Bởi vì buổi chiều nhận được nhiều yêu cầu hát nhạc thiếu nhi của fan nên Lâm Phạm Hoàng suýt chút muốn đi tính sổ với Tiêu Phạm Nhạc. Còn khá đến cuối cùng vẫn chỉ gào lên:

- Chị nhìn hậu quả mà cái kịch bản của chị gây ra đi!

Tiêu Phạm Nhạc một chút cũng không thèm để tâm, an tĩnh ngồi uống sữa.

- Có thể quay MV nhạc thiếu nhi. Chị sẽ tài trợ cho mày.

- ......Chị điên rồi à? Tiêu Phạm Nhạc không trả lời. Lâm Phạm Hoàng điên tiết, đem cái điện thoại vứt lên bàn. Lâm Phạm Nhạc nhìn điện thoại.

Kể ra thì cái kịch bản chiếu trực tiếp của Tiêu Phạm Nhạc cũng rất có hiệu quả đấy chứ. Hiện tại cái tên Tiêu Phạm Nhạc đã nổi tiếng khắp nơi rồi. Chiếu theo tốc độ lan truyền này thì một hai video nữa có thể khiến Tiêu Phạm Nhạc thành ngôi sao nhí rồi.

- Sắp tới sẽ có cuộc thi cho tài năng nhí. Chị... muốn tham gia thật à?

- Hỏi thừa!

Lâm Phạm Hoàng tỏ vẻ, thật là bắt nạt đám nhóc con tham gia cuộc thi đó.

- Có một chút chuyện cũng gào ầm cả lên, chẳng ra làm sao.

Tiêu Phạm Nhạc đem chân ngắn đạp lên người Lâm Phạm Hoàng, nằm dài trên ghế sofa ngáp. Lâm Phạm Nhạc nhìn hai chị em cùng vẻ mặt hận không thể lật bàn làm phản của Lâm Phạm Hoàng mà ha ha cười. Tiêu Phạm Nhạc ngáp ngáp, vừa mở mắt ra giật mình lăn luôn xuống đất.

- Có nằm mà cũng không vững là sao?

Lâm Phạm Hoàng bởi vì Tiêu Phạm Nhạc ngã nên có chút giật mình. Nhìn đi nhìn lại thấy hình như không có chảy máu mới an tâm. Nhưng mà cô cứ nằm mãi chẳng đứng dậy.

- Chị sao thế?

Tiêu Phạm Nhạc giật mình, lập tức bật dậy. Con bà nó chơi nhau à? Sao Tử Huyết lại về đây? Không phải nói là thăm thế giới này sao chứ?

- Mẹ à~~~ Thời gian này thế nào?

Tiêu Phạm Nhạc nổi hết cả da gà da vịt, nhào tới ôm lấy Lâm Phạm Hoàng.

- Ổn hết, tiếp tục đi chơi đi.

- Mẹ thật không lịch sự tí nào. - Tử Huyết cười tà mị.

Tiêu Phạm Nhạc suýt chút nữa là gào lên rằng cô rất lịch sự rồi. Cô mà không lịch sự chắc đã trực tiếp bỏ chạy!

Tử Huyết bay vài vòng quang Tiêu Phạm Nhạc, sau đó lại luẩn quẩn quanh Lâm Phạm Hoàng.

- Ông chú da thịt cũng tốt đấy chứ.

Tiêu Phạm Nhạc thật sự rất ân hận vì đã tạo ra cái sở thích ăn thịt người của Tử Huyết. Hận đến mức muốn khóc luôn rồi!

- Mẹ, ngươi đừng hoảng sợ. Ta còn chưa có làm gì nha.

Sự có mặt của ngươi chính là đã có làm cái gì rồi!

Tử Huyết tỏ vẻ hết sức thất vọng, lắc đầu bay đi.

- Tối lại về dọa ngươi sau.

Đợi Tử Huyết rời đi rồi Tiêu Phạm nhạc mới buông Lâm Phạm Hoàng ra. Con cái bất hiếu, cứ như thế này chắc cô chết vì đau tim!

- Thêm vài lần nữa chắc chết sớm....

Một bàn tay to lớn đặt lên trán Tiêu Phạm Nhạc.

- Đâu có sốt đâu.

Sẵn đang tức giận, Tiêu Phạm Nhạc đạp ngang bụng Lâm Phạm Hoàng một cái. Anh ôm bụng.

- Chị điên à? Sao đá em?

Tiêu Phạm Nhạc hất cái mặt nhỏ.

- Đầu chị là chỗ cho mày sờ à?

Lâm Phạm Hoàng á khẩu đành ngậm mồm. Đây tuyệt đối là bạo lực gia đình!

Tiêu Phạm Nhạc buồn bực ngồi xuống. Hình như nhận ra cái gì, cô quay qua.

- Không ai thấy có người mới vào à?

Lâm Phạm Hoàng lắc đầu.

- Không, chỉ thấy chị lảm nhảm gì đó như đồ điên.

Tiêu Phạm Nhạc đem Lâm Phạm Hoàng đá xuống khỏi ghế. Anh ôm đầu vừa va vào bàn.

- Chị điên rồi à?

- Mày câm miệng.

Lâm Phạm Hoàng ngoan ngoãn ngậm mồm. Sau đó anh suýt chút gào lên. Tại sao bà chị bạo lực của anh thành con nhóc mười tuổi rồi mà anh cũng không đánh lại?

- Tôi thấy có người lượn trên không trung. Ảo giác à?

- .....

Tiêu Phạm Nhạc rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ người khác không thấy được Tử Huyết? Nhưng còn Lâm Phạm Nhạc?

[Ký chủ đạt danh hiệu "Người bạo lực"]

- ....

Con bà nó bạo lực! Bà đây rất khả ái mà!

Ánh mắt Tiêu Phạm Nhạc lườm quá Lâm Phạm Hoàng. Nhất định là thằng nhóc này!

- Này thì bạo lực!

Đem Lâm Phạm Hoàng đang không biết gì giẫm đạp thê thảm, Tiêu Phạm Nhạc biến anh thành cái ghế mà ngồi.

- Mộ Mộ, giải thích. - Nghĩ nhiều mệt lắm.

[Ký chủ muốn giải thích điều gì?]

- Tại sao không thấy Tử Huyết?

- Tử Huyết? Không phải là tên con nhỏ điên mà chị viết sao?

- Ai là con nhỏ điên hả?

Tiêu Phạm Nhạc lại đạp vào bụng Lâm Phạm Hoàng.

- Đừng có đạp nữa. Còn đạp nữa là em bị chị đạp chết đó!

- Mày nghĩ mày có thể chết vì cú đạp của một bé gái mười tuổi? - Tiêu Phạm Nhạc khinh bỉ ném qua một ánh mắt.

- ......

Lâm Phạm Hoàng an phận làm cái ghế cho Tiêu Phạm Nhạc. Trước đây khi cô viết truyện có kể cho anh nghe về nhân vật, vì thế anh cũng biết chút ít.

[Ký chủ là tác giả, có thể nhìn thấy]

Theo lời Mộ Mộ, Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Cô nhìn qua Lâm Phạm Nhạc. Cô ta cũng nhìn thấy, đoán chừng là do có cơ thể đó đi....

- Quá đen đủi rồi....

- Đừng có đánh em nữa! - Lâm Phạm Hoàng gào lên.

Đồ bạo lực! Đây chính là một phần lý do hai chị em cả năm rồi không có gặp mặt đây!

Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi, sau đó trầm tư. Nếu như người khác không thể nhìn thấy đám quái vật này, vậy không phải là dù cô có đi cùng một đám vệ sĩ thì vẫn có thể bị giết như thường. Con bà nó đùa nhau à?

Nguy cơ lớn đây....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện