Edit: Tiểu Lãn Tử.

Beta: Ngạn Tịnh.

Tâm tư nhỏ của Manh Manh được thành toàn nên cứ mãi cười đắc ý, không sai, đây là phương thức trả thù cực kỳ bi thảm nó nghĩ ra, nhưng mà, vì sao điểm hảo cảm của Hoàng Thượng đại nhân lại nhiều hơn hai điểm chứ!

Chậc chậc chậc, chỉ là nghe hai tiếng kêu mềm mại liền có hảo cảm, còn chưa biết điểm mấu chốt của Hoàng Thượng đâu.

Mộc Vũ có chút không khống chế được biểu cảm trên mặt, vẻ mặt nàng hoảng sợ, sau đó vùi đầu vào cánh tay, "Hoàng Thượng, sao đột nhiên người lại tới đây?" Sớm biết ngươi muốn tới, vừa rồi nàng sẽ sử dụng hết thủ đoạn kêu lên.

Cảnh Tuyên Đế ngồi xuống bên cạnh Mộc Vũ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, "Lại đây xem nàng, không phải nói nàng nghỉ ngơi cho tốt sao, sao lại chạy loạn rồi?"

"Thiếp thân không có chạy loạn." Mộc Vũ kháng nghị rồi ngồi dậy, nghiêm trang nói, "Thiếp thân đi thỉnh an Qúy Phi nương nương." Hiểu lễ nghĩa như vậy mà ngươi còn không mau khen? "A, Vũ Nhi lại hiểu lễ nghĩa như vậy?" Cảnh Tuyên Đế vẫn luôn cười nhẹ, Mộc Vũ lập tức ngẩng đầu lên, đắc ý nói, "Đó là đương nhiên, người ta dù sao cũng là nữ nhi của Thừa Tướng."

Nói xong, Mộc Vũ lại lẩm bẩm nói một tiếng, "Hư, nếu không phải mẫu thân dặn dò thì ta sẽ không đi đâu, sớm như vậy căn bản là không dậy nổi!" Nàng lầm bầu lầu bầu rất nhỏ, nhưng Cảnh Tuyên Đế là nghe được,

Cảnh Tuyên Đế lắc đầu, không định vạch trần tiểu nha đầu này, ngược lại là kề sát vào nàng, nói nhỏ bên tai nàng, "Vậy, đêm qua là ai vừa cào vừa cắn trẫm, tiểu dã miêu không biết lễ nghĩa này là ai nhỉ..."

Khuôn mặt Mộc Vũ đỏ bừng trong nháy mắt, người tới, Hoàng Thượng đại nhân của các ngươi lại nổi điên, việc đại sự quốc gia không xử lý lại ở chỗ này trêu nàng, trêu muội tử là phạm pháp đó!

"Hoàng Thượng..." Mộc Vũ hờn dỗi trừng mắt nhìn Cảnh Tuyên Đế, không thuận theo mà đấm nhẹ lên ngực Cảnh Tuyên Đế, "Hoàng Thượng không được nói nữa!" Nói ra thật sự rất xấu hổ đấy!

"Được được, trẫm không nói." Cảnh Tuyên Đế cười ôm lấy Mộc Vũ, nhìn khuôn mặt đỏ lên vì thở mạnh của nàng, đột nhiên cảm thấy tiểu nữ nhân trong ngực dường như có chút không giống hôm qua, nhưng nhất thời lại không nói được chỗ nào không giống, tóm lại dường như đẹp hơn vài phần.

Cảnh Tuyên Đế suy nghĩ một hồi, cảm thấy đây khẳng định là công lao của mình, chính mình hôm qua lao động vất vả như vậy, không khiến Mộc Vũ xinh đẹp hơn mới là kỳ quái đấy!

Được rồi, nếu Mộc Vũ biết được suy nghĩ của Cảnh Tuyên Đế, nhất định sẽ tức đến dậm chân nói, "Cút đi rác rưởi, chuyện này không có chút quan hệ nào với ngươi, cho dù có cũng chỉ vì ngươi cống hiến điểm hảo cảm thôi!"

Mộc Vũ chu miệng, dùng ngón tay chọc chọc tay Cảnh Tuyên Đế, yêu kiều làm nũng: "Hừ, thiếp thân tức giận rồi."

"Dám giận trẫm?"

"Hoàng Thượng thật bá đạo, đến giận cũng không cho phép người khác giận."

Không nghĩ tới Cảnh Tuyên Đế vậy mà thật sự buông tay ra, còn đứng lên nhàn nhạt ném xuống một câu, "Được thôi, Vũ Nhi cứ chậm rãi tức giận, trẫm đi trước."

Mộc Vũ khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, sau đó lập tức đáng thương mà túm lấy tay áo Cảnh Tuyên Đế, "Hoàng Thượng, chàng thật sự phải đi sao?"

"Sao nào, luyến tiếc?" Ngữ khí của Cảnh Tuyên Đế mười phần bình đạm, nhưng trêu đùa trong mắt đã sớm bán đứng hắn, tâm tình của hắn bây giờ rất tốt.

Mộc Vũ lập tức dùng sức gật đầu, thành thật nói, "Vâng, thiếp thân không muốn Hoàng Thượng đi."

"Nếu Vũ nhi luyến tiếc trẫm như vậy." Cảnh Tuyên Đế đột nhiên kéo Mộc Vũ về phía mình, "Như vậy trẫm liền cố ở lại chỗ này với nàng thôi."

Nước mắt của Mộc Vũ đều đã chảy xuống, nhưng không phải vì cảm động, mà bởi vì tên Hoàng Thượng rác rưởi này quá dùng sức, làm cho mũi nàng đụng mạnh vào ngực hắn, mẹ ơi, thật sự quá đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện