Editor: Thiên Diệp

Beta: Naughtycat

Mộc Vũ đắc ý tiến vào mộng đẹp, nàng có một giấc mộng, mơ thấy chính mình lên làm Hoàng Hậu, nhưng không đợi nàng hưởng thụ lạc thú của mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Thượng đại nhân lại đột nhiên đẩy nàng xuống vực sâu.

Khi đang đẩy xuống vực sâu kia, trong nháy mắt Mộc Vũ lập tức bừng tỉnh, nàng từ trên giường ngồi dậy, trên đầu toát ra toàn mồ hôi lạnh.

Xong rồi xong rồi, mơ như vậy có thể là có dấu hiệu bất thường gì không. Chẳng lẽ là định trước nàng không có mệnh làm Hoàng Hậu? Không chờ Mộc Vũ phiền lòng, một trận buồn ngủ đánh úp lại, đầu Mộc Vũ lại chui vào trong chăn nặng nề ngủ tiếp.

Ngày thứ hai, Minh Hảo dựa theo phân phó của Mộc Vũ đêm qua, đi vào trong cung Quý Phi xin nghỉ cho Mộc Vũ, Quý Phi nương nương thân thiết tỏ vẻ tự mình an ủi, cũng ban cho không ít đồ bổ trân quý.

Sau khi đi ra từ chỗ Quý Phi, Minh Hảo lại ngựa không dừng vó đi Nội Vụ Phủ, báo cho công công quản lý thị tẩm nơi đó rằng cơ thể Mộc Vũ khó chịu để loại bỏ thẻ bài của Mộc Vũ.

Làm xong một loạt chuyện này, Minh Hảo về tới An Bình điện, Mộc Vũ vẫn còn nằm ở trên giường vù vù ngủ say, sắc mặt đỏ bừng, một chút đều không giống có dáng vẻ không thoải mái.

Cũng không biết rốt cuộc nương nương làm như vậy là vì cái gì! Ai, không phải là vì giận dỗi với Hoàng Thượng đấy chứ?

Khó mới có được thời gian thoải mái lười nhác làm cho Mộc Vũ có một loại cảm giác hạnh phúc không biết đêm nay là đêm nào, thật giống như về tới thời hồi học sinh, lúc có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt sẽ không ngồi. Ở trong cung mà có thể nhàn nhã như nàng tuyệt đối là người đầu tiên ha ha ha!

Bỏ qua thời gian ăn sáng, Mộc Vũ vì đuổi kịp cơm trưa, rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, nàng duỗi eo một cái, mặt mày mông lung mang theo một vẻ quyến rũ khác.

Điểm Mị lực thật sự không phải thêm vào vô ích mà.

Ít nhất vài tiểu cung nữ tiến vào hầu hạ nàng đứng dậy đều bị  vẻ đẹp của nàng làm mù mắt, ai nói dung mạo nương nương nhà nàng  so ra kém vị Bạch Thường Tại kia, thật muốn cùng nhau bắt lại kéo ra ngoài thiêu chết, cái này cũng quá không có mắt đi!

"Nương nương hôm nay ngài định mặc y phục màu sắc như thế nào?"

"Tùy tiện đi, dù sao hôm nay cũng không ra ngoài, tùy ý một chút đi."

Một câu tùy ý này, tiểu cung nữ liền cầm một kiện y phục màu trắng thuần tới, Mộc Vũ cười khẽ một tiếng, mặc vào bộ váy áo màu trắng này.

"Nương nương, nô tỳ cảm thấy ngài mặc loại y phục màu này so với Bạch Thường Tại đẹp hơn nhiều." Miệng tiểu cung nữ kia ngọt ngào, bùm bùm liền bắt đầu khen.

Khen đến loại người dối trá như Mộc Vũ cũng thấy mở cờ trong bụng , nàng nhấp khóe miệng cười trộm, một chút cũng không khiêm tốn nói: "Đừng nói như vậy, tuy rằng là lời nói thật, nhưng mà chúng ta làm người vẫn phải khiêm tốn."

Ha ha, thật đúng là không có phát hiện nương nương ngươi có chút khiêm tốn nào đấy.

"Thơ Tình Hoạ Ý đâu?" Sau khi vấn xong tóc, Mộc Vũ nhìn gương mặt như vẽ của bản thân trong gương, nhẹ giọng hỏi: "Còn nữa Minh Hảo đã trở về chưa?"

Tiểu cung nữ cười ngọt: "Bây giờ các nàng đang ở chính điện, vừa rồi có vài vị chủ tử cầu kiến nương nương, bị Thơ Tình tỷ tỷ ngăn cản đuổi về rồi ạ."

"Ân, tốt, bây giờ bổn cung thân thể yếu ớt, cũng không thể gặp được khách." Âm thanh nói chuyện của Mộc Vũ nhỏ lại, thân mình tiểu cung nữ  run rẩy một chút.

Đúng, nương nương, hiện tại thân mình ngươi  thật sự rất yếu ớt đấy!

Tiểu cung nữ hiển nhiên vẫn còn non nớt, nghe không được loại lời nói dối này, vô cùng xấu hổ dời đi đề tài: "Nương nương đồ ăn sáng người chưa dùng, bây giờ có cần truyền ngọ thiện không?"

"Đương nhiên." Nếu không phải vì ăn thì nàng sẽ ngủ luôn có phải hơn không!

"Trực tiếp ăn ở trong phòng đi, không muốn đi ra ngoài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện