Không riêng gì Ngu Ý, ngay cả Tiết Trầm Cảnh cũng bị âm thanh đột ngột vang lên này làm cho hoảng sợ. Hắn ta dừng lại động tác rửa tay, nhất thời không phản ửng kịp với những gì âm thanh nói : “Lão bà của ai?”

“Đương nhiên là ngươi lạp! Chủ nhân, nàng chính là lão bà ngươi tìm năm năm nay a!” Thanh âm kia càng thêm tăng cao, thậm chí còn có chút chói tai. Nó hưng phấn nói, “Ngươi xem, hôm nay nàng còn mặc váy đỏ, cùng người chính là trang phục tình lữ a.”

Ngu Ý siết chặt váy màu thạch lựu của mình. Đến lúc này, nàng hoàn toàn có thể kết luận, kẻ mà âm thanh đang nhắc tới chính là mình.

Nàng nhìn vào vạt áo của Tiết Trầm Cảnh, cái quỷ gì trang phục tình lữ, áo kia của hắn không phải là bị nhiễm máu đến đỏ hay sao? Vạt áo của Tiết Trầm Cảnh bị máu tươi nhuộm đỏ làm cho người nhìn thấy ghê người. Ngu Ý không dám chớp mắt một cái, nàng nhìn chằm chằm vào hắn, khẩn trương chú ý từng hành động của hắn. Bàn tay Ngu Ý đã xuyên vào tay áo, sờ vào truyền tống phù nàng mang theo.

Cái gì lão bà hay không phải lão bà, nàng một chút cũng không nghĩ trở thành lão bà của vai ác.

Khi nàng đang tính toán dùng truyền thống phù trốn chạy thì bỗng nhiên trong hư không xuất hiện vầng sáng, vầng sáng dần dần ngưng tụ thành một quyển sách.

Phía trên mặt sách toát ra một chùm sáng, từ chùm sáng này một móng vuốt vươn ra. Móng vuốt dùng sức vỗ vỗ vào mặt sách, phát ra giọng nói kiện định.

“Chủ nhân, hệ thống xác nhận chắc chắn, nàng chính là nữ chủ của quyển sách này. Nàng là lão bà mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm. Quả nhiên, duyên phân của các người đã được trời cao quyết định, mặc kệ bỏ lỡ như thế nào, chung quy đều sẽ gặp gỡ.”

Ngu Ý đang cố gắng điều khiển truyền tống phù liền giật mình làm cho tay chật nhịp. Nàng khiếp sợ nhìn về phía vầng sáng trên không kia. Ở đó, Ngu Ý chỉ nhìn thấy một quyển sách được thiết kế tinh mỹ, dùng màu vàng viết ra một dòng chữ to lấp lánh ——《 Sau khi xuyên thư cùng vai ác HE 》



Đây là thứ vớ vẩn gì vậy? Cái này lại là quyển cái gì sách? Nàng xuyên vào không phải là một quyển tiểu thuyết có tên gọi là 《 Kinh Triều 》sao?

Còn có, vầng sáng kia nói nó là hệ thống, vai ác thế nhưng có hệ thống trói định?

Loại bàn tay vàng như hệ thống này, không phải là của nàng, kiểu người xuyên qua nên có hay sao? Vai ác có hệ thống, kia còn không phải là làm cho hắn giết người đến điên rồi?

Đầy đầu Ngu Ý đều bị dấu chấm hỏi lấp đầy, trực giác nói cho nàng biết, những hiểu biết của nàng trước kia chỉ sợ đã xảy ra sai lầm nào đó. Chính vì mải suy nghĩ nên động tác chạy trốn của nàng đã bị chậm lại.

Tiết Trầm Cảnh vẫy vẫy đầu ngón tay đầy máu, ánh mắt lơ đãng quét vè phía phiến cây cối một cái. Hắn giống như rốt cuộc nghĩ tới cái gì, tỏ ra bửng tỉnh, nói : “A, là nàng.”

Quyển sách giữa không trung biến mất, hệ thống phát ra âm thanh vang lên, đinh một cái, giọng nói chợt trở nên chính thức.

【 đinh —— chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ mục tiêu xuất hiện, nhiệm vụ chủ tuyến chính thức được mở ra. Thỉnh ký chủ công lược Ngu Ý, dùng tình yêu và sự ôn nhu của ngài chữa khỏi nội tâm vỡ nát của nàng, chiếm lấy điểm thiện cảm, đạt thành trăm phần trăm kết cục HE. Cứu vớt thế giới, ngươi ta đồng hành, bổn hệ thống hết sức trung thành vì ngài cung cấp chỉ đạo cùng trợ giúp. 】

Ngu Ý: “???”

Dùng tình yêu và ôn nhu của ai? Một kẻ trong nguyên tác không chuyện ác nào không làm, giết người quất xác không nề hà, là ác ma được giấy trắng mực đen miêu tả muốn huỷ diệt thế giới, trên người hắn thật sự có hai loại đồ vật này sao?

Còn có nàng khi nào thì bị vỡ nát nội tâm, ngay chính mình như thế nào sao nàng lại không biết?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện