Sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng cô gái thét chói tai đương nhiên không phải là chuyện khiến người vui nổi, nhưng mà điện thoại cũng đã gọi tới chỗ anh rồi, thầy Nhậm cũng không thể thấy chết không cứu, chỉ đành không mấy vui vẻ buông đồ ăn trong tay xuống, nói với cô gái bên kia điện thoại: "Người đẹp, xin cô bình tĩnh một chút đã. Cho chúng tôi biết cô đang ở đâu, chúng tôi mới đi giúp cô được, đúng không? Nếu cô chỉ biết la làng, vậy coi mòi cô phải la đến chết rồi."

Lỗ Phán Nhi vốn còn đang la oai oái, nhưng sau khi nghe Nhậm Trúc thẳng thừng nói vậy, vì mạng sống cũng đành im lặng, nhanh chóng báo địa chỉ cho hai người.

"Tôi ở trong ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng, mấy người tới đây nhanh lên! Nơi này thật sự không chống nổi nữa, thật đáng sợ!"

Lúc Nhậm Trúc nghe thấy tên trường mẫu giáo Cầu Vồng khẽ nhướn mày, nhìn không ra cô nàng áo đỏ này cùng ngành với anh đấy? Nhưng Bàng Phi đứng nghe kế bên cũng đã kêu ra tiếng: "Ủa, là nhân viên bên trường mẫu giáo Cầu Vồng hả? Vậy tiền lương của mấy cô phải cao lắm! Đây chính là trường mẫu giáo nổi tiếng đắt đỏ nhất thành phố chúng ta, nghe đâu giáo viên đều là tốt nghiệp thạc sĩ trở lên, hơn nữa che chở bảo vệ tụi nhỏ như là cha mẹ vậy. Có điều học phí cao quá, một tháng ít nhất cũng phải 6000 hơn lận."

Thầy Nhậm – người từng làm giáo viên của trường Đỉnh Điểm, sau này còn thành công lên chức hiệu trưởng – bày tỏ, chút học phí này còn chưa đủ tiền tiêu vặt một tháng của đám nhóc kia đâu. Có điều, ở trong thế giới tương đối bình thường, chỉ là có thêm ma quỷ như này, tiền học phí cỡ đó đã rất cao.

"Ừm, vậy chúng ta đi xem ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng có bao nhiêu xa hoa đi." Nhậm Trúc nói xong đứng lên, anh nhìn thoáng qua Dịch Tiêu ngồi ở đằng kia: "Anh đi không? Chắc chỉ là mấy con quỷ nhỏ mà thôi."

Thầy Dịch thì muốn đi lắm, nhưng giờ hắn đang vội luyện chế viên lưu ly năm màu kia, hắn cảm thấy sớm luyện nó xong hắn mới an tâm được, bèn lắc đầu: "Em với Bàng Phi đi đi, anh có tí việc."

Nói xong, hắn lại có chút không yên tâm lục lục túi áo, cuối cùng móc ra một cái ngọc bài. Dịch Tiêu đứng lên đi đến trước mặt Nhậm Trúc, treo nó ở trước ngực anh: "Mọi việc có anh. Em muốn làm gì cứ làm."

Nhậm Trúc liền cười: "Ừ, giờ em có đâm thủng trời, anh cũng bảo bọc cho em. Đúng không Đại vương?"

Trên khuôn mặt như núi tuyết ngàn năm của Thầy Dịch lộ ra nụ cười cưng chìu, vô cùng khẳng định gật đầu: "Đúng vậy." Cứ việc quẩy, cho dù em có đâm lủng trời thật, anh cũng có thể vá lại cho em.

Dịch Tiêu cùng Nhậm Trúc cứ như vậy mỉm cười nhìn nhau, lúc này Bàng Phi ở phía sau bọn họ cảm thấy, cho dù đã thành quỷ rồi mà ngày nào cậu ta cũng phải gặm cơm chó, quá là đau khổ, giờ phút này cậu cực kì muốn mình trong suốt như không khí.

Cũng may thầy Nhậm còn nhớ rõ có người cần anh cứu mạng, dời mắt gọi Bàng Phi cùng đi, tâm trạng Đại vương Dịch rất tốt, bắt đầu ở nhà luyện chế hạt châu năm màu. Nếu có ai biết hắn tính làm gì, nhất định sẽ cho rằng hắn đang đùa giỡn với sinh mạng của chính mình, nhưng ngay cả Thái Cực hồn châu Dịch Tiêu cũng luyện thành công được, lại luyện thêm một viên lưu ly năm màu thì có gì không thể? Dù sao so với cảm giác đau khổ thấm sâu vào linh hồn, vĩnh viễn tìm không thấy Nhậm Trúc mà linh hồn như thiếu một nửa mới khiến hắn càng khó chịu đựng. Bất luận như thế nào hắn cũng phải giữ chặt lấy người ấy, không chỉ đời này kiếp này, mà là đời đời kiếp kiếp.

Nửa tiếng sau Nhậm Trúc rốt cuộc cũng tới gần khu ký túc xá nhân viên của trường mẫu giáo Cầu Vồng.

Sau khi xuống xe anh rõ ràng cảm nhận được trường mẫu giáo này quả là một nơi quý tộc, nhìn từ bên ngoài, nhà trẻ tựa như toà lâu đài tráng lệ bước ra từ trong truyện cổ tích, ở ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng vui cười vọng ra từ bên trong.

Nhậm Trúc không khỏi nở nụ cười, anh thích nghe tiếng cười của trẻ con. Nhưng chưa tới hai giây nụ cười đã cứng đờ trên mặt, anh cau mày nhìn về hướng nhà trẻ, cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm.

"Ủa, hình như tôi nghe thấy tiếng la với tiếng khóc của trẻ con?" Bàng Phi đứng ở bên cạnh Nhậm Trúc, cũng đột nhiên nghiêng nghiêng đầu: "Ảo giác hả?"

Ánh mắt Nhậm Trúc hơi trầm xuống, anh hít sâu một hơi, xoay người đi về khu ký túc xá sang trọng bên cạnh, đây là địa chỉ mà Lỗ Phán Nhi cho anh.

"Đi xem Lỗ Phán Nhi trước."

Bàng Phi ờ một tiếng, nhanh chóng đuổi kịp. Hiện giờ trông cậu ta chẳng khác gì người bình thường, chẳng qua buổi sáng và buổi tối hàng ngày cậu phải tu luyện dưới ánh trăng và mặt trời, mới có thể chậm rãi ngưng tụ thân thể của mình, gia tăng công lực. Nếu không sẽ lại xuất hiện tình huống vừa bị chạm vào một cái sẽ ngã xuống đất, bị đè một cái đã biến thành con tép khô. Cho nên hiện tại cậu ta sợ nhất là bị người đụng phải hoặc chạm vào, miễn cho chính mình thành miếng giấy hoặc là bộ phận nào đó lõm xuống dọa người ta sợ.

Lúc Nhậm Trúc đi vào khu chung cư, bảo an có dò hỏi vài câu, Nhậm Trúc báo ra tên Lỗ Phán Nhi. Có lẽ là lúc anh nói tên trông quá giống lãnh đạo lại đây thị sát, bảo an chưa hỏi gì nhiều đã trực tiếp cho đi.

Sau đó, trong khoảnh khắc anh bước chân vào nơi này, mặt Nhậm Trúc liền đanh lại.

【 Bíp! Cưỡng chế kích hoạt kỹ năng Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc (góc nhìn đặc biệt), trong khu chung cư này có một nguồn năng lượng phản diện cực mạnh, xin ký chủ chú ý an toàn. 】

Đây là lần đầu tiên Nhậm Trúc nghe thấy hệ thống nhắc nhở anh như thế, nhưng cũng không cần nó nói, chỉ dựa vào đôi mắt anh đã nhận ra nơi này không xinh đẹp phồn hoa như vẻ bề ngoài—— đưa mắt nhìn đã thấy được oán khí màu đen ở khắp nơi, toàn bộ chung cư đều bị bao phủ bởi luồng khí màu đen và đỏ nhạt bất tường. Thường thường còn có thể nghe được một hai tiếng cười của tiểu quỷ ở bên tai, nhưng loại tiếng cười này hoàn toàn không phải tiếng cười tốt đẹp sung sướng, mà là âm thanh của tử vong.

Bàng Phi thì la làng ra tiếng: "Đờ mờ! Nơi này có đại ác quỷ! Quỷ khí này dày tới nỗi cả tôi cũng chịu không được!"

Phải biết rằng Bàng Phi là ác quỷ sinh ra vào rằm tháng bảy, lại còn bị hành hạ đến chết, oán sát khí của cậu ta đã rất mạnh mẽ, nhưng trong chung cư này, lại có ác quỷ còn mạnh hơn cả cậu ta.

"Thầy à, hay là chúng ta đi về trước được không? Kêu chủ nhân đi theo thì tốt hơn đó, nơi này quá âm tà, coi chừng chúng ta bị nhốt ở đây luôn bây giờ."

Nhậm Trúc lại không đáp lời, anh lập tức đi tới khu có oán khí nặng nhất trong mắt mình. Lúc đến trước tòa nhà này, Nhậm Trúc gật gật đầu, tòa số 7 lầu 9 phòng 1, chính là chỗ ở của Lỗ Phán Nhi.

"Lên lầu đi."

Trong lòng Nhậm Trúc đã có một ít dự cảm không tốt, anh chỉ hy vọng lúc này mình đoán sai.

Nhậm Trúc và Bàng Phi cùng bước vào thang máy, ấn tầng 9. Thang máy chậm rãi đi lên, nhưng mà lúc đến lầu 4 nó đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục đi nữa, giống như đang chờ Nhậm Trúc và Bàng Phi đi ra. Nhậm Trúc nheo mắt, mà Bàng Phi thì hừ một tiếng: "Dám giở trò quỷ trước mặt anh đây?! Nhúc nhích cho bố mày!"

Bàng Phi vừa dứt lời đã có sát khí dày đặc từ trên người cậu ta tràn ra, thang máy đột nhiên chấn động, như là có thứ gì đó bị dọa cho chạy biến. Hình như Nhậm Trúc nghe được tiếng kêu khóc của đứa trẻ, rồi sau đó thang máy lại tiếp tục đi lên trên lầu 9.

"Vừa rồi là tiểu quỷ?" Nhậm Trúc hỏi một câu.

Bàng Phi gãi gãi đầu: "Chắc là vậy. Trong tòa nhà này chắc là có một con quỷ lớn lợi hại hơn tôi một chút, nhưng còn lại đều là tiểu quỷ, không phải đối thủ của tôi. Có điều tôi cảm giác được hình như con quỷ lớn nhất nằm ở tầng này, nếu tới lúc đó tôi đánh không lại, thầy nhất định phải trốn thật nhanh hoặc là gọi cho chủ nhân đó, không thì mệt rồi đây."

Nhậm Trúc cười khẽ: "Đừng nghĩ tôi yếu như vậy, dù gì tôi cũng là người trải qua sóng to gió lớn."

Bàng Phi lại không cho rằng như thế, thầy có trải qua sóng to gió lớn như nào đi nữa cũng là người thường mà, người thường sao so được với ngài đại ma vương kia chứ!

Lúc bước vào lầu 9, Nhậm Trúc đã nghe được tiếng cười và tiếng hét của trẻ con đến từ bốn phương tám hướng, giống như đang có mười mấy đứa trẻ vây quanh anh, mà anh cũng thật sự nhìn thấy mười mấy bóng đen đang chạy lung tung trước mặt, dường như còn có mấy cái dừng lại làm mặt quỷ với anh, hơn nữa có hai cái còn im im bay thẳng đến trước mặt, có vẻ như muốn dọa cho anh giật mình.

Nhưng mà......

Nhậm Trúc mỗi tay một đứa, nắm luôn hai đứa ở trong tay.

Mao anh, Mao em: ??? Tui là ai tui đang ở đâu thế méo nào bị nhân loại bắt được rồi?!

Hai nhóc quỷ bị bắt xong ngu người luôn, đám quỷ nhỏ đang hi hi ha ha chung quanh cũng hoảng hốt, chúng nó túm tụm lại, cẩn thận nhìn Nhậm Trúc. Bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi như đang nhìn thấy hiệu trưởng trường mẫu giáo.

Nhưng Nhậm Trúc cũng chẳng làm gì hai nhóc quỷ này, chỉ xách tụi nó đến phòng số 1. Đứng ở cửa, anh cũng đã nghe được tiếng hét và xin tha bên trong. Mà giọng nói kia quả nhiên là Lỗ Phán Nhi.

"Cầu xin mi! Cầu xin mi thả ta đi!! Chuyện đó ta hoàn toàn không hay biết! Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của hiệu trưởng và chủ nhiệm mà thôi! Ta đâu ngờ được bên trong sẽ là những người kia?!"

"A a a a ——! Đừng đánh! Đau quá! Đau quá! Ta, ta không có cách nào để vạch trần chuyện này! Mi có biết hiệu trưởng trường quen biết bao nhiêu nhân vật cộm cán không? Nếu ta nói ra, người chết sẽ là ta! Ta cũng không còn cách nào khác! Ta cũng không biết sẽ như thế!!"

Nói tới câu cuối cùng, cảm xúc của Lỗ Phán Nhi đã cuồng loạn đến gần như phát điên, Nhậm Trúc đứng ở trước cửa ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, rốt cuộc không bàng quan nữa, đẩy cửa đi vào.

Lọt vào trong tầm mắt chính là Lỗ Phán Nhi tóc tai hỗn độn, người đầy người vết máu, cả người cô ta đều là vết thương như bị thứ gì sắc bén cắt trúng, loại vết thương này sẽ khiến người cảm thấy rất đau, nhưng do quá nhỏ, nên sẽ không chết vì mất máu. Dù vậy, miệng vết thương lại quá nhiều, trên sàn nhà trắng tinh cũng toàn là máu tươi, mà ở chếch phía đối diện Lỗ Phán Nhi, có một đứa bé cỡ 5 tuổi cả người tỏa khí đen.

Nó đang cười, nhưng nụ cười âm tàn dữ tợn như vậy, khiến người nhìn một cái sẽ chỉ cảm thấy ác mộng ập đến.

Trong khoảnh khắc Nhậm Trúc và Bàng Phi đi vào, đôi mắt đỏ tươi của nó đã trừng về phía anh, kèm theo cả tiếng quát sắc nhọn: "Đừng cản trở ta! Cút đi!"

Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy một đứa bé tràn ngập khí đen như vậy của thầy Nhậm là thương tiếc, có điều khi thấy đứa nhỏ này không biết lễ phép như thế, linh hồn giáo viên của anh được kích hoạt rồi: "Cho dù cảm xúc của em có kích động đi nữa, cũng không được mắng chửi người, em mau xin lỗi cho thầy, sau đó nói chuyện đàng hoàng."

Con quỷ nhỏ kia nghe vậy tưởng đâu mình bị ảo giác, sau đó nó cười phá lên: "Đồ ngáo đá nhà ngươi! Ngươi là ai mà bảo ta xin lỗi?! Ba mẹ ta còn chẳng quản được ta, ngươi còn muốn quản ta? Ha! Ngươi tới đây cứu con nhỏ này đúng không! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay cô ta chết chắc rồi! Ai cũng không cứu được đâu, nếu ngươi lo chuyện bao đồng, vậy ta giết cả ngươi——"

Thầy Nhậm gật gù, sau đó trực tiếp kích hoạt Chủ nhiệm lớp dạy bảo: "Ngồi xuống, thầy muốn hỏi chuyện."

Con quỷ nhỏ kia cười ha ha hai tiếng, nghĩ bụng cha này khùng rồi, sau đó......

Nó ngồi xuống thiệt.

Quỷ nhỏ: "......" Nhất định là sai sai ở đâu! Trước giờ ta có khi nào nghe lời như này đâu, ngay cả mẹ ta cũng không thể kêu ta ngồi xuống bằng một câu.

Thầy Nhậm: "Tên em là gì?"

Quỷ nhỏ: Hứ! Có quỷ mới nói cho ngươi!!

"Đậu Đậu."

Quỷ nhỏ: "......" Đậu xanh éo khoa học chút nào!!

-------------------------------------------------

Tui: Bé ơi nhìn lại tên thế giới này với câu em vừa nói đi nè 😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện