Một thời gian sau, thịt gà đã chính, Triệu Vô Cực liền mở ra trúc ống. Một mùi thơm từ bên trong trúc bay ra, phả vào mặt hắn.
“Thật thơm”
Triệu Vô Cực không nhịn được rên rỉ lên, tuy đã không phải lần thứ nhất ăn món này nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được nước miếng chảy ra, quá thơm.
Tất nhiên không thể không kể công các loại gia vị ướp cùng bí chế nguyên liệu của hắn. Triệu Vô Cực đã xem thuộc hết cả cuốn dược thảo đại toàn, hắn đối với dược thảo cũng xem như là hiểu rõ, ở giữa những thứ này dược liệu mài nhỏ thành phấn kết hợp lại làm gia vị ướp gà vô cùng bổ dưỡng, lại thêm hắn sử dụng tử thanh quả nước ép trái cây làm bí phương thêm vào khiến cho mùi vị thịt gà thơm ngon đến cực hạn chỉ cần ngửi thôi cũng kích thích thèm ăn rồi.
Tử thanh quả là một loại đẳng cấp không quá cao dược liệu, ngoại hình một nửa xanh mọt nửa tím, Triệu Vô Cực trong một lần vô tình đang cùng mẫu thân hắn học hỏi một ít kinh nghiệm về luyện đan thuật vô tình phát hiện ra tác dụng này.
Sử dụng Tử thanh quả nước ép trái cây kết hợp làm bất kì món gì liên quan tới gà đều cho được hiệu quả vô cùng thần kì. Sau đó tất nhiên hắn cùng Sở Phi Huyền chia sẻ, Triệu Phi Dương liền có lộc ăn.
Triệu Phi Dương ăn xong chỉ tấm tắc khen mãi không thôi Sở Phi Huyền càng ngày càng đảm đang, khiên Triệu Vô Cực vô cùng bất mãn, ta mới là người phát hiện ra có được hay không? Triệu Vô Cực cẩn thân gỡ ra niêm phong trúc ống chuẩn bị ăn trưa. Đúng lúc này, phía trước bụi cỏ bỗng nhiên vang lên một tiếng sột soạt.
“Ai?”
Triệu Vô Cực giật mình, cảnh giác cao độ nhìn về phía âm thanh phát ra, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái chủy thủ, là cái hắn thường dùng để làm thịt gà.
Tuy hắn chỉ ở ngoại vi Vô tận sơn mạch nhưng không có gì đảm bảo sẽ không gặp phải mãnh thú. Mãnh thú đối với hắn có chút phiền toái mà thôi, hắn còn có thể giải quyết được.
Gặp phải yêu thú thì mới là chính thức rắc rối. yêu thú so với nhân loại tu sĩ cường nhiều lắm, hắn muốn đơn đả độc đấu giết chết cùng đẳng cấp yêu thú đều phí sức chứ đừng nói là vượt cấp khiêu chiến.
Cái khác tu sĩ muốn săn giết chỉ có thể lập đội cùng đi, sau đó săn được mới phân chia tài nguyên. Đôi lúc không may mắn thì đoàn diệt là chuyện thường xảy ra.
Nếu gặp phải cao cấp hơn yêu thú thì hắn chỉ có thể cầu may, sử dụng Thủy Thượng Phiêu thân pháp toàn lực bỏ chạy lấy mạng rồi.
Triệu Vô Cực chờ một lát không thấy phía trước có động tĩnh gì, hắn liền bạo gan đi tới phía trước, di chuyển vô cùng chậm chạp cẩn thận.
Đi tới bụi cỏ, Triệu Vô Cực vạch ra bụi cỏ, may mắn không có gì, làm hắn sợ muốn chết.
“Lúc nãy là thứ gì? Rõ ràng có cái gì đó ở đây,chả lẽ nhìn thấy ta sau liền bỏ chạy hay sao?”
Triệu Vô Cực đang suy nghĩ mình gặp phải thứ gì, phía sau bỗng nhiên vang lên tất tất tác tác tiếng động.
Triệu Vô Cực quay lại, chiếu vào mắt hắn là một cảnh để hắn trợn mắt há hốc mồm lăng vài giây.
Một cái nhìn như hoàng thử đang dùng hai chân trước ôm lấy trúc ống của hắn, đưa một đầu trúc ông về phía bụng mình nhét, trúc ống không ngừng biến mất. Trúc ống lại nhẹ nhàng đi vào bụng nó,giống như ở trên bụng nó có tồn tại một cái không gian vậy.
Triệu Vô Cực trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con mèo máy, trên bụng cũng mang một cái túi, nó tên đô rê mon. Là ngươi phải không? Đô rê mon.
“ Không đúng” Triệu Vô Cực vội lấy lại tinh thần. Con chuột này nếu so với yêu thú ở thế giới này không lớn cũng không nhỏ lại không phải màu xanh cũng không bằng máy lấy đâu ra đô rê mon.
Đây chỉ là hắn kiếp trước kí ức đậu bỉ một chút mà thôi. Cái quan trọng là đối phương đã ăn trộm bữa trưa của hắn a, bữa trưa hắn tốn bao nhiêu công sức mới làm ra bữa trưa ngon lành.
Nếu để nó thành công, trưa nay hắn liền phải nhịn đói, nhịn đói,nhịn đói.
Đây tất nhiên là điều Triệu Vô Cực không thể chấp nhận được, hắn nhất định không thể để đối phương trốn thoát.
Đúng lúc này con hoàng thử lại quay về hắn nhe răng nở ra một cái thử nụ cười, bên trong chất chứa mỉa mai giống như chê cười hắn ngu ngốc, lại giống như mưu kế đạt được đắc ý.
Triệu Vô Cực có chút dại ra, từ khi nào một cái hoàng thử đều nhân tính hóa như thế rồi, từ trên người đối phương cảm nhân được sóng linh khí hẳn chỉ là luyện khí kì 1 tầng yêu thú mà thôi, chẳng phải kim đan yêu thú mới sơ khai linh trí, nguyên anh hóa hình sao?
Lăng về phần lăng, Triệu Vô Cực vẫn rất nhanh lao tới bắt lấy đối phương.
Hoàng thử cũng biết đến lúc phải chạy, tốc độ cực nhanh lao đi. Triệu Vô Cực đều có chút tức giận,tên này sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy? hắn chuyên tu thân pháp cũng chỉ mới cùng đối phương chạy ngang bằng.
Lúc này tỉnh táo lại Triệu Vô Cực mới quan sát đối phương, giống thử, lông vàng, lại có túi trữ vật. Đầu óc hắn nhanh chóng dựa theo trước đây từng ghi nhớ qua yêu thú đại toàn tìm kiếm, hắn liền có đáp án, Không minh thử.
Không minh thử, loài thử, lông đen, trên thân tự mang theo một loại thiên nhiên túi trữ vật đồng dạng không gian, cảnh giới không cao, đến nay phát hiện tất cả Không minh thử đều là ở luyện khí kì khoảng chừng.
Tuy không là yêu thú gì mạnh mẽ nhưng nhờ đặc điểm này được nhiều người yêu thích sưu tầm. chính là sưu tầm mà không phải số lượng lớn nô dịch, loại yêu thú này bình thường ẩn nấp rất kĩ ít khi xuất hiện, may mắn lắm mới có thể bắt được một con.
Lại nhìn cái này hoàng thử, chính là Không minh thử biến dị loại đi, Không minh thử đều là màu đen nó lại là màu vàng nâu.
Triệu Vô Cực không tự chủ được trong lòng ác hàn nghĩ tới một cái da đen đại thúc cùng một cái yêu kiều châu á cô nương.
Hi vọng nó là biến dị chứ không phải tạp giao tạo thành, như thế sẽ rất mất giá a. Nhưng biến dị không phải thường là màu lông hỏa hồng, hoàng kim hoặc bạch sao? Triệu Vô Cực dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình đánh giá.
“ Đầu tiên nó đánh động bụi có rồi lại trộm trúc ống của ta, hẳn là nó đã đào sẵn đường hầm dưới mặt đất sau đó chờ ta đi qua lại chạy qua bên kia trộm trúc ống. Điệu hổ li sơn kế sao? ta lại vừa bị một con chuột dùng điệu hổ li sơn kế?”
Triệu Vô Cực tứ giận, hắn cảm thấy bản thân chỉ số thông minh bị vũ nhục.
Lại nói con hoàng thử này lúc nãy đối với hắn mặt chế diễu là ý gì? Cho rằng trộm thành công liền có thể chạy thoát được sao? Đối phương tại sao có thể như thế thông nhân tính? Chả lẽ là sớm khai linh trí sao?
Hừ!
Triệu Vô Cực trong lòng hừ lạnh, hắn thật có chút thẹn rồi.
Nãy giờ hắn chỉ cùng hoàng thử sử dụng sức mạnh nhục thân mà thôi, Triệu Vô Cực vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công, nội lực theo kinh mạch trải rộng cơ thể, theo Thủy Thượng Phiêu thân pháp lộ tuyến vận chuyển Triệu Vô Cực tốc độ bạo tăng lập tức rút ngắn khoảng cách.
Hoàng thử thấy thế, vốn cho rằng nó có thể dễ dàng trốn thoát cái này nhân loại không ngờ lại gặp một cái khó chơi. Nó vốn là một cái biến dị Không minh thử lại một lần may mắn đoạt thức ăn trong miệng cọp đạt được dị quả từ đó khai linh trí.
Trước tới giờ nó làm việc đều hết sức thuận lợi chưa hề gặp phải trở ngại gì, bởi vì nó có thể tính kế, rất nhiều yêu thú cao giai đều ăn thiệt thòi trong tay nó.
Không nghĩ tới hôm nay bị mùi thơm hấp dẫn tới đây, trộm một cái đồ ăn mà thôi, lại gặp phải một cái nhân loại chạy nhanh như vậy
Ngươi là hai chân a, hai chân chạy nhanh như vậy chúng ta bốn chân làm sao lăn lộn.
Hoàng thử tâm mệt, tốc độ lại tăng thêm một bậc, muốn liều mạng chạy rồi,phía trước nó đã đào sẵn hố,chỉ cần tới nơi cho dù tên kia nhân loại có cái gì thần thông đều không thể tìm được nó.
Đến lúc đó cá về biển lớn, không đúng, là thử về thử động, đố ngươi tìm được.
Triệu Vô Cực thấy đối phương lại tăng tốc, căm tức không thôi. ngươi mới luyện khí kì một tầng chạy nhanh như vậy tốt sao? Người khác luyện khí kì hai tầng ta đều không thấy qua ai chạy nhanh như ngươi. Tuy nói các ngươi thiện về tốc độ nhưng ngươi hẳn là ở trong thử tộc càng là tinh anh chạy trốn loại kia đúng không?
Hắn càng hoài nghi con chuột này có phải sinh ra liền bắt đầu từ chạy trốn trải qua, tại sao có thể chạy nhanh như vậy, nhanh đến hắn đều nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu không phải bản thân gần nhất chuyên tu thân pháp không chừng đã bị đối phương vứt mười vạn tám ngàn dặm.
Căm tức về phần căm tức, Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển càng thêm mạnh mẽ, sử xuất ra chín phần thực lực bản thân, tốc độ hắn lại lần nữa bạo tăng, đuổi sát hoàng thử.
Không minh thử thấy hắn lại lần nữa bạo tăng tốc độ liền cuống rồi, quay về phía hắn chít chít kêu hai tiếng liền cắm mặt chạy, nó không thể chạy nhanh hơn được nữa, đã đạt tới cực hạn rồi.
Không ngờ nó gặp phải một tên khó chơi như vậy. Phía trước sắp đến động nó đào sẵn, chỉ cần tới đó cho dù Triệu Vô Cực có nhanh hơn nữa cũng vô dụng.
Triệu Vô Cực lúc này vừa đuổi theo vừa tinh tế cảm nhận Thủy Thượng Phiêu thân pháp biến hóa, hắn lúc trước bị gò bó bởi sự chính xác lúc đi trên dây thừng, nhưng ở đây hắn có thể thoải mái dẫm đạp mà không sợ ngã.
Nội lực tuôn trào, Triệu Vô Cực cảm nhận từng luồng gió từ 2 bên bay qua, vì hắn lướt đi quá nhanh đều nghe tiếng phá phong xoèn xoẹt.
Hắn vừa đuổi theo vừa phỏng đoán Thủy Thượng Phiêu, cố gắng suy tính làm thế nào luyện thành thượng thừa thân pháp Thảo thượng phi.
Không minh thử quay về phía hắn nhe răng cười một lần nữa.
Triệu Vô Cực lập tức chú ý phía trước, không tốt là thử động, đối phương phải thoát.
Hắn tính toán cực nhanh, bạo phát toàn bộ thực lực bắt được đối phương trước khi đối phương trốn vào thử động cũng chỉ là năm- năm mở không hề nắm chắc.
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, Triệu Vô Cực tay liền vận chuyển lên nội lực, nội công theo Niêm Hoa Chỉ sáo lộ vận chuyển, từ nhẫn trữ vật lấy ra phi châm tẩm tê liệt độc tố.
Trước đây Triệu Vô Cực còn để cái này làm lá bài tẩy, hắn còn phỏng đoán qua ai sẽ bị hắn sử dụng phi châm bắn chết, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một con Không minh thử ép tới mức phải dùng thủ đoạn áp đáy hòm.
Nếu đuổi giết một đoạn nữa hắn cũng hoàn toàn tự tin có thể bắt lấy đối phương, đáng tiếc đối phương lại đào sẵn thử động không thể kéo dài.
Triệu Vô Cực chỉ lực trải qua thời gian dài luyện tập chỉ lực vô cùng mạnh mẽ, lại càng luyện thêm phải nói hai ngón tay, ngón trỏ cùng ngón cái lại hai cái tinh anh trong năm ngón tay, giống như binh trung chi vương, sử xuất ra niêm hoa chỉ tốc độ càng là nhanh tới cực hạn.
Phi châm màu đen tuyền, không hề phản quang, lại vô cùng sắc bén, nếu muốn dựa vào quan sát bắt đến động thái là vô pháp khả thi. Chỉ có thể dựa vào động tác xuất thủ cùng nghe gió biện vị trước thời gian tránh đi mới có thể tránh thoát. Đây chính là chỗ lợi hại của Triệu Vô Cực sử dụng phi châm, nếu không hắn đã không xem thứ này là áp hòm thủ đoạn.
Không minh thử đã chạy sắp tới hang của mình, nó trong lòng thầm khinh bỉ cái kia nhân loại, muốn cùng với nó đấu? còn non một điểm.
Xoẹt!
Đáng tiếc trong lúc nó đang YY, một tiếng phá không vang lên, Không minh thử phản ứng kịp thì bản thân đã tê rần, tứ chi vô lực không thể cử động, từ trạng thái lao nhanh ngã sấp xuống một cái chó gặm cứt. động năng chưa tiêu hao hết còn lao ra một đoạn dài mới dừng lại.
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt đối phương, cầm lấy cổ đối phương, chăm chú xem xét lên cái này tiểu tặc.
Đối phương tuy thân thể tê liệt bất động, nhưng ánh mắt sáng quắc có thần, lại ẩn chứa phẫn nộ, quả nhiên đã khai linh trí.
Tuy không biết đối phương dựa vào cơ duyên gì có thể may mắn khai linh trí nhưng hắn cũng không muốn quá truy xét cái này.
Mỗi người đều có kì ngộ của mình, đối phương muốn nói cũng không thể nói được, viết cũng không thể viết vậy chỉ có thể nghe hắn đưa ra yêu cầu, có dẫn hắn đi xem chỗ đó không lại là quyết định ở đối phương.
Quá phiền, trước hết đòi lại bữa ăn trưa mới là chính sự. Đòi lại được bữa ăn trưa lại kiếm thêm được một cái đã khai linh khí Không minh thử Triệu Vô Cực hôm nay liền có thu hoạch,quả thật kiếm bộn.
“Thật thơm”
Triệu Vô Cực không nhịn được rên rỉ lên, tuy đã không phải lần thứ nhất ăn món này nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được nước miếng chảy ra, quá thơm.
Tất nhiên không thể không kể công các loại gia vị ướp cùng bí chế nguyên liệu của hắn. Triệu Vô Cực đã xem thuộc hết cả cuốn dược thảo đại toàn, hắn đối với dược thảo cũng xem như là hiểu rõ, ở giữa những thứ này dược liệu mài nhỏ thành phấn kết hợp lại làm gia vị ướp gà vô cùng bổ dưỡng, lại thêm hắn sử dụng tử thanh quả nước ép trái cây làm bí phương thêm vào khiến cho mùi vị thịt gà thơm ngon đến cực hạn chỉ cần ngửi thôi cũng kích thích thèm ăn rồi.
Tử thanh quả là một loại đẳng cấp không quá cao dược liệu, ngoại hình một nửa xanh mọt nửa tím, Triệu Vô Cực trong một lần vô tình đang cùng mẫu thân hắn học hỏi một ít kinh nghiệm về luyện đan thuật vô tình phát hiện ra tác dụng này.
Sử dụng Tử thanh quả nước ép trái cây kết hợp làm bất kì món gì liên quan tới gà đều cho được hiệu quả vô cùng thần kì. Sau đó tất nhiên hắn cùng Sở Phi Huyền chia sẻ, Triệu Phi Dương liền có lộc ăn.
Triệu Phi Dương ăn xong chỉ tấm tắc khen mãi không thôi Sở Phi Huyền càng ngày càng đảm đang, khiên Triệu Vô Cực vô cùng bất mãn, ta mới là người phát hiện ra có được hay không? Triệu Vô Cực cẩn thân gỡ ra niêm phong trúc ống chuẩn bị ăn trưa. Đúng lúc này, phía trước bụi cỏ bỗng nhiên vang lên một tiếng sột soạt.
“Ai?”
Triệu Vô Cực giật mình, cảnh giác cao độ nhìn về phía âm thanh phát ra, trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái chủy thủ, là cái hắn thường dùng để làm thịt gà.
Tuy hắn chỉ ở ngoại vi Vô tận sơn mạch nhưng không có gì đảm bảo sẽ không gặp phải mãnh thú. Mãnh thú đối với hắn có chút phiền toái mà thôi, hắn còn có thể giải quyết được.
Gặp phải yêu thú thì mới là chính thức rắc rối. yêu thú so với nhân loại tu sĩ cường nhiều lắm, hắn muốn đơn đả độc đấu giết chết cùng đẳng cấp yêu thú đều phí sức chứ đừng nói là vượt cấp khiêu chiến.
Cái khác tu sĩ muốn săn giết chỉ có thể lập đội cùng đi, sau đó săn được mới phân chia tài nguyên. Đôi lúc không may mắn thì đoàn diệt là chuyện thường xảy ra.
Nếu gặp phải cao cấp hơn yêu thú thì hắn chỉ có thể cầu may, sử dụng Thủy Thượng Phiêu thân pháp toàn lực bỏ chạy lấy mạng rồi.
Triệu Vô Cực chờ một lát không thấy phía trước có động tĩnh gì, hắn liền bạo gan đi tới phía trước, di chuyển vô cùng chậm chạp cẩn thận.
Đi tới bụi cỏ, Triệu Vô Cực vạch ra bụi cỏ, may mắn không có gì, làm hắn sợ muốn chết.
“Lúc nãy là thứ gì? Rõ ràng có cái gì đó ở đây,chả lẽ nhìn thấy ta sau liền bỏ chạy hay sao?”
Triệu Vô Cực đang suy nghĩ mình gặp phải thứ gì, phía sau bỗng nhiên vang lên tất tất tác tác tiếng động.
Triệu Vô Cực quay lại, chiếu vào mắt hắn là một cảnh để hắn trợn mắt há hốc mồm lăng vài giây.
Một cái nhìn như hoàng thử đang dùng hai chân trước ôm lấy trúc ống của hắn, đưa một đầu trúc ông về phía bụng mình nhét, trúc ống không ngừng biến mất. Trúc ống lại nhẹ nhàng đi vào bụng nó,giống như ở trên bụng nó có tồn tại một cái không gian vậy.
Triệu Vô Cực trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con mèo máy, trên bụng cũng mang một cái túi, nó tên đô rê mon. Là ngươi phải không? Đô rê mon.
“ Không đúng” Triệu Vô Cực vội lấy lại tinh thần. Con chuột này nếu so với yêu thú ở thế giới này không lớn cũng không nhỏ lại không phải màu xanh cũng không bằng máy lấy đâu ra đô rê mon.
Đây chỉ là hắn kiếp trước kí ức đậu bỉ một chút mà thôi. Cái quan trọng là đối phương đã ăn trộm bữa trưa của hắn a, bữa trưa hắn tốn bao nhiêu công sức mới làm ra bữa trưa ngon lành.
Nếu để nó thành công, trưa nay hắn liền phải nhịn đói, nhịn đói,nhịn đói.
Đây tất nhiên là điều Triệu Vô Cực không thể chấp nhận được, hắn nhất định không thể để đối phương trốn thoát.
Đúng lúc này con hoàng thử lại quay về hắn nhe răng nở ra một cái thử nụ cười, bên trong chất chứa mỉa mai giống như chê cười hắn ngu ngốc, lại giống như mưu kế đạt được đắc ý.
Triệu Vô Cực có chút dại ra, từ khi nào một cái hoàng thử đều nhân tính hóa như thế rồi, từ trên người đối phương cảm nhân được sóng linh khí hẳn chỉ là luyện khí kì 1 tầng yêu thú mà thôi, chẳng phải kim đan yêu thú mới sơ khai linh trí, nguyên anh hóa hình sao?
Lăng về phần lăng, Triệu Vô Cực vẫn rất nhanh lao tới bắt lấy đối phương.
Hoàng thử cũng biết đến lúc phải chạy, tốc độ cực nhanh lao đi. Triệu Vô Cực đều có chút tức giận,tên này sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy? hắn chuyên tu thân pháp cũng chỉ mới cùng đối phương chạy ngang bằng.
Lúc này tỉnh táo lại Triệu Vô Cực mới quan sát đối phương, giống thử, lông vàng, lại có túi trữ vật. Đầu óc hắn nhanh chóng dựa theo trước đây từng ghi nhớ qua yêu thú đại toàn tìm kiếm, hắn liền có đáp án, Không minh thử.
Không minh thử, loài thử, lông đen, trên thân tự mang theo một loại thiên nhiên túi trữ vật đồng dạng không gian, cảnh giới không cao, đến nay phát hiện tất cả Không minh thử đều là ở luyện khí kì khoảng chừng.
Tuy không là yêu thú gì mạnh mẽ nhưng nhờ đặc điểm này được nhiều người yêu thích sưu tầm. chính là sưu tầm mà không phải số lượng lớn nô dịch, loại yêu thú này bình thường ẩn nấp rất kĩ ít khi xuất hiện, may mắn lắm mới có thể bắt được một con.
Lại nhìn cái này hoàng thử, chính là Không minh thử biến dị loại đi, Không minh thử đều là màu đen nó lại là màu vàng nâu.
Triệu Vô Cực không tự chủ được trong lòng ác hàn nghĩ tới một cái da đen đại thúc cùng một cái yêu kiều châu á cô nương.
Hi vọng nó là biến dị chứ không phải tạp giao tạo thành, như thế sẽ rất mất giá a. Nhưng biến dị không phải thường là màu lông hỏa hồng, hoàng kim hoặc bạch sao? Triệu Vô Cực dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình đánh giá.
“ Đầu tiên nó đánh động bụi có rồi lại trộm trúc ống của ta, hẳn là nó đã đào sẵn đường hầm dưới mặt đất sau đó chờ ta đi qua lại chạy qua bên kia trộm trúc ống. Điệu hổ li sơn kế sao? ta lại vừa bị một con chuột dùng điệu hổ li sơn kế?”
Triệu Vô Cực tứ giận, hắn cảm thấy bản thân chỉ số thông minh bị vũ nhục.
Lại nói con hoàng thử này lúc nãy đối với hắn mặt chế diễu là ý gì? Cho rằng trộm thành công liền có thể chạy thoát được sao? Đối phương tại sao có thể như thế thông nhân tính? Chả lẽ là sớm khai linh trí sao?
Hừ!
Triệu Vô Cực trong lòng hừ lạnh, hắn thật có chút thẹn rồi.
Nãy giờ hắn chỉ cùng hoàng thử sử dụng sức mạnh nhục thân mà thôi, Triệu Vô Cực vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công, nội lực theo kinh mạch trải rộng cơ thể, theo Thủy Thượng Phiêu thân pháp lộ tuyến vận chuyển Triệu Vô Cực tốc độ bạo tăng lập tức rút ngắn khoảng cách.
Hoàng thử thấy thế, vốn cho rằng nó có thể dễ dàng trốn thoát cái này nhân loại không ngờ lại gặp một cái khó chơi. Nó vốn là một cái biến dị Không minh thử lại một lần may mắn đoạt thức ăn trong miệng cọp đạt được dị quả từ đó khai linh trí.
Trước tới giờ nó làm việc đều hết sức thuận lợi chưa hề gặp phải trở ngại gì, bởi vì nó có thể tính kế, rất nhiều yêu thú cao giai đều ăn thiệt thòi trong tay nó.
Không nghĩ tới hôm nay bị mùi thơm hấp dẫn tới đây, trộm một cái đồ ăn mà thôi, lại gặp phải một cái nhân loại chạy nhanh như vậy
Ngươi là hai chân a, hai chân chạy nhanh như vậy chúng ta bốn chân làm sao lăn lộn.
Hoàng thử tâm mệt, tốc độ lại tăng thêm một bậc, muốn liều mạng chạy rồi,phía trước nó đã đào sẵn hố,chỉ cần tới nơi cho dù tên kia nhân loại có cái gì thần thông đều không thể tìm được nó.
Đến lúc đó cá về biển lớn, không đúng, là thử về thử động, đố ngươi tìm được.
Triệu Vô Cực thấy đối phương lại tăng tốc, căm tức không thôi. ngươi mới luyện khí kì một tầng chạy nhanh như vậy tốt sao? Người khác luyện khí kì hai tầng ta đều không thấy qua ai chạy nhanh như ngươi. Tuy nói các ngươi thiện về tốc độ nhưng ngươi hẳn là ở trong thử tộc càng là tinh anh chạy trốn loại kia đúng không?
Hắn càng hoài nghi con chuột này có phải sinh ra liền bắt đầu từ chạy trốn trải qua, tại sao có thể chạy nhanh như vậy, nhanh đến hắn đều nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu không phải bản thân gần nhất chuyên tu thân pháp không chừng đã bị đối phương vứt mười vạn tám ngàn dặm.
Căm tức về phần căm tức, Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển càng thêm mạnh mẽ, sử xuất ra chín phần thực lực bản thân, tốc độ hắn lại lần nữa bạo tăng, đuổi sát hoàng thử.
Không minh thử thấy hắn lại lần nữa bạo tăng tốc độ liền cuống rồi, quay về phía hắn chít chít kêu hai tiếng liền cắm mặt chạy, nó không thể chạy nhanh hơn được nữa, đã đạt tới cực hạn rồi.
Không ngờ nó gặp phải một tên khó chơi như vậy. Phía trước sắp đến động nó đào sẵn, chỉ cần tới đó cho dù Triệu Vô Cực có nhanh hơn nữa cũng vô dụng.
Triệu Vô Cực lúc này vừa đuổi theo vừa tinh tế cảm nhận Thủy Thượng Phiêu thân pháp biến hóa, hắn lúc trước bị gò bó bởi sự chính xác lúc đi trên dây thừng, nhưng ở đây hắn có thể thoải mái dẫm đạp mà không sợ ngã.
Nội lực tuôn trào, Triệu Vô Cực cảm nhận từng luồng gió từ 2 bên bay qua, vì hắn lướt đi quá nhanh đều nghe tiếng phá phong xoèn xoẹt.
Hắn vừa đuổi theo vừa phỏng đoán Thủy Thượng Phiêu, cố gắng suy tính làm thế nào luyện thành thượng thừa thân pháp Thảo thượng phi.
Không minh thử quay về phía hắn nhe răng cười một lần nữa.
Triệu Vô Cực lập tức chú ý phía trước, không tốt là thử động, đối phương phải thoát.
Hắn tính toán cực nhanh, bạo phát toàn bộ thực lực bắt được đối phương trước khi đối phương trốn vào thử động cũng chỉ là năm- năm mở không hề nắm chắc.
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, Triệu Vô Cực tay liền vận chuyển lên nội lực, nội công theo Niêm Hoa Chỉ sáo lộ vận chuyển, từ nhẫn trữ vật lấy ra phi châm tẩm tê liệt độc tố.
Trước đây Triệu Vô Cực còn để cái này làm lá bài tẩy, hắn còn phỏng đoán qua ai sẽ bị hắn sử dụng phi châm bắn chết, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một con Không minh thử ép tới mức phải dùng thủ đoạn áp đáy hòm.
Nếu đuổi giết một đoạn nữa hắn cũng hoàn toàn tự tin có thể bắt lấy đối phương, đáng tiếc đối phương lại đào sẵn thử động không thể kéo dài.
Triệu Vô Cực chỉ lực trải qua thời gian dài luyện tập chỉ lực vô cùng mạnh mẽ, lại càng luyện thêm phải nói hai ngón tay, ngón trỏ cùng ngón cái lại hai cái tinh anh trong năm ngón tay, giống như binh trung chi vương, sử xuất ra niêm hoa chỉ tốc độ càng là nhanh tới cực hạn.
Phi châm màu đen tuyền, không hề phản quang, lại vô cùng sắc bén, nếu muốn dựa vào quan sát bắt đến động thái là vô pháp khả thi. Chỉ có thể dựa vào động tác xuất thủ cùng nghe gió biện vị trước thời gian tránh đi mới có thể tránh thoát. Đây chính là chỗ lợi hại của Triệu Vô Cực sử dụng phi châm, nếu không hắn đã không xem thứ này là áp hòm thủ đoạn.
Không minh thử đã chạy sắp tới hang của mình, nó trong lòng thầm khinh bỉ cái kia nhân loại, muốn cùng với nó đấu? còn non một điểm.
Xoẹt!
Đáng tiếc trong lúc nó đang YY, một tiếng phá không vang lên, Không minh thử phản ứng kịp thì bản thân đã tê rần, tứ chi vô lực không thể cử động, từ trạng thái lao nhanh ngã sấp xuống một cái chó gặm cứt. động năng chưa tiêu hao hết còn lao ra một đoạn dài mới dừng lại.
Triệu Vô Cực đi tới trước mặt đối phương, cầm lấy cổ đối phương, chăm chú xem xét lên cái này tiểu tặc.
Đối phương tuy thân thể tê liệt bất động, nhưng ánh mắt sáng quắc có thần, lại ẩn chứa phẫn nộ, quả nhiên đã khai linh trí.
Tuy không biết đối phương dựa vào cơ duyên gì có thể may mắn khai linh trí nhưng hắn cũng không muốn quá truy xét cái này.
Mỗi người đều có kì ngộ của mình, đối phương muốn nói cũng không thể nói được, viết cũng không thể viết vậy chỉ có thể nghe hắn đưa ra yêu cầu, có dẫn hắn đi xem chỗ đó không lại là quyết định ở đối phương.
Quá phiền, trước hết đòi lại bữa ăn trưa mới là chính sự. Đòi lại được bữa ăn trưa lại kiếm thêm được một cái đã khai linh khí Không minh thử Triệu Vô Cực hôm nay liền có thu hoạch,quả thật kiếm bộn.
Danh sách chương