21:30 giờ mạng tinh tế, Phong Liên Trúc đi vào chỗ đăng ký của võ đài dưới mặt đất, nhìn căn phòng màu đỏ nhỏ bé cùng với Tên Hề đang mặc một bộ đồ khoa trương hơn nữa kia, Phong Liên Trúc hơi thở nhẹ ra.
Nơi này vẫn thoải mái hơn nhiều so với trường học, ít nhất không cần học thuộc lòng nhiều ngôn ngữ đế quốc như thế.
Tên Hề nhìn thấy Phong Liên Trúc, toét miệng nở một nụ cười sáng chói: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới nữa chứ, nhìn thấy cậu tôi vui ghê nơi á~"
Phong Liên Trúc không biết bản thân đã thành lập một mối quan hệ thân mật như vậy với Anh Xấu này từ khi nào nữa, nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, cũng chỉ khẽ gật đầu với Tên Hề rồi nói: "Có chút việc, nên tới chậm."
Cậu chỉ trả lời ngắn gọn như thế.
"Phải không đó? Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu lo là đối thủ sẽ mạnh hơn, thà từ bỏ một triệu đó chứ cũng không dám tới đây nữa đấy~" Tên Hề cười hì hì nói, hiển nhiên hôm nay Phong Liên Trúc đến sân thi đấu làm hắn cảm thấy rất vui.
Sao mà không tới được, nhà còn bao người phải nuôi đó, Phong Liên Trúc hơi thở dài trong lòng, hỏi ngay: "Đối thủ sẽ mạnh hơn hả? Vậy tiền thưởng thì sao?"
"Tiền tưởng sẽ tăng thành hai triệu, nếu cậu có thêm con dấu thì sẽ tăng gấp đôi lên thành bốn triệu đó nghen~" Tên Hề ấn bàn tay lên vách tường để nước sơn đỏ dính đầy tay mình rồi từ từ đưa tới cổ của Phong Liên Trúc, "Cậu cần không?"
"Cần." Phong Liên Trúc gật đầu, kiếm được nhiều tiền như vậy tất nhiên là tốt nhất mà. "Anh Xấu thật là hiểu rõ lòng người ạ."
Nghe thấy Phong Liên Trúc lại khen mình, gương mặt tươi cười của Tên Hề xụ xuống trong nháy mắt, hắn trầm mặt hỏi: ""Cậu đang giả ngu hay thật sự chả hiểu mô tê gì thế?"
"Giả ngu là gì?" Phong Liên Trúc khó hiểu nói, "Quả thật tôi chẳng biết gì về võ đài cả, toàn nhờ có Anh Xấu trợ giúp thôi ạ."
Ngôn ngữ đế quốc và tinh tế có rất nhiều chỗ giống nhau, việc học ngôn ngữ đế quốc hôm nay cũng rất có ích đối với trình tiếng tinh tế của Phong Liên Trúc. Cậu không còn nói từng chữ từng chữ nữa, cuối cùng cũng có thể nối thành nguyên câu rồi.
Tên Hề nghe được lời của Phong Liên Trúc mà luôn cảm thấy người trước mắt này ngu đến mức có thể nở hoa trên đầu luôn rồi. Hắn dang rộng năm ngón tay ra rồi dùng sức ấn năm dấu tay lên cổ của Phong Liên Trúc.
"Trận thứ hai cần năm dấu tay hả?" Phong Liên Trúc hỏi vì thấy khó hiểu.
Cậu nhớ rõ hôm qua Tên Hề chỉ quẹt nhẹ một vệt sơn đỏ trên cổ mình thôi, hôm nay lại trét nhiều như vậy.
"Không phải, tôi chỉ muốn thử cảm giác giơ tay bóp chặt lấy cổ của cậu thôi." Vai Hề xoa đầu ngón tay, "Da cậu trông cũng không tồi đó, phần lớn tuyển thủ võ đài của chúng tôi toàn là mấy người lỗ mãng da thịt thô ráp thôi, vậy mà cậu lại bảo dưỡng tốt ghê."
"Hôm nay cậu đấu cuối, màn kết thúc đấy," Tên Hề nói, "Thái độ ngày hôm qua của cậu đã chọc giận khán giả rồi, họ đặc biệt yêu cầu để cậu ở trận cuối đó."
Lời nói nguyên bản của khán giả là xử lý cái tên tuyển thủ kiêu ngạo này, xé nát cậu, để máu của cậu tràn ra đầy cả sân thi đấu.
Chưa có tuyển thủ nào lại không lấy lòng khán giả hết, Phong Liên Trúc thì ngạo mạn quá mức, một món hàng mà lại có một cá tính riêng của mình, điều này khiến những người xem đến võ đài dưới mặt đất tìm sự kích thích cảm thấy rất không thoải mái.
"Trận cuối bắt đầu lúc mấy giờ?" Phong Liên Trúc hỏi.
"1 giờ rưỡi rạng sáng, trong khoảng thời gian này, cậu có thể đến phòng riêng của mình để nghỉ ngơi hoặc cũng có thể rời khỏi mạng tinh tế và nghỉ ngơi trong hiện thực. Nhưng nếu rời khỏi mạng tinh tế mà không trở về tham gia trận đấu vào lúc 1 giờ rưỡi, võ đài dưới mặt đất sẽ vây giết cậu trên mọi mạng lưới." Tên Hề bảo, "Chúng tôi sẽ kêu hacker tra ra địa chỉ của cậu, đuổi tới cửa, ép cậu lên võ đài ngoài đời và làm cho cậu sống không bằng chết đó nghen~"
Giọng điệu của hắn nghe vào như thể rất hi vọng Phong Liên Trúc sẽ chạy trốn vậy đó.
Phong Liên Trúc hoàn toàn không hề để tâm đến ý nghĩa trong lời nói của Tên Hề, cậu đang nghĩ vậy thì tốt rồi, cậu có thể vào tài khoản của Phong Viễn Tư để làm bài tập sau khi rời khỏi đây, 1 giờ rưỡi lại tới đánh võ đài. Trận đấu kết thúc lúc 2 giờ, hôm sau 9 giờ sáng đi học, cậu vẫn còn một đoạn thời gian để nghỉ ngơi.
Phong Liên Trúc lặng lẽ nhớ lại thời khóa biểu của mình và cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất nghỉ được bảy tiếng đồng hồ đó chứ. Hồi trước thân là NPC trong game, cậu căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, cứ đánh mãi đánh mãi, bị người chơi đánh chết hoặc sẽ đánh chết người chơi, ngoài chuyện thấy hơi đau đầu lúc học ra thì cuộc sống ở thế giới tinh tế vẫn khá thoải mái.
Phong Liên Trúc vừa rời khỏi là đi làm bài tập ngay mà chẳng hề cảm thấy cường độ làm việc và nghỉ ngơi nặng nề. Học thuộc lòng ngôn ngữ đế quốc cũng rất đơn giản, mấy bài văn trong sách giáo khoa đều ngắn ngủn. Đầu tiên, Phong Liên Trúc sẽ củng cố lại những từ đơn và ngữ pháp mà mình đã học trước đó, thuộc lòng mấy câu đối thoại cơ bản đơn giản ví dụ "Bạn khỏe không?", "Tôi khỏe lắm", "Bạn ăn chưa?", "Hôm nay thời tiết không tồi nhỉ", "Hôm nay hai ông mặt trời của Sao Lameil mọc cùng nhau kìa" cũng là một chuyện rất ung dung.
Một chuyện khá khó là viết văn, đây là một quá trình tự sáng tạo. Thầy giáo rồng xanh cho đoạn văn theo đề với những đề tài như "mẹ của tôi", "cha của tôi", "người bạn tốt nhất của tôi", "một mẩu chuyện nhỏ xung quanh thôi" và "lý tưởng của tôi", mỗi đoạn không thể ít hơn 300 từ đơn, và đó là điều làm cho Phong Liên Trúc lo âu.
Cha, mẹ...... cậu nào có mấy thứ này chứ. Cậu chỉ có chương trình, người làm về mảng trang trí, người tạo âm thanh, người lên kế hoạch game và nhân viên thiết kế thôi. Người lên kế hoạch chắc là cha, hắn đưa ra rất nhiều ý tưởng. Mấy thao tác cụ thể còn lại sẽ được người làm về mảng trang trí và nhân viên công tác phụ trách. Có thể nói, cơ thể của cậu hoàn toàn được chế ra bởi quá trình cộng tác của những nhân viên này, thế thì xem bọn họ là mẹ vậy.
Bạn bè chắc sẽ là Pang Kirates, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng họ đã bạn bè về mặt tâm linh rồi.
Còn chuyện nhỏ...... Phong Liên Trúc nghĩ rồi viết ra bốn đoạn văn như vầy.
Mẹ của tôi: Tôi có rất nhiều mẹ, họ sẽ bị ý tưởng của một người cha tra tấn mỗi ngày, họ sẽ thức đêm làm việc, sửa chữa cơ thể, giọng nói, sức mạnh, mode chiến đấu của tôi một lần rồi lại một lần...... Quan hệ của nhóm mẹ phức tạp lắm, có đôi khi cũng rất tốt, họ sẽ ngồi lại với nhau và bàn bạc xem nên sửa chữa vấn đề của tôi như thế nào, có lúc lại kém cực luôn, họ sẽ cãi vã với nhau vì cách giáo dục tôi. Nhóm mẹ có một mối phiền não chung đó là đầu tóc sẽ dần rụng. Trên bàn làm việc của mẹ thường có đầy nước thuốc, lâu lâu thì thoa một chút. Chắc cũng vì nguyên nhân này nên nhóm mẹ cho tôi một mái tóc rất dài và dày, dù có rụng cũng có thể mọc lại được. Tôi có yêu nhóm mẹ không hả? Không biết nữa, nhưng tôi rất biết ơn họ vì đã vất vả tạo ra tôi.
Cha của tôi: Mối quan hệ cá nhân của cha tôi cũng không tốt lắm, có người thường mắng hắn là người lên kế hoạch cùi bắp, bảo hắn nói không giữ lời, hay lùi lại chuyện tốt, còn bị người ta xem là thái giám nữa. Cha thích điều khiển linh hồn của tôi, thường bất thình lình muốn sửa cài đặt của tôi, mỗi lần sửa xong thì sẽ có người mắng cha tôi là đồ lừa bịp. Tôi không có quá nhiều điều mình nói được về cha, nhưng, đầu của hắn cũng trọc lóc.
Người bạn tốt nhất của tôi: Người bạn duy nhất của tôi có chút ấu trĩ. Lúc đầu tôi cũng không thích anh ta, thậm chí còn nghĩ đến chuyện lén xài tiền dự trữ của ảnh nữa. Đương nhiên, ảnh cũng lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi. Lúc đó tôi rất tức, cũng muốn trả ảnh luôn. Anh ta lại chẳng biết gì về chuyện này, thường xuyên quăng chuyện mình không thích làm cho tôi, ức hiếp người xung quanh tôi rồi thậm chí còn đập hư nhà của tôi nữa. Cũng may tôi chẳng giống ảnh, tôi là một người rộng lượng. Tôi bảo vệ kho bạc của anh ta, hắn cũng đưa đầu óc cho tôi sử dụng. Mối quan hệ hiện giờ của chúng tôi cũng không tồi cho mấy, anh ta là một người bạn đáng có.
Một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi: Luôn có rất nhiều người chạy tới chạy lui xung quanh tôi, đập nhà rồi giết luôn bọn em nhỏ của tôi để cướp đồng vàng từ trên người tôi. Nhưng tôi là một kẻ bình tĩnh như cây trúc, tôi chẳng mấy để ý tới những vụ này. Rất ít chuyện có thể khắc sâu vào trong ấn tượng của tôi, phần lớn đều quên mất rồi. Chỉ có một sự kiện để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi là từng có một cặp đôi cảm thấy hoàn cảnh nhà tôi khá tốt nên tới ngay rừng trúc của tôi để yêu đương rồi giết sạch luôn bọn em nhỏ của tôi nữa, điều này khiến cho tôi rất tò mò mà giấu người trong cây trúc nhìn lén họ. Lúc đầu họ thân mật với nhau, thậm chí còn muốn làm một ít chuyện xấu hổ tại nhà của tôi nữa cơ. Nhưng lúc này, một người phụ nữ bỗng nhiên chạy tới chỉ trích chàng trai bắt cá hai tay, họ nhào vô đánh sập cả nhà của tôi. Họ đánh tôi bị thương nên mode chiến đâu trong tôi bị kích hoạt, sau đó tôi đánh chết hết cả đám bọn họ luôn.
Viết một hơi xong bốn đoạn văn thì đã là 12 giờ khuya, còn lại một tiếng rưỡi, Phong Liên Trúc nặn lấy thắt lưng, nhìn đề bài cuối cùng mà thấy hơi sầu —— lý tưởng của tôi.
Lý tưởng ở đây chắc có nghĩa là nguyện vọng. Phong Liên Trúc là một NPC, chưa ai từng xây dựng nguyện vọng cho cậu hết, nhưng hệ thống có nói trên người cậu có một hệ thống là vì nó bị nguyện vọng của cậu gọi tới.
Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?
"Hệ thống, cuối cùng thì nguyện vọng của tôi là gì mà lại hấp dẫn cậu thế?" Phong Liên Trúc không thể không hỏi.
[Có phải kí chủ Phong Liên Trúc nên nghĩ lại một chút không ạ, cậu thân là một NPC của game online, vì sao lại có nguyện vọng nhỉ?]
Nhìn thấy câu trả lời của hệ thống, Phong Liên Trúc sửng sốt. Đúng vậy, trước đây lúc hệ thống nhắc đến nguyện vọng, vì sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ? Có nguyện vọng trước nên mới có hệ thống, cho nên thật ra là ý thức của cậu đã được đánh thức và hấp dẫn hệ thống chứ không phải theo trình tự có hệ thống, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cho cậu nên cậu mới đi đánh thức ý thức của mình.
Cậu nhìn đoạn văn mình viết cho đề bài "một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi", đây là chuyện đã xảy ra trước khi cậu có hệ thống, vì sao cậu lại cảm thấy chuyện này thú vị rồi nhớ kỹ nhỉ? Khi đó cậu phải quét sạch dữ liệu rác theo định kỳ và quên mất chuyện này từ lâu rồi mới đúng chứ.
Phong Liên Trúc ngây người một lúc lâu rồi mới cầm bút viết lên tờ giấy hư cấu ——
Lý tưởng của tôi: Tôi không nhớ rõ lý tưởng của mình là gì hết. Tôi cũng không rõ vì sao lúc đầu mình lại có lý tưởng nữa. Khi ấy tôi đần độn, hằng ngày toàn hành động theo ý tưởng của cha, một kẻ lên kế hoạch cùi bắp, như một con rối không có linh hồn. Cho đến hôm nay, tôi vẫn không nhớ rõ mình đã nghĩ gì về nguyện vọng lúc ban đầu. Nhưng bây giờ tôi đã có mục tiêu giai đoạn rồi. Tôi muốn học, thi đại học, kiếm tiền, nuôi gia đình, để người xung quanh tôi đều có thể vô được đại học. Đây là trách nhiệm mà cũng là nguyện vọng nữa. Tôi biết rõ đây không phải là kế hoạch mà cha đã vạch ra cho tôi mà là chuyện mà chính tôi tự nguyện để làm.
Viết xong năm đoạn văn này, sự mệt mỏi trong tinh thần của Phong Liên Trúc thoáng trở thành hư không. Cậu vốn thấy mệt dữ lắm, nhưng vừa nhìn tới đoạn văn "lý tưởng của tôi" này, cậu lại có động lực ngay luôn.
Mặc dù đây là nhiệm vụ của rồng béo, nhưng Phong Liên Trúc lại phát hiện thật ra bản thân rất thích những ngày tháng gánh vách trách nhiệm như vầy. So với việc đánh quái thăng cấp vô nghĩa thì cảm giác được người khác mong chờ lại làm cho cậu cảm thấy chân thật hơn.
Chó 16 từng nói mọi việc mà họ đã làm cũng không đủ để trả lại Phong Liên Trúc, nhưng trên thực tế, Phong Liên Trúc cũng thu hoạch được rất nhiều thứ vô hình từ đám người Chó 16.
Phong Liên Trúc cười cười, nộp năm đoạn văn lên hệ thống giáo dục, rời khỏi tài khoản của Phong Viễn Tư, đổi sang một thiết bị lên mạng tinh tế khác rồi đi vào võ đài dưới mặt đất.
Khác với hôm qua khi đang cần gấp tiền đóng học phí, hôm nay Phong Liên Trúc có chút chờ mong vào việc nhận được 4 triệu kế tiếp. Được nhiêu đó tiền thì lại có thêm vài người phản tổ có thể ghi danh vào đại học, mà bản thân Phong Liên Trúc cũng sẽ càng cảm thấy chân thật hơn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới game ——
Kiếm Chỉ Trời Cao: Thu mua trục cuốn hệ Thủy, phù chú hệ Thủy, vũ khí cấp thần hệ Thủy, bùa pháp hệ Thủy, trang bị hệ Thủy, thứ gì cũng hệ Thủy hết......
Người chơi A: Kiếm Thần điên rồi hả? Sao lại biến thành hệ Thủy vậy nè?
Người chơi B: Nếu ông bị dung nham của núi lửa giội thấu thì ông cũng sẽ rao mua vậy thôi nghen......
Nơi này vẫn thoải mái hơn nhiều so với trường học, ít nhất không cần học thuộc lòng nhiều ngôn ngữ đế quốc như thế.
Tên Hề nhìn thấy Phong Liên Trúc, toét miệng nở một nụ cười sáng chói: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới nữa chứ, nhìn thấy cậu tôi vui ghê nơi á~"
Phong Liên Trúc không biết bản thân đã thành lập một mối quan hệ thân mật như vậy với Anh Xấu này từ khi nào nữa, nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, cũng chỉ khẽ gật đầu với Tên Hề rồi nói: "Có chút việc, nên tới chậm."
Cậu chỉ trả lời ngắn gọn như thế.
"Phải không đó? Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu lo là đối thủ sẽ mạnh hơn, thà từ bỏ một triệu đó chứ cũng không dám tới đây nữa đấy~" Tên Hề cười hì hì nói, hiển nhiên hôm nay Phong Liên Trúc đến sân thi đấu làm hắn cảm thấy rất vui.
Sao mà không tới được, nhà còn bao người phải nuôi đó, Phong Liên Trúc hơi thở dài trong lòng, hỏi ngay: "Đối thủ sẽ mạnh hơn hả? Vậy tiền thưởng thì sao?"
"Tiền tưởng sẽ tăng thành hai triệu, nếu cậu có thêm con dấu thì sẽ tăng gấp đôi lên thành bốn triệu đó nghen~" Tên Hề ấn bàn tay lên vách tường để nước sơn đỏ dính đầy tay mình rồi từ từ đưa tới cổ của Phong Liên Trúc, "Cậu cần không?"
"Cần." Phong Liên Trúc gật đầu, kiếm được nhiều tiền như vậy tất nhiên là tốt nhất mà. "Anh Xấu thật là hiểu rõ lòng người ạ."
Nghe thấy Phong Liên Trúc lại khen mình, gương mặt tươi cười của Tên Hề xụ xuống trong nháy mắt, hắn trầm mặt hỏi: ""Cậu đang giả ngu hay thật sự chả hiểu mô tê gì thế?"
"Giả ngu là gì?" Phong Liên Trúc khó hiểu nói, "Quả thật tôi chẳng biết gì về võ đài cả, toàn nhờ có Anh Xấu trợ giúp thôi ạ."
Ngôn ngữ đế quốc và tinh tế có rất nhiều chỗ giống nhau, việc học ngôn ngữ đế quốc hôm nay cũng rất có ích đối với trình tiếng tinh tế của Phong Liên Trúc. Cậu không còn nói từng chữ từng chữ nữa, cuối cùng cũng có thể nối thành nguyên câu rồi.
Tên Hề nghe được lời của Phong Liên Trúc mà luôn cảm thấy người trước mắt này ngu đến mức có thể nở hoa trên đầu luôn rồi. Hắn dang rộng năm ngón tay ra rồi dùng sức ấn năm dấu tay lên cổ của Phong Liên Trúc.
"Trận thứ hai cần năm dấu tay hả?" Phong Liên Trúc hỏi vì thấy khó hiểu.
Cậu nhớ rõ hôm qua Tên Hề chỉ quẹt nhẹ một vệt sơn đỏ trên cổ mình thôi, hôm nay lại trét nhiều như vậy.
"Không phải, tôi chỉ muốn thử cảm giác giơ tay bóp chặt lấy cổ của cậu thôi." Vai Hề xoa đầu ngón tay, "Da cậu trông cũng không tồi đó, phần lớn tuyển thủ võ đài của chúng tôi toàn là mấy người lỗ mãng da thịt thô ráp thôi, vậy mà cậu lại bảo dưỡng tốt ghê."
"Hôm nay cậu đấu cuối, màn kết thúc đấy," Tên Hề nói, "Thái độ ngày hôm qua của cậu đã chọc giận khán giả rồi, họ đặc biệt yêu cầu để cậu ở trận cuối đó."
Lời nói nguyên bản của khán giả là xử lý cái tên tuyển thủ kiêu ngạo này, xé nát cậu, để máu của cậu tràn ra đầy cả sân thi đấu.
Chưa có tuyển thủ nào lại không lấy lòng khán giả hết, Phong Liên Trúc thì ngạo mạn quá mức, một món hàng mà lại có một cá tính riêng của mình, điều này khiến những người xem đến võ đài dưới mặt đất tìm sự kích thích cảm thấy rất không thoải mái.
"Trận cuối bắt đầu lúc mấy giờ?" Phong Liên Trúc hỏi.
"1 giờ rưỡi rạng sáng, trong khoảng thời gian này, cậu có thể đến phòng riêng của mình để nghỉ ngơi hoặc cũng có thể rời khỏi mạng tinh tế và nghỉ ngơi trong hiện thực. Nhưng nếu rời khỏi mạng tinh tế mà không trở về tham gia trận đấu vào lúc 1 giờ rưỡi, võ đài dưới mặt đất sẽ vây giết cậu trên mọi mạng lưới." Tên Hề bảo, "Chúng tôi sẽ kêu hacker tra ra địa chỉ của cậu, đuổi tới cửa, ép cậu lên võ đài ngoài đời và làm cho cậu sống không bằng chết đó nghen~"
Giọng điệu của hắn nghe vào như thể rất hi vọng Phong Liên Trúc sẽ chạy trốn vậy đó.
Phong Liên Trúc hoàn toàn không hề để tâm đến ý nghĩa trong lời nói của Tên Hề, cậu đang nghĩ vậy thì tốt rồi, cậu có thể vào tài khoản của Phong Viễn Tư để làm bài tập sau khi rời khỏi đây, 1 giờ rưỡi lại tới đánh võ đài. Trận đấu kết thúc lúc 2 giờ, hôm sau 9 giờ sáng đi học, cậu vẫn còn một đoạn thời gian để nghỉ ngơi.
Phong Liên Trúc lặng lẽ nhớ lại thời khóa biểu của mình và cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất nghỉ được bảy tiếng đồng hồ đó chứ. Hồi trước thân là NPC trong game, cậu căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, cứ đánh mãi đánh mãi, bị người chơi đánh chết hoặc sẽ đánh chết người chơi, ngoài chuyện thấy hơi đau đầu lúc học ra thì cuộc sống ở thế giới tinh tế vẫn khá thoải mái.
Phong Liên Trúc vừa rời khỏi là đi làm bài tập ngay mà chẳng hề cảm thấy cường độ làm việc và nghỉ ngơi nặng nề. Học thuộc lòng ngôn ngữ đế quốc cũng rất đơn giản, mấy bài văn trong sách giáo khoa đều ngắn ngủn. Đầu tiên, Phong Liên Trúc sẽ củng cố lại những từ đơn và ngữ pháp mà mình đã học trước đó, thuộc lòng mấy câu đối thoại cơ bản đơn giản ví dụ "Bạn khỏe không?", "Tôi khỏe lắm", "Bạn ăn chưa?", "Hôm nay thời tiết không tồi nhỉ", "Hôm nay hai ông mặt trời của Sao Lameil mọc cùng nhau kìa" cũng là một chuyện rất ung dung.
Một chuyện khá khó là viết văn, đây là một quá trình tự sáng tạo. Thầy giáo rồng xanh cho đoạn văn theo đề với những đề tài như "mẹ của tôi", "cha của tôi", "người bạn tốt nhất của tôi", "một mẩu chuyện nhỏ xung quanh thôi" và "lý tưởng của tôi", mỗi đoạn không thể ít hơn 300 từ đơn, và đó là điều làm cho Phong Liên Trúc lo âu.
Cha, mẹ...... cậu nào có mấy thứ này chứ. Cậu chỉ có chương trình, người làm về mảng trang trí, người tạo âm thanh, người lên kế hoạch game và nhân viên thiết kế thôi. Người lên kế hoạch chắc là cha, hắn đưa ra rất nhiều ý tưởng. Mấy thao tác cụ thể còn lại sẽ được người làm về mảng trang trí và nhân viên công tác phụ trách. Có thể nói, cơ thể của cậu hoàn toàn được chế ra bởi quá trình cộng tác của những nhân viên này, thế thì xem bọn họ là mẹ vậy.
Bạn bè chắc sẽ là Pang Kirates, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng họ đã bạn bè về mặt tâm linh rồi.
Còn chuyện nhỏ...... Phong Liên Trúc nghĩ rồi viết ra bốn đoạn văn như vầy.
Mẹ của tôi: Tôi có rất nhiều mẹ, họ sẽ bị ý tưởng của một người cha tra tấn mỗi ngày, họ sẽ thức đêm làm việc, sửa chữa cơ thể, giọng nói, sức mạnh, mode chiến đấu của tôi một lần rồi lại một lần...... Quan hệ của nhóm mẹ phức tạp lắm, có đôi khi cũng rất tốt, họ sẽ ngồi lại với nhau và bàn bạc xem nên sửa chữa vấn đề của tôi như thế nào, có lúc lại kém cực luôn, họ sẽ cãi vã với nhau vì cách giáo dục tôi. Nhóm mẹ có một mối phiền não chung đó là đầu tóc sẽ dần rụng. Trên bàn làm việc của mẹ thường có đầy nước thuốc, lâu lâu thì thoa một chút. Chắc cũng vì nguyên nhân này nên nhóm mẹ cho tôi một mái tóc rất dài và dày, dù có rụng cũng có thể mọc lại được. Tôi có yêu nhóm mẹ không hả? Không biết nữa, nhưng tôi rất biết ơn họ vì đã vất vả tạo ra tôi.
Cha của tôi: Mối quan hệ cá nhân của cha tôi cũng không tốt lắm, có người thường mắng hắn là người lên kế hoạch cùi bắp, bảo hắn nói không giữ lời, hay lùi lại chuyện tốt, còn bị người ta xem là thái giám nữa. Cha thích điều khiển linh hồn của tôi, thường bất thình lình muốn sửa cài đặt của tôi, mỗi lần sửa xong thì sẽ có người mắng cha tôi là đồ lừa bịp. Tôi không có quá nhiều điều mình nói được về cha, nhưng, đầu của hắn cũng trọc lóc.
Người bạn tốt nhất của tôi: Người bạn duy nhất của tôi có chút ấu trĩ. Lúc đầu tôi cũng không thích anh ta, thậm chí còn nghĩ đến chuyện lén xài tiền dự trữ của ảnh nữa. Đương nhiên, ảnh cũng lấy đi thứ quan trọng nhất của tôi. Lúc đó tôi rất tức, cũng muốn trả ảnh luôn. Anh ta lại chẳng biết gì về chuyện này, thường xuyên quăng chuyện mình không thích làm cho tôi, ức hiếp người xung quanh tôi rồi thậm chí còn đập hư nhà của tôi nữa. Cũng may tôi chẳng giống ảnh, tôi là một người rộng lượng. Tôi bảo vệ kho bạc của anh ta, hắn cũng đưa đầu óc cho tôi sử dụng. Mối quan hệ hiện giờ của chúng tôi cũng không tồi cho mấy, anh ta là một người bạn đáng có.
Một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi: Luôn có rất nhiều người chạy tới chạy lui xung quanh tôi, đập nhà rồi giết luôn bọn em nhỏ của tôi để cướp đồng vàng từ trên người tôi. Nhưng tôi là một kẻ bình tĩnh như cây trúc, tôi chẳng mấy để ý tới những vụ này. Rất ít chuyện có thể khắc sâu vào trong ấn tượng của tôi, phần lớn đều quên mất rồi. Chỉ có một sự kiện để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi là từng có một cặp đôi cảm thấy hoàn cảnh nhà tôi khá tốt nên tới ngay rừng trúc của tôi để yêu đương rồi giết sạch luôn bọn em nhỏ của tôi nữa, điều này khiến cho tôi rất tò mò mà giấu người trong cây trúc nhìn lén họ. Lúc đầu họ thân mật với nhau, thậm chí còn muốn làm một ít chuyện xấu hổ tại nhà của tôi nữa cơ. Nhưng lúc này, một người phụ nữ bỗng nhiên chạy tới chỉ trích chàng trai bắt cá hai tay, họ nhào vô đánh sập cả nhà của tôi. Họ đánh tôi bị thương nên mode chiến đâu trong tôi bị kích hoạt, sau đó tôi đánh chết hết cả đám bọn họ luôn.
Viết một hơi xong bốn đoạn văn thì đã là 12 giờ khuya, còn lại một tiếng rưỡi, Phong Liên Trúc nặn lấy thắt lưng, nhìn đề bài cuối cùng mà thấy hơi sầu —— lý tưởng của tôi.
Lý tưởng ở đây chắc có nghĩa là nguyện vọng. Phong Liên Trúc là một NPC, chưa ai từng xây dựng nguyện vọng cho cậu hết, nhưng hệ thống có nói trên người cậu có một hệ thống là vì nó bị nguyện vọng của cậu gọi tới.
Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?
"Hệ thống, cuối cùng thì nguyện vọng của tôi là gì mà lại hấp dẫn cậu thế?" Phong Liên Trúc không thể không hỏi.
[Có phải kí chủ Phong Liên Trúc nên nghĩ lại một chút không ạ, cậu thân là một NPC của game online, vì sao lại có nguyện vọng nhỉ?]
Nhìn thấy câu trả lời của hệ thống, Phong Liên Trúc sửng sốt. Đúng vậy, trước đây lúc hệ thống nhắc đến nguyện vọng, vì sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ? Có nguyện vọng trước nên mới có hệ thống, cho nên thật ra là ý thức của cậu đã được đánh thức và hấp dẫn hệ thống chứ không phải theo trình tự có hệ thống, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cho cậu nên cậu mới đi đánh thức ý thức của mình.
Cậu nhìn đoạn văn mình viết cho đề bài "một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi", đây là chuyện đã xảy ra trước khi cậu có hệ thống, vì sao cậu lại cảm thấy chuyện này thú vị rồi nhớ kỹ nhỉ? Khi đó cậu phải quét sạch dữ liệu rác theo định kỳ và quên mất chuyện này từ lâu rồi mới đúng chứ.
Phong Liên Trúc ngây người một lúc lâu rồi mới cầm bút viết lên tờ giấy hư cấu ——
Lý tưởng của tôi: Tôi không nhớ rõ lý tưởng của mình là gì hết. Tôi cũng không rõ vì sao lúc đầu mình lại có lý tưởng nữa. Khi ấy tôi đần độn, hằng ngày toàn hành động theo ý tưởng của cha, một kẻ lên kế hoạch cùi bắp, như một con rối không có linh hồn. Cho đến hôm nay, tôi vẫn không nhớ rõ mình đã nghĩ gì về nguyện vọng lúc ban đầu. Nhưng bây giờ tôi đã có mục tiêu giai đoạn rồi. Tôi muốn học, thi đại học, kiếm tiền, nuôi gia đình, để người xung quanh tôi đều có thể vô được đại học. Đây là trách nhiệm mà cũng là nguyện vọng nữa. Tôi biết rõ đây không phải là kế hoạch mà cha đã vạch ra cho tôi mà là chuyện mà chính tôi tự nguyện để làm.
Viết xong năm đoạn văn này, sự mệt mỏi trong tinh thần của Phong Liên Trúc thoáng trở thành hư không. Cậu vốn thấy mệt dữ lắm, nhưng vừa nhìn tới đoạn văn "lý tưởng của tôi" này, cậu lại có động lực ngay luôn.
Mặc dù đây là nhiệm vụ của rồng béo, nhưng Phong Liên Trúc lại phát hiện thật ra bản thân rất thích những ngày tháng gánh vách trách nhiệm như vầy. So với việc đánh quái thăng cấp vô nghĩa thì cảm giác được người khác mong chờ lại làm cho cậu cảm thấy chân thật hơn.
Chó 16 từng nói mọi việc mà họ đã làm cũng không đủ để trả lại Phong Liên Trúc, nhưng trên thực tế, Phong Liên Trúc cũng thu hoạch được rất nhiều thứ vô hình từ đám người Chó 16.
Phong Liên Trúc cười cười, nộp năm đoạn văn lên hệ thống giáo dục, rời khỏi tài khoản của Phong Viễn Tư, đổi sang một thiết bị lên mạng tinh tế khác rồi đi vào võ đài dưới mặt đất.
Khác với hôm qua khi đang cần gấp tiền đóng học phí, hôm nay Phong Liên Trúc có chút chờ mong vào việc nhận được 4 triệu kế tiếp. Được nhiêu đó tiền thì lại có thêm vài người phản tổ có thể ghi danh vào đại học, mà bản thân Phong Liên Trúc cũng sẽ càng cảm thấy chân thật hơn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới game ——
Kiếm Chỉ Trời Cao: Thu mua trục cuốn hệ Thủy, phù chú hệ Thủy, vũ khí cấp thần hệ Thủy, bùa pháp hệ Thủy, trang bị hệ Thủy, thứ gì cũng hệ Thủy hết......
Người chơi A: Kiếm Thần điên rồi hả? Sao lại biến thành hệ Thủy vậy nè?
Người chơi B: Nếu ông bị dung nham của núi lửa giội thấu thì ông cũng sẽ rao mua vậy thôi nghen......
Danh sách chương