Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm(*)

Đã có nhiều kinh nghiệm rồi nên dần dần Đường Du cũng hiểu được quy luật của việc khôi phục ký ức.

Sau khi rời khởi quốc gia quy luật, cậu không nhận được thứ mình muốn có nên lần này sẽ không nhớ lại, còn tưởng là sẽ nhìn thấy dòng chữ “Hệ thống đang báo hỏng”, nhưng khi cậu mở mắt ra lại phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong không trung.

Cậu ngốc lăng trong chốc lát, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc mặc niệm, thấy một giọng nói đang kể lại cuộc đời của cậu và ca, làm cho cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy hình ảnh: Nguyên soái lấy ra hai huy chương đặc biệt đặt từng cái lên hòm của cậu và ca.

Ngay lúc này cậu nhìn thấy luồng sáng trắng tràn ra từ huy chương rồi nhanh chóng xuyên qua làn ranh của không gian, len lỏi vào nơi cậu đang đứng,ánh sáng bao bọc quanh cậu.

Khi cậu hồi phục lại ý thức nghe thấy bên tai là âm thanh náo nhiệt của mọi người.

Cậunghiêng đầu từ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài, trông thấy trên đường người đến người đi, cảnh tượng nhìn rất quen mắt, đây chính là tòa thành lớn gần với Du Li chi cảnh nhất. Lúc cậu nhìn xuống đúng lúc đại ca của cậu Nhạc Chính Tiêu đang cầm một sợi dây dắt bạch nhung thú chậm rãi tản bộ ngang qua.

“Ngươi đang nhìn gì thế?”

Đường Du nghe thấy tiếng nói quay đầu nhìn,người ngồi đối diện chính là Ân Triển, rồi cậu nghe được bản thân mình nói: “Không có gì.”

Cậu nhớ rồi.

Đây là ký ức khi cậu lấy thân phận Nhạc Chính Hoằng vừa mới quen biết với Ân Triển.

Lúc này hai người đang ở trong một quán rượu của thành thị, cậu bị thương nặng vừa mới khỏi trên lý thuyết là không được uống rượu, nhưng trước giờ cậu đều không quan tâm những việc đócộng với cậu chưa bao giờ uống rượu, cho nên khi Ân Triển đề nghị đây để nếm thử loại rượu ngon nổi tiếng thì cậu không từ chối.

Hương rượu đậm đà nhẹ nhàng lan ra khiến cho người ta không kềm được muốn say sưa.

Cậu nếm một ngụm cảm giác vị cay cay lan tràn trong miệng, khẽ nhíu mày.

Ân Triển nhìn cậu: “Uống không ngon?”

Đường Du cũng không dấu diếm suy nghĩ của mình ừ một tiếng đầy chán ghét. Ân Triển nhìn cậu hỏi có phải là say rồi hay không.Thế là Đường Du im lặng. Ân Triển có chút buồn cười lại thấy cậu nhìn mình bộ dáng giống như là sẵn sàng tức giận bất cứ lúc nào, đành nén nhịn chọn cho cậu bầu rượu khác nhẹ hơn, dặn cậu phải từ từ thưởng thức.

Lúc trước Đường Du vẫn luôn làm thư đồng cho hắn nên khá nghe lời hắn nói, lại uống thử một ngụm lần này cảm thấy tốt hơn nhiều, thoải mái nheo nheo mắt.

Ân Triển nhìn cậu không chớp mắt: “Thế nào?”

Đường Du chỉ ừ một tiếng xem như trả lời, trò chuyện với hắn vài câu: “Có phải các ngươi lại đi đánh giặc nữa?”

Ân Triển nói: “Tạm thời cần điều chỉnh một thời gian.”

Đường Du ngẩn người, cậu còn tưởng lần này Ân Triển đi ngang qua đây là muốn đến nơi khác chinh chiến, không nghĩ lại là trở về, nếu quen thân với hắn lần sauxuất chinh hắn sẽ mang mình theo chứ? Nhưng tộc ác long của bọn họ địa vị ở Minh giới khá đặc biệtrất nhiều người đều sợ bọn họ, Ân Triển sẽ đồng ý cho cậu theo à? Ân Triển nhìn đôi mắt xinh đẹp của cậu, chẳng hiểu sao mà lại đọc được tâm trạng ấy:

“Làm sao vậy?”

Đường Du lắc đầu tạm thời không nhắc đến chuyện này, chỉ cùng hắn uống rượu trò chuyện, lúc này ánh mắt thoáng qua nhìn thấy một vài hình bóng quen thuộc bước lên, tên cầm đầu nói:

“Mẹ, khó lắm mới trở về một chuyến, hôm nay không say không về!”

“Đúng đó Nhị gia, ta nghe nói vị gia kia cũng dọn đến ở trong thành này.”

“Sợ cái gì mà sợ, ta đã hỏi thăm rồicậu ấy bị thương bình thường sẽ không đi ra ngoài đâu, hơn nữa cậu ấy lại không… uống… rượu…”

Gã cầm đầu Hách nhị gia vừa bước lên lầu, lập tức đối mặt với vị thiếu niên hồng y đúng lúc quay đầu lại, trong đầu của gã bỗng nhiên hiện lên câu nói:Sau này đừng để cho ta gặp lại ngươi, gặp một lần thì ta chặt tay ngươi một lần.

Sắc mặt của gã tái nhợt vội quay đầu bỏ chạy, trong lúc gấp rút hai chân vướng vào nhau té rầm trên mặt đất tạo nên tiếng vang ầm ĩ làm cho cả tòa lều như rung lên, có thể thấy được lần này gã té nặng cỡ nào. Nhưng gã không hề có cảm giác, dùng cả tay và chân lao xuống cầu thang, sau đó là từng trận từng trận âm thanh binh binh bang bang  —— gã sợ quá lăn luôn xuống dưới.

Đám người đằng sau gã cũng không tốt hơn là bao, đều ào ào chạy theo gã, kết quả cùng túm tụm lăn xuống dưới.

Ân Triển: “…”

Đường Du: “…”

Lầu hai đột nhiên trở nên tĩnh lặng, một lát sau Ân Triển mới nhướng mày hỏi: “Ngươi quen gã à?”

Mặt Đường Du chẳng có chút cảm xúc, vừa nãy cậu còn đang tự hỏi Ân Triển có để ý thân phận ác long của cậu hay không thì đã gặp ngay việc này, lỡ như bị chán ghét thì cho dù theo tới chân trời góc biển cậu cũng sẽ băm tên họ Háchđó thành  từng mảnh!

Cậu nói qua loa: “Trước kia từng gặp mặt rồi nói qua mấy câu.”

Ân Triển hỏi: “Sau đó?”

Đường Du nói: “Không có sau đó.”

Ân Triển cũng đoán được đối phương hẳn là đãchịu không ít thiệt thòi nên không hỏi nhiều, thấy chén rượu của cậu đã hết lại vươn tay đổ đầy cho cậu. Đường Du muốn được ở bên cạnh hắn nhiều hơncộng thêm đây là lần đầu tiên uống rượu, thế nên uống quá chén lúc nào không biết. Ân Triển nhìn thấy thế vội ngăn cậu lại:

“Ngươi say rồi.”

Đường Du hếch cằm lười biếng nói: “Ta không  có say.”

Trong đôi mắt hờ hững của cậu mang theo sự mơ màng, lại tôn thêm cỗ tà khí thản nhiên trên người tựa như chất độc quyến rũ người hãm sâu vào, Ân Triển yên lặng nhìn cậu, thấy cậu đẩy tay mình ra muốn tiếp tục uống thế là hắn đoạt luôn chén của cậu.

Đường Du không vui đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Đưa cho ta.”

Ân Triển thực bình tĩnh: “Không đưa.”

Đường Du biết bản thân cũng không đánh lại hắn đành không cam lòng rút tay về.Đây không biết đã là lần thứ mấy Ân Triển cảm thấy thiếu niên này luôn khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc, chưa kịp nghĩ rõ ràng đã nghe cậu hỏi ngày mai còn cùng uống rượu nữa không, vội trả lời với cậu rằng có thể. Đường Du tin tưởng hắn,cảm thấy hơi chóng mặt nên cáo biệt hắn muốn trở về nhà.

Ân Triển đuổi theo sau: “Ngươi về Du ly chi cảnh à?”

Đường Du nói: “Ta có nhà ở đây.”

Ân Triển hỏi: “Ở chỗ nào?”

Đường Du nói cho hắn biết địa chỉ từ từ bước xuống cầu thang.Ân Triển thấy cậu đi cũng không vững nên bước qua đỡ cậu:

“Ta đưa ngươi về nhé?”

Đường Du đồng ý rồi chợt phát hiện tay mình bị hắn nắm chặt, cậu nhìn hắn nhưng không nói gì.Nụ cười trên khóe môi Ân Triển chợt lóe rồi biến mất, kéo tay cậu thong thả đi trên đường. Đường Du nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, được nửa đường thì trông thấy đại ca đi đến trước mặt,hai mắt cậu phát sáng nhìn chằm chằm bạch nhung thú của hắn ta.

“…” Nhạc Chính Tiêu thấy trạng thái lúc này của đệ đệ không ổn, vốn là còn định đến xem cậu lúc này thấy thế vội vàng ôm lấy thú cưng chạy trốn.

Đường Du thì vẫn kiên nhẫn nhìn theo. Ân Triển chợt phát hiện tốc độ của cậu chậm lại định quay sang hỏi cậu làm sao thế, thấy cậu không thèm nhìn đường mà đập thẳng vào lòng mình, hắn vội vàng đỡ lấy cậu. Đường Du rốt cuộc cũng tỉnh táo quay đầu nhìn hắn.Tay Ân Triển vẫn vòng trên người cậu rủ mắt hỏi:

“Ngươi tự đi được không?”

Đường Du gật đầu.

Ân Triển vẫn không buông tay: “Chắc chứ?”

Đường Du nói: “Chắc mà “

Ân Triển hơi tiếc nuối, giả vờ đứng dắn dặn dò cậu chú ý đường đi rồi mới buông tay ra.

Khi Nhạc Chính Tiêu đưa bạch nhung thú cho người quen chăm sóc rồi đuổi theo đến nhìn đến hai người kia đang ôm nhau thì vô cùng giật mình, thấy họ lại tiếp tục đi về phía trước cũng vô thức đi theo sau,nhìn họ muốn đi về phòng của đệ đệ mình thì mới yên tâm.

Hắn ta nhận ra đó là Ân Triển, sờ sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện có thể xảy ra mà giật hết cả hồn, sau khi đệ đệ của hắn khỏi hẳn việc thứ nhất là muốn đi tòng quân, hiện giờ còn đồng ý cho Ân Triển ôm còn bằng lòng cho hắn nắm tay nữa, lẽ nào nó thích Ân Triển?

Ôi trời ơi, người Ân gia đều có nhân duyên trời định, lỡ như đệ đệ không phải là nhân duyên của Ân Triển, thế không phải sẽ chết người à!

Làm sao bây giờ?

Hắn ta thầm nghĩ đệ đệ có thể nghe mình khuyên can hay không, đừng nghĩ đến thì hơn để quan sát xem thế nào.

Lúc này Đường Du đã về đến tiểu viện của mình, người hầu nhanh chóng vươn tay nghênh đón muốn đỡ cậu, thì bị thiếu gia lạnh lẽo liếc nhìn, lập tức biết điều lui về phía sau dẫn bọn họ vào phòng ngủ.

Ân Triển đưa người đến tận giường còn đắp chăn cho cậu, nói với cậu ngày mai gặp lại. Đường Du thấy hắn muốn đi không nghĩ nhiều vội kéo hắn lại. Ân Triển chợt ngừng lại quay đầu nhìn cậu. Người hầu càng thêm biết điều nhanh chân chạy ra ngoài giúp bọn họ đóng cửa lại.

Ân Triển: “…”

Ân Triển đều nhìn thấy vẻ mặt của bọn người hầu, không khỏi có chút tự kỷ, ngồi lên giường nâng cằm cậu lên hỏi: ” Chẳng lẽ là ngươi thích ta?”

Đường Du vô tình đẩy hắn ra giọng nói hơi mơ hồ: “… Không có.”

Ân Triển nhớ lại thái độ của thiếu niên, đúng là không nhìn ra có vẻ gì là đang thích hắn mới ừ một tiếng, thấy người này dường như muốn ngủ lắm rồi, nghĩ một hồi cởi áo khoác xoay người leo lên giường kéo người vào lòng mình.

Hắn rủ mắt nhìn thiếu niên.

Hai ngày trước lần đầu tiên gặp mặt cậu hắn không thể kềm chế được mà bị người này cuốn hút, vốn chỉ định quen biết nhau trước đã kết quả càng ở chung càng cảm thấy quen thuộc, cũng càng ngày càng hợp nhãn duyên, giống như bọn họ vốn sinh ra dành cho nhau, bây giờ… có vẻ muốn ngừng cũng không được rồi.

Hắn cúi đầu hôn một cái lên môi cậu rồi nằm xuống cùng cậu.

Vì thế khi Đường Du tỉnh dậy mơ màng phát hiện bên cạnh mình có một người thì trong lòng tức giận đạp qua một cái. Ân Triển đã phát hiện ra cậu sắp tỉnh lại nên vẫn âm thầm đề phòng, lúc này liền nhấc chân ngăn cản cậu, ngay sau đó thấy cậu muốn giơ nắm đấm lại nhanh chóng giữ lấy cổ tay của cậu đặt lên đầu giường, đè cả người lên cười nói:

“Tỉnh rồi?”

Đường Du trừng mắt, toàn thân tràn đầy sát khí bạo ngược khi nhìn thấy người trên thân của mình bỗng nhiên hòa hoãn lại: “… Ngươi?”

“Ừ. ” Ân Triển nói:

“Đáng lẽ ta định đi rồi nhưng ngươi uống say rồi cứ lôi kéo ta mãi, ta không biết làm sao đành phải ở lại, nếu không tin  ngươi có thể hỏi những người bên ngoài đó.”

Đường Du hỏi: “Ta lôi kéo ngươ mãi?”

Ân Triển nói: “Đúng, mãi đến lúc nãy mới buông ra.”

Trước kia Đường Du đã thấy hắn lừarất nhiều người rồi nên hơi nghi ngờ, nhưng lại nghĩ hắn lừa mình cũng đâu được gì chứ, thế nên cũng tạm tin hắn.Cậu ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện giờ đã là buổi tối.

Ân Triển cười hỏi: “Ta hy sinh lớn như vậy ngươi không mời ta ăn một bữa à?”

“…”

Đường Du lại đột nhiên cảm thấy Ân Triển đang lừa mình, bởi vì mỗi lần người này bẫy ai đó xong đều làm bộ dáng như mình thiệt thòi lắm, cậu quen quá rồi.

Ân Triển hỏi: “Thế nào không muốn mời?”

Đường Du không biểu tình nhìn hắn, cố áp chế nghi ngờ dẫn hắn đi dùng cơm.

Vốn là cậu dự định âm thầm quan sát Ân Triển xem coi người này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ngày hôm sau khi bọn họ vừa mới vào tửu quán ngồi xuống đã thấy Vương phó tướng vội vã chạy tới tìm thấp giọng nói:

“Tướng quân,điện chủ Lạc hồn điện ngã xuống rồi.”

Ân Triển nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Vương phó tướng nói: “Rơi vào trong Địa ma đạo, minh chủ bảo ngươi lập tức về chủ thành.”

Ân Triển gật đầu, nói vài câu với thiếu niên rồi định bước đi nhưng trước khi đi lại ma xui quỷ khiến nhớ tới hình ảnh tối hôm qua khi thiếu niên giữ chặt hắn, quay đầu lại thấy người này vẫn luôn nhìn mình, hắn liền hỏi:

“Ngươi đã từng đến chủ thành chưa?”

Đường Du lắc đầu.

Ân Triển hỏi: “Muốn đi không?”

Đường Du hơi giật mình nhưng lại rất nhanh hiểu được ý của Ân Triển, lập tức nói muốn và đi theo bọn họ. Vương phó tướng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bọn hắn, lúc vào thành chủ chờ tướng quân nhà bọn họ kiên nhẫn sắp xếp cho thiếu niên chu đáo rồi mới đi Minh phủ rốt cục cũng hỏi:

“Tướng quân, không phải ngươi muốn thu cậu ấy chứ? Cậu ấy là con trai của vị quân chủ kia đó!”

Ân Triển gợi lên vẻ mỉm cười: “Đúng là muốn thu, nhưng không phải loại ngươi đang nghĩ.”

“Vậy còn có thể là gì…” Vương phó tướng nói được một nửa, khống nhịn được hít ngược vào.

Ân Triển nói: “Giờ đúng rồi đấy.”

Vương phó tướng chần chờ hỏi: “Còn kính bồ đề…?”

Ân Triển nói: “Kính Bồ đề có thế nào thì ta cũng sẽ không thay đổi quyết định.”

Vương phó tướng biết thế nào đáp án cũng là thế, nhớ lại khí tức của thiếu niên cảm thấy tuy rằng cậu ấy đã cố gắng áp chế long tức, nhưng đối với bọn họ mà nói vẫn có thể cảm nhận được, tin chắc với thực lực của tướng quân thì càng cảm nhận rõ ràng hơn, gã tê hết cả da đầu không nhịn được nói:

“Chẳng thà ngươi chọn tiểu thư đồng kia còn hơn, tuy rằng không xinh đẹp như cậu ấy nhưng ít nhất là tình cảm sâu đậm.”

Đổi thành thiếu niên đáng sợ này, lão gia ngài tương lai cùng cậu ấy nằm chung trên giường còn ngủ được à!

Ân Triển đột nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ khó mà tin được.

Vương phó tướng nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Ân Triển suy nghĩ một hồi không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi nói có loại đan dược nào có thể hoàn toàn che kín long tức của bọn họ không?”

Hóa ra lão gia ngài vẫn còn biết quan tâm! Vương phó tướng thử nghĩ:

“Chắc… chắc khả năng không nhiều đâu? Ác long khác với long tộc bình thường, độ nguy hiểm rất cao, khí tức càng vô cùng mạnh mẽ, vậy sao mà che dấu được?”

Ân Triển nói: “Pháp trận hồi thiên ở Du Li chi cảnh thông với thiên giới, quân chủ và  người của thiên giới cũng rất thân thiết, ngươi nói xem?”

Vương phó tướng chần chờ nói:

“Nếu… Nếu người của thiên giới có cách, vậy chắc cũng có thể? Không không không đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là nếu ngươi bảo cậu ấy che dấu long tức của mình cậu ấy có cho rằng ngươi chê cậu ấy không?”

Ân Triển cười ý vị thâm sâu, cũng không trả lời vấn đề này, đến Minh phủ nghe minh chủ an bài xongthì lập tức trở về nhà dự định dẫn người nào đó đi chơi.

Đường Du rất kinh ngạc: “Ngươi không làm việc à?”

“Tạm thời không cần. ” Ân Triển nói:

“Nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu vẫn không đánh hạ được Địa ma đạo thì sẽ đến phiên đội ngũ ta.”

Đường Du ừ một tiếng.

Ân Triển nhìn hắn: “Ngươi muốn đi không?”

Đường Du sửng sốt cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ: “Ta có thể đi chứ?”

Ân Triển gật đầu nhìn thấy đôi mắt cậu phát sáng càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, mỉm cười dẫn cậu lên phố:

“Ngoài chủ thành là hoàng tuyền lộ liên kết với vô số thế giới, ngươi biết không?”

Đường Du biết việc này.

Chuyện này đại ca cũng đã nói cho cậu nghe, sau đó khi đi theo Ân Triển nghe hắn kể không ít việc mắt thấy tai nghe ở chủ thành. Cậu biết tử hồn ở tất cả thế giới đều phải tiến vào Minh giới, còn chủ thành là cầu nối liên kết với các nơi trong ngoài, nơi này có tử hồn cũng có người bản địa của Minh giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tất nhiên, hầu hết các linh hồn đều sẽ tiến vào luân hồi thai có thể lưu lại chỉ là số ít, nhưng theo như Ân Triển nóimột phần nhỏ này cũng có thể cung cấp rất nhiều chuyện vui.

Khi hai người nói chuyện thì đã đến đường lớn,đưa mắt nhìn chỉ thấy trên đường các loại  người đầy đủ kiểu dáng, không cách nào nhìn thấy điểm đầu. Ân Triển lấy lý do sợ lạc mất nhau thế nên tự nhiên nắm lấy tay cậu, quả nhiên cậu không tránh né.Hắn dẫn cậu đi đến những nơi mình đã từng đi qua bao gồm cả những nơi có đồ ăn vặt nổi tiếng ởchủ thành.

Đường Du ăn đến thỏa mãn, khí tức trên người càng ngày càng ôn hòa hơn. Ân Triển nhìn xem vô cùng hài lòng,khi đó hắn còn chưa dạy dỗ tiểu thư đồng của mình đầy đủ nên vẫn cảm thấy tiếc nuối, lúc này vừa hay có thể tiếp tục rồi. Đường Du hoàn toàn không hề biết suy nghĩ của hắn,theo hắn đến trước quán hoành thánh:

“Ta ăn không vô.”

Ân Triển nói: “Gọi một chén thôi hai chúng ta cùng ăn.”

Đường Du đồng ý ngồi xuống.

Lão bản đương nhiên biết Ân Triểnvội vã chiêu đãi bọn họ thật nồng hậu. Ân Triển cùng lão trò chuyện  vài câu rồi chuyển sự chú ý tới trên người thiếu niên.Đúng lúc này ánh mắt hắn lại trông thấy một gã tướng quân ăn mặc như tử hồn đến bên cạnh quán gà quay, gã nhìn trái nhìn phải rồi kéo mộtthanh niên cũng muốn mua gà quay.Hắn thấy thế lập tức vỗ vai thiếu niên.

Đường Du hỏi: “Gì thế?”

“Chắc sắp có chuyện vui để coi. ” Ân Triển nói:

“Thông thường các tử hồn ở thế giới khác nhau mà ở chung một chỗ đều có chuyện vui.”

Đường Du nghe vậy cũng nhìn qua,đúng lúc nghe thấy tướng quân nói với thanh niên mình là tướng quân của triều đại nào đó.Trước khi chết tướng quân cùng địch nhân chiến đấu hai ngày một đêm chưa ăn gì cả nên bây giờ hơi đói, muốn muộn ít tiền mua gà quay, chờ thuộc hạ đốt tiền cho thì gã sẽ trả lại gấp mười.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng và quần jean nhìn gã tha thiết chân thành nói:

“Anh hai, thật ra ta chính là siêu nhân điện quang trong truyền thuyết, bởi vì cứu cả thế giới mà chết.Hiện giờ trên người ta không có bao nhiêu tiền, ngươi cho ta mượn trước, chờ khi mọi người  trên toàn thế giới đốt tiền ta sẽ trả cho ngươi gấp trăm lần, sẵn tiện mang ngươi đi khắp nới đánh quái tranh bá Minh giới, phong ngươi làm hầu tước, ngươi thấy thế nào?”

Ân Triển nhịn không được phì cười.

Đường Du nhìn hắn: “Cười cái gì?”

“Ngươi không biết siêu nhân điện quang là gì ha?” Nói rồi Ân Triển lại gần thì thầm bên tai cậu.

Vì thế Đường Du mới biết thanh niên cho rằng tướng quân đang lừa gã, ngạc nhiên không biết Ân Triển từ đâu biết được việc này, vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt chứa đầy ý cười của hắn, cậu cảm nhận được sự ôn hòa và sâu sắc trước đây chưa từng thấy, trong lòng bỗng nhiên khẽ run vội quay đầu sang nơi khác.

Tướng quân nơi đó cũng không hiểu mà hỏi siêu nhân điện quang là cái gì, thanh niên lại nhìn gã,rồi lảm nhảm mình là Ngọc Hoàng đại đế.Bởi vì làm việc vất vả nên linh hồn xuất khiếu, bây giờ còn chưa có ai phát hiện, cho gã mượn tiền đichờ có người phát hiện sẽ trả lại gấp ngàn lần,sẵn tiện dẫn tướng quân lên thiên đình làm thần tiên. Tướng quân ngơ một lát mới phản ứng đè thanh niên ra đạp một trận.

Đường Du cũng cười.

Dung mạo cậu vốn đã xinh đẹp mỹ lệ, nụ cười này khiến gương càng mặt thêm rạng rỡ như một ngọn lửa, Ân Triển rủ mắt nhìn cậu:

“Rất vui đúng không?”

Đường Du trả lời, phát hiện Ân Triển vẫn luôn nhìn mình, bất giác nhìn sang ánh mắt lại lần nữa đối diện với nhau, ngại ngùng hỏi: “Gì thế?”

Ân Triển nói: “Hoành thánh lạnh rồi.”

Đường Du luôn cảm thấy bầu không khí hình như không ổn lắm, nhưng lại nói không rõ là tại sao nên cũng chẳng để ý nữa, nếm thử hoành thánh Ân Triển từng khen ngợi, cảm thấy thật sự rất ngon, đẩy chén đến trước mặt Ân Triển.

Hai người cùng nhau ăn một chén hoành thánh làm cho chủ quán thấy được tò mò. Thực lực của lão không cao nên không cảm nhận được long tứctrên người của thiếu niên nên lúc nói chuyện cũng tùy tiện:

“Ngũ gia chiếu bồ đề kính rồi?”

Ân Triển nói: “Vẫn chưa.”

Chủ quán nói trong bụng chắc do mình nghĩ nhiều, lại nhìn thiếu niên một cái rồi quay đi, Đường Du cảm thấy có vấn đề đưa mắt nhìn Ân Triển dò hỏi. Ân Triển thoáng im lặng, kể truyền thống của gia tộc mình cho cậu biết. Đường Du nghe thấy hắn được định trước cũng một người xa lạ nào đó thì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng đó là gia quy của người ta cậu cũng không thể nói gì chỉ ừ một tiếng.

Sau ngày hôm nay cậu đến Ân gia ở.

Khoảng thời gian Ân Triển cũng không có việc bận, dẫn cậu đi khắp nơi kể cho cậu rất nhiều chuyện. Đường Du mới đầu có hơi kinh ngạc về sau lại chuyển thành nghi ngờ, bởi vì dù sao cậu cũng hiểu Ân Triển, người này sẽ không vô duyên vô cứ mà tốt với ai đó, mà tình huống hiện giờ hắn đối với cậu còn tốt hơn khi cậu là thư đồng nhiều.

Cuối cùng cậu không nhịn được hỏi: “Chúng ta chỉ vừa mới quen chưa bao lâu sao ngươi lại tốt với ta như thế?”

Ân Triển hỏi lại: “Ngươi chưa nhận ra?”

Đường Du tưởng hắn đoán được thân phận của mình  nhưng vẫn vờ hỏi: “Cái gì?”

Ân Triển nhìn cậu trong chốt lát, chậm rãi tiến lại gần. Lúc này bọn họ đang ở trong phòng của Ân Triển, ngoài ra không còn người nào khác, Đường Du nhận thấy trong mắt hắn có cảm xúc khiến người ta không tài nào hiểu được, vô thức lui về sau dựa lên kệ sách. Ân Triển cũng đứng lại nhìn cậu:

“Ta đang theo đuổi ngươi.”

Đường Du nói: “… Cái gì?”

Ân Triển không trả lời vươn tay kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn.

Đường Du thấy hắn muốn hôn mình vội đè hắn lại nheo mắt nói: “Ân Triển, trò đùa này không vui đâu.”

Ân Triển nói: “Ta không nói đùa.”

Đường Du nói: “Vậy ngươi thích ta từ lúc nào?”

Ân Triển nghiêm túc nói: “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”

Đường Du: “…”

Đường Du lại nheo mắt, khí tức trên người hơi lạnh đi, trong đầu toàn là suy nghĩ có phải Ân Triển muốn lừa cậu hay không, không khỏi nhớ lại toàn bộ sự việc sau khi gặp nhau muốn tìm ra manh mối trong đó, nhưng lúc này bỗng nhiên trước mắt mờ tối, ngay sau đó nhận thấy trên môi mềm mại có gì đó ấm áp len vào trong miệng khuấy đảo một vòng.

Đường Du: “…”

Ân Triển chỉ hôn một chút rồi lui ra, thấy vẻ mặt người trong ngực như muốn nứt ra, không khỏi cười một tiếng. Đường Du nhanh chóng hoàn hồn, tránh thoát hắn rồi lao lên đánh, kết quả khỏi phải nói vì cậu không đánh lại Ân Triển, cuối cùng bị đè trên tường hoàn toàn không thể nhúc nhích. Ân Triển cười cười lại hôn cậu một hơi:

“Không tin?”

Sát khí trên người Đường Du lan tràn: “Ngươi bảo ta làm sao mà tin?”

Ân Triển cười đề nghị: “Hay là chúng ta thành thân đi?”

Đường Du: “…”

_Hết chương 53_

Ghi chú:

(*)Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm : tình không biết bắt đầu từ khi nào cứ thế mà sâu đậm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện