Editor: Thiên Diệp
Beta: Sang cổ đại, từ giờ đổi sang cho nó cổ cổ nhé =)))
Sau khi Diệp Mộng nghe xong nhẹ nhàng buông lỏng Mộc Vũ ra, trên mặt còn mang theo mấy dòng nước mắt. Bộ dáng hoa lê đái vũ khiến một nữ tử như Mộc Vũ cũng sắp kiềm lòng không được.
Nàng có dự cảm, Mộng Mộng nhà nàng muốn bắt đầu phóng đại chiêu.
Chỉ thấy Diệp Mộng chậm rãi đi về phía Diêm Vương , từng bước chân như một đóa hoa sen, từng câu từng chữ quyến rũ hỏi
"Mộc Mộc nói chính là sự thật sao, hửm?"
Một tiếng hửm kia, làm cả người soái Diêm Vương run lên, Diêm Vương gia ở chỗ Diệp Mộng không nhìn thấy được hung hăng trừng mắc liếc nhìn Mộc Vũ một cái, Mộc Vũ bĩu môi, trừng mắt nàng cũng vô dụng, có bản lĩnh thì ngài đem tròng mắt ra rồi trừng nha.
Diêm Vương nhép nhép khoé miệng, nhẹ nhàng tinh tế giải thích cho Diệp Mộng.
"Mộng Nhi, bổn vương thật sự là bất lực."
Diệp Mộng cười châm chọc, dùng tay chọc chọc ngực Diệp Vương.
"Bất lực? Ngươi cũng nói với ta bất lực. Ngươi không cho ta đầu thai, làm ta phải ở địa phủ âm trầm này cùng ngươi, ta từng oán ngươi sao? Ta muốn Mộc Mộc rời đi nơi này, ta liền đưa một cái yêu cầu, ngươi nói làm không được, vậy đưa ta đi đầu thai đi."
Diệp Mộng dứt khoát nói xong, lập tức xoay người. Mộc Vũ xem xong liền sửng sốt, lại thấy Diệp Mộng lén nháy mắt với mình, lúc này mới hiểu rõ, cũng xem diễn.
Mộng Mộng nhà nàng tuy rằng đã chết lâu như vậy, nhưng kĩ thuật diễn vẫn đáng giá thưởng thức! Đáng cho 100 like!
Diêm Vương lại không vui khi Mộc Vũ nhìn hắn như vậy, vung tay lên, nàng liền cái gì cũng không nhìn thấy.
Mộc Vũ lầm bầm lẩm bẩm, thật đáng ghét, nàng còn muốn nhìn diễn một chút nữa, tiết mục yêu hận này, là đắt khách nha.
Một đoạn thời gian sau, Mộc Vũ lại một lần nữa thấy được, không biết Diệp Mộng nói gì đó với Diêm Vương, Diêm Vương cảnh xuân đầy mặt nhìn Mộc Vũ nói:
"Bổn vương chỉ có thể đưa ngươi về cổ đại, vừa lúc có một người dương thọ...."
Mộc Vũ còn chưa nghe xong, liền cao lãnh cự tuyệt.
"Ta không muốn về cổ đại."
Tuy rằng xuyên qua thịnh hành, nhưng nàng vẫn nghĩ thấu cái này chẳng tốt lành gì, thế giới không có di động không có máy tính không thể xem Thiên vương Tɦẩʍ ɖυy tú ân ái thì có cái ý nghĩa gì chứ!
Mộc Vũ vốn tưởng rằng Diệp Mộng với mình đều cùng chung kẻ địch, nhưng không ngờ tới nàng ấy lại chui ra từ phía sau Diêm Vương, vứt cái mị nhãn về phía Mộc Vũ, cười hả hê nói:
"Mộc Mộc, ngươi đi đi, ta sẽ từ chỗ Diêm Vương lấy chút thứ tốt cho ngươi."
Mộc Vũ luôn luôn đều nghe theo lời Diệp Mộng nói, cũng có chút dao động, nhịn không được hỏi.
"Có cái thứ tốt gì?"
Diệp Mộng không lập tức trả lời nàng.
"Chờ ngươi đi liền biết, hơn nữa thân phận người kia không thấp kém, ngươi đi chính là hưởng phúc. Vừa lúc phù hợp lý tưởng làm sâu gạo của ngươi."
Mộc Vũ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn đồng ý, thứ nhất ở hiện đại nàng đã không có người thân, những bạn bè biết nàng chết sẽ khổ sở một thời gian, nhưng sẽ không nhớ kỹ cả đời, cho nên cũng không còn gì vướng bận. Tiếp theo nếu nàng không đồng ý cũng chả làm được cái gì, có câu người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu nha.
Mộc Vũ nàng chính là một người xem thanh tình thế thấy phong đà chuyển nhanh đấy!
Mộc Vũ cùng Diệp Mộng một hồi chia tay đầy lưu luyến, cuối cùng bị Diêm Vương đưa về cổ đại.
Trong quá trình tiếp nhận tất cả ký ức người mà nàng thay thế, cái làm nàng vừa lòng là người kia lớn lên rất xinh đẹp, thân phận thật sự không tệ.
Mộc Vũ sắp thay thế người kia, trùng tên với nàng, cũng gọi là Mộc Vũ.
Mộc Vũ cực kỳ vừa lòng, còn may không cần đổi tên, nàng cảm thấy tên mình rất dễ nghe.
Hơn nữa mỗi ngày đỉnh một cái tên xa lạ, thật rất không thói quen không tôn nghiêm nha!
Cho nên ngươi cảm thấy đỉnh mặt của người khác rất có tôn nghiêm sao? Vị Mộc Vũ bên kia là đích nữ phủ Thừa tướng, nếu như trong tiểu thuyết nữ chính mà là đích nữ vậy nhất định sống không hề dễ dàng, như vậy cốt truyện mới có thể tiếp tục phát triển. Nhưng là không phải, ở chỗ này, không có xuất hiện tình huống đích nữ bị thứ nữ đạp dưới chân, cũng không có xuất hiện loại chuyện người nhà cưỡng bách nàng gả cho người không yêu.
Chẳng những không có những tình huống như Mộc Vũ lo lắng, ngoài ra thân thể này là cái loại cha thương nương yêu tổ mẫu sủng, quả thực là thiên kim đại tiểu thư nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan.
Chỉ là đáng tiếc, loại người có thể đi ngang này, lại là mệnh chết sớm.
Nguyên nhân chính là có một ngày, thì ra Mộc Vũ cùng tỳ nữ trộm ra phủ chơi, chơi một chuyến sau khi trở cũng không biết nhiễm bệnh gì, bệnh như núi đảo, bất luận đại phu nào nhìn đều bó tay không có cách.
Ngự y trong cung cũng không biết tới bao nhiêu, lại xem thế nào cũng không ra Mộc Vũ bị bệnh gì, thậm chí ngay cả nàng rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết.
Chậc chậc, cái này thật là quá khủng bố, Mộc Vũ cảm thấy nàng phảng phất đã thấy được âm mưu lớn! Dù sao phim truyền hình sẽ dạy chúng ta, nữ nhân cổ đại nếu không có bệnh lại đột nhiên ra bệnh, tuyệt đối là có kỹ nữ rắc tâm hãm hại!
Vào lúc tất cả mọi người từ bỏ, phủ Thừa tướng đột nhiên có một Lão hoà thượng lặng lẽ đi tới thoạt nhìn rất lợi hại.
Lão hoà thượng phải gọi là một người cực kỳ ngưu bức, cũng không thèm liếc nhìn Mộc Vũ ốm đau trên giường một cái, ông nói lời thề son sắt với Thừa tướng:
"Người bệnh trong nhà nhất định chuyển biết tốt đẹp, qua đại nạn này, ngày sau định là thuận buồm xuôi gió, cực kỳ phú quý."
Một phen lời nói này của lão hòa thượng làm mọi người trong phủ Thừa tướng một lần nữa dâng lên hy vọng. Nhưng là các thái y đều cho rằng Thừa tướng bọn họ khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, liền hồ ngôn loạn ngữ gì đó cũng đều tin tưởng.
Hy vọng như vậy, cũng rồi sẽ thất vọng. Chậc chậc, thật là người một nhà đáng thương nha, loại chuyện ma quỷ này cũng sẽ tin tưởng.
Các thái y biết Mộc Vũ sống không qua đêm nay, sợ tiếp tục ở lại sẽ chọc đến Thừa tướng giận chó đánh mèo, bọn họ liền vội vàng cáo từ rời đi.
Đích nữ Mộc gia xác thật là tắt thở, lại ở giây tiếp theo sau khi tắt thở, cư nhiên mở bừng mắt, chỉ là trong tim đã thay đổi một người khác.
"Chào chủ nhân, ta là hệ thống Manh Manh, ta tự đặt tên cho mình gọi là Manh Manh."
Mộc Vũ còn không có phản ứng lại, liền bị giọng nam ngạo kiều này làm cho kinh sợ. Mộc Vũ đột nhiên nghe được giọng nói xong có một chút sửng sốt, buột miệng nói thốt ra:
"Vì cái gì một người nam như ngươi lại muốn kêu Manh Manh?"
Được rồi, điểm chú ý của Mộc Vũ tóm lại là không giống với người khác.
"Ta không phải nam, ta chỉ là một hệ thống! Sao ta lại có một chủ nhân ngu ngốc như vậy được, ta phải về chỗ Diêm Vương, trêu quỷ cũng có ý tứ hơn trêu ngươi nhiều đấy!
Hệ thống quân phát điên phát điên chít chít sao sao nháo loạn không ngừng, đại khái chỉ số thông minh quá thấp không thể lọt vào mắt nó được.
Lúc này Mộc Vũ mới phản ứng lại đây là cái mà Diệp Mộng nói vì mình lấy cái thứ tốt, chỉ là hệ thống này cũng quá trí năng rồi, cư nhiên còn có thể ghét bỏ chủ nhân, còn nói không muốn không muốn.
"Ngươi trở về đi, ta không giữ ngươi."
Mộc Vũ lãnh đạm nói ra những lời này, so ngạo kiều với nàng? Trở về lại một lần nữa đổi mới một vạn biến đi.
Sau khi nói xong, hệ thống quân trong đầu Mộc Vũ lập tức lấy lòng nói:
"Ai da chủ nhân thật nhỏ mọn, người ta nói giỡn với ngươi mà."
Ngữ khí chân chó kia, thật đúng là hoàn toàn khác với lúc nãy nha, biến nhanh như vậy, nàng thích!
"A, có người tới, chủ nhân ngươi không cần phải nói ra lời, ngươi mặc niệm ở trong lòng ta liền có thể nghe thấy."
Hệ thống quân nói xong liền trầm mặt, Mộc Vũ nhanh nhắm hai mắt lại.