Một chưởng này của hắn cũng không có cái gì khí thế kinh người hiện ra nhưng nội lực ngưng tụ sức mạnh ẩn chứa bên trong to lớn vô cùng, Triệu Vô Cực ở một bên cũng cảm giác được một tia áp lực, hắn cho dù toàn lực vận công sợ rằng vẫn ở thế yếu so với đối phương.
Vân Cảnh đột phá nhất lưu cảnh giới không biết đã bao lâu, đối phương đối với nhất lưu cảnh giới lí giải đã vô cùng thâm sâu, nội công cùng cương khí cũng đã ngưng tụ chất phác, Triệu Vô Cực muốn vượt cấp khiêu chiến là vô cùng khó khăn, tỉ lệ chiến thắng đã tới gần không thể nào.
Nhưng hắn thân pháp toàn lực phát động đừng nói là Vân Cảnh, cho dù toàn bộ Vân gia trưởng lão xuất động cũng đừng mong bắt được hắn.
Bởi vậy Triệu Vô Cực chỉ có thể tự tin nói một câu, hắn đứng ở thế bất bại mà thôi.
Nhưng nếu đối phương dùng Từ Tiểu Bạch làm con tin bắt hắn lựa chọn, Triệu Vô Cực chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vân Cảnh một quyền đánh tới, Huyết Sát mí mắt không hề nháy một cái cười to nói:
“ ha ha, tới tốt lắm!”
Trên tay hắn cương khí nhanh chóng ngưng tụ, một cái màu xanh đầu hổ cương khí lập tức thành hình, Huyết Sát rống to đánh ra một quyền:
“ Hổ khiếu sơn lâm!”
Gầm! gào gào gào!
giống như là thật sự có mãnh hổ đang ở gầm rú, Vân Cảnh đánh tới một quyền đánh cho không khí từng đợt âm bạo cũng bị tiếng hổ gầm của Huyết Sát che đậy đi, khí thế của hắn dũng mãnh vô cùng như một cái mãnh hổ đang ở thị uy, nói cho cả khu rừng biết no mới là vương ở đây.
Ầm!
Nhất lưu cao thủ giao đấu một quyền thế nhưng không hề có một chút nội lực giao phong giai đoạn xảy ra, Vân Cảnh lúc tới nhanh như thế thế nào thì lúc bay ngược mà về nhanh như thế đó, hắn mạnh mẽ rơi xuống đất nôn ra một ngụm máu tươi.
Không khí bị hai người quyền kình mãnh mẽ đánh nổ ra tạo thành từng đợt sóng khí cuốn ra xung quanh khiến mọi người quần áo bay lên phần phật.
Có bài học của Từ Tiểu Bạch dạy cho, đám người này học thông minh tránh được rất xa, không dám tới gần liều mạng quan sát mà chỉ ở đằng xa bình luận mà thôi.
Tên trưởng lão Vân gia vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, thuận tiện dùng nội lực đánh vào cơ thể giúp hắn bình phục một chút khí tức của bản thân.
Vân Cảnh ho khan một tiếng nói:
“ đối phương rất lợi hại, quyền pháp lại là cao cấp võ kĩ, đã đạt tới ngưng hình mức độ, nhìn hắn một thân cơ bắp như vậy công phu quyền cước chắc chắn vô cùng mạnh mẽ. đừng cùng hắn đọ quyền, hai chúng ta cùng lên, bảo kiếm nhất định phải đoạt về!”
Lúc này Vân Cảnh cũng không lo được cái gì giang hồ đạo nghĩa, muốn đoạt về đồ vật một mình hắn đánh chính là đang mơ mộng hão huyền.
Một quyền của đối phương cũng không chịu nổi, lấy cái gì cũng hắn đánh? Bởi vậy chỉ có thể lấy nhiều đánh ít cùng Vân gia trưởng lão vây công.
Điều làm hắn e ngại chính là đối phương võ công đã là cao cấp võ kĩ, có thể ngưng hình.
Nhất lưu cảnh giới phân chia cũng có mạnh yếu.
Sơ nhập nhất luu cực nhỏ có tỉ lệ địch lại lâu năm nhất lưu cao thủ, cũng giống như ở nhị lưu vậy
Mọi người chiến đấu cũng phải xem nội lực ai thâm hậu tinh thuần, võ kĩ ai cao siêu, cương khí ai mạnh.
Quyết định chiến lực ở nhất lưu cảnh có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, nhưng trực quan nhất có thể thấy được chính là xem cương khí ai càng cương mà thôi.
Đối mặt với Huyết Sát cương khí ngưng tụ ra mãnh hổ, hắn truyền thừa cũng không đơn giản, Thần Điện có thể là một cái nào đo đại môn phái mà Vân gia không chọc nổi.
Nhưng ở Hỏa Vân Thành nếu bị người đoạt đi trấn gia chi kiếm mà không dám đánh một trận đoạt lại, Vân gia cũng không cần ở đây lăn lộn nữa rồi.
Bởi vậy chỉ có thể một trận chiến, cho dù là thua, bọn hắn cũng có thể nhân cơ hội này mượn bậc thang đi xuống.
Là do đối thủ quá mạnh mẽ, không phải do bọn hắn không có cốt khí.
Cũng thừa cơ lên án Thần Điện cái này tổ chức chính là tà phái, các chính phái nên cộng đồng diệt chi.
Lúc đó Thần Điện sẽ khắp nơi gặp rắc rối, bọn hắn có thể thừa cơ thu lợi.
Vân Cảnh cùng trưởng lão nhìn nhau gật đầu một cái, hai người đều rút ra của mình thượng phẩm phàm khí kiếm.
Vân gia chỉ có một cái Cực phẩm bảo kiếm, còn lại từ trên xuống dưới trưởng lão gia chủ đều sử dụng thượng phẩm phàm khí mà thôi.
Bởi vậy bọn hắn mới coi trọng trấn gia chi bảo như vậy, không hề muốn để mất đi thứ này chút nào.
Hai người vừa rút ra kiếm, bên kia Huyết Sát cũng là ha ha cười nói:
“ muốn vây công sao? quả nhiên giang hồ nhân sĩ đều là như vậy giả dối. cái gì chó má chính phái, không phải đều vi phạm quy tắc do mình đặt ra sao? còn tự xưng chính phái, không biết xấu hổ!”
Vân Cảnh gia mặt cực kì dày nói:
“ đối phó loại này tà phái như ngươi, chúng ta đều có trách nhiệm tiêu diệt. hơn nữa là ngươi chủ động đánh cướp Vân gia trấn gia chi kiếm, còn muốn giảo biện? Lên!”
Nói xong hắn cùng Vân gia trưởng lão lập tức múa kiếm lao tới, bọn hắn sử dụng đều là Điệp lãng kiếm pháp, hai người chiêu thức lộ số đều giống nhau nhưng bởi vì lâu dài phối hợp vô cùng ăn ý đánh ra sức mạnh là một cộng một lại lớn hơn hai.
Huyết Sát cũng không phải dạng vừa. hắn rút ra đại kiếm lại chỉ cần dùng một tay đã có thể cầm chắc, kiếm của hắn bị Huyết Sát liên tục vung vẩy không khác gì một cái bình thường bội kiếm, tốc độ vô cùng nhanh chóng tấn mãnh.
Bởi là đại kiếm, lúc vung lên đều kéo lên không ít không khí đi theo, hắn múa kiếm được gọi là hổ hổ sinh phong, bị hai người vây công nhưng không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại Vân gia hai người mỗi lần đón đỡ kiếm của hắn đều là một lần thống khổ.
Kiếm đối phương vừa dài vừa nặng, một lần vung chém chính là như cự thạch ngàn cân đánh lên kiếm của bọn hắn.
Bọn hắn dựa vào nội lực gia trì có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng một lần hai lần còn chịu nổi, nhiều lần như thế thống khổ vô cùng.
Lòng bàn tay bởi vì hai kiếm giao kích mà đã bị phản chấn lực lượng đánh cho rách da tung tóe, máu tươi chảy ròng ròng.
Dùng sức hai người vây công một mình Huyết Sát còn không làm gì nổi hắn, lúc nãy một mình Vân Cảnh nếu quá tự tin vào bản thân mà xông lên, sợ rằng giờ này đã bị chẻ làm đôi.
Vân Cảnh rống to:
“ đừng ngạnh kháng, dùng biện pháp du đấu kéo chết hắn!”
Huyết Sát lạnh lùng nói:
“ các ngươi vốn không phải đối thủ của ta, còn muốn tìm đường chết?”
Vân Cảnh tức giận mắng:
“ tà phái ác đồ, chớ vội ngông cuồng!”
“hừ, không biết tốt xấu!”
Vân gia hai vị nhất lưu cảnh giới bắt đầu đối với Huyết Sát tiếp tục tiến hành vây công.
Lần này bọn hắn học thông minh, biết đối phương đại kiếm lực lượng vô cùng to lớn, nên không hề chủ động đi đón đỡ mà là dùng thân pháp cố gắng né tránh, chỉ khi nào không thể né tránh mới vận chuyển nội lực tăng cường cương khí ngạnh kháng đối phương.
Huyết Sát từ đầu tới cuối chưa hề dùng một kiếm chiêu nào, bên kia hai người thì đủ loại chiêu sức sử dụng ra, đáng tiếc đều bị hắn đỡ được.
Đối thủ vô cùng khó chơi, Vân gia hai người không dám một giây buông lỏng nào, toàn lực vây giết.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ngươi tiến ta lùi ngươi lùi ta quấn, không hề để cho Huyết Sát một giây đồng hồ nào có cơ hội nghỉ ngơi.
Triệu Vô Cực ở bên ngoài nhìn chiến trận này vuốt cằm suy nghĩ:
“ hai tên ngốc này, không thấy Thiết Sát chẳng khác gì một cái phàm nhân lù lù ở chỗ kia sao? chỉ cần cho một cái nhị lưu cảnh xông tới cũng có thể đoạt lại bảo kiếm. sau đó trở về Vân gia Huyết Sát còn dám đánh đến tận hang ổ của bọn hắn được sao?
Dù sao hắn nhiệm vụ cũng không phải ở chỗ này mà chỉ là thuận đường đi qua a. hắn sẽ không tìm Vân gia phiền phức đến cùng, dù sao bảo kiếm hắn có cũng được mà không có cũng được,hắn dùng chính là đại kiếm.
Triệu Vô Cực bày tỏ quan ngại của mình, đối với Vân gia hai người trí thông minh cảm thấy đáng lo.
Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của riêng hắn, đại gia tộc cùng là cần mặt mũi của đại gia tộc, không thể không chiến mà lùi, như thế đối với bọn hắn danh vọng cũng gặp đả kích a.
Nói đi nói lại cũng là muốn mặt mũi mà thôi.
Triệu Vô Cực chính là thực dụng phái, hắn cần chính là có ích, không có ích thì chỉ có thể xếp ưu tiên ở đằng sau.
Mặt mũi, đôi lúc quan trọng, nhưng đôi lúc hắn cũng có thể bỏ qua mà cầu một thứ khác quan trọng hơn.
Tình hình trận chiến vẫn là rất căng thẳng, bỗng nhiên Vân Cảnh phi thân lên cao, trên kiếm của hắn quang mang đại thịnh, khí thế như cầu vồng, cả người như là hóa thân một cái đại sóng thần từ trên trời giáng xuống.
Vân Cảnh hai tay cầm kiếm chém mạnh mà xuống, như mà một cái sóng nước đạt tới đỉnh cao sau đó đổ ập xuống đại địa cuốn trôi mọi thứ, hắn rống to:
“ Điệp lãng kiếm pháp - đại điệp lãng!”
Vân Cảnh đột phá nhất lưu cảnh giới không biết đã bao lâu, đối phương đối với nhất lưu cảnh giới lí giải đã vô cùng thâm sâu, nội công cùng cương khí cũng đã ngưng tụ chất phác, Triệu Vô Cực muốn vượt cấp khiêu chiến là vô cùng khó khăn, tỉ lệ chiến thắng đã tới gần không thể nào.
Nhưng hắn thân pháp toàn lực phát động đừng nói là Vân Cảnh, cho dù toàn bộ Vân gia trưởng lão xuất động cũng đừng mong bắt được hắn.
Bởi vậy Triệu Vô Cực chỉ có thể tự tin nói một câu, hắn đứng ở thế bất bại mà thôi.
Nhưng nếu đối phương dùng Từ Tiểu Bạch làm con tin bắt hắn lựa chọn, Triệu Vô Cực chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vân Cảnh một quyền đánh tới, Huyết Sát mí mắt không hề nháy một cái cười to nói:
“ ha ha, tới tốt lắm!”
Trên tay hắn cương khí nhanh chóng ngưng tụ, một cái màu xanh đầu hổ cương khí lập tức thành hình, Huyết Sát rống to đánh ra một quyền:
“ Hổ khiếu sơn lâm!”
Gầm! gào gào gào!
giống như là thật sự có mãnh hổ đang ở gầm rú, Vân Cảnh đánh tới một quyền đánh cho không khí từng đợt âm bạo cũng bị tiếng hổ gầm của Huyết Sát che đậy đi, khí thế của hắn dũng mãnh vô cùng như một cái mãnh hổ đang ở thị uy, nói cho cả khu rừng biết no mới là vương ở đây.
Ầm!
Nhất lưu cao thủ giao đấu một quyền thế nhưng không hề có một chút nội lực giao phong giai đoạn xảy ra, Vân Cảnh lúc tới nhanh như thế thế nào thì lúc bay ngược mà về nhanh như thế đó, hắn mạnh mẽ rơi xuống đất nôn ra một ngụm máu tươi.
Không khí bị hai người quyền kình mãnh mẽ đánh nổ ra tạo thành từng đợt sóng khí cuốn ra xung quanh khiến mọi người quần áo bay lên phần phật.
Có bài học của Từ Tiểu Bạch dạy cho, đám người này học thông minh tránh được rất xa, không dám tới gần liều mạng quan sát mà chỉ ở đằng xa bình luận mà thôi.
Tên trưởng lão Vân gia vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, thuận tiện dùng nội lực đánh vào cơ thể giúp hắn bình phục một chút khí tức của bản thân.
Vân Cảnh ho khan một tiếng nói:
“ đối phương rất lợi hại, quyền pháp lại là cao cấp võ kĩ, đã đạt tới ngưng hình mức độ, nhìn hắn một thân cơ bắp như vậy công phu quyền cước chắc chắn vô cùng mạnh mẽ. đừng cùng hắn đọ quyền, hai chúng ta cùng lên, bảo kiếm nhất định phải đoạt về!”
Lúc này Vân Cảnh cũng không lo được cái gì giang hồ đạo nghĩa, muốn đoạt về đồ vật một mình hắn đánh chính là đang mơ mộng hão huyền.
Một quyền của đối phương cũng không chịu nổi, lấy cái gì cũng hắn đánh? Bởi vậy chỉ có thể lấy nhiều đánh ít cùng Vân gia trưởng lão vây công.
Điều làm hắn e ngại chính là đối phương võ công đã là cao cấp võ kĩ, có thể ngưng hình.
Nhất lưu cảnh giới phân chia cũng có mạnh yếu.
Sơ nhập nhất luu cực nhỏ có tỉ lệ địch lại lâu năm nhất lưu cao thủ, cũng giống như ở nhị lưu vậy
Mọi người chiến đấu cũng phải xem nội lực ai thâm hậu tinh thuần, võ kĩ ai cao siêu, cương khí ai mạnh.
Quyết định chiến lực ở nhất lưu cảnh có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, nhưng trực quan nhất có thể thấy được chính là xem cương khí ai càng cương mà thôi.
Đối mặt với Huyết Sát cương khí ngưng tụ ra mãnh hổ, hắn truyền thừa cũng không đơn giản, Thần Điện có thể là một cái nào đo đại môn phái mà Vân gia không chọc nổi.
Nhưng ở Hỏa Vân Thành nếu bị người đoạt đi trấn gia chi kiếm mà không dám đánh một trận đoạt lại, Vân gia cũng không cần ở đây lăn lộn nữa rồi.
Bởi vậy chỉ có thể một trận chiến, cho dù là thua, bọn hắn cũng có thể nhân cơ hội này mượn bậc thang đi xuống.
Là do đối thủ quá mạnh mẽ, không phải do bọn hắn không có cốt khí.
Cũng thừa cơ lên án Thần Điện cái này tổ chức chính là tà phái, các chính phái nên cộng đồng diệt chi.
Lúc đó Thần Điện sẽ khắp nơi gặp rắc rối, bọn hắn có thể thừa cơ thu lợi.
Vân Cảnh cùng trưởng lão nhìn nhau gật đầu một cái, hai người đều rút ra của mình thượng phẩm phàm khí kiếm.
Vân gia chỉ có một cái Cực phẩm bảo kiếm, còn lại từ trên xuống dưới trưởng lão gia chủ đều sử dụng thượng phẩm phàm khí mà thôi.
Bởi vậy bọn hắn mới coi trọng trấn gia chi bảo như vậy, không hề muốn để mất đi thứ này chút nào.
Hai người vừa rút ra kiếm, bên kia Huyết Sát cũng là ha ha cười nói:
“ muốn vây công sao? quả nhiên giang hồ nhân sĩ đều là như vậy giả dối. cái gì chó má chính phái, không phải đều vi phạm quy tắc do mình đặt ra sao? còn tự xưng chính phái, không biết xấu hổ!”
Vân Cảnh gia mặt cực kì dày nói:
“ đối phó loại này tà phái như ngươi, chúng ta đều có trách nhiệm tiêu diệt. hơn nữa là ngươi chủ động đánh cướp Vân gia trấn gia chi kiếm, còn muốn giảo biện? Lên!”
Nói xong hắn cùng Vân gia trưởng lão lập tức múa kiếm lao tới, bọn hắn sử dụng đều là Điệp lãng kiếm pháp, hai người chiêu thức lộ số đều giống nhau nhưng bởi vì lâu dài phối hợp vô cùng ăn ý đánh ra sức mạnh là một cộng một lại lớn hơn hai.
Huyết Sát cũng không phải dạng vừa. hắn rút ra đại kiếm lại chỉ cần dùng một tay đã có thể cầm chắc, kiếm của hắn bị Huyết Sát liên tục vung vẩy không khác gì một cái bình thường bội kiếm, tốc độ vô cùng nhanh chóng tấn mãnh.
Bởi là đại kiếm, lúc vung lên đều kéo lên không ít không khí đi theo, hắn múa kiếm được gọi là hổ hổ sinh phong, bị hai người vây công nhưng không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại Vân gia hai người mỗi lần đón đỡ kiếm của hắn đều là một lần thống khổ.
Kiếm đối phương vừa dài vừa nặng, một lần vung chém chính là như cự thạch ngàn cân đánh lên kiếm của bọn hắn.
Bọn hắn dựa vào nội lực gia trì có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng một lần hai lần còn chịu nổi, nhiều lần như thế thống khổ vô cùng.
Lòng bàn tay bởi vì hai kiếm giao kích mà đã bị phản chấn lực lượng đánh cho rách da tung tóe, máu tươi chảy ròng ròng.
Dùng sức hai người vây công một mình Huyết Sát còn không làm gì nổi hắn, lúc nãy một mình Vân Cảnh nếu quá tự tin vào bản thân mà xông lên, sợ rằng giờ này đã bị chẻ làm đôi.
Vân Cảnh rống to:
“ đừng ngạnh kháng, dùng biện pháp du đấu kéo chết hắn!”
Huyết Sát lạnh lùng nói:
“ các ngươi vốn không phải đối thủ của ta, còn muốn tìm đường chết?”
Vân Cảnh tức giận mắng:
“ tà phái ác đồ, chớ vội ngông cuồng!”
“hừ, không biết tốt xấu!”
Vân gia hai vị nhất lưu cảnh giới bắt đầu đối với Huyết Sát tiếp tục tiến hành vây công.
Lần này bọn hắn học thông minh, biết đối phương đại kiếm lực lượng vô cùng to lớn, nên không hề chủ động đi đón đỡ mà là dùng thân pháp cố gắng né tránh, chỉ khi nào không thể né tránh mới vận chuyển nội lực tăng cường cương khí ngạnh kháng đối phương.
Huyết Sát từ đầu tới cuối chưa hề dùng một kiếm chiêu nào, bên kia hai người thì đủ loại chiêu sức sử dụng ra, đáng tiếc đều bị hắn đỡ được.
Đối thủ vô cùng khó chơi, Vân gia hai người không dám một giây buông lỏng nào, toàn lực vây giết.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ngươi tiến ta lùi ngươi lùi ta quấn, không hề để cho Huyết Sát một giây đồng hồ nào có cơ hội nghỉ ngơi.
Triệu Vô Cực ở bên ngoài nhìn chiến trận này vuốt cằm suy nghĩ:
“ hai tên ngốc này, không thấy Thiết Sát chẳng khác gì một cái phàm nhân lù lù ở chỗ kia sao? chỉ cần cho một cái nhị lưu cảnh xông tới cũng có thể đoạt lại bảo kiếm. sau đó trở về Vân gia Huyết Sát còn dám đánh đến tận hang ổ của bọn hắn được sao?
Dù sao hắn nhiệm vụ cũng không phải ở chỗ này mà chỉ là thuận đường đi qua a. hắn sẽ không tìm Vân gia phiền phức đến cùng, dù sao bảo kiếm hắn có cũng được mà không có cũng được,hắn dùng chính là đại kiếm.
Triệu Vô Cực bày tỏ quan ngại của mình, đối với Vân gia hai người trí thông minh cảm thấy đáng lo.
Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của riêng hắn, đại gia tộc cùng là cần mặt mũi của đại gia tộc, không thể không chiến mà lùi, như thế đối với bọn hắn danh vọng cũng gặp đả kích a.
Nói đi nói lại cũng là muốn mặt mũi mà thôi.
Triệu Vô Cực chính là thực dụng phái, hắn cần chính là có ích, không có ích thì chỉ có thể xếp ưu tiên ở đằng sau.
Mặt mũi, đôi lúc quan trọng, nhưng đôi lúc hắn cũng có thể bỏ qua mà cầu một thứ khác quan trọng hơn.
Tình hình trận chiến vẫn là rất căng thẳng, bỗng nhiên Vân Cảnh phi thân lên cao, trên kiếm của hắn quang mang đại thịnh, khí thế như cầu vồng, cả người như là hóa thân một cái đại sóng thần từ trên trời giáng xuống.
Vân Cảnh hai tay cầm kiếm chém mạnh mà xuống, như mà một cái sóng nước đạt tới đỉnh cao sau đó đổ ập xuống đại địa cuốn trôi mọi thứ, hắn rống to:
“ Điệp lãng kiếm pháp - đại điệp lãng!”
Danh sách chương