Keng! Ầm!

Kim thiết va chạm âm thanh vang lên, sóng khí cuốn ra. Thiết Sát trong nháy mắt bị Từ Tiểu Bạch một kích đánh cho bay ngược mà ra, va vào bức tường phía sau lưng khiến cho nó cực kì nhanh chóng đổ nát ra mới có thể dừng lại được. 

Từ Tiểu Bạch đứng tại chỗ thở dốc, hắn vừa rồi một kiếm cũng dùng không ít lực, tuy có chút lợi thế nhưng cũng không hề tốt đẹp như vậy.

Vân vụ vốn đã dày đặc, bụi đất do tường đổ vỡ cuồn lên lại càng làm cho tình cảnh trở nên vô cùng khó nắm bắt, Từ Tiểu Bạch đứng yên tại chỗ chờ đợi kết quả, xem tên Thiết Sát có bị thương chút nào không.

Ha ha.... ha ha ha ha!

Tiếng cười có chút điên cuồng từ vị trí Thiết Sát bay ngược truyền tới, hắn cười có chút điên cuồng, có chút thê lương.

Thiết Sát âm thanh vang lên:

“ không ngờ ta một cái võ sĩ Thần Điện lại ở trên giang hồ bị loại này nhị lưu cảnh giới hai lần đánh cho không kịp trở tay, thật là buồn cười a.

Uổng cho ta ở Thần Điện còn cảm giác mình bao nhiêu mạnh mẽ, không ngờ đi lại trên giang hồ mới biết được giang hồ lắm anh tài, ta vẫn là còn kém một chút.

Tiểu tử, ta công nhận ngươi ở trong nhị lưu cảnh giới cũng rất mạnh, nhưng muốn đánh bại ta còn xa lắm. một đòn vừa rồi ta không hề có chút bị thương nào, cương khí hộ thân của ta ngươi cũng không phá nổi, làm sao có thể khiến ta bị thương được?”

Từ Tiểu Bạch trên mặt lập tức chìm xuống, tên này là nói thật hay là đang hư trương thanh thế.

Một chiêu vừa rồi hắn cũng không hề dễ chịu gì, bị Từ Tiểu Bạch đánh cho bay ngược mà ra, bây giờ lại còn có thể phóng cuồng ngôn, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Từ Tiểu Bạch không biết đối phương có bị thương hay không, nhưng hắn đã cảm giác được bản thân nội lực tiêu hao quá nhanh, sắp đến sơn cùng thủy tận mức độ.

Cho dù còn có chiêu thức chưa dùng tới, nhưng nội công không ủng hộ hắn cũng không thể làm được cái gì.

Đã vậy, không cần biết đối phương là thật bị thương hay là phô trương thanh thế, hắn cũng đặt cược tất cả vào một chiêu cuối cùng này.

Từ Tiểu Bạch điên cuồng vận chuyển nội công, từ trong cơ thể luyện tinh hóa khí, cố gắng trong thời gian nhanh nhất hồi phục lại một chút trạng thái.

Hắn mắt nhắm nghiền, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ ở ngoại giới xảy ra chuyện gì.

Thiết Sát âm thanh lại truyền tới:

“ ngươi nội công đã tiêu hao gần hết đi? bây giờ chính là lúc ta phản công a. Tiểu tử, ngươi có sợ hay không, ha ha ha!”

Từ Tiểu Bạch khí thể lên tới một cái tiểu đỉnh phong, hắn mở mắt ra, trong mắt ánh sáng lên một vệt tinh quang, Từ Tiểu Bạch rống to:

“ Người sợ phải là ngươi mới đúng, tiếp ta một chiêu cuối cùng!”

Từ Tiểu Bạch cả người cúi xuống, hắn vận dụng thân pháp dồn lực hai chân sau đó nhảy lên thật cao.

Người bình thường có thể nhảy cao khoảng chừng một mét đã là tốt lắm rồi, Từ Tiểu Bạch nhảy lên hẳn bốn mét, vừa bằng chiều cao một tòa nhà.

Hắn Lăng vân kiếm bên trên khí tức lưu chuyển nhanh chóng, một cỗ cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông truyền tới.

Từ Tiểu Bạch nhảy lên tới đỉnh cao, hắn hướng về phương hướng Thiết Sát âm thanh truyền tới mà rơi xuống.

Khí đã đạt tới tiểu đỉnh phong, thế tích lũy cũng đã là tối đa có thể,Từ Tiểu Bạch một chiêu này quả thật muốn dồn sức quyết thắng bại một kích.

Tiểu Hoàng ở bên dưới thấy vậy lông tơ dựng đứng vội vàng chạy nhanh trở về lối đào động cũ của mình, trong miệng còn gấp rút kêu lên mấy tiếng báo động cho Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống, hắn cũng nhìn thấy Từ Tiểu Bạch thân ảnh nhảy ra khỏi vân vụ sau đó lại nhanh chóng xâm nhập vân vụ.

Lấy hắn hiểu biết Từ Tiểu Bạch, tên này chắc chắn định liều mạng, mà chiêu này không còn gì khác chính là Thiên hạ vô trần.

Triệu Vô Cực hướng mọi người rống to:

“ không muốn chết mau nằm xuống!”

Nói xong hắn dưới chân đạp mạnh một cái, tiện tay ôm lấy còn đang đứng bên cạnh hắn ngây người Thiên Tinh Nguyệt hướng phương xa lao nhanh mà đi, lúc này mệnh ai người nấy chạy a.

Chiêu này của Từ Tiểu Bạch cũng không đơn giản, cho dù là hắn cũng không dám ngạnh kháng một chút nào, muốn tránh bao xa liền tránh bao xa. 

Mấy cái thông minh võ giả thấy thế liền theo bước chân hắn chạy nhanh, mấy cái phản ứng chậm một chút võ giả người thì chạy, người thì nằm rạp xuống, Triệu Vô Cực còn phải sợ sệt như vậy, bọn hắn mấy cái tam lưu không nghe lời hắn khuyên bảo chính là muốn chết.

Phàm nhân đám người thanh niên nhân có thể bắt kịp vấn đề cũng dồn dập học theo, đáng tiếc mấy cái nữ nhân cũng lão gia gia phản ứng quá chậm đứng ngốc tại chỗ không biết nên làm gì cho phải.

Thiên Tinh Nguyệt thì bị Triệu Vô Cực ôm ngang eo, nàng sắc mặt đỏ ửng nhìn lấy hắn, lúc này nàng mới biết Triệu Vô Cực sức lực có bao nhiêu lớn, hắn cánh tay có bao nhiêu cứng rắn.

Nàng cũng không phải là nhẹ như lông hồng loại kia nữ nhân mà hàng thật giá thật võ giả, cân nặng đều hơn năm mươi kg. thế mà Triệu Vô Cực một tay ôm ngang eo nàng còn vô cùng thoải mái vận chuyển thân pháp như là gió bão bỏ chạy có thể thấy được hắn thân pháp có bao nhiêu ghê gớm.

Hơn nữa hắn cạnh tay vô cùng mạnh mẽ có lực, Thiên Tinh Nguyệt ở cảm nhân được sự ấm áp từ cánh tay hắn truyền tới, quả thật là một cái vô cùng đáng tin cậy một cánh tay.

Nàng cảm giác Triệu Vô Cực lúc này vô cùng đẹp trai, trong người có một đoàn khí nóng đang chạy loạn khiến nàng đỏ mặt tía tai.

Trong lòng nàng thầm mắng bản thân:

“ ta suy nghĩ lung tung cái gì a! lúc này cái cần quan tâm là chiến đấu tình huống, không giải quyết được gọn gàng phụ thân sẽ đối với ta không hài lòng, bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện nam nữ a. Thiên Tinh Nguyệt mau tỉnh lại!”

Nàng vội vàng đánh đánh khuôn mặt mình để chấn chỉnh tinh thần, ánh mắt cố gắng theo dõi bên trong tình huống.

Bên trong vân vụ lúc nào chợt truyền ra một tiếng rống to:

“ Lăng Vân kiếm pháp - thiên địa vô trần!”

Từ Tiểu Bạch từ trên trời lao xuống, khí thế như cầu vồng, hắn một kiếm như là muốn quét tan thiên địa để cho thiên địa trở nên sạch sẽ không một vết bụi trần vậy.

Một kiếm này của hắn cũng là một kích toàn lức cuối cùng, thắng hay bại cũng chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.

“ Ầm!”

Một tiếng to lớn nổ vang, sóng xung kích cuốn sạch mặt đất, đến cả vân vụ do Lăng vân kiếm tạo ra cũng bị thổi cho tan tác bay ra tứ phương, mọi người ở bên ngoài đều bị đánh cho người ngã ngựa đổ, không thể đứng vững 

Đứng xem đám lão gia gia cùng nữ nhân chính là đối tượng xui xẻo đầu tiên. bọn hắn không kịp tránh né đi đâu chỉ có thể ngạnh kháng dư âm của cuộc chiến, không ít đá vụn bay loạn bắn vào bọn hắn khiến không ít người bị thương chảy máu, tiếng hét thảm la lên không dứt, người bị thương đầy đất đau đớn nằm rên rỉ.

Một số ca biệt người đen đủi lập tức chết tại chỗ, vị sóng xung kích cùng đá vụn bắn xuyên tim, xuyên cổ họng hoặc vào đầu mà chết.

Đám người nằm rạp dưới đất may mắn sống so qua một kiếp, bọn hắn đều cảm nhân được trên đầu sóng khí cùng đá như là phi thạch bay qua, trong lòng âm thầm may mắn bản thân phản ứng nhanh chóng.

Đám kia vốn chạy nhanh võ giả thì dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực vừa rồi trước khi chạy còn nhắc nhở bọn hắn, đủ trượng nghĩa.

Đổi lại bọn hắn sợ rằng đã sớm im lặng bỏ chạy, ai quan tâm được người khác sống chết như thế nào.

Triệu Vô Cực buông xuống Thiên Tinh Nguyệt, mặc kệ nàng ánh mắt phức tạp nhìn về bản thân, hắn quan tâm chính là giờ này Từ Tiểu Bạch như thế nào rồi.

Chỉ thấy chỗ vốn nên là một bức tường vị trí, Từ Tiểu Bạch lúc này quỳ một chân, kiếm cắm trên mặt đất.

Gần hắn bức tường đã bị thổi bay không biết đi đâu, trọc lốc một mảnh.

Từ Tiểu Bạch lúc này đã kịch liệt thở dốc, nội công hao hết, không khác gì một cái phàm nhân.

Thiết Sát không biết ở chỗ nào sống chết ra sao. Triệu Vô Cực căng mắt lên nhìn, hắn nhìn thấy một đống loạn gạch chồng lên cao, bên trong còn lòi ra một mảnh áo quần.

Thiết Sát đã bị đánh trúng, chính diện lãnh một đòn Thiên hạ vô trần của Từ Tiểu Bạch, liệu hắn có bại trận hay không? 

Thần Điện võ sĩ vốn không phải kẻ yếu gì, nếu Từ Tiểu Bạch có thể đánh bại hắn, vậy Triệu Vô Cực đều phải nhìn hắn với ánh mắt khác a!

Triệu Vô Cực thắc mắc rất nhanh có được câu trả lời. đám đá vụn hơi hơi rung động chứng tỏ Thiết Sát vẫn chưa chết, hoặc là hắn chỉ bị thương mà thôi.

Triệu Vô Cực nhìn lại Từ Tiểu Bạch đã vô lực ngồi ở đó hắn lập tức cảm giác được không ổn, dưới chân dẫm mạnh một cái toàn lưc thi triển thân pháp lao tới.

Đáng tiếc hắn vẫn là chậm một bước.

Thiết Sát từ trong đám gạch đá bỗng phá mà ra, trong tay hắn Truy phong kiếm cương khí đại thịnh phóng ra nó chói mắt quang mang.

Thiết Sát ánh mắt đỏ chót, cả người quần áo tơi tả, không ít chỗ còn đang chảy máu, hắn tốc độ nhanh như là một mũi tên hướng Từ Tiểu Bạch lao tới.

Chỉ trong nháy mắt liền đã tiếp cận được Từ Tiểu Bạch, mà Triệu Vô Cực còn cách đó rất xa.

Thiết Sát nãy giờ phẫn nộ đều tích lũy vào một kiếm này hắn điên cuồng rống to:

“ tiểu tử, đi chết đi!”

Một kiếm như là tử thần thẩm phán chém ra, tốc độ nhanh đến mức như là phá không mà tới, nhất lưu cao thủ một kích nén giận lâu nay cũng không phải là trò đùa, hắn một kiếm này đã là dùng toàn lực khí thế thần cản giết thần phật cản giết phật không ai địch nổi, nhất định phải đòi mạng Từ Tiểu Bạch. 

Từ Tiểu Bạch đã kiệt sức chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, Triệu Vô Cực lại ở quá xa.

Từ Tiểu Bạch lần này chỉ sợ phải chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện