Bởi vì từng xấu mặt ở trước mặt thầy Nhậm một lần, thậm chí bại lộ luôn sự thật mình là một tên ế còn nguyên tem, thành ra cậu cả Tần luôn luôn tự tin có tiền có quyền làm trời làm đất im ắng suốt cả ngày.



Như thế đã là không dễ rồi, cơ mà cũng chỉ có một ngày mà thôi, thứ tư sau khi có kết quả thi, xế chiều hôm đó lúc ăn cơm tối, cậu cả Tần lại như không có việc gì mà mang theo thằng em nhà mình tới gõ cửa.



Lý do cũng đã có sẵn —— Lần này em trai hắn thật sự thi được hạng nhất!



Tuy rằng là đứng nhất trong bảy người, nhưng có thể vượt qua Chương Hải Đào và Triệu An An, cậu nhóc Tần Thứ đã cực kì vui rồi. Phải biết rằng, nhóc luôn bị hai đứa kia thay phiên áp chế ở vị trí vạn năm lão nhị lão tam, lần này có thể một lần vượt hẳn hai đứa nó trở thành lão đại, nhóc Tần Thứ quả thực là phổng mũi, đến bây giờ nó vẫn nhớ kĩ biểu tình không thể tin được, như cha chết mẹ chết trên mặt Chương Hải Đào cùng Triệu An An. Hai đứa đó còn tưởng rằng hạng nhất là giữa hai tụi nó ha, không thèm xem Tần Thứ là đối thủ ha, kết quả cuối cùng thế mà lại bị Tần Thứ giành được hạng 1, Chương Hải Đào tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, mà Triệu An An thì chảy cả nước mắt.



Lúc ấy Nhậm Trúc nhìn thấy phản ứng của hai em học sinh này còn đặc biệt lo lắng gọi hai đứa đi lên tính an ủi mấy nhóc một chút, kết quả sau khi hỏi xong, hắn mới biết được mình lo lắng suông rồi, xe motor bay bản thăng cấp limited của Chương Hải Đào không còn, Triệu An An thì khổ sở vì giờ cô nhóc không có một trăm vạn để mời nhóm nhạc nam tới ăn cơm với con bé.



Thầy Nhậm lại nghĩ đến biệt thự bên bờ biển kia của Tần Thứ, lại một lần nữa cảm thấy anh không thể hiểu được cái thế giới đốt tiền này.



Có điều thầy Nhậm vẫn rất có thể tự an ủi mình, kỳ thật chỉ cần trừ hai số không của tất cả con số ra, có vẻ như sẽ trở nên tương đối bình thường. Nhiều tiền hơn nữa, cũng chỉ là con số mà thôi.



Bởi vậy, lần này khi tới cửa, nhóc Tần Thứ còn mang theo quà cảm ơn của mình, khi Nhậm Trúc trông thấy cái đồng hồ ít cũng phải mấy chục ngàn đó, thế mà ma xui quỷ khiến sao lại nghĩ cái đồng hồ này đối với cách tính tiền của nhà họ Tần giàu có chắc cũng chỉ là 50 đồng của người bình thường nhỉ? Sau đó, anh một chút cũng không áy náy liền nhận lấy.



Nhóc Tần hết sức vui vẻ: "Thầy ơi thầy ơi! Thầy dạy kèm có hiệu quả cực luôn! Sau khi được phụ đạo em nhìn cái gì cũng hết sức rõ ràng, học thuộc đặc biệt tốt, hơn nữa năng lực lý giải cũng tăng lên rất nhiều, đây là đồng hồ Philippe em tự tiết kiệm tiền của mình mua, về sau nếu em có nan đề gì hoặc là vấn đề lớn trong học tập, em có thể tiếp tục được thầy phụ đạo không?"



Đừng tưởng rằng mấy đứa trẻ con nhà có tiền sẽ không biết trời cao đất dày, trên thực tế tuy rằng bọn chúng có đôi khi quả thật rất đáng giận, nhưng bản thân sinh ra trong gia đình giàu có, cũng là đám trẻ biết xem ánh mắt nhất. Giữa người lớn anh lừa tôi gạt nhiều, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới trẻ nhỏ trong vô thức. Cho nên đám nhóc nhà giàu này thường thì sẽ vô cùng thực tế —— đối đãi với người kém hơn bọn chúng về mọi mặt, bọn nó sẽ kiêu căng đến mức liếc cũng không thèm liếc bạn một cái; nhưng khi đối mặt với người có bản lĩnh thật sự, hơn nữa lại có lợi với mình, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn như một thiên sứ nhỏ hoàn mỹ.



Lúc này biểu hiện của Tần Thứ trước mắt Nhậm Trúc chính là dáng vẻ nho nhã lễ phép lại hiểu chuyện đó.



Nhậm Trúc cười, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tính toán của Tần Thứ, thật ra cũng không phải không thể tiếp thu, trẻ em như thế tuy rằng thực dụng và lợi ích một tí, nhưng chỉ cần chỉ dẫn đúng cách, bọn chúng cuối cùng vẫn sẽ có thể xu lợi tị hại, hơn nữa có tấm lòng chính nghĩa và đại nghĩa. Ai không có thói hư tật xấu như tư tâm với khinh thiện sợ ác, ngại bần yêu phú đâu? Không có người nào hoàn toàn thiện lương hoàn mỹ, chỉ cần người này có thể kiềm chế chính mình, dùng chính nghĩa và thiện lương của mình ngăn chặn tà ác trong nội tâm, thì cuối cùng người đó sẽ là một người tốt.



Cho nên, Nhậm Trúc xoa xoa đầu Tần Thứ: "Được thôi, thầy rất thích em Thứ chăm chỉ hiếu học, lại còn tôn sư trọng đạo, em muốn đến lúc nào cũng được hết."



Đây là lần đầu tiên Tần Thứ bị thầy sờ đầu, chẳng hiểu sao nhóc thấy lời thầy nói khiến nhóc cảm thấy đặc biệt có động lực, cho nên nhóc gật gật đầu: "Dạ vâng! Sau này em sẽ là hạng nhất trong lớp! Em không chỉ tôn sư trọng đạo, em còn rất tôn trọng những người khác."



Nhậm Trúc cười: "Vậy em cừ thật đấy."



Nhóc Tần vui vẻ ra mặt.



Cậu cả Tần bên cạnh nhìn thằng em nhà mình cười y như một thằng ngu, yên lặng sờ sờ bản mặt mình, nghĩ thầm lúc gã với Trúc ở chung chắc không ngu như vậy đâu ha? Chắc sẽ không bị Trúc nói nói mấy câu đã vui không biết trời nam đất bắc đâu ha? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, Trúc cũng lợi hại thật đấy. Thằng nhóc em này của gã tuy không phải Hỗn Thế Ma Vương, nhưng khiến nó nghe lời như thế cũng là một chuyện khá là khó nhằn đó.



Về điểm này quản gia bên người tiểu thiếu gia Tần tuyệt đối có quyền lên tiếng, hắn nhìn cậu hai thế mà ngoan ngoãn đáng yêu tôn sư trọng đạo như thế, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm khéo léo, trong lòng lại đang điên cuồng tự hỏi hắn có nên dọt đi mua một cái đồng hồ xịn hoặc là mua một chiếc xe ngon đưa cho thầy Nhậm, học hỏi kinh nghiệm gì đó của thầy ấy không?! Cái khác không nói, chỉ cần có một ít kỹ năng trấn an cậu hai thôi, kiếp sống quản gia của hắn sau này cũng sẽ trôi chảy rất nhiều đấy!



Tiểu thiếu gia Tần tặng quà xong liền tung ta tung tăng mang theo quản gia của mình đi tìm ông ba nhà mình đòi biệt thự. Lưu lại cậu cả Tần Tông ăn vạ ở cửa không đi, không có gì để nói thì tự tìm lời để nói: "Ngày hôm qua tôi cho em nghỉ ngơi một ngày, nhưng chuyện học võ vẫn phải kiên trì, hôm nay sẽ tiếp tục học."



Nhậm Trúc nghe vậy trực tiếp nhướn lông mày, anh cũng chưa nói gì khác, chỉ hỏi một câu: "Vậy anh còn giúp tôi tắm rửa không?"



Cậu cả Tần thiếu chút nữa cướp đường mà chạy, hắn nháy mắt lại cảm thấy cái mũi có hơi ngứa, lẹ làng bóp mũi lại căm giận nói: "Tắm! Vì sao không tắm! Tôi chỉ là bị nóng trong, luyện nhiều vài lần thì tốt rồi, em có ý kiến gì?"



Nhậm Trúc cười đến đôi mắt cong cong: "Không có không có, vậy anh luyện nhiều nhiều chút đi." Đây là phải cố gắng luyện cho tốt, bằng không về sau nếu như thật sự ở bên nhau, anh không thể nào tưởng tượng được hình ảnh gã này một bên nhìn anh, một bên chảy máu mũi đâu.



"Phụt......"



Không nhịn nổi, thầy Nhậm cười ra tiếng mất rồi.



Cậu Tần xù lông tại chỗ: "Em cười cái gì mà cười?! Có phải em đang nghĩ tôi chảy máu mũi hay không?!"



Nhậm Trúc run rẩy cơ thể đi vào nhà: "Không không không, nhanh lên đi, tôi thật sự phải luyện tập thuật phòng thân cho thật tốt, tôi luôn cảm thấy chung quanh không an toàn."



Cậu cả Tần vốn còn đang sửng cồ, nhưng sau khi nghe Nhậm Trúc nói một câu này lại thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay Nhậm Trúc: "Sao lại thế này?"



Khi đang nói lời này, Tần Tông còn từ trên xuống dưới đánh giá Nhậm Trúc một phen, khi phát hiện cả người anh đều ổn, người mới hơi hơi thả lỏng lại.



Nhậm Trúc nhìn hắn khẩn trương như thế mà trong lòng ấm áp, lôi kéo hắn đến sô pha ngồi xuống, thuận tiện rót một ly nước chanh mật ong cho hắn, Tần Tông uống một ngụm, ánh mắt sáng ngời: "Sao em lại biết tôi thích cái này? Quả nhiên chúng ta chính là tâm linh tương thông mà, cả sở thích cũng giống nhau, em thật sự không suy xét tới chuyện làm đối tượng của tôi ư?"



Thầy Nhậm trợn trắng mắt, thứ này anh đều thích hai đời, em có thể không biết sao? Một thằng đàn ông thích uống nước chanh mật ong, nếu như lúc trước tuyệt đối là chuyện lạ, nhưng Nhậm Trúc hiện tại lại cảm thấy, như vậy rất tốt.



"Tôi...... Ừm, chỉ là cảm thấy hình như xung quanh có người giám thị tôi, dạo gần đây luôn cảm giác tâm trạng có chút không yên, cho nên mới muốn học võ thuật tự bảo vệ mình." Nhậm Trúc đổi đề tài: "Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi thôi, chỉ có điều thà tin rằng có còn hơn tin rằng không, anh có cảm thấy tôi nghi thần nghi quỷ không?"



Tần Tông nheo mắt lại: "Vậy thì không nhất định, đôi khi giác quan thứ sáu và ngũ cảm của con người là tồn tại cực kì nhạy bén và kỳ diệu, tuy rằng em không nhất định có thể thấy được, nhưng em lại có thể cảm nhận được nguy cơ, ngũ cảm của người luyện võ nhạy bén hơn người bình thường nhiều, giác quan thứ sáu của bọn họ cũng tương đối chính xác. Ừ...... Nếu như vậy, mấy ngày nay tôi sẽ dạy em bộ võ thuật cực hạn cầu sinh đi, đáng tiếc trên thế giới này không có võ thuật có thể phi thiên độn địa, cũng không có nội lực có thể truyền công, bằng không tôi nhất định truyền cho em công lực vài chục năm gì đấy. Nhưng em yên tâm, tôi có tiền! Tôi sẽ tìm mấy bảo tiêu đặc biệt ưu tú bảo hộ em! Thời điểm cần thiết tôi cũng sẽ tự mình ra trận, tuyệt đối không để em rớt một cọng lông tơ."



Cậu cả Tần phát biểu chắc nịch, Nhậm Trúc nghe khúc trước còn cảm thấy đáng tin cậy, khúc sau liền không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng anh giật giật khóe miệng: "Tôi có tiền, có thể tự mình tìm bảo tiêu."



Cậu Tần tức khắc liền lộ ra một biểu tình trào phúng 'Em đang chọc cười tôi đó hả?': "Em có tiền?"



Nhậm Trúc cảm thấy câu nói kế tiếp có khả năng sẽ làm người chán ghét.



"Em có mấy trăm triệu nói nghe xem? Trăm triệu đã là đơn vị nhỏ nhất, chẳng sợ em có mười triệu dằn túi, tôi cũng sẽ xem là em có tiền."



Thầy - toàn thân trên dưới chỉ có chưa tới mười triệu - Nhậm tỏ vẻ, mỗi khi đến lúc này, anh đặc biệt muốn đánh chết tên ngáo trước mặt mình.



Mà cái gã ngáo đó còn chưa chịu thôi: "Chút tiền tiêu vặt đó của em cứ để yên đấy dành dưỡng lão đi, còn chưa đủ để tôi xài một ngày đâu, ối chà chà, mớ tiền đó mà em còn muốn mời bảo tiêu hàng đầu, nếu em mà mời được, tất nhiên là chờ em ngỏm nó mới thủng thỉnh lên sân khấu đấy!"



Nhậm Trúc cảm thấy đề tài này không cách nào tiếp tục được nữa: "Ồ, vậy anh ra tiền đi. Kế tiếp có thể câm miệng được chưa? Ngày mai tôi còn phải dậy sớm."



Gã giàu sụ Tần Tông cảm thấy, hình như Trúc tức muốn hộc máu rồi. Dưng mờ, Trúc tức muốn hộc máu vẫn rất đẹp nha! Tâm trạng hắn cực kì tốt lại dạy Nhậm Trúc một giờ võ thuật cầu sinh, sau đó...... Lần thứ hai ở trong bồn tắm chảy máu mũi đầy đất.



Nhưng lần này cậu cả Tần vẫn có tiến bộ một chút xíu xiu, ít nhất, hắn không ngất xỉu không phải sao? Thời điểm che cái mũi rời đi, Tần giàu sụ còn đang lạc quan tự an ủi mình, không sao không sao, quất vài lần nữa là hắn đã có thể không chảy máu mũi tắm rửa đầy đủ quá trình rồi! Chính là có tiến bộ như vậy đấy!



Tác giả có lời muốn nói: Chương sau thầy Nhậm kích phát kỹ năng: Chủ nhiệm lớp âu yếm.



Cùng với bị động kèm theo kỹ năng: Chủ nhiệm lớp thân thể. Ừa, hổng có vấn đề gì đâu.



---------------



"Tui thi xong rồi mấy bồ ơi *mừng gớt nước mắt*!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện