Đứng trước mặt Triệu Vô Cực lúc này chính là đông đảo Mộc gia tử đệ cùng một vị lão nhân.

Người này không ai khác chính là người bị cho rằng đã chết từ lâu Mộc gia một vị đại trưởng lão, hoặc có thể gọi hắn làm lão tổ cũng được.

Tên này đã gần trăm tuổi lão nhân, ở trong giang hồ chém chém giết giết đa số người đều đoản mệnh tuổi thọ trung bình cực thấp đã có thể xem là một cái cực thọ người.

Hắn từ lúc biến mất tới nay đã có hơn hai mươi năm, mọi người đều cho rằng hắn đã chết, không hề biết rằng hắn vẫn còn sống, chỉ là bế quan tiềm tu mà thôi.

Trên người lão giả này tỏa ra khí tức chính là nhất lưu cảnh giới, thâm sâu khó dò.

Triệu Vô Cực nhíu mày, thứ làm hắn cảm giác khó chơi hơn không phải là lão giả này, mà là Mộc gia mười lăm tên cầm đại nỗ ( nỏ) đang nhắm thẳng vào hắn cũng Từ Tiểu Bạch.

Triệu Vô Cực nếu toàn lực sử dụng thân pháp cũng có chút cơ may thoát ra khỏi tầm bắn của đám đại nỗ này, nhưng Từ Tiểu Bạch chắc chắn không thể.

Triệu Vô Cực còn nhớ Từ Tiểu Bạch có một kiếm chiêu phong thủ trong Lăng Vân kiếm pháp chính là Lăng vân loa toàn phòng thủ gần như là toàn phương vị. 

Nhưng đối mặt với nhiều đại nỗ tề phát, Từ Tiểu Bạch sợ rằng cũng phải giây quỳ.

Triệu Vô Cực cũng không ngờ tới là Mộc gia nhìn như yếu đuối hơn Cát gia, lại có được nội tình tốt, lại giấu tới thâm sâu như vậy.

Chuyện hôm nay có chút khó làm, hắn đầu óc nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Lão giả mở miệng nói ;

“ lão phu Mộc Thiên, vị này thiếu hiệp ta cũng đã nghe đám tiểu bối nói qua, Triệu Vô Cực Triệu công tử thiếu niên thiên tài, hôm nay ngươi đên đây hẳn là muốn hưng binh vấn tội chúng ta?”

Triệu Vô Cực lặng lẽ gật đầu, hắn cũng không vội động thủ, hắn muốn xem Mộc gia còn có cái gì không để người biết bí mật hay không.

Lão giả tiếp tục nói ;

“ hôm nay nể mặt lão phu, chúng ta giải hòa ở đây. Tất cả sự việc trước đây đều là do đám tiểu bối suy tính không cẩn thận mới động chạm tới Triệu công tử, người có tội cũng đã chết Triệu công tử cũng nên khoan hồng độ lượng mà buông tha người a!”

Triệu Vô Cực cười gằn nói:

“ cho ngươi mặt mũi? lão già, nhìn ngươi mặt nhăn nhăn nheo nheo, mắt với mũi cũng sắp nhăn vào một chỗ, còn muốn mặt mũi? mặt mũi ngươi đáng tiền sao?”

Lão giả có chút nộ khí nói:

“ Triệu công tử tuổi trẻ ngông cuồng, ta đường đường là nhất lưu cao thủ Mộc gia lại có đại nỗ thủ hộ, ngươi có thể chắc chắn đánh bại chúng ta sao?”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ không chắc lắm, nhưng ngươi mặt mũi nhìn không ra gì, ta không muốn nể mặt ngươi!”

lão giả trong lòng mắng thầm: “ tiểu tử thúi, lão phu đã gần trăm tuổi mặt có thể không nhăn sao? ngươi một cái tiểu tử nhìn thông minh sáng dạ sao có thể không biết ta đang dùng nghĩa bóng, cứ nhằm vào mặt ta nói làm cái gì? tức chết lão phu!”

Nhưng bên ngoài mặt hắn vẫn là lạnh lùng âm trầm nói:

“ chả lẽ Triệu công tử còn muốn giở công phu sư tử ngoặm Mộc gia chúng ta một phen? mộc gia chúng ta tuy là đại gia tộc, nhưng xuống dốc đã nhiều năm, sợ rằng không có cái gì lọt pháp nhãn của công tử a!”

Triệu Vô Cực lại lắc đầu nói:

“ Mộc gia các ngươi có cái gì xinh đẹp nhất mĩ nữ khoảng chừng dưới mười tám tuổi không?”

Mộc Thiên lập tức khóe mắt giật giật, tên này vậy mà lại đòi nữ sắc. cũng đúng a, thiếu niên khí huyết phương cương, muốn gần gũi nữ sắc cũng là bình thường mà thôi.

Hắn quay lại hỏi:

“ trong gia tộc có cái nào hợp với Triệu công tử yêu cầu mau đưa tới đây, chỉ cần một cái xinh đẹp nhất mà thôi!”

“ vâng, lão tổ!”

bên dưới đáp ứng rất nhanh, một lúc sau một cái ước chừng mười sáu tuổi mĩ thiếu nữ được đưa tới, nhưng nàng có vẻ không tình nguyện một chút nào, đang không ngừng giãy dụa.

Triệu Vô Cực nhìn nàng, cũng có thể xưng là xinh đẹp, nhưng so với Cát Mẫn còn kém xa.

Hắn quay lại nhìn Từ Tiểu Bạch hỏi:

“ ngươi còn nhớ Độ Hải lời nói không?”

Từ Tiểu Bạch sắc mặt hơi hồng lên, bây giờ cứ nhắc tới Độ Hải là hắn lại cảm thấy khó chịu, muốn ngay lập tức trở về cầm một kiếm chém hắn.

Cái gì hiền lương thục đức, cái gì nuôi chồng dạy con, a phi.... chó má! Từ Tiểu Bạch đối với Độ Hải xem tướng vô cùng bất mãn.

Triệu Vô Cực lại nói:

“ muốn thay đổi số mệnh ngươi nên tìm một cái người yêu a, sau đó sinh một cái tiểu oa oa, như vậy số mệnh của ngươi liền cải biến. ta nhìn cái này Mộc gia tiểu cô nương cũng không tệ, ngươi suy nghĩ một chút thế nào?”

Triệu Vô Cực nói xong cười xấu xa nhìn hắn, đây cũng là Triệu Vô Cực tiện thể trêu đùa Từ Tiểu Bạch mà thôi.

“ Triệu! Vô! Cực!”

Từ Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, từng chữ gằn ra nói. Khốn khiếp Độ Hải nói nhăng nói cuội cái gì, để Triệu Vô Cực lúc nào cũng trêu đùa hắn.

Triệu Vô Cực thấy Từ Tiểu Bạch có nổi giận xu thế liền thu lại nụ cười đối với lão giả nói:

“ đáng tiếc,bằng hữu của ta hình như đối với Mộc gia cô nương của các ngươi không hứng thú a, ta cũng chỉ là tiện đường hỏi vậy mà thôi, thực chất hôm nay ta đến đây không hề có ý cùng các ngươi giảng hòa, mà tới diệt tộc các ngươi!”

Triệu Vô Cực vừa nói xong, lão giả lập tức tức giận, phùng mang trợn mắt lên. 

Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, Triệu Vô Cực đã ra tay trước.

Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, dồn sức đan điền lập tức phát động tiểu thần thông sư hống công rống to:

“Rống”! 

Một tiếng rống này được Triệu Vô Cực dùng hết mười phần công lực, không hề giữ lại chút nào, gần như một phần ba cái Hỏa Vân Thành ở giữa đêm đều có thể nghe thấy tiếng rống của hắn, vô cùng kinh người.

Đứng trước mặt hắn chịu trận chính là Mộc gia tử đệ, lập tức dưới tam lưu cảnh giới thất khiếu chảy máu trực tiếp ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, sống chết không rõ.

Tam lưu cảnh thì ôm tai lăn lộn đầy đất, trên trán gân xanh nổi lên, lỗ mũi chảy máu, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Một đám nhị lưu cũng không tốt hơn là bao nhiêu, vội vàng ôm chặt tai vận chuyển nội công chống cự, nhưng Triệu Vô Cực tiếng rống vẫn như là ma âm truyền vào tai bọn họ khiến bọn họ đầu óc choáng váng quay cuồng.

Biểu hiện tốt nhất vẫn là lão giả kia, tay ôm chặt tai, không hề biểu hiện ra mất đi chiến lực mà chỉ là sắc mặt trắng xám mà thôi.

Một chiêu sư hống công của Triệu Vô Cực như làm một cái Flasbang ( bom choáng) nhưng không có ánh sáng ném vào giữa Mộc gia viện phủ, khiến Mộc gia lập tức biến thành người ngã ngựa đổ cảnh tượng, lăn lộn trên đất người thì nhiều vô số kể.

Đám người cầm cung nỗ cũng chỉ là tam lưu cao thủ mà thôi, lập tức buông ra vũ khí mất đi chiến lực.

Triệu Vô Cực một chiêu này lập tức giải quyết đi hắn một nửa lo lắng, Triệu Vô Cực hài lòng lau đi khóe miệng nước miếng bắn tung tóe.

Rống vừa to vừa dài như vậy ngươi còn cho rằng không bắn tung tóe được sao? buồn cười.

Lão giả tay run run chỉ vào Triệu Vô Cực nói:

“ ngươi... ngươi... ngươi!”

Triệu Vô Cực nhíu mày:

“ ngươi cái gì mà ngươi, già rồi đến nói cũng không rõ nữa đúng không?”

Nói xong hắn thân pháp cũng lập tức phát động, không hề xông tới lão giả này mà là hướng đám kia lăn lôn đầy đất nỗ thủ lao tới dưới chân vận lực chính là một trận đạp mạnh 

Răng rắc!

tiếng xương vỡ liên tục vang lên, đám này nỗ thủ lập tức bỏ mạng mấy người 

Lão giả khóe mắt trợn to, tia máu hiện lên, hắn rống to một tiếng:

“ tiểu tử, ngươi muốn chết!”

Nói xong, hắn rút ra tùy thân bội kiếm, trên kiếm ngưng tụ ra cương kình hướng Triệu Vô Cực múa kiếm lao tới.

Lăng Vân kiếm pháp - xuyên vân nhất kích!

Phía sau âm phong ập tới, Từ Tiểu Bạch từ sau lưng tập kích, hắn không muốn để lão giả này được tự do tấn công Triệu Vô Cực.

Từ Tiểu Bạch hai mắt lóe lên hàn quang nói:

“ đối thủ của ngươi, là ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện