Lúc Nhậm Trúc nghe được tin tức chạy tới, điều anh nhìn thấy là Lỗ Ban Ban giống như điên rồi mà điên cuồng đấm đá những người chung quanh, nhóc tựa như một con thú non còn chưa trưởng thành đang rít gào, bi thương.



"Bà nội tôi sao có thể chữa trị thất bại được?! Bình thường thân thể nội rất tốt! Buổi sáng mỗi ngày bà nội đều sẽ cùng ông nội đi mua đồ ăn làm bữa trưa mà tôi thích nhất! Tới buổi tối nội còn sẽ đi quảng trường nhảy quảng trường, tôi từng xem nội nhảy, tất cả bà cụ khác đều không nhảy đẹp như nội! Thân thể nội khỏe như thế làm sao có thể chết được? Có phải mấy người cố ý không cứu chữa cho nội đúng không?! Nhà tôi có tiền! Nhà tôi có rất nhiều tiền!! Tôi cho mấy người hết, các người mau trở lại chữa trị cho bà nội tôi đi! Còn cả ông nội tôi nữa, hai người bọn họ đều phải bình an! Ba tôi là cục trưởng đó các người biết không?! Nếu các người không nghe tôi nói, tôi sẽ bảo ba tôi tìm người dạy dỗ mấy người!! Tôi kêu ba tôi tìm người dạy dỗ mấy người!!"



Nhậm Trúc xa xa mà nhìn hình ảnh kia, trong nháy mắt lòng như quặn thắt lại. Mà các bác sĩ bị Lỗ Ban Ban đấm đá tuy rằng không thích đứa nhỏ vô cớ gây rối này, nhưng rốt cuộc không ai nhẫn tâm lại nói ra lời tàn khốc với nó.



"Lỗ Ban Ban."



Thấy động tác Lỗ Ban Ban càng lúc càng quá trớn, lời nói ra nói cũng càng ngày càng không suy nghĩ, Nhậm Trúc thở dài thật sâu, gọi tên cậu nhóc.



Trong nháy mắt ấy, động tác vốn còn điên cuồng của Lỗ Ban Ban lập tức ngừng lại, thân thể nó cũng cứng đờ đi. Nhóc chậm rãi quay đầu, nhìn thấy chủ nhiệm lớp nhà mình tựa như thanh tùng đứng ở nơi đó, vẻ mặt nghiêm khắc mà túc mục: "Thầy có dạy em vô cớ gây rối như thế sao?"



Lỗ Ban Ban trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên cảm thấy cực kì ấm ức, nhóc cắn răng muốn mở miệng nói không cho người này quản nhóc, nhưng Nhậm Trúc lại còn nhanh hơn nhóc.



"Trước cùng thầy đưa bà nội em đến nơi mà bà nên đến, bà ấy không muốn nhìn thấy dáng vẻ không lễ phép bây giờ của em đâu. Sau đó chúng ta trở về cùng nhau chờ ông nội em. Hiện tại nhà em không có thời giờ cho em khóc la như vậy, cầm tiền trong tay cho kĩ, rửa mặt sạch sẽ rồi đi theo thầy."



Đây là lời nói rất thẳng thừng.



Rõ ràng là những câu từ không mấy dịu dàng, nhưng Lỗ Ban Ban, dưới ánh nhìn của các bác sĩ, cố nén cơn nấc lại, dùng tay áo của mình quệt nước mắt nước mũi, bước từng bước nặng nề đi về phía thanh niên đột nhiên xuất hiện kia, sau đó cùng anh đưa thân thể bà nội Lỗ đến nhà xác của bệnh viện.



Nhóc đã tiếp nhận sự thật rằng bà mình đã qua đời, rõ ràng vừa nãy thằng nhóc mập mạp này vẫn còn như một kẻ điên từ chối tiếp thu.



Nhậm Trúc cứ như vậy cùng Lỗ Ban Ban im lặng đẩy bà nội của nhóc đi, một lúc lâu sau, Nhậm Trúc mới nghe được giọng nói khàn khàn của Lỗ Ban Ban:



"Thầy ơi."



"Ừm."



"Thầy ơi...... Ba em bị bắt rồi."



"...... Ừm."



"Thầy ơi, có phải lúc bà nội mất rất đau khổ hay không?"



"Không. Bà em hẳn là bị nhồi máu cơ tim, là chịu kích thích rồi đột tử. Bà ấy không đau lắm đâu."



"Ưm...... Thế nhưng, hẳn bà rất khổ sở. Dù sao ba em bị bắt lại."



"Vậy em có thể thừa lúc này nói vài lời với bà em, nói những gì mà sau này em muốn làm cho bà ấy, như vậy bà ấy có thể đủ an tâm, không khổ sở như vậy nữa."



Lỗ Ban Ban lại khụt khịt, nó gật gật đầu. Sau đó ở trong nhà xác an tĩnh, Nhậm Trúc đứng ở bên cạnh cậu nhóc, nghe thằng nhóc mập mạp đứng giữa một rừng người chết, bình tĩnh nói rõ từng lời với bà của mình.



"Bà nội, bà đi đi, không cần lo lắng cho con. Giờ con đã mười hai tuổi hơn rồi, qua năm nay là đã mười ba tuổi. Thầy con nói, ở cổ đại, mười ba tuổi đã có thể gánh vác một gia đình rồi, tuy rằng bây giờ con không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, nhưng con có thể học. Chu Lai sống một mình mà cậu ấy còn có thể sống rất tốt. Con cũng có thể. Cho nên, nội không cần lo lắng cho con đâu."



"Ba và mẹ bị bắt rồi...... Tuy rằng rất nhiều bạn học đều từng nói mấy lời bậy bạ như ba con sẽ bị bắt, nhưng con tin ba là người tốt. Ít nhất...... Ba rất tốt với chúng ta. Dù cho...... ba thật sự phạm phải sai lầm, nhưng thầy từng nói không việc nào tốt hơn biết sai chịu sửa, cho nên ba cũng sẽ không sao cả. Mẹ sẽ càng không có chuyện gì. Nhiều nhất, nhiều nhất là chờ... chờ bọn họ một chút thời gian mà thôi."



"Ông nội, ông nội còn đang cấp cứu, nhưng mà...... Nhưng mà...... Hức......"



Lỗ Ban Ban nói tới đây đã khóc không thành tiếng, Nhậm Trúc rốt cuộc vươn tay sờ sờ đầu của nhóc mập, thay nó nói: "Có lẽ bà phải chờ một chút, ông Lỗ khẳng định không yên lòng thằng cháu lớn nhà mình, cho nên ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại, sau đó, chờ lúc ông ấy không có vướng bận sẽ đến cùng bà."



"Oa oa oa!" Lỗ Ban Ban nhào vào trong lòng ngực Nhậm Trúc mà gào khóc, anh mặc nó gào hồi lâu, mới ở lúc cuối cùng kéo nó ra ngoài.



Đợi khi anh và Lỗ Ban Ban đi ra, Ninh Huân đã dựa vào ngoài cửa nhà xác chờ bọn họ. Mà lúc này, Lỗ Ban Ban đã thật sự bình tĩnh lại, chỉ là hiện giờ trong mắt thằng nhóc đã nhiều thêm vài thứ, thế mà lại có chút giống với Chu Lai.



"Thế nào?" Nhậm Trúc trực tiếp mở miệng dò hỏi.



Ninh Huân đầu tiên là nhìn thoáng qua Nhậm Trúc, phát hiện ngực anh ướt một mảng lớn, rồi sau đó lại nhìn Lỗ Ban Ban bị Nhậm Trúc dắt tay, ánh mắt hơi trầm xuống.



"...... Anh nói đi, mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, đây cũng là chuyện mà em ấy nên được biết. Em ấy không phải trẻ con, người theo dỗ em ấy giờ đã không còn, em ấy phải tự mình kiên cường lên."



Tay nắm lấy Nhậm Trúc của Lỗ Ban Ban đột nhiên siết thật chặt, lúc sau, nhóc cắn răng nhìn về phía Ninh Huân, cứ như đang nhìn kẻ đại gian đại ác.



Ninh Huân có chút không tán đồng nhìn thoáng qua Nhậm Trúc, chỉ là cuối cùng không tiếp tục im lặng nữa. Hắn nói: "Có giáo viên trường Kim Thụy dùng tên thật tố cáo cục trưởng Lỗ tiết lộ đề và nhận hối lộ, hiện tại cơ quan công an đã vào cuộc, căn cứ tin tức bên trong của tôi, lần này ông ấy có khả năng sẽ ở tù."



Đôi mắt Lỗ Ban Ban nháy mắt lại trở nên đỏ bừng.



"Ba em không có lộ đề!" Nó hét to.



"Trước, lúc trước ba em chỉ nhờ giáo viên dùng giấy nhỏ truyền đáp án cho em! Ba...ba có nói lộ đề quá nguy hiểm, em... trước đó em còn muốn cầm đề thi đi khoe đám đàn em, nhưng, nhưng ba em không đồng ý! Năm nay em không có gian lận! Ngay cả giấy nhỏ cũng không có!"



Lời này nghe thì có chút buồn cười, chỉ có điều Lỗ Ban Ban lại nói đến cực kì nghiêm túc. Nhóc như đang cố gắng chứng minh ba của nhóc không có phạm nhiều lỗi lầm đến vậy, nhưng lời này nghe vào tai đa số người lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.



Chỉ là Nhậm Trúc cùng Ninh Huân lại không phải phần lớn người ấy.



Nhậm Trúc nhìn thoáng qua nhóc mập bên cạnh, sau đó nói: "Chúng ta đi chờ ông của em đã, sau đó em nói cho thầy chi tiết những chuyện xảy ra trong hai ngày qua."



Rất rõ ràng lời này làm Lỗ Ban Ban thấy được hy vọng, nhóc nghiêm túc gật đầu, vội vàng dắt tay Nhậm Trúc chạy đi.



Chờ tới bên ngoài phòng cấp cứu, Lỗ Ban Ban an vị ở trên ghế, một năm một mười đem những gì nó biết nói cho chủ nhiệm lớp nhà mình. Tuy rằng chuyện mà Lỗ Ban Ban biết rất ít, thậm chí có mấy cái chỉ là chuyện râu ria, nhưng nó vẫn nói cực kì nghiêm túc, mà Nhậm Trúc cũng nghe đến chăm chú. Ninh Huân ban đầu còn lơ đễnh, nhưng hắn nhìn Nhậm Trúc như thế, bỗng nhiên cũng muốn nghiêm túc nghe đứa nhỏ này vì cha mình mà biện giải một chút.



"Em nói, ba em từng nhận được một cuộc điện thoại của hiệu trưởng? Sau đó, ông ấy nói không sao?" Nhậm Trúc nghe được một điểm mấu chốt.



Lỗ Ban Ban nhanh chóng gật đầu: "Vâng! Ba em nói không có gì, hơn nữa lúc ấy mẹ còn có chút lo lắng hỏi một câu, ba em vỗ vỗ em nói 'Con trai ba năm nay đặc biệt giỏi, ba không hề lo lắng xíu nào cả!' ".



Nhậm Trúc nhăn mày nhìn về phía Ninh Huân: "Anh xác định có chứng cứ chứng minh cục trưởng Lỗ lộ đề?" Thật ra so với vấn đề phổ biến như nhận hối lộ kia, trách nhiệm của việc lộ đề càng thêm nghiêm trọng. Nhậm Trúc không hề hỏi ba Lỗ Ban Ban có nhận hối lộ hay không, bởi vì đó là vấn đề chỉ cần nhìn là biết ngay.



Ninh Huân lúc này cũng ý thức được một vài điểm kỳ quái, hắn nheo mắt, từ trong túi móc điện thoại gọi ra ngoài. Một lát sau, Ninh Huân nhận được một đáp án. Sắc mặt hắn có chút vi diệu nhìn Nhậm Trúc: "Có chứng cứ rõ ràng chứng minh năm nay đề thi bị tiết lộ, mà người tiết lộ là cục trưởng Lỗ."



"Chuyện này không có khả năng!"



Lỗ Ban Ban lại lần nữa bùng nổ: "Ba em sẽ không gạt em! Ba nói không có chắc chắn là không có!!"



Tiếng hô này tức khắc đưa tới ánh nhìn bực tức của người trên hành lang, Lỗ Ban Ban tức giận muốn trừng trở về, lại bị Nhậm Trúc kéo lại: "Im lặng, chờ ông của em."



Lỗ Ban Ban nghẹn một cục, ngực tức giận đến phập phồng liên hồi. Bất quá rất nhanh nhóc đã không có thời gian để tức nữa, bởi vì đèn phòng cấp cứu tắt rồi, có bác sĩ đẩy người đi ra.



Lỗ Ban Ban vụt một phát đứng lên, cả người nó cứng đờ, muốn bước một bước, lại giống như không khống chế được chân của mình, thẳng đến khi nó nghe được một giọng nói suy yếu gọi mình.



"Ban Ban à......"



Mũi Lỗ Ban Ban đau xót, nhào tới: "Ông nội!" Thật tốt quá, ông nội không sao!



Tình huống lúc này của ông Lỗ thoạt nhìn vẫn còn ổn, tuy rằng có chút tái nhợt và suy yếu, nhưng rõ ràng đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất. Kế tiếp liền phải nằm viện để tiếp tục điều trị, kết quả như vậy cũng đủ khiến Lỗ Ban Ban cám ơn trời đất, nhóc canh giữ bên người ông mình, cảnh giác hết thảy chung quanh.



"Các người là người nhà bệnh nhân? Hiện tại đi làm thủ tục nằm viện đi. Người bệnh còn cần giải phẫu lần hai, nhưng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nếu giải phẫu thành công thì người bệnh sẽ không có gì đáng ngại."



Bác sĩ tháo xuống khẩu trang nói với Nhậm Trúc cùng Ninh Huân. Rất rõ ràng, Lỗ Ban Ban vừa nhìn chính là một đứa nhóc, mà người trưởng thành cũng chỉ có Nhậm Trúc với Ninh Huân.



Lỗ Ban Ban nghe được lời này đột nhiên ngẩng đầu, nó há mồm muốn nói cái gì, lại nhìn thấy thầy mình gật gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: "Được, chúng tôi lập tức đi ngay. Bác sĩ mang theo đứa bé với ông cụ đến phòng bệnh trước được không?"



Bác sĩ không cảm thấy có cái gì không ổn, bảo hộ sĩ mang theo Lỗ Ban Ban và ông nhóc đi.



Ông Lỗ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nhậm Trúc cùng Ninh Huân còn cho rằng là con trai lớn của mình tới, nhưng rất nhanh ông đã ý thức được đó là chuyện không có khả năng, sau đó ông cụ cũng thấy được hai khuôn mặt rõ ràng không phải rất quen thuộc, rồi lại làm cho ông khắc sâu trong kí ức kia, ông cụ duỗi tay cầm tay cháu trai mình: "Ban Ban à...... Chốc nữa con phải cảm ơn thầy đó......"



Lỗ Ban Ban hít nước mũi gật đầu thật mạnh, mà bác sĩ và hộ sĩ chung quanh nghe vậy đều bất ngờ nhìn khuôn mặt Nhậm Trúc cùng Ninh Huân.



Hai người thế mà không phải con trai của người bệnh, thế mà chỉ là thầy giáo của đứa bé sao?! Làm thầy mà làm được tới nhường này, hai người kia cũng thật sự quá tốt bụng rồi?!



Nhưng Nhậm Trúc và Ninh Huân đều làm lơ bọn họ, xoay người đi lo liệu thủ tục nằm viện.



"Chuyện này có vấn đề. Lỗ Húc đó hẳn chưa ngốc tới cỡ vậy." Nhậm Trúc mở miệng, bắt quan tham ô là chuyện đương nhiên, nhưng mặc dù là tham quan ô lại, cũng không nên trở thành người chịu tội thay cho những kẻ ác khác.



Ninh Huân đầu tiên là gật gật đầu, sau đó mới duỗi tay đặt trên đầu vai Nhậm Trúc, đoạn lắc đầu: "Loại nước đục này từ trước tới nay tôi đều không xía vào, lần này chính là vì em mà phá lệ." Ngụ ý, có phải em nên khen thưởng tôi không?



Nhưng mà thầy Nhậm chỉ là quay đầu nhướn mày: "Đổi lại trước đây, tay anh đã bị tôi vặn cho gãy xương."



Vì thế giáo sư Ninh liền nở nụ cười, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn.



Mà lúc này, có hai người cũng ở một gian phòng đang cười sung sướng nhìn lẫn nhau.



"Cụng ly."



"Cụng ly, vì cục trưởng Lỗ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện