính là xối đầu!

Không cần phải hỏi, nhất định là do Trương Tiểu Kiếm mang đến! Không thể chấp nhận được!

Học sinh bên dưới đều lắc đầu:

- Không biết…

- Vừa đến ngày đầu tiên đã trốn học! – Cao trưởng phòng vỗ bàn rầm rầm: - Có còn muốn làm việc hay không hả? Hả?! Đã vào giờ năm phút rồi! Có còn muốn làm việc hay không hả?!

Học sinh bên dưới đều ủ rũ:

- Sao bọn em biết được ổng có muốn làm việc hay không…

Ai biết vừa nói đến đây, chợt cửa phòng học đã bị người nào đó đá văng một phát, phát ra tiếng vang “Ầm”. Sau đó mọi người đã nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm vung tay nghênh ngang bước vào cứ như là tay đấm quyền anh Conor McGregor MMA vậy.

“Điểm số khiếp sợ +8, +9, +9, +8, +10…”

Mọi người đều biến thành mắt chữ A mồm chữ O, Đường Văn Dương lại càng kích động vỗ bàn:

- Đậu má, lần trước tao đi đường kiểu đó rồi nằm trên giường cả tuần…

- Anh anh anh… - Cao trưởng phòng nhìn Trương Tiểu Kiếm, nuốt nước miếng cái ực: - Anh lại dám đạp cửa…

- Thói quen. – Trương Tiểu Kiếm cười he he, sau đó hô to một tiếng: - Vào học!

Roạt!

Toàn thể học sinh phản xạ có điều kiện đứng dậy hết, đồng thời hét lên:

- Chào thầy!

- Rồi, ngồi xuống đi. – Trương Tiểu Kiếm đè bàn tay xuống. Chờ cho các học sinh ngồi xuống, thế mới nhìn Cao trưởng phòng: - Cao trưởng phòng, anh xem này… Tôi phải dạy học, ngài có phải là nên…

- Hừ, coi như anh tới kịp. – Cao trưởng phòng oán hận nói, sau đó quay đầu đi luôn.

Chờ đến khi hắn đi tới cửa…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +27 đến từ Cao Phúc Sinh!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cờ lờ gờ tờ?! Có nhất thiết phải kinh sợ đến mức đó không hả?

- Ừ, vừa rồi mọi người phối hợp tốt lắm, cứ duy trì thế nhé! – Trương Tiểu Kiếm tỏ vẻ rất hài lòng với phản ứng của các học sinh: - Rồi, thế thì hôm nay, tôi sẽ giới thiệu một người bạn mới cho mọi người.

Nghe Trương Tiểu Kiếm nói vậy, bên dưới không khỏi trở nên ồn ào ----

- Lớp mình có người chuyển tới à? Học sinh mới?

- Đúng đấy đúng đấy, không biết là nam sinh hay nữ sinh nhỉ? Nếu là một em gái xinh đẹp nào đó thì tốt rồi!

- Là trai đẹp cũng được mà. Ha ha, lần này mọi người có đồng bọn mới rồi!

Học sinh bên dưới lần lượt suy đoán, Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, gọi ra ngoài cửa:

- Rồi, vào đi.

Cửa phòng học nhanh chóng mở ra, chờ đến khi các học sinh thấy rõ bộ dáng của “người bạn mới” này, tất cả mọi người đều lần lượt lần lượt há to miệng trong phút chốc. Xem kích cỡ của miệng, hoàn toàn có thể nhét vào một trái táo lớn!

- Chào mọi người. Mình… Mình tên là Đường Văn Đình, từ hôm nay trở đi chính là… Chính là bạn cùng lớp với mọi người. Mong được mọi người quan tâm nhiều hơn. – Đường Văn Đình đứng trên bục giảng, nụ cười vui vẻ nở trên môi, tự giới thiệu xong rồi cúi người chào cả lớp.

“Điểm số khiếp sợ +32, +36, +38, +45, +39…”

Một chuỗi điểm số khiếp sợ thật dài lại quét lên!

Cả lớp gần bốn mươi người, lúc này ước chừng có hơn một ngàn ba trăm điểm số khiếp sợ!

Tất cả học sinh đều ngây dại một cách triệt để!

Cả phòng học lặng ngắt như tờ ước chừng nửa phút, không có học sinh nào có thể thốt ra một chữ.

Đây… Đây là Đường Văn Đình có biệt danh “hết chịu” kia sao?!

Người vẫn là người đó, nhưng cô bé lại cho người ta cảm giác đã hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

- Rồi, bạn Văn Đình, em trở về chỗ ngồi trước đi. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười vẫy tay với Đường Văn Đình, dặn dò.

- Dạ, vâng, thưa thầy. – Trở về chỗ ngồi của mình, Đường Văn Đình cười ha ha chào hỏi bạn bè xung quanh: - Chào cậu, chào cậu, sau này xin được quan tâm giúp đỡ nhiều hơn nha.

- Thầy… Thầy… Thầy làm bằng cách nào vậy? – Đường Văn Dương đã hoàn toàn ngây dại.

Tuy rằng quan hệ của thế hệ cha mẹ bọn họ không được tốt lắm, nhưng cảm tình của hai anh em bên nội Đường Văn Dương và Đường Văn Đình lại rất là tốt.

Đáng tiếc là trước kia Đường Văn Đình quá mức chất phác, khiến người ta hoàn toàn không chịu nổi. Cho dù là thế hắn vẫn âm thầm bảo vệ Đường Văn Đình, tránh cho cô bị các bạn cùng trường thương tổn.

Nhưng chỉ mới một ngày ngắn ngủi, Trương Tiểu Kiếm đã có thể khiến cho Đường Văn Đình hồi phục như thường…

Bố mày đang còn ở trong giấc mơ chưa tỉnh lại sao?!

- He he… - Trương Tiểu Kiếm cười nhe răng: - Anh không nói cho mày biết đấy!

- Ông… Ông chảnh gì mà chảnh! Tôi mới không thèm tò mò đâu!

- Rồi, học thôi. – Trương Tiểu Kiếm vỗ bàn thật mạnh, sau đó hắn mới phát hiện…

Tiết học này là gì ấy nhỉ?

- Ê này, Văn Đình. – Trương Tiểu Kiếm hỏi nhỏ Đường Văn Đình ngồi ở bàn đầu: - Tiết học này là gì thế?

- Là họp lớp, thưa thầy. – Đường Văn Đình cười ngọt ngào.

- Ừ, họp lớp à, họp lớp hay… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, rồi tùy ý mượn một quyển sách của Văn Đình lật xem. Trong sách đều ghi chú điểm tri thức, còn đầy đủ hơn cả sách tham khảo. Đương nhiên, đối với người có kỹ năng “Tốt nghiệp toán học trung học phổ thông cấp hoàn mỹ” như hắn mà nói, có hay không cũng như nhau cả thôi. Quan trọng nhất là chữ rất đẹp nhé…

- Bình thường các em đều nghe giảng như thế nào? – Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Có thể đuổi kịp không? Sao mà điểm kiểm tra thấp quá vậy?

- Thưa thầy! – Lúc này Tiêu Thần Tâm đứng dậy nói: - Em khuyên thầy nên bỏ cuộc đi thôi. Bọn em học đến bài nào bọn em còn chả nhớ nữa là…

Cô vừa nói thế, đám học sinh xung quanh lập tức gật đầu thật mạnh:

- Đúng đấy đúng đấy, thầy bỏ cuộc đi thôi! Không thì thầy hát cho bọn em nghe một bài đi! Nhảy múa cũng được nhá…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Bọn gấu con này! Cả đám đều muốn ăn đòn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện